Năm đó, công ty Nguyễn phụ phá sản, còn vì hối lộ mà vào trại giam, Nguyễn Điềm với Đào Ngưng bị đuổi ra khỏi cửa. Đào Ngưng chỉ lo hưởng thụ cuộc sống hào môn, không để lại đường lui cho mình, đoạn thời gian đó hai người ở phòng trọ bên ngoài, đều dựa vào tiền tiêu vặt tích góp được của Nguyễn Điềm sống qua ngày.
Người sắp chết đói, làm sao mà còn lo lắng cho con chó được. Mặc dù tâm lý khó chịu, nhưng Nguyễn Điềm vẫn cực kì cố gắng kìm nén kích động đi tìm Đậu phộng, hắn bây giờ không dư tiền tài và sức lực đi quản nó.
Chờ Nguyễn Điềm tìm được công việc ổn định, thêm vào việc tâm lý vẫn ghi nhớ, liền lấy đủ dũng khí đến nơi nhặt được con chó kia, chính là cái công viên đấy.
Lại không nghĩ rằng gặp được Triệu Đông Sanh.
” Khi đó trời đã rất tối rồi, lại còn là mùa đông, trong công viên chỉ có mình anh…. Anh quàng khăn cổ màu xám rất dễ nhìn, thật sự rất đẹp đẽ, em không nhịn được liền chụp nó.”
Anh ôm Đậu Phộng, em ôm anh, cả anh và nó đều ở trong lòng em.
Nguyễn Điềm nói, vành mắt đỏ hoe: ” Triệu Đông Sanh, em yêu anh, đã yêu từ rất lâu trước đây, em trả lại cho Triệu Phùng cái caravat mới mua, còn cái kia đã giấu đi rồi, em còn theo dõi anh đến phòng tập gym, trộm áo của anh, Triệu Phùng nói không sai, em là một tên trộm, em đã nói với anh a, em rất xấu, không tốt đẹp gì.”
Triệu Đông Sanh lấy ra một túi khăn giấy, kéo Nguyễn Điềm đến gần, vừa lau mặt cho hắn vừa hỏi hắn: ” Còn chụp chìa khóa kia là như thế nào?”
” Em mua về rồi.” Nguyễn Điềm lặng lẽ nhìn Triệu Đông Sanh: ” Em không biết đó là anh cố ý mua cho em, nên bán đi.”
Triệu Đông Sanh lau mặt xong lại lau tiếp tau cho hắn, cụp mắt xuống không hé răng.
Ấn theo tính cách Triệu Đông Sanh, nếu như không phải, y tuyệt đối sẽ nói ra, y không nói, đó chính là ngầm thừa nhận. Suy đoán thành sự thật, vui mừng lan tràn đáy lòng, đuôi lông mày khóe mắt Nguyễn Điềm không giấu được ý cười: ” Có phải anh cũng yêu em?”
” Nói khóc liền khóc, nói cười liền cười.” Triệu Đông Sanh bỏ tay Nguyễn Điềm ra: ” Em không đi diễn kịch thật là đáng tiếc.”
Nguyễn Điềm nghiêng người ôm lấy cánh tay Triệu Đông Sanh: ” Trái tim em đều móc ra cho anh rồi, anh cùng em nói thật đi, đến cùng anh có yêu em hay không?”
” Yêu.”
Không ngờ tới Triệu Đông Sanh trả lời thẳng thắn như vậy, nhất thời Nguyễn Điềm quên mất câu tiếp theo phải nói cái gì.
Triệu Đông Sanh lấy điện thoại ra, mở album cho Nguyễn Điềm xem bức hình y bảo tồn nhiều năm: ” Hai chúng ta hòa nhau.”
Nguyễn Điềm cầm điện thoại, không thể tin che miệng lại.
Cùng là cái công viên ấy, cùng vị trí ấy, cùng một con chó, đồng dạng là bóng lưng, chỉ là thời gian tấm hình Triệu Đông Sanh chụp này sớm hơn Nguyễn Điềm.
” Anh…”
” Lại khóc liền đem em bỏ trong xe.” Triệu Đông Sanh ôm Nguyễn Điềm vào ngực, cúi xuống hôn đỉnh đầu hắn: ” Đừng khóc, anh đau lòng.”
Triệu Đông Sanh nói còn chưa xong, Nguyễn Điềm càng khóc to hơn, mãnh liệt như lũ vỡ đê, hận không thể đem những năm tháng đau khổ khóc cho hết.
Nguyễn Điềm khóc mệt, dừng lại hỏi Triệu Đông Sanh: ” Từ lúc ấy anh đã bắt đầu thích em?” Triệu Đông Sanh đang phân vân có nên thừa nhận hay không, lại nghe Nguyễn Điềm nói một câu: ” Em khi đó còn chưa trưởng thành đâu.”
Triệu Đông Sanh bùng nổ: ” Không thể! Em không ngẫm lại xem lúc ấy em là cái hình dạng gì! Đồng phục học sinh cả ngày bẩn thỉu, dáng dấp còn bé như cái hạt đậu! Anh làm sao có khả năng thích từ lúc ấy cho được!”
” Ồ.” Nguyễn Điềm mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Triệu Đông Sanh: ” Mặt em sạch sẽ không?”
Đề tài có vẻ quay hơi nhanh, Triệu Đông Sanh nghẹn một lát: “….. Sạch sẽ.”
” Vậy anh hôn em một cái đi.”
Triệu Đông Sanh hôn lên má Nguyễn Điềm một cái.
” Được, em biết rồi.” Nguyễn Điềm hôn trả lại một cái: ” Chúng ta về nhà đi.”
Triệu Đông Sanh chột dạ: ” Không phải, em… em biết cái gì?”
Đầu ngón tay Nguyễn Điềm xoa nắn môi Triệu Đông Sanh, sau đó đâm đâm ngực y: ” Em biết.”
Triệu Đông Sanh lái xe, nhịn một hồi, trở lại biệt thự, dừng xe tắt máy, vẫn không nhịn được: ” Em đến cùng là biết cái gì?”
Nguyễn Điềm ôm hai hộp sắt trong ngực, xuống xe.
Triệu Đông Sanh đóng sầm cửa xe, chạy nhanh đến: ” Hỏi em đấy!”
Nguyễn Điềm dừng bước, Triệu Đông Sanh vừa vặn đi tới phía sau hắn, Nguyễn Điềm quay người, ngửa đầu hôn cằm Triệu Đông Sanh: ” Biết rằng anh cũng rất yêu em.”
Đôi môi Nguyễn Điềm rất mềm, hôn đến khiến cằm Triệu Đông Sanh ngứa ngứa, đỏ mặt: ” Cái kia, anh phải nhắc lại cho em một chút, lúc chụp bức ảnh kia là thuần túy hiếu kỳ, khi đó còn chưa có….”
Đột nhiên Nguyễn Điềm đánh gãy lời y: ” Thời cổ, có một người gọi là Trương Tam…”
Triệu Đông Sanh không hiểu gì: ” Làm sao vậy?”
Nguyễn Điềm cười híp mắt nhìn Triệu Đông Sanh: ” Không có gì.” Nói xong cười ha hả, quay người ôm hộp sắt chạy mất.
Triệu Đông Sanh đứng tại chỗ năm phút đồng hồ mới phản ứng được, nở nụ cười, tên này ngứa da!
Đêm nay khỏi ăn cơm, ăn hắn là đủ rồi.
Triệu Đông Sanh lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Trịnh Tuân.
” Anh định mặc vậy đi ra ngoài?” Hà Thắng tan làm trở về, thấy Trịnh Tuân ăn mặc trang điểm lộng lẫy, một dáng hồ linh tinh muốn ra ngoài quyến rũ người, Hà Thắng nhíu nhíu mày, cởi caravat: ” Bộ này không được, đổi đi.”
” Làm sao? Không đẹp hả, anh cảm thấy rất tốt a.” Trịnh Tuân chuyển thân cho Hà Thắng xem phần thiết kế phía sau lưng, rồi lại xoay người cầm điện thoại trên bàn trà: ” Đi thôi.”
Hà Thắng cởi cúc tay áo ra, lặng yên không tiếng động đi lên trước.
” Sách, đáng tiếng quá, đang định bắt hắn khao một bữa lớn đây.”
Hà Thắng kề sát vào lưng Trịnh Tuân: ” Làm sao vậy?”
Trịnh Tuân cho Hà Thắng xem tin nhắn: ” Bữa tiệc hủy bỏ.”
” Vừa vặn a.” Hà Thắng lấy điện thoại ném lên trên ghế, cởi áo Trịnh Tuân.
Trơ mắt nhìn Hà Thắng ném áo vào trong thùng rác, Trịnh Tuân cười nói: ” Rất đắt.”
” Em mua cho anh cái mới.” Hà Thắng ấn Trịnh Tuân ngồi trên ghế sofa, sau đó khom lưng cởi quần tây, dang hai chân ngồi trên đùi Trịnh Tuân, một tay cầm điện thoại, một tay sờ lưng Trịnh Tuân, hỏi: ” Tý muốn đi chỗ nào ăn cơm, để em đặt chỗ trước.”
” Không cần đi.” Trịnh Tuân xé áo sơ mi của Hà Thắng, cắn xương quai xanh: ” Anh làm cơm cho em ăn.”
” Thật?” Hà Thắng đặt điện thoại xuống, nâng mặt Trịnh Tuân lên, hôn môi: ” Em có lộc ăn.”
” Trù nghệ không giỏi, em đừng ghét bỏ là được.”
” Không chê.” Hà Thắng lùi về sau, quỳ trên thảm trải sàn, mở chân Trịnh Tuân, kéo khóa quần xuống, móc tính khí ra, cúi đầu ngậm vào.
Trịnh Tuân ngửa đầu thở suyễn, hai tay nắm tóc Hà Thắng.
Hà Thắng dùng đầu lưỡi liếm láp vật thô cứng mấy lần, lại nghe thấy tiếng ong ong trên bàn trà, động tác Hà Thắng ngừng lại, Trịnh Tuân liếc mắt, ách thanh nói: ” Là mẹ anh, không cần quản, tiếp tục.”
Hà Thắng nhớ tới đêm sinh nhật đó, Trịnh Tuân cố ý đi đến ban công nghe điện thoại, cũng là mẹ Trịnh Tuân gọi. Hà Thắng rũ mắt, đột nhiên đâm một cái xuống sâu cổ họng, nhân lúc Trịnh Tuân thất thần trong nháy mắt, nhanh chóng lấy điện thoại, ấn nút nghe máy.
” Tuân, con đang ở đâu đấy?”
Trịnh Tuân trừng Hà Thắng một cái, nhanh chóng cướp lấy điện thoại. Tay Hà Thắng rời đi, giơ ngón trỏ đặt lên môi. Trịnh Tuân hết cách rồi, nắm mặt Hà Thắng một cái, đặt điện thoại lên tai, trả lời: ” Ở nhà, có chuyện gì sao?”
” Con, đứa nhỏ này, không có chuyện thì không thể gọi cho con sao.”
Trịnh Tuân đang sảng khoái được một nửa thì bị cắt đứt, tâm lý khó chịu: ” Con đang vội, có việc thì nói, không thì con tắt máy.”
” Được được được, mẹ hỏi con, Hà Thắng có ở đấy không?”
” Tại…” Thấy Hà Thắng ra hiệu, Trịnh Tuân nói: ” Ở trên lầu.”
Hà Thắng hài lòng cười cười, cúi đầu tiếp tục khẩu giao.
Trịnh Tuân sảng khoái đến tê cả da đầu, muốn rên rỉ, lại không dám phát ra tiếng, mặt nín đến đỏ: ” Mẹ có việc thì nhanh chóng nói!”
” Chuyện hồi trước nói cho con đó, con nói với Hà Thắng chưa?”
Hà Thắng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dò hỏi.
” Chưa nói.” Trịnh Tuân kéo Hà Thắng từ trên mặt đất lên, nghiêng người cắn trên môi hắn một cái: ” Mẹ, chốc nữa con gọi lại cho mẹ.”
Cúp máy, để điện thoại qua một bên, lại muốn hôn Hà Thắng, ai ngờ bị ngăn lại: ” Mẹ anh bảo anh nói với em cái gì?”
Trịnh Tuân cau mày, thở dài: ” Anh vốn không định nói, sợ em không vui.”
Hà Thắng nhíu mày: ” Bà bảo anh kết hôn?”
Trịnh Tuân gật đầu.
” Anh đồng ý.”
” Ừm.”
Hà Thắng gật gật đầu, đứng dậy lên lầu.
Hai người bên nhau lâu như vậy, Hà Thắng đối với Trịnh Tuân có thể nói là trăm y ngàn thuận, muốn sao tuyệt đối không đưa mặt trăng, Trịnh Tuân chưa từng thấy Hà Thắng sinh khí, nói thật, Trịnh Tuân rất tò mò.
Một người sống sờ sờ, sinh ra đã ngậm thìa vàng, làm sao có khả năng không bao giờ sinh khí.
Ngày hôm nay vừa vặn có cơ hội, lợi dụng mở mang kiến thức một tý.
Trịnh Tuân sửa sang xong quần áo, từ trên ghế đứng dậy, đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ đang khép hờ, mới vừa tiến vào đã bị luồng sức mạnh lôi kéo hướng đến phía giường, Trịnh Tuân ai một tiếng, bị ném lên giường, sau đó cùm cụp một tiếng, hai tay bị còng vào.
Trịnh Tuân muốn giãy dụa ngồi dậy.
Hà Thắng quỳ một gối xuống đệm, nắm cằm Trịnh Tuân: ” Anh chính là thiếu thao.”
” Em muốn làm gì” Trịnh Tuân thổi một hơi trên môi Hà Thắng: ” Anh cho phép em làm anh….”
Lực đạo trên tay Hà Thắng tăng lên, Trịnh Tuân kêu đau, chờ Hà Thắng buông ra, liền tiến đến bên tai, nói nốt ba chữ: ” bằng mặt sau.”