Rất Mềm Cũng Rất Ngọt - Ngận Nhuyễn Ngận Điềm

Chương 20

Nguyễn Điềm sửng sốt, lại bị một cước đạp quỳ xuống.

Nguyễn Nham nắm lấy tóc Nguyễn Điềm, đập đầu hắn trên nền xi măng lồi lõm: “Chiết khấu cho mày một ít.” Rầm rầm rầm đập đầu Nguyễn Điềm ba lần, rồi lệnh cho hắn ngẩng đầu lên: ” Giờ còn mười vạn, đến, tao hỏi mày, anh họ tốt với mày không hả?”

Nguyễn Điểm thở hổn hển không lên tiếng.

” Không có chút lễ phép nào hết.” Nguyễn Nham nghiêng đầu nhìn Đào Ngưng trong góc: ” Con kỹ nữ sinh ra đều như vậy sao?”

Đào Ngưng cắn môi chảy máu, cũng không hé răng.

Nguyễn Điềm trừng mắt nhìn, cười: ” Đừng đem từ kỹ nữ luôn treo trên miệng, mẹ mày nghe thấy sẽ tức giận.”

Nguyễn Nham tát hắn một cái ngã xuống đất, mở miệng cười: ” Miệng lưỡi lợi hại hơn a.” Khom lưng đem Nguyễn Điềm kéo lên, tay phải dùng sức nắm lấy bả vai hắn: ” Tìm được chỗ dựa rồi? Là nam nhân buổi tối ngày hôm ấy? Mày được đấy, đến, nói với anh họ một chút, mày với tên đấy quan hệ gì?”

” Muốn biết a?” Nguyễn Điềm kéo ra một nụ cười: ” Không nói cho mày biết.”

” Sách, chả đáng yêu gì.” Nguyễn Nham buông hắn ra, móc khăn tay ra, lau lau tay: ” A, nam nhân kia thoạt nhìn cũng có tiền, tao đoán chắc mày vì tiền mà bán cái mông đi, có đúng hay không?”

Nguyễn Điềm không hé răng.

” Xem ra đoán đúng rồi.”


Nguyễn Nham cười rộ lên, cách khăn tay nắm cằm Nguyễn Điềm, nhấc lên, ánh mắt dạo trên mặt hắn một vòng: ” Nha, nhìn kĩ khuôn mặt cũng rất đẹp, trước đây sao không phát hiện ra.” Gã tiến đến bên tai Nguyễn Điềm: ” Nhìn mày toàn thân dâm đãng, bị làm rồi đi?”

Nguyễn Điềm không để ý tới gã, gã cũng không tức giận, ngồi xuống, cười càng vui vẻ hơn: ” Mày không nói cũng được, ngược lại có làm hay không,cởi quần ra nhìn là biết thôi.”

Dứt lời, nam nhân cường tráng ở phía sau Nguyễn Điềm đem hắn từ dưới đất nhấc lên áp vào vách tường.

Sắc mặt Nguyễn Điềm trắng bệch, lưng từng trận lạnh lẽo: ” Mày muốn làm gì?”

” Sợ cái gì a, cũng không phải lần đầu tiên cởi quần áo trước mặt tao.”

Đột nhiên Đào Ngưng nhìn về phía Nguyễn Nham: ” Cậu nói cái gì?”

Nguyễn Nham vỗ tay, ngữ khí khoa trương: ” A, quên mất chưa nói với bà, dù sao hắn cũng là con trai bà mà.”

” Nguyễn Nham!”

” Ai, con trai nhà người khác mà bị ủy khuất trước tiên đều tìm mẹ để nói, mày tại sao không giống với người khác thế? Nguyên nhân bởi vì từ nhỏ đã bị mắng là dã chủng sao? Thật đáng thương.” Nguyễn Nham nghiêng đầu, nhìn Đào Ngưng nói: ” Không có chuyện gì, hắn không nói, tôi sẽ nói cho bà nghe.”

Đào Ngưng nhìn gã, cắn môi càng mạnh.

” Mấy năm kia hai người vào ở trong nhà chú tôi, tôi thường xuyên đi chơi cùng con trai bà, đi đâu cũng đều dẫn hắn theo, lúc làm bài tập cũng gọi hắn đến nhà, bà có phải cho rằng tôi rất yêu thích hắn? Ha ha ngực lớn không có đầu óc chính là bà! Còn có mấy người đồng học đến nhà chú tôi tìm hắn kia, bọn họ căn bản không học cùng trường với con trai bà, bà không biết đi? Ha ha tôi nhớ ra rồi, bà còn tưởng chúng tôi đối tốt với hắn, chơi thân với hắn, bà không biết chúng tôi chơi như thế nào phải không?”


Trán Nguyễn Điềm ép lên tường, nhắm chặt mắt lại.

” Chúng tôi đem đầu con trai bà ấn trong bồn cầu, mỗi lần xả nước xong đều đái vào trong đấy, bắt hắn uống, bảo hắn quỳ gối xuống đất quét nhà, còn bảo hắn cởi sạch quần áo, nhét quần lót vào trong miệng, đá qua đá lại thân thể hắn, có ý tứ không ha ha ha, nghe xong rất kích thích? Ai bà đừng khóc nha, tôi không chịu nổi nữ nhân khóc, đừng thương tâm, tuy rằng tình cảnh này trước đây bà không được nhìn thấy, không sao, đêm nay sẽ cho bà xem thứ còn kích thích hơn.”

Nguyễn Nham nhấc tay một cái, nam nhân kia ấn lại Nguyễn Điềm trên tường kéo quần xuống.

” Dừng tay!” Đào Ngưng nhào tới chân Nguyễn Nham, nước mắt đầy mặt, thấp giọng cầu xin: ” Đều là lỗi của tôi, là tôi, con trai của tôi không liên quan, cậu muốn làm gì tôi thì làm…. Tôi trả cậu tiền, cậu cho tôi mấy ngày, tôi đem hai mươi vạn trả lại cho cậu, không thiếu một đồng, van xin cậu, tha cho nó.”

” Nguyễn Nham tôi là ai, chả lẽ thiếu hai mươi vạn đó sao?” Nguyễn Nham một cước đá văng Đào Ngưng: ” Lúc trước, thời điểm đuổi các người ra cửa, tôi đã nói đừng bao giờ để tôi nhìn thấy các người, tôi gặp một lần đánh một lần, là các người tìm tới đánh, còn trách tôi?”

Đào Ngưng lại nhào tới ôm chân gã, tro bụi đầy mặt, vô cùng chật vật: ” Tôi đi, tôi lập tức dẫn nó rời khỏi thành phố này, vĩnh viễn không bao giờ quay lại, chắc chắn sẽ không làm cậu trướng mắt, tôi đảm bảo!”

Nguyễn Nham lại đá văng bà: ” Người bà đã bị bao nhiêu thằng đàn ông sờ qua rồi đi, thiếu thao a! Bà muốn chạy, đi rồi thì ai trả tiền tao, theo tao chơi!” Quay đầu hướng tên nam nhân áo đen kia hô: ” Không nói thì mày không động thủ a, cởi nhanh một chút, còn chờ cái gì!”

Lúc này đột nhiên từ ngoài có người chạy vào, Nguyễn Điềm nhận ra gã, là cái tên mũi đinh tối hôm ấy. Trên mũi tên mũi đinh còn dán băng gạc, mặt kinh hoảng: ” Có người đến!”

” Cái gì?” Nguyễn Nham nhíu mày, ngược lại rất bình tĩnh: ” Thấy rõ là ai chưa?”

” Không chỉ thấy xe.” Tên mũi đinh sốt sắng nói: ” Có phải người kia không?”


” Nhìn bộ dạng mày kìa.” Nguyễn Nham ngoắc ngoắc tay, chờ tên kia đẩy Nguyễn Điềm đến, ấn hắn quỳ gối, Nguyễn Nham cầm dao găm đặt trên vai Nguyễn Điềm, nhìn về phía cửa, nở nụ cười âm u: ” Lão tử chính là chờ hắn.”

Triệu Đông Sanh tiến vào cửa cơ hồ là đáp lời gã: ” Nghe nói mày chờ tao.”

Tên mũi đinh vừa nhìn thấy Triệu Đông Sanh thì sợ đến thay đổi sắc mặt, cấp tốc trốn sau lưng một tên vệ sĩ áo đen.

Trịnh Tuân đi theo phía sau Triệu Đông Sanh, uống nhiều rượu, hai má đỏ ửng, một đôi mắt dâm tà ướt nhẹp, đuôi mắt nhẹ nhàng nhất câu, câu đến tên mũi đinh đằng sau toát da đầu.

Trịnh Tuân hướng tên đó liếc mắt đưa tình, nhấc tay đặt lên vai Triệu Đông Sanh, ghé vào tai y nói nhỏ: ” Hà Thắng đang chờ tôi đấy, tốc chiến tốc thắng.”

Triệu Đông Sanh ừ một tiếng, liếc nhìn Nguyễn Điềm quỳ trên mặt đất, rồi nhìn Nguyễn Nham: “Mày đây là chơi cái gì a?”

Nguyễn Nham có con tin trong tay, không sợ hãi: ” Mày đoán xem?”

” Tao đoán là mày chán sống.” Triệu Đông Sanh tiến lên phía trước, bảo tiêu bên cạnh lắc mình chắn trước Nguyễn Nham.

Nguyễn Nham cả giận nói: ” Cút ngay!” Chờ người tránh ra một bên, gã thấy Triệu Đông Sanh, tay trái liền bóp cổ Nguyễn Điềm, tay phải cầm dao găm hướng xuống dưới, đặt trên đùi Nguyễn Điềm: ” Mày dám bước thêm bước nữa thử xem.”

Triệu Đông Sanh sầm mặt, bước một bước lớn lên phía trước.

Nguyễn Nham không nghĩ tới y không để ý đến an nguy của tiểu tình nhân, tình thế cấp bách, cầm dao đâm vào đùi Nguyễn Điềm, hô lớn: ” Mày dám tới…”

Triệu Đông Sanh lợi thế chân dài, bước vài bước nhanh chóng đến trước mặt gã, Nguyễn Nham cũng không kịp gọi bảo tiêu bên cạnh ngăn cản y – tuy rằng kêu cũng vô dụng. Triệu Đông Sanh chộp lấy dao găm trong tay Nguyễn Nham, mạnh mẽ đâm vào vai gã.


Cùng lúc đó hai gã bảo tiêu gần nhất bị Trịnh Tuân thoải mái vật ngã.

Đằng sau có người xông lên, Triệu Đông Sanh không lo lắng Trịnh Tuân không bắt được, y chỉ lo Trịnh Tuân làm chết người.

Tiếng kêu thảm thiết phía sau liên tiếp vang lên.

Triệu Đông Sanh rút dao găm từ trên vai Nguyễn Nham ra, cắt đứt dây thừng trên tay Nguyễn Điềm, khom lưng đặt hắn trên ghế, chân đạp ngực Nguyễn Nham, lại một dao đâm đến đùi phải gã.

” AAAAA——-!”

Tên mũi đinh bên kia cũng kêu thảm thiết, Trịnh Tuân vừa móc gói thuốc lá ra, thấy tên đó kêu khó nghe như vậy, cau mày đem đầu gã đập xuống đất, lấy chân đá đá hai lần liền hôn mê, lúc này mới hút thuốc đi tới bên cạnh Triệu Đông Sanh, thuận tiện đá Nguyễn Nham trên đất một cước: ” Thứ gì vậy a, học người ta chơi trò bắt cóc, xem phim nhiều quá rồi.” Quay ra ngoài nhả mấy vòng khói, thấy một nữ nhân run lẩy bẩy trong góc, hiếu kì đi tới, khom lưng nhìn bà: ” Bà là ai a? Cũng bị bọn họ trói đến sao?”

Triệu Đông Sanh băng bó sơ qua vết thương trên đùi Nguyễn Điềm do Nguyễn Nham đâm, lau máu trên mặt hắn, để hắn ngồi ổn trên ghế, mặt lạnh lùng bẻ gãy hai tay Nguyễn Nham, Nguyễn Nham đau đến tái mét mặt mày, ngất đi rồi tỉnh lại, muốn xin tha, đôi môi run lên hai lần, nói không ra tiếng.

Triệu Đông Sanh đạp lên đùi phải Nguyễn Nham, Nguyễn Điềm gọi y: ” Triệu….”

Triệu Đông Sanh đạp một cước xuống, khặc một tiếng: ” Lưu cho mày một chân trái.”

Đào Ngưng trực tiếp bị dọa cho hôn mê.

Trịnh Tuân sách một tiếng: ” Nữ nhân đúng là phiền phức a.” Đem Đào Ngưng khiêng lên, đi ra ngoài, không quên quay đầu lại thúc Triệu Đông Sanh: ” Nhanh lên a, Hà Thắng gửi cho tôi ba cái tin nhắn rồi.”

” Con mẹ nó, cậu đánh nhau còn xem tin nhắn, không tú sẽ chết?” Triệu Đông Sanh ôm lấy Nguyễn Điềm, thấy máu tươi trên trán hắn lại chảy ra, đau lòng muốn chết, sầm mặt, hung thần ác sát hôn một cái: ” Dám nói dối, em nhất định phải chết!”