Mộc Tịch Bắc liếc mắt nhìn Mộc Chính Đức bên cạnh mình, trong lòng đại khái có một suy đoán, chắc chắn chờ đến khi quyền thế của Mộc Chính Đức đến một địa vị nhất định, một ngày nào đó Mộc phủ cùng phủ Thừa Tướng sẽ lần nữa sát nhập lại với nhau, dù chỉ là vì lợi ích tạm thời.
Dù sao bất kể đấu thế nào bóp làm sao, dựa trên tổng thể mà nói, hai nhà dù sao cũng chảy chung huyết mạch, là cùng một tổ tông, mặc kệ trong nhà không hợp ra sao, nếu như trước mặt tình thế cực kỳ nghiêm trọng, ít nhiều cũng có chút quan hệ lợi hại có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, cho nên đến nay quan hệ của hai nhà cũng không tệ lắm, chưa đến mức chân chính xé rách mặt.
Mộc Tịch Bắc nghe nói thời điểm tết năm ngoái, Mộc Chính Đức mang theo cả nhà đi đến Mộc phủ cùng nhau đón năm mới, chỉ có điều khi đó mình ở chỗ của Ân Cửu Dạ, cũng không có đi qua Mộc phủ, nhưng có lẽ năm nay Mộc Chính Đức vẫn sẽ mang theo cả nhà đi đến Mộc phủ mới phải.
Mấy người ngồi ở vị trí đầu không biết đang nghị luận cái gì, không ít đại thần đều tán thành, trên mặt từng người đều là hân hoan, Mộc Tịch Bắc đang suy nghĩ thì bị tiếng cười tuỳ ý của Tề phi kéo lại.
Quan sát tỉ mỉ Tề phi một phen, một thân cung trang bánh đậu đỏ, vai nửa kín nửa hở, da thịt tuyết trắng đầy đặn, hai nơi mềm mại trước ngực vô cùng sống động, khóe mắt đuôi lông mày đều là phong tình vạn chủng, lộ ra phong tình quyến rũ mê người.
Mộc Tịch Bắc từ trên khuôn mặt cao ngạo tuỳ ý của Tề phi thu hồi ánh mắt, rũ mắt xuống không có mở miệng, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ mấy lời hôm nay Tề phi nói.
Hôm nay Tề phi đến rõ ràng là đang lấy lòng, dường như là đang hướng Tướng phủ vươn cành ô liu, đầu tiên là nói muốn muốn cùng Mộc Kiến Ninh bắt tay giảng hòa, sau đó nói là sợ Mộc Kiến Ninh cùng Ngũ Y Nhân liên thủ, về sau lại nói Tề gia là người nhất mạch Nhϊế͙p͙ Chính Vương, nếu như thật sự đẩy ngã đương kim Hoàng đế, Tề phi liền có thể nói là không chỗ cư trú, chỉ có thể là phi tử tiền triều, cho nên nàng vì tiền đồ của mình nghĩ muốn tách khỏi Tề gia.
Mộc Tịch Bắc trầm mặc, đầu óc đang nhanh chóng chuyển động, nếu như từ góc độ lợi ích mà nói, cách nói của Tề phi xác thực có thể tin, dù sao mang Tề phi từ Tề gia ra, hai cái này lợi ích đều không giống nhau, Tề phi vốn là Tề gia xếp vào hoàng thất, phòng ngừa Ngũ gia độc đại quân cờ, mục đích của Tề gia là muốn đẩy Nhϊế͙p͙ Chính vương thượng vị, mình sẽ trở thành công thần lớn nhất, làm cho thế lực nhà mình cao hơn một bước, mà mục đích của Tề phi lại là giữ vững vinh hoa phú quý cùng địa vị hiện giờ, thậm chí là leo lên hậu vị.
Giữa hai người này xảy ra xung đột, cho nên nói từ góc độ này đến phân tích, Tề phi ngược lại có mấy phần đáng tin.
Nhưng căn cứ vào việc Mộc Tịch Bắc hiểu rõ Tề gia ở kiếp trước, Tề phi này làm như vậy lại không hợp tình lý, Tề gia là võ tướng thế gia, giữa năm người huynh muội cơ hồ có thể nói là cùng nhau lớn lên, mỗi người đều từng được Gia chủ Tề gia huấn luyện qua võ công, có một đoạn thời gian khổ cực sống nương tựa lẫn nhau, tất cả những điều này đều cho thấy tình cảm của mấy huynh muội Tề gia ngược lại rất không tệ, thậm chí không thể nói là không tệ, mà phải nói là rất tốt.
Nghe nói năm đó Tề phi vào cung, chỉ là một tú nữ nho nhỏ, lại bởi vì gia thế khổng lồ nên bị một phi tần đang được sủng ái không có đầu óc táng cho hai bạt tai, nhị tử Tề Gia Tề Huy lập tức liền tay cầm trường mâu xông vào, trực tiếp đâm chết phi tần kia, không thể bảo là không phách lối, cũng chính bởi vì chuyện này, lão nhị Tề gia bị Hoàng đế bắt được nhược điểm cách chức, nhưng về sau lại được tam tử Tề gia Tề Tuấn tìm được đột phá, vậy mà lật bàn, nói xấu thành sủng phi kia lợi dụng thuật vu cổ nguyền rủa Hoàng đế, Tề gia đây là vì phù hộ Hoàng đế.
Cho nên, năm đó nhị tử Tề gia bị xử phạt cũng không nặng, thậm chí có thể nói là rất nhẹ. Nhưng Hoàng đế và Tề gia lại kết oán từ đó, cũng gián tiếp đẩy Tề gia về phía An Nguyệt Hằng.
Tề gia là tướng môn thế gia, trước đây thời kì hoàng đế trước đã cho phép Tề gia mang binh khí lên điện, thậm chí khen ngợi Tề gia là nhà hộ quốc, nhiều thế hệ trung lương, loại khen ngợi này khiến Hoàng Đế đương nhiệm căn bản là không có cách nào rung chuyển Tề gia, thậm chí ngay cả ám sát cũng không dám, bởi vì một khi Tề gia hỗn loạn, Hoàng đế không thể thu lại phần binh quyền này, ngược lại còn dễ dàng bị An Nguyệt Hằng nắm chặt ở trong tay, cứ như vậy, không bằng cứ giữ lại Tề gia, ở trong tay bọn hắn luôn tốt hơn nhiều so với ở trong tay An Nguyệt Hằng.
Cho nên nếu như dựa vào vị trí gia thế bối cảnh cùng tính cách của Tề phi, lời nói của nàng ta là không thể tin, thế nhưng nếu như lời của Tề phi là giả, như vậy mục đích của nàng ta lại là cái gì?
Mộc Tịch Bắc cúi hai con ngươi, ánh đuốc nhảy nhót phản chiếu ở trên mặt của nàng, một nửa ở trong sáng ngời một nửa ở trong u tối, khuôn mặt tươi cười trắng trong thuần khiết phá lệ nhu hòa, nhìn không ra một tia lệ khí, khóe miệng ôm lấy nụ cười yếu ớt khiến cho người ta phá lệ dễ chịu.
Gió đêm chầm chậm, mang theo từng đợt mùi rượu mùi thịt, xen lẫn tiếng cười tuỳ ý của nam nữ, giọng nam phóng khoáng, giọng nữ nhu hòa, đều là ngồi ở sau từng bàn dài, ngược lại cũng không câu nệ.
Ở giữa là một đống lửa đang cháy rất vượng, cành cây bị dựng lên cao, ngọn lửa xông lên trời, từ xa nhìn lại, thậm chí có thể trông thấy hỏa diễm chiết xạ ra ba loại màu sắc, đáy cành cây bị đốt đến biến thành màu đen, có hóa thành tro tàn, còn có bốc lên từng điểm tia lửa.
Vòng quanh đống lửa là mấy nữ tử mặc gấm sa mỏng nhảy vũ đạo dị tộc, cổ tay như trăng sáng, mắt cá chân trơn bóng, chuông trên người đang theo động tác của các nàng leng keng rung động, êm tai như là âm của trời đất, cực kì mỹ lệ nổi bật mỹ lệ.
Ngay khi bốn phía đang hiện ra một mảnh đèn đuốc mê ly, náo nhiệt dị thường, Lương phi đột nhiên lại ho khan vài tiếng, lập tức liền hấp dẫn ánh mắt của Hoàng đế.
" Lương phi ngươi thân mình này đúng là còn chưa lưu loát, lần này sinh hạ hoàng nhi thật sự là khiến ngươi chịu khổ. " Hoàng đế tha thiết nhìn Lương phi, trong ánh mắt mang theo than thở.
Ánh mắt của mọi người trong lúc nhất thời đều rơi vào trên người Lương phi, chỉ thấy sắc mặt Lương phi quả thật có chút tái nhợt, không có một tia huyết sắc, cả người có cảm giác yếu ớt.
Mộc Tịch Bắc cũng đồng dạng hướng ánh mắt về phía vị Tân tấn nương nương này, thật ra cũng là một mỹ nhân ốm yếu, nghe nói lần này bà sinh hạ hoàng tử nguyên khí đại thương, lúc ấy mất máu quá nhiều, suýt nữa mất mạng, có điều tựa hồ là vận khí tốt, lại đúng lúc trong cung còn có một viên đề huyết hoàn, là chuyên môn chuẩn bị cho nữ tử sinh sản, nhưng cũng mười phần trân quý, tuy nhiên bởi vì Lương phi ngày thường được sủng ái, Hoàng đế vung tay liền ban đồ tốt này cho bà, này mới khiến bà bảo vệ được tính mệnh.
Chỉ là mặc kệ như thế nào, mất máu quá nhiều cũng đã thành sự thật cố định, mấy tháng nay Lương phi vẫn luôn tỉ mỉ điều dưỡng, chỉ là thân thể lại vẫn rất kém, những loại thuốc bổ kia cũng không có hiệu quả gì lớn, làm Hoàng đế vô cùng lo lắng.
" Bệ hạ đang nói gì vậy, có thể vì bệ hạ sinh hạ Lân nhi, thật sự là phúc khí của thần thϊế͙p͙, khụ khụ. Cho dù phải chịu nhiều khổ hơn nữa, thần thϊế͙p͙ cũng cam nguyện. " Lương phi một mặt ho khan một mặt mở miệng, khiến cho người ta nhìn thấy tâm sinh không đành lòng.
Hoàng đế vẫy vẫy tay với Lương phi, để bà ngồi xuống bên người mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của bà nói với bà: " Hazz, những năm gần đây người vẫn ở bên cạnh trẫm đã không còn nhiều, ngươi đừng xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng nữa, nếu không trong lòng trẫm sẽ rất buồn."
Hoàng đế đột nhiên sinh ra một tia thương cảm, nhớ lại trước kia, những năm gần đây những người đứng ở bên cạnh ông đã càng ngày càng ít, có mấy người vì ông mà chết, có mấy người bị ông giết chết, có mấy người lại tìm kẻ thù nương tựa, cho tới bây giờ, ông mới phát giác mình lại cô độc như vậy, cho nên đối với mấy nữ nhân đi theo ông nhiều năm, ông ít nhiều có chút tình cảm, dù sao cũng là người ngủ ở bên gối.
Ngũ Y Nhân một thân cung trang màu vàng sáng, cả người đoan trang không thôi, cứ việc chỉ là phi vị, chỉ là phần khí độ kia lại khiến cho người ta không thể không thừa nhận, đây tuyệt đối là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí hoàng hậu, chỉ nhìn một cái, thì sẽ cảm thấy tiên diễn vô cùng.
" Bệ hạ xuân đau thu buồn làm gì, cũ không mất đi, sao mới có thể đến, thế gian vạn vật luân hồi, có mất tất có được, có đúng cũng có sai, đây là định luật mãi mãi không thay đổi, thiên mệnh có thường, tất nhiên tất cả đều là mệnh, không thể đi theo Bệ hạ sống nốt quãng đời còn lại, chỉ là không có phúc phận thôi. " Ngũ Y Nhân cũng mở miệng khuyên bảo, lời nói ra rất sâu sắc, chỉ vừa nghe xong, thì có thể biết nữ tử này tuyệt đối không phải một bình hoa, ngược lại, thậm chí là đọc thuộc lòng kinh sử, thông suốt lí lẽ.
" Bệ hạ nói gì vậy, mấy thê thϊế͙p͙ chúng ta, tất nhiên sẽ đi theo Bệ hạ, còn nữa thiên hạ này đều là của Bệ hạ ngài, ngài nếu như muốn chúng ta còn sống, thì ngay cả ông trời cũng không dám lấy đi tính mạng của chúng ta. " Tề phi cũng không cam chịu lạc hậu, mở miệng nói.
Chỉ là lời nói này xinh xắn, mơ hồ mang theo tia nũng nịu thổi phồng, chỉ nói Hoàng đế muốn ngươi canh năm chết, ngươi không thể chết canh ba được, một mặt tỏ rõ Hoàng quyền chí cao vô thượng, một mặt lại mơ hồ đối chọi gay gắt với Ngũ Y Nhân.
Dù sao một người nói thiên mệnh có thường, một người lại nói hoàng mệnh có thể nghịch thiên, mặc dù đều là an ủi Hoàng đế, nhưng đây rõ ràng là hai loại thái độ, hai người này đều không phải đèn cạn dầu, cũng đều có bối cảnh cường hãn, khó trách cho tới nay vẫn không vừa mắt lẫn nhau.
" Ha ha ha... Các ngươi nói đều có lý, bây giờ thiên hạ là thiên hạ của trẫm, nay thiên hạ, Tứ hải Khang bình, quốc thái dân an, mặc dù tình hình chiến sự tai nạn cũng xảy ra không ngừng, nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng dao động căn nguyên quốc chi, đây là phúc khí của trẫm, cũng là phúc khí của bách tính thiên hạ a! " Tâm tình của Hoàng đế vốn có chút sa sút, lại bởi vì dăm ba câu của mấy người liền tốt lên.
" Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. " Chúng thần đều là dập đầu quỳ lạy, hô to Hoàng đế vạn tuế.
Gió thu lạnh thấu xương, giống như sương đao trong ngày mùa đông, mặc dù xen lẫn hỗn loạn, lại không thiếu vui vẻ nhẹ nhàng.
Sau khi mọi người lại ngồi xuống lần nữa, một đại thần chắp tay tiến lên mở miệng nói: " Khởi bẩm Bệ hạ, Lương phi nương nương sinh hạ long tử thực có công lớn, chỉ là thân thể bị hao tổn, thật sự khiến vi thần rất đau lòng, vi thần nghe con trai nói, hôm nay đi săn, Bạch Phó thống lĩnh săn được một con ô cốt kê, là hàng cao cấp ích khí bổ huyết, lại là trân phẩm mà nhân sâm lộc nhung khó có thể sánh ngang, không bằng điều chế thành thuốc cho Lương phi nương nương, tin tưởng nhất định có thể có hiệu quả."
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn đại thần đối diện một chút, người này nàng đúng là không có ấn tượng gì, chỉ sợ là đầu mâu ai tìm đến, gà của Bạch Trúc đã bị nàng lấy đi, nhưng hôm nay lại nhắc đến ô cốt kê, rõ ràng là dính dáng đến trên người nàng, đây là chủ ý của ai?
Đôi mắt của Mộc Tịch Bắc tĩnh mịch giống như một vũng sơn tuyền, mang theo tinh khiết thấu xương, lại giống tuyết đọng trên cửu trọng băng sơn, thuần khiết không nhiễm trần thế.
Mộc Chính Đức hạ thấp mặt, cũng híp lại hai mắt, dư quang hơi quét về phía Mộc Tịch Bắc ngồi ở sau lưng mình, chuyển động chén rượu vàng trong tay, hương thơm thấm nhuần trong rượu theo động tác của ông cũng đung đưa bốn phía, mấy lần chạm đến mép chén, suýt nữa đổ ra, cuối cùng lại nhu thuận rơi trở về, không có rơi ra một giọt nào.
Ngồi ở đối diện Tề Tuấn một thân kỵ trang màu xanh biếc, cổ áo cùng ống tay áo lật ra bên ngoài, phía trên theo thứ tự là mấy đóa đài sen, rất là kì lạ, trước ngực là từng đoá hoa sen phấn nộn, cùng mấy nụ hoa chớm nở, trên trán buộc một đai buộc đầu lục sắc, thấy thế nào cũng có chút kỳ quái, ánh mắt Tề Tuấn từ sau khi tên đại thần kia nói ra lời nói này, liền một mực chú ý đến động tĩnh của Mộc Tịch Bắc, ánh mắt giấu ở trong mọi người, mang theo tia âm u, khiến cho người ta rất không thoải mái.
Mộc Tịch Bắc tựa hồ có chỗ phát giác, ngước mắt nhìn lại theo phương hướng của ánh mắt kia, nhưng lại không nhìn thấy ánh mắt này đến từ đâu, ngược lại bằng vào cảm giác, cảm thấy đây là tam tử Tề gia Tề Tuấn, khóe miệng không khỏi gợi lên mỉm cười, lần nữa rủ xuống đôi mắt, nhìn món ngon rượu ngon trên bàn mình, xem ra lần đi săn này, Tề gia muốn động thủ với mình rồi.
An Nguyệt Hằng giả vờ đúng là thật giống, nàng không sợ Tề gia động thủ, chỉ sợ bọn hắn không động thủ, nếu như bọn hắn không động thủ, mình còn phải tạo ra thời cơ, dù sao Tề gia nhất định phải giải quyết, sau khi giải quyết Tề gia, binh quyền không thiếu được sẽ bị Ân Cửu Dạ phân chia hết một bộ phận lớn, rất có lợi với mình.
" Ô cốt kê? " Hoàng đế mở miệng hỏi ngược lại.
Đại thần kia tiếp tục mở miệng: " Đúng thế, ô cốt kê bởi vì thuộc về tinh linh sơn trân, có thể tính là thịt rừng thiên nhiên, lại bởi vì là vật sống, so với linh chi nhân sâm còn khó tìm hơn, mặc dù giá cả bên ngoài thường thường không bằng mấy loại thuốc như linh chi nhân sâm, nhưng mà ô cốt kê lại không đơn thuần là dược phẩm, nó còn là một loại nguyên liệu nấu ăn, có thể nói là gặp nhưng không thể tìm ra."
Hoàng đế gật gật đầu, lập tức mở miệng nói với Bạch Trúc: " Bạch Phó thống lĩnh, chỉ sợ ngươi phải nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, trẫm dùng một ngàn lượng hoàng kim mua ô cốt kê này của ngươi."
Giờ phút này Bạch Trúc đã đổi về một thân phục sức Cấm Vệ quân, cả người có chút cà lơ phất phơ, không giống người đáng tin cậy, mang theo nồng đậm hơi thở thiếu gia ăn chơi, nhưng vẫn rất được Hoàng đế coi trọng.
Bạch Trúc hai tay ôm quyền, tiến lên một bước mở miệng nói: " Hồi bẩm Bệ hạ, không phải vi thần không chịu bỏ những thứ yêu thích, chỉ là hôm nay vi thần đi săn trở về, ô cốt kê liền bị Vĩnh Dạ quận chúa lấy đi, Vĩnh Dạ quận chúa vì nghĩ cách cứu viện Bắc Bang Tam hoàng tử mà bị thương, mất máu quá nhiều, vi thần cho rằng hành động lần này của Vĩnh Dạ quận chúa đã làm củng cố quan hệ của Bắc Bang và Tây La, làm hai nước giao hảo, thật sự là công lao không thể bỏ qua, cho nên vi thần liền nhịn đau cắt thịt, đã đưa ô cốt kê này cho Vĩnh Dạ quận chúa."
Ánh mắt của mọi người rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, trong mắt mang theo tia tìm kiếm, nhưng có người trong lòng lại cực kì ghen tị, một cái thứ nữ lập tức từ tù phạm ở trong lao, lắc mình biến thành quận chúa mà bao nhiêu người mơ ước mà không thể thành, có thể nào không khiến người ta đỏ mắt.
Ánh mắt Hoàng đế cũng rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, không khỏi kinh diễm một phen, thời điểm tuyển tú năm ngoái khuôn mặt vẫn còn hơi tròn, bây giờ lại trở nên thon gọn, thiếu đi phân non nớt của nữ hài tử, lại dần dần có bộ dáng của thiếu nữ.
Một thân váy dài màu lửa đỏ tựa như Phượng Hoàng chao liệng cửu thiên, giương cánh muốn bay, mãnh liệt va vào tầm mắt mỗi người, rung động tâm linh mỗi người, ngũ quan xinh xắn, hai mắt hơi đơn bạc, mang theo ý cười nhàn nhạt nhu hòa, trong lúc nhất thời khiến không ít nam tử mất tâm thần.
Lúc này Hoàng đế lấy lại tinh thần, cười cười mở miệng nói: " Vĩnh Dạ quận chúa trổ mã thật sự là càng đẹp ra, e rằng không biết phải mê đảo bao nhiêu tiểu tử anh tuấn, năm ngoái lúc trẫm nhìn thấy ngươi, hình như còn chưa phải bộ dáng như vậy."
Mộc Tịch Bắc đứng dậy, lộ ra một nụ cười hơi thẹn thùng, trong nháy mắt toàn bộ tràng diện lại rất yên tĩnh, một tia ánh hồng nhàn nhạt trên mặt nữ tử, tựa như mặt trời mới mọc, tươi cười như hoa nở rộ kia, lại chiếu sáng một vùng tăm tối, khiến nơi đây đều sáng ngời.
Sắc mặt Ân Cửu Dạ thì càng ngày càng sâu thẳm, một khuôn mặt thối không vui lộ ra rõ ràng, vốn đang cầm đũa định gắp đồ ăn, lại bị nam nhân ném vào trên đĩa, phát ra tiếng vang thanh thúy, một chiếc khác thì lăn lộn một vòng rồi rơi xuống đất.
Không ít người bị Ân Cửu Dạ hấp dẫn ánh mắt, gọi thần trí trở về, quả thật không rõ Lục hoàng tử sao lại như vậy, sau khi Lục hoàng tử mất tích mấy tháng trở về, cả người đều trở nên quỷ dị như vậy, lại không còn ôn hòa như trước đó nữa, cũng không phải không có người hoài nghi có phải Lục hoàng tử đã đổi người rồi không.
Thế nhưng loại ý nghĩ này lại quá mức ly kỳ, một loại là Hoàng đế đã mở miệng giải thích qua, nói Lục hoàng tử bởi vì bị thương nặng, thậm chí mạng sống như treo trên sợi tóc, trải qua rất nhiều biến cố, lúc này mới thay đổi tính tình, nhưng dựa theo rất nhiều nơi nhỏ bé cùng hành vi dựng lên, ngược lại vẫn đủ để khiến người ta tin phục.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy sau cột sống phát lạnh, trên mặt mặc dù vẫn như cũ là mặt không đổi sắc treo nụ cười, nhưng theo ánh mắt đang dần dần âm lãnh kia, Mộc Tịch Bắc cười đều muốn biến thành cười khổ.
" Bệ hạ thật sự là quá khen rồi, nếu nói đến mỹ lệ, thì phải là mấy vị nương nương bên cạnh Bệ hạ, tư thái khác nhau, quả nhiên là thiên hương tuyệt sắc, làm sao loại phàm phu tục tử như thần nữ có thể sánh bằng. " Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Hoàng đế.
Hoàng đế vỗ tay cười to: " Ha ha, Mộc tướng, nữ nhi này của ngươi thật đúng là rất thú vị."
Mộc Chính Đức cũng đứng dậy, mở miệng nói với Hoàng đế: " Hồi bẩm Bệ hạ, đứa nhỏ này đều bị vi thần chiều hư, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, còn xin Bệ hạ thứ tội."
Hoàng đế phất phất tay: Hazz? Trẫm thấy Vĩnh Dạ quận chúa đúng là rất đáng yêu, không biết thương thế của Vĩnh Dạ quận chúa thế nào rồi? Trẫm nghe nói là tổn thương trên tay, Vĩnh Dạ quận chúa đàn đến một tay hảo cầm, cũng không thể bởi vậy làm trễ nải."
Mộc Tịch Bắc gật đầu nói: " Hồi bẩm Bệ hạ, tay thần nữ cũng không còn đáng ngại, nếu như Bệ hạ muốn nghe khúc đàn, thần nữ thời khắc đợi mệnh."
Hoàng đế hài lòng gật đầu: " Như vậy thì tốt, tiếng đàn của ngươi quả nhiên là nhất tuyệt, không hề so kém Tề phi a."
Tề phi cũng gật đầu nói: " Bệ hạ, tiếng đàn của Vĩnh Dạ quận chúa tất nhiên không cần phải nói, nhưng mà có phải ngài ghét bỏ thần thϊế͙p͙ già rồi, không còn dùng được, không thể mang đến niềm vui cho ngài hay không."
Hoàng đế an ủi:" Ngươi suốt ngày chỉ biết nói bậy, chỉ có một cái mồm khéo mồm khéo miệng, đúng lý không tha người a! Ngươi còn rất trẻ, nếu như ngươi già, vậy trẫm thành cái gì?"
" Bệ hạ rất tráng kiện, làm sao già được? Cho dù trường sinh bất lão cũng không thành vấn đề. " Tề phi mở miệng nói.
Hoàng đế cười cười, tựa hồ tâm tình không tệ, lại mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: " Trẫm cũng không muốn đoạt đồ tốt của người khác, chỉ là canh ô cốt kê không biết ngươi có còn không? Trẫm mặt dày mày dạn vì Lương phi xin ngươi một chén."
Tề phi biểu hiện ra vẻ lo lắng, trong đôi mắt nhìn về phía Mộc Tịch mang theo lo lắng, thậm chí âm thầm khoát tay với Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc đương nhiên nhìn thấy, chỉ là trong lúc nhất thời lại không đoán được dụng ý của Tề phi.
Tề phi bảo mình phủ nhận canh ô cốt kê đã không còn, như vậy không phải mang ý nghĩa có người muốn động tay động chân trên canh ô cốt kê? Tề phi tha thiết nói với mình như vậy, đơn giản là muốn biểu đạt thành ý của nàng ta với Tướng phủ, để mình tránh mắc lừa bị người thiết kế, mà người thiết kế nàng, không cần phải nói, đương nhiên là người Tề gia.
Tâm tư Mộc Tịch Bắc lại trong nháy mắt xoay chuyển mấy vòng, cứ việc Tề phi khoát tay, nhưng nói dối bảo không còn thì chắc chắn không được, khó đảm bảo đây sẽ không là một cái bẫy, dù sao nếu như nàng nói dối nói không còn, sau đó có người lại trong lúc vô tình phát hiện nàng còn hầm một nồi tràn đầy, sơ ý một chút nháo đến trước mặt Bệ hạ, khó đảm bảo sẽ không xuất hiện một hồi phong ba.
" Hồi bẩm Bệ hạ, canh ô cốt kê còn rất nhiều, thần nữ căn bản còn chưa động qua. " Mộc Tịch Bắc đáp lời với Hoàng đế.
Hoàng đế gật đầu: " Như thế rất tốt, trẫm thật ra cũng không xin ngươi nhiều đâu, ngươi đi múc một chén đến cho Lương phi nương nương đi, tin tưởng ngươi cũng sẽ không để ý."
Mộc Tịch Bắc gật đầu nói: " Thần nữ lĩnh mệnh."
Mộc Tịch Bắc xoay người lui xuống, một đường đi trở về doanh trướng của mình, nhưng từ đầu đến cuối đều nghĩ không biết Tề gia đang đùa trò quỷ gì, có thể động tay chân trong chén thuốc, chính là hạ độc, mượn tay của nàng độc chết Lương phi, làm Hoàng đế giận lây sang nàng hoặc là tra xét việc này.
Đi một hồi, liền về tới doanh trướng, vừa mới vén rèm lên, lại bị một đôi đại thủ trực tiếp lôi qua.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc giật mình, nhấc tay liền muốn bẻ cổ tay, người kia khó khăn lắm mới tránh thoát, lại trở tay vặn ngược một cái, đem hai tay Mộc Tịch Bắc ấn chặt sau lưng, cả người lấn người đè lên, ngậm lấy đôi môi nhỏ xinh oánh nhuận kia.
" Ưm...." Mộc Tịch Bắc còn chưa kịp phản ứng, liền bị nam tử vừa hôn vừa giữ chặt, mang theo tia trừng phạt cùng chiếm hữu.
Mộc Tịch Bắc muốn né tránh, nhưng hai tay đều bị nam tử giam cầm ở sau lưng căn bản không dùng lực được, eo thì bị một đại thủ khác của nam tử ôm chặt, trốn tránh không được.
" Ưm... Ân. Cửu. Cửu Dạ... " Mộc Tịch Bắc giãy dụa mở miệng.
Nam nhân lại không rảnh để ý, chỉ tiếp tục truy tìm phần mềm mại kia, tùy ý dùng môi lưỡi của mình gặm nuốt, hận không thể nuốt luôn vào bụng.
Đến khi gương mặt của Mộc Tịch Bắc bị nghẹn đến đỏ bừng, gần như sắp không thở nổi, nam nhân mới thả lỏng miệng ra.
Mộc Tịch Bắc nhìn cặp mắt đen nhánh kia, hơi thở dồn dập, hai tay cũng bắt đầu giãy dụa: " Ân Cửu Dạ, buông tay."
Ân Cửu Dạ không có động tác, chỉ nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt, đôi môi bị mình cắn xé có chút sưng đỏ lại càng tản ra dụ hoặc trí mạng.
Mộc Tịch Bắc bị nhìn có chút run rẩy, không tự chủ co rụt về phía sau, Ân Cửu Dạ bình tĩnh cuống họng mở miệng nói: " Trốn cái gì?"
Mộc Tịch Bắc lập tức lộ ra một khuôn mặt tươi cười: " Không có gì."
Ân Cửu Dạ thả lỏng tay Mộc Tịch Bắc ra, thanh âm khàn khàn mở miệng nói: " Tối nay lại thu thập nàng."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tịch Bắc lập tức nhăn thành bánh bao, mếu máo, không có mở miệng, lại làm cho Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng giương lên khóe môi.
Đốt lửa một lần nữa, hâm nóng nồi canh, sau đó lấy một cái chén sứ ra, múc một muỗng nhỏ canh gà vào, lại đậy nắp lại.
Mộc Tịch Bắc cũng không vội vã đưa canh qua, mà là cẩn thận kiểm tra chén canh này có gì không đúng không, có bị người động tay động chân không.
Nhưng sau khi cẩn thận kiểm tra, lại phát hiện hết thảy đều không có vấn đề, điều này không khỏi làm Mộc Tịch Bắc đặt bát ở trên mặt bàn, bản thân ngồi ở một bên, không biết suy nghĩ cái gì.
Ân Cửu Dạ nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, sau đó mở miệng nói: " Bây giờ không có vấn đề, liền mang ý nghĩa lát nữa sẽ có vấn đề."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, cũng không trì hoãn nhiều thời gian, đầu tiên là múc một chén đầy bảy phần cho Lương phi, để ở một bên, sau đó lại múc thêm một chén nữa cho Ân Cửu Dạ, bưng cho Ân Cửu Dạ, bĩu môi: " Này, cho chàng bổ huyết."
Ân Cửu Dạ cũng không nhận liền, mà là nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, ánh mắt tĩnh mịch, nhìn đến khi vành tai của Mộc Tịch Bắc nóng lên: " Không uống thì đổ à."
Nói xong Mộc Tịch Bắc liền muốn đổ canh gà đi, Ân Cửu Dạ lại trực tiếp cầm lấy chén, ngửa đầu lưu loát một chén canh gà uống cái thấy đáy.
Trên mặt Mộc Tịch Bắc lộ ra một nụ cười, xoay người chuẩn bị mang chén kia tới cho Lương phi, liền muốn đi ra phía ngoài.
Nhưng Ân Cửu Dạ lại đứng tại chỗ không có động tác, Mộc Tịch Bắc cũng chỉ cho rằng hắn muốn tách mình ra rời đi, nên cũng không hỏi nhiều, nhưng ai biết trong chớp mắt nàng muốn nhấc lên màn cửa, Ân Cửu Dạ lại nghiền ngẫm mở miệng: " Nàng và Bạch Trúc quan hệ rất tốt?"
Mộc Tịch Bắc suýt nữa lảo đảo một cái, cái nam nhân này nghĩ thật là xa a.
Có điều cũng không trách Ân Cửu Dạ nghĩ sâu xa như vậy, dù sao tên đại thần kia vừa mới giải thích ô cốt kê rất trân quý, hôm nay trong số những con mồi chỉ có duy nhất Bạch Trúc săn được một con, nhưng lại tuỳ tiện cho Mộc Tịch Bắc, tuy rằng lúc ở trên đại điện Bạch Trúc đã nói ra lý do, nhưng hắn không tin.
" Cũng được, đôi bên có qua có lại mấy lần. " Mộc Tịch Bắc quay đầu về phía nam tử mở miệng.
Ân Cửu Dạ không lên tiếng nữa, Mộc Tịch Bắc liền cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Lúc trở lại địa điểm yến hội, không ít người đã men say là ngà, chỉ không biết là say thật hay là giả say, dù sao lăn lộn trên quan trường, có mấy người sẽ không nguỵ trang, tuy nhiên mặc kệ là say thật hay giả say, những nhân tinh này lại không có mấy ai bởi vì uống rượu mà phạm lỗi.
Ca múa đã đổi, vũ đạo mạnh mẽ vui sướng trước đó đã biến thành một màn vũ đạo rất nhu hòa yên tĩnh, vũ y màu lam nhạt điểm trường sa, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, từng thân ảnh uyển chuyển tựa như tiên tử dưới trăng, cơ hồ muốn bay đi, khiến cho người ta nhịn không được trong lòng khó nhịn.
Mộc Tịch Bắc từ bên cạnh bưng một chén canh gà đi đến trước điện: " Khởi bẩm Bệ hạ, canh gà đã hâm xong."
Hoàng đế gật gật đầu, lực chú ý dường như đang đặt ở trên màn vũ đạo tuyệt diệu, nên chỉ phất phất tay, một công công bên cạnh liền xuống dưới tiếp nhận canh gà trong tay Mộc Tịch Bắc, mà Mộc Tịch Bắc lại khẽ nâng hai mắt, nhìn chằm chằm động tác của công công này, nhìn xem có thể phát hiện ra manh mối gì không.
Nhưng công công này lại đưa lưng về phía Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp kết luận, công công bưng canh gà đến trước mặt Lương phi, liền do cung nữ tâm phúc bên cạnh Lương phi tiếp nhận, sau đó cung nữ kia lại xoay người dâng canh gà đến trước mặt Lương phi.
Lông mày Mộc Tịch Bắc cau lại, hai người kia đều đưa lưng về phía mình, mình căn bản không nhìn thấy động tác của hai người, nhưng thân là chủ nhân của chuyện này Lương phi tất nhiên sẽ nhìn chằm chằm chén canh gà này, thậm chí từ lúc Mộc Tịch Bắc bưng canh gà lên, ánh mắt Lương phi cũng đã từ trên vũ đạo thu lại, dù sao một đám nữ tử cũng không có gì hấp dẫn với Lương phi.
Như vậy trong hai người tiếp xúc qua chén canh, hiềm nghi của công công sẽ ít hơn nhiều, nhưng cũng không thể bài trừ.
Mộc Tịch Bắc trở lại bên cạnh Mộc Chính Đức, thấp giọng mở miệng nói: " Công công bưng canh gà là người của ai?"
Mộc Chính Đức nhẹ nhàng nhìn lướt qua, mở miệng nói: " Hoàng đế."
Mộc Tịch Bắc không lên tiếng nữa, nếu như là Tề gia thiết kế hãm hại mình, như vậy người động thủ sẽ là tỳ nữ kia, còn nếu là Hoàng đế muốn trừ bỏ mình, như vậy người động thủ sẽ chính là công công này.
Mộc Tịch Bắc cúi đầu tiếp tục suy tư, hôm nay Hoàng đế có định trừ bỏ nàng hay không đây, sau khi trái lo phải nghĩ, Mộc Tịch Bắc vẫn loại bỏ khả năng Hoàng đế sẽ ở sau lưng diệt trừ chính mình, dù sao giữ lại mình tương lai có thể tứ hôn, lôi kéo một quyền thần, mà bây giờ mình tồn tại cũng không sinh ra uy hϊế͙p͙ gì với ông ta, ngược lại sẽ còn trở mặt với Mộc Chính Đức, như vậy thật sự là không cần thiết.
Cho nên lần độc hại này không phải người khác, chỉ có người cung tỳ bên cạnh Lương phi kia, Mộc Tịch Bắc lại mở miệng hỏi Mộc Chính Đức: " Biết lai lịch của người cung tỳ kia không?"
Mộc Chính Đức nhìn cũng không nhìn trực tiếp mở miệng nói: " Rất bình thường."
Mộc tịch bắc nhíu lông mày, rất bình thường liền mang ý nghĩa là không bình thường, ý của Mộc Chính Đức nhất định là Tề gia đã dàn xếp xong một thân phận cho cung tỳ này rồi, cho nên mới sẽ rất bình thường, nếu không thời khắc thế này, Mộc Chính Đức sẽ không nói như vậy.
Mộc Tịch Bắc vẫn đang suy tư, tỳ nữ kia phải làm sao để hạ độc trong cự ly gần như vậy, mà còn không bị Lương phi phát giác đây?
Nghĩ đến đây, Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía Lương phi cùng tỳ nữ bên cạnh bà ta, bất động thanh sắc quan sát, tỳ nữ kia bưng canh gà để ở trước bàn Lương phi, liền thối lui đến sau lưng Lương phi, nhẹ nhàng đưa tay vén một sợi tóc rủ xuống ra sau tai.
Mà giờ khắc này, Lương phi đã cầm thìa, múc một muỗng nước canh đưa vào trong miệng, động tác nhu hòa, không nhanh không chậm, Mộc Tịch Bắc cũng không có ý ra tay tương trợ, mặc dù mục đích của người này là vì hãm hại nàng, nhưng cũng có khả năng muốn diệt trừ Lương phi, dù sao bây giờ gia thế của Lương phi cũng không kém, lại có thêm một hoàng tử, cái này sẽ sinh ra uy hϊế͙p͙ đối với hai người tranh đoạt hậu vị.
Trong hậu cung từ trước đến giờ chính là minh tranh ám đấu, âm mưu trùng điệp, ngươi hưởng thụ tôn vinh cùng địa vị mà người bên ngoài không được hưởng thụ, tự nhiên cũng phải trả giá đại giới mà người khác không cần phải trả, chịu đựng vất vả mà người khác không cần phải chịu đựng, nếu như ngươi không có bản lãnh, sau khi chết bởi tay người khác cũng chỉ là uổng công, dù sao trong hậu cung xưa nay sẽ không thiếu những người uổng mạng.
Mắt thấy Lương phi từng muỗng từng muỗng đưa canh gà vào trong miệng, đôi môi hơi tái nhợt khẽ mím lại, yết hầu khẽ động, canh gà cũng đã bị nuốt xuống, mà Lương phi cũng không biết là rất vừa ý với hương vị của canh gà, hay bởi vì biết canh gà này rất có ích cho thân thể của mình, cho nên liền khẩn cấp uống một hơi cạn sạch.
Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều bất động thanh sắc âm thầm quan sát người cung tỳ kia, nàng ta quả thật cũng không cô phụ kỳ vọng của Mộc Tịch Bắc, khi Lương phi cầm lấy thìa, đưa vào trong miệng, cung tỳ kia quả nhiên không kìm chế được nhìn thoáng qua, ngược lại tên thái giám trước đó căn bản không có một chút động tác, tựa như không có liên quan gì tới hắn.
Mà sau khi Lương phi dùng hết chén canh thuốc, cung tỳ kia quả nhiên lại liếc nhìn cái chén không một chút, sau đó mới im lặng cúi mắt xuống.
Mộc Tịch Bắc cũng thu hồi ánh mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Mà tam tử Tề gia Tề Tuấn nghiêng đầu, xoa xoa cằm, từ đầu đến cuối đều chú ý đến động tác của Mộc Tịch Bắc, đáng tiếc trên khuôn mặt hơi non nớt kia căn bản không thể nhìn ra thần sắc, nên hắn cũng không phán đoán được rốt cuộc Mộc Tịch Bắc có phát hiện ra có manh mối gì hay không.
Ánh mắt Ân Cửu Dạ từ đầu đến cuối cũng dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, dường như vẫn đang canh cánh trong lòng chuyện trước đó.
Một hàng cung nữ toàn thân màu hồng sen trên tay nâng một vò rượu dán giấy đỏ, nối đuôi nhau mà ra, phân biệt đổ rượu vào mỗi một chén rượu trên bàn, sau đó đặt vò rượu ở một góc bàn.
Tiết mục trên đài lại thay đổi, không còn là một đám nữ tử mảnh mai nữa, mà đã biến thành một đám hán tử nhanh nhẹn dũng mãnh, từng người để lộ thân trên, trên đầu cột dây đai màu đỏ, bên hông cũng buộc dây lụa đỏ, uy vũ hữu lực, tiếng trống vang lên từng hồi, vang vọng khắp núi rừng, bước chân của những hán tử liên tục nhảy từng bộ pháp Hùng Vũ hữu lực, bước chân rầm rầm tựa như đại địa đều run theo một cái.
Trong núi rừng ở xa xa chim thú kinh bay, rối rít chạy trốn, trong lúc nhất thời chọc cho Hoàng đế cười ha ha.
Mà An Nguyệt Hằng thì từ đầu đến cuối tựa như người vô hình ngồi ở một góc, nếu không phải địa vị hiển hách, sợ là không có người nào sẽ cho rằng người một thân thanh nhàn này sẽ là Nhϊế͙p͙ Chính Vương Tây La một tay che trời, con ngươi An Nguyệt Hằng cũng thỉnh thoảng dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, nghĩ đến lần này đến lượt Tề gia trừ bỏ nàng, đúng là có chút không đành lòng, nữ tử như vậy, thế gian vô song, nếu như có thể toàn tâm toàn ý trợ giúp chính mình thì tốt biết bao nhiêu, giống như là... Tịch Tình, vậy thì hắn sẽ bớt được không ít phiền phức.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự như Tịch Tình, quả thật là không thú vị, ngược lại sẽ không làm hắn hứng thú như vậy, chỉ là bây giờ nhìn tư thế của Mộc Tịch Bắc, dường như càng có khuynh hướng nghiêng về phía Lục hoàng tử mới lột xác kia.
An Nguyệt Hằng cầm vò rượu lên tự rót cho mình một chén rượu, hình như có chút phiền muộn, rượu trong suốt đổ ra ngoài, lan ra trên bàn, nổi bật dưới ánh nến, mơ hồ phản chiếu ra khuôn mặt của An Nguyệt Hằng.
Một năm qua thế lực của An Nguyệt Hằng không biết hao tổn bao nhiêu, minh ám, quả thực có một phần ba, hắn luôn cảm thấy có một bàn tay vô hình đang điều khiển hết thảy, từng bước một hủy diệt hắn, chỉ là. Bàn tay này sẽ là ai?
An Nguyệt Hằng lại uống một hơi cạn sạch, nhớ tới người kia một năm qua luôn biểu hiện bất mãn với mình, thậm chí là uy hϊế͙p͙, hơi hơi buồn bực một tay đập mạnh chén rượu xuống mặt bàn, nhưng phần phiền muộn mê ly trong mắt cũng đã không còn, mà thay vào đó là ôn nhuận cùng trầm ổn như trước.
Ngay lúc mọi người ở đây còn đang vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Lương phi đột nhiên phun ra máu tươi, kịch liệt run rẩy, hai mắt cơ hồ muốn lồi ra, trừng căng tròn, một tay vươn về phía Hoàng đế, dường như đang muốn bắt lấy cái gì đó.
" A! " Có lẽ hình ảnh của Lương phi có chút quá thê thảm, không ít người truyền đến từng tiếng thét chói tai, không ít người bên cạnh Lương phi đều rối rít lui về phía sau.
Mà mọi người ngồi ở dưới đài cũng nhao nhao đứng dậy, tiếng trống như sấm và nhạc khúc vui vẻ cũng đều ngừng lại, trong lúc nhất thời vạn vật yên tĩnh.
Cả người Lương phi trượt khỏi ghế, té xuống trên đất, khóe miệng còn chảy một dòng đỏ tươi, nhìn khá kinh dị.
Hoàng đế lập tức từ trên ghế đi lên, mấy vị phi tử bên người cũng đều đứng dậy, đứng ở một bên, nhìn mọi chuyện đột nhiên xảy ra.
Hoàng đế sải bước đi đến trước mặt Lương phi, mở miệng gọi: " Lương phi, Lương phi!"
Duỗi ra ngón tay thăm dò hơi thở của Lương phi, cũng đã không còn hô hấp, Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt hai mắt Lương phi, lập tức cả giận nói: " Thái y đâu, thái y đâu, thái y đều chết cả rồi sao!"
Ở trong lửa giận của Hoàng đế, mấy tên thái y lập tức lăn đến trước mắt mọi người, hoang mang rối loạn quỳ xuống.
" Còn không mau nhìn xem Lương phi xảy ra chuyện gì! "
" Vâng, Vâng... Chúng thần lĩnh mệnh."
Lấy Lương phi và Hoàng đế làm trung tâm, mọi người tạo thành một vòng tròn lớn, trong trong ngoài ngoài thật nhiều tầng, Mộc Tịch Bắc đứng ở phía ngoài cùng, mắt lạnh nhìn, cũng không tiến lên tham gia náo nhiệt.
Tề Tuấn thấy vậy đi tới mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: " Vĩnh Dạ quận chúa không tò mò sao?"
Mộc Chính Đức thấy vậy chắn ở trước người Mộc Tịch Bắc, hé ra một khuôn mặt tươi cười mở miệng nói với Tề Tuấn: " Bắc Bắc chúng ta nhát gan, làm sao có thể so với Tề Tam công tử, Tề Tam công tử thế nhưng có thể tay không bắt hổ, lại có năng lực ra trận giết địch, văn có thể đoạt trạng, võ có thể đoạt nhất."
Tề Tuấn cười nhạo một tiếng: " Tướng gia thật sự giỏi ăn nói, người không biết còn tưởng rằng Tề tam ta là Văn Khúc tinh hạ phàm đâu."
Mộc Chính Đức cũng không phủ nhận: " Làm sao có thể lấy người để đoán định, Tề Tam công tử tự hiểu là được, thật sự là khiến cho lão nhân ta bội phục sát đất."
Tề Tuấn ngược lại cũng không phiền muộn Mộc Chính Đức nói nhăng nói cuội, Mộc Tịch Bắc trong lúc nhất thời cũng không biết mục đích Mộc Chính Đức làm như vậy là cái gì, có điều đoán chừng nếu như biết nàng cũng sẽ phun máu ba lần.
Ánh mắt Mộc Chính Đức thỉnh thoảng nhìn về phía Ân Cửu Dạ ở trong bóng tối, nhưng trong lòng thì nói, nếu như lại để cho Tề Tuấn nói thêm vài câu với Mộc Tịch Bắc, thì miệng của khuê nữ ông sợ là đừng có muốn nữa, Mộc Chính Đức oán niệm nhìn lướt qua đôi môi sưng đỏ của Mộc Tịch Bắc.
Mà giờ khắc này, thái y đã kiểm tra ra kết quả, run rẩy mở miệng nói với Hoàng đế: " Khởi bẩm bệ hạ... Lương phi nương nương đây là trúng độc, vẫn là ăn vào một ít kịch độc Tức Tử..."
Hoàng đế vỗ bàn cái rầm, đập vào cái bàn mà Lương phi ngồi lúc trước, mấy thứ trên bàn bị ngã không ít, đủ để thấy lực đạo của Hoàng đế cực lớn, dù sao giết người ở dưới mí mắt Hoàng đế, thật sự là có chút làm cho Hoàng đế khó xử.
" Tra cho trẫm! Nhất định phải tra ra Lương phi rốt cuộc vì sao trúng độc, lại trúng độc như thế nào!"
Mấy tên thái y lập tức vây quanh bàn trà Lương phi, bắt đầu cẩn thận kiểm tra mỗi một món đồ để trên bàn Lương phi, từ đồ ăn đến dụng cụ đầy đủ mọi thứ, ngược lại tốn không ít thời gian.
Mấy tên thái y bối rối lau lau mồ hôi trên trán, mà trong đó cũng có người của Mộc Chính Đức, liền âm thầm đưa ánh mắt về phía Mộc Chính Đức, dường như truyền đạt điều gì đó với ông.
Mộc Chính Đức đầu tiên là gật gật đầu với người kia, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc bình tĩnh không dao động, không có mở miệng.
Mấy tên thái y quỳ xuống, người cầm đầu nơm nớp lo sợ mở miệng nói: " Hồi bẩm Bệ hạ... Độc của Lương phi nương nương... Lương phi nương nương... Đến từ... Đến từ..."
Hoàng đế không chịu nổi thái y phun ra nuốt vào, một cước đá vào trên vai thái y, bản thân cũng lảo đảo một cái, không có đứng vững: " Có nói ra không, nếu không nói lập tức cút ngay ra ngoài! "
Thái y kia bị đạp một cái ngược lại bình tĩnh, vội vàng mở miệng nói: " Đến từ canh ô cốt kê mà Vĩnh Dạ quận chúa đưa tới!"
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, người ngăn ở phía trước thậm chí đều tách ra một đường.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Đỡ trán.... Cầu dụ dỗ cầu dụ dỗ, ta tịch mịch, các em gái thơm thơm mềm mềm thỏa thích đến dụ dỗ ta đi ~ Đổi lại ta bắt các ngươi, ta đi dụ dỗ các ngươi... Grừ grừ grừ