Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 120: Dẫn xà xuất động

Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, ngửi ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, mở miệng nói: " Đang nghĩ gì thế?"


Mộc Tịch Bắc an tâm tựa ở trước ngực nam nhân, mở miệng nói: " Tề Huy vẫn đang ở một nơi bí mật gần đó luôn khiến cho ta cảm thấy bất an, nhất là cùng Tề Tuấn kết hợp lại, dù sao ta làm cho Tề gia nguyên khí đại thương, khó đảm bảo hai người này sẽ không làm ra chuyện tình điên dại gì đó."


" Nếu như bất an, vậy thì diệt trừ đi." Ân Cửu Dạ nhàn nhạt mở miệng.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày lại: " Nhưng nhất thời căn bản không có dấu vết để lại, bọn Sơ Nhất đều xuất động cũng không tìm được Tề Huy, xem ra ẩn nấp đủ sâu."


" Vậy thì dẫn xà xuất động, đem hắn dẫn ra ngoài. " Hai con ngươi của Ân Cửu Dạ đen nhánh.
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, lẳng lặng suy tư lời nói của Ân Cửu Dạ, dẫn xà xuất động, đó là một chủ ý không tồi, xem ra phải hảo hảo mưu đồ một phen rồi.


" Tất cả các cửa của khu vực săn bắn đều không có tin tức Tề Huy đi ra ngoài? Lúc vận chuyển thi thể cũng không có manh mối gì cả? " Mộc Tịch Bắc vẫn đang suy nghĩ.
Ân Cửu Dạ lắc lắc đầu nói: " Tất cả các cửa đều đã cẩn thận tra xét qua, Tề Huy nhất định còn ở trong khu vực săn bắn."


Mộc Tịch Bắc cẩn thận suy tư, không biết suy nghĩ cái gì, nửa ngày sau, con ngươi Mộc Tịch Bắc đột nhiên sáng lên, không biết nghĩ đến cái gì, Ân Cửu Dạ lại chỉ an tĩnh nhìn chăm chú gương mặt nữ tử, cánh tay ôm eo nữ tử nắm thật chặt.


Bắc Bắc của hắn, ai cũng không thể cướp đi, nàng là tín ngưỡng cả đời này của hắn.


Mộc Tịch Bắc tựa ở trước ngực Ân Cửu Dạ dần dần ngủ thϊế͙p͙ đi, thẳng đến nửa đêm gió bắt đầu thổi mới tỉnh lại, đơn giản ăn chút gì đó, lại suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới tiếp tục chìm vào giấc ngủ.


Mấy ngày kế tiếp, vẫn thực yên tĩnh, thu săn cũng sắp kết thúc, Mộc Tịch Bắc cũng chỉ ngẫu nhiên đi vào trong rừng đi dạo một phen, ngược lại không có động tác lớn nào cả.


Tề gia thì đột nhiên trở nên an tĩnh xuống, an tĩnh đến nỗi có chút cảm giác không hỏi thế sự, Mộc Tịch Bắc biết, đây là Tề Tuấn chưa dám hành động, sau khi Tề gia đã bấp bênh, liên tiếp có người chết, nam nhân này quyết định tạm thời án binh bất động, nghỉ ngơi lấy lại sức, tựa như sài lang tùy thời mà động, đang trù tính phải tranh thủ một kích mất mạng!


Mà Ngũ gia cũng bởi vì Bắc Yên vương đột nhiên trở về, cho nên bắt đầu cẩn thận hơn, nhưng nghe nói trung gian An Nguyệt Hằng có đi tìm gia chủ Ngũ gia một lần, từ đó về sau, thái độ của Ngũ gia đối với An Nguyệt Hằng liền khôi phục nghe lời răm rắp trước đó.


Cho nên căn cứ theo phân tích của Mộc Tịch Bắc, nếu như mình lại động vào Ngũ gia, chính là trực tiếp chống lại An Nguyệt Hằng, An Nguyệt Hằng nhất định sẽ giải quyết sau lưng Ngũ gia, nếu như Ngũ gia lại đổ, thiếu đi thế gia đại tộc chèo chống, cho dù ở trong triều An Nguyệt Hằng còn có không ít người, nhưng cũng đã khó mà vãn hồi thế cục.


Mộc Tịch Bắc mặc một thân váy dài màu trắng thêu tơ bạc, tùng trâm lỏng lẻo khoác lên sợi tóc, váy dài chạm đất, lẳng lặng đứng ở trước bàn, nhìn trang giấy trên bàn, phía trên vẽ vòng tên của mấy người, uyển chuyển mày ngài, ánh mắt trầm tĩnh, khóe miệng theo thói quen thoáng giương lên, dường như đang suy nghĩ gì đó.


" Tiểu thư, bữa trưa được rồi. " Thanh Từ vén rèm đi đến, cả buổi sáng tiểu thư nhà mình đều không đi ra ngoài, vẫn luôn ngồi ở trước bàn không biết suy nghĩ cái gì.


Thanh Từ vừa mới mở miệng, Mộc Tịch lại như vừa ra quyết định gì đó, hai con ngươi lóe ra tinh quang: " Bí mật định ngày hẹn gặp Bạch Trúc cho ta."
" Bạch phó thống lĩnh? " Trong mắt Thanh Từ lóe lên một tia khó hiểu, hỏi ngược lại.


Mộc Tịch Bắc gật đầu: " Nhớ kỹ nhất định phải bí mật, đừng để cho ngươi ta phát hiện."
" Tiểu thư, Bạch phó thống lĩnh này có thể tin sao? " Thanh Từ nhịn không được mở miệng hỏi.


" Tạm thời vẫn có thể tín nhiệm, chí ít cho tới bây giờ, hắn vẫn đang giúp chúng ta." Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng, mặc dù nàng cũng không xác định Bạch Trúc rốt cuộc có thể tin hay không, nhưng chí ít cho tới bây giờ, Bạch Trúc và mình hình như cũng không có xung đột lợi ích.


" Vậy nô tỳ đi đây tiểu thư. " Thanh Từ xoay người muốn đi.
Mộc Tịch Bắc liếc mắt nhìn Thanh Từ một cái rồi gọi nàng lại nói: " Ăn cơm trước, buổi tối hẵng đi."
Thanh Từ có chút không tình nguyện ngồi trở về, dùng một loại ánh mắt oán niệm nhìn Mộc Tịch Bắc.


Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày nói: " Buổi tối tương đối dễ ẩn nấp, lần này tương đối quan trọng, không thể có sai lầm."
" Vâng. " Thanh Từ bĩu môi gật đầu nói.
Hai người không tiếp tục mở miệng, ăn một ít món thịt rừng do mấy người đi săn được chuẩn bị, ngược lại cũng ăn say sưa ngon lành.


Buổi chiều, gió thu đánh tới, thổi ánh nến mơ hồ nhảy nhót, trên cây còn lại một ít lá cây vẫn như cũ vang lên sàn sạt, ngẫu nhiên có tiếng binh sĩ tuần tra đi qua, còn có thể nhìn thấy bóng bọn họ chiếu trên doanh trướng.


Mộc Tịch Bắc để ánh nến trong doanh trướng tối lại, bởi vì Ân Cửu Dạ thỉnh thoảng xuất hiện, sợ làm cho người ta nhìn thấy, cho nên phần lớn đều rất mơ hồ, nhưng trong phòng có ít bài trí cao lớn, ngược lại cũng có thể ngăn cách, nhìn không ra manh mối gì, có khi nếu như không có việc gì, Mộc Tịch Bắc cũng sẽ sớm tắt nến đi, như vậy Ân Cửu Dạ nhìn thấy thì sẽ tới.


Bên ngoài doanh trướng đột nhiên vang lên vài tiếng chim kêu, Mộc Tịch Bắc thần sắc hơi động.
" Thanh Từ, tắt nến đi."
Sau khi Thanh Từ tắt nến, cả gian doanh trướng liền tối xuống.


Quả nhiên, ánh nến tắt đi không bao lâu, trong phòng lại đột nhiên có động tĩnh: " Bắc Bắc chúng ta chẳng lẽ là quá tưởng niệm ta, vậy mà lại đêm khuya hẹn ta gặp nhau ở đây, hay là nói định nấu một nồi canh gà cho ta uống?"


Giọng nói mang theo vài phần cười xấu xa vang lên, Mộc Tịch Bắc hơi lộ ra mỉm cười, đến đây là tốt rồi.
" Cảm giác đã lâu không gặp Bạch đại ca, thật sự là vô cùng tưởng niệm." Mộc Tịch Bắc mềm mại mở miệng, làm Bạch Trúc nghe thấy lại rùng mình một trận.


Bạch Trúc là nắm đúng một tính cách của Mộc Tịch Bắc, lúc nàng gọi mình là Bạch đại ca sẽ có hai loại tình huống, thứ nhất là sau khi mình giúp nàng một việc, nàng sẽ bàn giao tình, còn lại là loại thứ hai, chính là không có hảo ý, mà muốn cầu cạnh mình, hơn nữa chuyện cầu mình, phần lớn là chuyện rất khó xử lý.


Bạch Trúc ớn lạnh một trận: Không có canh gà, còn lại không cần bàn nữa."


Nụ cười trên mặt Mộc Tịch Bắc cứng đờ, có chút ngượng ngùng mở miệng: " Bạch đại ca thân thể xưa nay tinh anh, hơn nữa lúc trước cho ta chính là ô cốt canh gà, ta sao có thể tùy tiện bắt mấy con gà rừng đến ứng phó đâu, cái này cũng không phù hợp với thân phận của Bạch đại ca."


Bạch Trúc ở trong bóng đêm, lẳng lặng đánh giá Mộc Tịch Bắc, phần lớn người tập võ năng lực nhìn ban đêm đều cực mạnh.
Bạch Trúc tham lam đánh giá nữ tử trước mặt, trong con ngươi mang theo một phần đau xót không thể nói ra, lại thoáng qua liền biến mất.


" Ồ? Vậy Bắc Bắc ngươi vẫn nên đi bắt ô cốt kê trước đi, nếu không ta đói bụng, thân thể không tốt, là không giúp được ngươi chuyện gì đâu. " Bạch Trúc nhàn nhạt mở miệng.


Sắc mặt Mộc Tịch Bắc có chút khó coi, kêu nàng đi đâu bắt ô cốt kê bây giờ? Trong lòng lúc này không khỏi oán trách lần trước Ân Cửu Dạ không để cho mình đưa canh gà cho Bạch Trúc, quả thật là báo ứng trở về.


" Ở đây rừng sâu núi thẳm, Bạch đại ca huynh để cho ta một cô nương đi bắt ô cốt kê làm sao có thể yên tâm, nếu không chúng ta đổi điều kiện đi?" Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần ý tứ lấy lòng mở miệng nói.


Bạch Trúc vuốt vuốt cằm, giống như là đang suy tư gì đó, trên dưới đánh giá Mộc Tịch Bắc một phen, làm cho Mộc Tịch Bắc không khỏi cảm thấy mình giống như là hàng hóa vậy, trong lòng mắng thầm.


Sau nửa ngày, Bạch Trúc rốt cục mở miệng: " Như vậy đi, ngươi khâu cho ta kiện y phục, ta coi vài ngày trước phó thống lĩnh Cấm Vệ quân mới lên, mặc một thân quần áo mới, ở trước mặt ta không ngừng khoe khoang, ngươi nhất định phải thêu cho ta một kiện có thể hạ thấp hắn xuống."


Mộc Tịch Bắc cắn răng nghiến lợi mở miệng nói: " Đây là tự nhiên, Bạch đại ca thích màu gì."
" Ừm, màu trắng là được rồi, nhưng nhớ kỹ phải là ngươi tự mình làm nha, nếu như ngươi phái nha hoàn làm, ta nhất định sẽ trở về tính sổ đấy. " Bạch Trúc lại mở miệng nói.


Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Được, nhất định tự mình làm cho Bạch đại ca."
" Cái này còn tạm được.... " Tiếng nói của Bạch Trúc còn chưa rơi xuống.


Đột nhiên một chưởng phong sắc bén đánh tới, mang theo sát khí lạnh thấu xương, nụ cười của Bạch Trúc lập tức cứng ở trên mặt, nhanh chóng tránh ra, tiện tay vung ra một chưởng.
Trong lòng Bạch Trúc run lên, sát khí!


Thật dày đặc sát khí, chỉ vừa ra tay, phô thiên cái địa sát khí cuốn tới, xen lẫn kiềm chế cùng hít thở không thông, giống như là vực sâu không đáy, tối đen nguy hiểm mà sâu không lường được.


Bạch Trúc ngước mắt nhìn lại, người vừa tới không phải là người khác, chính là toàn thân hắc y Ân Cửu Dạ, cự mãng kim sắc tùy tiện ở trước ngực trong đêm tối chiếu lấp lánh, con ngươi của nam tử cùng màu đen hòa làm một thể, không thấy một tia sáng, nhưng Bạch Trúc lại rõ ràng nhìn thấy trên mặt nam nhân là nguy hiểm cùng không vui, liền tựa như chính mình là cừu nhân không đội trời chung nào đó.


Một chưởng né tránh, Ân Cửu Dạ lăng không vọt lên, ra tay lần nữa, Bạch Trúc tránh né mũi nhọn mở miệng nói: " Bắc Bắc! Ngươi gọi ta tới là muốn mưu sát sao!"


Bạch Trúc vừa cười cười vừa mở miệng, nhưng trong lòng lại rất nghiêm nghị, Lục hoàng tử này võ công cao cường ngoài sở liệu, xem ra lúc trước lần mà Mộc Tịch Bắc tiến cung xử trí Tôn gia, nam nhân mà mình phát hiện được trong bóng tối chính là hắn!


Nhưng mà, mình trước đó gặp qua Lục hoàng tử, căn bản không có nội lực mạnh mẽ như vậy, hơn nữa từ sau khi Lục hoàng tử trở về tới giờ, cả người đều biến hóa không nhỏ, chẳng lẽ nói hai người này căn bản cũng không phải là cùng một người!


" Ân Cửu...Sanh! Dừng tay. " Mộc Tịch Bắc cơ hồ thốt ra tên Ân Cửu Dạ, nhưng cũng may phản ứng cực nhanh, chỉ là hơi dừng lại một chút.
Ân Cửu Dạ bỗng dưng thu tay lại, đột nhiên yên tĩnh xuống, chỉ là bầu không khí trong doanh trướng lại kiềm chế đến doạ người.


Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn hai người, nhẹ nhàng kéo tay Ân Cửu Dạ, bàn tay to của Ân Cửu Dạ rất nhanh nắm chặt lại tay nữ tử, chỉ là sắc mặt vẫn khó coi như trước.
" Thanh Từ. " Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng.
Thanh Từ cẩn thận đi đến: " Tiểu thư?"


" Lại đây. " Sau khi Mộc Tịch Bắc mở miệng với Thanh Từ liền quay đầu mở miệng nói với Bạch Trúc: " Lần này tìm Bạch đại ca tới là có chuyện muốn xin Bạch đại ca hỗ trợ, chỉ không biết Bạch đại ca có chịu giúp chuyện này hay không."


Bạch Trúc không nhìn Mộc Tịch Bắc, mà ánh mắt lại dừng ở trên người Ân Cửu Dạ ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc, ngữ khí không giống trêu chọc như trước đó nữa, dù sao công lực của người nam nhân này cực cao, vừa rồi động sát khí với mình cũng là thật.


" Ha ha, hỗ trợ cũng không phải là không thể được, nhưng nam nhân lai lịch không rõ bên cạnh ngươi lại muốn giết ta, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy, ngươi muốn giết ta ta còn phải giúp ngươi làm việc ". Ngữ khí Bạch Trúc mang theo ba phần trào phúng.


" Vậy không biết Bạch đại ca muốn như thế nào mới có thể hết giận? " Ánh mắt Mộc Tịch Bắc có chút sâu, nàng rõ ràng kêu tên Ân Cửu Sanh, nhưng Bạch Trúc lại nói hắn không rõ lai lịch, xem ra Bạch Trúc đã phát hiện hắn cũng không phải là Ân Cửu Sanh, Bạch Trúc này quả nhiên không phải kẻ tầm thường.


" Bảo hắn quỳ xuống nhận sai với ta là coi như xong. " Bạch Trúc mang theo ba phần kiệt ngạo mở miệng nói, trong mắt lại hiện lên một tia thâm ý.


Sắc mặt Mộc Tịch Bắc hơi trầm xuống, sắc mặt của Ân Cửu Dạ càng không tốt, đang định mở miệng, Ân Cửu Dạ lại lần nữa ra tay, biến chưởng thành lợi trảo, nhanh chóng tập kích cổ Bạch Trúc, mang theo sát khí sắc bén.


Bạch Trúc dường như sớm đã dò ra, lúc này liền xoay tay lại công hướng thắt lưng Ân Cửu Dạ, hai người có qua có lại động thủ.


Mộc Tịch Bắc lần này không có lập tức mở miệng, chỉ đánh giá thế cục trên trận một phen, xem ra suy đoán lúc trước của nàng quả nhiên không sai, Bạch Trúc quả nhiên là thâm tàng bất lộ, võ công của hắn cũng vô cùng cao cường, đã cùng Ân Cửu Dạ so chiêu vô số, lại chỉ thoáng rơi vào thế hạ phong, xem ra Bạch Trúc cũng không phải một nhân vật đơn giản.


Sau khi so chiêu mấy lần, Bạch Trúc lách mình đến một góc trong doanh trướng, cùng Ân Cửu Dạ duy trì khoảng cách nhất định, trong ánh mắt mang theo trào phúng mở miệng nói: " Đã không chịu quỳ, cũng đừng trách ta không giúp đỡ, mặc dù ta không giúp một tay, nhưng cũng không muốn kết xuống cừu hận, nơi này không chào đón ta, vậy tại hạ liền cáo từ."


Bạch Trúc nhìn lướt qua hai người ở đối diện, Thanh Từ thì lại cau mày đứng ở một bên, dường như cũng cảm thấy Bạch Trúc này thực sự quá phận.


Mộc Tịch Bắc thoáng nhăn đầu lông mày, Bạch Trúc không nên là người như vậy, làm sao lại không hợp với Ân Cửu Dạ chứ, đây thật sự là có chút kỳ quái, nhưng sau khi nhìn thấy võ công của Bạch Trúc, Mộc Tịch Bắc càng thêm kiên định chuyện lần này không phải hắn thì không thể.


" Hai vị dừng bước, ta đi trước một bước. " Bạch Trúc cười như không cười, vẫn như cũ là một bộ dạng hoàn khố, liền muốn đi ra doanh trướng, lúc đi qua bên người Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ lại đột nhiên duỗi tay ra ngăn cản đường đi của Bạch Trúc.


Bạch Trúc chậc chậc cười một tiếng, mở miệng nói: " Làm sao, đây là ổ thổ phỉ? Muốn đi còn đi không được? "
Mộc Tịch Bắc cũng nhìn Ân Cửu Dạ, dường như trong lúc nhất thời cũng không nghĩ thông hắn muốn làm gì, Ân Cửu Dạ nhìn cũng không nhìn Bạch Trúc, lúc này liền bắt đầu quỳ gối.


Mộc Tịch Bắc nháy mắt liền đỏ mắt, vừa muốn mở miệng, Bạch Trúc lại nhanh hơn hắn một bước, ngăn lại động tác của hắn.
Con ngươi của Ân Cửu Dạ rốt cục nhìn về phía Bạch Trúc, tĩnh mịch một mảnh, cái gì cũng không có.


Trong lòng Bạch Trúc run lên, mở miệng nói: " Ta là người rộng lượng như vậy làm sao có thể cùng ngươi so đo, chẳng qua là không quen nhìn bộ dạng kiêu ngạo của ngươi thôi."


Trong lòng Bạch Trúc dâng lên một tia chua xót, một nam nhân kiêu ngạo như vậy, lại nguyện ý vì Mộc Tịch Bắc, nói quỳ xuống liền quỳ xuống, Bạch Trúc biết, mình sợ là đã muộn rồi.
Nhưng Ân Cửu Dạ cũng không bởi vì Bạch Trúc đột nhiên thiện ý mà đổi tính, vẫn như cũ là âm thanh lạnh lùng nói: " Tay."


Bạch Trúc nhất thời chưa kịp phản ứng, Ân Cửu Dạ lại mở miệng tiếp: " Lấy tay ra!"


Bạch Trúc vừa nhìn, thì thấy tay mình vừa vặn nắm lấy cánh tay của Ân Cửu Dạ, lập tức vẻ mặt hắc khí, dường như cũng bị tức giận gần chết, trong lòng thẳng mắng Ân Cửu Dạ quả thực chính là có bệnh, chính mình hảo tâm đỡ hắn, hắn lại ghét bỏ mình như vậy, nếu không phải nhờ cái tay này của mình, hắn vừa rồi đã thật sự quỳ xuống.


Hai mắt Mộc Tịch Bắc nổi lên tí hơi nước, trong đêm tối phá lệ óng ánh bắt mắt.
" Ta chỉ nói chơi thôi, ai biết các ngươi lại tưởng là thật. " Bạch Trúc mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc.


Mộc Tịch Bắc vung tay liền cầm lấy một cái chén trên bàn ném về phía Bạch Trúc, dường như là tức giận khi hắn trêu đùa như vậy, nhưng mặc dù như thế, Mộc Tịch Bắc cũng khẳng định Bạch Trúc tạm thời không có ác ý, hơn nữa việc này xác thực là Ân Cửu Dạ động thủ trước, Bạch Trúc không so đo còn hỗ trợ đã tốt lắm rồi.


Bạch Trúc tiếp nhận cái chén đặt ở trên bàn, sau đó dạng chân ngồi lên trên ghế, mở miệng nói: " Muốn ta làm cái gì?"
Mộc Tịch Bắc cũng đón Ân Cửu Dạ ngồi xuống, mở miệng nói với Bạch Trúc: " Bạch đại ca biết Tề Tuấn người này đi?"


Bạch Trúc gật đầu, nhưng cũng đang đo lường ý tứ của Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc liếc nhìn mấy người một chút lại nói tiếp: " Tề Tuấn người này tâm tư quỷ bí, nếu như không trừ, thật sự là tai hoạ ngầm, cho nên lần này ta muốn xin Bạch đại ca hỗ trợ trừ bỏ Tề Tuấn."


Trong mắt Bạch Trúc lóe lên mấy phần thâm ý: " Chỉ là trừ bỏ Tề Tuấn?"
" Tất nhiên"
Mộc Tịch Bắc cũng không tiếp tục mở miệng, chỉ là chờ Bạch Trúc phản ứng.
" Ngươi nói, muốn... làm như thế nào." Thần sắc của Bạch Trúc trong lúc đó cũng nghiêm túc lên.


Hai mắt Mộc Tịch Bắc lóe ra ánh sáng óng ánh, ở trong bóng tối giống như bảo thạch lấp lánh, môi mỏng hé mở: " Tối ba ngày sau, ta sẽ dẫn Thanh Từ đến trong rừng tản bộ, trong rừng góc đông bắc trên sườn núi có một tòa đình nghỉ mát, ta sẽ dẫn Thanh Từ tới đó, mà không bao lâu Ân Cửu Sanh cũng sẽ chạy đến."


" Chính là các ngươi muốn ở trong rừng gặp riêng tư? " Bạch Trúc hỏi ngược lại, trong mắt lóe ra kim quang.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày: " Cũng có thể cho là như thế."


Bạch Trúc như có điều suy nghĩ gật gật đầu, Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: " Chỉ có điều hai người chúng ta sẽ một trước một sau đến đó, ta và Thanh Từ sẽ tới sớm hơn hắn thời gian uống cạn nửa chén trà."
" Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?"
" Ám sát! " Trong mắt Mộc Tịch Bắc tinh quang lấp lóe.


Ánh mắt ba người đều rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: " Trong ba ngày này, ta hi vọng Bạch đại ca bí mật tìm tới Tề gia, thương thảo chuyện ám sát, bối cảnh của Bạch đại ca đến nay dường như không có người nào biết được, cho nên còn muốn làm phiền Bạch đại ca tạo ra một thân phận và một lý do không thể không giết ta."


" Cho nên ngươi là muốn ta đi tìm Tề gia trợ giúp, xin Tề gia phái người dốc sức hiệp trợ ta? " Bạch Trúc hỏi ngược lại.


Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Hiện nay Tề gia đã phát hiện Ân Cửu Sanh công lực cực cao thâm, cho nên trên cơ bản sẽ không thi hành biện pháp ám sát, trừ phi là hoàn toàn chắc chắn, có điều vừa rồi nhìn thấy đại ca giao thủ, đúng là không hề kém cỏi, tin tưởng nếu Tề Tuấn biết được bãn lĩnh của Bạch đại ca, chưa chắc sẽ không thử một lần."


" Ý tứ của ngươi chính là muốn ta tạo ra một thân phận và bối cảnh cực kì bí ẩn lại không thể tiết lộ ra ngoài, bởi vì tầng quan hệ này, cho nên ta không thể tuỳ tiện tìm người khác trợ giúp, để phòng ngừa người này không thể tín nhiệm, cho nên mới một mực án binh bất động, thẳng đến ta xác định Tề gia và ngươi có thù không đội trời chung, mới dám âm thầm tìm tới cửa, tìm Tề gia trợ giúp. " Bạch Trúc hỏi ngược lại.


Mộc Tịch Bắc gật đầu, có thể nói là như thế, nói trắng ra thì chính là Bạch Trúc không dám tùy tiện tìm người trợ giúp hắn ám sát mình, bởi vì sợ người giúp đỡ không thể tín nhiệm, sẽ tiết lộ thân phận bí mật của hắn, cho nên vẫn đang tìm cơ hội, cho tới hôm nay xác nhận Tề gia và mình quả thật có cừu hận, rốt cục mới quyết định hành động, tìm tới cửa.


Mộc Tịch Bắc nhìn Bạch Trúc suy tư, không có mở miệng, sau khi Bạch Trúc suy nghĩ một lát nói: " Ta phải đem tin tức ba ngày sau ngươi và Ân Cửu Sanh gặp riêng ở trong rừng nói cho Tề Tuấn biết, sau đó ta ngăn lại Ân Cửu Sanh, để Tề Tuấn hỗ trợ dẫn người tiến về đình nghỉ mát, tiến hành ám sát ngươi?"


Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Đúng là như thế, bởi vì bên cạnh ta ít nhiều sẽ có người âm thầm bảo hộ, cho nên bằng vào lực lượng một mình ngươi thật sự là khó mà đắc thủ, cái này cần Tề gia phái người đến hỗ trợ, cần điều động một ít sát thủ, mà điều động những người này cần Tề Tuấn đến chỉ huy."


Bạch Trúc hiểu được ý tứ của Mộc Tịch Bắc, chính là làm cho Tề gia cảm thấy mình là một người có võ công cực cao, có khả năng tạo ra một cơ hội cho Tề Tuấn giết chết Mộc Tịch Bắc, cho nên mới để Tề Tuấn ra tay.


" Ngươi muốn làm gì? Mục đích là cái gì? Nếu như Tề Tuấn thật sự xuống tay độc ác, cái mạng nhỏ của ngươi chẳng phải là nguy cơ sớm tối? " Bạch Trúc chăm chú nhìn con ngươi của Mộc Tịch Bắc, dường như muốn biết nàng muốn làm gì?


Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, chỉ là dặn dò: " Tề Tuấn người này hiện giờ trở nên hết sức cẩn thận, cho nên cái lý do muốn giết ta, Bạch đại ca cần phải cẩn thận bố trí, dù sao trước đó ngoại nhân nhìn thấy, quan hệ của ta và Bạch đại ca dường như cũng không tệ lắm, cho nên cũng đừng làm cho Tề Tuấn dấy lên lòng nghi ngờ mới được."


Bạch Trúc nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối đang suy đoán Mộc Tịch Bắc đây là muốn làm cái gì, Mộc Tịch Bắc làm cho Tề Tuấn chuẩn bị mười phần dẫn người vây công nàng, lại như thế nào có thể đưa Tề Tuấn vào chỗ chết? Suy nghĩ nửa ngày, Bạch Trúc vẫn không có đầu mối.


Sau nửa ngày, Bạch Trúc mới lại ngước mắt, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: " Ngày mai ta sẽ đi tìm Tề Tuấn."
" Làm phiền Bạch đại ca. " Mộc Tịch Bắc cười nói.


Sự tình đã xong, nhưng Bạch Trúc không có ý tứ muốn đi, ngược lại là cà lơ phất phơ ngồi ở chỗ đó, bắt đầu rót trà nước, trong bóng đêm vẫn ngồi uống bình thường.
Sắc mặt của Ân Cửu Dạ hết sức khó coi, nhìn vẻ mặt khoan thai tự đắc của Bạch Trúc, hận không thể một tay ném hắn ra ngoài.


Bạch Trúc mặc dù chưa ngước mắt, nhưng cũng có thể cảm nhận được hơi thở doạ người của nam tử đối diện, trong lòng hơi trầm xuống, nam tử mặc áo đen này rốt cuộc là ai, công lực vậy mà thâm hậu như thế, người này là quân cờ Mộc Chính Đức xếp vào, hay là nói người này cũng có mục đích của mình, đã cùng Mộc Tịch Bắc đạt thành đồng minh? Nhưng nhìn thấy thái độ của nam nhân này đối đãi với Mộc Tịch Bắc, ngược lại làm Bạch Trúc tin tưởng, giữa hai người này tuyệt đối không đơn giản.


Mộc Tịch Bắc bất đắc dĩ, mở miệng nói: " Bạch đại ca còn có vấn đề gì à?"
Bạch Trúc nhún nhún vai nói: " Không có, ta chỉ muốn chờ Lục hoàng tử, cũng tốt kết bạn mà đi."


Áp khí quanh thân Ân Cửu Dạ càng thêm âm trầm hơn, cặp mắt tĩnh mịch kia mơ hồ dao động, nhìn Bạch Trúc trong ánh mắt nhiễm lên ba phần huyết sắc.


Thanh Từ le lưỡi, Ân Cửu Dạ vốn đâu có ý định rời đi, nhưng Bạch Trúc vừa nói như vậy, xem ra là không thể không đi, khó trách sắc mặt của Ân Cửu Dạ lại khó coi như vậy, áp lực này làm cho trái tim nhỏ bé của nàng đều nhịn không được run rẩy.


Mộc Tịch Bắc thấy nam nhân nhà mình tức giận, cũng không dám mở miệng, nhưng cũng không thể để hai người tiếp tục ngồi như vậy đi, thế là nháy mắt với Thanh Từ.


Thanh Từ chỉ cảm thấy da đầu run lên, cả gan đứng lên nói: " Được rồi được rồi, sự tình đã đàm xong rồi các ngươi liền đi về trước đi, nơi này nói thế nào cũng là khuê phòng của tiểu thư chúng ta, cho dù không thèm để ý điểm ấy, nhưng tiểu thư của chúng ta thân thể yếu kém, cũng muốn nghỉ ngơi."


Ân Cửu Dạ và Bạch Trúc đồng thời ngước mắt nhìn về phía mở miệng Thanh Từ, Thanh Từ xấu hổ nuốt nước miếng. Ánh mắt không dám nhìn thẳng hai nam nhân võ công cao hơn mình rất nhiều này, dứt khoát khụ khụ một tiếng nói: " Khụ khụ, nếu như các ngươi còn có chuyện muốn nói, vậy cứ nói đi, ta trước hết đi ra ngoài nghỉ ngơi."


Dứt lời, vậy mà thật sự xoay người đi ra ngoài, đúng là thật sự làm cho Mộc Tịch Bắc bị nội thương.
Sau khi Thanh Từ đi ra, hai người lại thu hồi ánh mắt, cũng đều đứng dậy, trong nháy mắt biến mất ở trong doanh trướng của Mộc Tịch Bắc.
Đêm hôm sau, Bạch Trúc quả nhiên đi tìm Tề Tuấn.


" Bạch phó thống lĩnh đêm khuya đến thăm không biết có chuyện gì? " Sắc mặt của Tề Tuấn vẫn tái nhợt như cũ, tựa ở trên tháp tử cơ hồ không có một tia huyết sắc.
Bạch Trúc đêm khuya mặc vào một thân hắc y dạ hành, tiềm nhập vào doanh trướng Tề Tuấn, lúc nhìn thấy Tề Tuấn, lại tháo khăn che mặt xuống.


Hai mắt Tề Tuấn đánh giá Bạch Trúc toàn thân hắc y, không biết suy nghĩ cái gì.
Bạch Trúc bỏ đi cười đùa tí tửng ngày xưa, đi lên trước mở miệng nói: " Đêm khuya đến thăm, tự nhiên là có sự tình muốn xin Tề Tam công tử tương trợ."


Tề Tuấn cũng không hỏi chuyện gì, chỉ mở miệng nói: " Bạch phó thống lĩnh thật sự là coi trọng ta, Tề gia ta hiện giờ đã xuống dốc, sợ là không thể giúp Bạch phó thống lĩnh cái gì cả."
Tề Tuấn thu hồi ánh mắt đánh giá Bạch Trúc, thẳng lên thân thể tựa vào trên tháp tử.
" Ta tin Tề gia là


bách túc chi trùng tử nhi bất cương
, nhiều năm như vậy tuyệt đối không biết thì sẽ không nói không làm, hơn nữa bây giờ ta cùng Tam công tử có chung kẻ thù, Tam công tử cớ sao mà không làm đâu?" Bạch Trúc tùy tiện tìm cái ghế ngồi xuống.


(Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương – 百足之虫死而不僵 – bǎi zú zhī chóng,sǐ ér bù jiāng (con rết trăm chân, chết mà không ngã, dùng để hình dung nhân vật, quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy đã suy bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại).)


" Tề gia ta nhiều thế hệ chinh chiến, địch nhân vô số, cũng không biết Bạch phó thống lĩnh nói chính là người nào? " Tề Tuấn mở miệng nói.


Bạch Trúc hai mắt hàm chứa mấy phần thâm ý, Tề Tuấn này quả thật là kẻ khó chơi, hắn đều đã tìm tới cửa muốn cùng hắn ta báo chung mối thù, nhưng mà hắn ta lại giả vờ như là một người không có chuyện gì. Không thể không nói quả thật là rất biết nhẫn nhịn.


" Nếu hôm nay ta tới đây, liền cũng không nói mấy lời sáo rỗng với Tam công tử nữa, Mộc Tịch Bắc làm hại Tề gia thua thảm đến tình trạng hôm nay, chẳng lẽ Tam công tử một chút tâm tư muốn báo thù cũng không có sao?" Bạch Trúc trực tiếp sảng khoái mở miệng nói.


Tề Tuấn vẫn như cũ không chịu thừa nhận chỉ là cười nói: " Tề gia ta thua thảm chẳng qua là gieo gió gặt bão thôi, nhưng ta không rõ phó thống lĩnh lời này là có ý gì, dùng cái gì đem chuyện của Tề gia ta quy tội ở trên người một nữ tử? Cái này thật sự là có chút nói đùa."


Bạch Trúc hừ lạnh một tiếng: " Nếu không phải ta hoàn toàn chắc chắn chứng thực chuyện giữa Tề gia các ngươi và nàng ta, ta cũng sẽ không tùy tiện tới tìm Tam công tử ngươi, nếu như Tam công tử không có ý nguyện này, ta lại tìm người khác vậy."


Bạch Trúc dứt lời xoay người muốn đi, Tề Tuấn thấy bước chân hắn quả nhiên không chút chần chừ, trong lòng do dự một lát, vẫn là quyết định dò xét một hai, thế là mở miệng nói: " Nếu như ta không nhớ lầm, quan hệ của Bạch phó thống lĩnh cùng Mộc Tịch Bắc hình như không tệ lắm."


Bạch Trúc không có quay người, trong lòng lại là thả lỏng, hắn đúng là sợ Tề Tuấn thật sự không chịu mắc câu.


" Ta chỉ là phụng mệnh của người tìm kiếm một vài thứ, mà trùng hợp phát hiện thứ này có liên quan đến nàng, bây giờ đã xác nhận được suy đoán của ta, tự nhiên là muốn trừ bỏ nàng. " Trong giọng nói của Bạch Trúc mang theo vài phần âm trầm cùng chắc chắn.


Lông mày Tề Tuấn thoáng nhăn lại, lý do này rất hợp lý, nhưng Bạch Trúc đến cùng là thật tình hay là giả vờ, thật sự là phải chứng thực thật tốt một phen.
" Có thể hay không hỏi nhiều một câu Bạch phó thống lĩnh tại sao muốn trừ bỏ Mộc Tịch Bắc? " Tề Tuấn nhìn bóng lưng Bạch Trúc mở miệng nói.


Bạch Trúc xoay người lại, nhíu mày, cuối cùng lại nói: " Có một số việc vẫn là biết ít thì tốt hơn."


Tề Tuấn chăm chú nhìn vẻ mặt của Bạch Trúc, xác nhận lời hắn nói tới không giống là giả, lại đặt câu hỏi: " Nhưng Tề gia ta bây giờ tổn thất nặng nề, đương nhiên sẽ không nhẹ dạ tin người, Bạch phó thống lĩnh nếu như muốn thủ tín ta, luôn phải xuất ra chút thành ý mới phải."


Sau khi Bạch Trúc do dự một lát, từ trong ngực lấy ra một khối mộc bài mở miệng nói: " Đây là Mộc Ngư lệnh, chắc hẳn Tam công tử cũng đã nghe nói qua, nhiều hơn ta không thể nói, ta chỉ có thể nói mẫu thân của Mộc Tịch Bắc cùng cái này có quan hệ thiên ti vạn lũ, mà bây giờ mặc dù mẹ đẻ của Mộc Tịch Bắc đã chết, nhưng nàng tồn tại thủy chung cũng là một tai hoạ ngầm, cho nên nhiệm vụ của ta chính là diệt trừ nàng."


Tề Tuấn cẩn thận nhìn chằm chằm lệnh bài trong tay Bạch Trúc, Mộc Ngư lệnh là một khối lệnh bài tất sát, tương truyền bắt nguồn từ một ít hòn đảo thần bí ở ngoài đại dương, trên thế giới này, ngoại trừ những thế lực thần bí ở trên lục địa này, phía ngoài đại dương còn có rất nhiều hòn đảo, mà Mộc Ngư lệnh này hình như là từ trên một đảo nhỏ lưu truyền tới.


Tề Tuấn tạm thời tin ba phần, hắn từng điều tra qua Mộc Tịch Bắc, mẫu thân nàng ta xác thực lai lịch không rõ, cơ hồ một người thân cũng không có, hơn nữa lại rất được Mộc Chính Đức yêu thích, cho nên dựa theo lời Bạch Trúc nói tới, mẫu thân nàng ta rất có thể có chút liên hệ với những đảo nhỏ trên biển, từ trên bức họa đến xem, nữ tử kia xác thực cực kì mỹ lệ, so với những nữ tử ở trên đại lục dường như là có mấy phần khác biệt.


Chỉ là tình huống hiện giờ của Tề gia đã không cho phép hắn có một phân một hào sơ xuất, cho nên hắn làm mỗi một cái quyết định đều phải cực kì cẩn thận.


" Ngươi muốn ta giúp thế nào? " Tề Tuấn dự định trước xem xem Bạch Trúc muốn hắn làm cái gì, muốn nhìn một chút ở trong đó sẽ có có âm mưu gì không, rồi mới quyết định.


Bạch Trúc thấy vậy, rốt cục thở dài một hơi, kế hoạch của Mộc Tịch Bắc chính là đơn giản ám sát, Tề Tuấn mang theo đông đảo sát thủ tiến đến, đại khái là không có nguy hiểm gì, mình cũng nghĩ không thông ở trong đó có liên hệ gì, ngược lại là lo lắng Mộc Tịch Bắc sẽ có nguy hiểm gì hay không.


Sau khi Bạch Trúc đem sự tình nói qua với Tề Tuấn, Tề Tuấn nhăn mày không nói gì, cẩn thận nghĩ đến các khớp nối ở ở trong đó, ý tứ của Bạch Trúc là hắn ngăn chặn Ân Cửu Sanh, mà mình thì dẫn người thừa cơ tru sát Mộc Tịch Bắc.


Tề Tuấn cẩn thận suy tư, ở trong đó đại khái sẽ không có vấn đề gì, cho dù Mộc Tịch Bắc muốn giết mình, nhưng Tề Tuấn không tin mình mang theo nhiều sát thủ đến đó như vậy, mà Mộc Tịch Bắc vẫn sẽ có khả năng tất thắng, sát thủ của Tề gia mặc dù đã hao tổn không ít, nhưng mỗi một người tuyệt đối là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cho dù Mộc Tịch Bắc muốn giết mình, đại khái cũng sẽ không dùng loại biện pháp này, cho nên theo như cái này thì, lời Bạch Trúc nói là thật.


Tề Tuấn tạm thời đáp ứng thỉnh cầu của Bạch Trúc, đáp ứng buổi tối hai ngày sau, mình sẽ ở trong rừng mai phục tập kích Mộc Tịch Bắc.
Bạch Trúc lúc này mới gật đầu rời đi.
Mà ở bên kia, trước khi chuyện xảy ra một ngày, Mộc Tịch Bắc lại năn nỉ Mộc Chính Đức đến cửa Ngũ quốc công nhận sai.


Mộc Chính Đức nhất thời cũng không kịp phản ứng: " Con muốn đi tạ lỗi với Ngũ quốc công?"


Mộc Tịch Bắc gật đầu, mở to một đôi mắt vô cùng trong suốt nhìn Mộc Chính Đức nói: " Đúng vậy, từ sau hôm đánh Ngũ Thanh Thanh, làm hại Quốc công phu nhân mất hết mặt mũi, con trái lo phải nghĩ, cảm thấy thật sự là có chút quá phận, dù sao bất kể nói thế nào Nhϊế͙p͙ chính vương Trắc Phi đều là nữ nhân đang mang thai, con làm như vậy thật sự là có thất lễ, truyền ra ngoài, ngược lại sẽ để cho người ta nói thành phủ Thừa Tướng ta giáo dưỡng không tốt."


Mộc Tịch Bắc mặt đầy thanh minh, Mộc Chính Đức lại là khóe mắt run rẩy, nếu ông thật sự tin nó đời này coi như lăn lộn toi công.
" Vậy tại sao con không đi bồi tội với nhϊế͙p͙ chính vương Trắc Phi? " Mộc Chính Đức mở miệng nói.


Mộc Tịch Bắc vẻ mặt thản nhiên: " Mặc dù con động thủ với Trắc Phi nương nương, nhưng mà Trắc Phi nương nương dù sao cũng đang có thai, con lại ăn nói không tốt, vạn nhất sơ ý một chút động thai khí của nương nương, mới thật sự là hảo tâm làm chuyện xấu. Còn nữa, con ngôn từ vô trạng, ném chính là mặt mũi Ngũ gia, cho nên cái này tự nhiên là muốn đăng môn hướng Ngũ quốc công bồi tội."


Mộc Chính Đức nhất thời cũng không đoán được Mộc Tịch Bắc muốn làm gì, nhưng vẫn theo ý tứ của nàng, đưa thϊế͙p͙ mời cho Ngũ quốc công, liền dẫn Mộc Tịch bắc đến cửa.


Trên đường đi, Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Mộc Chính Đức: " Cha, mấy nữ nhi của Ngũ gia quả thật là tài mạo song toàn, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng, khó trách sẽ khiến cho nam tử trong thiên hạ chạy theo như vịt."


Trong mắt Mộc Chính Đức lóe lên một tia khinh thường, mở miệng nói: "Đúng là tài mạo song toàn, nhân gian tuyệt sắc."


" Hai ngày trước lúc mà con cùng quốc công phu nhân xảy ra chuyện không vui, nhìn thấy Ngũ gia Tam tiểu thư, chỉ cảm thấy phá lệ hợp ý, phụ thân nhất định phải xin Ngũ quốc công vì con chỉ dẫn một phen? " Mộc Tịch Bắc mở miệng nói, trong đầu không khỏi nhớ lại vị Tam tiểu thư Ngũ gia chỉ mở miệng qua hai lần hôm đó, Ngũ San San.


Hai mắt Mộc Chính Đức hơi híp lại, quét mắt Mộc Tịch Bắc, không biết suy nghĩ cái gì.
Đi vào doanh trướng của Ngũ quốc công, Ngũ quốc công đã ra đón: " Ai nha, Mộc tướng tới đây, thật sự là không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa a."


Mộc Tịch Bắc nhìn thấy Ngũ quốc công thân thiện, chỉ cảm thấy Ngũ quốc công chỉ có điểm này tốt, một khắc trước cùng ngươi nháo đến khí thế ngất trời, một khắc sau lại có thể cùng ngươi kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ.


" Quốc công đại nhân đây là nói chi vậy, ngược lại là ta mang theo tiểu nữ mạo muội quấy rầy, thật sự là thất lễ a. " Mộc Chính Đức cùng ngũ Quốc công nhún nhường lẫn nhau đi vào.
Mộc Tịch Bắc thì đi theo sau lưng, không có mở miệng.


Sau khi hai người ngồi xuống, Mộc Chính Đức dẫn đầu mở miệng: " Ta lúc này mới nghe nói hai ngày trước nữ nhi bất tài của ta vậy mà va chạm với Quốc công đại nhân, trong lòng vẫn luôn kinh sợ, cho nên lập tức liền dẫn nó đi bồi tội với Quốc công đại nhân."


" Ai? Sao có thể nói như vậy, ta thấy Vĩnh Dạ quận chúa ngược lại là kế thừa phong phạm trí tuệ hung ác của Mộc tướng ngươi. " Trong lòng Ngũ quốc công chửi thầm, chuyện này đã trôi qua mấy ngày, ngươi lại mới nghe nói, lừa quỷ chắc?


" Mau, Bắc Bắc, còn không qua đây bồi tội với Quốc công đại nhân. " Mộc Chính Đức vẫy vẫy tay với Mộc Tịch Bắc.


Mộc Tịch Bắc lập tức làm một đại lễ với Ngũ quốc công, mở miệng nói: " Hai ngày trước va chạm quốc công phu nhân, sau khi trở về trong lòng vẫn luôn bất an, cho nên cố ý năn nỉ phụ thân mang theo tiểu nữ đến bồi tội, mong rằng Quốc công đại nhân đại nhân có đại lượng, không cần để ở trong lòng, đồng thời hướng quốc công phu nhân chuyển đạt áy náy của tiểu nữ."


Ngũ quốc công lập tức hờ nâng Mộc Tịch Bắc nói: " Quận chúa nói gì vậy, chúng ta người trong nhà không nói lời hai nhà, ngươi đây chẳng phải là quá khách khí rồi."


Sau khi hai người hàn huyên một phen, Mộc Chính Đức mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: " Bắc Bắc, con trước tùy tiện dạo chơi đi, ta có một số việc muốn thương nghị cùng Quốc công đại nhân."


Ngũ quốc công nghe xong, lúc này mới ưỡn thẳng sống lưng, cảm thấy lần này Mộc Chính Đức đến đây nhất định không phải là vì chuyện xin lỗi, chỉ là không biết lão hồ ly này lại đang nghĩ cái gì, xem ra một hồi cũng phải thật cẩn thận mới được.


" Phụ thân, đây là doanh trướng của quốc công phủ, con làm sao có thể tùy tiện đi lại, nếu như không cẩn thận va chạm người ta thì làm sao bây giờ." Mộc Tịch Bắc không có lập tức rời đi.


Ngũ quốc công nghe xong, lập tức mở miệng nói: " Đi gọi Tam tiểu thư đến đây, bồi Vĩnh Dạ quận chúa đi dạo một vòng xung quanh, ta thấy hai đứa bé này tuổi tác gần nhau, chắc là có thể chơi được với nhau đi."


Khóe miệng Mộc Tịch Bắc hơi giương lên, nhìn xem Mộc Chính Đức có bao nhiêu âm hiểm, tận lực giả bộ như có chuyện đại sự gì đó, làm cho Ngũ quốc công dễ dàng đã giao Ngũ San San vào trên tay mình.
Ngày hôm sau trong nháy mắt đã đến


Ngày hôm đó bóng đêm đậm đặc, bầu trời đêm đen như mực giống như hắt mực đậm, mang theo vài phần màu lam thâm thúy, phủ kín tinh không mênh mông, cùng đỉnh núi ở xa xa nối thành một mảnh.


Bầu trời đầy sao có chút không chân thực, hoặc lớn hoặc nhỏ, lúc ẩn lúc hiện lóe ra, lá cờ bị gió bắc thổi lất phất rung động, binh lính tuần tra giơ trong tay bó đuốc sáng ngời.


Mộc Tịch Bắc mặc một thân vạt áo nhỏ tím sắc, dưới phối váy lụa, bên ngoài bọc một kiện áo choàng ngoài đen trong đỏ, từ trong doanh trướng đi ra.


Thanh Từ đi theo sau lưng Mộc Tịch Bắc, cũng mặc khá dày, thời tiết càng ngày càng lạnh, không nghĩ tới thu săn lần này lại kéo dài lâu như vậy, dường như đã bắt đầu vào mùa đông, Hoàng đế lại chậm chạp không chịu hồi cung, chắc hẳn một mặt là bởi vì muốn thôn phệ thế lực Tề gia, một mặt thì là liên quan tới chuyện đại thần đề nghị lập Ân Cửu Dạ làm Thái tử còn chưa nghĩ ra đối sách.


Mộc Tịch Bắc một tay cầm một cái đèn lồng, chậm rãi đi vào trong rừng, Thanh Từ đi theo sau lưng, cũng không có lên tiếng, hai người liền đi đến phía góc đông bắc của rừng cây.


Bên này người vừa mới đi khỏi, cũng đã có người đem tin tức truyền cho Tề Tuấn, giờ phút này Tề Tuấn đã mang người mai phục ở trong chỗ đình nghỉ mát góc đông bắc.


Chỉ là Tề Tuấn vì lý do cẩn thận, chính mình cũng không hề lộ diện, mà từ đầu đến cuối núp ở trong bóng tối, chỉ huy một nhóm sát thủ này, kỳ thật dùng lời mà Bạch Trúc nói, thật ra hắn cũng không cần đến, chỉ là Tề Tuấn nghĩ đến có lẽ lần này thật có thể thành công thì sao? Nếu như hắn không tận mắt nhìn thấy Mộc Tịch Bắc chết thật sự là đáng tiếc.


Có lẽ Bạch Trúc nói rất đúng, Mộc Tịch Bắc có lợi hại như thế nào đi nữa, chẳng qua cũng chỉ là nữ tử, đối mặt với nhiều sát thủ như vậy, nếu như không có người bảo hộ, cho dù tâm tư có nhiều quỷ bí, tâm cơ thủ đoạn, cũng là khó thoát khỏi cái chết đi.


Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ một đường đi hướng góc đông bắc, ai cũng không có mở miệng, mà là âm thầm cảnh giác những người theo dõi kia.


Tề Tuấn phái tới hai người đều ẩn thân ở trong rừng cây, cẩn thận quan sát động tác của Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ, nhưng khi đến một chỗ rẽ, lại đột nhiên phát hiện người bị mất dấu, hai người liếc nhau, không khỏi tăng nhanh bước chân, muốn đi xem rõ ngọn ngành, nhưng còn chưa đuổi theo được mấy bước, liền nhìn thấy hai người không biết từ chỗ nào xuất hiện, đi đến ngay trước mặt mình.


Thế là, hai người lập tức lách mình ẩn thân tiếp, chỉ cho rằng vừa rồi có đường rẽ, không có chú ý mà thôi, cho nên hai người một mặt âm thầm theo sát, một mặt lại phát tín hiệu cho Tề Tuấn.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------


Đổ mồ hôi... Có muội tử nói một cái tát mà ta viết thật nhiều, ta nói rằng đó là cái nhìn của ta a. Ta cảm thấy văn hẳn phải căng chặt có độ, việc lớn việc nhỏ xen kẽ tung hoành, không phải nói âm mưu lớn mới có thể viết đến mấy chương. Trên việc nhỏ đó có thể thấy được không ít tin tức cùng tâm lý tính cách của nhân vật, hơn nữa khẳng định có mấy địa phương cần quá độ cùng làm nền... Ta trước đó nghiên cứu văn của Hạ đại thần, thấy viết rất nhiều việc ăn cá uống rượu, hoặc là đánh cờ tán gẫu liền viết một đến hai chương... Có thể ta còn chưa nắm chắc được tinh túy. Tiếp tục cố gắng thôi. Bỏ chạy...


Ta buộc chứng phạm vào, hôm qua chương này có chỗ đẩy ngã phải viết lại, cho nên càng chậm... Tha thứ ta đi...
Đề cử bạn tốt Văn Văn 《 Nhiễm tính, sủng không hạn cuối 》