Edit: Khuynh Vũ
Trên giường êm trước cửa sổ, có một nữ tử một thân váy thêu gấm màu ngà sữa đang nghiêng người dựa vào giường êm, một tay cầm quyển sách, đang tập trung tinh thần xem cái gì đó.
Ánh nắng ấm áp nhu hòa xuyên thấu qua cửa sổ gỗ lim khắc hoa, ôn nhuận tản ra trên người nữ tử, buổi chiều ngày hè, luôn cảm thấy uể oải, khiến cho người ta không mở nổi mắt.
Bông hoa cũng đều mặt ủ mày chau rũ xuống, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng ve sầu cùng tiếng dế kêu, nhưng cũng có vẻ hữu khí vô lực.
Trên bàn gỗ lê bày một chén trà thơm, tản ra nhàn nhạt hương trà, choáng nhiễm một phòng yên tĩnh.
Sườn mặt nữ tử vô cùng nhu hòa, rủ xuống một lọn tóc, nhìn như là người bước ra từ trong tranh, bất kể là ai cũng không đành lòng quấy rầy hình ảnh lưu luyến này.
Ngoài cửa sổ phồn hoa như gấm, nở rực rỡ thành một biển hoa, gió nhẹ nhàng thổi bay màn tơ màu trắng, mang theo vài phần lười biếng, mấy phần mệt mỏi, một giọng trẻ con non nớt phá vỡ nhất thất yên tĩnh.
" Bắc Bắc... Bắc Bắc. " Thanh âm ngọt ngào theo gió từ đằng xa truyền đến.
Chỉ chốc lát, một nam hài phấn điêu ngọc trác liền chạy vào, đung đưa cánh tay cùng đôi chân nhỏ béo múp míp, một cái tay chụp vào trên ngực Mộc Tịch Bắc, đem đầu vùi trong cánh tay nàng, vặn vẹo cái mông nhỏ lộ ở bên ngoài, liền bắt đầu ủi ủi trong ngực Mộc Tịch Bắc, sau khi thành công, chụt một tiếng, hôn lên trên mặt nàng một cái.
" Bắc Bắc, Bảo Bảo rất nhớ người nha."
Mộc Tịch Bắc bị lắc cánh tay lập tức cúi xuống, nhưng vẫn vững vàng đón được Ân Bảo Bảo, xoa xoa nước miếng trên mặt, trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ.
" Mẹ cũng rất nhớ con." Mộc Tịch Bắc điều chỉnh tư thế, để ôm Ân Bảo Bảo dễ chịu hơn.
Ân Bảo Bảo thì tựa đầu vào ngực Mộc Tịch Bắc, một tay ngậm ngón tay, cùng Mộc Tịch Bắc xem quyển sách xa lạ, hiếm khi thấy yên tĩnh thế này.
Chỉ chốc lát, ngoài cửa liền nghe thấy một tiếng khóc vang trời: " Oa oa oa...."
Ân Bảo Bảo nhăn mũi nhỏ, nghe xong tiếng khóc này liền biết, con ốc sên lại tới nữa rồi! Ngày nào cũng giả bộ đáng thương!
Quả nhiên, chỉ chốc lát, liền nhìn thấy một bé con đầu thắt đầy bím tóc lau nước mắt đứng ở trước cánh cửa.
Ân Bối Bối một mặt gào khóc, nghiêng về một bên giơ lên chân nhỏ, ra sức bò lên trên cánh cửa cực cao, nhưng mà bắp chân quá ngắn, lại không linh hoạt như Ân Bảo Bảo, kết quả lên được một nửa lại xuống không được, vểnh lên cái mông nhỏ, trừng một đôi mắt to ngập nước ở nơi đó nhìn chung quanh.
Mộc Tịch Bắc trong lòng căng thẳng, sợ bé con té, đang muốn đi qua, ai ngờ Ân Bối Bối lại bịch một tiếng ngã xuống, dọa sợ Mộc Tịch Bắc.
Ân Bối Bối cũng lập tức sững sờ ở nơi đó, cứ như phải hứng chịu nỗi sợ hãi ghê gớm lắm, Ân Bảo Bảo ở trong ngực Mộc Tịch Bắc thì trừng một đôi mắt to nhìn nữ hài ngồi dưới đất, bĩu môi, không nói gì.
Vốn đang gào khóc Ân Bối Bối cứ ngồi dưới đất như vậy, cười khanh khách, làm Mộc Tịch Bắc bất đắc dĩ cực kỳ.
Mộc Tịch Bắc cũng không quản nó nữa, liền để nó ngồi chơi ở đó, dù sao trên mặt đất cũng phủ thảm nhung màu trắng, nên cũng không sợ nó bị lạnh.
Tự mình chơi một hồi, Ân Bối Bối lại phát hiện, mẹ và ca ca đều không để ý đến mình, nghiêng ngả đứng lên, không cười, nhưng cũng không đi về phía trước nữa.
Cứ như vậy đỏ lên cái mũi nhỏ, đứng ở nơi đó, trừng đôi mắt to ngập nước nhìn Mộc Tịch Bắc, ủy khuất vô cùng, Mộc Tịch Bắc nhìn thấy tâm đều mềm nhũn.
" Bối Bối, đến chỗ mẹ này."
Ân Bối Bối giống như cuối cùng cũng tìm được chỗ tháo nước, lập tức nhào về phía Mộc Tịch Bắc: " Mẹ ơi. Hức hức... Mẹ ơi..."
" Bối Bối không khóc, ngoan... " Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng dụ dỗ nói, cùng nhau ôm hai đứa bé trong ngực mình.
Ân Bối Bối chỉ lắc đầu, nước mắt to như hạt đậu lại càng lăn càng mãnh liệt, một giọt tiếp một giọt rớt xuống.
Ân Bảo Bảo hừ lạnh một tiếng: " Hừ! Con ốc sên! Quỷ thích khóc!"
" Oa oa oa oa.... " Ân Bối Bối bị Ân Bảo Bảo mắng, lập tức dắt cuống họng khóc lên.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy rất đau đầu, nếu như nàng quay đầu giáo huấn Ân Bảo Bảo, bảo đảm nó khóc còn mạnh mẽ hơn Bối Bối nhiều.
Nói đến hai đứa bé này cũng không biết giống ai, thời điểm Ân Bảo Bảo chưa đến một tuổi thì đã mở miệng nói chuyện, lúc ấy hai tiểu oa nhi phấn nộn Ân Bảo Bảo cùng Ân Bối Bối, còn mặc yếm bò trên bàn, ngẫu nhiên nể tình đứng lên đi mấy bước.
Tất cả mọi người vây quanh hai tiểu gia hỏa đều vui vẻ ra mặt, còn Ân Cửu Dạ thì đen mặt từ bên ngoài đi vào, nhìn chằm chằm Ân Bảo Bảo trên bàn người đầy sát khí.
Ân Bảo Bảo vốn đang tay ngắn chân ngắn đứng ở trên bàn, lắc lư khoe khoang, nhìn lên thấy Ân Cửu Dạ, lập tức bịch một tiếng, ngã ở trên mặt bàn, làm mọi người bị dọa không nhẹ, chỉ sợ té một cái sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cũng không chờ mọi người cẩn thận nhìn xem nó có gì không ổn không, thì Ân Bảo Bảo đã dùng cả tay và chân nhanh chóng bò đến bên người Mộc Tịch Bắc, trong miệng nho nhỏ còn lẩm bẩm: " Bắc Bắc...Bắc Bắc..."
Đây là lần đầu tiên Ân Bảo Bảo nói chuyện, lúc mọi người còn đang kinh ngạc, thì Ân Bảo Bảo đã ôm chặt lấy cổ Mộc Tịch Bắc, lần thứ hai làm ra một chuyện khiến mọi người càng khϊế͙p͙ sợ hơn,nó ôm chặt cổ Mộc Tịch Bắc, ở trên mặt của nàng, hôn bẹp một cái, lưu lại chút nước óng ánh.
Ân Bối Bối ngồi trên bàn bọc nắm tay nhỏ, chảy nước bọt, nhìn mọi người cười ngây ngô, hai mắt cong cong, cười lên giống như nguyệt nha, khuôn mặt nhỏ béo múp míp khiến cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái.
Ân Bảo Bảo nhìn thấy phản ứng của mọi người liền sững sờ, sau đó thì cười vang.
Lỗ tai Mộc Tịch Bắc cũng đỏ lên, đứa nhỏ này vừa mở miệng đã học điều không hay, có thể thấy được ngày thường đã mưa dầm thấm đất những gì.
Bắc Yến vương ho nhẹ một tiếng nghiêm túc nói: " Khụ khụ, điều này không thể được, hoàn cảnh đối với trẻ nhỏ mà nói là cực kỳ trọng yếu, theo ta thấy, nếu như vợ chồng các ngươi không tiện chăm sóc cho hai con, không bằng giao cho chúng ta chăm sóc cũng tốt."
" Đúng đó, Bảo Bảo cùng Bối Bối còn nhỏ như thế, không học tốt sao được. " Lão thái phi từ khi có hai tiểu gia hỏa này, quả thực xem trọng hai đứa nó còn hơn tròng mắt của mình.
Ân Cửu Dạ ngược lại thấy rất vui, lập tức đáp ứng: " Như thế cũng tốt, hai đứa bé này cả ngày chỉ biết bám lấy Bắc Bắc, xảy ra chuyện đều tìm mẹ, tương lai sao có thể có tiền đồ."
Ân Cửu Dạ vừa dứt lời, Ân Bối Bối liền trừng đôi mắt to ngập nước nhìn về phía Ân Cửu Dạ, giống như đang lên án, một mặt dắt cuống họng lên tiếng khóc lớn, khiến cả đám người đều đau lòng, giống như Ân Cửu Dạ đã phạm vào tội lớn ngập trời gì đó.
Ân Cửu Dạ thì đen mặt, cướp Ân Bảo Bảo từ trong ngực Mộc Tịch Bắc, để lên bàn, lôi kéo Mộc Tịch Bắc thừa dịp loạn rút lui.
Mộc Tịch Bắc từ từ lấy lại tinh thần, nghĩ đến trò cười hôm đó, khóe miệng cũng nhịn không được dâng lên một ý cười ôn nhu, nhìn hai bé con đáng yêu trong ngực, lại tiếp tục lật sách.
Lúc Ân Cửu Dạ tiến vào, liền nhìn thấy hai bé con phấn điêu ngọc trác đang an tĩnh nằm ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc, nữ tử vẻ mặt ôn nhu đang nhẹ giọng đọc gì đó, ngẫu nhiên truyền đến âm thanh lật sách nhẹ nhàng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ bị màn che ngăn lại, xuyên thấu qua lỗ trống li ti lại rải xuống loang lổ bóng cây, ngẫu nhiên truyền đến tiếng chim kêu líu ríu, đúng là bất giác làm người ta phiền lòng.
Ân Cửu Dạ thả nhẹ bước chân, đi tới bên cạnh Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc thấy người tới, lộ ra nụ cười ôn nhu, làm cái thủ thế im lặng, liền cẩn thận xê dịch đứng dậy.
Ân Cửu Dạ thấy thế, liền ôm lấy Ân Bối Bối, nhìn miệng nhỏ trắng nõn đang ngậm tay của mình, sắc mặt lộ ra một tia ôn nhu nhàn nhạt.
Mộc Tịch Bắc cũng bế Ân Bảo Bảo lên, một Ân Bảo Bảo ngày thường không ai bì nổi, giờ phút này lại phun bong bóng, lông mi thật dài mang theo lực lượng mê hoặc nhân tâm.
Hai người thả nhẹ bước chân, đem hai đứa bé đến gian phòng cách vách, hai cái giường như nhau, một cái màu lam, một cái màu hồng, phía trên điểm đầy châu ngọc tuyệt đẹp cùng tua cờ, điêu khắc tơ vàng Kim Long cùng Ngọc Phượng, ấm áp mềm mại, khiến cho người ta cảm thấy thật vui vẻ.
Vừa mới trở về phòng, Ân Cửu Dạ đã ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực: "Bắc Bắc."
" Chàng đừng nghịch, còn đang ban ngày." Mộc Tịch Bắc hơi đỏ mặt.
Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy người trong vòng tay càng ngày càng có lồi có lõm, từ khi sinh hai đứa bé, nàng vẫn luôn điều dưỡng vô cùng tốt, trắng nộn nõn nà, toàn thân đều mềm mại, không giống như trước kia gầy yếu, giờ lại nhiều hơn vài phần phong tình của thiếu phụ, càng làm cho mắt hắn đui mù.
" Bắc Bắc.. Nàng yêu ai nhất? "Bàn tay Ân Cửu Dạ một mặt trượt vào y phục của Mộc Tịch Bắc, một mặt lại không quên lặp đi lặp lại xác nhận vấn đề này.
" Yêu chàng... Yêu chàng... Chàng nói chàng lớn như vậy rồi, còn luôn ghen tỵ với con làm gì chứ? " Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia bất đắc dĩ.
Y phục bị cởi đến trên mặt đất, Ân Cửu Dạ ôm ngang Mộc Tịch Bắc, sải bước đi về phía giường lớn khắc hoa hỏi.
" Vậy Bạch Trúc thì sao? " Giọng nói của Ân Cửu Dạ mang theo khàn khàn đặc thù.
Đột nhiên xuất hiện một câu khiến Mộc Tịch Bắc lạnh run, thì ra hắn còn chưa quên: " Đang êm đẹp nhắc tới hắn làm gì..."
" Nàng còn chưa nói cho ta biết hắn cứu nàng thế nào đây. " Bàn tay to của nam nhân đặt trên người nữ tử, một tấc một tấc du tẩu, chạm đến chỗ nào, liền nhóm lửa chỗ đó.
Bờ môi lương bạc lại thành kính vô cùng hôn cổ nữ tử, đầu vai, một đường hướng xuống dưới, chọc cho nữ tử một trận run rẩy.
Mộc Tịch Bắc không tự chủ được vòng lấy cổ của nam nhân, nín thở nhắm mắt, cảm thụ được nhiệt độ của người hắn.
" Cứu thế nào? Hử? " Bàn tay Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng đặt lên thân thể mềm mại của nữ tử, lặp đi lặp lại lưu luyến.
" Ưm... " Mộc Tịch Bắc bị hắn làm cho ý loạn tình mê, tiếng hít thở cũng dần dần tăng thêm.
Nam nhân khẽ cắn vành tai của nữ tử, cái chân tráng kiện hữu lực cường ngạnh chen vào giữa hai chân nữ tử.
Mộc Tịch Bắc quyết định chắc chắn, mỗi lần hắn thăm dò nàng đều cắn chặt không nói, nhưng cuối cùng đều không thể thiếu một hồi giày vò thiên hôn ám địa, dứt khoát không bằng triệt để thẳng thắn, cũng tốt hơn cứ từ từ thế này, một lần rồi một lần, giống như là đang lăng trì nàng.
" Ừm... Thuyền gặp bão tố... " Mộc Tịch Bắc thở gấp mở miệng,mở ra hai mắt có chút mê loạn, nhìn nam nhân trước mặt.
Ân Cửu Dạ cũng dừng lại động tác, trên trán tích trữ mấy giọt mồ hôi ẩn nhẫn: " Sau đó."
" Sau đó... Sau đó hắn liền bảo hộ ta ở trong ngực, bản thân thì bị hỏa lô làm bị thương chân. " Mộc Tịch Bắc lo lắng bất an mở miệng.
Con ngươi Ân Cửu Dạ quả nhiên u ám hẳn, lóe ra từng tia lửa, lại ôn hòa mở miệng nói tiếp: " Sau đó thì sao? Thuyền chìm."
Mộc Tịch Bắc nhìn con ngươi lúc sáng lúc tối kia, đột nhiên không có dũng khí nói tiếp, nàng dự cảm hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!
" Không có ý định nói? " Ân Cửu Dạ trầm thấp cuống họng mở miệng.
Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên chủ động hôn lên môi Ân Cửu Dạ, xoay người đặt hắn ở dưới thân, học dáng vẻ của hắn, từng chút một hôn lên cằm của hắn, hầu kết, rồi đến lồng ngực.
Hai cái tay nhỏ không an phận trượt đi trượt lại trước ngực hắn.
Cơ bắp toàn thân Ân Cửu Dạ bỗng nhiên căng cứng, mắt sắc đen tối không rõ nhìn nữ tử trên người mình đang châm lửa khắp người, làn da tuyết trắng giống như tuyết đọng quanh năm không thay đổi trên Nam Sơn, khóe mắt hất lên, mang đủ vẻ quyến rũ phong tình, nơi sóng nước lưu chuyển, đều là sự mê hoặc tiêu hồn.
Nam nhân xoay người đặt nữ tử ở dưới thân, một tay nắm cổ tay của nàng, phòng ngừa nàng tiếp tục châm lửa trên người mình: " Biển cả mênh mông, ta nhớ được kỹ năng bơi lội của nàng cũng chẳng ra sao cả?"
Mộc Tịch Bắc có chút ủy khuất cắn môi của mình, mình thật vất vả mới chủ động một phen, vậy mà đều không thể gạt được nam nhân.
" Không nói? " Ngữ khí của Ân Cửu Dạ hơi trầm xuống, dường như đã đoán được gì đó.
Mộc Tịch Bắc biết được lần này hắn đã tức giận, trong lúc nhất thời cũng không dám mở miệng.
" Hắn hôn nàng. " Ân Cửu Dạ bỗng nhiên chắc chắn mở miệng.
Mộc Tịch Bắc thận trọng chớp mắt nhìn hắn, sau đó nhẹ giọng giải thích nói: " Là độ khí, nếu không làm vậy ta đã chết rồi."
Sắc mặt Ân Cửu Dạ vẫn rất hung ác khó coi, không đợi Mộc Tịch Bắc mở miệng lần nữa, liền hung hăng ʍút̼ lấy môi đỏ của nàng, bá đạo để lưỡi mình trượt vào, không lưu một chỗ trống thở dốc.
Qua hồi lâu, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, nhưng nam nhân vẫn không có ý định buông ra, nàng đành phải đẩy lồng ngực hắn: " Ân Cửu Dạ..."
Con ngươi nam nhân vẫn đầy tia lửa, mang theo vài phần đỏ tươi, nhìn ra được giờ phút này có xúc động muốn giết người, Mộc Tịch Bắc lời vừa tới miệng không thể không nuốt vào.
Cho đến khi mây mưa mấy lần xong, Mộc Tịch Bắc tuy rằng đau hông nhưng cũng không dám phát ra một chữ "Không", sợ lại chọc giận con sư tử nóng nảy này.
Mộc Tịch Bắc mệt mỏi không thôi, trong mơ mơ màng màng lâm vào giấc ngủ, Ân Cửu Dạ từ phía sau nhẹ nhàng vòng lấy eo nàng, ôm chặt nàng vào trong lồng ngực của mình, bàn tay to vẫn không thành thật sờ soạng trên người nàng.
" Hắn ôm nàng như thế này sao? " Nam nhân nhàn nhạt mở miệng.
Mộc Tịch Bắc căn bản cũng không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Mắt Ân Cửu Dạ hơi nheo lại, hiện lên một tia nguy hiểm, không khỏi nắm chặt cánh tay, giam chặt nữ tử bên cạnh mình.
Mộc Tịch Bắc theo thói quen rúc vào trong ngực nam nhân, dụi dụi đầu trong ngực nam nhân, nắm thật chặt cánh tay nam nhân ngủ say.
Ân Cửu Dạ cẩn thận vén lên lọn tóc rũ xuống gương mặt nữ tử, nhẹ nhàng đặt xuống một một hôn.
Nhìn khoé miệng nữ tử hơi cong lên, ánh mắt không tự chủ được liền nhu hòa hẳn.
Ngày kế tiếp Mộc Tịch Bắc vừa tỉnh lại không bao lâu, tiếng khóc của hai đứa bé đã từ ngoài cửa truyền vào.
Vừa muốn đứng dậy theo thói quen, lại phát hiện mình bị đang một cánh tay hữu lực giữ chặt, vừa quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt nam nhân vẫn đen như cũ, trong lòng không khỏi nói thầm, vẫn chưa nguôi giận nữa sao.
" Đi đâu? " Ân Cửu Dạ âm u mở miệng.
Mộc Tịch Bắc gượng cười: " Ta đói, đi tìm chút đồ ăn."
" Đúng lúc ta cũng đói bụng, cùng nhau ăn đi. " Ân Cửu Dạ nhàn nhạt mở miệng.
" Được.... " Mộc Tịch Bắc còn chưa nói hết câu, đã bị nam nhân nuốt vào.
" Ân Cửu Dạ, ta đau thắt lưng. " Mộc Tịch Bắc lên án nói.
" Ta giúp nàng xoa..." Ân Cửu Dạ thuận thế bò lên.
Mộc Tịch Bắc cảm thụ được bàn tay nam nhân sờ loạn trên người mình, xem như hiểu được cái gì là lấy đá đập chân mình.
" Chàng xoa thế nào? " Mộc Tịch Bắc nũng nịu nói.
" Nàng đau chỗ nào ta xoa chỗ đó."
" Chàng xoa chỗ nào chỗ đó đau! " Mộc Tịch Bắc có chút thẹn quá hoá giận.
" Nếu chỗ nào nàng cũng đau, vậy vi phu liền giúp nàng xoa thật cẩn thận." Nam nhân đương nhiên mở miệng.
Cuối cùng, Mộc Tịch Bắc vẫn không địch lại chiến bại.
Liên tiếp mấy ngày, Ân Cửu Dạ trước sau đều không có sắc mặt tốt, làm Mộc Tịch Bắc ở trước mặt hắn không thể không cụp đuôi làm người, ngay cả Ân Bảo Bảo cùng Ân Bối Bối kháng nghị đều chỉ có thể hạ quyết tâm, ngoảnh mặt làm ngơ.
Nửa tháng sau, cầm thú Ân Cửu Dạ rốt cục tiêu tán chút lửa giận, Mộc Tịch Bắc được thanh nhàn mới có thể dựa vào trước cửa sổ tiếp tục lật xem y thuật.
Hơn hai năm này, chỉ cần có thời gian rãnh, nàng liền bắt đầu lật xem sách thuốc, đồng thời chỉ cần là y sư có chút danh tiếng ở Đại Nguyên, nàng đều sẽ kêu Mộc Chính Đức thành khẩn mời tới, nếu như thực sự không được, thậm chí còn có thể tự mình đi một chuyến.
Chỉ là nàng dốc lòng chuyên tâm nghiên cứu, nhưng đối với nàng mà nói lại là rất khó, y thuật vốn bác đại tinh thâm, liên quan rất rộng, chỉ có phân biệt cùng nhận biết dược liệu thôi, mà đã phải phí một phen công phu rồi.
Hơn nữa, cùng một vị thuốc, ở trong phòng khác nhau lại có tác dụng khác nhau, mà thân thể người lại có vô số kinh mạch huyệt vị, chứng bệnh thiên kì bách quái, thực sự không phải một môn học đơn giản, nói tóm lại, là một môn nhất định phải chịu khó tốn hao thời gian tốn hao tinh lực, chịu cực khổ học tập.
Mà hai đứa bé cả ngày luôn quấn lấy nàng, Ân Cửu Dạ còn thường xuyên tới quấy rối, nàng càng không có thời gian cùng tâm tư nào để có thể nghiêm túc nghiên cứu.
Độc trên người Ân Cửu Dạ, vẫn luôn là một căn bệnh trong lòng nàng, nhưng từ đầu đến giờ, nàng lại chưa từng nói cho bất cứ ai biết.
Hạnh phúc trước mắt quá khó kiếm, ai cũng đều trải qua nhiều gian nan như vậy, có yêu hận, có ly biệt, có sinh tử, có ốm đau vân vân vân vân, hiện giờ, mỗi người đều có thể bình yên hưởng thụ phần hạnh phúc kiếm không dễ này, nàng cũng không muốn đánh vỡ nó.
Nàng đương nhiên là sợ, theo như lời Tiên Hoàng đế nói tới thì thời gian độc phát đã càng ngày càng gần, tâm Mộc Tịch Bắc càng ngày càng khó giữ được bình tĩnh.
Ngày thường tiếp xúc, nàng cũng không phải không bắt mạch cho Ân Cửu Dạ, chỉ e là có khả năng như lời Tiên Hoàng đế nói, độc này tích lũy theo tháng ngày, chậm rãi ăn mòn, sớm đã dung nhập vào lục phủ ngũ tạng của hắn, trở thành một phần của thân thể hắn, khiến nàng vẫn không cách nào phát hiện ra.
Nàng vốn muốn học hẳn là nghiên cứu độc thuật, nhưng bởi vì triệu chứng cùng tướng mạo độc tính nàng đều hoàn toàn không biết gì cả, sau khi lật nát độc điển, cũng chỉ có thể chuyển qua y thuật mới có thể an tâm.
Ân Cửu Dạ lặng yên đi đến bên người nữ tử, nhìn thư tịch trong tay nàng nhíu nhíu mày, điều này luôn khiến hắn nhịn không được nhớ tới ngày đó sau khi nàng trúng cổ độc, liền bắt đầu lật xem sử ký Đông Du.
Bây giờ nhìn thấy nàng lật xem sách thuốc, luôn khiến trong lòng hắn không hiểu bất an, thật giống như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra vậy.
" Bắc Bắc. " Ân Cửu Dạ kéo Mộc Tịch Bắc đặt ở trên đùi của mình, ôm vào trong ngực, nhẹ ngửi mùi thơm trên mái tóc nàng.
" Hả? " Mộc Tịch Bắc một mặt tiếp tục lật xem sách thuốc, một mặt hỏi ngược lại.
Ân Cửu Dạ có chút bất mãn, bàn tay to trực tiếp che ở trên sách, sau đó cướp đi rồi vứt ra ngoài.
" Sao vậy? " Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn về phía nam tử ôn nhu hói.
" Không biết. " Ân Cửu Dạ trầm trầm nói.
Mộc Tịch Bắc trầm mặc một hồi, có phải là phản ứng của nàng quá mức rõ ràng, nên làm hắn phát hiện không.
Ân Cửu Dạ cũng không biết đây là thế nào, chỉ là một cảm giác bất an khó hiểu, mặc dù bây giờ hắn có thể dễ dàng đạp toàn bộ thiên hạ ở dưới chân, thế nhưng từ nơi sâu xa, vẫn luôn có một cảm giác không thể nào khống chế được.
Thật giống như, đến cuối cùng tất cả rồi sẽ chệch khỏi quỹ đạo đã định, từng chút từng chút một, hút từ trong tính mạng của hắn, cho đến cuối cùng biến thành không cách nào khống chế được nữa, thậm chí đến cuối cùng, biến thành sự bất lực của hắn, mà loại bất lực này, không hiểu khiến hắn phát điên, khiến hắn bắt đầu xao động bất an, càng là một loại sợ hãi không tên.
Mộc Tịch Bắc tựa ở trong lồng ngực Ân Cửu Dạ, ôn nhu nói: " Sợ gì chứ? Mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ không rời khỏi chàng."
" Ta biết. " Khóe miệng Ân Cửu Dạ cong lên một nụ cười thản nhiên, hắn nhớ, nàng từng nói, về sau sẽ không rời xa hắn nữa, là sống, là chết, thành thần, thành ma, đều là như thế.
Nhưng trong lòng Mộc Tịch Bắc lại dâng lên một tia chua xót, nam nhân này nhất định tưởng rằng nàng xảy ra chuyện, lại không biết, lần này, cũng không phải xảy ra ở trên người nàng, mà là đến phiên hắn.
Chẳng lẽ nói, tình yêu đều phải trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng mới có thể ở bên nhau sao? Vô luận là An Nguyệt Hằng, hay là Tiên Hoàng, ngay cả khi đã chết, vẫn còn muốn giày vò các nàng một phen, hay là, đây chính là vận mệnh trêu cợt?
Nửa tháng sau, Mộc Tịch Bắc đang may y phục cho hai đứa bé, Ân Cửu Dạ ngồi ở bên cạnh phê duyệt tấu chương, trong lư hương Toa Nghê Tử Kim tản mát ra mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Ân Cửu Dạ vốn đang tập trung tinh thần, lại đột nhiên cảm thấy ngực đau kịch liệt, cổ họng xiết chặt, một ngụm máu đen liền phun ra ngoài.
Màu máu đỏ thẫm phun khắp tấu chương, giống như một đóa anh túc xinh đẹp nở rộ, cả người nam nhân đều ngẩn ở nơi đó, nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng của mình.
Y phục trong tay Mộc Tịch Bắc lập tức trượt xuống trên mặt đất, chậm rãi đứng dậy, mắt không chớp nhìn hắn, không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch.