Ranh Giới

Chương 43: Lý lẽ của tình yêu

_Mày làm cái quái gì thế?

Tôi trố mắt nhìn thằng Hòa lúi húi cuốn túi giấy bạc nướng đã bọc mấy miếng thịt tẩm ướp gia vị vào ống xả rồi buộc lại cẩn thận.

_Đặc sản đấy, hôm trước tham khảo ông anh dân du lịch bụi chuyên nghiệp, ông ấy chỉ cho món này.

_Chín được không? -Tôi tò mò.

_Tầm khoảng 70km là ăn được rồi!

_Nhưng mà kinh lắm, bụi đường bẩn bỏ mẹ! - Tôi lè lưỡi.

_Bọc qua một lớp giấy nướng rồi lấy đâu ra mà bụi!

_Thế mày không tính mấy cái chất độc hại từ pô nó ám vào nữa à. Ăn vào lỡ tẩu hỏa nhập ma thì sao?!

_Không chết được đâu mà sợ! Mà 2 thằng kia đi mượn xe lâu thế nhỉ? 7h sáng rồi đấy!

_Chắc đang về rồi mà - Tôi cũng nhìn đồng hồ.

Sáng nay Sơn dậy sớm cũng với Lâm qua chỗ Thanh mượn xe, cuối cùng thì nó cũng đã quyết định đi cùng với chúng tôi. Có lẽ đây là cơ hội tốt nhất để nó có thể nhìn nhận lại mọi vấn đề trong cuộc sống để mà đưa ra những quyết định quan trọng cho tương lai sau này của chính bản thân nó. Giờ tầm tuổi này rất khó có thể khuyên nhủ ngoài chính bản thân nó nhận định ra được cái gì mới là tốt cho cuộc đời.

Tôi với Hòa buộc gá đồ đạc vào xe xong xuôi rồi thì Lâm mới phi xe về cùng với Thủy. Chỗ nhu yếu phẩm còn lại xe Lâm chở nốt. Lâm bảo qua đón Hồng và nàng trước rồi hẹn Sơn ở cầu Trắng Hà Đông. Sơn qua đón nốt Hằng, tất nhiên rồi. Vậy là mọi thứ đã xong đâu vào đấy.

****

Chúng tôi qua chỗ khu trọ của Hồng thì cũng đã 7 rưỡi sáng. Hôm nay thời tiết thật đẹp, không khí mát mẻ quyện một chút nắng ấm buổi sớm báo hiệu một ngày lý tưởng cho một chuyến đi dài.

_Mọi người ăn sáng chưa? - Nàng bước ra, vừa buộc lại búi tóc ra đằng sau cho gọn vừa hỏi.

_Chưa! Có bánh mỳ rồi mà - Tôi vừa quay xe vừa mỉm cười ngắm nàng. Chiếc quần Jean bó sát với cái áo thun màu đỏ in cờ Việt Nam, đồng phục của chúng tôi đấy. Nom nàng cá tính và năng động chứ không còn vẻ dịu dàng thường thấy nữa. Vẻ nào cũng làm nàng nổi bật giữa bao người, đối với riêng cá nhân tôi thì là như vậy.

_Cái gì thế này? - Hồng tròn mắt nhìn pô xe của Hòa.

_Thịt nướng pô! - Hòa ngoác miệng.

_Anh toàn nghĩ ra mấy trò quái gở thế?

_Cứ bĩu môi đi, lát nữa mở ra thơm lừng thì đừng có mà sờ vào! - Hòa lừ mắt.

_Thôi khởi hành đi! Đến giờ hoàng đạo rồi! - Lâm sốt sắng giục.

_Xem lại bản đồ chưa đấy? - Tôi hỏi lại.

_Cứ đi đi, vừa đi vừa lần mò. Lạc thì hỏi, sao phải nghĩ!

_Nhanh không thằng Sơn nó đợi. -Hòa cũng tỏ vẻ sốt ruột.

_Ok ok! Mộc Châu thẳng tiến nào!

Sau khi mấy nàng đã yên vị chỗ ngồi. Chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình.

Đến cầu Trắng. Chưa thấy Sơn đâu, cả hội đứng đợi một lúc mới thấy nó xuất hiện. Cũng may chúng tôi đã cẩn thận mua thừa 2 chiếc áo đồng phục cho hai đứa nó rồi. Không thỉ cả hội đỏ choe choét mỗi chúng nó lạc lõng thì xấu hết cả đội hình.

_Lâu thế cậu? - Lâm hất hàm hỏi.

_Còn phải thuyết phục mãi người ta mới chịu đi - Sơn vừa liếc lại đằng sau nhìn Hằng vừa cười.

_Trời ạ! Bỏ quách mấy buổi diễn đi, bảo với anh Hùng show này Sơn nó trả hậu hĩnh hơn nhiều - Hòa cũng cười ha hả, bước lại đập tay với Sơn.

Hằng cúi gằm xuống mặt đỏ bừng. Lí nhí chào mọi người.

_Thôi đừng trêu em ý nữa. Đi nào! - Tôi liền giải nguy, bình thường em ý đã ít nói rồi. Mấy cái thằng này chả bao giờ ý tứ gì cả.

Thế là nhân số đã tề tựu đông đủ. Chúng tôi nhằm hướng Quốc lộ 6 thẳng tiến. Thực ra chưa thằng nào biết đường cả, nhưng sáng nay dậy sớm cũng đã nghiên cứu qua sơ đồ hành trình rồi nên cứ thế mà đi thôi.

Vì là mang tính chất phượt nên chúng tôi cho xe đi chầm chậm. Vừa đi vừa nói cười rôm rả, chỉ trỏ ngắm cảnh.

_Ngọc ơi!

_Gì vậy Hòa?

_Cứ phải ôm Hiếu chặt cứng như vậy à?

_Hả..tớ! - Nàng ngại ngùng rụt vòng tay đang ôm eo tôi lại.

_Việc của mày à? - Tôi quay sang lườm nó.

_Không tớ thấy mồ hôi cậu vã ra như tắm, nên quan tâm hỏi vậy thôi!

_Có thằng kém miếng khó chịu rồi! - Lâm phi xe lên đi song song với chúng tôi cũng tham gia vào.

_Sao phải khó chịu! Mình nhỉ? - Hòa tủm tỉm quay lại nhìn Hồng.

_Tập trung nhìn đường đi ông!

_Ái đau! - Hòa suýt xoa khi ăn một cái véo vào eo đau điếng của Hồng.

Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy đôi Sơn và Hằng cũng đang vừa đi vừa nói chuyện tíu tít đằng sau. Không khí thật vui vẻ đúng tính chất của một buổi giã ngoại.

_Ở đây là chỗ nào rồi anh? - Nàng bỗng hỏi.

_Anh không biết, nhưng còn khoảng 16km nữa là tới Xuân Mai. - Tôi vừa liếc cột cây số bên đường vừa trả lời.

_Thế mấy giờ nữa thì mình tới nơi?

_Anh chịu, dự tính khoảng đầu giờ chiều, mà cũng chưa biết được.

_Mình ăn trưa ở Cao Phong hay là đến đèo Đá Trắng ăn luôn một thể? - Lâm tiếp tục bàn bạc kế hoạch.

_Đến đèo đi, lên tới đỉnh đèo là thịt chín rồi. -Hòa vội trả lời.

_Của mày tất đấy, tao không thèm! - Tôi bĩu môi.

Chúng tôi tiếp tục cho xe đi chầm chậm, thi thoảng tạt té vào quán nước bên đường cho các nàng giải quyết nhu cầu vệ sinh. Con gái nên lúc nào cũng ngại ngần mấy vấn đề đấy chứ mấy thằng tôi thì cứ theo truyền thống thiên nhiên cho mát mẻ.

Tới khoảng giữa trưa là đến chân đèo Thung Khe, nằm giữa Cao Phong và Mai Châu của Hòa Bình, trên Quốc lộ 6. Con đèo đi qua những vực đá dựng đứng, không quá dài và quá dốc nhưng nổi tiếng nguy hiểm. Đặc thù nơi đây theo như chúng tôi tìm hiểu thì buổi sớm là bầu trời trong trẻo, buổi trưa là nắng gắt trời xanh, buổi chiều dìu dịu với ánh nắng chiều và đêm là sương mù giăng khắp lối.

Mặt trời đã đứng bóng, nhưng cái nắng mùa thu dịu nhẹ cũng khiến chúng tôi đỡ mệt mỏi phần nào.

Sau khi mấy thằng rủ nhau đi "đánh dấu" địa bàn những nơi đã đi qua, tranh thủ xin mấy chai nước để phòng ngừa lúc lên đèo máy nóng quá thì đổ vào cho dịu bớt. Chúng tôi bắt đầu chinh phục chướng ngại khó khăn đầu tiên.

Từ Phú Cường, Tân Lạc, con đèo bắt đầu đi mãi dần lên cùng cảnh sắc Hòa Bình thay đổi không ngừng. Đèo dốc chỉ khoảng 7, 8 và cao nhất tầm 10 độ chạy xuyên qua những dãy núi thấp. Quanh cảnh núi đồi chập chùng với thung lũng xanh mát lạnh. Từ xa, đã thấy đỉnh đèo bên dốc đá trắng, nơi luôn có sẵn vài lán bán ngô, bán cơm lam cho khách dừng chân nghỉ ngơi và ngắm cảnh.

Thung Khe không có những dốc đứng, không có những khúc cua tay áo cháy phanh nhưng lại nguy hiểm bởi những chiếc xe tải ngược xuôi mỗi ngày cùng màn sương mù đặc quánh mỗi chiều xuống và buổi sớm cản trở tầm nhìn. Nghe nói vào mùa đông, những ngày sương mù giăng phủ trên đây, sẽ rất là nguy hiểm cho bất kỳ phương tiện nào đi qua. Cũng may là giờ đang vào mùa thu, trời quang, nên tầm nhìn cũng thuận lời. Tuy nhiên cũng không dám đi nhanh vì một bên là vực thẳm, sơ xẩy tí thì đúng là chẳng biết thế nào mà lần. Ở Thung Khe một ngày như đã nói ở trên là bốn mùa tươi đẹp. Buổi sớm khi mây trời còn bảng lảng là vô vàn giọt nắng xiên qua biển mây bồng bềnh với màu xanh mát mắt. Buổi trưa là nắng vàng rót mật trên mọi ngả đường cùng mây trắng, trời xanh. Buổi chiều là không khí mát mẻ dễ chịu với ánh nắng chiều và mặt trời nhảy nhót sau mỗi khúc cua. Buổi tối là mây luồn xà thấp trên mọi ngả đường, người đi đường nhìn không rõ vật cách mình trong tầm một mét, lạnh cóng đôi bàn tay.

Chúng tôi lên vào tầm trưa nên say xưa thưởng thức ánh nắng vàng, cùng với cảnh sắc núi đồi trùng điệp. Phía dưới là những thị trấn, làng bản đang dần thu nhỏ với những cánh đồng bát ngát trải dài mênh mông bất tận về phía chân trời.

Lên tới đỉnh đèo, thị trấn du lịch Mai Châu đã dần dần hiện ra. Cảnh đẹp tự nhiên này đãi ngộ du khách mỗi khi dừng xe nơi đỉnh dốc. Gió thổi lồng lộng, chúng tôi dựng xe đứng say xưa ngắm nhìn.

_Hú hú hú!! - Hòa đưa tay lên miệng hú váng lên có vẻ rất hứng khởi.

_Sắp thành vượn chưa? - Hồng đứng cạnh phì cười.

_Hôm trước xem trên mấy diễn đàn có ảnh mấy em sơn nữ tắm tiên, không biết ở chỗ nào nhỉ? - Lâm thắc mắc.

_Cái đầu anh lúc nào cũng chỉ nghĩ được đến vậy thôi sao? - Thủy bĩu môi nhìn Lâm

_Đó cũng là một đặc sản mà, phải thưởng thức chứ.

_Vậy anh đi tìm sơn nữ, tôi đi tìm trai bản!

_Ý kiến hay đấy nhỉ - Hòa toe toét cười.

_Hoa gì vậy, đẹp quá!

Hằng suýt xoa cầm mấy bông hoa dại Sơn vừa hái. Đôi mắt rạng rỡ.

_Anh cũng không biết! - Sơn mỉm cười gãi đầu.

Tôi không tin vào mắt mình nữa, cái thằng khỉ gió này cũng lãng mạn đấy chứ. Mỗi tội là không biết cách nói chuyện, chứ phải tôi mà là nó, sẽ thêm mấy câu lãng mạn bay bổng nữa vào thì bảo đảm cô em kia chết đứ đừ.

_Có mệt không em? - Tôi đứng xoay lại nhìn nàng, rồi đưa tay vén những sợi tóc rối gió đang thổi bay ngang qua đôi má ửng hồng vì nắng.

_Cũng không mệt lắm! - Nàng mỉm cười.

_Cảnh vật hùng vĩ quá anh nhỉ!?

_Uhm, và yên bình nữa! -Tôi đứng tựa vào yên xe, nắm lấy tay nàng. Nhìn ra khung cảnh bao la đất trời Tây Bắc.

Sau khi dừng chân thưởng lãm phong cảnh nơi Thung Khe. Chúng tôi tiếp tục hướng đến đèo Đá Trắng.

Nếu đèo Thung Khe cuốn hút vì tầm nhìn vọng cảnh thì đèo Đá Trắng lại níu chân vì dãy quán lá mới với làn khói bếp lảng vảng bên những triền núi. Chỉ chạy xuôi thêm qua một mỏm núi, sườn núi đang bên tay phải thì giờ ở bên tay trái. Dãy quán lá bán hàng của người Mường chủ yếu bán ngô nếp luộc, cua đá, mấy cành phong lan. Có người thì gọi dãy quán này là chợ đèo vì đủ thứ được bán như chợ nhưng chủ yếu là quán dừng chân cho khách uống bát nước ngô, nhâm nhi bắp ngô nếp luộc, thưởng thức các món đặc sản núi rừng. Đèo có tên gọi là Đá Trắng vì mạn sườn núi phía đông toàn đá trắng đắp lên thành đèo. Phía dưới thung lũng gọi là “Bãi Dê” với lô xô những tảng đá đen lớn nhỏ rải rác giữa đồng cỏ bao la. Từ trên đỉnh đèo nhìn xuống giống như một đàn dê đang thong dong gặm cỏ.

Chúng tôi dừng lại tại một quán nhỏ ven đường trên đỉnh đèo. Làm mỗi người một bát nước ngô ngọt dịu. Sau đó gọi thêm mấy món cơm lam, thịt nướng. Thằng Hòa trưng món thịt ốp pô của nó ra, cũng thơm thật. Nhưng ngoài nó với thằng Lâm thì chẳng ai dám đụng đũa vô.

****

_Cứ nghỉ ngơi đã, xuống chân đèo đi tiếp là tới Mai Châu, thêm 60km nữa là Mộc Châu rồi. - Lâm nằm dài ra chiếu, gối đầu lên đùi Thủy, vừa xỉa răng vừa nói.

_Có kịp không? Sợ tối không thuê được nhà nghỉ thì tính sao? - Hòa nhấp ngụm trà rồi băn khoăn.

_Mày cứ phải lo, ở đó đầy. Khắc đủ 4 phòng! - Lâm nháy mắt.

_Tao xem trên mạng thấy cũng đâu có mấy đâu mà mày kêu đầy. Loanh quanh lại vật vờ thì khốn nạn!

_Làm gì đến nỗi, cùng lắm là ra nhà sàn ngủ cho dân dã.

_Ôi giời, tùy mày!

Tôi dựa vào vách nghe hai đứa nó nói chuyện. Sau khi ăn uống xong, thì cả hội ngồi nghỉ lại cho đỡ mệt. Nhìn qua nàng đang tựa vào vai tôi ngủ ngon lành, chắc nàng cũng thấm mệt rồi. Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng đi xa lại bằng xe máy như vậy. Đến tôi còn cảm thấy uể oải nữa mà.

Hồng với Hằng thì đã nằm dài trên tấm phản gỗ ở góc quán ngủ từ lúc nào rồi. Sơn ra ngoài cửa quán châm thuốc hút. Rồi đứng ngắm cảnh vật dưới chân núi, nhìn xa xăm như nghĩ ngợi điều gì đó.

Gió vẫn thổi vào mát rượi. Tôi nhẹ đỡ nàng nằm xuống gối đầu lên đùi tôi cho đỡ mỏi. Nàng khẽ cựa quậy rồi hé mắt lên nhìn tôi.

_Ngủ đi em...! - Tôi mỉm cười rồi lấy tay âu yếm vuốt nhẹ lên mái tóc nàng.

Nàng nhìn tôi giây lát rồi lại nhắm nghiền mắt, tiếp tục chìm vào giấc ngủ dở dang. Tôi bần thần nhìn hàng mi cong vút, đôi mày lá liễu hơi nhíu vào phụng phịu mà thấy lòng nhẹ bẫng một cảm giác hạnh phúc khó diễn tả được thành lời. Nếu chỉ có tôi và nàng, chắc tôi cũng chẳng thề cầm lòng được mà không đặt lên đôi môi chúm chím kia một nụ hôn...

Tôi cảm thấy như thế giới đối với tôi đang chỉ gói trọn trong khoảnh khắc này vậy!

****

Nghỉ ngơi khoảng vài tiếng đến tầm 5h chiều. Chúng tôi rời quán, bắt đầu đổ đèo. Lúc xuống khá nguy hiểm nên tất cả cài số nhỏ nhất, nhá phanh cho xe trôi từ từ xuống chân đèo. Qua đoạn "cột cờ" chúng tôi thẳng tiến vào trung tâm huyện Mai Châu. Nhìn công-tơ-mét tầm khoảng gần 150 cây. Bình thường mà đi chắc chỉ khoảng 4,5 tiếng là tới nơi, nhưng chúng tôi đi chậm. Vừa đi vừa nghỉ, dò đường và ngắm cảnh. Nên loanh quanh cũng mất cả ngày.

Vừa đi vừa hỏi đường thêm khoảng 60km nữa. Chúng tôi tới thị trấn nông trường Mộc Châu khi trời đã chuẩn bị nhá nhem tối.

Mộc Châu là 1 thị trấn du lịch đẹp nằm trong lòng Sơn La thuộc vùng đồi núi Tây Bắc Việt Nam, nơi hội tụ rất nhiều di tích lịch sử văn hóa. Khí hậu điển hình mát mẻ ôn đới của cao nguyên đẹp nhất vùng Tây Bắc cùng với khung cảnh yên bình mang lại cho chúng tôi một cảm giác thư thái dễ chịu sau một chặng đường dài hàng trăm cây số. Có địa thế thuận lợi với phía Tây giáp với Lào, phía đông giáp Hòa Bình và phía Nam giáp với Thanh Hóa. 1 vị trí có thể nói là đắc địa, cùng với khí hậu và thổ nhưỡng tuyệt vời. Đặc biệt với 12 tộc người sinh sống như người Thái, người Mông, người Kinh và một số dân tộc thiểu số khác như người Lào, người Hoa, Khơ Mú, Tày... Đặc điểm này đem đến cho thị trấn miền Tây Bắc này sự phong phú về các phong tục tập quán, nhiều lễ hội dân tộc vùng miền đặc sắc liên tục được diễn ra. Đúng là một nơi lý tưởng để du lịch và khám phá.

Có khám phá thì cũng phải để ngày mai. Giờ nhìn ai cũng có vẻ mệt mỏi lắm rồi, mặc dù sự hào hứng vẫn còn, nhưng trước mắt là kiếm chỗ nghỉ ngơi, tắm rửa và ăn uống đã.

****

_Thế này là thế nào?? - Hòa bực dọc ngồi chất vấn thằng Lâm.

_Tao biết ngay mà, mày cứ nói cứ như là hát hay ý, cuối cùng cũng chẳng đâu vào đâu. - Nó gân cổ cáu gắt.

_Ai biết đâu được. Chắc đang là mùa thu nên khách du lịch mới đổ về đông thế này! - Lâm thở dài.

_Dở bỏ xừ ra! Tao đã bảo nghỉ một tí thôi mà ngồi vật vờ mấy tiếng đồng hồ, giờ thích nhỉ?

_Thôi đi ông, không phải ra nhà sàn ngủ là may lắm rồi, kêu ca cái gì?

Tôi nằm dài trên giường. Mặc kệ hai đứa nó cãi nhau. Cả hội loanh quanh mãi mới kiếm được cái khách sạn còn phòng. Nhưng chỉ còn mỗi hai phòng giường đôi. Nàng cùng với Hồng, Thủy, Hằng ở cách chúng tôi ba phòng. Vậy là cũng ổn rồi mà cái thằng Hòa cứ nhặng xị ngậu hết cả lên.

_Thế lúc trưa thằng nào nói là sẽ có đủ 4 phòng hả?

_Ơ hay! Tao cũng đâu muốn thế! Điều kiện khách quan nên phải chấp nhận chứ?

_Không tranh luận nữa chúng mày! Đi đường đã đủ mệt rồi! - Nghe chúng nó lải nhải điếc tai quá nên tôi chen vào.

_Chẳng lẽ bốn thằng ôm nhau ngủ à? Vô lý - Hòa vẫn tỏ vẻ bất phục.

_Mày khùng nó vừa thôi! Ở nhà tí tởn còn chưa đủ hay sao? - Lần này thì tôi cáu thật sự.

_Tớ thì không sao, nhưng muốn tạo điều kiện cho cậu với Sơn thôi!

_Điều kiện cái con khỉ! Kệ tao! - Tôi cầm cái gối ném mạnh về phía nó.

_Thôi được rồi! Tạm thời cứ nghỉ tạm đây, mai tính sau, tắm cái đã - Lâm đứng dậy cởi áo bước vào nhà tắm.

Tôi cũng cởi áo ra cho đỡ ngột ngạt, rồi bước ra ngoài lan can. Thấy Sơn đang đứng hút thuốc nhìn xuống đường. Tôi cũng thèm thèm định làm điếu, nhưng nghĩ tới việc đang đi chơi với nàng nên lại thôi.

_Vào chuẩn bị tắm rửa đi rồi đi ăn! - Tôi nhắc Sơn.

_Vâng!

_Hôm nay thế nào? Vui chứ? - Tôi bước lại đứng cạnh nó, hỏi dò.

_Tất nhiên rồi! - Nó rít một hơi thuốc, nhả khói rồi quay sang tôi mỉm cười.

_Tao nghĩ khoảng thời gian này là thời điểm thích hợp để ngỏ lời đấy - Tôi nháy mắt với nó.

_Em cũng chưa biết nữa!

_Có gì khó quá cứ bảo tao, tao sẽ tư vấn cụ thể cho - Tôi khoác vai nó.

Nó im lặng không nói gì. Hai thằng nhìn xuống thị trấn đã xẩm tối. Khách khứa du lịch với cả người dân bản địa vẫn ngược xuôi tấp nập. Cũng đông đúc nhưng không ồn ã như Hà Nội, sự khác biệt là không có tiếng xe cộ khói bụi ô nhiễm. Chỉ có những tiếng xì xào chào hỏi, trao đổi và mua bán.

Cuộc đời nếu không vì những mưu sinh, toan tính, khẳng định mình, vươn lên trong xã hội. Thì thiết nghĩ những nơi hẻo lánh như thế này sẽ là chỗ lý tưởng để sinh sống. Nhưng có lẽ chỉ là cách nghĩ thích hợp khi đã về già, hết tranh đua với đời thôi. Còn với lớp trẻ chúng tôi, thì cũng chỉ là một nơi khám phá, trải nghiệm, tạm xa rời thành phố đông đúc ngột ngạt để hòa mình vào những thiên nhiên dân dã này.

****

Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi một lúc. Chờ các nàng rũ bỏ hết bụi đường, tút tát lại nhan sắc xong. Chúng tôi chưa đi ăn vội mà đi tản bộ lòng vòng quanh thị trấn. Ngắm nghía những sản vật mộc mạc chốn núi rừng. Thích thú nghe tiếng khèn Mông của một chàng trai bản địa đang say xưa biểu diễn.

“...Tiếng khèn Mông chênh vênh vách đá, vút lên tha thiết bồi hồi, đất trời một thoáng chơi vơi...” Âm thanh kỳ diệu rung động cõi lòng, dẫn dắt người nghe ngược thời gian về với thuở hồng hoang, kỳ vĩ, gợi về những hoài niệm cổ xa xôi. Tiếng khèn có lúc mạnh mẽ giàu chất thượng võ, song cũng giàu chất thơ ca… Chàng trai nhảy nhót đưa chân, xoay vòng bên cô sơn nữ má đỏ môi hồng đang lúng liếng đôi mắt nửa ngại ngùng nửa rạng rỡ, ẩn chứa những trìu mến yêu thương vô hạn.

Tôi nắm tay nàng say xưa thưởng thức những tình tự dìu dặt thiết tha quyện trong nhưng âm hưởng thăng trầm đơn sơ. Tình yêu nguyên bản tử thuở khai thiên lập địa nó chỉ đơn giản có vậy mà thôi. Theo dòng thời gian phát triển của xã hội loài người mà bản chất đã dần thay đổi. Chỉ có những nơi xa rời cuộc sống hiện đại đầy bon chen, toan tính thực dụng mới có thể giúp ta cảm nhận lại được những thuần khiết nguyên thủy của thứ tình cảm mà tạo hóa đã ban tặng cho vạn vật ấy.

Khăn Piêu em dệt tặng người

Tiếng khèn anh cũng trao lời yêu thương

Rừng sâu núi thẳm mờ sương

Không ngăn nổi bước dặm trường tìm nhau

Chiếc khăn đừng để bạc màu

Tiếng khèn đừng để u sầu xót xa

Hẹn ước rừng núi bao la

Cho duyên nồng thắm cho ta rạng ngời

Nắm tay đi hết cuộc đời

Hạnh phúc chỉ có những lời giản đơn...

Chẳng gì có thể quý hơn

Duyên yêu thắm mãi chẳng sờn, chẳng phai...

Biết bao nhiêu chàng trai cô gái đã nên duyên vợ chồng từ tiếng khèn Mông, từ chiếc khăn Piêu ấy. Bất kể những khác biệt về chủng tộc tập quán, họ tự tìm đến với nhau, trao gởi những chân tình mộc mạc, giản dị, đằm thắm thôn quê bằng tất cả trái tim.

_Nhìn cô gái kia thật hạnh phúc anh nhỉ?

_Còn em thì sao? - Tôi vòng tay qua eo nàng kéo nhẹ vào lòng mình.

_Anh có biết thổi khèn không? - Nàng tủm tỉm cười.

_Ôi! Em làm anh tưởng tượng ra nếu em mặc bộ váy xúng xính của cô ấy. Thì anh cũng sẽ thổi khèn và nhảy nhót như chàng trai kia. Tiếng khèn qua anh thổi có thể nó sẽ mang âm hưởng của rock, pop, jazz hoặc tạp nham những gì anh có thể thổi. Nhưng định nghĩa duy nhất chỉ có chúng mình hiểu thôi, em nhỉ?

_Định nghĩa gì vậy? - Nàng tròn xoe mắt.

_Nó cũng tương tự như gà rang, cà ghém, muối lạc và...- Tôi thơm nhẹ lên má nàng thay cho điều cuối cùng muốn nói.

Nàng ngượng ngùng ngả đầu vào vai tôi. Tôi đang mường tượng ra đôi mắt nàng và đôi mắt của cô sơn nữ kia. Chắc cũng không khác nhau là mấy, ấy là niềm hạnh phúc đang hiện hữu qua cửa sổ tâm hồn.

_Tớ đói rồi các cậu ơi! - Hòa có vẻ sốt ruột.

_Mày lúc nào cũng chỉ có ăn thôi à? - Tôi nhíu mày quay sang nó.

_Thôi đi ăn đi, còn cả ngày mai và tối mai nữa mà! Có thực mới vực được đạo! - Lâm cũng sốt sắng.

_Ờ thì đi! - Tôi cũng miễn cưỡng theo ý kiến của chúng nó.

Chúng tôi đi lòng vòng tìm Sơn với Hằng, thấy cả hai đang chọn mua mấy món đồ lưu niệm. Sau đó quay lại cái nhà hàng sát với khách sạn chúng tôi thuê phòng. Gọi món và không quên một vò rượu cần.

****

Nhà hàng về đêm khách ra vào tấp nập. Chỗ này có lẽ đông khách nhất thị trấn. Khách khứa thì đủ các loại thành phần Tây - ta. Khách du lịch và cả người bản địa. Điều dễ nhận thấy nhất là hầu như bàn nào cũng có một vò rượu để giữa chiếu, mọi người ngồi xoay tròn xung quanh.

_Này cứ thử mà xem, ngon tuyệt! - Hòa dúi cần rượu về phía Hồng.

_Thôi, em không uống đâu! - Hồng xua tay.

_Rượu này nhẹ mà! - Thủy với lấy cái cần uống một ngụm.

_Đến đây mà không thưởng thức món này thì hơi phí! - Lâm vừa gắp thức ăn vừa nói.

Tôi cũng làm một hơi. Rượu có mùi thơm của các loại lá rừng, vị ngon, ngọt nhẹ.

_Em uống không? - Tôi hỏi nàng.

_Không! Em có bao giờ uống rượu đâu!

_Rượu nhẹ mà. Uống như coca ý, em cứ thử mà xem! - Tôi cố nài thêm.

Nàng lưỡng lự giây lát rồi cũng kê miệng vào uống. Hơi nhăn mặt chút xíu, nhưng cũng gật gù tấm tắc.

_Sao hả? - Tôi nhoẻn cười.

_Cũng ngon!

_Đấy thấy chưa, đã bảo rồi còn không nghe! - Hòa được thể quay sang khích Hồng.

_Nói nhiều thế nhỉ? Uống thì uống! - Hồng giật phắt cái cần trên tay Hòa làm một ngụm lớn. Thấy nó hơi lợm giọng một chút rồi cầm cốc nước ngọt lên uống lấy uống để.

Sơn và Hằng thì không sôi nổi lắm, cứ thì thầm to nhỏ bàn tán với nhau với nhau rồi cũng nhâm nhi rượu cùng chúng tôi.

Cả hội ngồi ăn uống nói chuyện rôm rả một lúc, vò rượu đã cạn. Lâm gọi thêm mấy chai rượu mận ra để mấy thằng ngồi nhậu tiếp, mặc kệ ánh mắt lườm nguýt của mấy cô nàng. Đang cao hứng mà.

Gàn mãi không được, mấy nàng bực dọc mặc kệ chúng tôi ngồi chén tạc chén thù với nhau. Các nàng rủ nhau đi ra ngoài chợ ngắm nghía mua đồ.

Đang uống rượu cần nhè nhẹ lại chuyển tông sang rượu khác mạnh hơn. Được hơn 3 chai thằng nào thằng đấy đã thấy tây tấy. Mặt đỏ phừng phừng.

Cố thêm 2 chai thì tôi không chịu nổi nữa. Liền bảo chúng nó dừng lại để mai còn lấy sức mà đi chơi.

Bốn thằng đứng dậy thanh toán tiền rồi lảo đảo dìu nhau bước ra khỏi nhà hàng. Đi tìm gọi các nàng.

Về tới khách sạn, cả nhóm tập trung lại một phòng. Chia hội rủ nhau đánh bài bôi nhọ nồi, mỗi cặp đôi là một chân đánh phỏm. Không kiếm được nhọ nồi thì xuống mượn lễ tân cái bút dạ. Để cho các nàng đánh, mấy thằng ngồi cạnh cổ vũ, ai thua thì...người yêu phải chịu. Nàng có vẻ không thông thạo món này lắm nên chỉ khoảng một tiếng là mặt tôi đã nguệch ngoạc trông như hề tuồng rồi. Thảm không để đâu cho hết.

Ngồi thêm một lát thì cơn buồn ngủ kéo đến díp hết cả mắt. Tôi giơ tay xin hàng. Thấy nàng cũng có vẻ mệt mệt nên hai chúng tôi dừng chơi. Để cho 3 cặp còn lại tiếp tục sát phạt nhau. Tôi đưa nàng về phòng.

_Em đi ngủ sớm đi cho đỡ mệt.

_Vâng! Tội nghiệp anh! - Nàng tủm tỉm cười nhìn gương mặt thảm hại của tôi.

_Có sao đâu, vui mà!

_Về rửa mặt rồi đi ngủ nhé! Bảo mọi người cũng nên đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá! - Nàng kiễng chân hôn nhẹ lên môi tôi rồi bước vào phòng.

_Như thế này chưa đủ! - Tôi vội cầm tay nàng kéo lại.

_Sao?

Lời thắc mắc chưa thốt ra hết thì tôi đã ôm ghì lấy nàng. Đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu.

Mấy vết mực trên mặt tôi lại tiện thể phân phối loang lổ trên mũi và má nàng. Nom ngộ không thể tả được.

_Vậy anh mới ngủ ngon được! - Tôi mỉm cười đưa tay quệt nhẹ mấy vệt mực đó trên gương mặt diễm lệ.

_Em đi vào đi!

_Vâng!

_Ngủ ngon nhé!

_Anh cũng vậy!

_Sáng mai gặp lại.

_Vâng! Sáng mai...

Cứ đứng lưu luyến nhìn nhau một lúc. Rồi tôi dứt khoát với tay đóng cửa vào. Sau đó đi về phòng. Chị vục phụ khách sạn đẩy chiếc xe chất đầy chăn gối đi qua. Nhìn tôi như sinh vật lạ.

Về tới phòng, thấy 3 cặp kia vẫn đang ngồi hò hét có vẻ vẫn còn hăng say hơn thua lắm. Hằng cũng đã hòa đồng chứ không còn bẽn lẽn ngại ngùng như hồi sáng nữa.

Tôi cố bước vào nhà tắm đánh răng xúc miệng, rồi lau mặt. Cái mực quái gở gì mà càng lau lại càng loang lổ mới tài. Thôi kệ, ngủ đã, sáng mai dậy rửa mặt sau. Oải lắm rồi. Tôi đi ra rồi nằm dài trên chiếc giường bên cạnh, mặc cho những tiếng huyên náo của lũ bạn, tôi dần thiếp đi trong hơi men vẫn còn nồng. Chốt lại một ngày với chặng đường dài mệt nhoài...

****

_Này! Này!

_Gì thế? - Tôi bực bội quay lại đằng sau nhìn cái thằng vừa đập tay vào đầu mình.

_Cô vào lớp kìa! Còn ngủ à?

_Hả!! - Tôi giật mình đứng bật dậy. Thấy cả lớp đã đứng chỉnh tề, và tôi đang là trung tâm của mọi ánh nhìn, đặc biệt là đôi mắt nghiêm nghị của cô chủ nhiệm mới. Hôm nay là buổi đầu tiên sau khai giảng bắt đầu cho những năm cấp ba tiếp theo của cuộc đời học sinh.

_Mời các em ngồi! - Sau khi xét nét lại tác phong của cả lớp. Cô ra hiệu cho tất cả ngồi xuống.

_Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Nguyễn Thị Dung. Sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em trong ba năm học sắp tới.

Cả lớp vỗ tay rào rào.

_Những năm cấp ba sẽ là những năm bản lề rất quan trọng đối với các em trước ngưỡng cửa cuộc đời, vì vậy tôi mong các em hết sức tập trung cố gắng trong từng môn học để tạo cho mình hành trang vững trãi trên con đường bước vào cánh cửa đại học.

Cả lớp lại tiếp tục vỗ tay.

Sau khi cô nói thêm về những phép tắc, kỷ cương, nắn gân chúng tôi. Cô bắt đầu phân bổ ban cán sự. Lớp trưởng sẽ là Minh, đã có thâm niên làm lớp trường trong các nhiệm kỳ cấp 2.

_Mai Ngọc! Em sẽ làm lớp phó học tập!

Bạn nữ vừa được ban sắc chỉ. Sau giây lát ngỡ ngàng, vội đứng lên cúi chào trong tiếng ồ suýt xoa của cả lớp.

_Xinh quá!

_Tên lại đẹp nữa!

_Nghe nói thi vào cấp ba bạn ấy nằm trong số những người đạt điểm cao tuyệt đối đó.

Từng tiếng xì xào bàn tán không ngớt. Tôi không quan tâm lắm, ngồi chống tay vẽ nguệch ngoạc mấy hình vô nghĩa lên bàn. Cơn ngái ngủ vẫn chưa buông tha đây mà. Thôi từ giờ cạch, vào năm học rồi chắc không dám thức khuya luyện mấy món kinh thư bí kíp của bác Kim Dung nữa.

_Các em trật tự!! - Cô gõ mạnh thước kẻ xuống bàn, cả lớp giật mình im phăng phắc.

Sau đó cô tiếp tục truyền thánh chỉ xuống. Sao đỏ, lớp phó lao động, tổ trưởng dần dần được điểm mặt chỉ tên.

_Này! - Cái thằng vừa đập vào đầu tôi ban nãy lại kéo áo.

_Gì nữa đây? - Tôi bực dọc quay xuống.

_Làm quen nhé, tớ tên Sơn - Nó nhe răng cười đưa tay.

_Ừ! Hiếu! - Tôi bắt tay với nó, thấy cũng có tí thiện cảm.

_Em kia đứng dậy! - Tiếng cô quát lớn khiến tôi giật thót người vội quay lên. Thấy cô đang trừng mắt nhìn mình.

_Dạ! Em ạ!

_Không phải em thì ai?

Tôi vội lật bật đứng dậy, mặt đỏ phừng phừng.

_Em tên gì?

_Dạ! Hiếu ạ!

_Cả họ lẫn tên?

_Hoàng Trung Hiếu ạ!

_Được rồi! - Cô hý hoáy đánh dấu vào sổ.

_Hai tuần tới em sẽ đi giặt giẻ lau bảng, đây là hình phạt cảnh cảo cho tội quay xuống nói chuyện riêng trong lớp, em có ý kiến gì không?

_Dạ không ạ! - Tôi lí nhí trong cổ, tai nóng bừng. Chỉ muốn đất trời nứt ra có kẽ nào cho tôi nhảy xuống, và trước khi nhảy cũng phải đạp cho cái thằng đa sự đằng sau một phát cho bỏ tức.

Giờ ra chơi, tôi bắt đầu công việc công ích đầu tiên của đời học sinh cấp ba. Giặt giũ vò xong tôi uể oải cầm cái giẻ lau bước về lớp.

Cái thằng tên Sơn đang đứng ở hành lang, thấy tôi liền bước lại.

_Này! Tớ xin lỗi nhé, tại tớ mà cậu...

_Không có gì! - Tôi cộc lốc ngắt lời nó rồi ngúng nguẩy bước vào lớp.

Quẳng cái giẻ lau lên bàn giáo viên rồi bước về chỗ ngồi. Nghĩ ngợi lung tung. Lớp ồn ào như cãi chợ vỡ, bạn cũ bạn mới hỏi han nhau. Những thằng nghịch ngợm thì đuổi nhau tán loạn. Tôi chẳng màng, mới đầu năm đã xúi quẩy rồi. Không biết sáng nay bước ra cửa bằng chân trái hay chân phải mà đen thế không biết nữa.

Bỗng một bàn tay đập nhẹ lên vai tôi...

Lại cái thằng...

_Bạn ơi!! - Một giọng nói nhỏ nhẹ thoảng như gió. Khiến khuôn mặt đang cau có của tôi dịu lại trước khi ngẩng lên.

Và tôi sững người khi nhìn nụ cười như một bông hoa đang hé mở.

_Hoàng Trung Hiếu phải không? "Người giặt giẻ lau", cho mình xin ngày tháng năm sinh nhé!

Bạn ấy... không phải gọi là nàng mới tương xứng với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn này. Tôi vận luôn những ám ảnh của mớ tiểu thuyết kiếm hiệp vào suy tưởng của mình. Nãy giờ cứ mải uể oải bực bội mấy chuyện không đâu nên giờ tôi mới có thể để ý kỹ càng hơn...

_Cho mình xin ngày tháng năm sinh! - Nàng cầm quyền danh sách lớp. Hơi cau mày nhìn tôi.

_À ừ! - Tôi giật mình quay lại thực tại. Tự nhiên thấy mình quá lố thật.

_11/11/1984 - Tôi vừa trả lời vừa cười chữa ngượng.

_Cảm ơn! - Nàng đáp gọn lỏn rồi quay ngoắt đi.

_Mai Ngọc à! - Tôi vuột miệng gọi theo.

_Sao? - Nàng quay lại nhìn tôi.

_Bạn tên Mai Ngọc?

_Ừ! Có gì không? - Nàng tỏ vẻ khó hiểu.

_Không có gì! - Tôi mỉm cười.

Nàng lại nhíu mày nhìn tôi một lần nữa, trước khi quay sang hỏi thông tin của mấy bạn khác.

"Mai Ngọc" - Tôi chống tay lên cằm nhìn theo nàng, lẩm nhẩm. Đó là lần đầu tiên tôi muốn ghi nhớ tên của một người con gái trong tâm trí của mình...

****

_"Người giặt giẻ lau" ơi! Có những thứ không giống như bụi phấn, càng lau sẽ càng loang rộng ra trong tiềm thức. - Một giọng nói thỏ thẻ văng vẳng bên tai.

Tôi mở mắt ra. Nhìn trân trân lên trần nhà. Tâm trạng lại tiếp tục trải dài miên man với những kỷ niệm bất chợt ùa đến trong giấc mơ.

Tôi chống tay ngồi dậy nhìn xung quanh. Sơn đang gáy khò khò bên cạnh, giường bên Hòa với Lâm cũng đang vật vã ngủ. Tôi nhoài ra bàn cầm điện thoại xem đồng hồ.

"Cũng đã 3 rưỡi sáng rồi!"

Bất chợt tôi đứng dậy đi tới mở cửa bước ra ngoài phòng. Tôi tiến đến đứng trước cửa phòng nàng, tôi chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa. Tôi đưa tay định gõ cửa, nhưng rồi lại buông thõng xuống. Cứ ngập ngừng như vậy. Giờ này chắc nàng đang ngủ say rồi, cả mấy cô kia nữa. Mình quấy rầy họ làm gì nhỉ?

"Giấc mơ ơi, mi đem kỷ niệm quay lại làm gì cơ chứ? Để cho ta lại nhớ và thèm, thèm một nụ cười, thèm một vòng tay, thèm một ánh mắt trìu mến như lúc nãy đưa nàng về đây!! Những ngày qua tưởng như đã đủ cho từng ấy tháng ngày nhớ mong, nhưng sự thật giờ tôi lại bắt đầu quay sang một lý lẽ khác. Tôi còn muốn nhiều hơn thế nữa. Tôi muốn những yêu thương này sẽ mãi ở lại...mãi mãi...! Phải chăng đã đến lúc mình cần phải làm một điều gì đó...??"

Tôi xoay người lại, dựa vào tường. Rồi từ từ ngồi bệt xuống hành lang. Hai tay bấu chặt đôi vai.

_Bao giờ cho đến sáng mai...?

(Còn nữa)