Giải quyết xong xuôi mọi việc, đã hơn mười hai giờ.
Nguyễn Điềm gọi một chiếc xe taxi, mở cửa xe, nói với Đào Ngưng, ” Đã muộn rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.”
Đào Ngưng lạnh lùng ngồi vào xe, làm như không thấy Nguyễn Điềm, nói với tài xế, ” Lái xe.”
Nguyễn Điềm nhìn xe taxi đi xa, rẽ trái biến mất ở góc đường, lúc này mới nâng tay sờ sờ gò má bỏng rát. Hắn vừa nói xong câu kia Đào Ngưng liền mạnh mẽ cho hắn một cái tát.
Lực tay lớn như vậy, xem ra cơ thể không có vấn đề gì rồi.
Ngơ ngác đi dọc đường hơn nửa giờ, vào công viên tìm ghế dài ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, định nhắn tin cho Triệu Đông Sanh nói một chút về chuyện tiền bạc – dù sao y lúc đó nói, tiền đấy chỉ có thể mua thức ăn và vật dụng phẩm, mới soạn được hai chữ thì có điện thoại gọi đến.
Nguyễn Điềm nhìn liền nhận ra, tự giễu nghĩ, này có coi là tâm linh tương thông không?
Nhận điện thoại, nghe Triệu Đông Sanh ở bên kia lớn tiếng hỏi, ” Tối nay cậu xin nghỉ còn cầm nhiều tiền như vậy, cậu làm gì?”
Nguyễn Điềm nắm chặt di động, thấp giọng nói, ” Tôi sẽ trả lại, ngày mai tôi sẽ đem tiền…”
Lời chưa nói hết, cúp máy.
Nguyễn Điềm mở lịch sử trò chuyện, gọi lại, vừa kêu một tiếng bên kia liền nhận, ” Cậu lấy tiền làm gì?”
” Tôi ngày mai…”
Đang nói lại đứt đoạn.
Nguyễn Điềm chăm chú nhìn màn hình điện thoại cân nhắc trong chốc lát, đại khái đã hiểu vấn đề ở đâu. Nguyễn Điềm đập một quyền lên ghế, mắng bệnh thần kinh, rồi hít một hơi thật sâu, lần thứ hai gọi lại.
Triệu Đông Sanh nghe máy liền rống, ” Hỏi cậu một lần nữa, cậu lấy tiền làm gì?!”
Âm thanh Nguyễn Điềm mềm mại, mang theo ý lấy lòng, ” Người nhà tôi xảy ra chút chuyện, cần dùng tiền gấp, tôi không kịp về lấy tiền nên dùng tiền anh đưa trước, tôi ngày mai…” Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nói ra câu này, miễn cho lại bị cúp máy, ” Anh đừng tức giận.”
” Cậu từ đâu nhìn ra tôi tức giận?”
” Vậy sao lúc nãy anh cúp máy của tôi?”
Triệu Đông Sanh im lặng vài giây, hỏi, ” Cậu đang ở đâu?”
Nguyễn Điềm mở to mắt nói dối, ” Ở nhà.”
Triệu Đông Sanh lại một lần nữa cúp máy, sau đó gửi một cái tin nhắn đến – cho cậu một cơ hội nữa, ở đâu?
Nguyễn Điềm cắn cắn môi, soạn một tin nhắn nói vị trí cụ thể cho y.
Vài giây sau Triệu Đông Sanh gửi lại –
Chờ tôi.
Nguyễn Điềm nhìn chằm chằm hai chữ kia, cho đến khi vành mắt tỏa nhiệt.
Mặc dù trước kia biết tính cách Triệu Đông Sanh cực kì kém, khi nhìn thấy hắn sẽ chẳng nói được lời gì hay. Mà tại thời khắc này, ngoại trừ Triệu Đông Sanh, Nguyễn Điềm không muốn gặp bất kì một ai.
Nguyễn Điềm ngồi mười phút trên ghế dài ở công viên, chờ Triệu Đông Sanh đến.
Y lái dừng sát bên đường, không bước xuống, chỉ nhấn còi xe.
Nguyễn Điềm đi tới, mở cửa ghế phụ, vừa muốn ngồi vào thì nghe Triệu Đông Sanh cau mày nói, ” Ngồi đằng sau.” Nguyễn Điềm không dám làm trái ý y, ngoãn ngoãn ngồi phía sau.
Triệu Đông Sanh phóng xe rất nhanh.
Nguyễn Điềm nhìn cảnh phố phường ngoài cửa xe nhanh chóng vụt qua, trong lòng run sợ, ” Anh, anh như vậy không được, vẫn nên gọi tài xế đến lái xe đi.”
Phía trước có đèn đỏ, Triệu Đông Sanh nhấn phanh xe, vừa mới nghiêng đầu gò má liền bị hôn một cái.
Triệu Đông Sanh “…..”
Nội tâm Nguyễn Điềm muốn hỏng mất, ” Tôi không muốn hôn anh, tôi nhìn thấy đèn đỏ nên muốn nhắc nhở anh, không nghĩ tới đột nhiên anh giẫm phanh, không ổn định, liền…”
Hôn lên.
Cảm giác cũng không tệ lắm.
Nguyễn Điềm liếm liếm môi, ” Cái kia, anh muốn mang tôi đi nơi nào?”
Đây không phải phương hướng về tiểu khu hắn ở, cũng không phải phương hướng về nhà Triệu Đông Sanh.
Triệu Đông Sanh quay đầu lại, ngồi yên đợi đèn xanh sáng lên, rẽ sang hướng nam đi.
Xe vào một khu biệt thự, rẽ trái quẹo phải, cuối cùng dừng trước cửa một ngôi biệt thự ba tầng.
Nguyễn Điềm thân thủ muốn đi mở cửa xe, Triệu Đông Sanh bảo hắn đừng nhúc nhích, cầm điều khiển từ xa mở cửa hầm để xe. Nguyễn Điềm chờ y lái xe vào rồi dừng lại, đóng cửa hầm để xe đến ba phần, mới miệng hỏi, ” Làm sao vậy?”
Triệu Đông Sanh tắt máy xuống xe, mửa cửa sau tiến vào ngồi, không nói một câu lột quần Nguyễn Điềm. Nguyễn Điềm bị động tác trực tiếp thô lỗ của y hù dọa, muốn hỏi y làm gì, lại sợ nhận được câu trả lời là hành động càng thô lỗ hơn, đơn giản ngậm miệng không nói, ngoan ngoãn cởi giày, nhấc chân phối hợp với động tác của đối phương.
Triệu Đông Sanh vỗ vỗ cái mông hắn.
Nguyễn Điềm xoay người, quỳ xuống ghế cong mông lên, hắn tận lực thu nhỏ bản thân, để lại không gian cho Triệu Đông Sanh chân dài.
Triệu Đông Sanh nhấc áo Nguyễn Điềm lên, sờ sờ cái lưng trơn loáng của hắn, ” Ngoan.”
Nguyễn Điềm run một cái.
” Đừng sợ.” Giọng nói Triệu Đông Sanh khàn khàn, đi kèm là âm thanh tháo dây lưng, ” Tôi nói thì sẽ giữ lời, trước khi cậu mập thêm mười cân sẽ không chạm vào cậu.”
Nguyễn Điềm phun tào trong lòng, như vậy lúc đó cũng phải bính sao?
Triệu Đông Sanh kéo phân thân ra, bắt đầu cọ.
Triệu Đông Sanh ôm thân thể gầy gò của Nguyễn Điềm vào ngực, ghé đến lỗ tai hắn thở dốc, động tác hơi nôn nóng, có mấy lần đâm đến bên trong khe mông, suýt thì phá cửa xông vào. Nguyễn Điềm có chút sợ mà uốn éo, bị y một tay thò xuống dưới bụng, vững vàng ôm chặt lấy eo hắn, ” Đừng nhúc nhích, nhịn một lát.”
Thật sự không chịu được giọng nói Triệu Đông Sanh phát ra thời điểm này, Nguyễn Điềm nhắm mắt lại, trầm thấp thân. Ngâm lên.
Triệu Đông Sanh không chịu được tiếng rên của Nguyễn Điềm. Y vỗ vỗ cái mông của Nguyễn Điềm bức hắn nói chuyện, ” Cậu nói người nhà cậu xảy ra chuyện, là ai? Chuyện gì?”
Nguyễn Điềm bị y cọ cọ đến hai chân nhũn ra, mặt nóng đầu óc hỗn loạn, căn bản không có cách nào suy nghĩ, chỉ muốn rên.
Vừa rên hai tiếng đã bị Triệu Đông Sanh che lại miệng, ” Hỏi cậu đấy, nói chuyện!”
” Tôi không muốn nói!” Nguyễn Điềm đỏ bừng mặt, cắn môi hừ hừ, ” Ai cho anh làm tôi như thế.”
Triệu Đông Sanh vừa nghe Nguyễn Điềm nói như thế, càng muốn làm hắn hơn. Cũng không quản Nguyễn Điềm ra sao, ôm lấy éo hắn đỉnh mạnh một trận, thịt giáp thịt tạo ra âm thanh ba ba ba vang dội, này để cho người khác nghe thấy, khẳng định cho rằng hai người trong xe đao thật súng thật làm hơn.
Súng ngược lại là súng thật, nhưng đi nhầm chiến trường.
Triệu Đông Sanh bắn xong cũng không cảm thấy sảng khoái hơn, uất ức đến lợi hại, mặc xong quần ngồi một bên hút thuốc, mắng ” Con mẹ nó cậu một ngày có thể ăn nhiều bữa cơm hơn không! Làm xong cũng thấy đau, cái thời điểm…”
” Không phải anh nói bên ngoài có rất nhiều người sao? Đi tìm đi nha.”
Triệu Đông Sanh suýt sặc khói, đập một cái lên đỉnh đầu hắn, hô, ” Gan thật sự là lớn nha, dám vặn lại tôi.”
Nguyễn Điềm sửa sang lại bản thân xong, mở cửa xe thông gió, ngồi bên cạnh Triệu Đông Sanh, ” Cho tôi điếu thuốc.”
Triệu Đông Sanh chọc chọc trán hắn, ” Cậu hút cái gì mà hút, ai cho cậu hút thuốc?”
” Không được chọc đầu tôi.” Nguyễn Điềm cau mày cào cào tóc, ” Anh là nam, tôi là nam, hút thuốc thì có làm sao?”
” Cậu ở trong mắt tôi giống như đàn bà vậy.”
Nguyễn Điềm vừa nghe lời này sắc mặt lạnh xuống.
Triệu Đông Sanh nói xong cũng hối hận, y kì thực không có ý kia, nhưng lời nói ra nghe sao cũng giống ý đấy. Triệu Đông Sanh sờ sờ mũi một cái, rút một điếu thuốc lá từ trong hộp thuốc ra, đưa cho Nguyễn Điềm, ” Chỉ lần này thôi.”
Nguyễn Điềm nhận lấy, đặt lên miệng, đến gần y mồi lửa, ” Tiếp thu lời xin lỗi của anh.”
” Tôi xin lỗi bao giờ? Không phải, tôi nói sai cái gì sao?” Nếu không phải ở trong xe, chắc chắn Triệu Đông Sanh sẽ nhảy dựng lên, ” Tôi không sai, tại sao phải xin lỗi!”
“Được, được, đươc, anh không sai, tôi mới là người sai, tôi không nên có hình dáng đàn bà, để ngài hiểu lầm, xin lỗi.”
Nguyễn Điềm hút một hơi thật mạnh, ho sằng sặc.
Triệu Đông Sanh nhanh chóng đoạt lấy điếu thuốc đưa lên miệng mình, nghiêng đầu nhìn hắn, ” Không có tiền đồ.”
Nguyễn Điềm nhìn chằm môi Triệu Đông Sanh.
” Nhìn gì?”
” Tôi đang suy nghĩ, như vậy có tính là hôn gián tiếp hay không?”
Triệu Đông Sanh lẳng lặng hít một hơi, sau đó dập thuốc, đột nhiên duỗi tay ra nắm chặt cằm Nguyễn Điềm, đến gần áp lên môi hắn, đầu lưỡi cậy mở hàm răng tiến quân thần tốc. Nguyễn Điềm a a hai tiếng, đẩy lồng ngực Triệu Đông Sanh, lại bị y cầm lấy tay đè ra sau. Triệu Đông Sanh thừa dịp hắn không tập trung, cúi đầu làm sâu sắc nụ hôn này, đầu lưỡi bá đạo liếm mọi ngóc ngách trong khoang miệng.
Môi lưỡi quấn quýt ma sát phát ra âm thanh ám muội, đi kèm tiếng thở dốc gấp gáp cùng mấy tiếng than nhẹ, hai nam nhân trong buồng xe nhỏ hẹp, có chút triền miên lưu luyến.
Đôi môi Nguyễn Điềm bị hôn đến tê dại, đầu lưỡi bị quấn lấy ngứa ngáy, chóng mặt, lúc thì như đang trên mây, lúc thì như đang chìm xuống dưới nước, không thể hô hấp…
Triệu Đông Sanh đột nhiên buông Nguyễn Điềm ra, thấy môi hắn ướt át, đôi mắt mờ mịt, chọc chọc mặt hắn, ” Lấy hơi.”
Nguyễn Điềm hít một hơi thật sâu, qua vài giây, cả người như khối bọt biển, mềm nhũn xuống.
” Lần sau muốn cùng tôi hôn môi cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng, yêu cầu này cũng không quá phận, chỉ cần tôi có thời gian, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, đều thỏa mãn cậu.” Triệu Đông Sanh nói xong bước xuống xe, đi được vài bước thì quay lại gọi, ” Mau tới đây, tôi đói rồi!”
Nguyễn Điềm ngồi xuống, ấn hạ thân đang khó chịu, viền mắt đột nhiên đỏ bừng. Triệu Đông Sanh nói không sai, hắn đúng là không có tiền đồ, mới bị người ta hôn một cái đã nổi lên phản ứng.
Thật sự là không có tiền đồ.
Triệu Đông Sanh tắm rửa sạch sẽ đi xuống, thấy Nguyễn Điềm đang ngồi trên sofa phòng khách, con mắt đỏ ngàu, mũi cũng hồng hồng, bộ dạng đáng thương giống như vừa bị người ta bắt nạt.
Triệu Đông Sanh quên mất vừa rồi bắt nạt hắn trong xe ra sao, còn hỏi, ” Cậu làm sao vậy?”
” Không có chuyện gì.”
” Không có chuyện gì sao còn ngồi đấy, đến nhà bếp làm một ít thức ăn đi.”
Nguyễn Điềm đứng lên, ” Nhà bếp ở đâu?”
Triệu Đông Sanh chỉ tay, ” Nhanh nhẹn lên, đơn giản thôi.”
Nguyễn Điềm đi.
Triệu Đông Sanh lấy di động ra gọi cho Hứa Thành, hỏi tình huống của Triệu Phùng.
Hứa Thành nói tốt, tắm xong thì xem một trận bóng, chơi game một lát rồi về phòng ngủ.
” Vậy thì tốt, khoảng thời gian này phiền cậu theo bồi nó.” Triệu Đông Sanh mấy khi thở dài, ” Hiện tại cậu là người nó tin tưởng nhất.”
Ở bên kia Hứa Thành trầm mặc một lúc, lúc mở miệng giọng nói rất thấp, ” Đông ca, Tiểu Phùng vẫn như vậy sao?”
Triệu Đông Sanh theo bản năng liếc nhìn về phía nhà bếp, đứng dậy đi đến ban công, híp mắt nhìn đèn đuốc phía xa xa, ” Nó như bây giờ cũng tốt, không cần nghĩ quá nhiều chuyện, chỉ cần khỏe mạnh vui sướng, cái khác đều không quan trọng, tôi có thể nuôi nó cả đời.”