La Thụy Hy và Cố Tam Nhi lên xe của Nam Lịch Viễn, bởi vì quần áo của Cố Tam Nhi rất mỏng, Nam Lịch Viễn đã lấy chiếc áo dự phòng treo ở ngoài sau ghế cho Cố Tam Nhi khoác lên.
Cố Tam Nhi cúi đầu nhìn vào chiếc áo của Nam Lịch Viễn, có một mùi hương thu hút của người đàn ông, giống như trên người của cha vậy.
Đầu của La Thụy Hy luôn dựa vào cửa sổ kính trong xe, tinh thần sa sút, bầu không khí trong xe có chút buồn tẻ.
Cố Tam Nhi vì muốn phá vỡ sự buồn tẻ này, bắt đầu trò chuyện với Nam Lịch Viễn.
“Chú Nam, cũng tối như vậy rồi, chú đi đâu thế? Tối hẹn giai nhân sao? ” Cố Tam Nhi nhớ đến hôm đó trong phòng của Nam Lịch Viễn có một mỹ như yêu kiều.
Nam Lịch Viễn đưa tay lên xem đồng hồ, chiếc đồng hồ của anh ta là hiệu Patek Philippe có giá hơn triệu mấy đó, rất tinh xảo và rất đơn giản, bởi vì làm về mạch điện tử, đối với mặt đồng hồ như máy mốc này, làm bằng sự tinh tế của máy mốc mang theo sự theo đuổi hoàn hảo, trên đồng hồ biểu hiện là chín giờ, nghiêng đầu qua nhìn một cái,đồng hồ trên chiếc xe cũng biểu hiện là chín giờ.
“Mới chín giời thôi.” Anh ta hờ hửng nói một câu.
“Chín giờ sao? Còn mới sao? Bình thường giờ này, cháu cũng đi ngủ rồi đó!” Cố Tam Nhi không phục nói.
Nam Lịch Viễn cười, chín giờ, có khi, những buổi tiệc gặp khách hàng của anh ta chỉ mới bắt đầu thôi.
Đã đến nhà của La Thụy Hy, Cố Tam Nhi nói, “Tam biệt chú Nam!” Thì dìu La Thụy Hy vào nhà.
Khi từ biệt thự của La gia quay về nhà, cửa sổ xe của Nam Lịch Viễn đang muốn đóng lại, nghe thấy bên ngoài có âm thanh truyền đến, “Cố tam tiểu thu đến Ninh Thành, Ninh Thành sẽ náo nhiệt rồi đây - -”
Đống cửa sổ xe, chiếc xe từ từ lái đi, dần dần cũng không nghe thấy được âm thanh nữa.
Nhưng mà, chiếc xe của Nam Lịch Viễn càng lái càng chậm, sau đó, anh ta nhớ được gì đó, đi đến trước cửa hàng tiện lợi dừng xe lại, giả vờ như mua gì đó, sau đó, anh ta một mình bước ra ngoài.
Không có lái xe!
......
Giờ này chiếc xe của Cố Hành Cương và Đỗ Nhược, đang lái trên đường, Cố Hành Cương chuẩn bị đưa Đỗ Nhược quay về nơi cô ta đang ở.
Bởi vì chuyện rửa chân, hiện nay Đỗ Nhược không biết làm sao đối mặt với Khương Triều Nguyên, bởi vì, trong lòng cô ta, đã có anh ta rồi, cho nên, đầu cô ta nhìn sang hướng ngoài, nhìn vào những ánh đèn nhấp nháy bên ngoài cửa sổ xe.
Cố Hành Cương mở đài radio trong xe, là một tiết mục chọn nhạc, những bản nhạc đều là những bản tình ca của anh ta, dù sao chọn nhạc đều là những người trẻ tuổi, sau khi nghe xong bản tình ca thu hút lòng người này, truyền đến giọng nói của người chủ trì, “Ken đến từ Hải Thành, Cố - -”
Trùng hợp như vậy sao?
Cố Hành Cương nhanh chóng chuyển đài, chuyển qua đài khác.
Không ngờ là, Đỗ Nhược tuy là nhìn sang hướng ngoài, nhưng đôi tai của cô ta luôn theo dõi tiết mục đó.
“Bản nhạc chọn cho anh sao? Sao anh phải chuyển đài khác chứ?” Đỗ Nhược quay đầu qua, hỏi Cố Hành Cương.
“Vậy sao? Không chú ý nữa, để tôi chuyển lại.” Giọng nói của Cố Hành Cương bình tĩnh muốn chết, giống như thực sự đang lái xe không chú ý đến tình hình bên cạnh vậy.
Hơn nữa, anh ta đoán, giây phút đọc tên của anh ta cũng đã qua rồi.
Anh ta biết sớm muộn cũng sẽ có một ngày bị lộ chuyện, nhưng mà không phải hiện nay.
Người chủ trì hiện nay đang đọc một đoạn lời nói yêu thương, nói là thích anh bao nhiều năm nay, anh đi đến một thành phố khác, từ này những người em thích đều giống anh, người chọn ca khúc: Trần Hoan.
Lại là Trần Hoan, thật là chỗ nào cũng có cô ta, cũng theo đuổi Cố Hành Cương bao nhiêu năm nay rồi.
Ánh mắt hiếu kỳ của Đỗ Nhược nhìn vào Khương Triều Nguyên, “Quả nhiên có người si tình với anh như vậy sao? Anh rất tuyệt tình đó, đã tổn thương trái tim của người ta!”
Cố Hành Cương hiện này như đang trần chuồng bị người khác dùng roi đánh vậy, chuyển đài lại càng không thích hợp.
Ánh mắt quan sát lại hiếu kỳ của Đỗ Nhược nhìn sang Khương Triều Nguyên.
Đỗ Nhược đang đứng ở dưới nhà, Cố Hành Cương nhìn lên trên lầu, nghĩ đến Đỗ Nhược này sống chung với một người đàn ông khác, trong lòng anh ta thấy khó chịu.
“Anh ta không xuống đây đón cô sao?”
“Ai đó?”
“Tại sao cô biết mà hỏi nữa chứ?”
“Vì sao anh ta phải xuống đây đón tôi chứ?” Đỗ Nhược cảm thấy ngạc nhiên, “Chỉ là quan hệ hàng xóm với nhau thôi, tôi về hay không về, có liên quan gì đến anh ta chứ?”
“Hàng xóm sao?”
“Đúng đó.Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Đỗ Nhược đột nhiên hiểu được Cố Hành Cương đang suy nghĩ điều gì, và nói câu, “Anh bẩn thỉu quá đi”, thì bước lên lầu.
Chẳng lẽ anh ta đã lấy lòng dạ bẩn thỉu đó đi so sánh lòng giữ mình trong sạch của cô ta sao?
Cố Hành Cương cúi đầu cười một cái.
......
Nam Lịch Viễn đi bộ quay về biệt thự của La gia, lúc nãy mấy người đó luôn lén lén lút lút.
Anh ta núp vào trong bóng tối.
Đúng lúc đó, Cố tam tiểu thư từ trong La gia bước ra.
Mấy người đó liền từ phía sau bịt lại miệng của Cố tam tiểu thư, giống như đang muốn giật gì đó.
Nam Lịch Viễn mới nghĩ đã biết, là đang giật trái tim của đại dương đáng giá đó.
Còn nữa, nha đầu này đều là chín giờ đi ngủ mà? Hiện nay sao chạy ra đây chứ?
Anh ta cởi ra áo vest của bản thân, để vào trong vòng tay của anh ta, bước đến trước, không nói lời nào, thì đã đánh xỉu hai người, còn có một người, đang giật sợi dây chuyền trên cổ của Cố Tam Nhi, giống như không giật được, Cố Tam Nhi luôn dùng sức vùng vẫy, anh ta một đòn đấm xỉu Cố Tam Nhi.
Người đó nhìn thấy bên cạnh có một người, đá một chân dài, đã làm hai người đó ngã vật xuống, người đó nóng vội rồi, dùng sức kéo trên cổ của Cố Tam Nhi, giật sợi dây chuyền đó ra, sau đó hô hoang hai người bị đánh bại ở đó, nói là, “Đi!”
khi đó, nói thì chậm, bai người kia chạy như gió thổi vậy.
Lúc nãy người đó đang giữ lại Cố Tam Nhi, hiện nay nhìn trước mắt Cố Tam Nhi sắp té ngã xuống.
Nam Lịch Viễn nhanh chân bước qua, Cố Tam Nhi đã yên ổn lọt vào trong vòng tay của anh ta.
Hiện nay đưa cô ta về La gia, giống như không thích hợp lắm, Nam Lịch Viễn nhìn cô ta trong lòng, sắc mặt đẹp đẻ mà thuần khiết, long mi dài dài, giống như một cây quạt dịu dàng vậy, màu môi tươi đẹp, mặc trên người một bộ quần áo màu trắng, cứ như nữ thần mặt trăng vậy.
Đến nổi giọng nói của Nam Lịch Viễn, cũng trở nên dịu dàng hơn, “Cố Tam Nhi, Tam Nhi?”
Cố Niệm Đồng không có trả lời.
Trên cổ của cô ta, lúc nãy bị người đó kéo giật một cái, đã làm ra một vết đỏ, dưới ánh trăng vô cùng rõ ràng, mái tóc đen bóng xoã về phía sau, mang theo một năng lượng mà người khác không thể chạm vào được.
Chiếc xe của Nam Lịch Viễn đậu trước cửa hàng tiện lợi, anh ta bế ngang Cố Tam Nhi, bước qua đó.
Trên người của cô bé này, rất mềm mại, nhìn cô ta gầy yếu, những bế trên người cũng không phải như vậy, rất ấm áp, có một hương thơm kỳ lạ của sự dịu dàng mà ấm áp, trong lòng Nam Lịch Viễn quả nhiên hết sức bình yên, dường như đã nghe thấy dòng chảy lặng lẽ của biển ở đằng xa, còn kèm theo tiếng sóng biển.
Chỉ một lát thôi anh ta đã say mê vào cảm giác khi bế cô ta.
Sau khi bế Cố Tam Nhi vào trong xe, đặt cô ta vào hàng ghế phái sau, anh ta quả nhiên không nở buông tay, trên đường bế đến đây, không hề cảm thấy mệt mõi, anh ta cúi người xuống, nhìn trên cổ của cô ta, thực sự rất đỏ đó.
Trên đường quay về nhà của anh ta.
Nam Lịch Viễn tại Ninh Thành có một căn hộ rất rộng lớn, không thích ở trong biệt thự, bởi vì lên xuống lầu phiền phức, anh ta càng thích căn hộ rộng thoáng không có sự cản trở, căn hộ này, khoảng 400 mét vuông, trang trí đơn giản lại không xa hoa, bình thường chỉ có một mình anh ta ở đây.
Chưa từng có qua phụ nữ nào đến đây.
Cho nên, Cố Tam Nhi là người đầu tiên.
Bế Cố Tam Nhi vào trong phòng khách, anh ta ngồi bên cạnh giường của cô ta, nhìn vào cô ta, giống như đã ngủ say, rất yên tịnh.
Nam Lịch Viễn từ trong lòng cười ra, quả nhiên không nở rời đi.
Đêm nay, Cố Tam Nhi xuất hiện trong giấc mơ của anh ta, vẫn là bộ dạng đáng yêu thuần khiết đó.
Lại khiến cho anh ta, làm ướt hết tấm ga giường.
Anh ta cũng ba mươi tuột rồi, quả nhiên còn có giấc mơ của thiếu niên.
Sáng mai, khi Cố Niêm Đồng tỉnh lại, vẻ mặt ngạc nhiên, chân trần, từng căn phòng từng căn phòng xem, không biết nơi này là nơi nào.
Đúng lúc đi đến phòng ngủ của Nam Lịch Viễn, nhìn thấy Nam Lịch Viễn quấn lại một chiếc khăn tắm từ phòng vệ sinh bước ra.
Nam Lịch Viễn cũng nhìn thấy Cố Tam Nhi.
“Cháu là một người con gái, nhìn thấy người đàn ông tắm, cũng không biết tránh né sao?” Nam Lịch Viễn nhìn thấy Cố Tam Nhi bước vào trong phòng ngủ của anh ta, còn có bộ dạng rất đúng lý vậy.
Thân hình của Nam Lịch Viễn thực sự rất chuẩn đó, những cơ ngực vô cùng rõ ràng, đôi vai của anh ta bằng phẳng rộng lớn, cũng giống như cha.
Cố Tam Nhi ngồi trên giường của Nam Lịch Viễn, khó chịu không vui hỏi, “Đâu phải chưa nhìn qua người đàn ông tắm, sao lại phải tránh né chứ?”
Người đàn ông trong nhà cô ta cũng rất nhiều đó, thân hình ai nấy đều rất tuyệt vời!
Cho nên, cô ta đã quen mắt không thấy gì lạ.
Cho nên, đối mặt với thân hình tốt chọn một trong vạn người của Nam Lịch Viễn, chỉ có một chút ít tà niệm đó thôi.
Nam Lịch Viễn nhìn thấy bộ dạng không có chút để ý của Cố Tam Nhi, đã khiêng một chiếc ghế ngồi trước mặt cô ta, chân này kê trên chân kia.
Một mùi hương thanh khiết của người đàn ông mới tắm rửa xong hốc vào trong mũi của Cố Niệm Đồng, khó mà có được, trên người của Nam Lịch Viễn, không hề có mùi của thuốc lá.
“Chú có hút thuốc không?” Cố Niệm Đồng hỏi.
Nam Lịch Viễn lắc đầu, “Cháu không phải chính giờ là lên giường đi ngủ rồi sao? Đừng nói cho chú biết, cháu hôm qua lại đánh rơi đồ gì đó, ra ngoài tìm đó!”
Cố Tam Nhi nhẹ nhàng chọt lên cơ ngực của Nam Lịch Viễn, “He, hôm qua ai đã phá hoại chuyện tốt của cháu vậy?”
Nam lịch Viễn đứng lên, lấy qua một chai thuốc, giúp Cố Niệm Đồng thoa trên cổ, có chút mát lạnh, có chút đau, “Chuyện tốt? Bị thương như vậy còn gọi là chuyện tốt sao? Hôm qua không có thoa cho cháu, sợ làm cháu đau.” Nam Lịch Viễn cong lưng lại, đang giúp Cố Tam Nhi thoa thuốc, “Ngoan nào, đừng động đậy.”
Thì Cố Tam Nhi nghiêng cổ qua một bên, quả nhiên không cử động đến.
“Mấy người đó, khi cháu vào nhà là chú ý đến rồi, họ đã mai phục ở La Gia mấy hôm rồi! Cháu chính là muốn xem thử, rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám trộm đi trái tim của đại dương, chú không thấy sợi dây chuyền dài trái tim của đại dương, bị cháu đổi thành dây ngắn rồi sao? Đó là do cháu đã đổi đi đó! Chính vì cháu biết dây chuyền dài quá dễ dàng trộm được, đã đổi dây ngắn, một khi họ không có cách lấy được, nhất định sẽ đưa luôn cháu đi, nếu như cháu đi, cháu mới biết sào huyệt của họ ở đâu, không vào hàng cọp sao bắt được cọp con, ai biết được, nửa đường lại chạy ra một Trình Nhão Kim! Cũng tại chú!” Vẻ mặt oán trách của Cố Tam Nhi.
“Chú lần đầu tiên gặp được có người mang những hạnh động ngu xuẩn của mình lại nói thành có đạo lý như vậy, còn mặt không đỏ tim không đập nữa chứ. Cố Tam tiểu thư, sao cháu làm được vậy? Cháu có biết, cháu trong mắt của cha cháu, trong mắt của anh hai và trong mắt chú, không phải một trái tim của đại dương có thể sánh bằng được.” Nam Lịch Viễn nói với Cố Tam Nhi.
Cố Niêm Đồng trợn mắt nhìn anh ta, nhưng mà sau đó, cô ta lại xoay chuyển đôi mắt, cười hí hí hỏi Nam Lịch Viễn, “Chú đoán xem cháu mang trái tim của đại dương thật đã cất giữ ở đâu rồi?”
“Không đoán được!”
Cố Tam Nhi nũng nịu “Hanh” một tiếng, “Thì chú không thể phối hợp tí sao, giả vờ như rất có hứng thú, đến đây, cháu bắt đầu lại, rốt cuộc trái tim của đại dương được cất giữ ở đâu rồi?”
Nam Lịch Viễn chỉ cười, là một nụ cười phát ra từ nội tâm, “Vậy Cố Tam tiểu thư, trái tim của đại dương, cháu rốt cuộc giấu đi đâu rồi?”
Cố Tam Nhi nghiêng đầu qua, tay chống lai đầu, hanh một tiếng, “Chú hỏi trễ quá rồi, hiện nay cháu không muốn nói cho chú biết nữa!