Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 395

Khi đó Nam Lịch Viễn vẫn đang bận rộn việc ký tên, chồng chất một xấp hồ sơ, người bên công ty chi nhánh cũng bận rộn, dù sao hợp đồng này sau này vẫn phải đêm về tập đoàn Lịch Viễn làm mà, mọi người sao chép lại tài liệu, cho chủ tịch ký tên, tương đối bận rộn.

Khi Diệp Mậu Sâm bước vào trong, Nam Lịch Viễn ngước mắt lên nhìn anh ta, tiếp theo cúi đầu xuống, cứ như lần trước Diệp Mậu Sâm tiếp đón Nam Lịch Viễn vậy, “Diệp tổng, khách hiếm đó!”

“Nam tổng vẫn chưa tính cho Cố tiểu thư tự chọn lựa người yêu sao?” Diệp Mậu Sâm hỏi.

“Cô ta đã chọn rồi.”

“Ai đó?”

“Tôi!”

Diệp Mậu Sâm cười chế nhạo, “Nói đi nói lại, anh vẫn không cho cô ta tự do! Cô ta mới hai mươi tuổi thôi, cuộc đời chỉ mới bắt đầu.”

“Hay là Diệp tổng nghĩ là, tôi cho cô ta chọn lại từ đầu, cô ta sẽ chọn anh sao?” Nam Lịch Viễn hỏi ngược lại.

“Cũng có khả năng này đó!”

“Tôi thay Tam Nhi từ chối anh! Khi cô ta bắt đầu mười chín tuổi, tôi và cô ta đã bên nhau rồi. Tam Nhi là một người ý chí kiên định. Cứ như làm món ăn vậy, học không nhiều món, nhưng một khi đã học, thì sẽ học tốt nhất giỏi nhất, đây là một phẩm chất mà tôi yêu thích. Được rồi, Diệp tổng, tôi hôm nay rất bận, thất lễ! ” Nam Lịch Viễn đứng lên, mang hồ sơ cần dùng đến giao cho trợ lý, quay về chỗ ngồi, Diệp Mậu Sâm qua nhiên vẫn còn ở đó.

“Còn không đi sao?” Anh ta hỏi.

“Tôi hôm nay muốn có được một đáp án! Trừ phi anh chịu buông tay.”

Khoé môi của Nam Lịch Viễn vương lên, cười, “Hôn nhân là sự lựa chọn mốt đối một, không phải đi siêu thị chọn mua đồ dùng! Tam Nhi hôm nay sẽ quay về đây, đợi cô ta tự chọn lựa! Tôi buông tay hay không cũng vô dụng, trọng điểm là cô ta có chọn anh không?”

Nam Lịch Viễn nói với trợ lý một câu, nhờ cô ta cử người đưa bà Nam về đây, không cần về nhà, trực tiếp đến đây.

“Khi đó, mọi chuyện sẽ sáng tỏ! Nếu như Diệp tổng không chê, có thể đợi ở đây, tôi phải làm việc đây!” Nam Lịch Viễn cúi đầu lại bắt đầu bận rộn.

Cố Tam Nhi hiện nay vẫn còn trên máy bay, lúc nãy híp mắt được một hồi, trong mộng hiện ra gương mặt của Cố Thế Huân, trắng trẻo mập mạp, da dẻ hồng hào, rất đáng yêu, cô ta hiện nay có chút hối hận đã bỏ đi đứa con của bản thân.

Bởi vì chuyện của Cố Thế Huân, Cố Tam Nhi đã thay đổi cách suy nghĩ, cô ta cảm thấy, cứ như Đỗ Nhược vậy cũng tốt, trẻ tuổi đã sinh con, sau này con đi học, cô ta vẫn còn rất trẻ, có thể cho người khác hiểu lầm là chị em đó, hay là sẽ hiểu lầm là bạn gái của Cố Thế Huân.

Cố Tam Nhi chỉ đang tưởng tượng, nếu như cô ta có con, Nam Lịch Viễn hơn cô ta nhiều tuổi, người ta chắc chắn sẽ nghĩ là anh ta có mấy đứa con đó.

Cố Thế Huân khiến cho Cố Tam Nhi có chút nhột đó, hơn nữa, hiện nay cô ta đã kết hôn rồi, Nam Lịch Viễn cũng ba mươi tuổi rồi, cô ta hoàn toàn có thể sinh một đứa con.

Có thể từ nhỏ trên chuyện sáng tác kim cương không gặp được trở ngại, Cố Tam Nhi đột nhiên cảm thấy chuyện làm kim cương đơn giản như vậy, vì sao phải làm lỡ chuyện sinh con chứ?

Có thể con đường kim cương cả đời này cũng đi không hết, nhưng sinh con rất nhanh, chỉ cần một năm.

Sau này cô ta có thể dẫn theo con ra nước ngoài tham gia thi đấu, cho đứa con cũng tự hào về mẹ, chuyện tốt biết bao.

Cho đứa con hiểu được, trên đường mẹ bước đến đây, không chỉ có Nam Lịch Viễn bên cạnh cô ta, còn có đứa con.

Đứa con - -

Cô ta muốn một đứa con của bản thân.

Nghĩ là nếu cô ta sinh con, chú Nam chắc chắn càng xem cô ta như bảo bối.

Yêu thương cô ta, yêu thương đứa con.

Không nhịn được, khoé môi của Cố Tam Nhi tràn ra một nụ cười.

Người khách bên cạnh tình cờ liếc nhìn, thì nhìn thấy Cố Tam Nhi đang cười, có thể trên đường đi nhàm chán, cô ta cũng muốn trò chuyện với Cố Tam Nhi, thì hỏi, “Tiểu thư cô đang cười gì đó?”

“Đang cười chồng và đứa con của tôi!” Cố Tam Nhi nói.

“Tiểu thư, năm này cô có hai mươi tuổi chưa? Sao sớm như vậy đã kết hôn rồi?” Người khách bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, đầu đứng lên từ dựa lưng, hỏi Cố Tam Nhi.

“Ờ, tôi mười chín tuổi đính hôn, hai mươi tuổi kết hôn rồi!” Cố Tam Nhi nói.

“Sớm như vậy sao? Không sợ sẽ gặp được người tốt hơn sao?”

“Không đâu! Anh ta chính là người tôi rất thích. Anh ta cùng tôi trưởng thành, dạy tôi nấu cơm, dạy tôi đạo lý trong cuộc đời, anh ta vì tôi, đã chuyển công ty đến Mỹ, anh ta đối với tôi, như cha như anh cũng như chồng, cuộc đời này của tôi, thật tình sẽ không còn gặp được người thích hợp như vậy nữa. Ba tôi đã không sai!” Cố Tam Nhi nói, giống như tự lầm bẩm vậy.

Giống như cô ta và Nam Lịch Viễn bên nhau lâu như vây, cô ta lần đầu tiện suy nghĩ lại chuyện giữa cô ta và Nam Lịch Viễn.

Máy bay đã đến New York, Cố Tam Nhi gửi một tin wechat cho Nam Lịch Viễn: Chú Nam, Tam Nhi muốn sinh con cho anh!

Nam Lịch Viễn đang bận rộn, từ trong bận rộn lấy điện thoại lên xem, sau đó, tay anh ta sờ trên cằm, lại nhìn kỹ lại tin nhắn này lần nữa, không sai, Tam Nhi của anh ta muốn sinh con cho anh ta rồi.

Diệp Mậu Sâm nhìn thấy bộ dạng của Nam Lịch Viễn, hỏi, “Nam tổng đang làm gì đó?”

“Tam Nhi quyết định sinh con! Chỉ có vậy thôi!”

Diệp Mậu Sâm đối với những lời này như bị hốc vào mũi vậy.

Diệp Mậu Sâm đang đợi, ước tính, lát nữa Tam Nhi sẽ qua đây.

Sau khi tài xế chở Cố Niệm Đồng quay về chi nhánh công ty, Cố Tam Nhi mang hành lý để vào phòng làm việc, thì không đợi được liền chạy đến phòng làm việc của chủ tịch, liền ập đến bên cạnh của Nam Lịch Viễn, và nói, “Chú Nam, mỗi lần xa anh, cũng cảm thấy như trải qua một thế kỷ vậy!”

Đôi tay của cô ta ôm lại cổ của Nam Lịch Viễn, cười rất ngọt ngào, “Chú Nam có nhớ Tam Nhi không?”

“Tam Nhi nhớ chú Nam, chú Nam cũng nhớ Tam Nhi!” Đôi tay của Nam Lịch Viễn bế lại đôi chân của Cố Niệm Đồng, đưa cô ta lên cao cao.

Cố Tam Nhi chỉ cười, vừa cười vừa nói, “Cố Thế Huân đứa trẻ đó thực sự rất đáng yêu đó, Tam Nhi cũng muốn có con của mình, chú Nam có muốn làm cha không?”

Nam Lịch Viễn buông Cố Tam Nhi xuống, liền ôm Cố Niệm Đồng vào lòng, “Anh ba mươi hai tuổi rồi đó, em nói anh có muốn không?”

Thì Cố Niệm Đồng cười, cả quá trình này, cô ta cũng không nhìn thấy ghế ngồi phía trước Diệp Mậu Sâm đang ngồi ở đó.

Trong ánh mắt toàn là Nam Lịch Viễn.

Tiếp theo, Diệp Mậu Sâm đứng lên, Cố Tam Nhi chậm chạp hỏi anh ta, “Sao anh ta ở đây vậy? Chú Nam?”

“Đến trò chuyện!”

Cố Tam Nhi nắm lại nắm đấm, nhìn vào bóng dáng của Diệp Mậu Sâm, tiếp theo, cô ta quay đầu qua, lại cười hí hí nói chuyện với Nam Lịch Viễn.

......

Hải Thành, phòng thiết kế trang phục K&D.

Phòng làm việc K&D nằm ngay vị trí tất đất tất vàng trong toà nhà quốc tế Hải Thành, toà nhà chủ yếu dẫn vào doanh nghiệp quốc tế.

Bàn vơi bên phòng trang phục K&D hết mồi năm, mới có thể thu mua công ty thời trang nổi tiếng này gôm vào trong công ty, từ nay danh tiếng của toà nhà quốc tế Hải Thành lại nâng cao thêm mấy bậc nữa.

Giám đốc thiết kế Miêu Doanh Cửu đang ngồi trong “Phòng làm việc giám đốc” Được thiết kế đặc sắc, đang chăm chỉ vẽ bản thiết kế.

Hai mươi lăm tuổi, những quần áo thiết kế ra lại có thể đảo một vòng trong thời trang quốc tế, trình độ này, không phải người bình thường có thể đạt đến được.

Trên người cô ta mặc một bộ váy màu đen, mái tóc không dài, cả con người cử chỉ cao quý vô cùng chuyện nghiệp.

“Miêu tổng, hợp đồng với bên Mễ Lan đã ký kết rồi, trang phục mùa hè do chúng ta phụ trách! ” Trợ lý của cô ta đến báo cáo.

“Tôi biết rồi!”

“Ngoài ra, chủ tịch của công ty, cũng chính là người hợp tác với Miêu tổng bà Thẩm Dương hai hôm nữa sẽ đến! Lịch trình và thời gian tôi sẽ gửi qua điện thoại cho Miêu tổng!” Trợ lý tiếp tục nói.

“Được rồi.” Miêu Doanh Cửu luôn cúi đều làm bản vẽ.

Từ nhỏ đã thích thiết kế trang phục, ngoài trang phục ra còn thích chơi cờ vây, tốt nghiệp tại đại học Giang Thành, sau đó lại tiếp tục chuyển đến trường đại học Cornell tiếp tục học thiết kế trang phục.

“Ngoài ra, chúng ta có nên nhận đặt may đồng phục của công ty?” Trong tay trợ lý cầm cuốn sổ ghi chép, từng điểm từng điểm báo cáo với Miêu Doanh Cửu.

“Công ty chúng ta xưa nay đều nhận may những trang phục cao cấp, điều này cô biết mà, sau này những câu hỏi này, đừng đến hỏi tôi nữa!” Miêu Doanh Cửu nhăn lại chân mày, có chút không kiên nhẫn.

Cả con người đều tràn đầy sự tinh anh mạnh mẽ như bạch cốt tinh vậy.

“Nhưng mà - -”

“Không có nhưng mà! Cô có thể ra ngoài rồi.”

“Nhưng mà trợ lý bên tập đoàn Minh Thành tương đối cứng đầu, cứ muốn chúng ta làm, nói là đồng phục của họ cũng tương đối cao cấp! Họ còn đồng ý tăng giá!” Khẩu khí của trợ lý vô cùng khó xử.

Hiện nay, trợ lý của tập đoàn Minh Thành vẫn còn đang đứng ngoài cửa đợi câu trả lời.

Miêu Doanh Cửu đã ngừng lại động tác trên tay, “Ở đâu?”

“Cái gì ở đâu?”

“Ở đâu cần đặt may đồng phục?” Khẩu khí của Miêu Doanh Cửu có chút khó chịu, đầu óc của trợ lý quá chậm chạp, vẫn là hợp gu hơn với Thẩm Dương, trên đời này, người có thể theo kịp logic của cô ta chỉ có Thẩm Dương mà thôi.

“Tập đoàn Minh Thành.”

“Đơn hàng này nhận làm, ngoài ra yêu cầu họ tăng thêm năm phần trăm thuế. Ngoài ra đặt may đồng phục chắc chắn sẽ ảnh hưởng tiến độ của chúng ta, tăng thêm hai phần trăm giá tiền, đi nói với cô ta đi!” Miêu Doanh Cửu từ đầu tập trung tinh thân thần trên thiết kế.

Trợ lý bước ra ngoài.

Điện thoại của Miệu Doanh cửu reo lên, quả nhiên do Khương Thục Đồng gọi đến, gọi cô ta đêm nay qua uống canh.

Từ khi Miêu Doanh cửu đến Hải Thành, người vui mừng nhất có thể chính là Khương Thục Đồng.

Bởi vì Miêu Doanh Cửu sống như bộ dạng xưa kia của Khương Thục Đồng, tinh anh, bản lãnh, bát diện linh lưng, hơn nữa lại xinh đẹp, tỉ mỉ.

“Được đó, dì ơi, con biết rồi, con nhất định sẽ đến!” Miêu Doanh cửu cười hí hí nói.

Nụ cười này là trân thành, không phải sự giả dối, tinh anh lúc hãy cũng là thật đó.

Khương Thục Đồng luôn mong muốn Miêu Doanh Cửu có thể trở thành con dâu thứ hai của bà ta, nhưng mà xem ra, Cố lão nhị đã gặp qua Miêu Doanh Cửu hai lần, đối với cô ta không có cảm giác gì, cho nên, Khương Thục Đồng chỉ có thể trợ giúp một tay.

Mới buông xuống điện thoại của Khương Thục Đồng, thì Thẩm Dương gọi điện thoại đến, “Chị em ơi, tớ sớm hai ngày đến Hải Thành, cậu có đến đón tớ không? Tối nay cùng nhau ăn cơm? Hải Thành mới mở một quán ăn bán về món Chiết Giang, nghe nói, cũng đông khách đó, cậu không tính mời chị em đi ăn sao?”

“Xin lỗi, đêm nay tớ phải đi uống canh. Không thể đi với cậu rồi. Tớ đón cậu đến Khách sạn, sau đó, một mình tớ quay về!” Miêu Doanh Cửu thu dọn những đồ đạc trên bàn làm việc, lấy theo túi xách, chuẩn bị đi.

Xuống lầu, lái chiếc xe Audi r7 của cô ta, chạy thẳng đến sân bay Hải Thành.

Trên người Thẩm Dương khoác một chiếc khan choàng, đeo kính đen, nhìn vào thì biết là người đi đầu trong giới thời trang rồi, cô ta ôm lại Miệu Doanh Cửu.

Khi cài dây an toàn, Thẩm Dương nói, “Mới đến Hải Thành, thì có người hẹn rồi, ai đó?”

“Mẹ chồng tương lai!”