Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 340

Cố Tam Nhi nhắm mắt, không thèm để ý Nam Lịch Viễn nữa, dần chìm vào giấc ngủ.

Nam Lịch Viễn mấy hôm nay chắc không đi làm được, anh vào phòng mình thay đồ rồi ngồi chăm bên giường Cố Tam Nhi, chân này gác chân nọ.

Anh không kìm được sờ mặt Tam Nhi, ngón tay cái chạm vào cằm Cố Tam Nhi, bốn ngón tay còn lại rờ nhẹ làn da trắng ngần của cô.

Cố Tam Nhi xoay người gọi “mẹ” rồi nước mắt lã chã rơi.

Nam Lịch Viễn lại thấy đau lòng, hôm qua là lỗi của anh đã không khắc chế bản thân, dù không có được cô hoàn toàn, lúc mới bắt đầu thấy cô hoảng hồn, anh đã dừng tay.

Cô mỏng manh dễ vỡ vô cùng, chỉ 1/3 đã hủy hoại cô rồi!

Cố Tam Nhi ngủ đến hôm sau, tôi nay Nam Lịch Viễn ngủ trên giường Cố Tam Nhi, sợ cô nửa đêm thức giấc lại hoảng sợ.

Hình như cô mơ thấy ác mộng thật, rúc hẳn vào lòng Nam Lịch Viễn, cằm anh để lên đầu cô, dịu dàng xoa dịu.

Sáng hôm sau, khi anh thức Cố Tam Nhi còn chưa tỉnh, anh đi làm bữa sáng cho cô.

Lúc bước vào gọi Cố Tam Nhi, cô không còn ở trên giường, cô co chân ngồi ở phía cửa sổ lộng gió, thắt hai bím tóc, thẩn thờ nhìn trời đầy tuyết ngoài khung cửa.

Nam Lịch Viễn bước tới gần cô, đặt đầu cô lên ngực mình.

Cố Tam Nhi không nói, khi cô tỉnh lại đã quyết định, Nam Lịch Viễn, anh không dễ leo lên đầu Cố Niệm Đồng này ngồi đâu!

Nam Lịch Viễn chỉ nghĩ cô không vui.

Hiện giờ, với những cái ôm của Nam Lịch Viễn, Cố Tam Nhi không còn lảng tránh nữa, dù gì hai người cũng có quan hệ thân mật nhất giữa nam nữ rồi, ôm ấp gì đó cô không màng nữa, hoặc nói cô đang tiêm thuốc tê cho Nam Lịch Viễn.

Chỉ có gây tê anh thì kế hoạch của cô mới bắt đầu được.

Nam Lịch Viễn nấu cho Cố Tam Nhi một nồi cháo gà, cháo nhuyễn quả đỏ, sáng sớm cố tình gọi Thái Thái đến để làm bánh lồng hấp cho cô.

Hẳn hôm qua cô từ thiếu nữ trở thành người phụ nữ của anh.

Thái Thái cười, “Chủ tịch quan tâm phu nhân quá, cơ mà hôm nay không phải thứ sáu, sao phu nhân lại về rồi?”

Việc hôm qua Thái Thái không biết, Nam Lịch Viễn không nói.

“Hôm qua giúp em ấy đi họp phụ huynh, sẵn dẫn em ấy về đây.” Nam Lịch Viễn đang xay đậu nành.

Anh quyết định về sau sẽ mời người giúp việc để chăm sóc Cố Tam Nhi.

Từ giờ Cố Tam Nhi muốn sao trên trời, anh sẽ không cho cô ấy mặt trăng, đó là lẽ sống của anh.

Thái Thái vừa nói vừa cười, “Chủ tịch thích làm phụ huynh đến vậy hả? Không đi làm luôn.”

Nam Lịch Viễn cười, làm phụ huynh hay người đàn ông của cô đều rất thích.

Mà giờ anh vẫn không biết hôm qua Cố Tam Nhi bị gì lại kêu anh là ông xã!

Bài tập là ông xã cô làm cho.

Lúc ăn cơm, Thái Thái đã đi, Cố Tam Nhi vừa tỉnh.

Cố Tam Nhi thấy cơm hôm nay rất ngon, vùi đầu ăn, ăn nhiều lắm.

Ăn cơm xong, Nam Lịch Viễn hỏi cô có ổn không, anh dẫn cô ra khu mua sắm mua cho cô rất nhiều socola và sữa bò thượng hạng, trong quá trình đó, Nam Lịch Viễn luôn nắm tay cô, cô không tránh hay vùng vẫy, cứ như đang nắm tay Cố Minh Thành.

Cô còn chưa ý thức được khi bị người này cầm tay có cảm giác an toàn thế nào, như được cha nắm tay vậy, nhưng cô đang chìm sâu vào toan tính của mình nên không để ý.

……

Cố Minh Thành gần đây đang mời người tính toán tình hình đầu tư kinh doanh của Đỗ Kim Minh ở tất cả công ty của ông.

Việc Cố Hành Cương và Đỗ Nhược, Đỗ Huyên biết rồi.

Ngày ấy Đỗ Nhược nói chuyện với cha trong phòng Đỗ Huyên có nghe, Đỗ Huyên muốn làm to lên, to đến mức để Ninh Thành ai cũng biết Cố Hành Cương bị hen suyên, em gái cô không biết liêm sĩ mang thai con anh, kiên quyết quậy tưng bừng để được bên cạnh anh.

Với cái miệng của Đỗ Huyên thêm sự tuyên truyền hết mình, rất mau đã khiến Cố Hành Cương phiền não.

Đỗ Nhược về biệt thự Thanh Sơn của Cố Hành Cương.

Lúc đó Cố Hành Cương đang tại quầy bar nhâm nhi rượu nho.

Thấy Đỗ Nhược cầm đồ đứng trước nhà anh, anh ngẩn ra, Đỗ Nhược mỉm cười bảo mình về rồi.

Cố Hành Cương có chút giọng đặc quánh hỏi, “Nghĩ kĩ rồi à?”

“Ừ!”

Cố Hành Cương từ tốn đến trước mặt Đỗ Nhược, bồng cô lên bước lên lầu, dịu dàng yêu cô.

Lần này không chỉ là yêu, còn có cảm kích.

Cố Hành Cương là người trong cuộc, Đỗ Huyên muốn quậy cứ mặc, ở Ninh Thành ai cũng kính nể anh mà.

Nhưng Cố Minh Thành chịu không được, dù gì bệnh hen của Cố Hành Cương là lỗi của ông, Đỗ Huyên làm như vậy khác gì tát vào mặt ông.

“Muốn leo lên đầu người của Cố gia ngồi! Anh sẽ để Đỗ Kim Minh biết đồ ăn đưa cho chó anh đều có thất bộ đoạn trường tán.” Cố Minh Thành tay siết ly rượu.

Khương Thục Đồng không muốn ông tiếp tục quản lý công ty, bảo đã có Cố Vi Hằng, nhưng Cố Vi Hằng không thể lay chuyển địa vị thái thượng hoàng của Cố Minh Thành, việc đầu tư của Đỗ Kim Minh chỉ có Cố Minh Thành rõ nhất.

Nếu ông muốn ra tay, ắt phải rất tàn nhẫn.

Cố Minh Thành tìm cao thủ thanh lý cổ phần ờ Wall Street tới, ông không tự mình làm vì sợ Đỗ Kim Minh sẽ nói anh gian dối.

Đó chính là Lục Tịnh Viễn!

Cố Minh Thành muốn đánh bại triệt để Đỗ Kim Minh.

……

Cố Tam Nhi mấy hôm nay rất ngoan ngoãn, mới đầu Nam Lịch Viễn cũng không thấy gì, nhưng dần dần anh lại thấy sai sai.

Anh biết thủ đoạn dày vò của Cố Tam Nhi, ví dụ điển hình nhất là lần trước cô trừng trị tên bạn trai ngoại tình của bạn bè cô.

Nên Cố Tam Nhi sau khi ở nhà Nam Lịch Viễn ba ngày, lúc đi học, trong ba ngày đó, Nam Lịch Viễn đều cùng cô ngủ, buổi tối lúc ngủ cô thích quàng cổ anh, hơi thơ ngọt ngào lảng vảng cần cổ anh.

Dù Nam Lịch Viễn có muốn thế nào thì anh vẫn biết giờ không phải lúc.

Ra giường Cố Tam Nhi thất thân đã được anh dọn dẹp, không để cô thấy.

Với lại, mấy hôm nay Cố Tam Nhi không hề tỏ ra gay gắt, theo bộ dạng hôm qua của cô hẳn phải quay lưng với Nam Lịch Viễn rồi.

Sau ba ngày, Cố Tam Nhi đi học, Nam Lịch Viễn kêu người trông coi cô.

Hôm qua video call với cha, Cố Minh Thành đã nói hết chuyện trong nhà cho cô hay.

Cố Tam Nhi hỏi Kiều kiều, “Tớ muốn cậu và Lục sư huynh tiến tới, sao rồi?”

Hỏi với dáng vẻ không mặn mà lắm.

“Đừng nhắc, Lục Tịnh Viễn hoàn toàn không liên lạc, chả biết đi đâu rồi! Chỉ một bữa cơm có gì là thật được?” Kiều Kiều nói.

Ý là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình sao?

“Phải rồi, cậu biết hủy hôn thế nào không? Đính hôn rồi cha tớ không chịu hủy, nhưng tớ muốn.” Cố Tam Nhi hỏi.

Kiều Kiều bước tới trước mặt Cố Tam Nhi, sờ trán cô, “Có bị sốt không? Ông xã tốt vậy tìm đâu ra? Vì sao hủy hôn?”

“Anh ta chọc tớ!”

“Vợ chồng nào chưa từng cãi nhau, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đính hôn không được pháp luật làm chứng, nếu cậu thích người khác thì ai ép được?” Kiều Kiều nói.

Cũng đúng.

Cố Tam Nhi nâng tay nhìn chiếc nhẫn.

Chưa tới một tuần, Cố Tam Nhi đã xin phép về nhà, dù gì cũng sắp nghỉ đông.

Việc cô về Hải Thành không nói với Nam Lịch Viễn, nhưng anh biết.

Nên cô về nhà kiện cáo đó mà.

Nhưng Nam Lịch Viễn nghĩ, cô không đơn giản chỉ là kiện cáo thôi, hoặc nói cô hoàn toàn không muốn kiện cáo.

Cô chỉ muốn trả đũa anh, được, nếu cô muốn chơi anh sẽ chơi cùng.

Khương Thục Đồng hỏi Cố Tam Nhi sao đột nhiên về, Cố Tam Nhi bảo nhớ cha mẹ nên về, cũng sắp nghỉ đông rồi.

Khương Thục Đồng ngày nào cũng kêu người làm nấu cơm ngon cho Cố Tam Nhi.

Thậm chí bà còn lén hỏi Cố Tam Nhi có lên giường với Nam Lịch Viễn chưa?

Cố Tam Nhi đang uống trà gừng, đờ ra một lúc mới nói, “Không có! Cha mẹ sao cứ bắt con gả cho anh ta vậy? Con chưa được 20 tuổi nữa mà anh ta muốn phá hoại đời con rồi?”

Tóm lấy cô và danh chính ngôn thuận dùng bạo lực với cô.

Vừa khéo Cố Minh Thành đi ngang qua, nói, “Sao con chỉ biết để cậu ta phá hoại con sao con không biết phá hủy cậu ta? Ngoài cậu ta ra, con sẽ không tìm được người nào xứng đôi về tài chính vừa xứng về nhân phẩm như thế nữa đâu! Năm sau hai con đi đăng ký đi.”

Lục Tịnh Viễn thỉnh thoảng sẽ tới nhà Cố Minh Thành để báo cáo tình hình thanh lý cổ phần, nói Đỗ Kim Minh đã cảm giác được nên căng thẳng lắm.

“Tôi muốn thấy ông ta căng thẳng, dám động tới tôi tôi sẽ cho ông ta thấy!” Cố Minh Thành ngồi trên sô pha nói.

Cố Tam Nhi biết cha mình vì anh mình, Đỗ Kim Minh đúng là xúi quẩy thật.

Chọc ai không chọc lại chọc cha cô!

Như Nam Lịch Viễn vậy, chọc ai không chọc đi chọc cô.

Nam Lịch Viễn xử lý xong công việc cũng tới Hải Thành, nhà Cố Tam Nhi.

Đây là lần đầu anh tới Cố gia.

Khi anh tới, Cố Tam Nhi không biết.

Anh đứng dưới lầu, Cố Tam Nhi vừa xuống, cô thắt bím tóc rối, mặc đồ ngủ màu trắng từ từ xuống lầu, cảm giác như cô đang được gia đình bảo vệ rất kĩ càng.

Nam Lịch Viễn một mực nhìn cô.

Cố Minh Thành hỏi sao anh tới, anh bảo nhớ Tam Nhi nên tới.

Cố Tam Nhi nghe thấy, ngoảnh đầu đi không buồn nhìn Nam Lịch Viễn.

Được lắm, vốn không tính để anh biết kế hoạch này, chỉ muốn để cha biết thôi, giờ anh tới rồi thì để anh chứng kiến thì uổng cho mấy ngày qua anh đối xử thế kia với tôi à?

“Anh tới à?” Cố Tam Nhi hỏi.

Nam Lịch Viễn nhìn Cố Tam Nhi, anh biết cô đang tính kế gì đó, anh cũng hùa theo để coi cô làm được gì.

“Tới thì ở lại mấy hôm, dù sao nhà này nhiều phòng lắm!” Cố Tam Nhi nói rồi ngồi xuống sô pha dưới nhà.

Khác xa với người hai ngày trước còn ôm anh ngủ.

Cố Minh Thành đã thấy rõ Cố Tam Nhi khác thường, ông kéo Cố Tam Nhi qua một bên hỏi cô thấy Nam Lịch Viễn thế nào.

“Ghét! Hận!”

Ngày xưa Khương Thục Đồng đối với ông cũng vừa công kích vừa căm hận.

Cố Minh Thành yên tâm rồi, ít nhất không tìm lầm người cho cô.