Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 342

Cố Minh Thành nhìn bóng dáng Khương Thục Đồng đi lên lầu, duyên dáng mà dứt khoát, ông chau mày khó chịu, Khương Thục Đồng vốn đã không hài lòng về việc sắp đặt hôn sự của Tam Nhi, bây giờ lại thấy người phụ nữ khác đến nhà, hiển nhiên là bực bội.

Cố Minh Thành biết tối hôm nay ông khó mà sống yên ổn.

Cố Niệm Đồng thấy mưu kế của mình sắp thành công, kịch bản còn lại phải nhờ Hề Dao biểu diễn, để Hề Dao có được Nam Lịch Viễn đương nhiên phải dùng hết sức lực, giấu trời qua biển, quyết không hối hận!

“Mẹ ơi, mẹ cẩn thận một chút.” Giọng điệu Cố Niệm Đồng rất bình tĩnh, rất điêu luyện, đây là trận chiến nắm chắc phần thắng, Nam Lịch Viễn thân lại ngoài chiến trường xa, lại xảy ra chuyện đột xuất, anh thua là cái chắc.

Đối diện Cố Minh Thành đang chau mày, Nam Lịch Viễn lùi về sau, dựa vào lưng ghế, thật là từ tốn không vội vã.

“Cả đời con chỉ có ngủ với một người phụ nữ!” Nam Lịch Viễn nói.

Cố Niệm Đồng vẫn chưa đi lên tới lầu trên, nghe nói câu đó, chân hơi mềm nhũn, bước lên cầu thang mém chút xíu té ngã.

“Tam Nhi, con không sao chứ?” Khương Thục Đồng hỏi.

Câu nói Nam Lịch Viễn đã từng ngủ với phụ nữ, Khương Thục Đồng cũng nghe thấy, đàn ông bây giờ làm sao ấy? Trước khi kết hôn ngủ với một người phụ nữ cũng được xem là tốt à.

Tâm trạng Cố Niệm Đồng đã hoàn toàn khác so với ban nãy, ban đầu cô tưởng anh là người chơi gái vô số.

Không ngờ anh chơi chiêu này, bỗng chốc khiến Cố Niệm Đồng trụ không vững.

Cô sợ à, cô sợ Nam Lịch Viễn nói ra việc cô đã ngủ với anh, điều này khiến cô phải ăn nói như thế nào trước mặt cha mẹ?

Cố Tam Nhi trong mắt cha mẹ vẫn là một đứa trẻ thuần khiết.

Bàn tay cô đổ mồ hôi, cầu xin chúa anh đừng nói ra tên cô.

Hoặc là cô và anh ta về cơ bản không thể coi như ngủ với nhau, chỉ có thể nói là đã thử qua!

Nhưng nếu không phải cô, “chỉ ngủ với một người phụ nữ” vậy rốt cuộc là ai, trong lòng thấp thỏm lo âu.

“Với ai chứ?” Cố Minh Thành không hài lòng hỏi tiếp.

Thành thật mà nói, nghe Nam Lịch Viễn nói đã từng ngủ với phụ nữ, Cố Minh Thành có chút không vui, hơn nữa anh còn nói trước mặt Tam Nhi, Cố Minh Thành ngước lên nhìn phía cầu thang, Cố Tam Nhi đang ở trên lầu.

Trong mắt Cố Minh Thành, Tam Nhi vẫn còn nhỏ, cô không thể ngủ với Nam Lịch Viễn, anh mù quáng tin tưởng con gái mình.

Nhưng năm nay, đàn ông còn trinh tìm không ra, còn khó tìm hơn gái còn trinh, Nam Lịch Viễn về tất cả phương diện đều rất tài năng xuất chúng, hơn nữa Nam Lịch Viễn đã 30 tuổi, ông không thể lấy yêu cầu không chính đáng này áp đặt lên bản thân anh.

Cố Minh Thành rất hiểu.

“Lúc con 19 tuổi, chuyện ở trong trường, không đáng đề cập tới! Cho nên việc Hề Dao phá thai, sự thật bị bóp méo, con không muốn gánh tai họa này!” Nam Lịch Viễn nói, ánh mắt vẫn nhìn về phía Cố Niệm Đồng.

Sắc mặt Cố Niệm Đồng tái mét, 19 tuổi, trường học?

Anh đang nói chính anh, hay là ám chỉ Cố Niệm Đồng?

Cố Niệm Đồng giận muốn nổ tung!

“Không phải nói là ngủ với tôi rồi sao? Làm thế nào để chứng minh?” Nam Lịch Viễn nhìn về Hề Dao hỏi thẳng.

Cố Niệm Đồng đang lúng túng, lúc đó cô nói với Hề Dao như vậy, là để chối cãi việc đã từng ngủ với Nam Lịch Viễn, cô không ngờ Nam Lịch Viễn lại sử dụng chiêu này.

“Trên người anh rất nhẵn nhụi, không có dấu vết gì hết!” Hề Dao nói.

Nam Lịch Viễn cúi đầu mỉm cười, anh cởi áo ra để cho Cố Minh Thành xem bên vai trái của mình.

Nghe tiềng sột soạt cởi đồ, Cố Tam Nhi nghiêng đầu, trong lòng suy nghĩ, tiêu rồi.

Thật khờ mà, bởi vì cô biết rất rõ, vai trái Nam Lịch Viễn có một nốt ruồi rất nhỏ, nhưng vẫn tính.

Lý do ngày hôm đó ban đầu cô nói có, sau lại phủ định, chính là muốn dò xét thái độ Hề Dao, thái độ lời lẽ ba phải của Hề Dao làm cô biết rằng phá thai chỉ là tin đồn.

Cô không ngờ Nam Lịch Viễn sẽ hỏi Hề Dao lúc này.

“Có một nốt ruồi?” Cố Minh Thành nói.

Nam Lịch Viễn mặc đồ lại.

“Nghe chưa?” Cố Minh Thành chau mày, nói với Hề Dao.

Hề Dao cắn răng, cô đột nhiên quỳ xuống chân Nam Lịch Viễn, “Lịch Viễn, Lịch Viễn, em quen biết anh đã nhiều năm như thế, tại sao anh lại không chấp nhận em?”

Nam Lịch Viễn lùi người về phía sau, chau mày nhìn Hề Dao.

Cố Niệm Đồng vù một cái từ trên lầu đi xuống.

Tâm trạng Cố Niệm Đồng giống như ngồi trên xe leo núi, lo lắng, bất an, nghi ngờ, sợ hãi đến bây giờ!

Cô sợ Nam Lịch Viễn ở lại nhà cô thêm một ngày, nguy hiểm cho cô thêm một phần.

Xem ra Nam Lịch Viễn không thể ở lại thêm một ngày ở nhà cô!

Khi Nam Lịch Viễn lên lầu, Cố Niệm Đồng nghe rõ tiếng bước chân của anh.

Cô đứng ở cửa phòng mình, chờ đến lúc anh đi qua, hai tay cô liền kéo anh vào.

Cửa đóng cái “rầm”.

Cô biết đây là nhà cô, Nam Lịch Viễn không thể làm gì cô, hơn nữa những lời này tuyệt đối không để cha mẹ cô nghe thấy.

“Khi nào anh về nhà?” Cố Niệm Đồng đứng trước mặt Nam Lịch Viễn, lén lút hỏi.

Nam Lịch Viễn mỉm cười.

Hề Dao đã đi rồi, lần này đến không đạt được mục đích, mục đích của Cố Tam Nhi cũng thất bại, xem ra Cố Minh Thành hình như rất tin tưởng Nam Lịch Viễn, Cố Niệm Đồng vừa rồi rất sợ Nam Lịch Viễn khai ra chuyện của hai người.

“Không muốn gặp chồng hả? Chỉ mong anh đi à?” Nam Lịch Viễn nhìn Cố Tam Nhi có chút thẹn thùng, biết rằng cô không muốn để cha mẹ biết chuyện của họ.

“Không phải! Sắp tết rồi, anh phải về với ba chứ?” Cố Niệm Đồng mượn cớ.

“Hồi nãy cha em nói, Đỗ Kim Minh ngày mai muốn đến, anh nói chuyện này anh phụ trách, cho nên tạm thời vẫn chưa đi được.” Nam Lịch Viễn nheo mặt, nhìn vào mắt của Cố Tam Nhi thật thú vị, vui tươi, cả đời này làm gì cũng không đủ.

Cố Tam Nhi tròn xoe mắt vô cùng ngây thơ, ông ta đến làm gì?

Hơn nữa, cha không thể đích thân sắp xếp sao?

Về cách xưng hô, bây giờ Nam Lịch Viễn từ “Chú Nam của cháu” đã trở thành “chồng em”, anh dùng những từ ngữ này để tẩy não Cố Tam Nhi.

Cố Tam Nhi bây giờ đã không cảm thấy anh ấy xưng hô “chồng em” là điều bất ngờ và không thể chấp nhận nữa.

Cố Tam Nhi ngồi trên giường, Nam Lịch Viễn kế bên.

Nam Lịch Viễn nhìn nghiêng Cố Tam Nhi hơi lo lắng, dù là con gái Cố Minh Thành, nhưng tuổi tác còn nhỏ.

Muốn chơi Nam Lịch Viễn nhưng còn thiếu lửa.

Cho nên vừa rồi Nam Lịch Viễn nói “đã ngủ với một người phụ nữ” đã nhắc Cố Tam Nhi, trong tay anh đang cầm cán của cô, nếu cô không nghe lời, hậu quả không thể lường trước được.

——

Hậu quả cô cân nhắc lại bản thân, hơn nữa, chuyện này Cố Tam Nhi không muốn cha mẹ cô biết.

Ngày hôm sau, khi Cố Tam Nhi thức dậy, Nam Lịch Viễn đã không còn ở đó, cha nói anh đi khách sạn, mục đích là muốn cho Đỗ Kim Minh thấy mình lợi hại như thế nào.

Cố Tam Nhi thay quần áo rồi cũng đi.

Buổi trưa, Nam Lịch Viễn đang đợi trong khách sạn, Đỗ Kim Minh cũng có mặt, Cố Tam Nhi là người đến sau cùng.

Cô mặc chiếc váy ren dày màu trắng, đeo hoa tai trân châu, bình thường cô không mang hoa tai, chắc vì trường hợp đặc biệt nên mới đeo, vả lại cô không có xỏ lỗ tai, nghe nói bởi vì xỏ lỗ tai rất đau, hoa tai trân châu này là dạng kẹp.

Vẻ ngoài rạng rỡ của cô, ánh mắt Nam Lịch Viễn nhìn rất lâu.

Đỗ Kim Minh không biết Nam Lịch Viễn cũng đến, lúc ở Ninh Thành ông đã gặp qua Nam Lịch Viễn nên nhận ra, vả lại nghe nói tam tiểu thư nhà họ Cố và Nam Lịch Viễn đã đính hôn, đây là lần đầu tiên Đỗ Kim Minh gặp Cố Tam Nhi, so với Đỗ Nhược thì kiêu ngào, thanh lịch hơn nhiều, cảm giác rất được yêu thương.

Cố Tam Nhi biết bữa cơm này không có gì tốt đẹp, nhưng cô vẫn cúi đầu gọi “Chào bác Đỗ.”

Mặc dù cha phải đối phó với người ta, nhưng dù sao người ta cũng là ông già của anh trai, là cha của Đỗ Nhược.

Cũng nên có chút lịch sự.

Cố Tam Nhi ngước đầu lên, mới nhìn thấy ánh mắt Nam Lịch Viễn đang chằm chằm nhìn mình.

Anh ngồi dựa vào ghế, khoanh tay, mỉm cười.

Cố Tam Nhi không thể diễn tả nụ cười của anh, có cảm giác như “nhà tôi có cô gái tuổi teen đang trưởng thành”, yên tâm, ngưỡng mộ và tự hào.

Nhưng thái độ này đáng lẽ phải là của Cố Minh Thành sao?

Hôm nay Lục Tịnh Viễn cũng đến, hôm này thanh lý cổ phiếu, anh là nhân vật chính, Cố Minh Thành đã giao tất cả nhiệm vụ cho anh.

Cố Tam Nhi và Lục Tịnh Viễn ngồi xuống, hai người luôn thì thầm, khi Lục Tịnh Viễn không nói với Đỗ Kim Minh về vốn cổ phần, Cố Tam Nhi kéo anh nói món ăn nào ngon.

Thực sự châm chọc ánh mắt của Nam Lịch Viễn.

Đỗ Kim Minh nói rằng chuyện này hoàn toàn do con gái lớn ông không hiểu chuyện, cố ý thổi phồng lên, ông đã nghiêm khắc dạy dỗ Đỗ Huyên rồi, thực sự ông không muốn rút cổ phần, dù sau chuyện giữa Đỗ Nhược và Cố Hành Cương sau này cũng có khả năng kết thân.

Cố Minh Thành cũng biết ông sẽ nói như thế.

Nam Lịch Viễn cũng biết như vậy.

Tuy nhiên, hôm nay tâm tư Nam Lịch Viễn đều để ở người con gái ngồi đối diện, đang cười nói vui vẻ bên người đàn ông khác.

Đỗ Kim Minh đang vác cành kinh lên lưng, nhận tội với đối phương, người nhà họ đang bao vây lấy một mình ông, ông đấu không lại, hơn nữa còn khiến Nam Lịch Viễn danh tiếng lẫy lừng miền Bắc xem trò cười.

Nam Lịch Viễn sắp trở thành người một nhà với Cố Minh Thành, Cố Minh Thành làm theo sự tính toán này.

Hình như thông minh giống ông ấy.

Ông cũng muốn Đỗ Nhược nhanh chóng gả cho Cố Hành Cương, nhưng sau đó lại xảy ra chuyện.

Đỗ Kim Minh mang tâm trạng tội lỗi đến, từ trong túi lấy ra mấy tờ vé, nói rằng, “Đây là vé xem đua xe F1, rất khó kiếm, tôi đã nhờ một số người mua chọn vị trí đẹp nhất, tôi không biết tam tiểu thư nhà họ Cố và chủ tịch Nam cũng ở đây, nghe nói nhị công tử nhà họ Cố gần đây đi công tác, lâu lắm mới về, tôi tưởng nhà họ Cố chỉ còn lại hai người, nên mua có 2 vé, các anh nhìn xem, thiếu vé rồi, thành thật xin lỗi.”

Trong lúc Đỗ Kim Minh lấy vé ra, Cố Tam Nhi nghĩ ra một ý để Nam Lịch Viễn nhanh chóng về Giang Thành.

Chứ cả ngày anh ở bên cạnh cô thế này làm cô thấp thỏm lo âu, sợ cha mẹ cô biết cô không còn trinh.

Thật là quá nhút nhát.

Cố Minh Thành đương nhiên không có hứng thú mấy chuyện đua xe này, để cho Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn đi.

Cố Tam Nhi cũng nói cô không có hứng thú, cô nhường vé lại cho Lục Tịnh Viễn, đúng lúc Lục Tịnh Viễn mê xe, rất vui mừng.

Ánh mắt Nam Lịch Viễn nhìn Lục Tịnh Viễn trân trối.

Đỗ Kim Minh lần này đến mang sự thành ý, Cố Minh Thành cũng làm theo ý ông, không để ông rút vốn cổ phần, sớm muộn gì cũng là người một nhà, răn đe ông như thế là thành công rồi.

Đáng thương cho nhà họ Đỗ, lúc đầu bị Cố Hành Cương nắm đầu, lại bị Cố Minh Thành uy hiếp, tấn công từ hai phía.

Vé là ngày mốt, sáng sớm Nam Lịch Viễn đã đi rồi.

Cố Niệm Đồng đã mua bao cao su rồi.