_Trả bài, trả bài kiểm tra nè!! - Giọng nói ngọt ngào của nàng lớp phó học tập vang lên, cả lớp ùa đến:
_Đâu đâu!! Đưa tớ trước
_Tớ được mấy điểm vậy
_Ui giời, trời ganh ghét thiên tài, bài thế này mà chỉ được có 3 là sao!?.-Tiếng thằng Sơn than thở giữa những tiếng ồn ào.
Mặc kệ tụi nó, tôi say xưa ngồi chống cằm ngắm nàng, khuôn mặt xinh xắn và thông minh, nụ cười rạng rỡ với cái lúm đồng tiền làm duyên, đôi tay nhỏ trắng muốt xinh xinh đang phát bài kiểm tra, nhìn nàng...phải diễn tả như thế nào nhỉ? À!! Phượng hoàng giữa bầy gà...tôi gật gù lim dim mắt trầm ngâm, hài lòng với kiểu so sánh của mình, có như vậy mới xứng với nhan sắc của nàng.
_Của Hiếu nè!! Làm tốt lắm hay sao mà tự tin hớn hở thế.-Giọng nàng nhẹ nhàng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ đang bay bổng của tôi, giật mình tôi mở mắt ra, nàng đang đứng trước mặt tôi, mỉm cười.
_Tớ! Tớ...không..tớ.- Tôi đỏ mặt ấp úng, tim đập thình thịch.
_Chúc mừng nhé, lần này bạn làm tốt lắm, 8 điểm. – Nàng nháy mắt rùi đưa bài kiểm tra cho tôi, hành động tinh nghịch và đáng yêu đó khiến tôi nhìn nàng ngơ ngẩn. Bắt gặp ánh mắt như si như mê đó của tôi, nàng thoáng ngại ngùng rồi quay đi. Bỏ lại tôi vẫn đang đờ đẫn như thằng mất hồn.
Tôi đã để ý nàng từ đầu năm học lớp 11,tôi mến nàng không chỉ vì nàng đẹp, mà vì nàng cũng có một cá tính giống tôi, sống nội tâm, đa cảm và hay suy nghĩ về cuộc sống. Có thế nói là già trước tuổi cũng được, nên chúng tôi thi thoảng cũng hay tâm sự với nhau, với những triết lý như những người đã trưởng thành vậy. Nhưng chỉ dừng lại ở quan hệ bạn bè, tôi rất muốn bày tỏ tình cảm với nàng, nhưng chưa có cơ hội nào. Vì chúng tôi chẳng bao giờ có cơ hội được tiếp xúc riêng tư với nhau, có đi chơi cũng là đi chơi chung với cả một nhóm bạn. Với lại, tối rất sợ, nếu ngỏ lời mà bị nàng từ chối thì thật là bẽ mặt, khéo tôi chẳng giám đi học vì xấu hổ mất. Nên tôi vẫn phải ôm mối tình đơn phương như vậy.
****
7strong5 sáng... Đầu tóc rối bù, ngậm cái bánh mỳ trong miệng tôi dắt xe vội vã lao ra cửa, sắp đến giờ học rồi, không nhanh thì muộn mất. Hối hả nhảy lên xe tôi phóng đi, đằng sau vẫn văng vẳng tiếng mắng chửi của mẹ.
Tiết đầu hôm nay chỉ là Giáo dục công dân, nhưng bà dạy môn này nổi tiếng ghê gớm ở trường, nên có chết cũng phải vào lớp, không dám bùng như những môn khác. Cãng nghĩ tôi càng sốt ruột, bặm môi tôi cố đạp thật nhanh..
_Rầm!!! Ối..!!! - Vừa phi từ trong ngõ để lao ra đường lớn bất ngờ tôi tông phải một ai đó cũng đang đi rất vội vã. Cả 2 ngã sóng soài dưới đất. Tôi ngã đập mặt xuống, sao giăng đầy trời. Ôm khuôn mặt nhăn nhó tôi chồm dậy:
_Chết...!! – Đang định nói thêm chứ “tiệt", bỗng tôi lấy cả 2 tay bưng miệng lại để nó khỏi vọt ra mồm, mở căng mắt ra nhìn kỹ hơn. Một thân hình nhỏ nhắn với khuôn mặt xinh xinh cũng đang nhăn nhó chống tay ngồi dậy...lớp phó... à không! Là nàng!!!
Thoáng chút sửng sốt, tôi lao đến đỡ tay nàng dậy, miệng lắp bắp:
_Ôi!! Ngọc... có sao không....tớ...tớ!!
_Là Hiếu đấy hả, sao không nhìn đường vậy. -Vẫn chưa hết đau, nàng nhăn mặt.
_Tớ..tớ! – Tôi đỏ dừ mặt gãi đầu: Ngọc không sao chứ? Tớ xin lỗi, đang sợ muộn học nên tớ hơi vội!
_Thôi chết! – Nàng như sực tỉnh: Không đi nhanh thì muộn thật đấy, nói chuyện sau đi.
Rồi nàng lập cập dựng xe vậy, bỗng nhiên tôi thấy nàng cười méo xệch, tôi nhìn xuống, thấy bánh xe của nàng đã bị sang vành, không thể đi được. Hít một hơi thở thật sâu tôi dựng xe mình lên nói:
_Để tớ dắt vào tiệm sửa xe bên kia đường rồi tớ đèo Ngọc đi, trưa đi học về thì mình qua lấy, được không?
Thoáng thấy một chút do dự trong mắt nàng, nhưng cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa, tôi liên bước tới rồi bê thốc xe của nàng lên, mang qua tiệm sửa xe, rồi quay lại, nhảy lên xe nhìn nàng nói:
_Nào! Không nhanh, bảo vệ đóng cổng bây giờ.
Khuôn mặt nàng ửng đỏ, nhưng nàng cũng ko còn lựa chọn nào tốt hơn, vén tà áo dài thướt tha lên, nàng ngồi lên xe tôi,tay khẽ bấu vào hông tôi để chỉnh lại tư thế ngồi. Người tôi bỗng trào dâng một niềm cảm xúc khó tả,nó bay bổng cứ như đang đi trên mây vậy. Một niềm vui sướng và hạnh phúc ùa về bất chấp cái vết sước trên đầu đang rỉ máu, khẽ huýt sáo tôi nhón chân đạp, chiếc xe như đang bay. Đời thật đẹp, ngày nào đi học muộn mà cũng..như thế này thì tôi sẵn sàng đi học muộn cả năm luôn. Nghĩ đến vây tôi nhắm mắt cười tít...
****
_Chết rồi, đóng cổng rồi Hiếu ơi! – Nàng như sắp khóc: Làm thế nào bây giờ!?
Tôi đứng tần ngần nhìn lên cái cổng đã đóng sừng sững trước mặt.
_Đã vào lớp được 5 phút rồi.- Nàng nói như mếu, mắt rơm rớm.
_Không sao! Đừng lo, để tớ nghĩ cách đã! -Thấy nàng như vậy tôi cuống quýt xua tay.Bỗng mắt tôi sáng lên, tôi đập tay đánh bốp:
_Có cách rồi, có cách rồi.
_Sao, cách gì nói đi Hiếu! – Nàng nhìn tôi hy vọng.
_Trèo tường! – Tôi quay sang nàng nháy mắt.
_Không! Ai lại làm thế, kỳ lắm.- Nàng thảng thốt, mắt ánh lên sự thất vọng.
_Thế còn cách nào nữa đâu, giờ gọi cổng thì chắc chắn sẽ bị ghi vào sổ đen của trường, mà Ngoc lại là cán bộ lớp, nghĩ xem có ổn không.-Tôi giãi bày.
_Nhưng...lỡ có ai thấy thì kỳ lắm.- Nàng đỏ mặt cúi xuống vân vê vạt áo.
_Thì tớ có bảo là trèo ở đây đâu!
_Thế...
_Chúng ta sẽ vòng ra đằng sau trường.- Tôi nhe răng cười.
_.....
_Sao nào???
_.....
_Thế thôi Ngọc cứ đứng ở đây chờ hết tiết vậy nhé, tớ đi trước đây! Bảo trọng! – Tôi liền xoay người bước đi.
_Không...Hiếu... đợi tớ với.- Nàng hoảng hốt chạy theo sau, khuôn mặt càng đỏ hơn.
****
_Cao thế này làm sao tớ leo được! –Nàng ngước nhìn bức tường, giọng chán nản.Tôi liền ngồi cúi xuống.
_Gì vậy?- Nàng tròn xoe mắt ngạc nhiên.
_Trèo lên lưng tớ đi.- Tôi nói.
_Không...ai lại thế..!
_Không có thời gian cho sự ngại ngần ở đây đâu, cô giáo sắp lên lớp rồi đấy.- Tôi nói giọng đe doạ. Thoáng một chút đắn đo nữa, rồi nàng định nhún người bước lên lưng tôi.
_Khoan đã! –Tôi nhảy dựng người lên.
_Lại gì nữa đây!? -Vẫn đôi mắt tròn xoe ngây ngô nàng nhìn tôi.
_Ngọc bỏ cái guốc ra, cái đó mà cắm vào lưng tớ thì không phải chuyện đùa đâu.-Tôi cười cười.
_Chết tớ quên, xin lỗi! – Nàng đỏ mặt, rùi cùi xuống tháo đôi guốc ra.
_Đưa cho tớ đi!
Nàng liền đưa cho tôi, tôi tháo luôn đôi dép của tôi, cầm cặp sách của tôi và nàng lên rồi liệng tất cả qua tường.
_Bạn chuyên nghiệp thật đó, bao nhiêu lần như vậy rồi.-Nàng nhìn tôi thè lưỡi.
_Không dưới..vài chục lần,thôi không nói chuyện nữa mất thời gian quá! –Tôi lại ngồi cúi xuống. Nàng liền bước bàn chân nhỏ xinh lên vai tôi.
_Ối..cẩn thận ngã tớ!!
_Ngọc cứ bám sát vào tường vào, không sao đâu! –Tôi vừa đứng lên vừa nói, và vừa liếc đôi bàn chân nhỏ xinh xinh trắng hồng của nàng, tim đập rộn ràng.
_Nào! Bám vào đó đi, rồi, cứ như thế, như thế!
_Tớ bám rồi!
_Chắc chưa??
_Chắc lắm rồi!
_Nào..hây ya..!! – Tôi đỡ lấy đôi bàn chân nàng rồi dùng sức đẩy lên. Sau khi nàng đã ngồi yên vị trên tường rồi thì tôi cũng trèo lên rồi nhảy luôn vào trong.
_Nào nhảy xuống đi!
_Nhưng cao lắm tớ sợ...!
_Không sao đâu, không thấy tớ vừa nhảy à, dễ như ăn bỏng ngô vậy.
_Nhưng..tớ sợ lắm...huhu...! – Nàng mếu máo.
_Được rồi, có tớ đỡ dưới này rồi, nhảy đi!
_Không, không...tớ...!
_Đứa nào kia, chúng mày đang làm gì đấy, trốn học à!- Một giọng nói oang oang không lẫn vào đâu được của “bố” bảo vệ từ đâu vọng đến.
Nàng tái mét mặt, tung người xuống không chút do dự. Tôi liền lao ra đỡ lấy thần hình mềm mại đang bay xuống như tiên nữ giáng trần, 2 đứa cùng ngã lăn quay ra đất, nàng nằm đè lên tôi, tóc nàng xoã hết xuống mặt tôi thơm ngát như hoa, thật không thể tưởng tượng được người mà tôi đang thương thầm trộm nhớ giờ lại đang nằm gọn trong lòng tôi, mùi hương con gái thoang thoảng khiên tôi ngất ngây quay cuồng, tim đập rộn ràng,lòng rao rực dấy lên một niềm cảm xúc khó tả..Nàng hình như cũng đang bối rối, người nàng run bắn lên, khuôn mặt đã đỏ nay lại càng thêm đỏ, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng gần gũi như vậy với một người khác giới là tôi đây....
_2 đứa kia! Đứng lại! - Tiếng “bố” bảo vệ lại vang lên xé toang bầu trời thần tiên mà tôi đang bay bổng trong đó, làm tôi rơi xuống mặt đất, sực tỉnh. Tôi đỡ nàng dậy, vơ vội guốc, cặp và dép của 2 đứa rồi dắt tay nàng chạy bạt mạng.
_Ông ý đi chưa!?
_Hình như đi rồi đấy! – Đang ngồi lúm khúm trong bụi hoa ở khuôn viên phía sau dãy nhà lớp 12 tôi ngó ra thì thào. Tay tôi vẫn đang năm chặt lấy tay nàng không rời và tôi cũng chẳng muốn rời. Bỗng nàng rút tay ra khỏi tay tôi, giật lấy đôi guốc xỏ vào chân, rồi cầm lấy cặp, chẳng nói với tôi một lời nào. Nàng hối hả chạy lên lớp,tà áo dài tha thướt tung bay, bóng nàng như thiên thần giữa sân trường ngập nắng tạo nên một khung cảnh nên thơ khiên tôi ngơ ngẩn đứng nhìn mà quên đi thực tại...một vài cơn gió thổi lá khô bay xào xạc...mùa thu năm nay đẹp quá...
(Còn nữa)