Sắc mặt Sơ Nhị ửng hồng, đờ đẫn nhìn Phó Dĩ Lam vẻ mặt thần bí ở đối diện, không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể cà lăm mà nói: " Vậy... Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Phó Dĩ Lam thấy dáng vẻ của Sơ Nhị, bất lực trợn trắng mắt, sau đó nói nhỏ: " Chúng ta liền đưa 《 Trong phòng một trăm linh tám thức 》."
Toàn thân Sơ Nhị hóa đá, mà Phó Dĩ Lam thì vẻ mặt dương dương đắc ý, tựa như đang nói, thế nào, ta thông minh không?
" Thật sự.... Thật sự có một trăm linh tám thức à? " Sơ Nhị xấu hổ mở miệng.
" Đương nhiên là có, sao chàng lại không tin thực lực của ta! " Trong mắt Phó Dĩ Lam hiện lên tia sáng lấp lánh.
Lúc Ân Cửu Dạ cõng Mộc Tịch Bắc trở lại Mộc phủ, người Mộc phủ phần lớn đã nghỉ ngơi, nghĩ đến chuyện hôm nay cũng làm cho bọn hắn kinh hãi không ít, nói chung đều sẽ phá lệ mỏi mệt.
Sau khi để Mộc Tịch Bắc xuống, Mộc Tịch Bắc liền đi tắm rửa một cái, Mộc Tịch Bắc đẩy Ân Cửu Dạ đi ra ngoài, Ân Cửu Dạ lại lạ thường không có mặt dày mày dạn ở lại, mà là lặng im xoay người rời đi.
Mộc Tịch Bắc nhìn bóng lưng cô tịch của hắn như có điều suy nghĩ, sau đó liền ngâm mình ở trong hồ nước nóng.
Điều kiện của Mộc phủ không so được với phủ Thái tử, cũng không bằng Tướng phủ, hồ nước nóng không lớn, vẫn là vào lúc sửa chữa lại viện thì khẩn cấp trùng tu, bởi vì ở không lâu, nên cũng không phí tâm tư lớn làm gì, nhưng mặc dù như thế, vẫn khiến cho không ít người trong Mộc phủ ghen tỵ đến đỏ mắt.
Sau khi Ân Cửu Dạ trở về phòng, ngâm mình ở trong nước lạnh một hồi lâu, lắc lắc mái tóc, nhỏ xuống từng giọt nước, cả khuôn mặt mang theo một tia chán nản, theo thời gian dần dần trôi qua, vẻ chán nản trên mặt nam tử dần dần biến mất, thay vào đó là sự kiên định vô cùng quyết tuyệt.
Mộc Tịch Bắc ở trong phòng cẩn thận xử lý mái tóc của mình, thẳng đến mái tóc làm xong hết, Ân Cửu Dạ vẫn chưa qua đây.
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Thanh Từ đang giữ ở ngoài cửa: " Thanh Từ, đi mời hắn tới."
Sơ Nhất vốn đang cùng Thanh Từ dính lấy nhau cùng một chỗ, trong lòng đang nói thầm sao chủ tử nhà mình còn chưa tới, nghe Mộc Tịch Bắc nói xong, lập tức chủ động xin đi giết giặc, bay nhanh ra ngoài.
Ân Cửu Dạ vừa mới khoác xong áo bào liền nhìn thấy Sơ Nhất vô cùng lo lắng chạy đến: " Chủ tử, Vĩnh Dạ quận chúa mời ngài qua đó."
Hai đầu lông mày của Ân Cửu Dạ dâng lên một tia nhu hòa, cất bước, đi thẳng đến phòng của Mộc Tịch Bắc.
Sơ Nhất thấy đại công cáo thành, liền mặt dày mày dạn mang Thanh Từ đi.
Ân Cửu Dạ đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy bóng dáng nữ tử, ba ngàn tóc đen tựa như vẩy mực, lưng thẳng tắp, lại tự sinh mềm mại.
Ân Cửu Dạ ngẩn người hồi lâu, cho đến khi có cơn gió từ ngoài cửa thổi tới thổi lên mái tóc nữ tử, hắn mới hoàn hồn đóng cửa lại.
Mộc Tịch Bắc hơi rũ xuống con ngươi, hết sức chăm chú nghe tiếng bước chân của nam nhân, càng ngày càng gần, ba thước, hai thước, một thước.
Sau đó Ân Cửu Dạ liền đứng bất động ở bên người Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc đứng dậy, xoay người, nhìn về phía nam tử trước mặt.
Cả người Ân Cửu Dạ đều thất thần ở nơi đó, mắt không chớp nhìn nữ tử trước mặt.
Trong phòng ánh nến trong suốt, phản chiếu ánh đèn đuốc giao thoa huy hoàng.
Nữ tử một thân sa mỏng màu đỏ, da thịt cực kì mịn màng như ẩn như hiện, đường cong uyển chuyển tản ra dụ hoặc trí mạng, vòng eo tinh tế, cánh tay ngọc trắng như ngó sen ở dưới lớp sa mỏng kích thích ánh mắt của người ta.
Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, huyết dịch phun trào, hô hấp tăng thêm, trong mắt dấy lên nồng đậm ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Mà cặp mắt hắc bạch phân minh của nàng cũng không còn mát lạnh như dĩ vãng, mà mang theo đủ loại nhu tình, muôn vàn mị hoặc, khóe mắt đuôi lông mày đều là quyến rũ phong tình, khiến cho cả người Ân Cửu Dạ đều giằng co ở nơi đó, không dám cử động một chút.
Mộc Tịch Bắc đem bộ dáng của Ân Cửu Dạ thu ở trong mắt, môi mỏng khẽ mím, có chút giương lên, hai đầu lông mày đều lưu chuyển phong tình.
Mộc Tịch Bắc nâng lên hai tay vòng lấy cổ Ân Cửu Dạ, màu đỏ sa mỏng tuột xuống dưới, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng rủ xuống con ngươi, hôn lên môi mỏng của Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy xúc cảm mềm mại đó trong nháy mắt lấp kín trái tim của hắn, quyền sinh sát trong tay, cũng không còn chân thật bằng giờ khắc này.
Nam nhân rất nhanh liền lấy lại tinh thần, đổi bị động thành chủ động, một phen ôm lấy nữ tử rồi đặt nàng lên bàn trang điểm ở sau lưng.
Tay nhỏ yếu đuối không xương của Mộc Tịch Bắc tuỳ tiện thò vào trong y phục Ân Cửu Dạ, bò lên lồng ngực tráng kiện.
Đôi mắt màu đen sắc bén của Ân Cửu Dạ hiện lên một tia sáng, bàn tay to chậm rãi rút đi lớp sa mỏng trên người nữ tử, ném qua một bên.
Cúi người, Ân Cửu Dạ cạy mở môi mỏng luôn luôn mím chặt, nụ hôn bá đạo hôn giống như khuấy động dòng nước ấm, lộ ra lòng tham chiếm hữu kịch liệt của chim ưng, khoảng cách khít chặt, nhịn không được càng dán sát vào thân thể của nữ tử.
Trái tim Mộc Tịch Bắc đập hỗn loạn, thân thể tuyết trắng bắt đầu trở nên nóng như lửa, ngửa đầu lên, tiếp nhận nụ hôn càng ngày càng nóng của nam nhân, nhàn nhạt đáp lại.
Ân Cửu Dạ từng chút hấp thu hương thơm trên người nữ tử, ngọn lửa ngủ đông trong lòng càng cháy càng mạnh, ngo ngoe muốn động tựa như đại hoả đốt cháy thảo nguyên, sắp bùng lên.
Mộc Tịch Bắc mị nhãn ẩn tình, ngón tay không an phận vẽ loạn trên lồng ngực nóng bỏng của nam nhân, rõ ràng có thể cảm nhận được trái tim của hắn đang đập kịch liệt.
Cuối cùng một chút trói buộc cũng bị rút đi, Mộc Tịch Bắc rủ xuống hai con ngươi có chút run rẩy, nhưng hai chân lại leo lên thắt lưng nam nhân.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động như vậy, sớm đã xấu hổ mở mắt không ra.
Ân Cửu Dạ tham lam vuốt ve có thể tinh xảo của nữ tử, khẽ cắn vành tai nhỏ xinh của nàng, cảm thụ được nàng nhẹ nhàng run rẩy.
Bàn tay to của Ân Cửu Dạ xoa đi xoa lại vòng eo Mộc Tịch Bắc, cánh tay Mộc Tịch Bắc ôm Ân Cửu Dạ càng gia tăng hơn một chút, mắt say lờ đờ mê ly.
Ái muội ở trong không khí lưu chuyển, một phòng kiều diễm.
" Ưm. " Mộc Tịch Bắc vặn chặt lông mày, động tác của nam nhân liền nhu hòa xuống.
Một đêm này, Ân Cửu Dạ như thường tìm kiếm vô độ, nhưng Mộc Tịch Bắc lại khó được nhu thuận.
Cho đến khi Ân Cửu Dạ nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn đầy mỏi mệt, hắn mới dừng lại động tác, giúp nàng thanh tẩy thân thể, rồi ôm nàng ở trong lòng mình.
Mộc Tịch Bắc tựa đầu ở trên ngực Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ một tay ôm gọn vòng eo mềm mại của nàng, một tay nhẹ nhàng luồn ngón tay qua mái tóc mềm mại của nữ tử, hô hấp ở bên mũi nàng.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "An tâm chưa?"
Tay Ân Cửu Dạ chỉ khẽ dừng lại, không nói gì, lại tiếp tục vuốt ve mái tóc dài của nữ tử.
Mộc Tịch Bắc thở dài trong lòng, tiếp tục hỏi: " Chàng đang bất an cái gì?"
Cánh tay đang ôm eo nữ tử thoáng nắm chặt, Mộc Tịch Bắc rõ ràng có thể cảm nhận được hắn đang hơi run rẩy.
" Bất an cuối cùng sẽ có một ngày nàng vứt bỏ ta mà đi. " Tiếng nói nam nhân đạm mạc có chút khàn khàn, mang theo thê lương cùng tang thương làm cho lòng người ta sinh đau.
Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ nằm ở trên ngực nam nhân, lắng nghe tiếng nhịp tim hữu lực của hắn.
" Ta ở trong U Minh viện gần hai mươi năm, vẫn luôn cự tuyệt có được bất kỳ vật gì, bởi vì đến cuối cùng, tất cả những thứ đó đều sẽ mất đi. " Ân Cửu Dạ nhàn nhạt mở miệng, khiến cho trái tim Mộc Tịch Bắc bỗng chốc thắt chặt.
Đó là sự tịch mịch đến độ nào, một đạo thân ảnh nho nhỏ, ngày ngày ngắm nhìn mặt trăng bên cửa sổ, rồi sau đó ngày qua ngày, năm qua năm lớn lên.
Cho đến khi thân thể gầy gò nhỏ bé ấy bắt đầu trở nên vĩ ngạn, nhưng hắn vẫn cảm thấy cô đơn.
Mộc Tịch Bắc không mở miệng, vẫn như cũ nghiêng mặt nghe tiếng nói nhàn nhạt của nam nhân.
" Phụ thân bỏ qua ta, mẫu thân truy sát ta, Hoàng đế ta tưởng là ân nhân lại chỉ coi ta là một công cụ, đệ đệ thật tình với ta lại chỉ có thể bị ép đi xa, ta không sợ chết, ta chỉ sợ ly biệt, ta không còn hi vọng xa vời gì với thứ hạnh phúc vốn không nên thuộc về ta, chịu đựng vận mệnh đùa cợt. " Lời nói của Ân Cửu Dạ khiến Mộc Tịch Bắc cảm thấy tuyệt vọng.
Hắn chỉ như thế bình tĩnh trình bày một sự thật, nhưng chỉ sợ chỉ có chính hắn mới có thể biết, hơn bảy ngàn cả ngày lẫn đêm cô tịch ấy, cũng chỉ có chính hắn mới biết được mùa đông giá lạnh đến cỡ nào.
" Nhưng Bắc Bắc, nàng lại làm cho ta không thể bình tĩnh được nữa, loại dục vọng điên cuồng này cơ hồ xé rách thân thể của ta, ta muốn có được nàng! "
Trong giọng nói của Ân Cửu Dạ có chút kích động, sau đó lại chuyển thành một lời rên rỉ: " Thế nhưng có được nàng rồi, ta lại bắt đầu sợ hãi mất đi, ta sợ cuối cùng sẽ có một ngày, nàng cũng sẽ vứt bỏ ta mà đi."
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót, một người như vậy rốt cuộc bất an đến cỡ nào, mới có thể làm tay nhiễm vô số máu tươi, nhưng lại gặp ác mộng liên tục, rốt cuộc là bất an đến cỡ nào, mới có thể rõ ràng đã có được nàng, lại thời thời khắc khắc căng thẳng thần kinh, sợ nàng rời đi.
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu lên, hai tay sờ lên gương mặt Ân Cửu Dạ, trong mắt tích tụ một giọt nước mắt, lại cười nói: " Ân Cửu Dạ, là ta không đủ yêu chàng sao?"
Ân Cửu Dạ có chút thất thần, không biết nên trả lời như thế nào, nàng yêu, nhưng dù nồng đậm đến đâu hắn cũng cảm thấy không đủ.
Mộc Tịch Bắc chống lên thân thể, hôn lên hầu kết Ân Cửu Dạ: " Ân Cửu Dạ, ta sẽ không rời khỏi chàng, phải như thế nào, chàng mới có thể an tâm."
Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy trong chớp mắt bị nhen nhóm một mồi lửa, trong đầu cũng đang không ngừng hỏi ngược lại mình, phải như thế nào mới có thể an tâm!
Mộc Tịch Bắc có chút trúc trắc hôn môi Ân Cửu Dạ, nhẹ nhàng dụ dỗ, cầm lấy tay Ân Cửu Dạ để ở trước ngực của mình.
Ân Cửu Dạ sững sờ, xoay người đặt Mộc Tịch Bắc ở dưới thân, Mộc Tịch Bắc hai mắt mê ly, mang theo tia ȶìиɦ ɖu͙ƈ mở miệng nói: " Như vậy an tâm không?"
Ân Cửu Dạ gầm nhẹ một tiếng, nụ hôn phô thiên cái địa liền rơi vào trên người nữ tử.
Mộc Tịch Bắc ôm chặt nam tử trên người, hai cỗ thân thể dán chặt vào nhau.
Mộc Tịch Bắc nhìn nam tử trên người, trong mắt ứa ra một giọt nước mắt, lại mở miệng cười nói: " Ân Cửu Dạ, như vậy an tâm rồi chứ? Chỉ có chàng. Chỉ có chàng thôi..."
" Bắc Bắc."
Ân Cửu Dạ gầm nhẹ một tiếng, tìm kiếm vô độ, giống như Thao Thiết không biết thỏa mãn, Mộc Tịch Bắc lại cười nghênh hợp, nam nữ điên cuồng mây mưa một lần, nhưng đằng sau vui thích, lại cất giấu sự chua xót làm cho người ta đắng lòng.
Mộc Tịch Bắc thật sự chống đỡ không được, dần dần rơi vào mê man.
Ân Cửu Dạ nhìn kiều nhan của nữ tử dưới thân, đầu tựa vào cần cổ nữ tử, rơi xuống một giọt ấm áp, thật lâu không ngẩng đầu lên.
" Bắc Bắc, ta yêu nàng."
Ngày kế tỉnh lại, mặt trời sớm đã lên cao.
Ân Cửu Dạ tất nhiên thần thanh khí sảng, Mộc Tịch Bắc thì khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi.
Nhớ tới sự điên cuồng của mình hôm qua, Mộc Tịch Bắc đỏ mặt chậm chạp không mở miệng.
Bàn tay nam nhân ma sát qua lại tấm lưng bóng loáng của Mộc Tịch Bắc, trên người nữ tử không có thứ gì, dựa thật sát vào trong ngực của hắn, làm hắn an tâm.
Mộc Tịch Bắc nhìn thấu ý nghĩ của hắn, nhịn không được mở miệng nói: " Sắc phôi!"
Ân Cửu Dạ cong lên khóe môi, sờ sờ cái mũi Mộc Tịch Bắc, không nói gì.
Mộc Tịch Bắc nghĩ đến lời hắn nói tối hôm qua, thử thăm dò mở miệng nói: " Chàng biết mẹ của mình là ai à?"
Thần sắc của Ân Cửu Dạ không kích nổi nửa điểm gợn sóng: " Ừ."
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục hỏi lại, bị mẫu thân thân sinh của mình truy sát hơn mười năm, nỗi đau đớn này nồng đậm hơn xa so với trong tưởng tượng nhiều.
Có lẽ, hắn cũng từng khát vọng được mẫu thân ôm ấp, chờ mong được mẫu thân cổ vũ, có lẽ, hắn cũng đã từng muốn chất vấn mẫu thân vì sao phải tìm mọi cách truy sát hắn, cũng sẽ khàn cả giọng tuyệt vọng gào thét, chỉ là, đến cuối cùng của cuối cùng, tất cả mọi chuyện đều chỉ hóa thành một sự bình tĩnh.
Bình tĩnh mây trôi nước chảy, bình tĩnh lặng yên không một tiếng động, gian nan từ yêu biến thành hận, giống như bao phủ ở trong năm tháng dài đằng đẵng, cuối cùng chỉ để lại một nam tử không dậy nổi một chút gợn sóng.
Mộc Tịch Bắc trong mơ mơ màng màng lại ngủ thϊế͙p͙ đi, Ân Cửu Dạ cưng chiều hôn mắt của nàng, đứng dậy choàng một bộ y phục, đứng ở cửa sổ ngắm nhìn, ánh mắt tĩnh mịch, không nổi lên nửa điểm gợn sóng.
Hôn sự của hai người càng ngày càng gần, Đế đô cũng đã dần dần hiện ra cảnh tượng phồn vinh xuân về hoa nở.
Hiển nhiên vài lần biến cố trong cung cũng không ảnh hưởng đến nhà dân chúng tầm thường, mọi người chỉ xem tin tức mua được trong cung như tiêu khiển ở trà dư tửu hậu, chỉ mong đừng xuất hiện bạo động hoặc là chiến tranh, đem số tiền bọn hắn vất vả tích lũy biến thành lộ phí đào vong là được rồi.
Xuân về hoa nở, hôn sự càng ngày càng tới gần, Ân Cửu Dạ vẫn ở lì trong Mộc phủ không đi, có ôn thần này ở đây, mấy người trong Mộc phủ cũng không dám gây sóng gió lại.
Lão phu nhân Mộc phủ sau một thời gian dài tu dưỡng, rốt cục xem như lần nữa sống lại.
Chỉ là lúc trước mất đi hai cái răng cửa, vô luận ra sao cũng không mọc lại được, về phần bê bối của mình cùng Tam phu nhân hôm đó, cũng khiến cho bà ta một thời gian rất dài chỉ có thể đen mặt, không dám ra ngoài.
Nhắc đến Mộc Tịch Bắc, càng là hận nghiến răng.
" Lão phu nhân, lão phu nhân, Vĩnh Dạ quận chúa tới. " Một nha hoàn có chút vội vàng mở miệng nói.
Tay Lão phu nhân cứng đờ, có lẽ bởi vì lúc trước chuyện xảy ra trên người Mộc Tịch Bắc thật sự quá nhiều, hiện tại nhắc đến nàng lão phu nhân đều cảm thấy trong lòng phát run.
Phật châu trong tay Lão phu nhân đập một cái lên trên bàn: " Còn sợ nàng ta làm gì chắc."
Lúc Mộc Tịch Bắc đến, Lão phu nhân đang giả bộ trấn định uống trà, thấy người tới cũng chỉ nhẹ nhàng liếc qua: " Thật là một đứa bất hiếu!"
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày cũng không nói chuyện.
" Ta bệnh lâu như vậy, vậy mà ngươi một lần cũng không tới thăm ta, Mộc Chính Đức thật sự là sinh ra nữ nhi tốt! " Lão phu nhân mở miệng khiển trách.
Mộc Tịch Bắc ôn nhu nói: " Chủ mẫu chớ trách, chỉ là đại phu nói tổ mẫu cần tĩnh dưỡng, tôn nữ cũng chỉ sợ quấy rầy chủ mẫu thanh tịnh, càng làm chủ mẫu lâu khỏi hơn thôi."
Lão phu nhân sắc mặt tái xanh, Mộc Tịch Bắc tiểu tiện nhân, vậy mà bẻ cong để trào phúng bà, bà không nhìn tới lý do của nàng ta là bởi vì mình già mà không kính, cẩu thả với tiểu bối, không tốt nếu đi chê cười nàng ta!
" Sao ngươi ngông cuồng thế hả, còn chưa đến phủ Thái tử mà đã cuồng vọng như thế, một nữ nhi gia, vừa càn rỡ vừa ghen tị, chỉ sợ Thái tử rất nhanh sẽ chán ghét ngươi thôi! " Lão phu nhân lại dạy dỗ.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy buồn cười, sợ là nếu như nàng thật sự rộng lượng, thì Ân Cửu Dạ sẽ là người đầu tiên bóp chết nàng.
Lão phu nhân thấy Mộc Tịch Bắc không mở miệng, giương mắt nhìn lại, lại không ngờ, vừa nhìn đến, lại khiến bà kinh ngạc giật mình, nhìn thấy trên cổ Mộc Tịch Bắc có một dấu hôn, đầu tiên là khϊế͙p͙ sợ không thôi, sau đó trong lòng dâng lên một sự tính toán.
Một chưởng đập mạnh vào trên mặt bàn: "Ngươi quỳ xuống cho ta!"
Mộc Tịch Bắc ngước mắt quét về phía vị lão phu nhân Mộc phủ này, không hề động đậy, tính tình của nàng không hề tốt, chỉ là không muốn so đo với mấy tôm tép nhãi nhép này thôi, nhưng cái này cũng không có nghĩa là nàng sẽ nhẫn nại mãi, lão phu nhân này tốt nhất vẫn đừng nên chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng.
Thấy Mộc Tịch Bắc dùng loại ánh mắt lạnh lùng lại mang theo trào phúng nhìn mình, lão phu nhân lạnh cả tim, nhưng vẫn tiếp tục giận dữ vỗ xuống bàn: " Ngươi cái đồ không biết kiểm điểm! Còn không quỳ xuống cho ta!"
Mộc Tịch Bắc híp lại hai mắt, theo ánh mắt của lão phu nhân tìm được phương hướng bà ta nhìn, đúng là cổ của mình.
Nghĩ tới đây, trong lòng liền hiểu rõ, có lần nào mà Ân Cửu Dạ không ở trên người nàng lưu lại chút vết tích, vậy thực sự quá không phải là phong cách của hắn.
Có lẽ, trên cổ của mình hẳn là có một dấu hôn, lão phu nhân mắt sắc phát hiện, liền muốn nhờ vào đó nắm bóp mình.
" Ta không rõ lời này của lão phu nhân là có ý gì. " Mộc Tịch Bắc mở miệng cười.
Lão phu nhân cười lạnh một tiếng: " Sắp chết đến nơi ngươi còn không thừa nhận, ta cũng không sợ để ngươi chết được rõ ràng!"
Mộc Tịch Bắc không nói gì, chỉ nhìn thẳng cặp mắt tính kế của lão phu nhân, trong lòng dâng lên một sự tức giận, trên đời này, cuối cùng luôn có những người như vậy, có lẽ nàng ta và ngươi không oán không cừu, nhưng lại luôn không thể nhìn ngươi sống tốt.
" Chính ngươi làm chuyện cẩu thả, còn sợ người khác không biết? " Lão phu nhân nghiêm nghị chất vấn.
Mộc Tịch Bắc cười lạnh nói: " Ta làm chuyện cẩu thả? Ta đây ngược lại rất tò mò, trước đó vài ngày bị người bắt gian tại giường không phải tổ mẫu ngài sao? Sao lại biến thành ta vậy?"
Lão phu nhân hiển nhiên quên mất vụ này, trong lòng nôn ra máu, tức không nhẹ, run rẩy mở miệng nói:" Ngươi... Ngươi cái thứ không biết xấu hổ, vậy mà lấy ngươi so với ta!"
Mộc Tịch Bắc cũng không giận, cười nhẹ: " Tổ mẫu nói lời này cũng đúng, ta sao có thể so với tổ mẫu được? Tổ mẫu có thể cùng cháu của mình lên giường, cùng con của mình hưởng chung một nam nhân, ta đây nào có mị lực như tổ mẫu chứ?"
Lão phu nhân tức tròng mắt đều muốn rơi ra: " Ngươi! Ngươi!. Được! Được lắm!"
Lão phu nhân cuối cùng là học thông minh, không còn cùng Mộc Tịch Bắc đối đầu, mà là nói với Lý ma ma bên cạnh: " Đi! Đi tìm ma ma nghiệm thân đến cho ta, nữ nhi của Mộc phủ ta có thể không thành Thái Tử Phi! Nhưng tuyệt đối không thể bởi vì chưa cưới mà bị Thái tử phát hiện thất trinh, làm liên luỵ toàn bộ Mộc phủ ta!"
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Bỗng nhiên hiểu được, cái gọi là quy củ chỉ là do người không quyền không thế quy định ra thôi, nếu ngươi không thể áp đảo phía trên, cũng chỉ có thể tình nguyện bị ràng buộc.