Ranh Giới

Chương 15: Lạc điệu

Tiết trời Hà Nội vào thu, đầu tháng mười. Gió heo may đã bắt đầu thồi nhè nhẹ trên những con phố, lùa vào những tán cây. Không khí dịu mát đã trở lại sau những ngày nắng nóng cuối hạ. Đi dạo trên đường khu vực trung tâm, nhất là ở những khu phố cổ sẽ dễ dàng bắt gặp những gánh hàng cốm, hàng hoa, nổi bật là màu vàng rực rỡ của hoa cúc, khiến lòng bồi hồi những xúc cảm nhớ thương... Và còn một đặc sản không thể vắng mặt trong bữa tiệc thu Hà Nội, đó là hoa sữa, mùi hương phảng phất dìu dịu quyện vào người đi đường như níu kéo và gợi mở tâm hồn ta nhớ về những hồi ức thiêng liêng, và ghi sâu vào trong lòng ta một cái gì đấy rất riêng, rất Hà Nội...

Rảo chân đạp xe trên những con đường, tôi thả hồn vào bầu không khí mát lành, say sưa tận hưởng và đắm chìm trong những cảm xúc mới khám phá nơi phố phường nhộn nhịp này.

Vậy là tôi đã bước vào đời sinh viên được gần một tháng rồi, vẫn đang trong giai đoạn hoà nhịp với cuộc sống nơi đây, nhưng đã không còn cái cảm giác bỡ ngỡ như lúc ban đầu mới lên Hà Nội nữa. Ngoài thời gian lên lớp, thư viện, học bài... tôi vẫn luôn để dành cho mình một chút thời gian rảnh rỗi để tự đạp xe đi khám phá cuộc sống. Đôi lúc mải đi quên cả đường về, hỏi đường mò mẫm mãi mới tìm về được đến nhà.

****

_A! Chào ông cháu!

_Ơ, sao hôm nay chú về sớm thế?-Vừa bước vào phòng tôi đã thấy chú Phong đang lúi húi chỗ quầy bếp, ngoảnh ra nhìn tôi cười:

_Hôm nay sếp đi công tác trong Sài Gòn, đến tận ngày kia mới về, vừa đưa lão ý ra sân bay xong.

_Vậy là ngày mai chú cũng được nghỉ luôn ạ?-Tôi tháo giày ra đặt ba lô xuống.

_Ờ! Thi thoảng cũng có một vài ngày nghỉ như thế này – Chú vừa nói vừa đưa thìa súp lêm miệng nếm, cái mặt núng nính nhăn lại:

_Ui chao, bỏ mẹ, cho hơi nhiều muối rồi!

_Chú nấu cái gì đấy! Có cần cháu giúp gì không?- Tôi bước lại, thấy trên quầy bày ngổn ngang rau và thịt, trên bếp một nồi canh đang sôi sùng sục.

_Hôm nay mát giời, lại được nghỉ xả hơi nên chiêu đãi ông cháu bữa lẩu! Trải chiếu rồi bày luôn cho chú bọn rau này ra, xong rồi đấy!

_Vâng ạ!

Những lúc chú mà nấu ăn thì tôi chỉ có làm chân lặt vặt thôi, vì trong cái việc bếp núc tôi khá là vụng, 2 chú cháu phân chia công việc theo kiểu đứa nào về trước thì đứa đấy đi chợ nấu cơm rồi ghi sổ lại, cuối tháng cộng tổng kết rồi cưa đôi tiền ăn, ai bỏ ra ít hơn thì bù cho người kia, nếu muốn chiêu đãi ngoài hợp đồng thì khỏi phải ghi, tính cách chú thoải mái thẳng thắn nên rất dễ sống. Với khả năng nấu ăn của tôi, quanh quẩn mãi cũng chỉ rau luộc, trứng tráng, đậu rán, thịt luộc, thịt rang muối và những món đơn giản khác. Còn chú phải nói là một đầu bếp khá cừ khôi, nhưng món ăn chú nấu đều rất cầu kỳ và ngon miệng, không thua kém bất kỳ nhà hàng nào cả.

Nhưng cũng không vì thế mà chú chê bai những món tôi nấu, chú luôn bảo:” Ăn sơn hào hải vị mãi nhàm rồi, đôi khi những bữa cơm đạm bạc lại cảm thấy ngon miệng và ấm cúng..” Tôi cũng chẳng biết chú nói thật hay chỉ là an ủi nữa.

_Nào uống đi!

_Vâng cháu mời chú!- Tôi nâng chén rượu lên cụng với chú rồi...nhăn mặt nhấp một chút. Chú dốc thẳng chén rượu lên ực một hơi hết sạch, chép miệng khoan khoái.

_Ơ, uống hết đi chứ - Chú trố mắt nhìn chén rượu vẫn sóng sánh của tôi.

_Hì hì! Chú thừa biết là cháu không biết uống rượu mà.-Tôi nhe răng cười trừ.

_Này chú ăn đi, chín rồi đấy, cháu không uống thì cháu phục vụ chú mà.-Tôi với tay gắp cho chú.

_Chán ông cháu quá!-Chú khẽ lắc đầu rồi rót thêm chén rượu nữa. Ực thêm hớp nữa rồi chú nói tiếp.

_Tửu và sắc là 2 món ăn tinh thần số một của đàn ông hội mình, chỉ biết mỗi một thứ đã là kém cỏi, mày không biết cả hai thứ thì về nhà mượn mẹ mày cái váy đi cháu ạ.-Nói xong chú cười khà khà.

_Cháu còn đi học mà chú.-Tôi vừa nhồm nhoàm ăn vừa cười.

_Ui giời! Nói chuyện với mày chán bỏ mẹ.-Chú lắc đầu rồi cắm cúi ăn.

_Mày có người yêu chưa? Đã từng thấy rung động trước một đứa con gái nào chưa - Bỗng nhiên chú ngẩng lên hỏi tôi. Khiến tôi giật mình, tôi cúi mặt xuống bát bối rối.

_Cháu ạ..!? Cháu...chưa chú ạ.

_Thật không? Tao chẳng tin! Nom mặt và thái độ của mày tao biết thừa –Chú nheo mắt nhìn tôi dò xét.

_Thật...cháu...-Bỗng nhiên tôi vơ lấy chén rượu của mình làm ực một hơi, một mùi cay nồng sộc lên mũi khiến tôi lợm giọng, phải đưa tay lên bưng miệng. Chú trợn mắt nhìn tôi như người ngoài hành tinh.

_Mày làm sao thế?

_Cháu..không sao!-Tôi thấy người râm ran, một cảm giác nóng bừng đi từ cổ xuống dạ dày, lần đầu tiên tôi uống hết một chén rượu đầy. Chẳng hiểu sao mỗi khi có một cái gì gợi nhớ đến người ấy là tôi lại mất tự chủ đến vậy.

_Này! Uống thêm nữa đi – Chú rót thêm cho tôi một chén.

_Không! Cháu thôi, cháu không uống đâu ạ - Tôi lầm lũi cắm cúi ăn.

Chú vừa nhâm nhi chén rượu, vừa nhìn tôi dò xét:

_Tao xem thái độ của mày khác thường lắm?

_Không có gì đâu mà chú! -Tôi cố gượng cười.

_Mày không nói thì thôi, tao đếch hỏi nửa, kẻo mày lại bảo tao nhiều chuyện.-Chú dốc chén rượu uống cạn.

_Thế mai chú có về với cô không ạ.-Tôi nói lảng sang chuyện khác rồi với lấy chai rượu rót thêm cho chú.

_Không! Lâu mới được nghỉ ngoài luồng, về nhà với cô mày thì phí lắm.-Chú nháy mắt

_Sao lại phí ạ, cháu mà được nghỉ là cháu cũng về với mẹ cháu.

_Thôi ăn đi ông nội ơi, tao biết mày là số một rồi.-Chú lắc đầu xua tay tỏ vẻ chán nản.

_Vâng!-Tôi cũng chẳng muốn nói nữa kẻo chú lại bảo đa sự, nhưng có vẻ như thế giới đàn ông đang có quá nhiều điều phức tạp với suy nghĩ của tôi, khiến tôi chưa thể nào tiếp thu ngay được.

****

Sau bữa tối, tôi rửa bát đũa xong thì vô phòng học bài. Chú ngồi ngoài xem tivi, tối nào cũng như vậy, 2 chú cháu việc ai người nấy làm. Nói thật sự ra thì tôi với chú nói chuyện có vẻ như là không hợp nhau lắm, ngoài mấy chuyện kỷ niệm cũ, hỏi han cuộc sống, người thân, công việc, học tập thì chẳng có chuyện gì để nói cả. Thi thoảng chú lại ra ngoài uống cafe hoặc đi uống rượu, có hôm đi đến 2,3 giờ sáng mới về nhà, người nồng nặc mùi rượu, nôn thốc nôn tháo rồi nằm vật ra ngay cửa. Tôi luôn là người phải dọn dẹp những sản phẩm của chú sau một đêm tuý luý như vậy, khổ sở nhất là phải đỡ cái thân hình ục ịch của chú vào phòng và lại một đêm mất ngủ vì tiếng gáy như lò kéo bễ, cũng may là mỗi chú cháu một giường, nếu không chắc tôi cũng say luôn vì cái hơi rượu từ người chú phả ra mất. Chính vì thế tôi lại càng ghét uống rượu kinh khủng.

_Hiếu ơi!-Bống chú gọi vọng vào.

_Vâng, cháu nghe.-Tôi dừng bút ngẩng lên trả lời.

_Học xong chưa?

_Chưa chú! Có gì không ạ?

_Tưởng xong rồi đi ra đằng này với chú một lát.

_Dạ thôi chú cứ đi đi, mai cháu có bài kiểm tra điều kiện mà!

_Ui giời, mày cứ quan trọng hoá vấn đề, kiểm tra thôi chứ có phải thi đâu mà sợ.-Chú vừa bước vào phòng, thay quần áo vừa nói.

_Dạ thôi chú cứ đi đi ạ!

_Mày cứ học nhiều quá nó mụ người đi đấy cháu, tuổi trẻ phải biết chơi một chút, biết tận hưởng cuộc sống một tí chứ!

_Thì cháu vẫn tận hưởng đấy thôi.-Tôi nhìn chú cười.

_Ờ ờ..tao biết cái kiểu tận hưởng của mày rồi.-Chú ngán ngẩm nhìn tôi lắc đầu rồi đi ra ngoài.

Tôi thở phào, rồi lại cắm cúi tiếp tục với những con số ma trận. Ngồi thêm khoảng 2 tiếng thì tôi thấy hơi váng đầu và buồn ngủ, có lẽ bởi ảnh hưởng của chén rượu lúc nãy chăng. Khẽ vươn vai đứng dậy rồi đi đến tủ lạnh lấy chai nước tu ừng ực, tôi nghĩ đây có lẽ là cách xả rượu tốt nhất, từng dòng nước mát rượi tuôn vào dạ dày khiến tôi thấy cơn nóng trong người như dịu bớt. Theo thói quen tôi lại bước vào phòng đi đến mở toang cửa sổ ra, tiếng ồn ào xe cộ ùa vào mang theo cả gió mát và mùi hương hoa sữa thoang thoảng thật khoan khoái. Tôi chống cằm nhìn xuống đường say xưa ngắm nhìn, từng dòng xe ùn ùn xuôi ngược, người dân thành phố có vẻ rất thích đi dạo vào buổi tối thì phải. Ánh đèn xe, biển quảng cáo, biển hiệu, đèn chùm lập loè khiến cho Hà Nội về đêm thật lỗng lẫy làm sao, dù chỉ có thể ngắm được một góc phố từ cửa sổ căn phòng nhỏ, nhưng tôi có thể cảm nhận được nhịp sống hối hả đang phát triển từng ngày...

Bỗng tôi đưa tay lên miệng ngáp một hơi thật dài, hjx. Cơn buồn ngủ vẫn chưa buông tha cho tôi, có lẽ do tại hôm nay mình cũng đi nhiều nữa, tôi ngoảnh lại bàn nhìn đống sách vở ngổn ngang, rồi chép miệng:”Thôi sáng mai dậy sớm làm tiếp vậy, giờ cứ gật gù thế này cũng chẳng còn đầu óc đâu mà học..”

Nghĩ vậy tôi với tay đóng cửa sổ lại, chắc chú khoá cửa ngoài rồi, chẳng biết lát nữa về có lại say lướt khướt không nữa. Tôi nằm lên giường bắt tay lên trán, không biết giờ này mẹ đã ngủ chưa nhỉ? Đã một tháng nay tôi không còn bị mẹ đánh thức vào mỗi buổi sáng nữa, sao giờ nhớ quá, thèm cảm giác được làu bàu nũng nịu mẹ mỗi khi dậy....và còn người con gái ấy, giờ nàng sống ra sao? Một cô tân sinh viên xinh đẹp và duyên dáng, có thể lắm chứ! Ôi công chúa mít ướt, không biết giờ có còn hay khóc nhè nữa không nhỉ...??

Nghĩ đến đó tôi khẽ mỉm cười rồi lầm nhẩm hát:”Người yêu ơi dù mai này cách xa, mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta..”?

“Em có tin vào điều diệu kỳ đấy không?”

...phải tin nhé!!

Cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh, tôi lim dim mắt rồi chìm dần vào trong những giấc mơ....nơi ấy có ánh hoàng hôn rực rỡ phủ lên những cánh đồng lúa chín, có mùi rơm cháy nồng...bên hồ nước xanh ngắt...và nụ cười của người con gái tôi yêu...

****

_Kẹttttttt....! –Có tiếng cửa kéo nhẹ, rồi tiếng loạt soạt ở phòng ngoài, đang say giấc nồng tôi bỗng choàng tỉnh như một phản xạ bấy lâu, tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn qua ánh đèn ngủ, hình như là 2h sáng, kiểu này chắc chú lại say không biết trời đất gì nữa rồi, khẽ thở dài tôi định ngồi dậy....

_Sao lại đưa em về đây? Chẳng phải anh nói có ở cùng với ai sao? -Bỗng có tiếng phụ nữ khẽ vang lên khiến tôi giật mình sững lại, là cô sao? Không đây không phải giọng cô Mến. Tôi lại nằm xuống kéo chăn chùm lên đầu, tim đập thình thịch...

_Thì nãy giờ đi lòng võng mãi còn nhà nghỉ nào còn phòng đâu, anh quên không đặt trước, hôm nay sao chỗ nào cũng cháy phòng cả, đen quá. Tìm thì vẫn có thôi nhưng phải lang thang đến gần sáng liệu em chịu được không? Ở đây thì chỉ có thằng cháu anh thôi mà. Mọi hôm nó cũng hay học bài khuya, nhưng hôm nay thấy im ắng thế này thì chắc là nó cũng ngủ rồi mà thằng này ngủ thì say lắm, có biết trời đất gì đâu. Yên tâm đi em...nhé...-Tiếng chú thì thào.

_Kìa anh...từ từ đã..làm cái gì vậy..-Người phụ nữ gắt gỏng.

_Không từ được..cứu người như cứu hoả mà..-Chú cười hềnh hệch.

_Cứu cái đầu anh ý...bỏ ra.

_Không bỏ được.. không bỏ được!-Chú suýt xoa.

_Làm gì mà thèm khát thế, tuần nào chả về nhà với vợ cơ mà.

_Vợ khác em khác, phở thì lúc nào chả thòm thèm hở em...ui cái má yêu quá... chụttt..

_Này này..em la lên nhé..

_Ấy đừng, thằng này nó cũng tỉnh lắm, em mà la lên là hỏng hết hỷ sự của anh mất.

_Hỷ cái con khỉ nhà anh.

_Thôi mà em...

_Bỏ ra cho người ta vào nhà vệ sinh.

_Hí hí...sao không nói trước, nhanh lên anh đợi nhé...

Tôi nóng bừng hết cả mặt khi trót nghe mẩu đối thoại vừa rồi. Có tiếng lạch cạch rồi tiếng xả vòi nước trong phòng tắm, rồi lại tiếng bước chân chú đi vào phòng. Tôi chùm lại chăn, cố gắng thở đều đều, có cảm giác thấy chú đi nhẹ nhàng đến bên giường tôi ngó nghiêng một lúc như để chắc chắn là tôi đã ngủ say. Rồi lai có tiếng loạt soạt bên giường chú. Tôi hé chăn ra nhìn, thấy chú đang vơ đống chăn gối trên giường rồi mang ra phòng ngoài...

Tôi đang hoang mang chưa hiểu rõ những gì đang diễn ra, thì...

_Úi, bộ váy ngủ đẹp quá!! Lại đây với anh nào..

_Ơ!? Sao anh bắt em nằm đất à?

_Đất đâu mà đất, thảm này anh đặt mua bên Ấn Độ đấy, với lại có chăn lót nữa nè, êm lắm, lăn lộn thoải mái, hehe.Với lại trong phòng kia không tiện, thằng cháu anh nằm trong đó mà...thôi nào cưng, anh sắp chết rồi đây!

_Vậy anh chết đi cho rảnh -Người phụ nữ cười khúc khích.

_Ừ, em bảo anh chết thì anh chết ngay nè, nhưng phải kéo em đi cùng...

_Ối..anh...đã bảo từ từ mà...

Giọng người phụ nữ bỗng im bặt...có tiếng loạt soạt... rồi những tiếng thở hổn hển đứt quãng...tôi nổi gai ốc khắp người. Đầu óc hỗn loạn nóng bừng, tôi nghiến chặt răng. Vơ gối trùm lên đầu, lấy tay bịt chặt tai, nhưng những âm thanh đó vẫn cứ văng vẳng. Trời ơi...tôi thật không thể ngờ...

****

Tiết học thứ 4 sắp qua đi. Trong giảng đường, những đôi mắt mở to trên những khuôn mặt đang rất chăm chú với từng bài giảng của thầy, tôi cũng vậy. Nhưng thực tế ra những lời nói của thầy chẳng thể lọt vào tai tôi một chút nào cả. Trong đầu tôi lúc này ngổn ngang những suy nghĩ, rối bời ...và cả sự mệt mỏi vì một đêm mất ngủ khiến cho tôi chẳng thể nào tập trung được.

Chú và người đàn bà kia có quan hệ như thế nào? Sáng nay họ dậy sớm và đi ra ngoài trước khi tôi dậy để đảm bảo là tôi sẽ không hề hay biết gì cả. Nhưng họ đâu biết là nhất cử nhất động của họ đều nằm trong tầm quan sát của tôi. Buổi sáng nay tôi có thể nhìn thấy dung mạo của người phụ nữ kia, tuy không rõ lắm. Nhưng cô ấy chắc cũng phải ngoài 30 và cũng có chút nhan sắc. Lúc đầu tôi nghĩ có thể đó là một cô gái ăn sương, nhưng nghe cách nói chuyện giữa 2 người thì có vẻ như họ là nhân tình của nhau thì đúng hơn, tôi thật không nghĩ một người yêu thương vợ con rất mực như chú lại có thể có những mối quan hệ ngoài luồng như vậy.

Liệu tôi có nên nói với cô Mến về mối quan hệ này không? Nhưng nếu nói ra thì gia đình của cô chú sẽ ra sao? Mà liệu cô có tin tôi không hay lại nghĩ tôi đơm đặt chuyện, rồi còn nhiều vấn đề nữa khiến tôi khó có thể mở miệng, mà không nói thì tôi cũng chỉ là một thằng bao che, dung túng cho chuyện chú ngoại tình... mà sao tôi lại cứ phải suy nghĩ mãi về chuyện này nhỉ? Thực tế đó cũng đâu phải là việc của tôi? Với lại...quan trọng hơn cả là từ tối qua đến giờ từ trong thâm tâm tôi đang nhen nhúm một ngọn lửa đã tắt từ lâu, nay bỗng nhiên lại cháy âm ỉ trở lại, nó khiến tôi bức bối và khổ sở vô cùng...trời ơi, tôi phải làm sao đây...???

_Reeng..Reeng..!-Tiếng chuông báo hết buổi học vang lên làm tôi giật mình.

_Các cô các cậu nhớ về làm cho tôi bản đề cương này nhé, ngày kia nộp.-Thầy thu dọn tài liệu giáo án vừa quay xuống nhắc nhở.

_Vâng ạ!- Cả lớp đồng thanh.

_Đề cương gì vậy mày, sao mới vào học mà đã phải làm vậy?-Tôi quay sang thằng Hùng ngồi kế bên.

_Ui giời, đề cương cái khỉ gì, bài test thôi mà, hệ thống lại những kiến thức đã học. Mà mày ngồi đần mặt ra nãy giờ mà không nghe thấy gì à?

_Không! Tao không nghe rõ lắm...-Tôi quay đi trước ánh mắt khó hiểu của nó: Tao về trước nhé!

****

Vừa đạp xe vào khuôn viên khu tập thể, tôi đã thấy xe của chú đỗ ở đó. Chú đã về rồi sao? Còn người phụ nữ kia, chắc cũng ở trên đó rồi. Nghĩ đến đó tôi ngán ngẩm quay xe phóng đi, lại làm một chuyến dạo phố ngắm cảnh cho tinh thần nó thoải mái hơn một chút vậy. Tự nhiên tôi cảm thấy ghét căn phòng đó kinh khủng.

_Ê cu! Đi đâu đấy -Bỗng giọng chú gọi từ phía sau vang lên, tôi dừng xe ngoảnh lại thấy chú đang bước từ trên cầu thang xuống, chú bận một bộ comple khá là sang trọng, vừa cười vừa đưa tay vẫy vẫy tôi.

_Dạ, cháu...cháu quên chưa đi chợ -Tôi lắp bắp nói bừa ra một lý do cho có vẻ hợp lý.

_Thôi trưa nay không phải nấu cơm đâu, cất xe đi rồi đi với chú, có chương trình này hay lắm, đảm bảo mày sẽ thích.

_Đi đâu ạ? Thôi chú cứ đi đi, chiều nay cháu phải ra thư viện mà.

_Ôi trời! Mớ kiến thức vớ vẩn ngoài đó không giúp ích gì được cho mày đâu, mày học về quản trị kinh doanh đúng không? Tao sẽ dẫn mày đến chỗ này bảo đảm là sẽ có nhiều thứ khiến cho đầu óc của mày mở mang hơn là cứ vùi đầu vào mấy đống sách vở đó, nào lên thay....úi giời!

Đang nói thao thao bất tuyệt, bỗng chú trợn mắt nhìn tôi:

_Mày có bộ comple hay vest nào không thế?

Tôi lắc đầu nguây nguẩy:

_Cháu không có, với lại cháu mặc mấy thứ đó làm cái giề?

_Chết thật, thế này thì không ổn.-Chú chép miệng rồi chau mày ra vẻ suy nghĩ lắm. Rồi bỗng mắt chú sáng lên, chú chạy lại kéo tay tôi:

_Lên đây, lên đây thử xem nào.

_Gì ạ?- Tôi ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

_Cứ lên phòng đã.- Rồi không để tôi nói gì thêm chú lôi tôi đi xềnh xệch, chiếc xe đạp chưa kịp dựng chân trống đổ kềnh ra.

****

_Hơi rộng một chút nhưng mà nom ra dáng lắm.-Chú chỉnh lại vạt áo trên bộ comple tôi đang mặc, thít lại cái cavat rồi gật gù tỏ vẻ rất hài lòng.

_Cái này thì...-Tôi nhìn lại mình trong gương, thấy quả thật...cũng không đến nỗi tồi.

_Bộ này chú may cách đây 2 năm, giờ trật rồi không thể mặc được. Tưởng nhà chú mang về quê cho ông già vợ rồi, may quá vẫn còn. Thôi chú sang tên cho mày nhé, mang ra tiệm may sửa lại một chút là vừa zin.-Chú vừa nói vừa cười rất khoái trá, đôi má núng nính rung rinh.

_Nhưng mà cháu...-Tôi ngập ngừng.

_Thôi không nhưng gì cả, nhanh lên muộn giờ của tôi rồi ông ơi, cầm cái này vào phòng tắm vuốt lại cái đầu tổ quạ của ông đi cho tôi nhờ!-Nói xong chú quẳng cho tôi lọ keo bọt. Tôi cầm lấy mà vẫn còn tần ngần chưa biết phải làm sao nữa.

_Nhanh lên, tao xuống dưới nhà trước đấy, nhớ khoá cửa cẩn thận nhá!-Chú luýnh quýnh giục tôi rồi bước vội ra ngoài. Tôi chậc lưỡi rỗi cầm lọ keo bước vào phòng vệ sinh...

_Thôi kệ! Cứ đi vậy, có phải xuống địa ngục đâu mờ...

****

_Ái chà, dạ em mời sếp lên xe!-Nhìn thấy tôi bước từ trên cầu thang xuống, chú cúi mở cửa xe rồi làm ra vẻ khá là trịnh trọng kính cẩn khiến tôi cũng phải phì cười. Khi đã ngồi yên vị trên xe, chú quay lại ngắm nghía tôi lần nữa:

_Chà, ông cháu cứ như vừa lột xác vậy, nom tướng tá lắm.

Tôi đỏ mặt cười trừ:

_Cháu chả quen ăn mặc kiểu này bao giờ cả.

_Vậy thì làm quen dần đi nhóc, sau này lên sếp đừng có quên chú nhá! Mà đi thôi, giờ này chắc người ta cũng bắt đầu rồi!

Nói xong chú nổ máy, chiếc xe lướt đi. Tôi chống cằm nhìn ra phía ngoài đường, cũng gần giữa trưa rồi.

****

_Alo, mày đang ở đâu rồi?

_.....

_Mày ra cửa đón anh đi. Anh không có thẻ đâu.

_.....

_Ờ! Nhớ mang 2 cái nhá, anh đến nơi rồi đây.

Chú cho xe quặt vào, tôi nhìn qua cửa kính xe, thấy mình đang đi vào một khách sạn rất sang trọng. Tôi ngước nhìn lên lẩm nhẩm đọc:

_Ha Noi Horison Hotel.

Chú vòng xe ra phía bãi rồi đỗ lại.

_Xuống xe đi ku, chỉnh lại quần áo ngay ngắn vào.-Vừa nói chú vừa đẩy cửa ra ngoài. Tôi cũng ra khỏi xe, nhìn xung quanh bãi gửi thấy "tứ đại gia" đủ thể loại màu sắc đều tập trung tại đây. Chỗ này là...Cách đây hơn một tháng, hồi mới xuống tìm phòng trọ tôi có đi xe Bus qua đây mấy lần, nhưng cũng chỉ ngắm mà suýt xoa chứ không nghĩ là có ngày lại được bước chân vào.

_Nào đi thôi, còn đứng đấy.-Chú kéo tay tôi đi về phía cửa đại sảnh. Có một thanh niên cũng ăn vận rất lịch sự chạy ra đon đả.

_Ôi đại ca, em chờ đại ca mãi -Người thanh niên hồ hởi bắt tay chú rồi quay sang tôi:

_Đây là...

_Ờ, thằng cháu anh, nó làm bên...Hoà Phát.

_Dạ vâng, em chào anh ạ.-Gã thanh niên lại ríu rít quay sang bắt tay tôi mà chẳng hề để ý đến khuôn mặt đang thộn ra của tôi, sao chú lại nói....

_Anh tên gì ạ?

_Dạ em! Hiếu ạ..!-Tôi đỏ mặt gãi đầu.

_Nó ít tuổi hơn mày, cứ gọi nó là em thôi, thôi nào lên đi. Đã bắt đầu chưa? - Chú nói chen vào.

_Xong rồi anh ạ, đang Party - Văn nghệ, này anh đeo cái này vào!.-Gã thanh niên lúi húi rút ra 2 cái thẻ có dây đeo, đưa cho mỗi chú cháu một cái. Rồi ba người bước vào đại sảnh, có rất nhiều người cả nam lẫn nữ đều ăn vận theo phong cách công sở rất lịch lãm cũng đang đứng từng nhóm trong đây, bàn tán, nói chuyện. Chúng tôi đi đến một cầu thang cuốn, tại đây có 2 người kiểm tra thẻ ra vào. Tôi nghe phía trên có tiếng phát biểu hùng hồn và tiếng vỗ tay rào rào, khiến tôi càng thêm bối rối xen lẫn sự hồi hộp và lo âu. Kiểm tra thẻ xong chúng tôi đi lên tầng trên, theo tiếng ồn ào ngày càng rõ hơn chúng tôi bước vào một hội trường rộng lớn. Có hai cô gái rất xinh đẹp và cao như người mẫu mặc áo dài rất duyên dáng đứng chào ở cửa. Tôi bước vào trong và...

Thực sự tôi đã bị choáng ngợp bởi khung cảnh lộng lẫy, hoành tráng và rất sang trọng mà tôi chỉ có thể được thấy trên tivi hay qua các bộ phim của nước ngoài. Một dãy bàn tiệc kéo dài suốt hội trường, chất đầy những món ăn mà tôi chỉ được chiêm ngưỡng qua những chương trình truyền hình hay những tạp chí về ẩm thực. Hội trường đứng đông nghịt người, đàn ông thì lịch sự còn đàn bà thì duyên dáng và quý phái, ai cũng cầm một ly rượu với khuôn mặt niềm nở và những lời chúc tụng thăm hỏi nhau. Tôi nhìn lên sân khấu hội trường được bày trí rất cầu kỳ có dòng chữ:"Hội Thảo Doanh Nghiệp Việt - Tháng 10/2002", và mắt tôi càng trợn ngược hơn nữa khi nhìn thấy trên sân khấu có một ca sĩ rất Hot vào dạng nhất nhì Show Biz Việt đang say xưa biểu diễn...

_Này..này!- Chú huých nhẹ vào người khiến tôi giật mình.

_Sao ạ chú?- Vẫn chưa giấu được khuôn mặt ngơ ngác tôi quay sang.

_Mày làm quái gì mà đứng như thằng mất hồn thế, phải tự tin vào!

_Vâng! Cháu...!!-Tôi đỏ dừ mặt.

Bỗng có người phục vụ bưng một khay rượu bước qua, chú nhón lấy 2 ly, rồi đưa tôi một ly:

_Cầm lấy này, đừng đứng co ro như thế, thẳng người lên.

_Vâng ạ...! Ơ! Cái anh lúc nãy đâu rồi ạ -Tôi ngoảnh nhìn xung quanh thấy gã thanh niên vừa đón tôi với chú đã lượn đi đâu mất tiêu.

_Nó còn việc của nó, nó bên ban tổ chức mà. Kệ nó đi! Mà mày phải bám theo tao đấy nhé, kẻo lạc lại không biết đâu mà tìm, nhớ là mặt phải tự tin lên nhé, vênh vênh một chút cũng được.-Nói xong chú bước đi, hoà vào đám đông quý phái. Tôi hốt hoảng bước vội theo sau...

_Ôi! Xin chào những người đàn bà đẹp!- Tôi nhìn phía trước, thấy chú đang chào hỏi 3 người phụ nữ, cả 3 đều ăn vận khá là điệu đà, toàn váy dạ hội và cũng đều có nhan sắn rất mặn mà. Có một người tôi nhìn rất quen, tôi khẽ nhíu mày. Rồi bỗng nhiên mở trừng mắt ra..trời ơi!! Đó chính là cô ta, người phụ nữ đêm qua....

_Đẹp cái gì! Sao anh đến muộn thế, hội này chờ mãi - Người phụ nữ đó bĩu môi ra vẻ hờn dỗi.

_Anh bận chút việc mà, lúc nãy anh đã chẳng nhắn tin cho em còn gì?

_Anh thì lúc nào chả bận!

_Thôi mà em..- Nói đoạn chú quay sang 2 người phụ nữ kia :

_Dạo này công việc thế nào các em?

_Bình thường thui, mà sao càng ngày anh càng phát tướng dữ dzậy? -Cái cô dáng cao cao như người mẫu, có khuôn mặt rất xinh, nhìn nổi nhất trong 3 người lên tiếng.

_Anh già rồi thì ngày càng xấu đi, có ai như các em càng ngày càng đẹp ra.-Chú cười cười rồi nói.

_Đúng rồi! Anh xấu đi, nhưng cái miệng của anh thì ngày càng dẻo hơn đấy - Cô thứ 3, người hơi đậm một chút cũng xen vào góp chuyện.

_Ấy! Em lại nói anh thế...!-Chú ngửa mặt lên trời cười ha hả.

_À quên..!-Bỗng chú quay lại phía tôi đang đứng đực mặt ra:

_Lại đây, lại đây ku...à chết! Lại đây cháu, xin giới thiệu với mọi người đây là cháu của anh.-Chú kéo tôi lại đứng cạnh 3 người rồi giới thiệu.

_Cháu anh đây hả? -Người đàn bà của chú đêm qua nhìn tôi với ánh mắt dò xét, rồi khẽ liếc qua chú. Khiến tôi đỏ dừ cả mặt.

_Ờ ờ! Đây là chị Diễm...31 tuổi, công tác trong ngành bảo hiểm và hiện đang sống tại...Hà Nội -Chú cũng tỏ vẻ bối rối.

_Cháu chào...

_Gọi là chị thôi -Chú ngắt ngang lời tôi.

_Vâng, em chào chị ạ - Tôi cúi gập đầu xuống chào rất lễ phép, người phụ nữ..à không, chị Diễm đó nhìn tôi khẽ gật đầu cười.

_Đây là chị Thuỳ, 34 tuổi, làm cho một công ty cho thuê tài chính, cũng đang sinh sống tại Hà Nội - Chú chỉ tay qua cái cô đậm người.

_Em chào chị Thuỳ - Tôi lại cúi người lịch sự.

_Uhm! Chào em, ngoan lắm!

_Còn đây là chị Jenny Thi Sơn,29 tuổi, là Việt kiều mới hồi hương, kinh doanh về thời trang và bất động sản, hiện đang sống tại Vũng Tàu -Chú kéo tôi lại gần cô cao cao giới thiệu nốt.

_Em chào...- Chưa kịp nói hết câu, cũng chưa kịp cúi chào thì chị ý đã ôm chầm lấy tôi, vỗ vỗ nhẹ vào lưng. Mùi nước hoa sực nức và thân hình đàn bà mềm mại áp sát vào người khiến tôi bủn rủn cả chân tay.

_Gọi là chị Trâm thôi, Sơn Thị Mỹ Trâm, Jenny là tên tiếng Anh của chị.-Chị buông tôi ra, mỉm cười nói:

_Cháu anh Dũng đẹp trai quá nhỉ!

_Chuyện! Nó giống chú nó mà - Chú Phong quay sang tôi nháy mắt. Tôi thì vẫn chưa định thần sau màn chào hỏi hơi bị sock của bà chị Jenny có cái tên tiếng Việt cũng khá kỳ cục kia. Có lẽ đấy là kiểu chào của người phương Tây chăng?

_Giống anh à? Em thấy chẳng liên quan - Chị Diễm bĩu môi gườm gườm chú, rồi nhìn tôi:

_Em tên gì?

_Dạ em...em tên là Hiếu ạ!-Chẳng hiểu sao mỗi khi bắt gặp anh mắt của chị ấy là tôi lại bối rối và hoang mang vô cùng, có lẽ do vẫn bị chuyện đêm qua ám ảnh.

_Em bao nhiêu tuổi rồi?.-Chị Jenny cũng tỏ vẻ quan tâm đến tôi.

_Dạ em mười...

_Nó 24 tuổi!-Chú cắt ngang lời tôi. Tôi sửng sốt quay sang chú, thấy chú khẽ liếc tôi ra hiệu im lặng.

_Oh my god! Em baby dễ sợ lun á, chị nghĩ em chỉ trên dưới 20 thui!-Chị Jenny tròn mắt nhìn tôi.

_Thế đã đã đi làm ở đâu chưa?

_Nó đang làm ở phòng dự án bên FPT -Chú đỡ lời luôn cho tôi.

_Giỏi quá, chắc em siêu về máy tính lắm hả.-Chị Thuỳ nãy giờ ít nói nhất cũng thốt lên.

_Vâng!-Tôi cúi gằm mặt xuống không giám nhìn thẳng ai, khi nãy thì Hoà Phát, giờ lại FPT, còn gì nữa không? Tôi cũng chẳng phải đứa thật thà, nhưng nói dối phô như thế này thì thật là..."Quỷ tha ma bắt nhà chú đi" tôi bực bội lẩm nhẩm trong lòng.

_Thôi mọi người vào ăn đi - Anh bắt đầu thấy đói rồi đấy, có vẻ như chú nhận thấy sự bối rối đó của tôi nên chú lảng ngay sang chuyện khác.

_Uhm! Vừa ăn vừa nói chuyện cũng được, đi nào mọi người -Chị Diễm vừa bước theo chú vừa quay lại giục.

Chị Thuỳ nhìn tôi và chị Jenny, nâng ly rượu lên:

_Mọi người cứ vào ăn đi, chị phải quay lại chỗ công ty của chị đang đứng đằng kia, có gì xin phép mọi người trước nhé, có chương trình gì Alo sau ha!

_Ok chị, có gì hay phone cho em nha - Chị Jenny cũng nâng ly rượu lên.

_Nào em, mới gặp nhau chưa nói chuyện được nhiều, nhưng ngày xưa chị cũng mê mấy anh công nghệ lắm đó.-Chị Thuỳ đưa ly rượu sang phía tôi cười lúng liếng.

_Vâng..vâng..em chào chị ạ!- Tôi lắp bắp đưa ly rượu lên cụng với cả 2 chị.

_Uhm! Chào em! Thế nhé Jenny, có gì tối nay chị sẽ Alo cho em -Nói xong chị đưa ly rượu lên khẽ nhấp một chút rồi quay bước về phía đám người đang đứng ở giữa hội trường.

Chị Jenny quay sang tôi nháy mắt:

_Giờ chỉ còn mỗi hai chị em mình thôi! Mời em!

_Vâng ạ! Em mời chị!

Tôi lầm lũi bước theo sau chị, lòng càng thấy thêm rối bời. Bước về phía bàn tiệc, thấy chú Phong và chị Diễm đang đứng cạnh nhau, mỗi người cầm một đĩa đồ ăn, vừa ăn vừa ăn vừa cười nói ra vẻ rất tâm đắc.

_Ơ! Thuỳ đâu rồi?-Thấy chỉ có tôi và chị Jenny đi vào, chị Diễm bỏ lửng câu chuyện quay sang thắc mắc.

_Chị ấy busy rồi - Chị Jenny trả lời.

_Thế hả? Uhm! Bà ý đi cùng công ty mà! Thôi kệ, nào ăn đi các em!

_Ủa, sao không có ghế vậy? Sao ăn tiệc mà phải đứng thế hả chú.-Tôi thốt lên trước kiểu ăn uống lạ đời.

Cả 3 người sững lại tròn mắt nhìn tôi như một sinh vật lạ. Chú Phong mặt đỏ gay nhưng cố cười ha hả:

_Ây da! Thằng này nó vui tính lắm, thỉnh thoảng nó vẫn hay đùa ý mà!

_À! Ra vậy!- Hai bà chị như hiểu ra vấn đề bum miệng cười khúc khích. Chú Phong nhích lại gần huých tôi, vừa gườm vừa khẽ gằn giọng:

_Ông nội, đừng có phát biểu cái gì nữa nhé!

Tôi chẳng hiểu ra làm sao cả, nhưng nghe chú nói vậy cũng làm tôi chột dạ. Quả thật là tôi chưa thể thích nghi được với cái thế giới xa hoa lộng lẫy và...lạ lẫm này.

_Nào đi lấy đồ ăn đi em!

Thấy chị Jenny bước lại chỗ cái bàn chất đầy những cái đĩa, dĩa, thìa, được xếp rất gọn gàng sạch sẽ, tôi cũng đi theo. Rồi chị ý cầm lấy một cái đĩa, một cái dĩa và một cái thìa, tôi cũng làm theo y như vậy. Tôi quay sang để ý đến những người khác, thấy họ bước đến những khay đồ ăn đang bốc khói nghi nghút lấy thức ăn cho vào đĩa, ai thích ăn gì thì tự chọn, cả hội trường bàn tiệc với hàng trăm món ăn được trưng bày hoa hết cả mắt. Bỗng nhiên bụng tôi sôi sùng sục...Tôi quay lại phía chị Jenny, thấy chị ấy đã chọn xong món ăn cho mình, một chút rau, thịt xông khói và salat. Chị đưa ly rượu lên nhấp một ngụm rồi nhìn tôi mỉm cười:

_Cứ tự nhiên kưng nhé, xong rồi quay lại chỗ anh Phong nha!

_Vâng ạ!

Tôi nhìn theo bóng dáng uyển chuyển của chị bước đi, tự đáy lòng cũng phải thầm suýt xoa công nhận là chị đẹp thiệt: Quyến rũ, gợi cảm, sắc sảo, hiện đại và rất Tây. Còn từ nào để diễn tả nữa không nhỉ...?

Mà thôi, để ý đến những điều đó làm gì chứ? Bởi thực tế ra tôi cũng chẳng mấy quan tâm, vì đã từ lâu trong tâm trí tôi luôn tôn thờ một vẻ đẹp mộc mạc, trong sáng và thuần khiết như giọt sương sớm mai. Một nụ cười, ánh mắt ấm áp và yên bình như ánh hoàng hôn ban chiều...Đó chính là những chuẩn mực của vẻ đẹp, đã in sâu trong trái tim tôi không gì có thể thay thế được...

"Ùng ục" - Cái bụng lại sôi lên, cơn đói còn cào trỗi dậy ngày một rõ hơn, tôi liếc nhìn về phía dãy bàn tiệc chép miệng nuốt nước bọt ừng ực.

"Anh đúng là đồ..Trư Bát Giới" một giọng nói quen thuộc từ tận trong sâu thẳm trái tim khẽ vang lên.

"Đúng vậy! Anh vẫn mãi là Trư Bát Giới của em..."- Tôi mỉm cười bước lại lấy đồ ăn...

****

_Oh, god! Em có giám chắc là sẽ ăn hết từng đó không? -Chị Jenny tròn xoe mắt khi thấy tôi bưng về một đĩa thức ăn cao ngất ngưởng.

_Thật phi thường!- Chị Diễm cũng thốt lên.

Tôi nhe răng cười:

_Chừng này nhằm nhò gì, em còn...-Đang định thao thao bất tuyệt thì tôi im bặt khi bắt gặp khuôn mặt đỏ gay và ánh mắt hình viên đạn của chú Phong đang nhìn xoáy vào tôi.

_Chắc nó lấy hộ luôn cho cả 3 chúng ta đỡ phải đi lại đây mà, phải không cháu?-Chú Phong niềm nở bước lại phía tôi cười nói, nhưng 3 từ "Phải không cháu" chú nói gằn giọng.

_Dạ vâng..vâng! Phải rồi ạ - Tôi lại một lần nữa đỏ bừng mặt lắp bắp, đầu gật như ngan.

_Trời ơi, mày có đào kẽ nứt nào cho tao chui xuống với không, đây là Party chứ đâu phải ở nhà mày - Trả vờ cụng ly, chú ghé sát vào tai tôi khẽ thì thào. Đến lúc này thì tôi mới lờ mờ hiểu ra vấn đề...

_Quay lại, san ra 2 đĩa khác rồi bưng ra đây cho tôi nhờ ông nội ơi -Vẫn giọng thì thào chú nói như ra lệnh.

_Vâng! Vâng ạ!- Tôi liếc về phía chị Jenny, thấy chị ý đang nhìn tôi cười có vẻ như rất là thú vị. Tôi nóng bừng hết cả hai tai. Đúng thật...chẳng ra làm sao cả. Tôi quay lại bước về phía bàn đĩa lấy 2 cái để sẻ ra, hjx. Sao cái nơi này lại phức tạp đến như vậy? Tiệc tùng hay Party thì cũng chỉ là ăn thôi chứ có gì đâu mà cứ phải màu mè hình thức, ăn nhiều hay ít thì mặc người ta. Cuối cùng thì dãy bàn đầy đồ ăn kia sẽ đổ hết đi đâu? Trong khi ngoài cuộc sống biết bao người đang phải vật vã kiếm từng miếng ăn, bao trẻ em lang thang phải nhịn đói hoặc đi xin chút cơm thừa canh cặn...??. Vừa nghĩ tôi vừa bưng 2 đĩa đồ ăn đã sẻ ra, quay lại.

_Úi chà...

Không để ý tôi vô tình va phải một người đàn ông trong một nhóm người đang đi tới. Đĩa thức ăn bên tay trái văng ra tung toé.

_Thôi chết! Cháu...cháu xin lỗi, chú có sao không?- Tôi hốt hoảng nhìn một chút nước sốt vương trên cánh tay áo của người đàn ông nọ. Thấy người ấy rút một chiếc khăn ra lau, tỏ vẻ khó chịu:

_Mắt với chả mũi, để đi đâu vậy?

_Cháu..cháu.xin lỗi!-Tôi cúi gằm mặt xuống ấp úng.

_Không sao, màu đỏ là điểm lành, thế là hôm nay anh có lộc rồi đấy. Chút nữa hợp đồng được ký xuôn sẻ là phải quay lại mà cảm ơn chàng trai trẻ này đấy nhé.-Một người cũng đứng tuổi trong nhóm lên tiếng đùa giỡn.

_Thôi đi đi, nhanh lên kẻo không kịp - Một người khác sốt sắng giục.

_Ờ! Đi thôi - Người đàn ông vừa va phải tôi chép miệng rồi nhìn tôi nói:

_Lần sau đi đứng để ý một chút nhé cậu trẻ!

_Vâng, cháu xin lỗi ạ, cháu sẽ rút kinh nghiệm! -Tôi cúi gằm mặt xuống chào.

_Uhm!

Nhóm người lại hối hả bước đi, họ vừa đi vừa bàn tán không ngớt:

_Bản hợp đồng mẫu đã in chưa?

_Rồi, mà sếp có dặn lát nữa khi nào chuẩn bị đi gặp họ thì điện cho sếp, sếp trao đổi thêm một chút.

_Uh!

_À! Khi nào mới về Sài Gòn vậy, đã có lịch cụ thể chưa?

_Tôi đặt vé 6h chiều nay rồi! Mà sao anh sốt ruột thế, cứ hỏi từ hôm qua đến giờ?

_Ngày kia là sinh nhật vợ tôi!

_Ui giời, thì gọi điện chúc mừng cũng được chứ sao, có gì mà quan trọng hoá vấn đề thế?

_Nhưng cháu nó cứ bắt tôi phải về đúng ngày.

_Ái chà chà! Ông cũng chiều con ghê nhỉ! Mà phải công nhận cái con bé Mai Ngọc này rất tâm lý đó, tôi ước gì con gái tôi cũng biết quan tâm đến gia đình như vậy.

_Choang..!!! - Đĩa thức ăn còn lại từ trên tay tôi rớt nốt xuống đất.Mai...Mai Ngọc? Tôi có nghe lầm không vậy? Bỗng nhiên tôi cảm thấy người đàn ông tôi vừa va phải có một cái gì đó quen quen, khi nãy do bối rối và sợ hãi mà tôi đã không giám nhìn thẳng mặt ông ấy. Tôi thảng thốt ngoảnh lại...Nhóm người đã đi ra đến cửa, tiếng cười nói vẫn vọng lại lần giữa những tiếng ồn ào trong hội trường.

_......

_Ồ! Thế à! Chúc mừng nhé, có phải cháu nó vừa thi đỗ thủ khoa Đại học Kinh Tế TP.HCM không?

_Nhà anh đúng là tốt phước thật, con gái vừa xinh đẹp, ngoan ngoãn, học giỏi! Chuẩn bị vểnh râu lên mà chọn rể thôi.

_.....

_.....

_.....

_.....

Tiếng cười ha hả sảng khoái xa dần, tôi cố căng mắt nhìn. Phía xa xa người đàn ông ấy đang quay sang nói với một người trong nhóm điều gì đó tôi không thể nghe rõ, nhưng nhìn nghiêng thì khuôn mặt ấy...trong đồn công an...Tim tôi như có một quả búa tạ nặng ngàn cân đập mạnh vào. Đó...đó là..là bố nàng ư?

Nhóm người đã đi khuất sau cánh cửa ra khỏi hội trường...

_Anh cứ để đấy để em dọn cho ạ -Một nhân viên phục vụ chạy đến chỗ tôi.

_Này làm sao thế?- Tiếng chú Phong gọi từ đằng sau.

Tất cả đều không thể khiến mắt tôi rời khỏi chỗ cửa, nơi người đàn ông đó vừa đi ra. Đúng là bố nàng rồi, dù chỉ gặp một lần, dù ông ấy có khá nhiều thay đổi so với gần 2 năm trước...nhưng tôi không thể lầm được. Con gái ông ấy cũng tên Mai Ngọc!!!! Đời làm gì lại có nhiều sự trùng hợp nhau đến thế..????

Bất giác trong trạng thái kích động mạnh tôi chạy về phía cửa, nhao ra ngoài. Xuống khỏi cầu thang cuốn, nhìn khắp đại sảnh... không thấy ông ấy đâu? Tôi lao ra khỏi cửa khách sạn, thảng thốt nhìn quanh..bỗng thấy có một chiếc Ford 7 chỗ đang đi ra khỏi cổng...linh tính mách bảo cho tôi biết là họ đang ngồi trong chiếc xe đó. Tôi hốt hoảng vụt chạy theo...miệng cuống quýt gọi trong cơn tuyệt vọng...

_Chú...chú..chú ơi!!!

Nhưng đã quá muộn, chiếc xe đã hoà lẫn vào dòng ph