Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, Lư Dẫn Ngọc này thật sự có một cái miệng biết ăn nói a, trình độ nói dối như vậy đến chính mình cũng cam bái hạ phong:
" Ồ? Sao ta lại không biết còn có con bướm nhỉ, Thanh Từ, ngươi lại nhìn một cái, trên lưng ta có con bướm thật không? "
Thanh Từ cười lạnh nhìn nhìn mấy tên tráng hán, ánh mắt dừng ở trên lưng sống thẳng tắp kia:
" Tiểu thư, không có con bướm."
" A, vừa rồi là có thật, nhất định là bị mỹ mạo của Mộc tiểu thư hấp dẫn, nhưng ta lại thật ngốc, dọa nó bay mất rồi, Mộc tiểu thư cũng không nên tức giận."
Lư Dẫn Ngọc lập tức tiếp lời.
Mộc Tịch Bắc lắc lắc đầu, một cái trâm cài trên đầu đột nhiên rơi xuống mặt sông, không khỏi kinh hô một tiếng:
" Ôi, đây chính là trâm cài Thái phi tự mình chế tạo cho ta."
Lư Dẫn Ngọc vừa thấy, lập tức mở miệng nói với mấy tên tráng hán:
" Còn không mau đi vớt lên, chờ cái gì nữa? "
" Vâng, thiếu gia."
Mấy tên tráng hán bắt đầu cởi quần áo.
Mộc Tịch Bắc lại lắc lắc đầu nói:
" Lư công tử luôn miệng nói là ái mộ ta, cơm nước không vô, bây giờ chính là cơ hội chứng minh tốt nhất, không bằng công tử giúp ta vớt cây trâm cài này lên được không? "
Lư Dẫn Ngọc sững sờ, ăn nói khéo léo như hắn mà trong lúc nhất thời không biết phải phản bác như thế nào, nhìn nhìn nước sông chảy xiết, bất giác cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lần nữa đưa mắt nhìn sang Mộc Tịch Bắc:
" Việc này... Việc này..."
" Đều nói Lư gia là gia đình quân tử, Lư công tử lại là công tử như ngọc, không ngờ một việc nhỏ như vậy cũng không chịu giúp, còn luôn miệng nói ái mộ ta, nếu công tử không chịu hỗ trợ, Bắc Bắc đành phải tự mình đi xuống vậy. "
Mộc Tịch Bắc không tự chủ tăng giọng nói lên, người bên bờ sông mặc dù không nhiều, nhưng so với góc hẻo lánh vừa rồi lại nhiều hơn không ít, trong lúc nhất thời đều hướng ánh mắt lại đây.
Sắc mặt Lư Dẫn Ngọc cực kì khó coi, Lư gia xem trọng nhất chính là danh dự, nếu không cũng sẽ không phí hết tâm kế diệt trừ những người có cầm nghệ cao siêu kia, hôm nay trâm cài của Mộc Tịch Bắc bị rớt xuống sông, nếu mình không chịu hỗ trợ, ngược lại lại để một nữ tử tự mình xuống dưới mò lên, chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ làm bại hoại thanh danh nhân thiện của người Lư gia, hơn nữa nếu thân thể Mộc Tịch Bắc có gì không khoẻ, lại nói thành Lư gia sợ bị Mộc Tịch Bắc đánh bại, tận lực dí vào đường cùng, để một nữ tử nho nhỏ tự mình đi vào trong hàn đàm, làm cho nàng không thể tỷ thí được.
Mộc Tịch Bắc cũng giương lên khóe môi, cười yếu ớt nhìn Lư Dẫn Ngọc, trâm cài này sợ là đã bị cuốn đi rồi, vừa rồi nàng cũng không phải không biết hành động của Lư Dẫn Ngọc, có điều Lư Dẫn Ngọc này sở dĩ dám làm như vậy, cũng bởi vì hai người đi sát nhau, nếu không có ai chú ý, căn bản sẽ không nghĩ đến chính mình là bị người đẩy xuống nước, chỉ cho rằng trượt chân rơi xuống, nếu Lư Dẫn Ngọc hợp thời làm ra dáng vẻ nghĩ cách cứu viện, lại biến thành công tử nhà họ Lư gặp nguy không loạn, cứu giúp Mộc Tịch Bắc.
Đương nhiên, dựa theo ý nghĩ của Lư Dẫn Ngọc, nhất định sẽ không tự mình xuống nước, đúng lúc có mấy mấy tráng hán này ở đây, nếu mà có người nào đụng vào thân thể của mình, e rằng Mộc Tịch Bắc nhất định phải gả cho một tên thuộc hạ thô tục nào đó.
Xem ra tên Lư Dẫn Ngọc này cũng không phải một kẻ ngu, không chỉ có một cái miệng biết ăn nói, đầu óc xoay chuyển ngược lại cũng cực nhanh, nghĩ cứ trực tiếp như vậy hủy hoại danh dự của Mộc Tịch Bắc, cũng khiến nàng không thể đối chiến với Lư gia được nữa.
" Chẳng qua là một cái trâm cài thôi, không bằng quay đầu ta sẽ sai người đưa mấy cái đến quý phủ cho tiểu thư được không? "
Đầu óc Lư Dẫn Ngọc nhanh chóng xoay chuyển.
Mộc Tịch Bắc lại mang vẻ mặt bi thương:
" Không giống như nhau, đây là di vật mẹ ta lưu lại cho ta, tự nhiên là ý nghĩa phi phàm, vô luận là bao nhiêu vàng bạc châu báu cũng không đổi được, nếu Lư công tử không muốn, vậy cứ thế mà đi đi, vẫn là Bắc Bắc tự mình xuống lấy thôi. "
Không ít người dựng thẳng lỗ tai chú ý đến động tĩnh bên này, mới đầu còn tưởng rằng nữ tử kia muốn tự tử, nghe xong mới biết được không phải chuyện như vậy, lại nhìn thân thể mảnh mai của Mộc Tịch Bắc, cái này mà nhảy xuống dưới, Mộc Tịch Bắc còn không phải mất đi nửa cái mạng, cái vị công tử nhà họ Lư dù gì cũng là nam nhân, trước đó còn dõng dạc nói có tình cảm ái mộ, bây giờ lại co rúm như vậy, này vẫn là Lư gia có thanh danh cực tốt kia sao?
Sắc mặt Lư Dẫn Ngọc một hồi xanh một hồi trắng, Mộc Tịch Bắc, ngươi điên rồi! Lư Dẫn Ngọc biết, thật ra mình cùng lắm thì phất tay áo rời đi, nhưng như vậy sẽ làm hỏng thanh danh của Lư gia, nếu như Mộc Tịch Bắc thật sự nhảy xuống, không biết mình sẽ bị nói thành bộ dạng gì, hắn biết rõ miệng lưỡi người đời đáng sợ như thế nào, càng quan trọng hơn là, khi trở về Lư gia, nếu để cho phụ thân biết mình tự tiện hành động, còn gây ra chuyện lớn như vậy, không thiếu được sẽ giáo huấn mình một trận.
Ở Lư gia, bất kỳ vật gì cũng không sánh bằng danh dự Lư gia, ở bên trong, cho dù làm rất nhiều chuyện dơ bẩn không chịu nổi phụ thân đều có thể tha thứ cho, nhưng nếu có ai đó làm tổn hại một chút thanh danh của Lư gia, nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, Mộc Tịch Bắc chính là đánh vào sự uy hϊế͙p͙ của Lư gia, mới có thể áp chế Lư Dẫn Ngọc như vậy.
" Mộc tiểu thư, như vậy làm sao được, ta một người nam tử ở đây, sao có thể để ngươi đi xuống dưới, đây là khi dễ Lư gia ta không người sao? "
Lư Dẫn Ngọc xanh mặt, nhưng vẫn không quên kiếm thanh danh cho Lư gia.
" Một khi đã như vậy, vậy liền làm phiền. "
Mộc Tịch Bắc mang vẻ mặt thản nhiên.
Lư Dẫn Ngọc tức đến nghiến răng ken két, lại chỉ có thể cởi ngoại bào ra, do do dự dự nhảy vào trong nước, nhưng trong lòng thì hối hận không thôi, hắn làm sao lại chọc tới nữ nhân như Mộc Tịch Bắc chứ, không chiếm được tiện nghi thì không nói, chính mình còn bị thiết kế một trận, đồng thời, lại càng hận Mộc Tịch Bắc đến tận nhà, thù này cứ như vậy liền kết.
" Bùm bùm! " Một tiếng, Lư Dẫn Ngọc nhảy xuống, dòng nước mãnh liệt suýt nữa cuốn hắn đi xa, nhưng cũng may con sông này khá cạn, nếu như Lư Dẫn Ngọc đứng thẳng, nước cũng chỉ đến thắt lưng của hắn.
Thổn thức một tiếng, răng nanh Lư Dẫn Ngọc đều run lên cầm cập, hai tay ôm trước ngực, nước sông này rất là lạnh a.
Miễn cưỡng đứng vững thân mình, Lư Dẫn Ngọc liền cúi xuống, bắt đầu sờ soạng xung quanh, Mộc Tịch Bắc chỉ đứng nhìn ở bên bờ, cũng không biết cây trâm kia rơi xuống ở chỗ nào, chẳng qua nhìn thế nước hung mãnh, có lẽ đã bị nước cuốn đi rồi cũng nên.
Lư Dẫn Ngọc một mặt run rẩy sờ soạng một mặt tiến lên, hòn đá sắc nhọn dưới chân, quẹt làm bị thương chân hắn, đau đớn khiến hắn mất thăng bằng, suýt nữa bị dòng nước cuốn đi, một đôi mắt lộ vẻ âm ngoan, trong đó đều là phẫn nộ cùng bất mãn, nhưng ở đây lại không thể phát tiết ra ngoài, quả nhiên làm hắn nghẹn đến tắc thở!
Mộc Tịch Bắc ở bên bờ đi theo Lư Dẫn Ngọc, thấy sắc trời đã muộn, tên Lư Dẫn Ngọc cũng đã ở trong nước được một lúc lâu, lúc này mới lên tiếng nói:
" Lư công tử, ta thấy sắc trời cũng đã muộn rồi, liền về phủ trước, nếu như công tử tìm được, còn muốn phiền công tử làm người tốt đến cùng, đưa trâm này đến quý phủ dùm. "
Đôi môi Lư Dẫn Ngọc đã tím ngắt, sắc mặt trắng bệch, nghe Mộc Tịch Bắc nói xong, một mặt là kích động, một mặt lại là tức giận, kích động đương nhiên là vì rốt cục hắn có thể rời khỏi nước sông lạnh lẽo này, tức giận lại là vì Mộc Tịch Bắc không chịu buông tha, lại còn muốn mình đưa trâm cài đến quý phủ.
Mộc Tịch Bắc không thèm để ý đến Lư Dẫn Ngọc nữa, mang theo Thanh Từ rời đi.
Lư Dẫn Ngọc được mấy tráng hán kéo lên bờ, gió lạnh thổi tới, làm hắn càng lạnh hơn, vội vội vàng lấy ngoại bào trước đó quấn chặt thân mình, từ từ nhắm hai mắt thật mạnh thở phì phò.
Nhìn nhìn cánh tay Lư Dẫn Ngọc bị ngâm trắng bệch, hai chân cũng bị hòn đá cắt ra không ít lỗ hổng, một đầu tóc ướt sũng đính vào trên mặt, khắp mặt đều là giọt nước, thật sự là vô cùng chật vật.
" Thiếu gia, ngài làm sao không... "
Một đại hán tức không nhẹ, dáng vẻ rất tức giận.
Lư Dẫn Ngọc lại chỉ quát lớn một tiếng:
" Câm miệng!"
Đại hán kia liền không lên tiếng nữa, Lư Dẫn Ngọc trì hoãn một hồi thì đứng dậy nói:
" Hồi phủ! "
Vừa mới đi được hai bước, lại nhớ đến lời nói lúc rời đi của Mộc Tịch Bắc, nhướng mày mở miệng nói với hai người sau lưng:
" Các ngươi ở đây, cho người đi vớt cây trâm kia lên! "
Hai tên đại hán gật đầu nói vâng, Lư Dẫn Ngọc mới xoay người rời đi.
Lúc Lư Dẫn Ngọc hồi phủ, liền gặp Đa Luân công chúa đang ở phòng khách nói chuyện với Gia chủ Lư gia, xoay người liền muốn cáo lui trở về phòng trước, đổi một thân quần áo sạch sẽ rồi trở ra.
" Dẫn Ngọc! Sao lại biến thành bộ dạng này! "
Gia chủ Lư gia ngữ khí nghiêm khắc mở miệng.
" Phụ thân..."
Lư Dẫn Ngọc nắm chặt hai tay, đang muốn đáp lời Gia chủ Lư gia, lại bị Đa Luân công chúa đánh gãy.
" Người làm cha như ngươi thật sự là không biết thông cảm, nhìn bộ dạng của Dẫn Ngọc mà xem, Bản công chúa đều muốn đau lòng, chuyện gì mà phải vội vã như vậy, không thể để cho Dẫn Ngọc đi thay y phục trước được sao? "
Giọng nói Đa Luân quyến rũ, mang theo mị hoặc.
Lư Dẫn Ngọc nhìn thấy hai gò tuyết trắng trước ngực Đa Luân cơ hồ muốn bật ra, giật mình trong lòng, rất nhanh cúi đầu.
" Nếu công chúa nói giúp cho ngươi, vậy ngươi liền đi thay quần áo trước đi. "
Gia chủ Lư gia lại mở miệng nói.
Lư Dẫn Ngọc ở trước mặt Phụ thân mình thu hồi bộ dạng miệng lưỡi trơn tru, cực kì đàng hoàng, đủ để thấy vị gia chủ Lư gia có danh vọng cực cao ở bên ngoài tuyệt đối cũng không phải người ôn nhã hiền lành như lời đồn.
Không bao lâu, Lư Dẫn Ngọc thu thập sạch sẽ đã trở lại, đứng ở trước mặt phụ thân của mình đem mọi chuyện phát sinh hôm nay bẩm báo chi tiết một lần.
Gia chủ Lư gia trầm mặt không nói gì, nhưng vì Lư Dẫn Ngọc cũng không làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến Lư gia nên không trách cứ quá đáng.
Đa Luân lại vỗ tay cười nói:
" Dẫn Ngọc, ngươi thật đúng là can đảm a, ngươi có biết hôm nay Bản công chúa gặp phải nàng cũng không dám ngăn cản nhiều không? "
Lư Dẫn Ngọc nghe thấy lời nói của Đa Luân lại toát ra một trận mồ hôi lạnh, Đa Luân công chúa cũng không dám ngăn cản, hắn lại là tự cho là đúng, không bị giày vò đến mất đi mạng nhỏ, xem như đã may mắn lắm rồi.
Đa Luân thấy Lư Dẫn Ngọc không nói lời nào, nhìn nhìn bộ dáng tuấn mỹ của hắn, tâm tình rất tốt mở miệng lần nữa:
" Ngươi có biết Liễu gia bị hủy diệt đều là một tay nàng gây nên không?"
Lư Dẫn Ngọc kinh ngạc trừng lớn hai mắt, chuyện này hắn thật sự không biết, lúc ban đầu hắn chỉ nghe phụ thân nói Liễu gia càng ngày càng tệ, sợ là sắp xong rồi, mà Liễu gia bị hủy diệt mới là chuyện sáng nay, hắn quả thật còn chưa biết.
" Công chúa thật sự khẳng định những việc này đều xuất từ tay nữ tử kia sao? Nếu đúng như vậy, nữ nhi này của Mộc Chính Đức thật sự là không thể khinh thường. "
Gia chủ Lư gia bưng lên một chén trà mở miệng nói.
Đa Luân cười nói:
" Liễu Tri Thư đến cùng vẫn có mấy phần năng lực, nhưng ai có thể ngờ được Mộc Tịch Bắc lại có thể thuyết phục An Nguyệt Hằng phản chiến, đây là ngươi có thể đoán trước được sao? "
Gia chủ Lư gia vẻ mặt nghiêm túc, dường như đang nghĩ nếu là chính mình, có thể đoán trước được ở thời điểm cuối cùng, một người hắn cho rằng sẽ không có khả năng phản chiến lại hại ngược lại mình hay không.
Gia chủ Lư gia cau mày, dường như đối với đáp án không hài lòng lắm, tiện đà mở miệng nói:
" Có điều Mộc Tịch Bắc thật sự là tâm tư tàn nhẫn, ngoại trừ chủ mẫu Tướng phủ, vậy mà một tên cũng không để lại. "
Trong mắt Đa Luân lại hiện lên một tia tán thưởng, có vẻ tán thành với Mộc Tịch Bắc, mở miệng nói:
" Chẳng lẽ nhổ cỏ không trừ tận gốc, muốn lưu lại một cái tai họa, tập hợp lại lại giết trở về sao? "
Gia chủ Lư gia cũng không nói rõ được, mặc dù hắn ở bên ngoài luôn tuân thủ là tha thứ rộng lượng, hưởng vinh dự là quân tử Tây La, thế nhưng ở trước mắt vị công chúa phóng đãng không thèm để ý thanh danh này, lại không thể bày ra dáng vẻ kia.
Lư Dẫn Ngọc cũng không dám xen mồm vào, trực giác cảm nhận được bản thân hôm nay thật sự là lỗ mãng rồi.
" Không biết lần này công chúa đến đây...? "
Gia chủ Lư gia thận trọng mở miệng.
Đa Luân xinh đẹp cười một tiếng, ánh mắt ái muội dừng lại ở lồng ngực gia chủ Lư gia, đối với nàng mà nói, Lư Dẫn Ngọc vẫn hơi non, hương vị vẫn không bằng vị nam nhân như Gia Chủ Lư gia này.
" À, cũng không có việc gì, chỉ nghe nói Gia chủ đại nhân hạ chiến thư với nàng ta, Bản công chúa tới xem xem, Lư gia các ngươi có chắc chắn hay không thôi?"
Đa Luân mị nhãn như tơ, thanh âm uyển chuyển.
Sau khi Gia chủ Lư gia trầm tư một lát, lại mở miệng:
" Nếu như Liễu gia không phải nàng giải quyết, ta còn có nắm chắc, nhưng nếu Liễu gia là nàng giải quyết, kết quả này vẫn khó nói..."
Lời của hai người đều là một câu hai ý nghĩa, Đa Luân hỏi không phải cầm nghệ chiến thư, gia chủ Lư gia trả lời cũng không phải cầm nghệ hay không nắm chắc, mà là đem thắng bại quy kết ở trên năng lực của Mộc Tịch Bắc.
Đa Luân cười nói:
" Nếu cần, Bản công chúa có thể trợ giúp một tay. "
Gia chủ Lư gia không có mở miệng, cẩn thận suy tư hồi lâu, rốt cục mở miệng nói với Đa Luân:
" Tất nhiên là phải dựa vào công chúa nhiều hơn. "
Đa Luân nhếch miệng, có Lư gia làm vũ khí sử dụng, nàng trước thử xem Mộc Tịch Bắc có bao nhiêu sắc bén! Phải biết cây cao chịu gió lớn! Liễu Tri Thư dù sao cũng là quyền thần dưới váy nàng, cứ như vậy mà chết đi, làm Đa Luân nàng khó tránh khỏi có chút mất mặt.
Lư Dẫn Ngọc không có mở miệng, chẳng qua hắn thấy, nhà mình cuối cùng sẽ thắng, nếu nói một ít mánh khoé thì nữ tử kia còn có khả năng thắng, nhưng hắn thật sự không tin rằng, nàng có thể đấu lại Phụ thân của mình còn có vị Công chúa quái dị trước mắt này nữa.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Gần nhất học được rất nhiều với người ta, làm ta hận không thể xoá hết truyện viết lại, xem ra chỗ cần học tập thật sự rất nhiều ~ Ta đang cố gắng... Cũng bởi vì đang tự hỏi rất nhiều thứ, cho nên đừng cảm thấy số lượng từ ít một chút là nói ta lười biếng. Ngược lại ta ngủ càng trễ.