Lúc Miêu Doanh Cửu đi vào phòng làm việc thư ký hỏi cô: “Chủ tịch, khoản tiền đầu tư cho Hằng Đại giờ có gửi không?”
Miêu Doanh Cửu không suy nghĩ nhiều liền trả lời: “Tạm hoãn. Khoản tiền này tôi đã nói chuyện với một người xong rồi, trước tiên đưa cho bọn họ. Bọn họ lập tức phải đưa lên thị trường, bởi vì là ngành ít hấp dẫn, không tìm được nguy cơ đầu tư. Nhưng tôi rất coi ttojng ngành này, chính là làm sản phẩm nông sản! Đây là danh thiếp của bọn họ, cô liên lạc với họ! Nhanh chóng đưa khoản tiền vốn này cho bọn họ.”
Thư ký rời đi.
Miêu Doanh Cửu ngồi trên ghế chủ tịch.
Cố Tam Nhi kể chuyện Tiểu Cửu bị ức hiếp với Cố Minh Thành: “Ba. Con trai ngoan mà ba thích nhất lại ức hiếp Tiểu Cửu khiến con bé phát khóc, vậy mà Tiểu Cửu có chết cũng không nói là xảy ra chuyện gì. Con thấy con bé khóc rất thương tâm, người cũng gầy đi trông thấy!”
“Ta biết.”
Gần đây Cố Minh Thành cũng đã thấy tin tức của Miêu Doanh Cửu, cô là một trong mười người phụ nữ có sức ảnh hưởng lớn nên báo chí bên ngoài sớm đã đăng tin rồi. Ông càng xem càng cảm thấy Tiểu Cửu là một nhân tài khó gặp, tương lai không chừng còn có thành tựu cao hơn Lão Nhị.
Cố Vi Hằng đi công tác từ Đức về, vừa mới buông hành lý xuống đã bị một bạt tai đánh tới “ba” một tiếng.
Từ nhỏ Cố Vi Hằng đã biết ba anh có thói quen bạt tai, trước giờ lúc ba anh nổi trận lôi đình đều như vậy, sau này Cố Vi Hằng bị đánh cũng sẽ không hỏi tại sao mà chỉ yên lặng đặt hai tay phía sau như quân nhân đứng nghe Cố Minh Thành dạy bảo.
Khương Thục Đồng ở trên lầu trông thấy liền sốt ruột, tại sao lại đánh nữa rồi? Gần đây việc làm ăn của Lão Nhị đều rất tốt, mọi người đều coi nó là tấm gương, Khương Thục Đồng không biết tại sao Cố Minh Thành lại như vậy.
“Chơi đàn bà thành quen rồi phải không? Rốt cuộc có thích người ta không?” Cố Minh Thành đánh xong xoay cổ tay một chút rồi mới hỏi.
Cố Vi Hằng hơi híp mắt, hồi lâu anh mới nói: “Rất thích.”
“Theo đuổi! Miêu Doanh Cửu nhất định phải vào Cố gia!” Cố Minh Thành hạ tử lệnh cho Cố Vi Hằng.
Khương Thục Đồng cảm thấy rất kỳ quái. Trước kia bà cũng muốn để Tiểu Cửu làm con dâu mình nhưng không biết tại sao Lão Nhị lại không thích, không có cách nào, bà cũng không thể ép buộc, Cố Minh Thành thì vẫn giữ thái độ thờ ơ nói chuyện yêu đương của con trai ông không quản, đại khái ông sợ lại giống như chuyện của Cố Thanh Nguyên vậy.
Bây giờ ông lại vì Tiểu Cửu mà đánh Lão Nhị, đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Con biết. Nhưng có một số việc con không nhịn được.” Cố Vi Hằng nói một số chuyện nhưng không nói rõ là chuyện gì.
“Không nhịn được cũng phải nhịn! Tính cách Tiểu Cửu không phải rất tốt sao? Con cũng thích nó, còn có cái gì không nhịn được?” Cố Minh Thành tức giận nói.
“Con không nhịn được việc ở rể! Đổi thành họ Miêu! Rời khỏi tập đoàn Minh Thành. Kiểm tra hết lần này đến lần khác! Con không nhịn được. Một thứ cũng không thể nhịn!” Cố Vi Hằng nói đến đây thì cau mày, dáng vẻ càng nghiêm túc. “Ông ta càng muốn thử thách con, con càng muốn phản kháng.”
Cố Minh Thành nhíu mày một cái: “Ai nói với con phải ở rể? Miêu Chánh Đào?”
Cố Vi Hằng không lên tiếng, ngầm thừa nhận.
“Đây là chuyện giữa trưởng bối chúng ta. Con không quản được cũng không có quyền quản. Con chỉ cần tập trung vào một chuyện đó là theo đuổi Miêu Doanh Cửu thôi. Không theo đuổi được thì đừng về gặp ba!”
Cố Minh Thành gọi điện thoại cho Nam Lịch Viễn bảo anh sắp xếp một trận đánh golf bên Mỹ để ông cùng Khương Thục Đồng và Cố Vi Hằng đều đi.
Nam Lịch Viễn cười cười: “Vậy có phải con nên gọi cả Tiểu Cửu hay không?”
Cố Minh Thành cũng cười: “Con rất hiểu ý ta!”
Đầu tháng mười thời tiết không nóng không lạnh, bóng nắng kéo rất dài.
Trận đánh golf hôm nay là do Nam Lịch Viễn sắp xếp, thời gian là nhắm trúng lúc Tiểu Cửu rảnh, cho nên Tiểu Cửu cũng tới.
Bụng Cố Tam Nhi đã rất lớn, dù sao cũng là sinh đôi cho nên ở sân golf Nam Lịch Viễn không để cho cô đi một mình, cô đi đâu anh theo đến đó.
Cố Tam Nhi mặc quần áo thoải mái, dưới ánh nắng ban mai nhìn rất quyến rũ, trông cô như một tiểu nữ nhân vậy.
Miêu Doanh Cửu một mình đứng đó, cầm gậy đánh golf, đang đánh golf.
Cô vừa đánh vừa suy nghĩ: Sớm biết vậy đã không tới, lại làm kỳ đà cản mũi người ta. Nam Lịch Viễn nói gần đây thấy cô mệt mỏi, tâm tình không tốt nên để cô đi thay đổi không khí một chút, cuối cùng là đổi sang cái này đây.
Khi cô còn độc thân, thấy anh cùng Tam Nhi ở bên nhau, cũng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng bây giờ, tình cảnh đã khác rồi.
Cô mặc bộ quần áo thể thao, đội mũ, nhàm chán đánh bóng.
Thật ra thì cô đánh golf rất kém.
Chỉ cần là những thứ đòi hỏi sự kiên trì là cô không học được, ví dụ như cờ vây hay may vá các loại…
Cố Minh Thành cùng Khương Thục Đồng xuất hiện, Khương Thục Đồng vui vẻ gọi một tiếng: “Tiểu Cửu”
Miêu Doanh Cửu vừa phát hiện ra bọn họ liền thấy rất vui, dù sao bây giờ không phải chỉ có mình cô làm kỳ đà cản mũi nữa rồi.
Cô nhiệt tình chào hỏi cô chú.
“Tiểu Cửu rất lợi hại, tuổi còn trẻ mà đã trở thành nhân vật có sức ảnh hưởng lớn như vậy rồi.” Cố Minh Thành cười nói.
“Nhờ tiền bối che chở mà thôi, chú cứ trêu cháu.” Miêu Doanh Cửu vô cùng khiêm tốn.
Cố Minh Thành cười cười, thật đúng là có thiên phú kinh doanh, tính cách cũng rất tốt.