Da thịt trắng noãn bởi vì kích tình mà hiện ra màu hồng đào nhàn nhạt, lông mi nữ tử nhẹ nhàng run rẩy, cả người giống như một nụ hoa mẫu đơn chớm nở, không có chỗ nào không tinh xảo, càng không có chỗ nào không mê người.
Ngón tay Ân Cửu Dạ lướt nhẹ trên người nữ tử, xúc cảm thô ráp, mang theo từng đợt cảm giác tê dại, khiến trong lòng Mộc Tịch Bắc run lên, cắn chặt môi dưới.
Cảm thụ được mềm mại trong tay, Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy bụng dưới xiết chặt, cả người dán chặt ở trên người Mộc Tịch Bắc, hai thân thể tuyết trắng gắt gao quấn quýt lấy nhau, cảm thụ rung động đến từ sâu trong tâm hồn.
Cả người Mộc Tịch Bắc đều vùi ở trên giường lớn mềm mại, hơi giương mắt, liền nhìn thấy hai tay nam nhân đang chống bên tai mình, thân trên trần trụi, lộ ra lồng ngực tráng kiện cùng cơ bụng cường tráng.
Chỉ là khiến Mộc Tịch Bắc ngu ngơ ở nơi đó lại là vết sẹo dài ngắn mới xuất hiện trên thân nam nhân, có lẽ bởi vì không được tắm bằng nước thuốc đầy đủ, thương thế trên thân nam nhân cũng không mau khỏi, nên vết sẹo cũng không biến mất.
Cảm nhận được nữ tử dưới thân dường như rất không dụng tâm, Ân Cửu Dạ bất mãn nhíu mày, trước ngực lại đột nhiên truyền đến một xúc cảm mềm mại, Mộc Tịch Bắc buông tay ra, quay đầu qua chỗ khác, một tay che miệng, nhịn không được khóc nức nở.
Nước mắt không khống chế được trào ra, lại cắn thật chặt đôi môi, không cho mình khóc ra tiếng.
Ân Cửu Dạ ngẩn người, nhìn Mộc Tịch Bắc nửa ngày, mới hồi phục tinh thần: " Đừng khóc. Đừng khóc. Ngoan."
Ân Cửu Dạ vô cùng bối rối, làm sao còn để ý bản thân đã dục hoả đầy người, chưa kịp phân trần đã ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực mình, vỗ nhẹ lưng nàng, cẩn thận từng li từng tí, giống như là đối đãi với trẻ con.
" Ân Cửu Dạ. "
Mộc Tịch Bắc mang theo tiếng khóc nức nở, một đôi mắt đỏ bừng giống như thỏ con bị giật mình, khiến Ân Cửu Dạ nhìn thấy mà đau lòng.
" Không được khóc! "
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân khiến Mộc Tịch Bắc cảm thấy an tâm, nàng biết hắn chinh chiến sa trường nhất định không dễ, nhưng nghĩ đến hắn võ công cao cường nên chắc có lẽ không ai có thể thương tổn được hắn, nhưng lại không nghĩ tới, những vết thương này hoặc kết vảy, hoặc mới mọc ra lại làm cho nàng đau lòng đến hít thở không thông đến như vậy.
Mộc Tịch Bắc cũng không biết vì sao, ở trước mặt người nam nhân này, nàng luôn nhịn không được làm nũng giở tính trẻ con, thậm chí luôn không khống chế được rơi lệ, duỗi ra hai tay tuyết trắng, vòng chặt lấy cổ Ân Cửu Dạ, mềm mại trước ngực đúng lúc vô tình chạm vào lồng ngực cứng rắn của Ân Cửu Dạ, tạo thành chênh lệch rõ ràng.
Hai đùi Mộc Tịch Bắc không an phận quấn lên đùi Ân Cửu Dạ, lại tuyệt không biết bản thân đang châm lửa, chu cái miệng nhỏ, hai mắt đẫm lệ nhìn Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ thân thể cứng đờ, thiếu chút nữa là mất khống chế, cứng ngắc hôn trán Mộc Tịch Bắc một cái, nhẹ nhàng trấn an nói: " Ngủ đi, ngoan."
Mộc Tịch Bắc dùng sức gật đầu, đầu tựa vào ngực nam nhân, không nói gì.
Nếu có một ngày, âm dương cách biệt, xin chàng hãy nhớ, ta yêu chàng.
Không bao lâu liền truyền đến tiếng hít thở đều đều, Ân Cửu Dạ mở hai mắt ra, nhẹ nhàng vén lọn tóc Mộc Tịch Bắc đến sau tai, nhẹ nhàng phác hoạ gương mặt của nàng, ngón tay mang theo run rẩy rất nhỏ, tham lam nhìn chăm chú dung nhan yên tĩnh của nữ tử.
Nam tử ánh mắt nhu hòa, quanh thân cũng tràn ngập hơi thở yên tĩnh của bóng đêm, khiến Mộc Tịch Bắc ngủ rất an ổn.
Mà từ khi An Nguyệt Hằng lôi kéo Bạch Trúc rơi xuống ám đạo từ bậc thang Kim Loan điện, hai người liền theo thứ tự ngã xuống đất, nhưng có lẽ là trước đó An Nguyệt Hằng đã có chuẩn bị, trên mặt đất lát thành đệm rơm rất dày, vì vậy hai người cũng không có gì đáng ngại.
Bạch Trúc đánh giá xung quanh, toàn bộ ám đạo không quá tối, trên mặt tường gập ghềnh, phía trên có mấy ngọn đèn nhỏ, toàn bộ ám đạo rất quanh co, không nhìn thấy cuối cùng.
Bạch Trúc quay đầu, nhìn An Nguyệt Hằng chống đỡ thân thể ngồi dậy, giờ phút này đang tựa ở trên vách tường, nhắm mắt lại thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, trên trán hiện đầy mồ hôi mịn.
Bạch Trúc tiến đến bên cạnh An Nguyệt Hằng, hạ giọng nói: " Vương gia, đây là?"
An Nguyệt Hằng miễn cưỡng nâng lên mí mắt, nhìn Bạch Trúc bên cạnh mở miệng nói: " Đi thẳng theo ám đạo này, có thể trực tiếp đến một khách điếm ở cửa thành Tây, sau khi đến đó, sẽ có người tiếp ứng. "
Bạch Trúc gật đầu, trên mặt lộ ra mấy phần vui mừng, lại ở thời điểm An Nguyệt Hằng nhắm mắt, rủ xuống con ngươi.
Ước chừng qua nửa canh giờ, an Nguyệt Hằng lại mở mắt, vịn vách tường đứng dậy, Bạch Trúc vội vàng đỡ hắn dậy, An Nguyệt Hằng dừng lại động tác, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bạch Trúc, mở miệng nói: " Bản vương bây giờ cái gì cũng không có, ngươi vì sao còn muốn giúp Bản vương, Bản vương nhớ ngươi cũng không phải người của Bản vương."
Bạch Trúc thả lỏng tay ra, trầm giọng nói: " Ta tin Vương gia nhất định từng điều tra bối cảnh của ta, không biết Vương gia tra được cái gì?"
An Nguyệt Hằng lại nhíu mày, xác thực, Bạch Trúc rốt cuộc là ai, hắn vẫn mãi không tra được một chút dấu vết để lại, nếu nói hắn là người của Mộc Chính Đức hoặc là Hoàng đế, thì kiểu gì cũng sẽ để lại manh mối, mà không phải một chút dấu vết đều không có, cho nên Bạch Trúc rốt cục có lai lịch như thế nào, thật sự là một vấn đề.
" Không sai, Bản vương xác thực không tra ra ngươi rốt cuộc có lai lịch thế nào, bây giờ Bản vương đã đến tình trạng này, ngươi muốn có gì từ Bản vương, không cần che giấu nữa đâu. " An Nguyệt Hằng nhìn Bạch Trúc đang quay người đưa lưng về phía mình mở miệng nói.
" Ta chỉ phụng mệnh chủ thượng, đến đây giúp vương gia một tay. " Bạch Trúc lập lờ nước đôi mở miệng nói.
Lông mày An Nguyệt Hằng nhăn lại thành một đường, trong đầu nháy mắt đã có đáp án: " Ngươi là
nàng
phái tới! "
(
Vũ: Vì ta chưa đọc hết nên cũng không rõ " nàng " trong miệng An Nguyệt Hằng là ai, già hay trẻ nên ta vẫn để " nàng " nha. Có gì bỏ qua cho ta)
Bạch Trúc đưa lưng về phía An Nguyệt Hằng, An Nguyệt Hằng không nhìn thấy nét mặt của hắn, Bạch Trúc nhíu mày, " hắn " trong miệng An Nguyệt Hằng là ai?
( Vũ: Lại giải thích chút: Trong tiếng Trung từ 他 /她 = hắn / nàng đều đọc là " tha ". Nên chỗ này An thì nói nàng còn Bạch thì nghĩ là hắn nha.)
" Trong lòng Vương gia tự có đáp án." Bạch Trúc tiếp tục nói.
An Nguyệt Hằng đại khái đã có đáp án, nếu như Bạch Trúc thật là người nàng phái tới, ngược lại vẫn nghe được, dù sao trước đó Bạch Trúc ở trong cung, cũng không công khai giúp ai, mà hắn lại không tra được lai lịch của y, cho nên rất có thể y là nàng phái tới giám thị hắn.
Mà nàng nhất định đã sớm biết hôm nay mình sẽ bị thua, lại vẫn muốn mình có thể tiếp tục ra sức cho nàng, nên mới để Bạch Trúc giữ mình lại.
An Nguyệt Hằng trầm mặc một hồi mới mở miệng nói:" Đi thôi."
Bạch Trúc xoay người hàm chứa thâm ý nhìn An Nguyệt Hằng một cái, hai người một trước một sau xuyên qua ám đạo.
Ước chừng đi một canh giờ, mơ hồ có thể trông thấy cuối ám đạo, nhưng vết thương trên người An Nguyệt Hằng lại ngày càng nghiêm trọng, nhất là mũi tên trên đùi, cơ hồ đã muốn phế đi toàn bộ chân của hắn.
Bạch Trúc vẫn luôn bí mật quan sát An Nguyệt Hằng, không thể không bội phục nam nhân này xác thực có sự nhẫn nại cùng nghị lực vượt qua siêu nhân, toàn bộ ám đạo tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, nhưng lại không hề nghe thấy nam nhân kêu đau một câu.
Như vậy xem ra, Mộc Tịch Bắc nói là đúng, trước đó An Nguyệt Hằng phát điên phát cuồng một phần là chịu sự ảnh hưởng của dược vật của Ngũ Thanh Thanh, nhưng một phần lại là hắn cố ý làm ra, để mê hoặc mọi người, có thể tưởng tượng, một nam nhân như vậy, nếu như chạy thoát ra ngoài, chắc chắn lại có thể nhấc lên gió tanh mưa máu, không tới năm năm, nhất định sẽ lần nữa ngóc đầu trở lại!
Hai người một trước một sau ngồi dựa vào trên tường, Bạch Trúc không yên lòng quay đầu nhìn nhìn An Nguyệt Hằng bên cạnh mở miệng nói: "Vương gia, còn chịu được không?"
An Nguyệt Hằng gật gật đầu, không nói gì, nhắm mắt lại, một màn hắn từ trên long ỷ rơi xuống, một màn Lư Dẫn Minh lãnh binh làm phản, một màn ba mũi tên đồng loạt bay tới, một màn nhấc lên khăn đỏ tân nương lại là một khuôn mặt doạ người, từng cảnh tượng ấy lướt nhanh trong đầu hắn, từng thời từng khắc nhắc nhở tình cảnh của An Nguyệt Hằng hắn hiện giờ.
Hắn muốn rống thật to, muốn đem toàn bộ những người dám can đảm cản trở hắn giết chết hết, nhưng hắn biết, hắn không thể, hiện tại hắn cơ hồ đã mất tất cả, muốn Đông Sơn tái khởi, lại không biết còn phải mưu đồ bao lâu.
Hay cho một ả Mộc Tịch Bắc, hay cho một tên Ân Cửu Sanh, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Ở trong hồi ức không chịu nổi tỉnh táo lại, An Nguyệt Hằng gian nan đứng dậy, nói với Bạch Trúc bên cạnh: " Đi tiếp đi."
Bạch Trúc quét mắt thương thế trên người An Nguyệt Hằng, gật gật đầu, không nói gì.
Hai người lại đi gần nửa canh giờ, mới đi tới cuối ám đạo.
An Nguyệt Hằng vặn một cái đèn nhỏ trên tường, liền nghe tiếng hòn đá xê dịch vang lên, một cái cửa đá nặng nề mở ra.
Ánh sáng chói mắt nháy mắt đập vào mắt, hai người đều đưa tay che lại hai mắt, muốn tránh đi ánh sáng chói mắt này.
Bạch Trúc dẫn đầu đi ra ám đạo, đánh giá gian phòng, phòng này là một gian khách điếm rất bình thường, một cái bàn tròn, phía trên trải khăn trải bàn hoa Mộc Lan, trên khăn trải bàn đặt một bộ đồ uống trà, bên tường dựng thẳng một cái tủ lớn, phía trên bày mấy vật bài trí, mà cái tủ này, chính là cửa mở ra ám đạo của bọn họ, lại nhìn phòng trong, là một cái giường, cũng không còn đồ vật gì dư thừa.
Bạch Trúc quay đầu đỡ An Nguyệt Hằng đến trên giường phòng trong mở miệng nói: " Vương gia, giờ chúng ta phải làm sao đây."
An Nguyệt Hằng nói: " Sớm ngày mai ngươi vào trong thành tìm một đại phu tới cho Bản vương."
Bạch Trúc gật đầu nói: " Vâng."
Dứt lời, Bạch Trúc liền quay người đi ra ngoài, khóe miệng hàm chứa một nụ cười lạnh, An Nguyệt Hằng này quả nhiên vẫn không tín nhiệm hắn.
An Nguyệt Hằng nhìn thân ảnh Bạch Trúc rời đi liền thu hồi ánh mắt, nay trong thành rối loạn, cho dù tìm được đại phu, cũng sẽ không bị ai phát hiện, hơn nữa hắn cho Bạch Trúc cơ hội này, xem xem người có thể dẫn người đến mang hắn đi, rốt cuộc có phải có ý đồ gì hay không.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Trúc rất nhanh đã trở về, trong tay còn túm theo một đại phu sắc mặt tái nhợt, vai đeo cái hòm thuốc, nhìn có chút chật vật.
Sau khi đẩy cửa vào, Bạch Trúc quả nhiên phát hiện người trên giường đã biến mất, cau mày khẽ gọi: " Vương gia, vương gia!"
An Nguyệt Hằng núp ở sau màn che cửa sổ, theo khe hở cửa sổ quan sát bên ngoài khách điếm một chút, Bạch Trúc cũng không dẫn theo ai đến, như vậy xem ra, hắn thật sự rất có thể là người của nàng.
An Nguyệt Hằng từ sau màn che đi ra, vết máu trên người đã khô, kết thành một cục đen nhánh.
" Vương gia, xảy ra chuyện gì. " Bạch Trúc tiến lên một bước nói, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
An Nguyệt Hằng nằm lại trên giường: " Lúc nãy nghe thấy dưới lầu có tiếng quan binh đi lại, nên cẩn thận một chút."
Bạch Trúc tiếp tục nói: " Vừa rồi ta tiện đường tìm một chiếc xe ngựa, hiện tại đang đỗ ở phía dưới. "
An Nguyệt Hằng không nói gì, Bạch Trúc liền sai tên đại phu tiến lên trị liệu cho An Nguyệt Hằng, đại phu run run rẩy rẩy rất hoảng sợ, nhìn thấy miệng vết thương mà giật mình suýt nữa là hôn mê bất tỉnh.
Bạch Trúc xách cổ áo của hắn nói:" Còn không mau lên!"
Đại phu kia lau lau mồ hôi trên trán mở miệng nói: " Cái này. Mũi tên này đã xuyên qua xương cốt, nếu như muốn rút ra thật sự là... Thật sự là..."
" Nếu ngươi không nhổ, ta sẽ chặt chân ngươi đầu tiên. " Giọng Bạch Trúc cũng không hung dữ lắm, thậm chí còn mang theo chút vui đùa, nhưng lại làm cho sắc mặt của đại phu càng thêm khó coi.
Đại phu cũng không do dự nữa, đưa cho một cái khăn mặt để An Nguyệt Hằng cắn, sau đó hơ hai cây dao nhỏ trên lửa, đem thịt rữa xung quanh vết thương khoét ra một ít, lúc này mới bắt đầu thử thăm dò nhổ tên.
Một tiếng kêu đau vang lên, con ngươi An Nguyệt Hằng phóng đại, trên trán rịn ra từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu.
Đại phu kia nhịn không được mở miệng nói: " Lát nữa còn đau hơn gấp mấy lần hiện giờ, ngươi cần phải chịu đựng."
Bạch Trúc từ đầu đến cuối ôm ngực đứng ở bên cạnh, nhìn An Nguyệt Hằng nằm trên giường mà trong lòng cười lạnh, có lẽ hắn cho rằng bản thân đã chạy thoát, lại không biết đã một cước bước vào cánh cửa Địa Ngục.
Đại phu hạ quyết tâm, lực đạo trên tay tăng mạnh, lập tức rút ra mũi tên trên đùi An Nguyệt Hằng, máu tươi trong nháy mắt phun ra như thác, khắp mặt khắp tay đại phu đều là máu tươi, cả người nhìn rất doạ người.
" A! "
Theo sát sau đó là tiếng hét đau đớn của An Nguyệt Hằng vang lên, hắn chịu không nổi liền ngất đi.
Đại phu kia để mũi tên xuống mặt đất, Bạch Trúc nhìn thấy rõ ràng trên móc tên móc ra cả một mảng thịt lớn, đại phu bôi ít thuốc trị thương lên trên vết thương, giúp cầm máu, dùng vải trắng băng bó lại vết thương.
Bạch Trúc từ đầu đến cuối đứng ở nơi đó không hề cử động, mà đại phu thì lại tiếp tục xử lý vết thương mà Ngũ Thanh Thanh đâm, còn có ngực bị trúng tên, Bạch Trúc nhẹ nhàng đụng đụng đại phu kia, đại phu kia nhìn về phía Bạch Trúc gật gật đầu.
Từ trong hòm thuốc lại lấy ra một bình thuốc trị thương, đổ xuống hai miệng vết thương của An Nguyệt Hằng, cũng sử dụng băng vải băng bó thật kỹ, sau khi xử lý xong hết thảy, Bạch Trúc ném ra một thỏi bạc, liền cho đại phu rời đi.
Đẩy ra cửa sổ, Bạch Trúc đánh giá tình cảnh dưới lầu một phen, hai tên Cấm Vệ quân nhẹ gật đầu với hắn, hắn thế này mới khép lại cửa sổ lần nữa, đỡ An Nguyệt Hằng dậy, mang theo An Nguyệt Hằng đi xuống lầu.
An Nguyệt Hằng thiết kế khách điếm này thành cửa ra vào ám đạo, thứ nhất là bởi vì chỗ này cách cửa thành cực gần, ra khỏi thành rất dễ dàng, thứ hai là có người tiếp ứng, cho nên Bạch Trúc nhất định phải xử lý sạch sẽ những người kia.
Bạch Trúc đỡ An Nguyệt Hằng lên trên xe, bản thân cũng ngồi lên, hai tên Cấm Vệ quân thì điều khiển xe ngựa chạy đi, xuyên qua đầu đường hỗn loạn.
Bạch Trúc ngồi trên nệm êm trong xe ngựa, một tay xoa cằm, hắn thật sự là nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc vì sao Mộc Tịch Bắc phải tốn công tốn sức lớn như vậy chỉ để bắt được An Nguyệt Hằng, cứ trực tiếp giết chết hắn không phải càng dễ dàng hơn sao, nhưng Mộc Tịch Bắc lại liên tục cường điệu, nhất định phải giữ lại mạng An Nguyệt Hằng, nhất định phải để hắn sống sót!
Phương hướng xe ngựa chạy đi chính là phủ thái tử.
Trong phòng, Mộc Tịch Bắc dựa ở trong ngực Ân Cửu Dạ, có chút không yên lòng, tay nhỏ nắm chặt tay Ân Cửu Dạ, nhẹ nhàng vuốt vuốt.
Mà một tay khác của Ân Cửu Dạ thì cầm tin tức chiến sự ở Bắc Bang do Sơ Nhất đưa tới.
Tâm tư của Mộc Tịch Bắc đều đặt ở trên người An Nguyệt Hằng, dựa theo hiểu biết của nàng, thì An Nguyệt Hằng nhất định có lưu đường lui, nếu hắn biết A Tam đã phản bội hắn, như vậy cũng đã sớm biết đường lui ở Vạn Phật Tự là không thể đi được, cho nên hắn nhất định có lối tắt khác.
Dùng câu thỏ khôn có ba hang để hình dung hắn thật sự không hề quá đáng, cho nên Mộc Tịch Bắc mới xin Bạch Trúc đóng giả làm người tận tâm và trung thành với An Nguyệt Hằng.
Nếu là An Nguyệt Hằng lúc trước, nhất định sẽ hoài nghi động cơ của Bạch Trúc, nhưng sau khi hắn cho rằng người không có khả năng phản bội nhất là Ngũ quốc công và Lư Dẫn Minh lại đều phản bội hắn, thì lúc ấy tư duy của hắn nhất định sẽ cảm thấy nếu người như bọn họ đều có thể phản bội hắn, như vậy vì sao Bạch Trúc lại không thể là trung thành với hắn?
Cũng chính vì loại suy nghĩ này, mới khiến An Nguyệt Hằng mang theo Bạch Trúc cùng nhau nhảy vào ám đạo, nhưng một khi hoàn cảnh xung quanh an tĩnh lại, An Nguyệt Hằng sẽ nhanh chóng xem lại phán đoán của mình, khôi phục tâm tình lúc trước, sẽ không như trước đó trong thời khắc sống chết trước mắt mà lỗ mãng tín nhiệm Bạch Trúc.
Mà đúng lúc, Mộc Tịch Bắc vẫn luôn cảm thấy phía sau An Nguyệt Hằng còn có một người khác, nếu không năm đó Hàn Quốc phu nhân mang theo An Nguyệt Hằng làm sao có thể tiến vào An quốc công phủ? An Nguyệt Hằng chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi sao có thể nhanh chóng phất lên như vậy, cho dù năng lực có cao đi nữa, nhưng cũng đừng quên, đây là chốn quan trường!
Cho nên, Mộc Tịch Bắc kết luận phía sau An Nguyệt Hằng nhất định có người, mà sau khi Mộc Tịch Bắc cẩn thận điều tra, kết luận người này không phải người Tây La, mà có khả năng nhất chính là người của Nam Kiều!
Bạch Trúc lợi dụng lời nói lập lờ nước đôi để khiến An Nguyệt Hằng tin tưởng, hắn là do người phía sau màn phái tới, như vậy hết thảy liền thuận lý thành chương, cộng thêm An Nguyệt Hằng bị thương không nhẹ, đại khái sẽ buông lỏng cảnh giác.
Nay sự tình đã đến loại tình trạng này, nàng muốn giết An Nguyệt Hằng tuyệt không khó, nhưng nàng lại không thể.
Nguyên nhân đương nhiên là vì sinh tử cổ trong miệng hắn nói tới.
Nếu như một con khác thật sự ở trên người An Nguyệt Hằng, như vậy hắn nhất định không thể chết!
Bởi vì nàng còn muốn sống, nàng còn muốn ở bên cạnh Ân Cửu Dạ.
Cho nên, nàng mới phí tâm để bắt An Nguyệt Hằng như vậy, khống chế được hắn, nếu không giết được hắn, thì nàng cũng sẽ không cho hắn tự sát liên luỵ đến mình, nàng cũng không muốn bởi vì giết chết An Nguyệt Hằng mà phải bồi cả tính mạng của mình, cho nên mới phải tìm mọi cách tính toán, vất vả tìm cho mình một con đường sống.
Ân Cửu Dạ để tin tức trong tay xuống, đầu tựa vào cổ Mộc Tịch Bắc, ngửi ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên tóc nàng, mở miệng hỏi: " Đang bất an cái gì."
Mộc Tịch Bắc rủ xuống con ngươi, cười nói: " Chỉ lo lắng không biết Bạch Trúc có mang An Nguyệt Hằng về không thôi."
" Vì sao không giết hắn?"
" Giết hắn chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn, chúng ta chịu nhiều khổ như vậy, sao có thể cho hắn chết dễ dàng như vậy được."
Ân Cửu Dạ ngẩng đầu, nhíu mày, không biết đang rối rắm điều gì.
Mộc Tịch Bắc nhìn dung nhan có thể xưng là tuyệt sắc kia, trong nháy mắt thất thần.
Ân Cửu Dạ thoáng giương lên khóe môi, Mộc Tịch Bắc lấy lại tinh thần lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, dời đi ánh mắt.
" Sang năm, ta cưới nàng. "
Trong giọng nói của Ân Cửu Dạ không tự chủ mang theo tia chờ đợi.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, hiện tại đã cuối thu, mùa đông năm nay không giống năm ngoái, năm ngoái mùa đông đến sớm cho kịp, nhưng mùa đông năm nay dường như bởi vì mọi người chưa chuẩn bị kỹ càng nghênh đón nó, nên nó chậm chạp không đến.
Ngẫm lại nếu như chuyện cổ trùng có thể thành công giải quyết, nếu như tính mạng của mình không còn đáng ngại, nếu như không biến thành người quái dị, nàng làm sao lại không nguyện ý.
Trong bất tri bất giác, bầu không khí giữa hai người lại có phần ấm lên, nhưng cũng ngay lúc ý loạn tình mê này, thì Bạch Trúc nghênh ngang đi đến.
" Ban ngày ban mặt, càn khôn rực rỡ, các ngươi thật sự là hăng hái nha ~ " Bạch Trúc trêu đùa.
Từ lúc Bạch Trúc sắp tiến vào, Ân Cửu Dạ cũng đã nhận ra rồi, cũng đã giúp Mộc Tịch Bắc sửa sang lại quần áo, nhưng môi đỏ kiều diễm lại không cách nào che giấu được là vừa rồi đã phát sinh qua cái gì.
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Bạch Trúc nhíu mày nói: " Ban ngày ban mặt, càn khôn rực rỡ, Bạch đại ca vậy mà trốn ở góc tường nhìn lén người ta, xem ra là tịch mịch khó nhịn đây, ngày mai ta nhất định phải tìm mấy vị nữ tử trẻ đẹp cho Bạch đại ca mới được."
" Cũng không biết trong những nữ tử trẻ đẹp này có bao gồm ngươi hay không. " Lời trêu chọc của Bạch Trúc còn chưa nói xong, thì một cái nghiên mực trên bàn sách đã bay về phía hắn.
Ân Cửu Dạ trầm mặt nhìn Bạch Trúc cười đến giống như con hồ ly, bàn tay to đặt bên hông Mộc Tịch Bắc siết chặt một chút.
Mộc Tịch Bắc thấy vậy nghiêm mặt nói: " An Nguyệt Hằng đâu?"
Bạch Trúc bĩu môi nói: " Ở trong xe ngựa."
Mộc Tịch Bắc đứng dậy kéo Ân Cửu Dạ đi đến đình viện, trong viện đang đậu một cỗ xe ngựa rất bình thường, Mộc Tịch Bắc lên trước một bước, vén rèm xe lên, nhìn An Nguyệt Hằng đang nằm ngang trong đó, quay đầu nhìn về phía Bạch Trúc, cười nhu không cười nói: "Đãi ngộ cũng không tệ lắm."
Ân Cửu Dạ sai người đưa An Nguyệt Hằng xuống xe, An Nguyệt Hằng từ đầu đến cuối đều ngủ mê man, bởi vì khi Bạch Trúc tìm thấy tên đại phu kia, đã giao cho hắn một lọ
phục ma tán ( như thuốc tê thuốc gây mê ý)
, phục ma tán dược hiệu cực mạnh, cũng vô cùng trân quý, có thể làm vết thương giảm bớt đau đớn, mất đi tri giác.
Nhưng nếu như sử dụng quá liều, thì cả người sẽ mất đi tri giác, không thể cử động.
Mộc Tịch Bắc sai người mang An Nguyệt Hằng xuống một gian mật thất trong phủ Thái tử, cũng đã chuẩn bị sẵn một một cái khung sắt, cột An Nguyệt Hằng vào trên đó, tay và chân dùng xích sắt khóa lại, còn miệng thì nhét một cái khăn.
Mộc Tịch Bắc nhìn An Nguyệt Hằng bị cột chặt cố định, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, không lâu nữa hắn sẽ tỉnh lại, mà bây giờ cột chặt hắn thành bộ dáng này, chẳng qua là vì làm cho hắn mất đi hành động tự do, nàng muốn bảo đảm tính mạng của hắn, dùng tính mạng của hắn để cam đoan sinh mạng của mình.
Có lẽ do tư thế không được dễ chịu cho lắm, cho nên An Nguyệt Hằng rất nhanh đã tỉnh lại.
Cảm nhận đầu tiên là xích sắt lạnh buốt trên tay trên chân, thậm chí là trên cổ của mình, sau đó là trong miệng bị nhét một cái khăn lau.
Sau đó nữa là ba thân ảnh đang đứng trong địa lao ẩm thấp, đến khi ánh mắt dần dần rõ ràng, liền phát hiện ba người nọ chính là Bạch Trúc, Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ.
" Nhϊế͙p͙ chính vương, không, tân hoàng Bệ hạ, đã lâu không gặp. " Mộc Tịch Bắc cười nói.
An Nguyệt Hằng vì bị nhét khăn lau, nên không thể mở miệng, nhìn về phía Bạch Trúc trong ánh mắt mang theo hối hận, hắn sao lại có thể tin tưởng nam nhân này chứ! Vốn cho rằng mình đã chạy thoát, nhưng kết quả vẫn rơi vào trong tay của nàng ta.
Tại sao có thể như vậy, làm sao có thể! Điều này không có khả năng! An Nguyệt Hằng vẻ mặt dữ tợn, liều mạng giãy dụa, dường như muốn thoát khỏi xích sắt trên người, nhưng trừ tiếng xích sắt vang ra bên ngoài, thì cũng chẳng thay đổi được gì.
" Ta đi theo bên cạnh ngươi hơn mười năm, tất nhiên biết ngươi là thỏ khôn có ba hang, sao có thể khinh địch mà cho rằng dễ dàng bắt được ngươi như thế, cho nên ta luôn phải cân nhắc chu toàn. " Mộc Tịch Bắc cười giải thích nói.
" Ô ô.... " An Nguyệt Hằng cũng muốn nói gì đó, nhưng lại không thể mở miệng.
Bạch Trúc đứng ở một bên, cảm xúc sâu sắc, cho dù là người đã từng uy phong khắp chốn, kết quả còn không phải là kết cục này, khi ngươi hãm sâu nhà tù, khi ngươi hai bàn tay trắng, khi ngươi nhận hết chửi rủa, còn có điều gì quan trọng hơn được sống chứ.
Cho nên có người nói cốt khí, có người nói ngạo khí, có người nói nghĩa khí, lại quên mất rằng, chỉ có còn sống mới có thể tìm lại từng thứ mà ngươi đã mất đi, đây cũng là nguyên nhân vì sao có người chịu nổi nhục dưới hông, nằm gai nếm mật, bởi vì còn sống mới có cơ sở để làm tất cả.
Tựa như An Nguyệt Hằng, đã từng ngồi trên long ỷ cao cao, nhưng hôm nay lại trở thành tù nhân dưới lao ngục.
Mộc Tịch Bắc từ trong tay áo xuất ra môt cây chủy thủ, từng bước một đi hướng An Nguyệt Hằng, Ân Cửu Dạ nhìn thân ảnh của nàng có chút nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản, hắn không muốn tay nàng dính máu tươi, tất cả tội nghiệt hắn nguyện ý gánh lấy, nhưng người này nàng hận lâu như vậy, hắn lại không nỡ làm đao phủ thay nàng.
Bạch Trúc quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dạ, dường như muốn biết hắn sẽ có phản ứng gì, phải biết rằng, lúc trước hắn từng nhìn thấy nàng và Thanh Từ hai người tươi sống làm Tôn Lộ thành người lợn, phần tàn nhẫn này, lại có bao nhiêu người có thể nhìn như không thấy?
Mộc Tịch Bắc từng bước một đi hướng An Nguyệt Hằng, nàng đã từng vì nam nhân này mà nỗ lực rất nhiều, bây giờ lại chính tay đâm nam nhân này, nam nhân đã từng đã cho nàng ấm áp cho nàng ôm ấp, dạy nàng biết mọi thứ, cuối cùng lại đẩy nàng vào vạn kiếp bất phục.
Có phải là qua hôm nay, tất cả cũng đã có thể vẽ lên một dấu chấm hết, là yêu là hận, cuối cùng rồi sẽ tan thành mây khói.
Hai mắt An Nguyệt Hằng nhìn thẳng nữ tử trước mặt, bốn mắt nhìn nhau, từng màn kiếp trước hiện lên trong đầu, hắn tận mắt chứng kiến nữ tử mềm mại đáng yêu này từng chút một trở nên cứng rắn, đến cuối cùng biến thành không gì không phá được, hắn cực kỳ hài lòng, bởi vì từ đây về sau hắn sẽ có thêm một vũ khí sắc bén, hắn dùng tình yêu bỏ tù nàng, lại buộc chặt nàng, muốn chuôi đao mình tự tay tạo ra phát huy được uy lực lớn nhất của nó.
Nhưng trong lúc bất tri bất giác, xuất hiện trong giấc mơ của hắn đều là nàng, nàng và nàng hai thân ảnh hoàn toàn khác biệt, lại từng chút từng chút chồng vào nhau, rõ ràng có thể gắn bó thắm thiết, bây giờ lại trở thành thanh đao hai lưỡi.
Có phải nếu như từ đầu đến cuối hắn lựa chọn chính là nàng, vậy có phải bây giờ hắn đã có thể thu hoạch được tình cảm lại có thể có được thiên hạ hay không!
Mộc Tịch Bắc tay cầm chủy thủ, đứng ở trước mặt An Nguyệt Hằng, nàng dùng thời gian hơn hai năm để trù tính cùng bố trí, trong thời gian này từng giờ từng phút hiện lên ở trước mắt, đoạn đường này, nàng không bị cừu hận che mờ hai mắt, lại ở trên con đường này thu hoạch được thân tình, tình yêu cùng tình bằng hữu.
Mộc Tịch Bắc nặng nề nhắm hai mắt lại, lần nữa ngước mắt đã là hàn quang bắn ra bốn phía, sáng khϊế͙p͙ người.
---