Thật ra Tuyết Thuần cũng có một gia đình ba người hạnh phúc, ba là quản lý cấp cao của xí nghiệp, mẹ là giáo sư trung học, không phải loại quá giàu có, nhưng mà trôi qua yên bình, hòa thuận vui vẻ làm bao người ghen tỵ.
Nhưng năm 14 tuổi ấy, một cuộc hỏa hoạn đã phá hủy tất cả của cô. Từ đó, cô rơi vào địa ngục.
Nếu như không phải là cô ham chơi, nghịch bật lửa đốt sổ ghi chép của ba, thì ba mẹ còn có thể sống thật tốt. Cô là một tội nhân!
Khi đó, tất cả mọi người mắng cô là một sao chổi, khắc tinh, khắc chết cha mẹ, tương lai cũng sẽ khắc chết người thân thích. Thậm chí ngay cả bác cô, dì cũng không chịu nhận nuôi cô, toàn thế giới cũng bỏ lại cô bơ vơ.
Trời không tuyệt đường người, may mắn chính là, cô đã được một phụ nữ giàu có nhận nuôi rồi.
Để cho cô sống tiếp thành người, là mẹ nuôi.
Chỉ có mẹ nuôi, không có trách mắng cô, không có nói cô là khắc tinh, dẫn cô thoát khỏi địa ngục.
Mẹ nuôi đối với cô cũng xem là tốt, mặc dù tính khí có chút cáu kỉnh, nhưng tâm địa rất tốt, cũng không bạc đãi Tuyết Thuần. Chỉ là vì trong lòng Tuyết Thuần có cảm giác ăn nhờ ở đậu, vì vậy mọi chuyện cô đều nhìn sắc mặt mà làm việc, thường xuyên nhân nhượng bà.
Mẹ nuôi bị bệnh, cô đi làm y tá. Con trai mẹ nuôi bị thiểu năng ở trong bệnh viện gây họa, cô lại chạy đi dọn dẹp đầu tiên...... Đây là một nhà tịch mịch, mặc dù có rất nhiều tiền bạc, nhưng không có ấm áp.
Mỗi lần đêm khuya yên tĩnh, cô lại nhớ tới cha mẹ, Hình ảnh cha mẹ trước khi chết lần lượt hiện ra, mặt bọn họ nhăn nhó, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười, cười đến rất khó coi, cũng là nụ cười đẹp nhất trên thế giới. Bọn họ vung tay qua ngọn lửa, nói qua: “Tuyết Thuần không cần phải sợ, không cần áy náy, hạnh phúc sống tốt, ba mẹ sẽ không trách con.”
Làm cô tỉnh giấc cắn chăn khóc đến trời sáng, khóc khóc hồi lâu rồi lại ngủ mất rồi, sau đó khi tỉnh lại, gối đầu đã ươn ướt.
Mỗi ngày đều có một giọng nói đang nói..., cô là kẻ giết chết ba mẹ. Nhưng cô vẫn cố chấp sống tiếp, bởi vì cô sợ đến thiên đường, ba mẹ sẽ trách cứ cô. Cô biết tâm nguyện lớn nhất của ba mẹ chính là hi vọng cô sẽ hạnh phúc cả đời.
Ấm áp mà cha mẹ đã từng dành cho cô đã thấm vào tim gan, là động vật lực cho cô sống tiếp.
Khi lần đầu Tần Dung nhìn thấy cô, lại cảm thấy trên người đứa bé này giống như mang theo một tia ánh nắng ấm áp, có thể chiếu sáng tất cả bóng tối.
Bà mới không có cái rỗi rãnh thu dưỡng đứa bé nhà người khác đó, hơn nữa lúc Tuyết Thuần trở thành cô nhi đã 14 tuổi, đứa bé có trí nhớ, người bình thường là không muốn thu nuôi, sợ uổng công nuôi, lớn lên liền chạy mất.
Nhưng bà nhớ mặt Tuyết Thuần.
Trước đây con trai của bà huyên náo không thể tách rời ra, áp lực từ công việc khiến tinh thần bà quá mệt mỏi. Xe hư, tâm tình của bà thật kinh khủng! Đi ở giữa đường cao tốc vẫn không tự biết, mà không chú ý nguy hiểm tính mạng, nhưng có một người lôi bà, chính là cô gái nhỏ mười mấy tuổi này.
Vẻ ngoài cô luôn vui vẻ, ấm áp, vừa nhìn đã biết là lương thiện, đứa bé đáng yêu. Người như vậy, dù là lớn hay nhỏ, đều có thể làm cho người ta cảm thấy yêu thích. Trong lòng có một tiếng nói..., trong nhà cần một người như vậy tới làm ấm áp.
Vì vậy bà rất thuận lợi làm thủ tục, nhận nuôi cô.
Tuyết Thuần đúng là cô gái khéo léo làm người khác hài lòng, Tần Dung biết tính khí mình không được tốt, nhưng mỗi lần cáu giận xong, lại đối xử với bà tốt hơn nhiều lần. Thói quen thiện lương như vậy, ấm áp như vậy, bà bắt đầu sợ Tuyết Thuần rời khỏi bà, đã rất lâu bà không có ai yêu thương, cho dù là đứa bé, cũng có thể làm cho trái tim cô đơn bà có chút an ủi nhỏ.
Đối mặt với điều kiện Lại Tư đưa ra, bà do dự hồi lâu.
Nhưng quyết định cuối cùng, vì tương lai con trai của bà, chỉ có thể lựa chọn một tình huống, bà chỉ có thể hạ quyết tâm.
“Tuyết Thuần à, anh trai con đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng lại chỉ như đứa bé ba tuổi, mẹ thật sự xem con là con gái ruột của mình, cũng chưa từng có bạc đãi con. Nếu như con không gả cho người thừa kế tập đoàn YD, Tần thị chúng ta thật sự là xong đời. Tất cả cũng chỉ có thể trông cậy vào con.”
Tuyết Thuần không có lên tiếng, mắt phiếm lệ, nhìn miệng mẹ nuôi đang nói. Cô còn có thể nói cái gì? Cô cũng không biết phải làm sao, nếu như có thể, cô tình nguyện không ăn không ngủ làm việc cùng mẹ nuôi, cũng không nguyện ý gả cho người xa lạ.
Trong lòng rất khó chịu, rốt cuộc không phải ruột. Từ lúc ban đầu cô cũng biết, cô không thể so sanh với con trai của bà, cho dù là thông minh. Chỉ là không nghĩ tới, cô còn kém hơn so với công ty.
Hôn nhân là hạnh phúc cả đời cô! Muốn cô gả cho một người hại mẹ nuôi, còn là một người đàn ông không yêu, theo tính tình đơn thuần và nghiêm túc của cô, quyết sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Thế nhưng chính người này, khi cô ở trong địa ngục, lôi cô thoát ra, cô có thể không đền đáp sao?
“Tất cả cổ phần của công ty Tần thị mẹ đã chuyển sang tên còn rồi, sau khi con gả sẽ không bị tức, hơn nữa Lại Tư đó, mẹ đã điều tra, là người xuất chúng nổi bật......”
Tuyết Thuần chua xót trong lòng, thật sự cô rất muốn ôm mẹ nuôi nói, cô đã tốt nghiệp đại học, có thể ra ngoài nuôi gia đình. Vậy mà, vật chất Phú Quý quán dưỡng mẫu làm sao có thể để ý này thu nhập ít ỏi đây? Hơn nữa anh trai không thông minh cũng cần một số tiền lớn để sống.
Không đợi mẹ nuôi nói xong, Tuyết Thuần cúi đầu lên tiếng cắt đứt, “Mẹ làm sao lại tin tưởng con sẽ không đem cổ phần nuốt riêng đây? Ngộ nhỡ con bán hết toàn bộ cổ phần thì sao đây? Sau đó ôm khoản lẻn trốn đi thì làm thế nào?”