Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 398

Qua việc ngày hôm nay, Nam Lịch Viễn quyết định – về nước tổ chức hôn lễ.

Buổi tối, anh ngồi trên sofa, hỏi ý kiến của Tam Nhi, lí do như sau: có con rồi, bụng to lên, nếu như qua một thời gian, nhất định sẽ không tiện, ngoài ra, xét thấy xung quanh có nhiều vệ tinh như vậy, Nam Lịch Viễn cảm thấy sớm một ngày để Cố Tam Nhi hoàn toàn trở thành người của anh, anh mới yên tâm.

“Tam Nhi bây giờ vẫn chưa hoàn toàn là người của chú Nam sao?” Cố Tam Nhi ngồi trên chân của Nam Lịch Viễn.

Cố Tam Nhi bây giờ, đã trở nên nũng nịu ỏng ẹo hơn so với trước đây, sắc mặt hồng hào, vừa nhìn đã biết được đàn ông dưỡng ẩm rất tốt.

“Anh yêu cầu, từ nội dung đến hình thức, tất cả!” Nam Lịch Viễn ôm chặt eo của Cố Tam Nhi, ngực cô bỗng chốc chạm vào cánh tay của Nam Lịch Viễn.

Cố Tam Nhi nhìn thấy ánh mắt của Nam Lịch Viễn đầy ngọt ngào, Nam Lịch Viễn trườn qua người Cố Tam Nhi, bắt đầu hôn cô, sau đó đè Cố Tam Nhi lên sofa.

Việc tổ chức hôn lễ này, không chỉ là việc của Nam Lịch Viễn và Cố Niệm Đồng riêng hai người.

Sau khi gọi điện về nhà, người nổi trận lôi đình đầu tiên là Khương Thục Đồng, vừa nghe được tin Cố Tam Nhi có thai, bà suýt chút ngất đi, Cố Tam Nhi đã từng hứa với bà, 25 tuổi mới sinh con, bây giờ chỉ vừa 21 tuổi, dù cho 9 tháng sau, đứa bé ra đời, cô cũng chỉ mới 21 tuổi!

Hơn nữa, ngày dự sinh của đứa bé này của cô rất có thể là cùng một ngày với cô.

Cố Niệm Đồng chỉ nói một câu “muốn tổ chức hôn lễ”, đã làm cho bà và Cố Minh Thành một phen bận rộn.

Đặt nhà hàng, viết thiệp mời, mời khách --

Cố Tam Nhi ở Mỹ cũng rất bận, thử nhẫn cưới, đặt váy cưới --

Bên phía Nam gia, là Nam Lịch Viễn luôn sắp xếp.

Hôn lễ tổ chức tại hai thành phố lớn Hải Thành và Giang Thành, nhà hàng lớn nhất, không gian sang trọng nhất

Cuộc đời của Cố Tam Nhi về cơ bản đã viên mãn, chỉ thiếu cái giây phút cuộc đời nở hoa đó.

Nhưng mà bây giờ, cô lại không chắc chắn về tương lai của bản thân, vì sinh con chắc chắn phải trì trệ rất nhiều, cô cảm thấy trong sự nghiệp, cô vẫn phải cố gắng hết sức theo đuổi, nhưng so với cuộc sống không sinh con, chắc chắn sẽ tệ hơn rất nhiều.

Ở độ tuổi 21, nói thật lòng, phiền muộn ít nhiều gì cũng có một chút.

Cố Tam Nhi lại không phải là người không có dã tâm! Cô muốn xem thử, trong lĩnh vực thiết kế trang sức rốt cuộc cô có thể đi được bao xa.

Nhưng mà còn sống trên đời, vẫn phải làm chút gì đó cho Nam Lịch Viễn.

Anh vì cô đã làm đủ nhiều rồi, có thể sau này sẽ còn làm nhiều hơn nữa.

Hai người lo xong xuôi mọi việc ở Mỹ, đã về Cố gia.

Tối hôm đó, Cố gia, trên giường của cô, Nam Lịch Viễn nhẹ nhàng cọ xát bên cạnh cô, tay vuốt ve chiếc bụng nhỏ của cô.

Mùi thơm nhẹ của thiếu nữ mang thai, khá là kích thích.

Nam Lịch Viễn đối với mùi hương này quả thật là không cưỡng lại được.

“Tối hôm nay, có được không?” Nam Lịch Viễn hỏi, thổi vào tai cô, làm cô nhột.

“Không biết à! Anh nhẹ một chút được không?” Cô vịn lấy cổ Nam Lịch Viễn, “Em nói với con một tiếng nhé!”

Cố Tam Nhi đặc biệt xem như thật, nói cái gì mà bảo bối đừng sợ nhé, chút nữa là cha con vào đó --

Nói thật lòng, những lời này, Nam Lịch Viễn nghe xong trái lại càng khống chế không nổi.

Ngày hôm sau, chân Cố Tam Nhi có chút bủn rủn.

Bây giờ, tất cả mọi người trong nhà đều có mặt.

Mọi người đều ở dưới lầu chờ Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn xuống ăn cơm.

Người giúp việc của Đỗ Nhược bế con, Cố Hành Cương ngồi bên cạnh Đỗ Nhược, trước đây Cố Vi Hằng thường một mình ở trang viên Sơn Thủy, hôm nay cũng đã về……

Bây giờ việc quan trọng nhất trong nhà chính là – hôn lễ của Cố Tam Nhi, vì vậy, rất đông đủ.

Vì Cố Tam Nhi run chân, là Nam Lịch Viễn bế cô từ trên lầu xuống.

Lúc sắp ra cửa, Cố Tam Nhi còn vịn cổ của Nam Lịch Viễn hôn một cái.

Cả nhà đều nhìn lên hướng cầu thang.

“Tam Nhi, đến sức lực từ trên lầu xuống ăn cơm cũng không còn sao?” Cố Hành Cương cười rồi nói, rõ ràng là đang chế nhạo.

“Em đang có thai mà! Hơn nữa, lúc chị dâu có thai, chẳng phải anh cũng bế qua chị ấy sao?” Cố Tam Nhi nói đặc biệt có lí lẽ, không nhắc đến việc bản thân bị run chân.

Khương Thục Đồng nhìn thấy bộ dạng này của cô, lại nhìn qua Cố Minh Thành, đoán rằng bây giờ có cảm giác thành công nhất có lẽ là Cố Minh Thành rồi, cũng coi như là không điểm sai uyên ương.

Nếu như điểm sai, Khương Thục Đồng sẽ oán ông cả đời.

“Tam Nhi, rể phụ và dâu phụ trong hôn lễ đã chọn được chưa?” Khương Thục Đồng hỏi Cố Tam Nhi.

“嗯。选好,伴娘是小九,伴郎是我二哥,好吗?妈?”顾三儿一侧头,就靠到了南沥远的肩膀。

“Dạ. Chọn được rồi, dâu phụ là Tiểu Cửu, rể phụ là anh ba con, được không? Mẹ?” Cố Tam Nhi vừa nghiêng đầu, đã tựa lên vai của Nam Lịch Viễn.

Khương Thục Đồng nhìn qua Cố Vi Hằng, vội vã nói, “Dĩ nhiên được rồi, đúng không? Lão Nhị?”

Bộ dạng chỉ sợ Cố Vi Hằng không đồng ý.

Cố Vi Hằng đang cúi đầu ăn cơm, anh nói một câu, “Được!”

Khương Thục Đồng thở phào nhẹ nhõm, may mà anh không từ chối.

Rể phụ và dâu phụ.

Sở dĩ không tổ chức hôn lễ ở nước ngoài, là vì Cố Tam Nhi cảm thấy thế giới ở nước ngoài suy cho cùng là của người khác, cô vẫn là thích ở nhà.

Nam Lịch Viễn đã mua được nhẫn, là chiếc nhẫn nạm kim cương Cartier, Cố Tam Nhi muốn tự mình làm, Nam Lịch Viễn không cho, nói lần này là anh tặng cho cô, hai chiếc nhẫn đôi, lần này, cô và anh, cuối cùng cũng đã đeo cùng một kiểu nhẫn.

Cố Tam Nhi hôm nay rất giống tiểu công chúa trong thế giới cổ tích, lấy người mình thích, luôn mỉm cười suốt, Nam Lịch Viễn mặc trên người chiếc áo vest màu đen, áo sơ mi trắng.

Cố Tam Nhi rất ít khi thấy bộ dạng anh mặc áo sơ mi trắng, anh nhìn trông rất đẹp trai.

Trong tiếng nhạc “Bảo bối của cha”, Cố Minh Thành dắt tay của Cố Niệm Đồng, trao cho Nam Lịch Viễn.

Cố Minh Thành và Nam Lịch Viễn nhìn vào nhau.

Ánh mắt đó, ông hiểu, anh cũng hiểu.

Khoảng thời gian 20 năm về trước, là Cố Minh Thành luôn chiều chuộng Cố Niệm Đồng, khoảng thời gian về sau, đã giao cho Nam Lịch Viễn rồi.

Miêu Doanh Cửu và Cố Vi Hằng đứng ở hai phía của cô dâu và chú rể.

Lúc Cố Tam Nhi ném hoa cưới về phía sau, đã nhắm đúng vị trí của Miêu Doanh Cửu, cố ý ném qua đó, đúng thật đã để Miêu Doanh Cửu bắt được.

Cố Tam Nhi đặc biệt hài lòng, Khương Thục Đồng cũng đặc biệt hài lòng.

Về vấn đề cư xử với Miêu Doanh Cửu, hai mẹ con cuối cùng cũng đã thống nhất được với nhau.

Hôm nay tuy là hôn lễ của Cố Tam Nhi, nhưng ánh mắt của Cố Minh Thành vẫn hướng về phía Cố Vi Hằng.

Trên người bộ vest đen, áo sơ mi màu xám nhạt, thân hình thẳng thớm đứng ở đó, giống như bức tượng điêu khắc, khiến người ta vừa nhìn đã nhớ.

Thời gian càng dài, Cố Vi Hằng và ông ngày càng giống nhau, có một khoảnh khắc, suýt chút ông tưởng đó chính là bản thân thời trẻ, gần đây, tính cánh của anh quả thực đã trầm lặng u sầu đi không ít, trước đây lúc đi học, có việc gì anh đều nói với mẹ, bây giờ, đã rất ít rồi.

Là thể là đã trưởng thành, cũng có thể là tập đoàn Minh Thành đã tạo cho anh áp lực quá lớn, Cố Minh Thành biết gần đây anh luôn khuếch đại phạm vi kinh doanh.

Miêu Doanh Cửu khí chất hơn người, ánh mắt thỉnh thoảng cũng nhìn về phía Cố Vi Hằng.

Cố Vi Hằng luôn chú ý chỗ khác, vốn không chú ý đến Miêu Doanh Cửu.

Lúc Cố Niệm Đồng và Nam Lịch Viễn mời rượu, rể phụ và dâu phụ ngồi cùng một bàn.

Lúc này, rất thần kì, mũi của Miêu Doanh Cửu lại ngửi được cái mùi hương mê hoặc đó, hình như cách cô rất gần.

Cô nhìn theo hướng mùi hương đó, nhìn thấy một mỹ nhân lộng lẫy, đi đến trước mặt Cố Vi Hằng.

“Cố Tổng, Khả Nhi mời anh một ly!” Dáng vẻ xinh đẹp lộng lẫy đó, lượn lờ đứng trước mặt Cố Vi Hằng, Cố Vi Hằng điềm tĩnh ngồi ở đó.

“Cô say rồi!” Cố Vi Hằng đỡ lấy eo của Tô Khả Nhi, giọng nói lạnh lùng.

Miêu Doanh Cửu luôn nhìn chằm chằm vào hai người này với vẻ hứng thú.

Nếu như không đoán sai, mùi hương nước hoa Land Rover chắc là của Tô Khả Nhi này rồi.

Hôm nay Thẩm Dương cũng đến, cô thì thầm vào tai Miêu Doanh Cửu, “Nam Lịch Viễn này đẹp trai thật nhỉ, vừa đẹp trai vừa chín chắn, còn cả thần thái ngang ngược sẵn có. Tam Nhi biết nhìn người đó chứ.”

“Tam Nhi cũng là trong 10 triệu người mới chọn được người ưu tú như vậy!” Ánh mắt Miêu Doanh Cửu nhìn chằm chằm Cố Vi Hằng và Tô Khả Nhi, vừa thì thầm to nhỏ với Thẩm Dương.

“Vậy còn cậu? Người kế thừa gia tài trăm tỉ của Miêu gia, nhắm trúng vị nào rồi?” Thẩm Dương đang nói đùa với Miêu Doanh Cửu.

“Người mà tôi nhắm trúng, đang mè nheo với người phụ nữ khác!” Miêu Doanh Cửu hôm nay mặc chiếc đầm lễ phục màu trắng, mái tóc dài một nửa buộc lên, đẹp cỡ nào đều tôn lên hết.

Thẩm Dương nhìn theo hướng ánh mắt của Miêu Doanh Cửu, nói, “Nữ minh tinh Tô Khả Nhi, đây là đại minh tinh đứng nhất nhì thành phố Hải Thành đó.”

“Làm sao cậu quen biết?” Miêu Doanh Cửu không hiểu.

“Gần đây đến Hải Thành, không có việc gì làm, thường xem tin tức giải trí của Hải Thành. Những việc này, cậu cũng phải xem thường xuyên, dù sao cũng dẫn đầu thời thượng mà.” Thẩm Dương vừa nói, tay chống lên đầu, bắt đầu quan sát Tô Khả Nhi.

Ánh mắt của Cố Vi Hằng, rõ ràng là có tình ý với Tô Khả Nhi.

Tình hình ngày hôm nay, không chỉ Miêu Doanh Cửu nhìn thấy, Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng cũng đã nhìn thấy.

Ngay cả Cố Tam Nhi đang mời rượu cũng nhìn thấy rồi.

Họ đều cau mày.

Người nhà Cố gia, trước giờ đều không có thói quen chơi với nữ minh tinh.

Đàn ông Cố gia, cũng chưa từng có một người nào để phụ nữ theo đuổi ngược lại, đều là theo đuổi phụ nữa, Cố Vi Hằng này, đã phá lệ rồi!

Sau khi cử hành hôn lễ, Nam Lịch Viễn và Cố Niệm Đồng đã bay về Mỹ.

Cố Vi Hằng thức dậy trong căn hộ chung cư của Tô Khả Nhi.

Cố Vi Hằng bây giờ không ở biệt thự Bán Sơn nhiều, có khi sẽ đến trang viên Sơn Thủy, ở đó chỉ có một mình anh.

Anh gài từng chiếc nút áo của mình lại, cơ bụng dần dần bị che đi.

Tô Khả Nhi vẫn còn nằm trên giường, bộ đạng dường như đã chịu uất ức, “Hôn lễ của em gái anh, tại sao không cho em tham dự?”

“Tôi để ý cái gì, cô không biết sao?” Cố Vi Hằng quay lưng vào Tô Khả Nhi.

“Em muốn gả vào Cố gia!”

“Không có khả năng này xảy ra!”

“Em xuất thân tầng lớp trung lưu, em biết, nhưng mà bà Cố năm xưa cũng – “

Cố Vi Hằng lập tức quay đầu lại, báu chặt cằm của Tô Khả Nhi, “Đừng so sánh với mẹ tôi!”

Ánh mắt Tô Khả Nhi đầy vẻ sợ hãi, mắt rũ xuống, cô nói tiếp, “Diêu tổng của Công ty sản xuất phim Tinh Quang đang theo đuổi em.”

“Lên giường với anh ta chưa?” Cố Vi Hằng nhìn chằm chằm vào Tô Khả Nhi.

Tô Khả Nhi lắc đầu.

“Rất tốt! Cô biết, tôi không thích đồ cũ. Phụ nữ cũng vậy! Nếu như đã ăn nằm với anh ta, đừng đến tìm tôi. Hôn lễ của em gái tôi, cô đã quá lỗ mãng rồi, những việc như thế nào, tôi không muốn có lần sau.” Cố Vi Hằng đã mặc áo vest vào, lại trở thành vị chủ tịch lạnh lùng nghiêm nghị, “Tôi có thể đầu tư cho cô đóng phim, tặng nhà cho cô, tặng xe cho cô, trừ danh phận. Cô tự biết thân biết phận của mình đi!”

Cố Vi Hằng đi ra ngoài.

Đây là một căn chung cư cao cấp, Cố Vi Hằng chi tiền mua, dưới danh nghĩa của Tô Khả Nhi.

Ban ngày, cô là nữ minh tinh nổi tiếng xinh đẹp, về đêm, cô là tình nhân của anh, chờ đợi sự ân ủng rất ngẫu nhiên của anh.

Anh không cho phép cô ta tìm đàn ông khác.

Anh chỉ thích phụ nữ mới, đồ mà bản thân dùng qua, không cho người khác dùng.

Người khác dùng qua, anh không thèm nhìn đến.

Vì xuất thân và nghề nghiệp, Tô Khả Nhi mãi mãi cũng không thể gả vào Cố gia được.

Hôn lễ của Cố Tam Nhi, cô ta đã để tất cả người trong Cố gia nhìn thấy cô, nghĩ chắc Cố Vi Hằng về nhà, sẽ bị Cố tổng và bà Cố gặng hỏi.