Sau khi Thái Thái xuống gác, lên xe của Nam Lịch Viễn
Lúc thắt dây an toàn, Nam Lịch Viễn hỏi một câu “ Cô ấy có hỏi tôi không?”
“ ừm?” Đôi tay thắt dây an toàn của Thái Thái ngừng lại một chút, “ Trước khi cô ấy hỏi, tôi liền trực tiếp nói với cô ấy, nói là Ngài mang đến, cô ấy biết rồi, tự nhiên không hỏi nữa!”
Nam Lịch Viễn không nói chuyện, Lúc này đây câu nói đất này vô hận chính là ý này!
Tin tức Nam Lịch Viễn đã đính hôn, Cả Giang Thành đều đã biết rồi, chỉ biết là danh viện tiểu thư, nhưng không biết cụ thể là ai, không có người biết, có lúc phóng viên truyền thông cũng là phục vụ dựa vào đồng tiền, theo yêu cầu của Cố Tam Nhi, cô dâu của Nam Lịch Viễn, không có ai biết, cho nên Cố Tam Nhi ở trong trường vẫn được tính là rất yên tĩnh.
Thứ sáu trước khi vào môn giờ số học, Kiều Kiều nhìn thấy nhẫn Cố Tam Nhi đeo trên tay, cô nhấc tay cuả Cố Tam Nhi để xem.
“ Đừng xem nữa, đeo chơi thôi” Cố Tam Nhi hoang mang rút tay về.
“ Đeo chơi thôi? Đừng lừa tớ! Chiếc nhẫn này ít nhất cũng phải 40, 50 vạn! Cậu đeo chơi?” Kiều Kiều đã nhìn thấy viên kim cương đỏ đó rồi.
“ Tớ - Nhà chúng tớ có tiền, cha đôi với tớ cầu được ước thấy, quản lý được sao? ” Cố Tam Nhi mặt đỏ lên.
Sống trong hoàn cảnh giàu có, trước đây cô chưa từng cảm thấy mình là người có tiền, đồ có quý cũng cảm thấy buông lỏng bình thường, hiện tại nói như thế, cũng là một cái cớ vụng về.
Kiều Kiều cong môi, “ pì,pì” hai tiếng, “ Kinh rồi!”
“ Mình bây giờ đeo phiền rồi muốn tháo ra!” nói xong, Cố Tam Nhi cố sức lôi chiếc nhẫn trên tay mình, dù sao hôm nay không phỉa thứ bảy, anh ấy cũng không biết, nhẫn thì rút ra rất rộng, đến chỗ đốt tay, đốt tay làm thế nào cũng không xuống, thời gian lên lớp đến rồi, cô và Kiều Kiều đi dến giảng đường.
Giờ toán học bây giờ đối với Cố Tam Nhi đã không phải là một đầu mơ màng, có điều vẫn là rất khó.
Hà Đỉnh cũng nghe nói tin tức Nam Lịch Viễn đã đính hôn, anh luôn vẫn đang hoài nghi người đính hôn có phải là Cố Tam Nhi, xem ra Tất cả mọi việc của Cố Tam Nhi ở trường học đều rất bình thường.
Sauk hi tan học, Hà Đỉnh đuổi theo Cố Tam Nhi, dẫm lên đám cỏ ngoài cửa phòng học.
“ Tam Nhi, thời gian trước, nghe đồn tổng tài tập đoàn Lịch Viễn kết hôn rồi, cũng không biết người anh ta lấy là ai, cậu với anh ta quan hệ luôn tốt vậy, cậu biết không?” Hà Đỉnh hỏi cô.
Sắc mặt Cố Tam Nhi có chút khó ngìn, cô nắm lòng bàn tay, “ không – không biết! Từ lúc anh ấy đính hôn, tôi cũng chưa gặp được anh ấy, tôi làm sao biết được?”
Nhẫn đính hôn do bàn tay cô nắm chặt, đầu tiên là ứ máu sau đó dần dần tan ra, vốn dĩ chiếc nhẫn vãn bị kẹt ở chỗ đốt tay, trong lúc này lập tức rơi xuống đám cỏ.
Cô không nhìn thấy, có điều Hà Đỉnh đã nhìn thấy rồi.
Cố Tam Nhi từ trước tới nay không đeo trang sức!
‘ Được rồi. anh biết rồi, nhanh về ký túc nghỉ ngơi! Hà Đỉnh nói
Cố Tam Nhi như một làn khói chạy mất, sau khi cô đi, Hà Đỉnh nhặt chiếc nhẫn đó lên, cuối cùng cũng là con cháu thế gia, anh ta biết phân lượng của chiếc nhẫn này.
Mặc dù Hải Thành không có nói về việc cô ba cố gia, nhưng Nam Lịch Viễn đính hôn rồi, hơn nữa tân lương thần bí như vậy, anh ta đã bắt đầu nghi ngờ cô dâu là Cố Tam Nhi rồi!
Bây giờ trong tay đã có chiếc nhẫn này
Buổi chiều, Nam Lịch Viễn ở văn phòng nhận được một kiện chuyển phát nhanh, một cái hộp rất nhỏ, công ty chuyển phát nhanh Thuận Phonh gửi tới, chắc là trong cùng thành phố!
Nam Lịch Viễn mở hộp đóng gói vừa nhìn, chiếc nhẫn đính hôn đột ngột đập vào tầm mắt của anh.
Anh lấy chiếc nhẫn đó và chiếc trên tay mình đặt cạnh với nhau, một to một nhỏ.
Uh, đây là có bao nhiêu không quan tâm đến cuộc hôn nhân này?
Biết rằng cái kiện chuyển phát nhanh này không phải do cô gửi đến, cho dù là ai gửi tới, tóm lại là cô tháo ra trước mới đến tay của người khác.
Nam Lịch Viễn nhìn chiếc nhẫn này, nhìn rất lâu.
Lấy một cái hộp từ trong ngăn kéo ra, đặt chiếc nhẫn vào bên trong.
Anh gọi điện thoại gọi Thái Thái đi vào.
“ Thông báo với các vị lãnh đạo cao cấp, chuyển cuộc họp hôm thứ hai rời sang hôm nay” Nam Lịch Viễn nói một câu.
Anh hôm nay không muốn về nhà
Nhìn Thái Thái đứng đó không chuyển động, anh lại hỏi thêm một câu, “ Có vấn đề không?”
“ Tổng tài, dự báo thời tiết nói tối hôm nay có bão lớn cuồng phong, các công ty đều cần tan ca sớm! hơn nữa cuộc họp ngày thứ hai, các vị lãnh đạo cấp cao khẳng định vẫn chưa chuẩn bị xong. Tài liệu cũng chưa thu thập xong, cuộc họp này như vậy có chút vội vàng!” Thái Thái nói.
Trước đây tổng tài đều uyển chuyển, tuyệt đối không xảy ra việc như thế này, tạm thời đột nhiên bắt người họp?
Xem ra anh dường như đang hao mòn thời gian!
“ Vậy mở cuộc họp tổng kết”
“ kia” Thái Thái nói một câu, “ được rồi, tôi đi chuẩn bị”
Anh biết, hôm nay lag thứ sáu, cô phải quay về nhà anh, đó là lệnh của cha cô, cô nhất định phải nghe. Chìa khóa anh đã đưa cho cô rồi.
Lúc 6 giờ chiều người ở công ty khác đều cao hứng phấn khởi tan ca tiến vào sự cuồng hoang cuối tuần.
Duy nhất chỉ có nhân viên ở tập đoàn Lịch Viễn đều đang đợi mệnh lệnh họp của tổng tài.
Đối với Cố Tam Nhi mà nói, hôm nay đơn giản trực tiếp là thứ năm đen tối.
Bởi vì, buổi tối cô phải trở về nhà Nam Thành Viễn.
Cô vẫn chưa phát hiện nhẫn của mình mất rồi, cũng không biết Nam Lịch Viễn sau khi nhận được chiếc nhẫn đó thì trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?
Sau khi ăn cơm xong, cô một mình buồn rầu không vui loạng choạng trở về nhà.
Cố Minh Thành quy định mỗi tuần thứ năm nhất định phải trước 7 giờ về đến nhà.
Kiều Kiều hỏi cô đi đâu, cô tìm một cái cớ, nói cha cô mua cho cô một căn phòng ở Giang Thành, phòng để không mãi cũng không tốt, nhất định phải có người ở, cha cô bảo cô mỗi tuần cuối tuần về đó ở.
Kiều Kiều cười ha ha, “ Đi ở nhà mới, một mình cậu? Cậu có lá gan đó không?”
Cố Tam Nhi thực sự không phục, “ Nhà của chúng tôi, tớ ở làm sao? Có dì làm cơm ở cùng tớ, có gì đáng sợ nào? Để hôm nào mời cậu đến chơi!
Câu nói cuối cùng chỉ là nói vậy mà thôi.
Kiều Kiều lại ghi nhớ rồi!
Lúc sắp tới nhà, tâm trạng cô càng ngày càng căng thẳng, những vẫn là gọi điện cho Nam Lịch Viễn, hỏi anh đã về chưa?
Thời khắc điện thoại thông, Nam Lịch Viễn đang ngồi trong phòng hội nghị, nhân viên chưa đến đủ, hội nghị vẫn chưa bắt đầu, anh đang đợi.
“ Cái đó- anh về chưa?” Cố Tam Nhi hỏi một câu.
Trời đã tối rồi, dặc biệt u ám, mắt thấy dường như một trận cuồng phong sắp đến.
Đại khái sắp mưa một trận, mùa đông lạnh giá cũng thật sự đến rồi.
“ vẫn chưa, phải họp, có thể rất muộn.”
“ Thật sao? Cố Tam Nhi một đứa trẻ con, chưa hiểu thu lại cảm xúc, tâm trạng vui vẻ hết mức, cho dù cách màn hình điện thoại, cũng có thể nhìn thấy.
Giây phút trầm mặc đó.
“ Anh không về, em có phải rất vui vẻ không?”
Cố Tam Nhi vừa mới nghĩ ra cảm xúc của mình không đúng, hoang mang nói: “ Không, không vui vẻ! Nhưng em chính là một con người như thế cảm xúc cả ngày đều rất tốt, anh lúc nào thì trở về?”
“ Không biết, có thể suốt cả đêm”
“ùh” Cố Tam Nhi cúp máy
Anh không về, vậy trái tim cô cũng an định, yên tâm nhiều rồi.
Vốn dĩ là mối quan hệ chú cháu rất hài hòa, trong chốc lát trở thành vợ chồng, liền cảm thấy đặc biệt bối rối khó xừ
Đều không muốn nhìn thấy anh ấy, mặc dù mẹ cô đã nói với anh ấy, trước khi kết hôn không được có quan hệ vợ chồng, nhưng cô vẫn là sợ hãi!
Cố Tam Nhi về đến nhà mới phát hiện, phòng của anh thật sự rất lớn, hơn nữa rất nhiều đường vòng, khiến cô cảm thấy mỗi khi rẽ lại tưởng có ma phía sau, không tránh khỏi trong lòng cảm thấy khiếp sợ! Nếu Anh không quay về, một mình cô sẽ ở trong căn phòng này sao?
Trong nhà yên tĩnh đến dọa người.
Để cho trong phòng náo nhiệt hơn một chút, cô mở phòng chiếu phim gia đình xem một bộ phim tình cảm Mỹ rất cảm động.
Lúc 8 giờ hơn, Cố Tam Nhi vừa định đứng dạy chuẩn bị đi thay giặt, liền nghe thấy” rầm rầm” của tiếng sấm, nổ tung bầu trời, Cố Tam Nhi lập tức ngã ngồi trên ghế sofa.
Tiếp đó tiếng mưa rơi lốp bốp vang lên, phòng khách gần cửa sổ, nghe rất rõ ràng.
Sau khi ti vi chiếu xong bộ phim tình cảm Mỹ, không biết sao tự bắt đầu phát một bộ phim ma.
Vẫn chưa chiếu, âm nhạc trước đã dọa chết Cố Tam Nhi rồi,
Trước đây, cô có thể là chưa từng một mình ở trong một căn nhà to như thế.
Nhà đều có cha có mẹ có cách anh trai.
Cô lập tức tắt ti vi, cuộn tròn trên ghế sofa, phát run lẩy bẩy.
Điện thoại của Khương Thục Đồng vang lên, tiếng điện thoại trong đêm tối thực chói tai, Khương Thục Đồng nhận điện thoại, vừa nghe thấy tiếng mẹ cô liền òa lên khóc nói “ Mẹ, con rất sợ!”
Khương Thục Đồng vừa nghe, trái tim liền vỡ nát, “ Nam Lịch Viễn đâu?”
“ Anh ấy đang tăng ca! Hải Thành có mưa không? Giang Thành sấm đánh rất to, lập tức có mưa lớn, con không dám ngủ, không dám vào phòng, không dám di chuyển! Cố Tam Nhi khóc rộ lên
Khương Thục Đồng vừ nghe, lòng đặc biệt sốt ruột, Hải Thành đương nhiên cũng có mưa lớn, có điều bà chốn trong lòng Cố Minh Thành, tự nhiên không có chú ý đến mưa lớn như thế nào, nghĩ đến con gái bảo bối của mình, đang một mình bà liền bực bội, nói với Cố Minh Thành một câu.
“ Xem con rể tốt ông chọn kìa!”
“ Mẹ, căn hộ của anh ấy rộng hơn 500 mét vuông, con lại một mình! Con vốn dĩ dự định đi ngủ, nhưng con bây giờ không dám rồi!” Cố Tam Nhi vẫn đang khóc.
“ Đừng khóc! Mẹ gọi điện thoại cho cậu ta!”Nói xong Khương Thục Đồng liền cúp điện thoại của Cố Tam Nhi.
Nam Lịch Viễn vẫn đang họp, điện thoại của Khương Thục Đồng gọi đến, Khương Thục Đồng chất vấn anh, Tam Nhi đều sợ đến như vậy rồi anh còn không trở về? Thế là ý gì đây?
Trong phòng hội nghị cuả tập đoàn Lịch Viễn, đã kéo rèm, vừa rồi anh vẫn luôn để ý đến nội dung hội nghị.
Anh biết Tam Cố Nhi là loại tiểu thư yểu điệu, trời mưa sấm chớp nhất định sẽ sợ hãi, nhưng anh không chú ý tới cơn giông lớn như vậy.
Nhân viên cấp dưới đi tới, nối điện thoại với máy tính, anh vẫn chưa nói, đầu bên kia truyền đến một âm thanh rõ ràng không dọa người không được, lại ngang ngược “ Nam Lịch Viễn, nhanh chóng lăn về cho tôi!”
Tất cả mọi người đều đang cúi đầu cười, sớm nghe nói tổng tài đã lấy cô gái nhỏ nhà họ Cố, vẫn là một học sinh, tính cách rất khó, hôm nay vừa nghe thấy quả nhiên là như thế.
Nam Lịch Viễn không biết làm sao cúi đầu xoa trán, đương nhiên khóe môi dương lên, không vui vẻ của một ngày bởi vì câu nói này mà tan thành mây khói!
Xem ra đối với cô mà nói anh vẫn còn có chút tác dụng.