RANH GIỚI - PHẦN 2
_Bác ơi!
_Gì đấy???
_Cho cháu hỏi ở đây còn nhà trọ cho thuê không ạ?
_Hết rồi!
.....
_Anh ơi, cho em hỏi chút, ở dãy nhà mình đây còn phòng cho thuê không anh?
_Hết phòng rồi em!
.....
_Cô... à không! Chị ơi chị có biết trong khu này có chỗ nào cho thuê nhà trọ sinh viên không ạ?
_Đi đến kịch ngõ rẽ phải, gặp cái nhà có cái cổng to to màu xanh hỏi bác Điền nhé, hình như ở đấy mới có đứa nào chuyển đi, không biết phòng đó có ai đến thuê chưa!?
_Vâng em cảm ơn chị.
....
_Bác Điền ơi, bác Điền...bác... ối!! Chó! Chó!
_Hực... ầm..Gâu! Gâu! Gâu!
Con chó béc giê to vật vã lao tới chồm lên cánh cổng như muốn nhảy xồ ra ngoài chực ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi sợ hãi lùi lại.
_Chết...tiệt..! -Vẫn chưa hết sợ tôi lẩm nhẩm: Ở quê tao thì mày đã ăn cục gạch vào đầu rồi!
_Ai đấy!?? - Từ trong nhà có tiếng người nói vọng ra.
_Bác ơi, cho cháu hỏi đây có phải là nhà bác Điền ko ạ?
_Tôi là Điền đây, có việc gì vậy?
_Dạ cháu muốn hỏi bác còn phòng cho thuê không ạ?
_Ờ, số mày đen, vừa có đưa thuê lúc nãy rồi.
_...Vâng! Cháu cảm ơn! - Liếc mắt gườm con chó đang gầm gừ, khoác cái ba lô nặng trĩu lên vai, tôi chán nản đi ra..
****
Từng dòng xe cộ xuôi ngược, ngược xuôi. Một không khí tất bật, hối hả, năng động và bon chen hơn nhiều so với cái thị trấn nhỏ yên bình của tôi, với nhưng con đường rẽ ngang xiên dọc như mạng nhện, những khu phố cổ kính hoài niệm, những cửa hàng sầm uất, những khu vui chơi giải trí nhộn nhịp, những công trình hạ tầng và cao tầng đang thi công, và cả bụi nữa, bụi mù... Hà Nội dễ làm choáng ngợp bất cứ ai ở tỉnh lẻ mới chân ướt chân ráo bước vào chốn đô thị phồn hoa này.
Chẳng còn cái cảm giác vui sướng và háo hức như khi nhận tờ giấy báo trúng tuyển nữa. Khẽ thở dài, tôi ngồi trầm ngâm tại một bến xe Bus, nhìn từng chiếc xe đỗ xịch lại, một đám đông mà đa số là các bạn trẻ như tôi ào ào ùa đến, chen lấn xô đẩy nhau để lên xe, rồi lại một đám đông nữa cũng ào ào chen nhau để xuống từ cửa sau khuôn mặt ai cũng mệt mỏi và uể oải. Rồi chiếc xe Bus nặng trĩu người lại phóng vút đi, hoà mình lẫn vào dòng xe cộ đang di chuyển đông như mắc cửi. Tôi ngán ngẩm: Đây sẽ là một phần cuộc sống của mình trong 4 năm đại học sao??
Xuống Hà Nội đã 4 ngày nay mà vẫn chưa tìm thuê được phòng , trong khi chỉ còn 1 tuần nữa là nhập học rồi. Mẹ bận công việc nên không đưa tôi xuống được, mà tôi cũng chẳng muốn phiền hà đến mẹ, tôi đâu còn là một cậu bé đi đâu mẹ cũng phải kè kè bên cạnh nữa, giờ đây có vấp ngã cũng phải tự mình đứng dậy mà đi tiếp thôi. Ngày đi tìm đêm thì về những khu nhà trọ bình dân 15 nghìn/đêm để ngủ, vì là bình dân nên một phòng rộng cũng phải ít nhất gần 20 người nằm la liệt, thôi thì đủ các thành phần, bốc vác, bán bánh mỳ, thợ hồ, xe ôm..v..v.. và cũng có cả những anh bạn tân sinh viên cũng đang tìm nhà trọ như tôi, nhưng họ luôn có bố đi cùng...còn tôi....!
Tôi rất thích nằm nghe lỏm mấy bác ở chiếu bên cạnh ngồi kể chuyện tiếu lâm, chuyện đời, những nơi mà các bác ý đã đi qua, và những trải nghiệm, bình luận, suy nghĩ về cuộc sống như những bậc trí giả vậy, nụ cười sảng khoái của họ luôn khiến một anh chàng lần đầu tiên tách khỏi gia đình để bước vào cuộc sống như tôi cũng tủm tỉm cười theo...lòng ấm lại... sự gần gũi đó khiến cho tôi vơi bớt đi nỗi nhớ quê, nhớ nhà và nhớ mẹ. Họ! Những người đàn ông, đã truyền cho tôi bản lĩnh và niềm tin, để tôi thêm vững bước vào cuộc sống còn rất nhiều chông gai này. Để rồi sáng mai họ lại lầm lũi dắt chiếc xe đạp cà tàng, với quang gánh, dây dợ loằng ngoàng trên vai, hoà vào cuộc sống tìm kế sinh nhai, nhưng trong mắt họ luôn ánh lên niềm vui chất phác và hồn nhiên. Điều mà tôi không thể thấy được ở những người ăn mặc bóng bẩy, bước xuống từ những chiếc xe con, vào những nơi sang trọng...
_Anh ơi! -Một giọng nói nhỏ nhẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi quay sang, một cô bé khá là dễ thương, đặc biệt với đôi mắt tròn đen láy...khiến tôi nhớ đến một người...
_Gì vậy bạn?
_Anh cho em hỏi từ đây ra ĐH Kinh Tế Quốc Dân đi xe nào cho tiện ạ?
_Bạn học ở đó à!
_Vâng!-Cô bé khẽ gật.
_Mình cũng ít tuổi thôi, có lẽ bạn bằng hoặc hơn tuổi mình, chúng ta cứ xưng hô là bạn đi!-Tôi cười cười.
_Vâng..anh! À không, thế bạn có biết không, chỉ mình với!?
_Từ đây ra đó bạn bắt xe 26 đi.- 4 ngày rong ruổi tìm nhà khiến kinh nghiệm đi xe Bus của tôi tăng lên rất nhiều, nhìn cô bé mà tôi nhớ lại tôi cách đây 4 ngày cũng bỡ ngỡ như vậy.
_Uhm, mình cảm ơn nha!-Cô bé nhìn tôi cười, nụ cười rạng rỡ và hồn nhiên, như người ấy... Niềm cảm xúc nhớ thương cồn cào và da diết vẫn le lói trong tôi lại bùng lên, tôi ngơ ngẩn ngắm nhìn. Thấy ánh mắt kỳ lạ của tôi, cô bé thoáng đỏ mặt và bối rối.
_Kìa là xe 26 phải không bạn?-Tiếng cô bé vang lên khiến tôi sực tỉnh.
_À..uhm! -Đến lượt tôi bối rối.
_Vậy mình đi nha, cảm ơn bạn rất nhiều.-Vẫn chưa hết đỏ mặt, cô bé đứng dậy rồi nhao ra ùa vào đám đông đang chen chúc lên xe. Tiếng anh soát vé oang oang giữa những tiếng ồn ào :
_Từ từ thôi, trật rồi, ai chưa lên được đi xe sau...thằng kia!! Không được lên cửa sau...
Mặc kệ những tiếng huyên náo hầu như không lọt vào tai tôi, tôi cứ ngồi bần thần nhìn theo, bóng dáng cô bé đã khuất sau cánh cửa xe, chiếc xe lại lao vút đi, hoà vào dòng xe hối hả.
Tôi bồi hồi nhìn xuống vết sẹo nhỏ trên bàn tay (*)...giờ này nàng đang ở đâu...?
****
Hoàng hôn...một hình ảnh chất chứa trong tim tôi những hồi ức ngọt ngào và cả cay đắng. Đứng trên thành cầu Thăng Long, tôi nhìn lên, chiều dang dần buông xuống. Mặt trời đang phản chiếu những tia nắng le lói cuối cùng xuống mặt nước sông Hồng..
" Nếu sau này chúng ta có xa nhau, mỗi khi nào nhớ đến em, anh hãy nhìn về phía mặt trời mỗi lúc hoàng hôn xuống...em sẽ đến.."
"Anh là đồ bẻm mép..."
"Anh nhiều tội lắm đó "
"Anh..đừng buông em ra nhé..."
"Hoàng tử mít ướt của em.."
"Đừng khóc.."
Từng tiếng nói của nàng thoang thoảng theo cơn gió từ miền dĩ vãng thổi về, theo tiếng cười khúc khích quen thuộc...Nắng dần tắt...2 hàng lệ nóng hổi tuôn trào trên khoé mắt...
_Em ngốc ạ, chẳng phải em nói là 2 trái tim chúng ta đã hoà chung một nhịp. Từng dòng nước mắt em rơi thấm trên bức thư ấy, cũng đã thấm cả vào trái tim anh...anh làm sao có thể không khóc...nếu cứ dồn nén trong lòng, chẳng phải là bất công với anh lắm hay sao!!??
Nuốt những dòng nước mắt mặn chát. Tôi đưa tay vào túi quần rút ví ra, bức thư, mẩu giấy, mà tôi đã gấp và cất cẩn thận trong đó, luôn mang theo trong người. Đó chính là niềm an ủi duy nhất là nàng vẫn còn đang hiện hữu ở bên tôi...
Bỗng tôi giật mình thảng thốt khi thọc tay vào cái túi quần trống rỗng, tôi luồn vào túi bên kia, vẫn trống rỗng...Tôi điên cuồng đặt ba lô xuống, xới tung tất cả những gì trong đó ra trong tuyệt vọng....Từng mớ sách vở, quần áo bị bới ra, gió thổi bay lả tả, kéo theo hy vọng của tôi xuống dần rồi tắt hẳn. Có lẽ khi nãy bắt xe Bus ra Nam Thăng Long, trên xe rất đông đúc, hỗn loạn và chen chúc nhau, tôi đã bị móc trộm mất rồi...
Màn đêm dần phủ xuống một màu ảm đạm, tôi vẫn ngồi thừ ra như thằng mất hồn, lưng tựa vào thành cầu, xung quanh là đống sách vở, quần áo lẫn lộn.. Từng chiếc xe phóng vút qua ném vào tôi những cái nhìn tò mò và ái ngại, có lẽ họ nghĩ tôi là một thằng nát rượu hay một thằng điên nào vừa trốn trại..tôi ước gì mình cũng được như họ nghĩ. Bởi chỉ có như thế mới làm tôi quên đi cái nỗi đau chia cắt của ngày ấy đang hiện về dày xéo con tim, ngày càng rõ rệt hơn, một nỗi đau nghẹn lòng...Phải! Lại một lần nữa nàng đã bỏ tôi mà ra đi....
(Còn nữa)