Edit: Thích Cháo Trắng
Đi đến chỗ mua vé, lại không cần phải xếp hàng, Tuyết Thuần vui mừng không thôi. Sau khi lấy được vé, lần đầu tiên cô chủ động lôi kéo Lại Tư đi vào rạp chiếu phim.
Nhìn Tuyết Thuần xảy ra thay đổi tích cực như vậy, Lại Tư có chút cảm kích đối với cặp vợ chồng lâu năm kia.
Không ngờ vừa mới vào trong, rạp chiếu phim to lớn như thế nhưng lại không có một bóng người.
Suy nghĩ của Tuyết Thuần hơi rối loạn, rạp chiếu phim này buôn bán không ra hồn gì cả! Khu vực nhộn nhịp phồn hoa như thế này, lại chẳng có mấy người khách xem, ông chủ buôn bán như này, chỉ lỗ vốn thôi.
Hai người chiếm nguyên cả một rạp chiếu phim, ngoại trừ âm thanh phát ra từ bộ phim, chỉ có tiếng hít thở của bọn họ. An tĩnh, mập mờ lơ lửng trong không khí, trên màn ảnh rộng đang chiếu bộ phim “Cuộc đời của Pi”.
Đây là thể loại phim hành động mạo hiểm mà Tuyết Thuần yêu thích, mới lạ thú vị, lại có phần kinh dị.
Tuyết Thuần hăng hái dạt dào nhìn chằm chằm vào màn ảnh, đại dương huỳnh quang thần bí, hòn đảo chết, cá chuồn… hình ảnh rất đẹp, Tuyết Thuần xem không hề chớp mắt.
Mà Lại Tư, cũng không nháy mắt... nhìn chằm chằm Tuyết Thuần.
Gương mặt trắng nõn như ngọc, đôi môi đỏ thắm, mái tóc dày đen bóng thẳng mượt tự nhiên. Trắng trắng, đỏ đỏ, đen đen, giống như cô gái trong trẻo dịu dàng bước ra từ trong bức tranh thủy mặc cổ xưa.
Khi Tuyết Thuần nhìn chằm chằm màn ảnh, hàng lông mi thật dài cong cong nhô lên như cây quạt nhỏ đáng yêu. Lúc con ngươi chuyển động, hàng lông mi cong cong khẽ run, giống như cánh bướm êm ái xinh đẹp nhẹ nhàng lay động.
Nhìn thế nào cũng không thấy chán, Lại Tư lại một lần nữa hiểu được cái gì gọi là sắc đẹp thay cơm, bây giờ anh rất muốn một ngụm ăn sạch cô.
Tuyết Thuần như cảm nhận được, khó có khi rời sự chú ý khỏi màn ảnh, nghiêng mặt sang bên cạnh, khó khăn chống lại tròng mắt đen nóng bỏng của anh.
Tuyết Thuần nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó đưa bỏng ngô trên tay cho anh, "Anh muốn ăn cái này sao? Còn có cocacola nữa, anh có muốn uống không?"
Mặt của Lại Tư tối sầm lại, anh muốn ăn, nhưng không phải muốn ăn bỏng ngô, mà là cô kìa! Người phụ nữ trì độn này, anh không thể đánh, không thể mắng, còn không được thương nữa.
"Tay anh bị thương, em không đút anh ăn sao?" Lại Tư cười nhạt, bình tĩnh đùa giỡn.
Tay Tuyết Thuần dừng lại, trong bóng tối, nhích đầu tới gần anh một chút, cô cho là mình nghe lầm. Thanh nhã cao quý như Lại Tư, cũng sẽ nói ra lời nói buồn nôn như vậy sao? Tới gần, tới gần, đôi con ngươi rực lửa của Lại Tư có thể thấy rõ ràng.
Đưa tới cửa, không ăn thì thật phí phạm. Lại Tư chu môi, đôi mắt đen kia từng được huấn luyện nghiêm chỉnh, trong bóng tối anh cũng có thể nhìn thấy mọi vật rõ như ban ngày. Anh tự tin, chuẩn xác không sai lầm hôn... Lại chụp hụt.
Âm nhạc đột nhiên trở nên rộn ràng, Tuyết Thuần lập tức quay mặt đi, ánh mắt rất nhanh chóng bị bộ phim hấp dẫn, khẩn trương nhìn không chớp mắt.
Trên màn hình đang chiếu một cảnh rùng rợn, ban ngày những hòn đảo nhỏ hệt như thiên đường, nhưng khi màn đêm buông xuống, thì trở thành hòn đảo kinh dị, nước trong suốt nhìn thấy đáy lập tức biến thành a-xít, khiến cho mấy chú cá nhỏ bị ăn mòn thành đống xương trắng. Mà nhân vật chính, đang ở trên chạc cây, nếu rơi xuống nhất định chết không toàn thây!
Bởi vì bộ phim đang đoạn gay cấn, Tuyết Thuần cũng trở nên kích động theo, cô khẩn trương nắm lấy tay Lại Tư, miệng nhanh chóng nhai bỏng ngô.
Lại Tư chụp hụt, lần đầu tiên mất mặt như vậy, Lại Tư im lặng một lúc lâu. Bộ phim đáng chết kia lại còn hấp dẫn hơn cả anh!
Thừa dịp này, Lại Tư im lặng ra hiệu với người đứng chờ ở cửa phòng chiếu phim. Lối vào phòng chiếu phim lóe lên bóng người rồi biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Tuyết Thuần xem phim, Lại Tư nhìn Tuyết Thuần. Hơn hai giờ ở trong rạp chiếu phim, cứ như vậy rồi kết thúc.
Tuyết Thuần hài lòng vì đã được xem phim, mà Lại Tư thì tràn đầy tiếc nuối vì đã không hôn được Tuyết Thuần.
Lúc ra ngoài thì thấy đám người Lam Dạ đang canh giữ ở cửa rạp chiếu phim. Còn có một vệ sĩ khác đang đuổi khách, khiến cho mọi người thất vọng rời đi.
Tuyết Thuần kinh ngạc nhìn về phía Lại Tư, nhất thời im lặng. Không trách được đoạn đường đông đúc nhộn nhịp như thế, mà lại không có người nào đến xem phim, thì ra là Lại Tư đã sai người bao toàn bộ nơi này từ sớm, làm gì còn có ai tới nữa.
"Bây giờ trở về ạ?" Lam Dạ xuất hiện, hẳn là đón anh về nhà.
Lại Tư nhoẻn miệng cười, "Yên tâm, về nhà còn có chuyện tốt hơn đang chờ."
Sau đó, chúng ta sẽ thưởng thức bữa tối dưới ánh nến, trong lòng Lại Tư thầm nói tiếp. Mở cửa xe, mời công chúa dấu yêu của anh ngồi vào chiếc Rolls-Royce.
Thiếu mất yêu đương, hẹn hò, và còn cả tuần trăng mật của bọn họ nữa, Lại Tư luôn có cảm giác mình nợ Tuyết Thuần. Hôm nay dứt khoát làm một lần duy nhất, đền bù cho một chút tiếc nuối của bọn họ.
New York về đêm đắm chìm trong ánh đèn nê ông rực rỡ sắc màu, lại không thể che giấu được một hai tiếng bang bang ngẫu nhiên vang lên trong đêm.
Tuyết Thuần vểnh tai, nghe thấy tiếng súng mờ ảo, cô hơi nghi ngờ. Nhưng New York lớn như vậy, hẳn là trị an rất tốt chứ.
"Ở nước Mĩ, người dân thường dùng súng là việc hợp pháp. Mặc dù New York là nơi nhiều tinh anh trên thế giới tụ tập lại, nhưng trị an lại không thể bằng Bắc Kinh - Trung quốc, cho nên nếu em muốn ra ngoài, phải để cho người của anh đi theo, anh mới yên tâm." Cho em thân phận như vậy, có lẽ sẽ mang nguy hiểm không thể lường tới cho em, nhưng đây là lựa chọn không có đường lui.
Anh không muốn nhốt em cả đời, nhưng, đẩy em lên đầu sóng ngọn gió lại cũng không phải là điều anh mong muốn. Giữa hai việc này, anh chỉ có thể đem hết khả năng của mình, cho em tự do nhưng đồng thời cũng phải bảo vệ em.
Xe lướt như bay trên đường, dần dần cách xa sự ồn ào náo nhiệt.
Pháo đài cổ nhà họ Lại.
"Đi tắm nước nóng trước đi, xong ra ngoài sẽ có một sự vui mừng dành cho em." Lại Tư cười đẩy Tuyết Thuần vào phòng tắm.
Cô đi tắm, Lại Tư còn gấp gáp hơn cả cô. Trong lòng Tuyết Thuần hơi nghi ngờ, nhưng cũng nghe lời anh đi vào.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào, trong mắt Lại Tư, đáy mắt đen láy luôn lạnh lùng lại lướt qua tia từng tia ấm áp.
Anh chậm rãi dạo bước đến cạnh cửa, vỗ tay phát ra tiếng, quản gia dẫn theo người liên tiếp chỉnh tề nối đuôi nhau đi vào, động tác êm ái, không phát ra chút tiếng động nào.
Tuyết Thuần ở trong phòng tắm vừa cọ rửa thân thể, vừa suy nghĩ mông lung. Lại Tư nói chuẩn bị cho cô một niềm vui bất ngờ, sẽ là chuyện vui mừng gì đây? Nhưng mà trong tiềm thức cô đã cho rằng, nhất định không phải là chuyện xấu.
Lau khô thân thể, Tuyết Thuần cầm áo ngủ Thím Tô chuẩn bị cho mình lên, mặt chợt đỏ đến độ có thể nhỏ ra máu.
Đây là một chiếc váy đen viền tơ, mặc lên sẽ lộ ra vai và xương quai xanh rất khêu gợi, căn bản vạt áo kia cũng không che được mông. Chỉ có bikini bên trong, cũng không hề chuẩn bị cáo ngực cho cô, nhìn trong gương, thân thể uyển chuyển như ẩn như hiện, mí mắt Tuyết Thuần thình thịch nhảy.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì! Lại Tư nói vui mừng không phải là cái này đấy chứ? Đây là kinh hoàng có được hay không!
Không còn cách nào khác, Tuyết Thuần chỉ có thể trùm khăn tắm đi ra ngoài tìm quần áo mặc.
Không ngờ vừa mở cửa phòng tắm ra, trước mắt chợt rơi vào một vùng tăm tối.