Sơ Nhị đâu chịu nổi cái này, trong lúc nhất thời bên tai nổi lên đỏ bừng khả nghi, nhưng vẫn ngây ngốc đứng ở nơi đó, Phó Dĩ Lam cảm thấy thú vị, nhịn không được trêu đùa hắn, trong lòng cũng đã có dự định, nàng nhất định phải lôi kéo Sơ Nhị tới tay, để hắn trở thành hậu thuẫn kiên cố cho mình.
Đêm hai ngày sau, Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ đến thăm Ngũ Lưu Ly.
Đi đến trước doanh trướng Ngũ Lưu Ly, có mấy đội binh sĩ đang canh giữ, bên trong có hai tiểu nha hoàn, điều kiện trong trướng cũng không phải tốt nhất, chỉ ở mức bình thường, điều kiện như vậy chỉ có thể nói là không bạc đãi nàng ta.
Người muốn đến thăm nàng ta vẫn có không ít, nhưng toàn bộ đều bị ngăn ở ngoài cửa.
Lúc Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ đến gần, trong doanh trướng chỉ thắp mấy ngọn nến mong manh, phát ra ánh lửa trong suốt.
" Người nào! " Có binh sĩ ngăn Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ lại.
Mộc Tịch Bắc lấy ra lệnh bài mà buổi chiều lấy lòng Ân Cửu Dạ mới lấy được, thị vệ lập tức trở nên cung kính, cho hai người đi vào.
Ngũ Lưu Ly từ đầu đến cuối đều nằm trên một cái giường, y phục trên người cũng đã đổi thành một thân màu trắng thuần sạch sẽ, trong phòng tản ra mùi thuốc nồng nặc.
Hai tiểu nha hoàn mặc dù không phải tận tâm tận lực, nhưng cũng không dám quá phận, đương nhiên, cũng có thể là Ngũ Lưu Ly dùng tiền mua chuộc hai người, hai người mới nguyện ý làm việc cho nàng ta.
Lúc hai nha hoàn nhìn thấy Mộc Tịch Bắc, liền liếc nhau, dường như sợ bị giận chó đánh mèo, nên hốt hoảng chạy chậm ra ngoài.
Thanh Từ vẻ mặt lạnh lùng, đem dời cái ghế đặt ở bên người Ngũ Lưu Ly cho Mộc Tịch Bắc ngồi.
Ngũ Lưu Ly rốt cục xoay đầu lại, sắc mặt trắng bệch dọa người, một đầu tóc đen không còn mềm mại như dĩ vãng, có chút rối bời, có chút khô xơ, nghĩ đến là không dám để cho hai nha hoàn kia chải mới phải.
Nhìn thấy người đến là Mộc Tịch Bắc, giọng nói của Ngũ Lưu Ly thoáng bén nhọn: " Ngươi tới làm gì? Bây giờ muốn đến để chê cười ta sao?"
Mộc Tịch Bắc dịu dàng ngồi ở bên giường, cả người tản ra hơi thở nhu hòa yên tĩnh, tản ra nhàn nhạt ấm áp cùng hạnh phúc, khiến Ngũ Lưu Ly ghen tỵ không thôi, vì sao cái gì nàng ta cũng có thể có, vì sao nàng đến bây giờ lại không còn gì cả!
Mộc Tịch Bắc cười nói: " Xem ra ngươi khôi phục không tệ, còn có sức lực mà hét lên với ta."
Ngũ Lưu Ly hừ lạnh một tiếng: " Mộc Tịch Bắc! Ngươi thật sự là hèn hạ vô sỉ, cái khuyên tai kia là ngươi cố ý dẫn dụ ta mắc câu đúng không, mà sao ngươi lại biết ta sẽ hạ độc, còn có bình sứ kia có phải ngươi đã động vào hay không?"
" Ngươi thật ra rất thông minh, cái Hồng Mã Não kia đúng là ta "Không cẩn thận" cố ý vứt lại, thật không ngờ lại vạn phần vinh hạnh được ngươi nhặt được, xem ra ngươi quả nhiên là vật tận kỳ dụng, thật không làm ta thất vọng. " Mộc Tịch Bắc cười nói, cũng không gấp gáp, còn kêu Thanh Từ rót chén trà giúp nàng.
" Rõ ràng chính là cố ý tính kế ta! Mộc Tịch Bắc, ngươi thật sự là quá âm hiểm, vậy mà cố ý lấy một cái bông tai giả đến lừa ta! " Ngũ Lưu Ly càng nghĩ càng giận, hai ngày này nằm ở trên giường, nàng cơ hồ cái gì cũng không làm được, liền cẩn thận nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm đó, càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng hối hận, thủ đoạn của Mộc Tịch Bắc thật sự là quá âm hiểm.
Nàng chỉ nghĩ rằng Mộc Tịch Bắc sẽ trộm một cái khuyên tai của nàng rồi hãm hại ngược lại nàng, nhưng làm sao cũng không ngờ được nàng ta vậy mà lại lấy một cái đồ giả để lừa gạt nàng, thật sự là đáng hận!
Mộc Tịch Bắc xích lại gần Ngũ Lưu Ly, khẽ nói: " Ngũ Lưu Ly, ngươi cũng sắp tàn phế rồi, sao lại không biết thu liễm vậy."
Ngũ Lưu Ly trợn mắt nhìn: " Cút! Ta sẽ không ta sẽ không! Ta nhất định sẽ sẽ tốt lên!"
Mộc Tịch Bắc cười nhíu nhíu mày: " Vậy ta rửa mắt mong chờ."
Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía Thanh Từ ở một bên, mở miệng nói: " Thanh Từ, ngươi ra ngoài trước đi."
Thanh Từ hơi kinh ngạc, tiểu thư chưa từng phòng bị nàng, nhưng sao lần này....
Cứ việc trong lòng khó hiểu, nhưng Thanh Từ vẫn đáp lại rồi đi ra ngoài.
Ngũ Lưu Ly mặc dù không biết vì sao Mộc Tịch Bắc muốn Thanh Từ rời đi, nhưng chỉ nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộc Tịch Bắc, đã cảm thấy toàn thân phát lạnh, muốn hỏi chuyện về sinh tử cổ nhưng lại có chút sợ hãi e ngại mở miệng, nếu như con cổ kia thật sự ở trong tay nàng ta, vậy nàng phải làm sao mới tốt đây, chẳng lẽ phải nghe theo mệnh lệnh của nàng ta?
Bầu không khí đột nhiên trầm mặc xuống, Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ thản nhiên tự đắc, chỉ là Ngũ Lưu Ly lại có chút muốn nói mà còn ngại.
Mộc Tịch Bắc vẫn tiếp tục bảo trì bình thản, cũng không mở miệng trước, chỉ ngưng mắt không biết suy nghĩ cái gì, cùng dáng vẻ lo lắng bồn chồn của Ngũ Lưu Ly có chênh lệch rất lớn.
Rốt cuộc Ngũ Lưu Ly lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình, cho nên mở miệng nói: " Mộc Tịch Bắc... Độc trong bình sứ là chuyện gì xảy ra? Độc kia căn bản không phải ta hạ?!"
Mộc Tịch Bắc nhếch miệng cười như không cười nhìn Ngũ Lưu Ly, Ngũ Lưu Ly có chút chột dạ quay đầu qua chỗ khác nói: " Là ta dùng giấy gói gói lại giao cho một nha hoàn."
" Ta biết. " Mộc Tịch Bắc gật đầu.
Ngũ Lưu Ly thấy dáng vẻ của Mộc Tịch Bắc đành phải ngẩng đầu, hai mắt nhìn chăm chú vào mắt Mộc Tịch Bắc, ý đồ từ trong đó tìm ra một chút tin tức mà mình muốn: " Có thứ gì trong bình sứ không?"
Mộc Tịch Bắc nhấp nhẹ hớp trà, đã hơi lạnh, liền thả xuống: " Trong bình sứ có thứ gì sao?"
Sắc mặt Ngũ Lưu Ly tái đi, chẳng lẽ Mộc Tịch Bắc đã ném nó rồi?
Nhìn thấy sắc mặt Ngũ Lưu Ly cực kì khó coi, Mộc Tịch Bắc cười nói: " Ngươi là đang lo lắng con cổ trong bình sứ kia sao?"
Ngũ Lưu Ly đột nhiên quay đầu, khϊế͙p͙ sợ nhìn Mộc Tịch Bắc, nắm thật chặt tay của nàng nói: " Ngươi biết đúng không, ở trên tay ngươi đúng không?!"
Mộc Tịch Bắc đẩy tay Ngũ Lưu Ly ra, cười nói: " Đây là tất nhiên."
Ngũ Lưu Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không biết là không còn ôm hi vọng hay là thấy mình may mắn: " Ngươi muốn ta làm gì?"
Mộc Tịch Bắc mỉm cười nhìn Ngũ Lưu Ly: " Ta tin một tấm bản đồ phòng bố của trại địch không làm khó được ngươi."
" Mộc Tịch Bắc! Ngươi đừng quá phận, ta bây giờ ngay cả giường cũng không dậy nổi, làm sao có thể giúp ngươi lấy được bản đồ này. " Ngũ Lưu Ly có vẻ tức không nhẹ.
Mộc Tịch Bắc nhìn mặt khuôn mặt có chút lo lắng của Ngũ Lưu Ly cười nói: " Cái này là chuyện của ngươi, có quan hệ gì tới ta đâu?"
Ngũ Lưu Ly vô cùng tức giận, trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang mở miệng nói: " Ta muốn xem con cổ kia có thật sự ở trên tay ngươi hay không, vạn nhất con cổ kia chết rồi thì sao?"
Mộc Tịch Bắc lắc đầu: " Thật ngại quá, ta không có ý định cho ngươi xem."
" Ngươi! Vậy ngươi không sợ ta sẽ không giúp ngươi làm chuyện này sao? " Ngũ Lưu Ly có chút khó thở.
Mộc Tịch Bắc lại đứng dậy, nhìn xuống Ngũ Lưu Ly nói: " Ngươi cho rằng ngươi có lựa chọn?"
Ngũ Lưu Ly không mở miệng, chỉ là vẻ mặt tràn đầy hung ác nham hiểm, Mộc Tịch Bắc lại khẽ mở môi mỏng: " Vậy chúng ta liền kính đợi hồi âm."
Lúc Mộc Tịch Bắc nhấc lên màn cửa đi ra ngoài, Ngũ Lưu Ly một tay lấy gối đầu dưới người ném ra ngoài, rõ ràng là tức không nhẹ.
Đúng lúc này, Mộc Tịch Bắc lại đi mà quay lại nhìn Ngũ Lưu Ly tức đến hổn hển nói: " Nhớ kỹ nắm chặt thời gian, dù sao cũng không ai biết ngươi còn có thể sống qua mấy lần bốn chín ngày."
Sau khi Mộc Tịch Bắc đi rồi, dường như Ngũ Lưu Ly còn ngại không đủ, liền hất đổ luôn cái ghế mà Mộc Tịch Bắc vừa ngồi, cũng không biết có phải do dùng sức quá lớn hay không, mà cả người đều ngã nhào xuống giường, sau đó liền phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, trên người vừa mới chuyển tốt lại lần nữa thấm một vũng máu.
Ngũ Lưu Ly đau đến nỗi mặt đầy nước mắt, không thể tưởng được Mộc Tịch Bắc lại hiểu rõ chuyện liên quan đến cổ trùng như vậy, An Nguyệt Hằng ngu xuẩn này thành sự thì không có bại sự thì có thừa, bây giờ còn kéo luôn cả nàng vào!
Lúc Mộc Tịch Bắc trở lại doanh trướng Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ cũng đã xong việc, thấy nàng trở về, mặt mày không tự giác liền ôn nhu hẳn:" Sao rồi?"
Mộc Tịch Bắc cười nói: " Nàng ta đương nhiên nguyện ý, bây giờ danh dự bị hao tổn lợi hại, nhất định sẽ nghĩ biện pháp làm cho mình một lần nữa đạt được binh sĩ ủng hộ."
Con ngươi đen như mực của Ân Cửu Dạ chăm chú nhìn Mộc Tịch Bắc một hồi, cũng không biết có phải là phát hiện được Mộc Tịch Bắc có việc giấu hắn hay không, cuối cùng chỉ gật gật đầu, không nói lời gì nữa.
Mộc Tịch Bắc cũng không để ý, từ đầu đến cuối chuyện cổ trùng nàng đều không nói cho Ân Cửu Dạ biết, nếu tai hoạ đã giải trừ, như vậy hắn lại càng không cần thiết phải biết.
Mộc Tịch Bắc đi đến sau lưng Ân Cửu Dạ, đặt tay lên bờ vai của hắn, nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp, trong phòng quanh quẩn ấm áp nhàn nhạt.
Đầu óc Mộc Tịch Bắc lại đang nhanh chóng chuyển động, không khỏi nhớ tới lai lịch của cổ này, thuật vu cổ chính là thứ rất phổ biến ở Đông Du, nhưng Đông Du lại rất ít qua lại với các quốc gia khác, không chỉ đối ngoại, mà ngay cả đồ dùng cũng rất ít bán cho người bên ngoài, chỉ không biết rốt cuộc An Nguyệt Hằng từ con đường nào lấy được hai con cổ phổ biến như vậy, còn có cổ trên người mình có phải đã không thành vấn đề hay không?
Hôm nay hình như Ân Cửu Dạ có chút suy tư, cũng không nói chuyện cùng Mộc Tịch Bắc, đợi đến khi làm xong mọi việc, liền ôm Mộc Tịch Bắc đi ngủ.
Mộc Tịch Bắc biết có lẽ hắn đã phát hiện ra gì đó, nhưng vẫn không có ý định nói cho hắn biết, vốn cho rằng hắn sẽ tức giận mà không để ý tới mình, lại không ngờ ngoại trừ ít lời hơn ngày thường, thì hắn vẫn ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Mộc Tịch Bắc phát ra tiếng hít thở đều đều, Ân Cửu Dạ lại mở ra cặp mắt đen xen lẫn tia màu đỏ kia, nhìn nữ tử xinh đẹp trong lòng, hắn phát hiện nàng có việc giấu hắn, loại cảm giác này khiến hắn rất bất an, có một loại cảm thụ không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Nhẹ nhàng khắc họa khuôn mặt nữ tử một hồi, Ân Cửu Dạ cầm lấy y phục xoay người đứng lên, nhấc lên màn cửa đi ra ngoài.
Lúc đi vào nơi ở của Thanh Từ, Sơ Nhất đang mặt dày không chịu đi, Thanh Từ tức giận lại không đánh lại hắn.
Nhìn thấy Ân Cửu Dạ, Sơ Nhất tưởng Ân Cửu Dạ tìm hắn, không ngờ Ân Cửu Dạ lại mở miệng nói: " Thanh Từ."
Thanh Từ nhìn nhìn Ân Cửu Dạ, liền cùng hắn đi ra nơi xa, nhưng trong lòng thì có chút bất an, lúc này hắn không ở bên tiểu thư sao lại xuất hiện ở đây tìm nàng?
" Hôm nay đàm luận với Ngũ Lưu Ly như thế nào? " Giọng nói của Ân Cửu Dạ có hơi lạnh, ở trong gió đêm hỗn loạn lại càng tăng thêm mấy phần lạnh lẽo.
Thanh Từ nói: " Ngũ Lưu Ly đồng ý."
Ân Cửu Dạ không tiếp tục mở miệng, hơi thở quanh thân có chút âm trầm, Thanh Từ bổ sung nói: " Lúc sau tiểu thư kêu ta đi ra ngoài."
Kỳ thật Thanh Từ vẫn đặt chuyện này ở trong lòng, mặc dù nàng tin tưởng Mộc Tịch Bắc, nhưng chuyện này luôn cảm thấy có nhiều chỗ không đúng.
Ân Cửu Dạ cau lại lông mày, không tiếp tục mở miệng nữa, rốt cuộc Bắc Bắc đang giấu diếm cái gì? Chẳng lẽ là chuyện có liên quan đến Ngũ Lưu Ly? Nhưng nếu như chỉ là chuyện của người khác, vì sao nàng phải giấu hắn.
Lúc trở về, Mộc Tịch Bắc vẫn đang ngủ, phát ra tiếng hít thở nhàn nhạt, Ân Cửu Dạ nhìn kiều nhan của nàng, khuôn mặt ửng đỏ giống như trẻ con, ngón tay nhẹ nhàng đụng một cái, chỉ cảm thấy mềm mịn như tơ lụa, khiến cho người ta nhịn không được lưu luyến.
Năm ngày sau
Các chủ soái đều tập trung trong doanh trướng, hình như đang thảo luận chuyện gì đó, xem ra Ân Cửu Dạ đang tính quy mô hành động, chắc hẳn là sau lần hành động này, liền có thể khải hoàn hồi triều.
Mộc Tịch Bắc không đi ra ngoài, câu được câu không nghe âm thanh tranh luận bên ngoài.
Lúc này, Ngũ Lưu Ly một thân áo trắng, được hai nha hoàn nâng đỡ xuất hiện ở trước cửa doanh trướng.
Binh sĩ canh cửa do dự một chút, rồi sau đó đi vào bẩm báo: " Khởi bẩm Thái tử, Thái Tử Phi.. À Ngũ tiểu thư cầu kiến."
Ân Cửu Dạ nhíu mày, mấy vị tướng lĩnh cũng có chút tò mò vì sao lúc này Ngũ Lưu Ly lại xuất hiện ở đây.
" Cho nàng ta vào. " Ân Cửu Dạ nói.
Ngũ Lưu Ly được người nâng đỡ bước nhỏ đi tới, chắc một đường đi đến nơi này cũng đã chịu không ít khổ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nàng ta vừa tiến đến, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người nàng ta, cũng có người liếc nhìn vào phòng trong, hình như Mộc Tịch Bắc đang ở trong đó.
" Nghe nói Thái tử đang định xuất binh, lúc ta bị Bắc Bang bắt đi, đã từng trộm một tấm bản đồ bố phòng của bọn họ, cho nên hôm nay cố ý lấy ra, chỉ hi vọng có thể giúp đỡ một chút việc."
Ngũ Lưu Ly ngôn từ khẩn thiết, trên mặt mồ hôi chảy không ngừng, dường như cực kì đau đớn.
" Ngũ Lưu Ly, lần trước ngươi hạ độc trong giếng mưu hại binh sĩ Tây La ta, bây giờ ai còn dám tin ngươi? " Một tướng sĩ tức giận hỏi ngược lại.
Chân Ngũ Lưu Ly như nhũn ra, dưới sự chất vấn của tướng sĩ này suýt nữa ngã xuống đất.
Những người còn lại cũng gật đầu phụ họa, nhìn Ngũ Lưu Ly ánh mắt không còn như lúc trước mà là nhiều hơn vài phần phòng bị.
Ngũ Lưu Ly đẩy ra nha hoàn bên cạnh, bịch một tiếng liền quỳ gối trước mặt mọi người: " Ta biết chuyện đầu độc trong giếng lần trước các ngươi đã không còn tin ta, nhưng ta cũng là bị người uy hϊế͙p͙."
" Đủ rồi, ngươi vì an nguy của mình mà bán đứng những tướng sĩ chúng ta, cùng tiểu nhân tham sống sợ chết có gì khác biệt đâu?" Lại một tướng sĩ có vẻ rất không thích dáng vẻ khóc sướt mướt của nữ tử.
Ngũ Lưu Ly ẩn nhẫn nói: " Ta không bán đứng các ngươi, đúng là ta đầu độc trong giếng, nhưng ta cũng đã lặng lẽ thay đổi độc dược, thử hỏi toàn bộ doanh trướng này đã có ai chết chưa? Thử hỏi ta có thông đồng với địch, báo cho quân đội Bắc Bang tiến đến tấn công khi tướng sĩ chúng ta đang trúng độc không?"
Mộc Tịch Bắc nhếch miệng, người từ Ngũ gia ra quả nhiên không có một ai là đèn đã cạn dầu, mặc dù tính cách khác biệt, nhưng lại giống nhau về tâm tư linh hoạt, hiểu thấu lòng người.
Giống như lúc này, Ngũ Lưu Ly rất thông minh ý thức được sau khi độc của mình bị người đổi đi, thì không có một ai tử vong, cũng ý thức được, bởi vì kế hoạch của chính mình kết thúc nửa đường, cho nên cũng không dẫn thiết kỵ Bắc Bang tới được, hai điểm này, liền đủ để nàng ta kiếm ra một con đường sống.
Quả nhiên, các tướng sĩ cẩn thận ngẫm lại lời nói của Ngũ Lưu Ly, nhất thời liền nghẹn lời.
Ngũ Lưu Ly tiếp tục lấy tình cảm lay động lòng người: " Ta chẳng qua cũng chỉ là một người nữ tử nhu nhược, cũng sẽ sợ chết, ta muốn giữ mạng của mình thì có gì không đúng? Ta không thương tổn bất cứ một ai trong các ngươi, nhưng các ngươi lại cầm đao gác ở trên cổ ta lúc ta sợ hãi, ta chỉ muốn sống thôi, chẳng lẽ điều này cũng có lỗi sao?"
Mọi người thấy một người thân phận cao quý như Ngũ Lưu Ly, bây giờ lại quỳ gối trước mặt một đám đại lão gia bọn họ, trong lúc nhất thời có chút e ngại, có người thậm chí còn có suy nghĩ mở miệng cầu tình cho nàng ta.
Ngũ Lưu Ly lau khô nước mắt của mình, một đôi mắt đẹp nhìn thẳng mấy vị tướng lĩnh ngồi ở bên cạnh bàn, dáng vẻ như vậy làm lòng người mềm nhũn.
Lúc này Mộc Tịch Bắc từ phòng trong đi ra ngoài, Ân Cửu Dạ quay đầu nhìn về phía nữ tử, nhẹ giọng nói: " Sao lại ra đây."
Mộc Tịch Bắc cười nói: " Chỉ là nghe thấy có tiềng ồn ào, liền ra xem thử là chuyện gì xảy ra."
Sơ Nhất thêm cái ghế cho Mộc Tịch Bắc ở bên cạnh Ân Cửu Dạ, đại đa số người đều không có ý kiến gì.
Ngũ Lưu Ly dáng người thẳng tắp, bờ môi trắng bệch, dường như đang chịu đựng đau đớn kịch liệt, trên trán mồ hôi tách tách nhỏ xuống, nhìn rất đáng thương.
Có người động lòng trắc ẩn, quay đầu nói với Ân Cửu Dạ mặt không thay đổi: " Thái tử điện hạ, không bằng chúng ta trước cứ xem thử bản đồ bố phòng mà Ngũ Lưu Ly trộm được đi?"
" Này sao mà được, chẳng lẽ ngươi không sợ có người lại bị uy hϊế͙p͙, cố ý sắp đặt cạm bẫy chờ chúng ta nhảy vào sao? " Dường như có người cực kỳ chướng mắt Ngũ Lưu Ly.
" Chỉ xem thử một cái thì không sao, về phần có thể tin hay không, chúng ta lại thảo luận tiếp."
Ngũ Lưu Ly cầm bản đồ bố phòng bằng da trâu trên tay đi tới, mở ra ở trước mặt mọi người, bởi vì không quá lớn, cho nên rất nhiều người đều đứng lên xem.
Các tướng lĩnh tốp năm tốp ba thảo luận liệu bản đồ này có thể tin hay không.
" Ta cảm thấy đây hẳn là thật, nhìn bút tích này, không giống như mới vẽ, có lẽ trước giờ đều là bố trí như thế này, hơn nữa thủ pháp này rất giống bút tích xuất từ Cung Túc Thân vương của Bắc Bang, hẳn là thật không thể nghi ngờ."
" Thật cái gì mà thật, theo lão tử thấy, chính là Ngũ Lưu Ly cấu kết với ngoại địch gài bẫy chúng ta thì đúng hơn."
" Không thể nói như thế được, dù sao nàng ta cũng chỉ là một nữ tử nhu nhược."
" Nữ tử nhu nhược cái gì, ta thấy rõ ràng chính là tâm địa ác độc, rắp tâm bất lương."
Trong lúc nhất thời toàn bộ trong doanh trướng vang lên tiếng cãi vã ầm ỹ, một hồi thì cãi lộn tấm bản đồ này thật hay giả, một hồi lại cãi lộn Ngũ Lưu Ly đúng hay sai.
" Đừng ầm ĩ nữa. " Ngũ Lưu Ly đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt của mọi người dời về phía nàng ta, có người mang theo khó hiểu, có người mang theo đồng tình, có người thì cực kì khinh thường.
" Các ngươi tin cũng được không tin cũng chẳng sao, ta ở trong trại địch vẫn thời thời khắc khắc nhớ đến Tây La ta, cho nên mới trộm tấm bản đồ này ra, bây giờ ta biết ta rất có lỗi với những tướng sĩ yêu quý ta, ta cũng không hi vọng nhận được sự tha thứ của các ngươi, ta chỉ hi vọng có thể làm chút chuyện, bù lại sai lầm của ta, cho ta một cơ hội có thể chuộc tội. " Ngũ Lưu Ly chữ chữ khẩn thiết, tình cảm dạt dào, ngay cả Mộc Tịch Bắc suýt nữa cũng tin.
Mọi người vẫn im lặng, nhìn Ngũ Lưu Ly tựa như một đóa bạch liên giờ phút này lại thất bại như thế, không ít người trong lòng đều ngũ vị tạp trần.
" Ta biết rất nhiều người trong các ngươi đều không tin ta, nhưng bây giờ nhiều ánh mắt nhìn ta như vậy, ta là ngu xuẩn đến cỡ nào, mới có thể ở trước mắt bao người lấy ra một tấm bản đồ giả, rõ ràng ta có thể dàn xếp ổn thỏa, trốn ở một góc, như vậy cũng có thể bảo trụ một cái mạng, cần gì phải mạo hiểm tới đây để các ngươi nhục nhã? Nếu bản đồ này thật sự là giả, các ngươi bị đánh bại, ta cũng đâu còn quả ngon mà ăn? " Ngũ Lưu Ly từng chữ dốc hết tâm huyết, khiến cho người ta không tìm ra lý do cãi lại.
Cho dù là đại hán trước đó phản đối thì giờ phút này cũng chỉ lẩm bẩm không nói gì thêm, dường như cảm thấy mình so đo với một nữ tử nhiều như vậy thật sự là mất hết mặt mũi.
Rất nhiều người bắt đầu khuyên can Ân Cửu Dạ: " Thái tử, theo mạt tướng thấy, bản đồ này hẳn là thật, chúng ta có thể thử một lần."
" Đúng vậy, Thái tử, Ngũ tiểu thư nói cũng có đạo lý, dù sao nàng ta xác thực cũng không thương tổn ai cả."
" Ta vẫn cảm thấy không nên tin tưởng một nữ tử đã từng hạ độc binh sĩ của mình."
Trong lúc nhất thời mọi người lại chia làm hai phái, chỉ là lần này người phản đối rõ ràng ít đi rất nhiều, người trước đó phản đối thì hiện tại lại có rất nhiều người giữ vững trầm mặc.
Mộc Tịch Bắc không thể không vì Ngũ Lưu Ly mà vỗ tay khen hay, chỉ là giờ phút này Ngũ Lưu Ly nhất định không biết, nàng ta phí hết tâm tư lần nữa lấy lại tín nhiệm của những tướng sĩ này, lại là đang đào một phần mộ tử vong cho mình.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ôi chao! Hôm nay ta với cha mẹ ta đi xem phòng ở... Mệt chết ta rồi... Ta có phải sa đọa quá không... Không sống nổi mà