Edit: Windy
“Không có, anh không có sai, là em sai.” Tuyết Thuần cố gắng đứng thẳng dậy, cúi mặt xuống, cả người nghiêng nghiêng giống như sắp ngã. Có hiểu lầm như thế nào đi nữa cũng không chua sót như giờ phút này, người đàn ông mình vẫn yêu lại đi ôm một người phụ nữ xinh đẹp khác, cô muốn mất đi Lại Tư... Sao? Cảm giác sợ hãi và bất an là có chuyện gì xảy ra?
Lại Tư không giống như trước, không sợ cô kháng cự lại chỉ muốn tiến lên ôm lấy cô. Chỉ vì khuôn mặt của cô kiên quyết không có chút biểu cảm, lạnh nhạt nghe lời làm người khác thương xót. Đôi mắt lưu ly đen láy, được nước mắt rửa qua càng long lanh trong sáng, hốc mắt phiếm hồng, rốt cuộc cũng không có giọt nước mắt nào.
Toàn bộ đều cho thấy, cô đang cố nén đau khổ.
Nhìn bộ dáng theo gió biến mất của Tuyết Thuần, đôi mắt Lại Tư nhuộm lên chút lo lắng hiếm thấy, sắc mặt cũng không có tốt hơn so với Tuyết Thuần.
Trình Diễm ngẩng đầu, ở lúc không có ai chú ý tới để nước mắt không chảy ra. Cô nhắm đôi mắt quyến rũ lại, trong lòng hiểu được, Lại Tư vĩnh viễn cũng không thuộc về cô. Có lẽ cô nên buông tay giống như Tina. Không có ai chú ý tới sự tồn tại của cô, cô vốn là bởi vì một trò cười mà xuất hiện, trò cười xong rồi, nhân vật chính cũng không phải cô. A, không đúng, trong thế giới của Lại Tư, cho đến bây giờ cô chỉ là vai phụ, thậm chí toàn bộ thời gian, cô đến ngay cả vai phụ đều làm không hơn.
Nhưng mà vì sao! Một câu của người phụ nữ này, có thể tác động đến tâm tình của anh! Có thể chi phối ý chí của anh! Cô thực sự rất ghen tị, ghen tị đến phát điên!
Giày cao gót của Trình Diễm giẫm lên mảnh sứ vỡ, lúc không có bất cứ ai chú ý đến, lặng lẽ rời khỏi sân khấu không thuộc về cô.
“Tuyết Thuần.” Lại Tư vươn tay muốn giống như trước, đem cô ôm vào lòng ôn tồn nhẹ nhàng che chở. Tuyết Thuần chưa bao giờ so đo có chuyện hay không, cô luôn luôn dễ dàng khoan dung cho sai lầm của người bên cạnh. Chính là anh, chính là hiểu lầm mà thôi.
Tuyết Thuần nghiêng người đi, tránh khỏi đụng chạm của anh, “Em mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi.”
Đáng ghét! Anh lại đẩy cô ra xa, khiến cô không dám tin tưởng anh lại, cô lại muốn phong bế chính mình chứ. Cô không hề tin tưởng anh sao? Có cái gì đó bị cuốn mất, Lại Tư phát hiện chính anh đã làm mọi chuyện càng ngày càng không xong. Mục đích là đả kích cô, nhưng mà mọi chuyện phát triển ngoài dự đoán của anh, chính là Tuyết Thuần yêu anh! Tim hơi nhói đau, so với việc bị đạn bắn qua còn đau khổ không chịu được hơn. Đây là khổ vì tình sao, Trình Diễm nhiều năm qua, anh gây cho cô ấy, chính là đau đớn muốn ngừng mà không được sao. Dường như anh hiểu ra gì đó.
“Anh cùng em trở về nghỉ ngơi.” Bước chân Lại Tư rất rộng, lại cố ý bước nhanh hơn, lập tức bước đến trước mặt Tuyết Thuần, cúi đầu nhìn Tuyết Thuần vẫn đang cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh đi cùng em.”
“Không cần, em... Muốn bình tĩnh một lát.” Tuyết Thuần thản nhiên nói, lông mày kẻ đen đang trong lúc thản nhiên lại bán đứng suy nghĩ của cô. Nói xong rất nhanh lướt qua anh, đi ra ngoài.
“Đáng chết! Làm chân mình đau đến như vậy rồi, còn thế nào!” Lại Tư phá lệ giận dữ gầm lên, có trời mới biết anh có bao nhiêu đau đớn! Dùng “ Đả thương ở trên người cô, đau trong tim anh” những lời này để hình dung tâm tình lúc này của anh là chuẩn xác nhất.
Tuyết Thuần kinh ngạc nhìn bộ dạng đau phẫn của anh, là cô cố ý, mục đích của cô là muốn anh đau lòng, ai bảo anh dám hôn môi với người phụ nữ khác, cho dù xuất phát từ mục đích gì đi nữa cũng không thể đủ.
Việc lấy từng mảnh sứ ở bàn chân ngọc của cô ra, vốn là việc rất đơn giản. Nhưng Lại Tư lại nhìn chằm chằm, yêu cầu Vương Kinh Dương tiêm thuốc tê cho Tuyết Thuần, lúc lấy ra sẽ không làm cho cô bị đau. Vì thế Vương Kinh Dương đến.
Lúc băng bó xong, hai chân nhỏ của Tuyết Thuần đã trở thành cái bánh chưng.
Sau khi Vương Kinh Dương đi ra ngoài, phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lại Tư đang cầm chân ngọc của cô, “Về sau không được như vậy nữa.”
Tuyết Thuần thương tâm quay mặt đi, cơn tức của cô còn chưa tiêu đâu.
Lại Tư nhìn đôi chân nhỏ trần lộ ra bên ngoài, ngắn nhỏ gập vào nhìn hơi tròn, giống như một con sâu nhỏ mập mạp đáng yêu có thể ăn được. Không khỏi thưởng thức đậu phụ, yêu thích hôn một cái.
Sau một lúc lâu không có động tĩnh, nhưng mà chân có chút không được tự nhiên. Tuyết Thuần nghi hoặc quay đầu lại, không ngờ kinh ngạc nhìn thấy Lại Tư đang hôn mình.
Mặt cô liền đỏ lên, sau đó rất nhanh liền rút chân ra. Người này hôn cũng không nhìn xem là chỗ nào, đây là chân của cô mà! Chân đó! Cô cực kỳ tức giận, “Anh đi ra ngoài!”
“Được, được, nhưng mà em nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Không được, không được! Tuyết Thuần nằm ở trên giường, mở mắt nhắm mắt đều là hình ảnh Lại Tư và Trình Diễm hôn nhau triền miên. Đôi môi mỏng lạnh lẽo kia, bàn tay kia, lại có một ngày dừng trên người phụ nữ khác. Nước mắt rơi từ khóe mắt ra, thấm ướt gối đầu, ướt đẫm một mảng to.
Tính toán thời gian ngủ say của cô, Lại Tư ngồi bên mép giường, ung dung nhìn Tuyết Thuần trầm tĩnh ngủ.
Ngủ thật sự không yên lòng, trên mặt đổ mồ hôi, đôi lông mày màu đen cau lên, giống như đang gặp phải ác mộng. Lại Tư nghĩ cô bị nóng, lấy điều khiển mở điều hòa, sau đó lấy tay vuốt ve lông mày của cô, khôi phục khuôn mặt của cô.
Theo lông mày của cô, vuốt ve khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của cô. Tay đột nhiên đi xuống một chút, đáy mắt hiện lên vẻ đau xót, nhìn thấy cổ ngọc có một mảng vết thâm xanh tím rất lớn, đây là kiệt tác của anh.
Cho đến hiện tại anh cũng không tự nhận mình là quân tử, chuyện đánh phụ nữ anh cũng đã làm qua rồi. Trù Nhiên, Trình Diễm... Kiểu phụ nữ nào, anh cũng không dám khinh thường, có khi bọn họ giống như con rắn độc, vào lúc anh lơ đãng không phòng bị, thời cơ đến sẽ bị cắn ngược lại một cái, mà thường thường vết cắn kia chính là một đòn trí mạng.
Nhưng anh đương nhiên sẽ không làm vợ của anh bị thương, anh toàn tâm toàn ý muốn cùng cô ước mơ hạnh phúc, cùng cô bước đến tương lai. Cũng tưởng tượng đến giống như hai vợ chồng bình thường, có được một mái ấm gia đình. Mà toàn bộ trụ cột phát ra, đều là bởi vì cô.
Người phụ nữ này, từ cái nhìn đầu tiên, đã yêu rồi. Nhưng mà...
Một tay anh che trên mặt mình, mỗi khi gặp chuyện mất đi trong tay thì anh sẽ biến thành ma quỷ, làm ra đủ loại chuyện làm cho người ta xuống địa ngục. Lúc này đây, chính anh gây ra vết thương cho chính người phụ nữ anh yêu.
Anh thở dài một tiếng, cúi đầu hôn lấy đôi môi đỏ mọng của cô, muốn tham lam tiến vào thêm nữa. Chỉ khi có được cảm giác thật sự của cô, trong phương diện tình yêu anh không xác nhận thật tâm chỉ có thể chậm rãi đạt được.
Đột nhiên Tuyết Thuần mở mắt, kinh hoảng đẩy anh ra, không kịp suy nghĩ, liền nói, “Không được động vào em.”
Đôi mắt Lại Tư nheo lại, Tuyết Thuần theo bản năng kháng cự anh.
Mặt Tuyết Thuần phủ một tầng mồ hôi, thở hổn hển từng chút một. Cô, cô lại mơ Lại Tư và Trình Diễm, lúc đó bọn họ đang trần truồng quấn quýt nhau trên chiếc giường lớn của cô và Lại Tư. Cô rất sợ hãi, rất đau khổ. Cảm giác đau khổ thấu xương này, làm cho cô ở trong mơ cũng không thể chịu nổi.
Lại Tư, em hận anh! Hận anh!
Trong mơ, cô gào thét như vậy.
“Tuyết Thuần tỉnh lại tỉnh lại, vừa rồi em gặp ác mộng sao.” Lại Tư vẫn ôm một tia hi vọng, Tuyết Thuần không chán ghét anh, không có...
Tuyết Thuần thở hổn hển, ngẩng đầu thấy Lại Tư, thân thể đột nhiên lùi đến mép giường bên kia.
“Anh không phải người xấu, là chồng của em, đừng sợ, lại đây.” Lại Tư liên tục dụ dỗ, loại tình huống này một khi dưỡng thành, nếu như anh muốn thân thiết liền khó như lên trời.
Tuyết Thuần nuốt nuốt nước miếng, lúc này một màn trong mơ, càng sâu thêm thực tế một màn. Tuyết Thuần vô ý thức biểu lộ vẻ chán ghét, Lại Tư nghiêm nghị cả kinh.
Anh hơi nheo mắt lại, sau đó nặn ra một nụ cười nho nhã, nhẫn nại, “Em lại đây cho anh.”
Tuyết Thuần lại càng lui về sau. Anh chính là sói đội lốt cừu, lúc anh cười hoàn toàn là lúc không thể tin anh.
Mép giường nặng nề lún xuống, Lại Tư đứng dậy ngồi vào giữa giường, tay vươn ra, trên người ẩn chứa một lực vô cùng mạnh liền dễ dàng kéo cô lại, ôm chặt cô vào lòng.
Hương thơm mềm mại trong lòng, thực sự có cảm giác tồn tại. Lại Tư không tiếng động thở một hơi. Chỉ có như vậy, anh mới cảm thấy Tuyết Thuần không phải mờ ảo, vẫn đang thuộc về anh.
Tuyết Thuần vùi ở trong ngực anh, thân thể rút thành một cục, giống như con rùa, chân tay co lại trước người, rất giống như một sủng vật rất đáng yêu.
Thân thể nhỏ nhắn động lòng người ở trong lòng, làm bên môi Lại Tư không nhịn được giương lên, tâm tình liền dịu dàng, “Bảo bối, đừng rời xa anh, vĩnh viễn đều không cần sợ anh, anh thật sự rất yêu em.”
Giọng nói trầm thấp ở bên tai dịu dàng thì thầm, giống như đàn violon đang kéo, trầm thấp mà khàn khàn, xuyên thấu nội tâm mềm mại bên trong.
Nghe lời của anh, dán lên lồng ngực của anh, Tuyết Thuần nghe thấy nhịp tim trầm ổn mà nhịp nhàng của anh, ức chế trong lòng lập tức ngừng. Lồng ngực ôm cô quen thuộc như thế, có cảm giác an toàn như thế, thoải mái đến mức làm cô cảm thấy thả lỏng muốn ngủ tiếp, mà không cần lo lắng lại có ác mộng.
“Đúng, chính là như vậy.” Cứ việc tin tưởng anh, về sau sẽ không, tuyệt đối sẽ không! Cho dù sau này em có làm ra chuyện tổn thương anh đi nữa, Lại Tư anh thề, cuộc đời này vĩnh viễn không làm tổn thương em! Lại Tư nói thầm trong lòng, cúi xuống thương tiếc vừa hôn lên mái tóc cô.
Cả cuộc đời này em là người phụ nữ duy nhất anh sẽ không làm bị thương làm hại em! Cho dù em thật sự yêu người khác... Anh có thể thử khống chế bản thân.
Đột nhiên, trước mắt lại xẹt qua khuôn mặt Trình Diễm rên rỉ say mê. Thân thể Tuyết Thuần cứng đờ, lại tiếp tục không ngừng run rẩy. Cô có nên lại tin tưởng anh một lần nữa hay không, có nên hay không!
Trong tiềm thức, cô lại không dám tin tưởng, trong lòng vẫn sống ở trong bóng tối, rất sợ cô đơn không ai thương, rất sợ tan nát cõi lòng khi mất đi Lại Tư, cô không cần lại chịu đựng đau đớn đến hít thở không thông.
Nhận thấy được người trong lòng đang run rấy, cô như vậy rõ ràng là thể hiện sự bất an của cô, còn có trái tim không chịu nổi đòi nhảy ra.
Lại Tư cảm thấy nếu không nói sự thật, chuyện cùng với Trình Diễm, Tuyết Thuần sẽ vẫn để ý.
Anh rầu rĩ nói, “Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng là anh đúng là giận dỗi.” Một người đàn ông lại giận dỗi thật đủ mất mặt.
A! Tuyết Thuần rúc ở trong lồng ngực anh nhất thời sửng sốt. Lại Tư nói, anh là đang giận dỗi? Tuyết Thuần cho là mình nghe nhầm.
“Đúng như em nghe thấy đấy. Người phụ nữ đó, là anh đặc biệt đưa tới để bắt nạt em. Em làm cho anh ghen, anh cũng muốn làm cho em ghen, như vậy mới công bằng.” Lại Tư cúi đầu liếm lỗ tai mẫn cảm của cô, cắn cắn vành tai ngọc thuận của cô, âm thanh mơ hồ như nói mê trong mơ.
Hai mắt Tuyết Thuần vô hồn đột nhiên mở to, nhuốm lên vài phần động lòng người. Cô giãy dụa đứng dậy, nửa quỳ ghé vào trước ngực của Lại Tư, có chút thấp thỏm và yếu ớt hỏi: “Anh nói là thật sao?” Cô còn nhớ rõ Lại Dung Nhàn đã từng nói, cha của Lại Tư có năm người vợ, vậy thì Lại Tư cũng có thể có nhiều người phụ nữ bên cạnh? Cho dù hiện tại không có, nhưng sau này thì sao?
“Còn thật hơn trân châu, Lại Tư anh cả cuộc đời này chỉ yêu duy nhất một người là Tuyết Thuần em.” Lại Tư giơ tay phải lên thề, đôi mắt tinh xảo bởi vì cô mà bỏ đi ánh sáng sắc bén, nhưng lúc này bên trong tràn đầy vẻ dịu dàng có thể làm người khác chết chìm, nếu để cho người bên ngoài thấy được Lại đương gia có một mặt thâm tình như vậy, tròng mắt có khi còn rơi ra.
Tuyết Thuần hai mắt còn ươn ướt, đột nhiên mỉm cười, giống như đóa hoa hồng nở rộ đỏ rực giữa trời mưa gió, đẹp đẽ động lòng người, xinh đẹp quyến rũ, thuần khiết trong sáng, đủ loại phong tình kết hợp cùng một chỗ, thân thể Lại Tư đột nhiên xuất hiện dòng điện quen thuộc, nháy mắt liền chạy đến khắp người.
Trong lòng Lại Tư nghĩ muốn, không có cách nào, chính là anh yêu cô! Người phụ nữ khác, có xinh đẹp hơn cô, nhưng lại không có ai có thể làm anh sinh ra loại cảm giác yêu say đắm không thể diễn tả được.
“Nhưng mà, nhưng mà...” Tuyết Thuần nửa quỳ, tay đặt trong ngực của anh, đôi môi run run, nghĩ không biết có nên nói như thế hay không.
“Nhưng mà cái gì? Tuyết Thuần đừng sợ, nói với anh cái gì cũng có thể nói, không có vấn đề gì, anh thề từ sau trở đi sẽ không thương tổn em, chuyện làm tổn thương em, vĩnh viễn sẽ không phát sinh lần thứ hai. Hãy tin tưởng anh một lần nữa, Lại Tư anh thề, tuyệt không giả dối.”
Lại Tư mang theo thâm tình chân thành không hề chùn bước dịu dàng nhìn cô điềm đạm đáng yêu, mặt cười muốn nói lại thôi. Muốn tháo phòng bị của cô xuống, thì phải xuất ra một trăm phần trăm thực tâm.
Tuyết Thuần nắm lấy bả vai của anh, nắm rất chặt, quần áo rất nhanh liền nhăn lại. Tuyết Thuần bỗng nhiên nhắm mắt đau xót nói: “Anh đã hôn cô ấy, tay còn vuốt ve thân thể cô ấy...” Mở mắt chớp một cái, hiện lên đôi mắt trong sáng, đôi mắt ươn ướt của Tuyết Thuần đã lên án anh không đúng, đây là vướng mắc lớn nhất trong lòng cô.
Việc này... “Không phải!” Lại Tư biết vậy nên không thể cãi lại, trong lòng mềm lòng, kéo cô vào trước ngực, “ Em đừng như vậy, anh không thích mùi của cô ấy.”
Tuyết Thuần trừng mắt nhìn, mặt lập tức đỏ bừng lên, giãy dụa trong ngực anh, “Anh đừng hòng phủ nhận, em đều tận mắt nhìn thấy.” Dám làm sẽ dám chịu trách nhiệm, loại tình huống này còn muốn nói dối, phẩm hạnh của Lại Tư thật sự quá kém.
“Anh không hề phủ nhận.” Lại Tư vội vàng đáp, thật ra, làm ra hành động đó với Trình Diễm, anh nhớ tới liền nhíu mày, “Người phụ nữ khác đều ghê tởm như vậy, anh không bao giờ chạm vào nữa, anh thích mùi của em, như vậy, em có thể tha thứ cho anh không?”
Lại Tư nhẹ giọng nói nhỏ, môi chặn lại môi nhỏ của cô, di chuyển vào bên trong, xúc cảm lạnh lẽo đụng chạm tới nơi mềm mại, làm cho người ta dục hỏa đốt người.
Đôi mắt ươn ướt của Tuyết Thuần hoang mang, cô còn đang rối rắm, có nên tha thứ cho anh dễ dàng như vậy hay không? Một phút trước, cô còn muốn rời xa anh, cách xa thật xa, vết thương trên cổ là thật sự. Trong nháy mắt, cô nghĩ đến Lại Tư sẽ lấy mạng của cô.
Lại Tư cẩn thận quan sát, bất an trong lòng càng tăng thêm. Không thể đợi lát nữa, Tuyết Thuần là một người cứng rắn, thích để tâm vào những chuyện nhỏ nhặt. Nghĩ xong, anh đem suy nghĩ của mình nhanh chóng thành hành động, không đợi cô phản đối liền thâm tình hôn lưỡi theo đúng tiêu chuẩn. Nghĩ lại, nếu Tuyết Thuần bị hôn đến không thở được, đầu óc choáng váng, nhất định sẽ đem những chuyện vừa rồi ném sang một bên.
Nhưng dường như Lại Tư làm bậy quá nhiều, ông trời cũng không giúp anh. Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Lại Tư lưu luyến không dời thiếu chút nữa dán lên đôi môi ngọt kiều.
“Chuyện gì?” Đột nhiên bị phá đám, Lại Tư buồn bực nói.
Bên ngoài cửa im lặng hai giây, giọng nói lạnh như băng của Lam Dạ vang lên, “ Vừa rồi, người phái ở Trù gia bị xử lý rồi, là Trù Nhiên tự tay ra lệnh.”
Đôi mắt Lại Tư đột nhiên nheo lại, ngay lại lúc Tuyết Thuần nghĩ đến có chuyện nghiêm trọng, Lại Tư lại thoáng hưng phấn cười lạnh.
Nhìn Lại Tư không có chút tiếc nuối nào, ngược lại ý chí chiến đấu càng hưng phấn hơn, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác bất an quen thuộc.
Hiểu lầm vẫn chưa giải quyết xong, lại xảy ra một vấn đề mới. Đáy lòng Tuyết Thuần bất an không có theo Lại Tư rời đi mà yên tĩnh ngồi xuống, tâm trạng ngược lại càng không yên tâm.
Ngoại trừ Trình Lãng, còn có Trù Nhiên, Đao Dân, Lam Dạ... Đó là thế giới cô không thể tiến vào.
Không biết tại sao, dũng khí bước tiếp lại khó khăn trầm trọng như vậy. Hóa ra theo Lại Tư, sẽ không hòa hợp với Trình Diễm, Lam Dạ và Đao Dân cũng chỉ nghe lệnh Lại Tư, nếu Lại Tư không thèm ngó ngàng tới cô, tất cả mọi người sẽ coi cô là vô hình.
Ngược lại, hiện giờ những thứ cô có được, đều là Lại Tư cho. Hóa ra cô cách thế giới đơn giản cô tịch của mình càng ngày càng xa. Mà ngay cả nghĩ tới trước đây cũng như vậy, một người Du trợ lý ngẫu nhiên đi, cũng phải kiêng dè cảm nhận của Lại Tư. Hiện giờ công việc trên mạng cũng không thể làm, mỗi ngày nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, hít thở cực kì khó khăn. Tuy rằng cô cũng không mở miệng nói gì, nhưng trước đây thần kinh chưa bao giờ căng thẳng như vậy.
Trước kia cứ cách nửa năm, cô lại ra ngoài một chuyến, không có mục đích, tùy tiện đi tới chỗ nào cũng được. Khoảng cách nửa năm đã rất lâu, lại thêm hoàn cảnh Lại gia cường hãn trang nghiêm, Tuyết Thuần bị đè nén dẫn đến khao khát tự do rất mãnh liệt.
Bất cứ ở đâu vào lúc nào, cô đều muốn có được cuộc sống tự chủ. Lại Tư... Chỉ cần biết nhau thân thiết, cũng biết khí thế của anh quá mạnh mẽ, tham lam muốn giữ chặt cô, có thể biểu hiện tức giận ra ngoài khi vừa tiếp xúc với Trình Lãng một chút. Vô hình chung đã đem cô cùng với gông cùm xiềng xích.
Đi ra ban công, cảnh đẹp tuyệt diệu, đến ngay cả phòng cũng đều là tự tay Lại Tư vì cô mà tạo ra. Nhưng không biết vì sao không còn có phần bình yên ngọt ngào lúc trước, ngắn ngủi giống như chưa từng tồn tại qua. Trong lòng cảm giác phần trống rỗng này là gì? Có gì đó đang kêu gào...
Cho dù Lại Tư rõ ràng chiều chuộng cô, nhưng tan ra không gặp lại là sự thật. Nếu cô ngây ngốc ngơ ngác thì tốt biết bao! Nguyện ý làm tất cả theo Lại Tư, đem hết toàn bộ đều giao cho anh, yên tâm tiếp nhận toàn bộ những gì anh trao, sẽ không suy nghĩ miên man, cũng sẽ không xuất hiện đủ loại khổ sở hiểu lầm.