Mặc dù lúc trước bà không yêu Tôn Thịnh, nhưng ở chung hơn mười năm qua, sớm tối bên nhau, cùng nhau trù tính, ít nhiều cũng có chút tình cảm, ăn, mặc, ở, đi lại phần lớn đều cùng một chỗ, Tôn Thịnh cũng bởi vì thế lực Liễu gia, từ trước đến nay đối xử với bà không tệ, những điều này không khỏi làm cho Tôn phu nhân hơi do dự.
Tôn Thịnh nhìn Tôn Phu nhân vẫn như cũ đứng bất động ở nơi đó, không biết nghĩ cái gì, nhất thời phát hỏa, cảm thấy mình bị biếm thành thứ dân, ngay cả thê tử của mình đều không quản được:
" Mau mau cút! Cút ra ngoài! Có phải bây giờ lão tử bị cách chức, ngay cả ngươi cũng muốn giẫm lão tử một cước hay không, lão tử nói cho ngươi biết, ngươi đừng quên, cho dù lão tử chỉ là một thứ dân, lão tử bảo các ngươi đi hướng đông, các ngươi cũng không thể đi hướng tây!"
Những lời này, hoàn toàn khơi dậy lửa giận của Tôn phu nhân, được lắm Tôn Thịnh, có phải ngươi làm cho Lộ nhi chết đi hay không, cho dù Lộ nhi có thể có một con đường sống cũng bắt nó phải chết! Tôn phu nhân thừa dịp Tôn Thịnh không chú ý, đến gần Tôn Thịnh, lấy ra dao nhỏ vẫn luôn giấu trong tay áo, đâm một phát vào thắt lưng Tôn Thịnh, máu tươi văng khắp mặt Tôn phu nhân.
Tôn Thịnh không dám tin xoay mặt lại, duỗi ra một ngón tay, trừng lớn hai mắt, chỉ vào Tôn phu nhân, dường như muốn nói điều gì đó.
Có lẽ bị mùi máu tươi kích thích, hai mắt Tôn phu nhân lại càng điên cuồng, rút đao ra lại đâm vào ngực Tôn Thịnh, cũng giải thích rõ ràng cho Tôn Thịnh:
" Ta cũng vì con ta mới làm như vậy! Nếu ngươi không chết, Tôn gia sẽ bị chém đầu cả nhà, nhất định sẽ, chỉ cần ngươi chết rồi, Bệ hạ có thể không truy cứu nữa, như vậy Thanh nhi có thể kế thừa Tôn gia, ha ha ha ha."
" Cả... Cả... Nhà bị chém đầu?"
Tôn Thịnh cố sức phun ra một câu này, mặc kệ Tôn gia phạm vào bao nhiêu tội lớn, muốn chém đầu cả nhà Tôn gia thật sự khả năng không lớn, bởi vì quyền lực Tôn gia đều phân tán ra, sao dễ dàng khống chế như vậy được.
" Ngươi đáng chết, ai bảo ngươi nhẫn tâm như vậy, ngay cả nữ nhi của mình đều chịu hi sinh, ngươi cấu kết với sứ giả Dạ Hàn Quốc, ngươi tên gian tế này, còn muốn liên lụy Thanh nhi của ta, ngươi đáng chết, đáng chết a! "
Dường như thần trí Tôn phu nhân có chút không bình thường, trong miệng nói tới Thanh nhi chính là con của bà.
Hai mắt Tôn Thịnh đăm đăm, qua giây lát trong lòng liền rõ ràng, đây là nữ nhân ngu xuẩn bị trúng bẫy nhà người ta rồi! Lần này phụ trách tiếp đãi Dạ Hàn Quốc chính là Thừa tướng Mộc Chính Đức, nếu muốn cố ý tạo ra một ít chứng cớ lừa gạt đồ ngu này, còn không dễ dàng sao?
Cũng không biết Tôn Thịnh bị tức hay thật sự đứt hơi, muốn nói gì đó, trong miệng lại không ngừng trào ra máu tươi, run rẩy hai lần, cuối cùng ngay cả con mắt cũng chưa kịp nhắm lại, cứ như thế mất phản ứng, đến chết cũng đang còn duỗi một ngón tay ra run rẩy chỉ vào Tôn phu nhân.
Sau khi Mộc Tịch Bắc trở lại Bảo Lang Các, cởi xuống áo choàng, tiện tay khoác lên trên bình phong.
Thanh Từ pha một chén trà nóng cho nàng, dòng nước nóng hổi từ trong miệng ấm phun ra, tản ra hơi nóng, lá trà vừa gặp phải nước nóng liền nổi lên lềnh bềnh, phiến lá cuộn tròn cũng biến thành bằng phẳng, chỉ trong chớp mắt, cả gian phòng ngập tràn hương trà.
Thanh Từ đem nước pha lần thứ nhất đổ ra ngoài, pha lại thật tốt một lần nữa, mới đưa cho Mộc Tịch Bắc.
Nhiệt khí mơ hồ trong cặp mắt óng ánh kia, mang theo tia mờ mịt cùng quyến rũ, Mộc Tịch Bắc ôm cốc trà ở trong lòng bàn tay, chậm rãi mở miệng:
" Thanh Từ muốn cái gì?"
Bàn tay đang đổ nước dừng lại, dứt khoát mở miệng:
" Thanh Từ chỉ cần tiểu thư."
Mộc Tịch Bắc chỉ dịu dàng nở nụ cười, một tia lạnh nhạt trong ánh mắt cũng bị ấm áp kia tách ra, dị thường chân thực.
Dường như Thanh Từ không thích bầu không khí như vậy, chủ động mở miệng nói:
" Tiểu thư, đã có chứng cớ thư từ qua lại giữa Dạ Hàn Quốc và Trừng Giang Hầu, vì sao không trực tiếp giao cho Hoàng đế, không phải có thể nhanh chóng dọn sạch hang ổ phủ Trừng Giang Hầu à?"
Mộc Tịch Bắc không trả lời mà hỏi lại:
" Ngươi nói xem Liễu gia và Tôn gia chủ yếu khác nhau ở đâu?"
Thanh Từ nghĩ nghĩ:
" Quyền thế Liễu gia chủ yếu đều tập trung ở trong tay nhà mình, mà quyền thế cùng lực ảnh hưởng của Tôn gia lại bởi vì quyền thế trong tay
Bàng Hệ
cũng rất lớn, đều phân tán ra, cho nên phải tụ lại cùng một chỗ mới có thể hình thành đại tộc."
( Bàng Hệ: Chỉ thân thuộc không có quan hệ huyết thống trực tiếp hoặc quan hệ hôn nhân. ◎Như: anh chị em, anh chị em chú bác, anh chị em bên ngoại, chú, bác, cô, dì... là những thân thuộc bàng hệ)
Mộc Tịch Bắc tán thưởng gật gật đầu, tiếp tục mở miệng nói:
" Lúc trước ta đối phó một Liễu Tri Viên, một Liễu Vượng, liền có thể khiến cho Liễu gia tổn thất thật lớn, bởi vì quyền thế Liễu gia đều tập trung ở trong tay những người này, nhưng Tôn gia lại khác biệt, nếu ta chỉ vặn ngã một Trừng Giang Hầu, bọn họ sẽ lại tuyển ra tân gia chủ Tôn gia, Tôn gia vẫn như cũ sẽ không xuống dốc, giết như vậy, thì giết mãi cũng không hết."
" Vậy trong túi hương tiểu thư cho Tôn phu nhân là thứ gì? "
Thanh Từ tò mò hỏi.
" Cũng không phải thứ gì hại người, chỉ là hoa cỏ khiến cho tâm thần người ta không yên, vẻ mặt hốt hoảng thôi."
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng giải thích nói.
" Mấy ngày liền Tôn phu nhân bôn ba mệt mỏi không chịu nổi, lại bởi vì chuyện của Tôn Lộ mà tâm thần lao lực quá độ, cho nên chỉ là một ít hoa cỏ đơn giản cũng sẽ dễ dàng khiến bà ta trở nên phẫn nộ cùng táo bạo, mà Tôn Thịnh bởi vì bị chuyện bị cách chức, nên tâm tình không tốt, hai người khó tránh khỏi phát sinh cãi vã, hơn nữa trước đó ta rót vào những tư tưởng kia cho Tôn phu nhân, bà ta nhất định sẽ động thủ giết Tôn Thịnh."
Mộc Tịch Bắc chắc chắn mở miệng.
" Nô tỳ hiểu rồi, đầu tiên tiểu thư dùng những chứng cớ kia chứng minh Trừng Giang Hầu thông đồng với địch phản quốc, để bà ta lo lắng cho con của mình, đây là về lý, sau đó lại để Tôn Lộ lợi dụng khổ nhục kế khiến Tôn phu nhân thống hận Tôn Thịnh, đây là về tình, lại thêm tình trạng gần đây của Tôn phu nhân, chỉ cần thêm một ít hoa cỏ đơn giản, chuyện của tiểu thư liền thành. "
Thanh Từ tựa hồ hiểu được suy tính của Mộc Tịch Bắc.
" Lúc đầu Tôn phu nhân cũng là một người thần cơ diệu toán, chỉ là lần này nhiều chuyện dồn đến cùng một lúc như vậy, lại thêm tác dụng của hoa cỏ kia, mới khiến cho bà ta lỗ mãng, nếu không dựa theo tính tình lúc trước của bà ta, cho dù giết Trừng Giang Hầu nhất định cũng không để người khác phát hiện ra."
Mộc Tịch Bắc lại chỉ ra một điểm khác.
Đồng thời lúc nói chuyện, Mộc Tịch Bắc cầm lấy những thứ được gọi là chứng cớ phạm tội đang để ở trên bàn, một phen ném vào hỏa lò.
" Tiểu thư? "
Thanh Từ hơi kinh ngạc.
" Căn bản không có tội chứng gì cả, Tôn Thịnh hẳn cũng không tìm Dạ Hàn Quốc làm nơi nương tựa, những thứ này chẳng qua đều là giả thôi, lần này Mộc Chính Đức phụ trách tiếp đãi sứ giả Dạ Hàn Quốc, muốn làm một ít thứ gì đó có chứa dấu hiệu của Dạ Hàn Quốc cũng không khó, cho nên cái này căn bản là chuyện giả dối hư ảo mà thôi. "
Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt giải thích nói.
" Cho nên lúc ấy tiểu thư không đợi Tôn phu nhân xem hết, liền để nô tỳ thu hồi những thứ này lại?"
Thanh Từ nghĩ tới lúc ấy Tôn phu nhân còn chưa xem hết, Mộc Tịch Bắc liền liếc mắt ra hiệu cho mình một cái, để cho mình giành lại đồ vật.
" Phải, những cái gọi là chứng cứ phạm tội, cũng chỉ có thể đơn giản lừa gạt nữ lưu không hiểu chính sự như Tôn phu nhân thôi, nếu là Trừng Giang Hầu Tôn Thịnh, cho dù Mộc Chính Đức làm cao minh đến đâu, cũng sẽ nhìn ra chút manh mối. "
Mộc Tịch Bắc uống cạn một ngụm nước trà, nhìn ánh trăng nặng nề ngoài cửa sổ, nhưng vẫn không có một tia buồn ngủ.
Đương nhiên, Mộc Tịch Bắc hết chỗ chê là Tôn phu nhân cũng không phải đồ ngốc, cho nên Mộc Tịch Bắc căn bản không cho bà ta dư thời gian cân nhắc, luân phiên xung kích làm bà ta không kịp hồi tỉnh lại, cũng không chấp nhận được bà ta cẩn thận xem xét mọi chuyện, trực tiếp mang bà đi gặp Tôn Lộ.
Chỉ chốc lát, Bạch Hàn ở ngoài gõ gõ cửa:
" Tiểu thư, nhận được tin tức, vừa mới Tôn phu nhân đã giết chết Tôn Thịnh."
" Biết rồi. "
Mộc Tịch Bắc cũng không biểu hiện quá nhiều kinh hỉ, hết thảy đều trong dự liệu.
Kỳ thật nếu muốn giết Tôn Thịnh thật sự có rất nhiều biện pháp, nhưng giống như Thanh Từ đã nói trước đó, quyền lực trong tay Tôn gia rắc rối phức tạp, chưa từng tập trung ở trên một nhà nào cả, rất khác biệt với Liễu gia, nếu chỉ đơn giản giết một Tôn Thịnh, như vậy còn có thể xuất hiện hàng ngàn hàng vạn Tôn Thịnh khác.
Cho nên nàng nhất định phải mượn tay Tôn phu nhân giết chết Tôn Thịnh, bởi vì nếu là Tôn phu nhân làm như vậy, Tôn gia tuyệt đối sẽ không cho phép một đứa con trai của nữ nhân đã giết chết gia chủ ngồi lên vị trí tân Gia chủ, đây là một cái cớ vô cùng tốt, sẽ khiến cho những Bàng Hệ có quyền thế ở Tôn gia, kêu gào không phục.
Còn nữa tuổi của Tôn Thanh cũng không lớn, căn cơ bất ổn, hiện tại lại là một thứ dân, căn bản không so được với những Bàng Hệ đang thịnh thế của Tôn gia, hệ thứ nhất của Tôn gia nhất định sẽ thừa cơ đoạt quyền.
Chỉ cần vừa tranh quyền, vấn đề liền tới, mỗi một mạch đều hi vọng gia chủ tương lai là nhánh của mình, như vậy chính mình sẽ từ thứ hệ biến thành chủ hệ chân chính, cho nên Tôn gia sẽ nghênh đón một trận nội đấu cực kì kịch liệt, mỗi một hệ đều tự mình xưng vương, hoàn toàn đánh Tôn gia thành năm bè bảy mảng, mà chỉ cần quyền thế Tôn gia vừa phân tán ra, sẽ không đủ gây sợ hãi nữa.
Mộc Tịch Bắc tin tưởng, nếu như Mộc Chính Đức không phải người ngu, từ lúc chính mình hỏi ông muốn những chứng cớ ngụy tạo kia, nên hiểu được dụng ý của mình, từ đó nắm bắt thời gian an bài người ở bên trong mạch hệ Tôn gia thật tốt, đợi đến Tôn gia chính thức tan rã, Mộc Chính Đức sẽ được chia chén canh lớn nhất.
Ngược lại, nếu có một ngày mình mượn tay Hoàng đế trừ bỏ Tôn gia, như vậy thế lực Tôn gia đều sẽ bị Hoàng đế nuốt chửng, chẳng phải tự dưng mình lại thành chuẩn bị đồ cưới cho Đế Vương bỉ ổi kia, nàng đương nhiên sẽ không làm loại việc ngu ngốc đó, thời điểm có lợi ích vẫn phải dành cho nhà mình trước tiên.