Ranh Giới

Chương 40: Nhìn về phía hoàng hôn

Hồ nước trong veo, phẳng lặng và yên bình. Thi thoảng có một cơn gió cuốn nhẹ chiếc lá vàng rơi xuống mặt hồ tạo nên những gợn sóng lăn tăn khiến chú chim bói cá lầm tưởng mồi chao cánh liệng qua. Buổi trưa chỉ có một chút nắng, bầu trời xanh ngát đan xen những đám mây trắng bồng bềnh, hòa nhập với khung cảnh đồi núi in bóng xuống mặt hồ khiến cảnh vật đẹp như một bức tranh.

Cuộc sống đã gài vào tâm hồn những trăn trở, suy nghĩ và lo toan. Nhưng mỗi khi trở lại đây, lại cảm thấy muốn buông xuôi thực tại để đắm chìm vào những nên thơ, những mộng mơ thuở bé...

Tôi đứng đút tay túi quần nhìn bâng quơ ra mặt hồ. Đầu óc đang cố tỏ ra trống rỗng để tạm thời quên đi những gì vừa trải qua.

_Nước mát quá nè anh!! -Phía xa xa, nàng túm váy lên rồi thả bước chân son xuống nước.

_Ui, nhiều cá con quá!

Nàng đưa tay vén nhẹ lọn tóc qua một bên tai, rồi cúi xuống nhìn thích thú. Mặt nước phản chiếu sắc trời lên khuôn mặt đang rạng ngời... khiến tôi ngơ ngẩn đứng nhìn.

Nàng vô tư quá, chẳng cần hỏi tôi đưa đi đâu. Trên đường cứ say xưa kể chuyện, những chuyện trong cuộc sống của nàng ở trong đó, chia sẻ những vui buồn tinh nghịch chốn giảng đường, hay câu truyện cười, ngụ ngôn nào đó nàng sưu tầm được, có khi là cả nhưng câu chuyện mà chúng tôi đã từng chia sẻ qua chat chit, nhắn tin...nàng cứ hồn nhiên thao thao bất tuyệt mà đâu có để ý là tôi chẳng nói lời nào suốt chặng đường, chỉ ậm ừ rồi thi thoảng cố gượng cười góp vui với nàng. Có lẽ niềm vui gặp tôi đã khỏa lấp hết sự tinh tế vốn có của nàng mất rồi, cũng may bởi tôi đâu muốn nỗi buồn của mình làm cản trở niềm vui gặp lại nhau...

Tại sao tôi lại quay trở lại nơi đây??

Tuổi học trò với biết bao những kỷ niệm thân thương của mối tình đầu, cho đến giờ vẫn là duy nhất.

Cuối năm ngoái là sự trở lại chốn này với những tâm trạng ngổn ngang vụn vỡ, khởi đầu cho những điều kỳ diệu đem chúng tôi tìm về bên nhau.

Và giờ tôi lại muốn quay lại để gột bớt đi những nỗi đau của cuộc đời mình đang dày vò tâm trí.

Nhìn đôi môi xinh đang mỉm cười kia tôi biết là mình đã đúng...mong sao những vết thương lòng sẽ được khỏa lấp đi dù chỉ là tạm thời để cho tôi có thể được sống những ngày hạnh phúc ấm áp bên ánh hoàng hôn mà tôi đã luôn dõi theo, mong đợi bấy lâu...

_Lại đây với em, cứ đứng đó làm chi vậy? -Nàng đưa tay vẫy vẫy.

Tôi mỉm cười bước lại phía nàng.

_Anh có chuyện gì sao? -Nàng khẽ nhíu mày nhìn tôi.

_Không!

_Sao từ lúc gặp, giờ em mới để ý thấy anh cứ khang khác! Mắt anh buồn quá, đó đâu phải anh mắt của người đang háo hức cả tháng nay chứ???

_Lên đây...! -Tôi đưa tay về phía nàng.

Nàng nắm lấy tay tôi rồi bước lên bờ.

_Em không hiểu...-Nàng đang định nói, thì tôi đã đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào.

_Có khác nữa không? -Tôi vuốt nhẹ mái tóc nàng, nhìn nàng âu yếm.

Nàng chẳng nói gì, nhìn tôi với đôi mắt long lanh chất chứa xiết bao những yêu thương...rồi nàng kiễng chân vít cổ tôi xuống...

Chúng tôi lại tiếp tục thả hồn vào những cuồng nhiệt, bùng cháy của đôi tim yêu...giải tỏa hết những khát khao, mong nhớ bấy lâu nay.

Thực tại phũ phàng của cuộc đời ơi, xin hãy buông xuôi đi...đừng cuốn vào tim tôi những gai góc ấy nữa...để tôi có thể sống những ngày thật hạnh phúc bên người con gái này...tôi ôm ghì lấy nàng, thả cho những mãnh liệt quyện lấy chiếc lưỡi dịu ngọt từ đôi môi anh đào đang mở ra đón nhận...

Bỗng nàng đẩy nhẹ tôi ra, đôi mắt mơ màng nhìn tôi. Má nàng ửng hồng...

_Anh...!!

_Gì thế? -Tim tôi vẫn đập thình thịch.

_Em đói rồi! -Nàng nhoẻn cười, lại đưa tay véo nhẹ lên má tôi.

_Chết! Anh quên mất -Tôi rời vòng tay đang ôm nàng, rồi nắm lấy tay nàng.

_Về thôi! Chúng nó chắc đang sốt ruột đợi cơm ở nhà!

_Dạ!!

Chúng tôi bước lại phía xe, tôi đặt vali đồ của nàng lên đằng trước. Đợi nàng ngồi lên xong, tôi nổ máy phóng đi. Nãy giờ điện thoại để im lặng, chắc chúng nó đang gọi um lên rồi, kệ thôi...tôi đang thấy lòng thư thái và sảng khoái hơn rất nhiều.

_Anh nè...!! -Nàng ôm chặt lấy tôi, áp má vào lưng tôi.

_Gì hử em?

_Sao lại đưa em quay về đây?

_Anh muốn nhìn lại ánh hoàng hôn...

_Giữa buổi trưa sao?

_Ở đâu có em ở đấy có hoàng hôn mà!! Chân lý rồi!!

Nàng im lặng không nói gì, có vẻ mấy lời huyên thuyên ấy của tôi cũng khiến nàng xúc động chăng? Tôi cảm thấy tay nàng xiết chặt hơn...từ vòng tay ấy lan tỏa những hạnh phúc vô bờ bến...

Chiếc xe phóng vút đi, để lại những vệt khói mong manh.

Và bỏ lại cả những nỗi buồn phía sau...

****

Về tới Hà Nội, chúng tôi đến chỗ nhà hàng mà Lâm đã gửi địa chỉ. Sau khi gửi xe và gửi đồ của nàng ở dưới, tôi điện cho Lâm hỏi chỗ, rồi dắt nàng bước lên tầng 2.

_Trời ơi, còn tranh thủ đi đâu mà lâu thế?? -Vừa bước vào thằng Hòa đã phủ đầu.

_Còn nhiều thời gian để tranh thủ mà hai em -Anh Long nháy mắt.

_Đẹp đôi quá cơ -Anh Hùng cũng cười.

_Cả nhà vêu hết cả mồm rồi đây này -Lâm ngoác miệng.

_Ôi! Sếp!!! -Thằng Sơn đứng bật dậy bước lại ôm chầm lấy nàng.

_Sơn đấy à? -Nàng trố mắt nhìn nó.

_Sếp không nhận ra thằng em này sao? -Giọng nó run run, xúc động thật sự.

_Trời, thay đổi vậy sao Ngọc nhận ra?

_Ý sếp nói là em già hơn ngày xưa chứ gì?

_Không, ý tớ là chững chạc hơn -Nàng cười.

_Thôi vào ngồi! Vào ngồi nhanh để còn khai mạc chứ, bụng sôi ùng ục rồi -Thằng Thanh sốt sắng.

Tôi và nàng bước lại bàn ngồi xuống.

_Khỏe không Hiếu? -Anh Kiên vẫy tay.

_Bác giấu kỹ quá đấy! -Tôi chỉ chỉ cái chị đang ngồi cạnh anh ấy nháy mắt.

_Hehe! Có thời gian gặp đâu mà giới thiệu -Anh cười cười gãi đầu.

Tôi nhìn xung quanh bàn.

Trời ạ!! Đông đủ cả, ông nào cũng dẫn bạn gái đi cùng...trừ mỗi thằng cu em Thái còn ít tuổi. Tất thảy người yêu của mấy anh em quen biết tôi đều đã gặp rồi, trừ mỗi chị "nhà anh Kiên" và...

_Bạn ngồi cạnh Sơn là ai thế? -Nàng ghé tai tôi thì thầm tỏ vẻ thú vị.

Tôi liếc nhìn...Hằng. Rồi lườm thằng Sơn. Bắt gặp ánh mắt dò xét của tôi, nó đỏ bừng mặt gãi đầu ngượng ngập cười.

_Thôi nào, rót rượu, rót rượu. Chị em ai uống được thì uống, không thì uống nước ngọt thôi để lát còn chăm sóc anh em!! -Anh Hùng bắt đầu oang oang.

_Đủ người rồi, bưng đồ ăn ra đi em ơi!! -Lâm ngoái vào trong gọi phục vụ.

_Vâng ạ!

Sau khi đồ ăn đã được bưng ra, rượu đã rót đủ, anh Hùng lại tiếp tục.

_Thôi thì nhân sự kiện Dương Quá và Tiểu Long Nữ gặp nhau...chết quên, Hiếu và Ngọc gặp nhau, chẳng mấy khi anh em bạn bè tụ tập đông đủ thế này, có một vài anh em chưa biết nhau thì lát sẽ biết hết. Giờ đồng khởi cái nhể?

Tất cả cùng đứng lên đưa chén và ly ra.

_Nào, để anh quản ca nhé...một...hai...ba!

_Dzô!!!

_Hai...ba...!!

_Dzô!!!

_Ba...một...!!!

_Hết!!!

Tất cả anh em cùng cạn chén, rồi ngồi xuống. Bắt đầu truyện trò, hỏi han trên bàn tiệc...tất nhiên đa số chủ để vẫn là xoay quanh câu chuyện của hai chúng tôi. Nhiều câu hỏi, trêu oái ăm tinh nghịch khiến chúng tôi đỏ bừng mặt, rồi cũng cười ngả nghiêng theo mọi người. Chưa bao giờ tôi thấy vui như thế, cả nàng cũng vậy.

Dần dần cánh chị em bị dồn hết lại ngồi cạnh nhau, để cho anh em chúng tôi được thoải mái "gần gũi" hơn.

_Này, từ bao giờ thế? -Tôi huých thằng Sơn, rồi hất hàm về phía Hằng đang ngồi trò chuyện với nàng.

_Thì hôm ngồi taxi, Yến nó chủ động xin số điện thoại, rồi lúc về tới phòng thấy Hằng nhắn tin cảm ơn, sau đó cứ nhắn tin qua lại thôi. -Sơn với tay cầm chai rượu rót.

_Sét đánh à? -Tôi cầm chén cụng với nó, hai thằng cùng uống cạn.

_Không! -Nó khà hơi rượu ra rồi nói tiếp.

_Vẫn chỉ bạn bè thôi, nói chuyện thấy hợp nhau thì cứ nói, chứ em thấy chuyện của em, nó xa vời làm sao ý! -Nó trầm ngâm.

_Quan trọng là do mày thôi! -Tôi vỗ vai nó.

_Hiếu! Lại đây! -Anh Long vẫy vẫy.

_Nhất chú rồi đấy, qua mời mấy ông anh này một chén đi! -Anh Kiên khoác vai cả anh Hùng và anh Long, mặt đỏ gay.

_Thôi, các bác cứ giao lưu thân mật đi! -Tôi cười xua tay.

_Không được, chú cứ qua đây đi -Anh Hùng giục.

Tôi lật bật đứng dậy cầm chén qua. Nhường chỗ cho Hòa, Lâm và Thanh tới uống với Sơn.

Ân oán nghĩa tình lại tiếp tục trải dài trong men rượu. Thi thoảng thấy nàng liếc tôi lắc đầu ra hiệu không uống nữa... Bấy lâu nay quen uống thả phanh, giờ có người yêu bên cạnh gàn mình, quan tâm và có một chút gì đó "quản lý" tự nhiên thấy ấm áp thế không biết.

Nhưng mà lâu lắm mới có cuộc vui này, nỡ từ chối sao được.

Tôi chun mũi lè lưỡi trêu nàng, rồi lại tiếp tục hết mình với cánh anh em, bạn bè...

Tính tôi sống nội tâm, lại thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, nên tôi luôn trân trọng bất cứ sự chân thành nào mà tôi gặp được trong cuộc đời.

_Người yêu chú ra đây chơi lâu không? -Anh Long vừa châm thuốc vừa hỏi.

_Dạ, một tuần anh ạ!!

_Thế thì còn gì bằng nữa!

_Vâng! À anh với chị Nguyên khi nào cười đấy? -Sợ bác ý lại nói kiểu kiểu như mấy thằng bạn, tôi vội xoay ngay chủ đề.

_Cuối năm em à, cũng chỉ còn 4 tháng nữa thôi! Các chú phải về trước hẳn mấy hôm để giúp anh nhé!

_Tất nhiên rồi, chúc mừng bác!

Tôi uống với anh ấy một chén! Chà, rượu đã bắt đầu khó nuốt rồi đây. Tôi vội với lấy bao thuốc trên bàn, chợt giật thót người khi thấy nàng đang hướng đôi mắt săm soi về phía mình.

"Chết, suýt quên" tôi la thầm trong lòng, nhưng mặt vẫn cứ thản nhiên cầm bao thuốc...đưa cho thằng Thanh.

Cứ mải vui vui mà trong phút chốc đã quên béng đi "sự quản lý dễ thương" kia, cũng may là tôi cũng chẳng nghiện thuốc. Thi thoảng mới hút khi tâm trạng, hoặc uống rượu thôi.

_Nào, mấy anh em khu trọ cũ mình ôn lại kỷ niệm cái nhỉ? -Hòa cầm chai rượu tới rót cho anh Long, anh Kiên, Thanh và tôi.

_Cứ ôn cho lắm vào rồi lát nữa ai dọn những "kỷ niệm" đó cho các ông? -Chị Nguyên người yêu anh Long bĩu môi.

_Phải đấy! -Cái Hồng ngồi cạnh cũng phụ họa theo.

_Ơ hay nhỉ! Đấy là việc của anh em tôi -Anh Long cười khề khà.

_Uống rượu mà đưa bồ đi cùng nó phức tạp vậy đấy! Thôi nào uống đi!

Mấy anh em lại làm tiếp vài tăng nữa, tôi nhăn tít cả mặt lại. Lảo đảo ngồi xuống, bỗng thấy ánh mắt lo lắng của nàng, tôi vội cố làm ra vẻ tỉnh táo, mỉm cười trấn an nàng.

Công nhận hôm nay tôi uống khá nhiều, có lẽ cũng do một phần bởi chuyện sáng nay gặp lại ông ấy...dù đã quay lại hồ nước và cố tự huyễn hoặc mình, nhưng làm sao có thể gạt hết những hình ảnh người đó ngay được, nên tôi cố mượn cuộc vui và rượu để vùi dập hẳn luôn những hình ảnh ấy trong đầu, để có thể thoải mái hơn trong những ngày tới.

Tôi thà để nàng chứng kiến một thằng say vì vui được gặp lại nàng, vui với anh em. Chứ không thể để nàng thấy lại đôi mắt thê thảm kia một lần nữa...

Tuyệt nhiên không thể để nỗi buồn ám ảnh ấy làm ảnh hưởng tới ngày vui này và những ngày sắp tới!

****

_Gì vậy!? -Đang khật khưỡng từ trong nhà vệ sinh đi ra. Thì thằng Sơn bước vào chặn tôi lại, tôi liền lè nhè hỏi nó.

_Đại ka cầm lấy, lát ra trả tiền! -Nó thì thầm rồi kín đáo dúi vào tay tôi một sấp tiền.

_Mày điên à! Tao có mà! -Tôi bực dọc nhét lại vào tay nó.

_Sắp tới còn chi nhiều, đại ka cứ cầm đi -Nó gạt tay tôi ra.

_Không! Đồ dở người -Tôi dứt khoát.

_Đại ka nghe em đi, dù biết tình cảm đại ka với sếp là như thế nào rồi, nhưng thanh niên anh em mình cái máu sĩ diện lúc nào chả có!!

_Tao đã bảo không mà! -Tôi vẫn cứ dúi lại vào tay nó.

_Trời ạ, thì cứ coi như em cho đại ka vay, lúc nào cần em đòi! OK -Nó năn nỉ.

_Không! Mày điên nó vừa thôi!

Đang giằng co thì có người bước vào, tôi giật mình buông nó ra, chỉ chờ có vậy nó chạy tót ra ngoài, ngoái lại cười:

_Đại ca cứ nghe em đi, lởn vởn ở đây người ta lại tưởng anh em mình pê đê thì bỏ mẹ!

Tôi đứng ngẩn tò te nhìn theo nó. Rồi ngoảnh nhìn cái ông vừa vào đang vừa tè vừa quay qua ném cặp mắt tò mò lại phía tôi... tôi ngại ngùng nhét xấp tiền vào túi rồi bước vội ra ngoài.

Thâm tâm tôi chẳng muốn cầm tiền của nó một chút nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nó cũng có lý...

_Ơ! Bác Kiên với bác Long và thằng Thanh đâu rồi? -Quay lại bàn tiệc ngổn ngang, không thấy mấy ông kia đâu tôi liền hỏi.

_Anh Long đưa chị Nguyên về, chiều còn đi làm. Anh Kiên cũng có việc phải đi. Thanh cũng té rồi, vợ nó sợ nó say hay sao ý nên giục về -Hòa quay sang trả lời tôi.

_Giờ anh cũng phải đi công chuyện, mấy đứa cứ về nhà nghỉ ngơi đi, tối có chương trình gì anh sẽ alo sau.-Anh Hùng đứng dậy.

_Mấy em ở lại nhé, chị về trước đây -Chị Huyền người yêu anh Hùng cũng đứng dậy chào chúng tôi.

_Vâng! Anh chị về ạ!

_Em chào anh chị!

_Giờ sao, có uống nữa không? -Tôi kéo ghế ngồi xuống hỏi mọi người ở lại.

_Thôi anh! -Nàng đưa tay véo nhẹ vào đùi tôi.

_Uống gì nữa, mặt mày như mặt trời xuống núi rồi, giờ tất cả về nhà thôi, tao cũng say lắm rồi. -Hòa nói.

_Ừ! Tính tiền em ơi -Tôi đưa tay vẫy phục vụ.

_Thôi về, tao trả rồi -Lâm kéo Thủy người yêu nó đứng dậy.

_Hả! -Tôi trợn mắt nhìn nó, rồi quay sang nhìn thằng Sơn, thấy nó nheo mắt cười. Chúng nó phím nhau rồi à?

_Sếp, có vẻ mệt rồi, về nghỉ ngơi đã đại ka ạ!

_Ừ! Về thôi -Hòa giục.

Tôi kéo nàng đứng dậy đi theo tụi nó, đến là mệt với mấy thằng bạn chết tiệt này, chúng nó nhiệt tình quá đâm ra lại khiến tôi ái ngại vô cùng.

****

Tất cả mọi người trừ ku em Thái tạt té vào quán net chơi game, còn lại về nhà hết, Hòa say quá về cái là phi ngay vào nhà vệ sinh tầng 1 nôn thốc nôn tháo, sau đó được Hồng dìu lên tầng 4 ngủ. Lâm mua ít hoa quả rồi rủ mọi người vào tầng 2 bật Karaoke hát hò.

Tôi ngồi được một lúc thì cũng thấy lợm giọng vội lỉnh ra ngoài rồi chạy lên tầng 3...

_Ọe ọe!!! -Gục mặt xuống bồn cầu cổ vũ cho đội "Li-vơ-phun" xong, cũng thấy nhẹ nhõm được một chút, nhưng cơn chếnh choáng vẫn còn.

Xả bồn cầu xong tôi vịn tay đứng dậy bước lại chậu rửa mặt vục nước tạt lên mặt cho tỉnh táo một chút...nhìn mình qua gương thấy mắt đỏ lừ...

Chưa bao giờ tôi uống như hôm nay, phải chi đừng có gặp ông ấy, đừng gặp ông ấy...

Tôi tưởng như nỗi buồn đã để lại bên hồ nước rồi...nhưng hóa ra tôi lại bị chính tâm trạng của mình đánh lừa.

Bỗng hình ảnh tôi qua gương phản chiếu méo mó nhòa dần, thay vào đó là gương mặt cậu nhóc ấy...và khuôn mặt dễ thương của bé gái kia...tôi có em ư? Giấc mơ thuở nhỏ đã trở thành hiện thực...nhưng tôi lại không thể ôm ấp các em mình như một người anh...

Lỗi do người lớn chứ...tại sao chúng tôi lại phải chịu...???

_Sao rồi?

Tôi giật thót người, quay qua, thấy nàng đang đứng trước cửa nhà tắm từ lúc nào.

_Không! Anh...!! -Tôi ấp úng. Quay vội đi lén quệt nhẹ giọt nước mắt đang trực trào ra.

_Con trai các anh hay thật đấy! -Nàng cau mày lườm tôi, rồi bước lại với lấy cái khăn mặt, xả nước vò, rồi lau mặt cho tôi. May mà nàng chưa kịp để ý.

_Anh xin lỗi! -Tôi ngượng ngùng, nhưng lòng thì hạnh phúc vô cùng với sự ân cần đó của nàng.

Lau mặt cho tôi xong, nàng dìu tôi ra giường ngồi.

_Anh uống đi! -Nàng cầm cốc nước chanh trên bàn đưa cho tôi.

Tôi đón lấy làm một hơi, thấy đỡ đỡ hơn rất nhiều, nhưng đầu thì vẫn nhức như búa bổ.

_Anh nằm nghỉ một chút đi!

_Em đi đâu vậy?

_Xuống hát chứ đi đâu! -Nàng bước ra cửa, quay lại nhìn tôi tủm tỉm cười, rồi đóng cửa lại.

Tôi ngồi ngẫn ngơ một lúc rồi cũng thả người nằm xuống...

Oải lắm rồi...nên giấc ngủ tới rất nhanh....

****

Giấc ngủ mệt nhoài chẳng biết kéo dài bao lâu nữa... trong cơn mơ màng bỗng tôi cảm nhận một sự mềm mại cựa quậy khẽ trong lòng...

Tôi cố hé đôi mắt mệt mỏi ra nhìn...rồi sững sờ mở trừng ra luôn. Nàng đang gối đầu lên tay tôi, thu mình nép vào tôi ngủ ngon lành...

Tim tôi lại nhảy rộn ràng trong lồng ngực...tôi cố không dám thở mạnh...chỉ sợ sẽ làm vụt mất đi khoảnh khắc thiên thần ấy...

Tiếng hát oang oang của tụi thằng Lâm dưới tầng 2 không còn nữa, không gian im ắng...chỉ có tiếng tích tắc của cái đồng hồ báo thức trên bàn điểm nhẹ từng giây...tụi nó đi quái đâu nhỉ, hay cũng ngủ hết cả lũ rồi???

Tôi cũng chẳng quan tâm nhiều, bởi thế giới đối với tôi giờ chỉ dồn vào khuôn mặt thân thương kia, mắt nàng nhắm nghiền, đôi môi chúm chím...yên bình quá...

Tôi say xưa ngắm nhìn...chỉ muốn thời gian ngưng hẳn lại... cho khoảnh khắc này sẽ luôn là mãi mãi...

Bất giác tôi đưa tay vớt nhẹ những sợi tóc mai trên má nàng, rồi xiết nàng bằng một cái ôm nhè nhẹ...hết sức nhè nhẹ để nàng không tỉnh giấc...sau đó dịu dàng phớt nhẹ lên đôi môi chúm chím kia một nụ hôn run rẩy...chứ không có vồ vập như lúc nãy bên Hồ nước...hết sức nâng niu để không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ yêu thương kia...

Rồi nụ hôn dừng lại trên trán nàng, tôi kề má vào đó, hít hà mùi hương thoang thoảng trên tóc...

Tôi mỉm cười nhắm mắt lại...

Thật hạnh phúc khi tới một ngày, những giấc mơ đã không chỉ còn là giấc mơ...

Tình yêu lấy đi của tôi nhiều nước mắt, nhưng cũng đem đến cho tôi những trải nghiệm ngọt ngào nhất mà đâu phải ai cũng có được. Có lẽ số phận luôn công bằng cho những người dám vượt qua những tăm tối để tìm cho mình một lẽ yêu đích thực trong đời.

Giấc ngủ thứ hai kéo đến mới thật êm ái làm sao...

****

Cuộc đời cũng không đến nỗi bạc đãi tôi quá thể đáng, mang đến cho tôi những nỗi đau tột cùng thì cũng ngay lập tức xoa dịu tôi bằng tình yêu của người con gái này, nàng về mang theo những ấm áp vô hạn, dịu dàng chườm vào những tổn thương trong trái tim tôi đang rỉ máu...

Số phận chắc cũng chỉ thử thách lòng kiên trì của tôi đến đâu thôi. Bởi những thứ đã tưởng như vuột khỏi tầm tay thì lại tìm về theo những cách mà tôi có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ tới. Dù phía trước vẫn còn đặt ra cho tôi nhiều thử thách lớn lao, nhưng chỉ cần có những khoảnh khắc này cũng đủ cho tôi thêm quyết tâm và nghị lực để vượt qua...khẳng định những điều tôi đã tin và tôn thờ...

Chỉ cần có nàng, mọi thứ sẽ lại dễ dàng được cân bằng. Tại sao tôi lại cứ phải trăn trở suy nghĩ mà làm chi?

Trong cơn mơ màng, bỗng tôi cảm nhận một cái chân gác nhẹ lên người...

Eo ôi! Công chúa mít ướt của tôi ngủ xấu quá...

Trong cơn vô thức tôi mỉm cười rồi cũng xoay sang ôm lại nàng...

Cơ mà sao rắn chắc và to lù lù thế này nhỉ? Sự mềm mại yêu kiều ban nãy đâu rồi???

Tôi hoảng hồn sờ sờ nắn nắn cái lưng to như tấm phản rồi mở choàng mắt ra...

Giời ạ!! Là cái thằng chết toi Hòa...

_Mẹ kiếp!!! -Tôi vội đẩy nó ra, đạp luôn cho một phát, rồi ngồi bật dậy.

_Gì thế?? -Nó hé mắt ra, giọng ngái ngủ làu bàu.

_Ngọc..của tao...đâu? -Tôi thảng thốt hỏi nó.

_Cái Hồng nhà tớ đưa về phòng trọ rồi, lát nữa lúc nào đi ăn thì qua đón! -Nó ngoác cái mồm ngáp ngáp.

_Tao tưởng mày ngủ trên tầng 4 cơ mà?

_Vừa phải nhường phòng cho thằng Lâm với vợ nó.

_Sơn đâu?

_Thì vẫn đang ngồi nói chuyện với Hằng dưới tầng 2!

Tôi quay nhìn đồng hồ, cũng đã 6 rưỡi chiều rồi.

_Dậy thôi! -Tôi đứng dậy cởi quần áo rồi bước vô nhà tắm.

_Để bạn ngủ tí đã! -Nó uể oải.

_Ngủ gì giờ này nữa, tắm rửa rồi đi ăn thôi! -Tôi giục.

_Ờ!! -Nó cũng ngồi dậy cởi đồ rồi vào tắm cùng tôi.

_Mẹ, trưa nay uống sợ thật!

_Ừ! -Tôi xối nước lên người rồi đưa vòi hoa sen cho nó để kỳ cọ.

_Cậu say không? Tớ về nôn phát xong ngủ éo biết gì luôn.

_Tao cũng thế!

_Mà lúc nãy ở trong phòng với Ngọc có "gì gì" không? -Nó vừa xả nước vừa quay sang tôi tò mò.

_Sao cơ??

_Thấy Lâm bảo hai người ở trong phòng đóng cửa cả tiếng đồng hồ mà -Nó toét miệng cười.

_Việc của chúng mày à? Lắm chuyện! -Tôi vừa xoa xà phòng vừa gắt gỏng.

_Cậu không phải giấu, anh em có gì mà ngại!

_Tao ngủ mê mệt mà, biết gì đâu.

_Thật không?

_Thật cái mả cha mày! Thôi tắm nhanh lên, sốt ruột!

****

Tắm rửa thay quần áo xong xuôi, tôi với Hòa lấy xe qua đón nàng với Hồng. Sơn lấy xe Lâm đưa Hằng về để chuẩn bị tối đi diễn. Còn thằng Lâm thì...kệ cha nó, gọi mãi chả thấy nghe máy gì cả...chắc lại đang say sưa với "vợ" rồi.

_Xong chưa? -Tới khu trọ cũ, tôi ngó vào phòng, thấy cái Hồng đang ngồi sấy tóc.

_Tụi em xong rồi đây!!

_Con gái các bà lúc nào cũng chúa lề mề! -Hòa bước vào bĩu môi.

_Lề mề cái đầu anh ý! -Hồng cau mày nguýt nó.

_Ngọc..nhà anh đâu? -Tôi thấy thích thú yêu yêu với cách gọi mới này.

_Chị ấy đang thay đồ!

_Em đây! -Nàng bước từ phòng tắm ra.

_Tỉnh rượu chưa anh?

Câu hỏi của nàng chẳng thể lọt được vào tai tôi, vì tôi đang sững người nhìn nàng...

Chiếc áo hai dây màu hồng mix cùng với chân váy đầm xòe công chúa ren màu kem phô bày vóc dáng một cách hoàn hảo, mái tóc buông thả tự nhiên xuống bờ vai trắng ngần...khuôn mặt mộc chỉ điểm một chút son lên môi thôi làm nổi bật thêm vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết vốn có...

Nàng với mùa thu Hà Nội, vẻ nào đẹp hơn nhỉ??

_Gì thế? Mặt em nhọ à?

_Hả!! -Tôi giật mình quay lại thực tại, cái đầu ẩm ương của tôi lúc quái nào cũng có thể bay bổng được mới tài chứ.

_Không!!! Mình đi được chưa? -Tôi đỏ mặt gãi đầu.

_Đợi em thay đồ đã!! -Hồng bước lại tủ lấy đồ.

_Nhanh lên bà! -Hòa sốt sắng giục.

****

_Alo!

_Em đây đại ka!

_Mày đang ở đâu thế, về đi ăn!

_Đại ka với sếp cùng mọi người cứ đi ăn đi, em đưa Hằng đi diễn, lúc nào về ở đâu thì em gọi.

_Này, bạn bè gì mà nhiệt tình thế? -Tôi bĩu môi mỉa nó.

_Có gì đâu đại ka! -Nó cười hề hề.

_Thôi được rồi có gì lát nữa alo nhé!

_Vâng!

_Sao hả? -Hòa nhấn ga lên đi song song với tôi quay sang hỏi.

_Nó bận đưa em Hằng đi diễn rồi.

_Thằng này cũng gớm mặt đấy -Hòa chép miệng cười.

_Còn thằng Lâm thì sao?

_Kệ nó! Muộn rồi, 7 rưỡi rồi, chờ chúng nó xong chương trình thì đói mốc mồm à!

_Thế giờ đi đâu?

_Ngọc thích ăn gì? Để bạn ấy quyết định đi!

_Em sao? -Tôi ngoái đầu lại hỏi nàng.

_Em ăn gì cũng được mà!

_Cứ nói một sở thích bất kỳ đi?

_Thế thì bún chả nhé!

_Ok

_Bún chả thì lên Nguyễn Khuyến đi, tao biết mỗi quán ở đấy. -Hòa nói.

_Ừ!

Chúng tôi hòa vào dòng xe tấp nập, trong khung cảnh lộng lẫy ánh đèn của Hà Nội về đêm, gió thu dịu mát khiến lòng phấn chấn và sảng khoái hẳn, quan trọng hơn nữa là được chở người yêu đi chơi, nên nhìn đời chỗ nào cũng thấy lung linh rộn rã hết.

Ăn uống xong xuôi rồi thì thằng Lâm mới gọi điện. Nó bảo anh Hùng hôm nay diễn trên vũ trường Hồ Gươm Xanh, anh ấy rủ lên đó chơi. Tôi từ chối thẳng thừng luôn, dù rất cảm kích nhưng tôi không bao giờ muốn đưa nàng vào những chỗ phức tạp với bao nhiêu những hình ảnh chướng mắt như vậy.

Rời quán ăn chúng tôi lượn lên bờ hồ đi lòng vòng rồi tạt té vào quán cafe tiếp tục truyện trò.

Ngồi được 30 phút thì Hòa bảo đưa Hồng đi có chút việc. Nó nhấm nháy cho tôi tự hiểu là chúng nó muốn để cho tôi và nàng chút không gian riêng tư, thằng này nhiều lúc cũng tâm lý đấy chứ nhỉ?

Tâm sự thêm một lúc tôi lại rủ nàng lấy xe dạo qua những con phố, hít hà hương hoa sữa thơm nồng...tận hưởng những mát lành êm dịu.

_Mấy năm rồi mới được sống trong không khí của mùa thu -Nàng ôm tôi thỏ thẻ.

_Anh thì lần đầu tiên mới được thưởng thức và thấy thu đẹp đến vậy. -Tôi nắm lấy bàn tay nàng xiết nhẹ.

_Mọi năm thì sao?

_Mọi năm đâu có em kề bên..

Tôi lái xe đi chầm chậm, loanh quanh đã ra tới Hồ Tây, đi một vòng rồi dừng lại con đường cạnh công viên nước.

_Đã hết mùa sen rồi anh nhỉ? -Nàng dắt tay tôi đi dạo ven hồ, nhìn những tán sen đã trơ trụi.

_Ukm

_Tiếc thật đấy

_Sao phải tiếc, tạo hóa sinh ra bốn mùa thì cũng phải ban cho mỗi mùa một vẻ đẹp riêng chứ, công bằng mà. Em ra vào mùa thu thì hãy tận hưởng vẻ đẹp của mùa thu đi!

_Bao giờ mới được cùng anh đi qua hết bốn mùa nhỉ?

_Hồi mình còn học cùng nhau chẳng phải đã đi qua hết rùi sao? -Tôi cười.

_Hồi đó nói làm chi!

_Anh nghĩ sẽ không còn xa nữa đâu!

Tôi kéo nàng ngồi xuống ghế đá. Nàng ngả đầu vào vai tôi, cùng ngắm nhìn những ánh đèn phản chiếu xuống mặt hồ.

_Chiều mai ra đây ngắm hoàng hôn anh nhé -Nàng thủ thỉ.

_Đâu cần phải chiều mai, mình cũng đang ngắm mà.

_Trưa nay bên hồ nước anh cũng bảo vậy? Giờ là đêm tối rồi?

_Em chẳng từng nói:"Nếu sau này chúng ta có xa nhau, mỗi khi nào nhớ đến em, anh hãy nhìn về phía mặt trời mỗi lúc hoàng hôn xuống...em sẽ đến..." còn gì?

_Anh vẫn nhớ...? -Nàng ôm lấy tôi trong bồi hồi những cảm xúc về hoài niệm năm xưa.

_Sao có thể quên được, giờ điều đó đã được nâng lên một tầm khác rồi?

_Như thế nào vậy?

_Có biết cách anh ngắm hoàng hôn khi chúng ta xa nhau không?

_Không?

_Nhắm mắt lại và nghĩ về em!

Tôi hôn nhẹ lên mái tóc nàng...chúng tôi nhìn lên bầu trời...không phải là những vì sao lung linh kia, cũng chẳng phải ánh đèn mờ ảo xung quanh hồ. Khung cảnh qua những yêu thương của chúng tôi lại là những tia nắng le lói cuối chiều...

Cả tôi và nàng...

Đang cùng nhìn về phía hoàng hôn...

(Còn nữa)