Edit: Hoàng Bích Ngọc
Tin tức không truyền mà đi, Lại Đương gia trong truyền thuyết không gần nữ sắc, làm việc tàn nhẫn phúc hắc, tin tức mang một đôi long phượng về nhận tổ quy tông, lấy tốc độ nháy mắt truyền đến tai của những người khác.
Nhà chính từ trước đến nay rất ít khi có người ngoài, nhưng cho nên đến ngày hôm nay, nào là bắt tay, rồi là Hội trưởng lão, còn có một số bang phái cùng gia tộc sống nhờ vào Lại gia nhưng cũng có những bang phái gia tộc không chút quan hệ nào, thậm chí còn có rất nhiều nhân vật nổi bật của Cục An Toàn Quốc Gia, không khỏi rối rít ngồi xe bay nhanh đến đây, lần lượt đến chúc mừng.
Từng đám từng đám đứng trước cửa, các anh bảo vệ gương mặt lạnh lẽo không chút thay đổi cũng ứng phó không kịp.
Hôm nay sau khi thấy được các nhân vật có máu mặt đến đây, Tuyết Thuần mới biết, hôm qua Lại Tư đã rất tận tâm với ba mẹ con họ rồi, ít nhất cũng không bị người khác nói ra nói vào.
"Ừ, tốt! Rất tốt! Vô cùng tốt! Đúng là hạt giống tốt!" Phó trưởng lão Lại gia lai lịch thâm hậu một bên vừa vân vê râu bạc một bên vừa quan sát kỹ Lại Hãn, giống như muốn đếm rõ ràng trên người Trích Trích có bao nhiêu lỗ chân lông, cười đến nỗi thấy răng không thấy mắt: "Không có chút nào thua kém Đương gia khi còn bé, tính tình còn tốt hơn mấy phần."
Tất cả mọi người toát ra vẻ mặt nghi ngờ: "Không phải chứ".
Phó trưởng lão hai mắt trừng trừng, thân hình hơi còng xuống, khí phách toát ra ngoài vẫn giống như mười năm trước: "Phó Tuyền tôi chính là nhìn Đương gia lớn lên, đương nhiên sẽ biết rõ hơn mấy người!"
"Chỉ là ít đi mấy phần tàn nhẫn." Một trưởng lão thở dài lên tiếng.
"Thiếu chủ chỉ là chưa được huấn luyện, mười tám năm sau nhất định là một người tài giỏi!" Một bàn tay cương nghị cắn răng tin chắc là như vậy!
"Chúc mừng chúc mừng, đây là quà tặng của bang chúng tôi chúc mừng Lại Đương gia một nhà bốn người đoàn tụ dâng lên!"
. . . . . .
Rõ ràng không có chuẩn bị trước, nhưng Lại Tư vẫn thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, dù sao cũng lười thông báo cho bên ngoài, quá tốt, đến quá đúng lúc, rất tốt! Lại gia gia thế lớn, cũng đỡ được thiếp mời, bày rượu trực tiếp tại chỗ, tuyên bố với tất cả người bên ngoài là Lại Tư anh đã có con trai và con gái, là người cha được trọn vẹn nhất trên thế giới!
"Tôi thật sự rất hâm mộ cô." Phó Thiển Doanh nhẹ nhàng cười yếu ớt, ánh mắt cực kỳ hâm mộ và mong đợi.
Tuyết Thuần nhìn về phía cách đó không xa, Trích Trích Đô Đô đi theo bên cạnh Lại Tư, hai đứa trẻ ở nơi xa lạ tụ tập cùng đám người lạ nhưng cũng không bối rối, trong lòng cũng không lo lắng, không khỏi mỉm cười trả lời: "Sau này cô cũng sẽ có những đứa con của chính mình."
Phó Thiển Doanh khẽ thẹn thùng cười một cái: "Cũng phải, tôi cũng rất mong muốn sớm có con của chính mình." Có con rồi cưới là tốt nhất! Đến lúc đó ông nội có phản đối thế nào đi nữa, cũng không có cách thay đổi vì gạo đã nấu thành cơm thật rồi!
Tuyết Thuần đáy mắt ẩn giấu vẻ đau xót, Phó Thiển Doanh vừa nhìn là đã biết rơi vào tình yêu cuồng nhiệt. Cô rất hiểu nhưng mà nụ cười ngọt ngào như vậy, trước kia cô cũng đã từng có.
Phó Thiển Doanh như chợt nhớ đến cái gì đó, giống như khó mở miệng để nói, lại giống như lo lắng xen vào chuyện của người khác, nhưng cuối cùng cũng vẫn hỏi ra ngoài: "Đúng rồi, gần đây cô và Đương gia ở chung như thế nào? Anh ta đối với cô vẫn tốt chứ?"
Lại Tư, tên của anh. Từ khi nào, chỉ cần nghe đến tên của anh, lòng cô liền đau đến hoảng hốt. Lưu luyến, nhưng trên mặt ý cười càng sâu hơn, cô đã học được cách để người khác không còn thấy cô yếu đuối nữa: "Cũng tốt, dù sao cũng sắp ly hôn, không có gì tốt hay không tốt cả. Anh ấy là cha của hai đứa trẻ, chỉ còn một chút dính líu này còn tồn tại thôi."
Phó Thiển Doanh mặt ngẩn ra, đôi mày thanh tú nhíu lại không hiểu: "Chuyện không phát triển đến nỗi thế kia đâu, anh ta rõ ràng....."
"Thiển Doanh." Phó Thiểu Doanh đang nói chuyện, ông nội của cô, Phó trưởng lão Lại gia cười lớn vẫy tay về phía cô: "Trở về cũng không chào hỏi Đương gia một tiếng, thất lễ quá." Ánh mắt vô ý dừng lại ở trên người Tuyết Thuần, ý lạnh chợt lóe, rồi đột nhiên biến mất.
Cho dù biến mất nhanh đến thế nào, Tuyết Thuần cũng đã nhận ra. Thầm cười khổ, chợt nghĩ lại trước kia cô thật sự rất ngu, căn bản, hoàn toàn chính là một đứa ngu ngốc. Không biết nhìn sắc mặt người khác, không đoán được ý nghĩ của người khác, trong lòng vẫn từng vì những thứ sắc bén kia mà chăm chú lễ phép giải thích, cảm thấy gia tộc như vậy tạo ra nhân tài toàn là lãnh lẽo cường ngạnh. Thật buồn cười! Sau vài năm, cô mới chính thức hiểu được hết, đó là xem thường! Khi dễ! Như thế ** thõa! Cô cứ như vậy ngu ngốc đần độn như heo không để trong lòng. Cũng chính vì vậy, dần dần tích tụ trong lòng. Thì ra thì, quá khứ cô không có chú ý đến những việc không vui, là bởi vì để ý.
Để ý rằng tại sao mình lại là một Chủ mẫu quá uất ức, để ý rằng mình không làm được cái gì, không giúp được Lại Tư một chút nào, để ý rằng cuối cùng mình vẫn là người làm tổn thương anh ấy nhiều nhất!
Tuyết Thuần liếc nhìn bữa tiệc tạm thời nhưng lại vô cùng long trọng, rõ ràng là một nhân vật chính nhưng cô lại ngồi ở tận trong góc, ánh mắt không dời Trích Trích và Đô Đô. Không phải cô không đồng ý ở bên cạnh canh chừng bọn trẻ, cô hận không được một chút cũng không rời, nhưng rời đi.... ....... cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Hai đứa cần tạo thói quen khi không có cô bên cạnh.
Trích Trích Đô Đô đều rất vui vẻ! Trong số khách tới cũng có người mang theo trẻ nhỏ, những đứa trẻ ngây thơ chất phác lại không có tính toán, rất nhanh Trích Trích Đô Đô đã có thể cùng những đứa trẻ khác chơi đùa, đều rất ồn ào cùng chạy ra ngoài chơi. Về phần những vị khách khác cũng hận không được lập tức mang con của mình đến đây, làm quen trước với vị Đương gia trong tương lai, đương nhiên cũng không có ai ngăn cản.
Đi đi! Cùng những đứa bé đồng trang lứa chơi đùa thật vui vẻ, tương lai cho dù là Lại Tư hay là cô, cũng đều sẽ có những tấm lòng trong sáng, không bị những thứ tối tăm làm mất đi sự trong sáng đó.
Đây là địa bàn của Lại Tư, khắp nơi đề là những người vệ sĩ trung thành, Lại Tư cũng không quá lo lắng.
Chỉ là sắc mặt của Đao Dân với Lam Dạ rất là khó coi, chạy theo một đám trẻ con, hình tượng Anh Minh Thần Võ của bọn họ a! Trong khoảnh khắc bị hủy mất, từ đó lại trở thành vú em.
Tuyết Thuần thật sự không muốn nhìn nữa, nhưng chớp mắt một cái bất luận là đi đến chỗ nào cũng nhìn thấy nhân vật chính Lại Tư.
Giờ phút này, Lại Tư đang cùng Phó Thiển Doanh nói chuyện, nói chuyện cười, mặt mày như hoa, mặc dù là đang nói chuyện cười nhưng vẫn vô cùng tiêu sái. Đây chính là phong thái của bá chủ hắc đạo! Nhân vật Phong hoa tuyệt đại này chỉ có thể nhìn nhưng không thể đến gần!
Bình thường như cô, không có tài hoa kinh thiên động địa cũng không có diện mạo tuyệt mỹ, không có bản lĩnh kiên cường của người trong hắc đạo, cũng chỉ là nhờ sự chiếu cố của ông trời, may mắn cùng anh có một đoạn lương duyên. Hết duyên liền hết, cũng chỉ có như vậy.
Bên này, Phó Thiển Doanh đang cùng Lại Tư nói chuyện vui vẻ bỗng nhiên cười lên một tiếng: "Nếu nhớ cô ấy, trực tiếp đi tìm cô ấy là được rồi." Ánh mắt cùng với trái tim cũng không ở trên người cô, đã sớm bay đến bên góc nhỏ cùng với Tuyết Thuần rồi, nếu anh không chuyên tâm làm sao mà qua nổi giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ.
Lại Tư không nói, lắc lắc ly rượu sâm banh trong tay, chợt nhớ tới lời cô từng nói, đàn ông thích uống sâm banh tính tình đều rất thích bắt bẻ, thích theo đuổi sự lộng lẫy, cao quý, đối với người khác phái yêu cầu rất cao. Thật ra thì Tuyết Thuần rất thông minh, nói rất đúng. Nếu như không phải là anh bắt bẻ, lúc trước cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Nếu như không phải là thích sự lộng lẫy, anh cũng sẽ không thích kim cương, nếu như không phải là đối với người khác phái yêu cầu cao, thì sao cho đến tận bây giờ, chỉ thích qua một người phụ nữ là cô, duy nhất một mình cô.
"Nếu vẫn còn yêu cô ấy nhiều năm như vậy, tại sao còn muốn lấy tôi ra chọc giận cô ấy?" Phó Thiển Doanh không hiểu, những thứ Lại Tư muốn có, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải lấy cho bằng được. Ở phương diện tình cảm, vì sao vẫn cứ luôn đi theo con đường vòng vèo, một lần cứ xoay ba bốn vòng như vậy, thật sự coi thanh xuân của phụ nữ là không có hạn sử dụng sao!
"Cô không hiểu." Lại Tư ưu nhã thưởng thức sâm banh, khóe mắt quét nhìn người phụ nữ ngồi trong góc. Người phụ nữ kia đương nhiên lại.... .....Đang ngủ gật!
Lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, lần này trở về, cô thay đổi rất nhiều, ngoại trừ hai đứa bé, chỗ nào cũng lười để ý. Từ trong đáy lòng không muốn thừa nhận, Tuyết Thuần đối với anh đã không còn tình ý. Cô chịu về nhà, đoán chừng thật sự là vì nể mặt hai đứa bé.
"Tôi cũng là phụ nữ, đối với Tuyết Thuần, mặc dù tôi gặp cô ấy không nhiều, nhưng tôi có thể thấy cô ấy là một người rất ôn hòa." Phó Thiển Doanh ngọt ngào nói: "Nếu như không phải là anh lòng dạ hiểm độc, cô ấy đâu đến nỗi có loại kết quả này?"
Lại Tư cuối cùng cũng rời ánh mắt khỏi ly sâm banh ngước lên hỏi: "Nói như vậy? Chẳng lẽ tôi lại hại cô ấy sao?"
"Tôi cũng chưa có nói như vậy. Chẳng qua là tôi có thể giúp anh đạt được tâm nguyện, điều kiện tiên quyết là, anh có thể làm ông nội tôi đồng ý gả tôi cho một người khác."
Con ngươi sáng ngời của Lại Tư nheo lại, đang tính toán xem giao dịch có khả thi hay không.
"Chẳng lẽ anh thật sự nghe lời của ông nội tôi, ly hôn với Tuyết Thuần, sau đó cưới tôi chứ?"
Lại Tư không chút cử động, con mắt sắc lạnh nhất thời thâm u yên lặng như biển cổ ngàn năm, khẩu thị tâm phi lạnh nhạt nói: "Chúng ta là thanh mai trúc mã, như vậy càng tốt chứ sao."
Phó Thiếu Doanh im lặng: "Tin tôi đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh thật sự sẽ mất đi Tuyết Thuần. Lòng dạ của phụ nữ, rất tinh tế. Có lúc tinh tế đến mức kỳ diệu, cuối cùng sẽ là mỗi người một ngả."
"Cha gạt người!" Trích Trích đang cùng các bạn nhỏ khác chơi đùa đột nhiên chạy về, khó chịu nhưng vẫn nghiêm túc ngửa đầu: "Rõ ràng có Tiểu tam!"
"Tiểu tam! Tiểu tam!" Đô Đô cười cười lạch bạch đi theo anh trai lòng dạ hiểm độc nói như cái máy lặp, hoàn toàn không nghĩ tới mình đang giúp người làm việc xấu.
Phó Thiển Doanh vui vẻ, tay ngọc thon thon, lại sờ mặt Đô Đô và Trích Trích: "Bé ngoan, thật hiểu chuyện, đều biết được cách bảo vệ mẹ rồi." Đều nhờ Lại Tư ban tặng, cô lại thành Tiểu tam! Nhìn một chút, không phải tất cả trẻ con ba tuổi rưỡi đều hiểu Tiểu tam là gì. Bản thân Lại Tư chính là một con quái vật, sinh ra đời sau lại còn có khuynh hướng con hơn cha. Tương lai lại không phải là quái vật trong quái vậy thì là gì!
"Đừng đụng vào tôi!" Trích Trích tức giận trợn trừng mắt nhìn Tiểu tam.
"Tiểu tam đừng đụng vào tôi!" Đô Đô nói xong so với Trích Trích còn nhẹ nhàng hơn, lại cắn đầu ngón tay cười ngốc.
Phó Thiển Doanh thật sự không để ý, ngược lại vui mừng cười đến tứ chi run rẩy, "Nếu Trích Trích Đô Đô thật sự muốn cha chỉ yêu một mình mẹ các con, vậy thì cả ngày không thèm để ý đến anh ta, không nhận anh ta làm cha, cho đến lúc nào anh ta cúi đầu nhận lỗi mới thôi ha."
Trích Trích nhéo cái eo, không hiểu, Tiểu tam dễ nói chuyện thế này sao? Trên TV không phải diễn như vậy, bé đều chuẩn bị xong cả một cuộc đại chiến ấy.
Đô Đô đưa hai tay ra: "Dì xinh đẹp ôm ôm."
Phó Thiển Doanh dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, đang muốn khom lưng, không ngờ điện thoại lại vang lên. Vì vậy đổi thành một cái hôn: "Dì phải đi nghe điện thoại, chốc nữa quay lại ôm con nha."
Trước khi đi, Phó Thiển Doanh nhìn một cái thật sâu về phía Lại Tư: "Nhìn xem, cô ấy sinh cho anh hai đứa bé đáng yêu biết bao! Nếu như một người phụ nữ không còn tình cảm sâu đạm với người đàn ông đó, vậy tại sao sau khi bị vứt bỏ, vẫn chịu sinh đứa bé ra? Hơn nữa đã qua bốn năm rồi, cô ấy có thể không cần xuất hiện. Ai cũng biết, trên đời này không có người mẹ nào là không thương con, cô ấy biết rõ rất có thể anh sẽ cướp Trích Trích Đô Đô đi, nhưng cô ấy vẫn trở lại. Nếu cô ấy không yêu anh sâu đậm, thì chính là quá mù quáng tin tưởng vào anh. Lại Tư, anh thông minh như vậy, sớm nên hiểu đạo lý này. Tôi thật sự không hiểu, từ lúc nào anh là việc lại trở nên thiếu tự tin đến vậy?"
Kết quả cuối cùng của bữa tiệc tạm thời này, các Trưởng lão đã nghỉ hưu, tóc bạc trắng xóa chỉ còn lại vài sợi tóc đen, không khỏi cười lớn rời đi, một đoạn thời gian gian về sau, tiền đồ của Lại gia sẽ càng bừng sáng a!
Một vài lão đại hắc bang ẩn mình lén lút ra về, âm thầm thở dài. Ai, không có cách nào đánh lại, không có cách nào để phục hưng gia tộc, vừa nhìn vào con trai của người ta là biết chính là hạc trong bầy gà, con gái chính là viên dạ minh châu đáng yêu làm điên đảo chúng sinh! Con trai nhà bọn họ cũng chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại đi chơi gái.
Những người trong lòng mong đợi mười phần được nhìn thấy dung nhan của Lại Hãn cùng với Lại Tuyết, đều hài lòng mười hai phần rời đi.
Chỉ còn lại hai người sống chết không chịu đi.
Bạn học Lại Dung Nhàn cùng với đứa con trai tám tuổi Tề Tiểu Thanh.