Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Mọi người nghe lời nói của Lão thái phi, ngược lại thanh tỉnh không ít, chỉ là vẫn mang tâm tư như cũ, có người cho rằng, có lẽ đây chỉ là chút thủ đoạn của người nào đó, cũng có người cho rằng, chẳng qua Lão thái phi muốn vớt vát chút danh dự, để tránh bị mất mặt mũi thôi.
Mộc Chính Đức nhìn cũng không thèm nhìn tới Mộc Tịch Bắc, trực tiếp rời đi cùng Lão thái phi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại Mộc Kiến Ninh với Mộc Vãn Tình, đương nhiên còn có mấy người bà tử nha hoàn.
Mộc Tịch Bắc đang muốn đi theo mọi người, liền bị Mộc Kiến Ninh chặn ở phía trước:
" Muội muội tốt của ta, buổi thọ yến này của muội sợ là không thể tiếp tục rồi, muội nói một chút đi, hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân muội, muội lại chẳng biết xấu hổ, cứ muốn làm thọ yến, đừng tưởng có Lão thái phi che chở cho, liền nghĩ mình là Phượng hoàng rồi, ta nói cho muội biết, có ta ở đây, muội đừng mơ tưởng!"
Mộc Kiến Ninh ghen tị nhìn một thân y phục đẹp đẽ trên người Mộc Tịch Bắc, mặc dù y phục xinh đẹp như vậy mình cũng có rất nhiều, chỉ là nàng thật sự rất ghen tị với vị muội muội lúc trước chỉ có thể mặc y phục giống như hạ nhân này, mà bây giờ lại trở nên xinh đẹp như vậy, phần tao nhã cùng khí độ kia hoàn toàn đem nàng hạ thấp xuống.
" Muội nói vì cái gì mà muội liên tục không thể biến thành Phượng hoàng được, hoá ra là có con gà như tỷ tỷ ở đây, xem ra sau này muội muội phải cách xa tỷ tỷ một chút mới được!"
Mộc Tịch Bắc cười dịu dàng, một đôi mắt khúc xạ hàn quang, việc hôm nay, nhất định lại là mấy người này giở trò quỷ!
" Mộc Tịch Bắc! Ngươi! "
Mộc Kiến Ninh tức đến phát run, không khống chế được giơ tay lên, lúc trước nàng ta sao dám nói chuyện với mình như vậy chứ, bây giờ ỷ có người che chở liền dám phách lối như vậy.
Mộc Tịch Bắc nhìn Mộc Vãn Tình từ đầu tới cuối đều chỉ dùng ánh mắt tìm kiếm đứng ở một bên, giơ tay đẩy một cái, bàn tay có lực đạo không nhẹ của Mộc Kiến Ninh trực tiếp đánh thẳng vào khuôn mặt của Mộc Vãn Tình, tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.
Chẳng có ai ngờ được Mộc Tịch Bắc lại dám làm như vậy, nhìn đôi tay mảnh khảnh cứng rắn kia, mọi người liền xì xào hỗn loạn.
" Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ lại đánh ngươi! "
Mộc Tịch Bắc tội nghiệp mở miệng, còn cố ý trốn đến sau lưng Mộc Vãn Tình, dường như muốn tìm kiếm sự che chở.
Mộc Vãn Tình từ bên trong ngu ngơ lấy lại tinh thần, nhìn Mộc Kiến Ninh trước mắt, vẻ nguỵ trang trước sau như một rốt cuộc cũng bị xé rách, từ nhỏ đến lớn, ở trong phủ này nàng là tiểu thư con vợ cả danh chính ngôn thuận, ngay cả mẫu thân cũng chưa từng động đến mình một chút, vậy mà bây giờ lại bị một muội muội thứ xuất đánh, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên.
Nàng cũng không phải không biết việc này không thể trách Mộc Kiến Ninh, cũng biết lúc nãy là do nha đầu Mộc Tịch Bắc ở giữa quấy rối, thế nhưng một cái tát này đúng là bị Mộc Kiến Ninh đánh, cho nên vô luận như thế nào, một cái tát này cũng phải đòi lại.
Bàn tay liền vung lên, một cái tát rơi xuống mặt Mộc Kiến Ninh, trước giờ Mộc Vãn Tình chưa từng tức giận như vậy, một tay ôm khuôn mặt đau rát, hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Kiến Ninh, phất tay áo rời đi.
Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ đứng ở nơi đó, cười yếu ớt vô tội nhìn Mộc Kiến Ninh.
" Mộc Tịch Bắc, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! "
Mộc Kiến Ninh nghiêm túc nói, quay người rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Mộc Tịch Bắc liền thu hồi tươi cười, ánh mắt giống như hai con rắn độc nhìn theo thân ảnh hai người rời đi.
Lúc Mộc Tịch Bắc đi tới hồ nước, mọi người đều đã ở đó, ánh mắt lạnh lùng quét qua mặt hồ, phát hiện trên mặt quả thật có vô số thi thể con cá, vốn là một đủng đỉnh cá chép gấm, cá chép hoa ban (
một loài cá chép gấm và cá đốm hoa),
vậy mà bây giờ từng con đều phơi cái bụng tuyết trắng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, vô cùng quỷ dị.
Sắc mặt mọi người đều không tốt, tình huống như vậy mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng cũng có nghe nói điều này vốn là điềm xấu.
Lão Thái phi đang nghiêm nghị hỏi thăm ngày hôm đó có người nào đi tới hồ nước không, nhưng ở đây đa số là tân khách,nên căn bản cũng không hỏi được gì nhiều, cũng không thể vì điều tra nguyên nhân mà đắc tội với mọi người.
Liễu Chi Lan dàn xếp giảng hoà nói:
" Đúng thật là trùng hợp, hồ nước này lâu rồi cũng không có ai thay, đều là sơ sót của ta."
Lời này của Liễu Chi Lan là cho phủ Thừa tướng một cái bậc thang, bây giờ Lão thái phi chỉ có hai lựa chọn, một loại là điều tra đến cùng, một loại là chấp nhận ý kiến của Liễu Chi Lan.
Nếu như đồng ý với ý kiến của Liễu Chi Lan, liền ý nghĩa việc cá bị chết là do hồ nước lâu rồi không thay nước, điều này ít nhiều có chút gượng ép, nhưng lại tránh được miệng lưỡi của mọi người, thế nhưng nếu thật sự tra xét mà không tra được, như vậy việc này liền được chứng thực trên thân Mộc Tịch Bắc.
Tất cả mọi người đều chờ xem Lão thái phi sẽ xử lý như thế nào, Mộc Tịch Bắc xuyên qua đám người, đi tới bên người Lão thái phi:
" Cô! Phiền Người sai người bắt hai con cá lên đây được không. "
Lão thái phi nhẹ gật đầu, ánh mắt Thừa tướng Mộc Chính Đức nhìn Mộc Tịch Bắc vẫn mang theo sự phẫn nộ như trước.
Rất nhanh, liền có hai thị vệ biết võ công đi bắt hai con cá lên, đám người nhường ra một vòng tròn, nhìn hai con cá để dưới đất, cũng hiểu được quyết tâm của nữ tử này.
Sắc mặt Liễu chi lan biến đổi, nàng thật không ngờ tới cái đứa nhát gan lúc trước chỉ cùng nàng va chạm một chút đã nhút nhát sợ hãi lại có dũng khí đi điều tra, phải biết rằng nếu như không tra ra được, như vậy chính nàng liền sẽ trở thành kẻ đầu sỏ gây chuyện.
" Vậy mong Ngô thái y hỗ trợ nhìn một chút, con cá này chết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? "
Lão thái phi mở miệng lần nữa,vỗ vỗ bả vai trấn an Mộc Tịch Bắc.
Ngô thái y cẩn thận xé ra xác cá để kiểm tra, mọi người cũng không lên tiếng quấy rầy.
Sau một lát, Ngô thái y rửa tay, cầm khăn vải xoa xoa, sau đó mở miệng nói:
" Con cá này bị trúng độc mà chết, người nhìn xem trong dạ dày hiện ra màu tím nhạt, chính là triệu chứng trúng độc."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra là hậu viện gia đình tranh đấu.
Liễu chi lan mở miệng lần nữa:
" Nhưng hồ nước này rất lớn, độc dược nếu hạ xuống trong nước, chẳng phải sẽ bị nước pha loãng, làm sao có thể độc chết được nhiều cá như vậy?"
Bà cũng không thể buông tha cơ hội tốt như vậy, chỉ có hôm nay phá hỏng thanh danh của Mộc Tịch Bắc, làm cho lão thái phi bị mất mặt mũi, ngày sau Mộc Tịch Bắc không còn chỗ dựa vào, có thể mặc bà thu thập.
Lúc này Ngô thái y cũng có chút khó xử, con cá này quả thật bị trúng độc, nhưng Liễu Chi Lan nói cũng có đạo lý, hắn còn chưa gặp qua người nào có thể hạ độc độc chết được toàn bộ đàn cá trong hồ.
Mộc Kiến Ninh cùng Mộc Vãn Tình đứng ở đằng xa trong lòng không khỏi đắc ý, hôm nay chỉ cần giữ vững thanh danh Mộc Tịch Bắc là kẻ sát tinh, thù kia ngày sau tự nhiên sẽ báo được.
Lục Hoàng tử Ân Cửu Sanh nhìn nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn kia, trong mắt lóe lên một tia thú vị, một màn ở phía trước đại sảnh vừa rồi hắn cũng đã nhìn thấy, mặc dù nữ tử này nhìn rất dịu dàng, kỳ thực là một thanh bảo kiếm ra chưa ra khỏi vỏ, giấu kỹ mũi nhọn, cũng có chút hứng thú.
Mộc Tịch Bắc không nhìn đến ánh mắt của mọi người, ở bên bờ hồ tìm kiếm gì đó, hồi lâu một ít thức ăn cho cá đã rơi vào trong tay nữ tử.
Mộc tịch bắc đi đến trước mặt Ngô thái y, có lễ mở miệng nói:
" Ngô bá bá, mong người hỗ trợ nhìn một chút xem thức ăn cho cá này có vấn đề gì hay không?"
Ngô thái y nhẹ gật đầu, Liễu Chi Lan và Thôi di nương đều hít vào một hơi, xem ra việc hôm nay không thể thành rồi, không chỉ có như thế, ngược lại còn mang đến thanh danh thông tuệ (
thông minh
trí tuệ)
cho Mộc Tịch Bắc.
Hồi lâu, Ngô thái y lại mở miệng:
" Thì ra là thế, không sai, thức ăn cho cá này đúng là có vấn đề, thức ăn này mặc dù rất nhỏ, nhưng loại độc này rõ ràng đã được điều chế trước, sau đó bỏ vào bên trong nguyên liệu."
Mộc tịch bắc tiếp tục mở miệng:
" Cho nên, chỉ cần trước đó bỏ đói đàn cá khoảng vài ngày, sau lại vứt thức ăn này vào cho cá ăn, đàn cá tự nhiên đều sẽ trúng độc mà chết."
Lần này mọi người đều đã hiểu rõ, ánh mắt hiền hoà nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, quan trọng nhất đã nói rõ nữ tử này cũng không phải kẻ sát tinh gây tai họa.
" Một khi đã như thế, vậy mời các vị trở lại phòng trước đi."
Mắt Lão thái phi lộ ra tán thưởng nhìn Mộc Tịch Bắc, chậm rãi mở miệng nói.
Nhưng lúc mọi người vừa muốn xoay người rời đi, Mộc Tịch Bắc lại mở miệng:
"Chờ một chút!"
Đồng thời nói với Lão Thái phi:
"Cô, chẳng lẽ cứ buông tha cho người hãm hại con như vậy sao?
Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia ánh sáng lạnh, nghĩ rằng hãm hại nàng như vậy là coi như xong hả?
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Trán ~ Hô hô, mệt mỏi. Hài tử nhóm ~ Ngói gọi cầu xin thu.