Cố Hành Cương đứng đó xem tranh, ngước mắt lên nhìn Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược bị người khác bắt gặp tâm trạng, mặt đỏ ửng, cúi đầu, hình như rất không phục.
“Những người không phận sự có thể rời khỏi!” Cố Hành Cương lạnh lùng nói.
Đỗ Huyên nhìn Đỗ Nhược, cô cảm thấy mình có thể chính là người không có phận sự, mục đích của cô chính là tạo ra mâu thuẫn giữa Đỗ Nhược và Khương Triều Nguyên, sau đó cô chờ cho Khương Triều Nguyên xử lý Đỗ Nhược.
Xem ra thể lực của tay tài xế này đáng kinh ngạc!
Đỗ Huyên mang ánh mắt ranh ma liếc nhìn Đỗ Nhược rồi đi ra.
Đỗ Nhược cũng muốn đi ra.
“Anh có nói em có thể đi ra chưa?” giọng Cố Hành Cương nói từ sau lưng.
Mặc dù hai người đã ngủ với nhau một đêm, nhưng họ vẫn không có sự giao tiếp tốt.
Bây giờ lại bị Cố Hành Cương bắt.
Cố Hành Cương tay cầm tranh, từng bước tiến đến phía cô!
Đỗ Nhược theo bản năng lùi về ép sát tường phía sau.
“Người này là ai? Tại sao anh không biết?” Cố Hành Cương đưa tranh cho Đỗ Nhược, “đã làm nhiều cuộc phẩu thuật, chạm vào phụ nữ cũng nhiều, làm sao nhớ ngày hôm đó anh có làm phẫu thuật ngực cho một phụ nữ, nên có sờ ngực cô ấy hôm đó?”
“Anh...” mỗi lần đối mặt Cố Hành Cương, Đỗ Nhược luôn không thốt nên lời.
“Người này tên gì? Hóa ra người luôn ở trong lòng cô hai Đỗ chính là anh ta! Mặc dù tôi khinh anh ta, ngay cái nhìn đầu tiên đã cướp đi linh hồn của cô hai Đỗ, dù có như thế, đêm nay có muốn ngủ với hắn không?” Cố Hành Cương mang giọng nói cực kỳ nam tính, rõ ràng trong lòng đang tức giận, nhưng lại giả vờ bình tĩnh.
“Em không ngủ với một tên cưỡng hiếp thô bạo như anh!” Đỗ Nhược giương mắt nhìn Cố Hành Cương.
Cố Hành Cương cũng đùa cợt nhìn cô.
Trong phút chốc Cố Hành Cương hôn lên môi Đỗ Nhược lần nữa, tay chạm vào ru.
Sờ làm Đỗ Nhược nhột.
……
Trong khi Cố Hành Cương dẫn Đỗ Nhược vào văn phòng của mình, Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn đang trong sân trường, chuyện hành lý anh cả đã sai người xử lý dùm Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi chỉ cần thanh thản mà đi học.
Tuy nhiên những người trong sân trường Cố Tam Nhi không quen một ai.
Mặc dù nước Mỹ rất xe, nhưng lại quen thuộc, đến một môi trường lạ lẫm đương nhiên cảm thấy không thân thuộc.
“Chú Nam....”
“Chú Nam ơi...”
Giọng Cố Tam Nhi gọi vô vọng, đứa trẻ lớn lên trong bình mật thì kiêu ngạo và ngang bướng, cũng hy vọng bên cạnh có một người thân.
Nam Lịch Viễn đưa Cố Tam Nhi về ký túc xá, trong ký túc xá không có ai.
“Chú Nam ơi, chú có thể chờ một chút rồi đi không?” Cố Tam Nhi ánh mắt vô vọng nhìn Nam Lịch Viễn.
“Muốn chú Nam của cháu đi học với cháu à? Chú Nam cháu ở trong thành phố này, khoảng cách chỉ có 20 phút, có chuyện gì cháu cứ gọi điện thoại chú đến liền! Ngoan nào...” Nam Lịch Viễn xoa đầu Cố Tam Nhi, “Hôm nay là thứ 5 rồi, thứ 7 sẽ đến thăm cháu. Muốn ăn cái gì chú dắt đi ăn!”
Cố Tam Nhi gật đầu.
Khi Nam Lịch Viễn đi xuống lầu ký túc xá, bị một đám nữ sinh nhìn chăm chăm, nói rằng, “Phụ huynh của ai vậy ta? Đẹp trai quá đi?”
“Hay là chồng của ai cũng không chừng!”
Nữ sinh bây giờ ngay cả bạn trai cũng gọi là “chồng”, thật dễ dãi.
“Nghe nói cô co gái út của nhà họ Cố ở Hải Thành từ Harvard chuyển về trường chúng ta, cũng có thể là chồng cô ta không chừng...”
“Ừ đúng đó.”
Nam Lịch Viễn vốn không để tâm đến những lời đàm tiếu nhưng hai câu cuối anh vô tình nghe được.
Mặc dù lúc Nam Lịch Viễn còn ở đó, Cố Tam Nhi cảm thấy không muốn rời anh, nhưng khi anh đi rồi, bạn ở cùng ký túc xá với Cố Tam Nhi đã về, trong đó có một người tên Kiều Y Đình, rất hợp tính với Cố Tam Nhi, tâm trạng Cố Tam Nhi rất tốt, hai người nói chuyện suốt đêm, còn có một nữ sinh tên Bối Vi, cô rất lười, thích ngủ, cả ngày ngủ không dậy, nói chuyện một chút là ngủ rồi.
Cố Tam Nhi gọi Kiều Y Đình là Kiều Kiều, Kiều Kiều gọi Cố Tam Nhi là “Tam Nhi”
Thân thế Cố Tam Nhi trong trường hầu như không ai biết, ba chàng trai đẹp chạy xe đến, từ giây phút đó, tất cả mọi người đều biết Cố Tam Nhi là người như thế nào, giây phút thấy được bộ mặt thật của cô khiến mọi người đều cảm thấy ông trời không công bằng.
Ông trời cho Cố Tam Nhi nhan sắc, gia đình giàu có, còn có hai người anh trai vừa đẹp trai vừa hết mực yêu thương cô, còn khiến con tim nhiều chàng trai thổn thức.
Nhưng ngoài Kiều Kiều ra, vì gia đình cô cũng rất tốt, không phải ganh tỵ với ai, lúc đầu lý do ba người anh đàn ông chọn bạn cho Cố Tam Nhi cũng có suy xét về phương diện này.
Thứ 6 Kiều Kiều hẹn Cố Tam Nhi đi bơi ở hồ bơi trong trường.
Cố Tam Nhi biết bơi là do Cố Minh Thành dạy, lúc 3 tuổi đã biết bơi rồi, bơi rất giỏi, cô cực kỳ thích bơi.
Hồ bơi của trường đại học Giang Thành nổi tiếng toàn thành vừa to nước lại sạch sẽ, rất nhiều sinh viên không phải trong trường đến đăng ký làm thẻ hội viên, nhưng nếu là sinh viên của trường thì chỉ cần mang phiếu cơm đi là được, rất rẻ.
Cố Tam Nhi và Kiều Kiều mang cái túi to đến hồ bơi, tắm rửa thay đồ bơi, trước khi đến còn mưa một ly trà sữa, để dành khi bơi mệt uống.
Vóc dáng Kiều Y Đình cũng rất đẹp, chỉ có ngực nhỏ.
Nhìn thấy 3 vòng Cố Tam Nhi Kiều Y Đình mắt sáng rỡ, “Tam Nhi, không ngờ cậu ốm vậy, mà thân hình cân đối, chắc cậu mặc được size Z?”
Cố Tam Nhi lườm cô, “Tớ không phải bò sữa! Cỡ size D thôi, áo ngực của tớ đều do mẹ tớ mua cho, tớ không có khái niệm gì hết!”
Kiều Y Đình vô cùng tức giận, “xí, có mẹ yêu thương thật tuyệt! Lại đây mình sờ chút nào...”
Nói rồi tay cô liền chạm vào ngực Cố Tam Nhi, cảm giác mềm mại làm sao.
“Cậu xem tớ là con gái mà còn muốn sờ, nếu là con trai thì như thế nào?” Cuộc sống Kiều Y Đình cũng rất hạnh phúc, nhưng cô biết rõ mình mặc áo ngực size B, vì mẹ cô chưa bao giờ mua áo ngực cho cô.
“Tớ làm sao biết được chứ!” Cố Tam Nhi khóa cửa tủ rồi đi bơi, nói thật Cố Tam Nhi 19 tuổi vẫn chưa khái niệm gì về đàn ông, gia đình đã cho cô những hạnh phúc cần thiết, từ đó giờ cô không cảm thấy bên cạnh mình thiếu đàn ông, thậm chí cô cũng ít quan tâm đến bản thân mình, đúng là người đẹp mà không biết mình đẹp.
Vóc dáng cô đều giống mẹ, xương nhỏ, nhưng thịt không ít, cho nên nhìn thấy ốm vậy nhưng khi sờ vào rất tròn trịa, dáng còn cao hơn mẹ cô một chút, kế thừa đôi chân dài của Cố Minh Thành.
Kiều Y Đình nhìn đôi chân dài của Cố Tam Nhi, ngực tròn mông to, chân trần đi trên thành hồ bơi, thấp thỏm lo sợ té ngã.
Kiều Y Đình nhìn hồ bơi, bây giờ là mùa thu, người đi bơi rất ít, nhưng sau khi biết Cố Tam Nhi thường hay đến đây bơi, đoán là mọi người sẽ kéo đến nườm nượp!
Cố Tam Nhi học môn thể chất cũng rất tốt, bơi bốn vòng rồi mới leo lên bờ hồ uống trà sữa.
Buổi chiều hôm nay Nam Lịch Viễn đến tìm cô, gọi điện thoại mà cô không bắt máy.
Ban đầu hẹn cô thứ 7 đi ra ngoài ăn uống, nhưng thứ 6 anh đã không yên tâm, muốn hỏi tình hình cô như thế nào, dù sao cũng mới nhập học.
Cho nên anh lái xe đến trường!
Trong hồ bơi đột nhiên người trở nên đông đúc, Kiều Y Đình ngồi ghế kế bên nghỉ ngơi, cô quan sát những người trong hồ bơi, quả nhiên chỉ trong chốc lát có rất nhiều con trai đến, có thể là từ 1 biến thành 10, 10 biến thành 100!
Cố Tam Nhi đang bơi trong hồ bơi, thân trên nhô lên mặt nước, vừa uống trà sữa vừa nói chuyện với Kiều Y Đình.
“Cậu cứ để nguyên hiện trạng này, đừng có ra khỏi hồ!” Kiều Y Đình nói.
。
“Tại sao vậy?” Cố Tam Nhi không hiểu.
“Ba vòng cậu như thế, cậu mà bước ra thì tất cả con trai trong hồ sẽ há hốc mồm trố mắt nhìn! Đến lúc đó mọi người trong hồ bơi đều bị chảy máu mũi thì làm thế nào hả?” Kiều Y Đình nói với Cố Tam Nhi, thật là đáng ghét, rõ ràng vóc dáng đẹp như thế mà bản thân lại không biết trân trọng.
“Không có đến mức đó đâu chứ!” Cố Tam Nhi vốn không để tâm.
Nam Lịch Viễn gọi điện cho ký túc xá Cố Tam Nhi ở, Bối Vi bắt máy nói có khả năng Cố Tam Nhi và Kiều Y Đình đi bơi rồi, cho nên không nghe điện thoại của Cố Minh Thành.
Xem ra anh rất lo lắng, mới vừa đến có hai ngày thì đã biết đi giải trí, sống rất vui vẻ.
Anh đi đến hồ bơi.
Trong hồ bơi người rất đông, nhìn một cái là anh thấy ngay Kiều Y Đình đang ngồi ghế bên đó, đang nói chuyện với người trong hồ.
Kiều Y Đình thay Cố Tam Nhi chọn vị trí, hình anh đã xem qua, đương nhiên là biết mặt.
Nhìn kỹ mới thấy một người, trên tay cầm ly trà sữa đang nói chuyện với Kiều Y Đình, không phải Cố Tam Nhi thì là ai chứ?
Từ góc độ của anh chỉ thấy trên vai Cố Tam Nhi mặc một cái áo dây mảnh, vai cô rất trắng.
Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy thân hình của Cố Tam Nhi.
Đã có cái gì đó lưu thông trong cổ họng anh.
“Cố Niệm Đồng!”Nam Lịch Viễn bước đến gần hồ bơi, nói với Cố Tam Nhi.
“Chú Nam?” Cố Tam Nhi vừa bất ngờ vừa vui vẻ, “không phải nói là thứ 7 sao? Hôm nay không phải mới thứ 6 sao?”
“Sống vui vẻ quá ha?” Nam Lịch Viễn đứng cạnh bờ hồ, nước nhấp nhô nhưng vẫn nhìn thấy được bóng đôi chân dài của cô dưới nước, khoanh tay lại.
“Cuộc sống ngắn ngủi đương nhiên phải biết kịp thời hưởng thụ, vui vẻ ngày này, buồn chú ngày kia. Vậy tại sao cháu không nên vui vẻ chứ?” Cố Tam Nhi vẫn còn trong hồ.
Bởi vì lời cảnh báo vừa rồi của Kiều Y Đình cô vẫn còn nhớ.
。
“Kiều Kiều, cậu đưa giùm tớ cái khăn màu trắng!” Cố Tam Nhi nói với Kiều Y Đình.
Ngâm mình trong hồ bơi vốn không phải chuyện gì to tát, xem ra ở đây khác với Harvard, ở Harvard cô cũng thường bơi như thế này mà không có ai nhìn tới.
Kiều Y Đình ném cái khăn trắng cho Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi nắm lấy tay cầm bước lên trên, vắt mũ bơi, nước từ trên tóc nhỏ xuống tí tách, cô bước đến trước mặt Nam Lịch Viễn, “Chú Nam, hôm nay tìm cháu có việc gì không?”
Mặc dù đã che hết nửa thân trên, nhưng vẫn lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
Nam Lịch Viễn cảm thấy hôm nay chắc anh chết tại đây rồi, lửa trong cuống họng cũng không kiềm chế được nữa rồi.
“Cháu đi mặc đồ trước đã, mặc xong rồi chú nói!” Nam Lịch Viễn nói có vẻ hơi kích động.
Anh đã nghe thấy tiếng bọn con trai dưới hồ bơi thì thầm.
“Cố Niệm Đồng”
“Tam tiểu thư nhà họ Cố”
“Vị thế quá cao so với trường chúng ta, chắc chắn theo đuổi không nổi”
Những lời này không lọt đến tai Cố Niệm Đồng, cô đi ngang qua Nam Lịch Viễn, chăm chú nhìn vào chân mình.
Nam Lịch Viễn nhìn đôi bàn chân trắng nõn của cô, ngón chân giống như bên trong vỏ ốc.
Anh biết hôm nay anh chết chắc, nếu Cố Niệm Đồng mặc đồ thì có thể anh vẫn còn cứu được.
Nhưng đúng lúc này, Cố Niệm Đồng bất cẩn giẫm phải hạt trân châu cô uống, cô chao đảo ngã xuống hướng Nam Lịch Viễn, cái khăn trên người cũng bị tuột ra!