Ta cũng chẳng để ý y nghĩ thế nào, kéo y dậy, chỉ không trung nói: “Hoàn công tử xinh đẹp! Ngươi nói, Ngưu Lang Chức Nữ có phải là đang gặp nhau hay không?” Hoàn Nhã Văn đứng bên cạnh ta, vẻ mặt vẫn ngẩn ngơ. Ta ôm đầu y, nhìn khuôn mặt đường nét hoàn mỹ, lộ ra vẻ tươi cười dâm loạn như ác ôn: “Tiểu mỹ nhân, người thích ngươi thật nhiều! Hai đại mỹ nữ cãi nhau vì ngươi, ngươi kiêu ngạo lắm nhỉ! Trong đó một người còn là tiểu công chúa mỹ lệ muốn cùng ngươi đón Thất Tịch đấy!”
Hoàn Nhã Văn hơi đỏ mặt, nói: “Ta chỉ thích ngươi, Thất Tịch cũng chỉ muốn đón với ngươi.” Ta nói: “Bớt giở trò này đi, ngươi lừa ai chứ!” Mặt y vẫn đỏ ửng: “Ta nói đều là thật… Ta có việc muốn nói với ngươi.” Ta si si cười nói: “Ngươi nói đi.” Y nói: “Kỳ thật Tần Ấn Nguyệt…”
“Ta không muốn nghe!” Y còn chưa nói xong, ta đã cắt ngang, “Đừng nói với ta, huynh đệ của ta là Phỉ Liêm Huyết Vương, y không phải!!” Hoàn Nhã Văn thấy ta hoàn toàn không có ý phối hợp, cũng không nói gì nữa. Ta quay quanh y, quay đến đau đầu mới dừng lại. Ta ôm lấy y từ phía sau, mặt cọ lung tung trên lưng y: “Nhã Văn, ngươi thật là đẹp, may mà ngươi không sao, nếu không chẳng biết ta phải buồn cỡ nào… đến đây… ta nhớ ngươi muốn chết!” Vừa nói còn vừa mê đắm đưa tay cởi vạt áo của y, chân cũng không an phận mà cọ xát bừa bãi trên người y.
Hoàn Nhã Văn kinh hãi, vội vàng giãy giụa nói: “Ôn công tử, đừng, đừng như vậy…” Ta cười xấu xa: “Nhã Văn, ngươi lúc ấy ở trên vách núi không phải gọi ta là ‘Thái’ sao? Ôn công tử Ôn công tử, làm bộ nghiêm trang như vậy có ý tứ gì? Ê ê, đừng lộn xộn… để chúng ta thân thiết một chút đi!” Tư duy của ta càng lúc càng hỗn loạn, bản thân cũng chẳng rõ mình đang làm gì, cứ như thể lúc này linh hồn trong thân thể ta đã không phải là của bản thân nữa.
Hoàn Nhã Văn vùng thoát khỏi ta, lui liền mấy bước, cả thanh âm cũng biến thành hơi run rẩy: “Ngươi bình tĩnh một chút, đừng làm chuyện khiến bản thân hối hận.” Ta căn bản không để ý tới y, bổ nhào lên người y, tiếp tục cọ tới cọ lui trên người y: “Ngươi không phải thích ta sao, vậy ngươi nên rất muốn ta mới đúng… hì hì…” Miệng ta nhất thời không thể tự mình khống chế, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ ngươi thích Nghê Thường? Chẳng lẽ ta không đẹp như nàng sao?” Hoàn Nhã Văn thoạt tiên sửng sốt, sau đó ôn nhu nói: “Không, ta không thích nàng. Ngươi đẹp hơn nàng nhiều.” Nghe câu này, ta vừa lòng dị thường mà nở nụ cười, bĩu môi làm nũng: “Nhã Văn, nào, hôn ta đi…” Y cắn cắn môi như là đang cực lực khống chế hành động của mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhẫn được.
Y cúi đầu xuống, hôn ta hết sức dịu dàng, y có lẽ chỉ muốn lướt qua rồi dừng, lại bị ta ngậm lấy môi dưới. Ta ôm chặt lấy y, đầu lưỡi trượt vào miệng y. Một cơn tê dại chảy qua lưng, cả người đều dán lên người y. Hai tay y ôm lấy hông ta, động tác nhẹ đến mức tưởng như lông vũ lướt qua. Hai bàn tay ta hơi cong vào, dán trước ngực y, tim y đập rất nhanh.
Y bế ngang ta lên, đi vào một đình nghỉ mát không xa. Ta ngẩng đầu nhìn mặt y, nở nụ cười ngọt ngào, lại tựa đầu lên vai y. Y thả ta ngồi trên lan can, bản thân lại đứng trước mặt ta không nhúc nhích. Đêm dài vắng vẻ, nơi này nhìn đi không thấy một hộ, trong đình nghỉ mát nhỏ hẹp, chỉ có hai người chúng ta, tình cảnh đột nhiên trở nên hơi xấu hổ.
Ta ôm lấy cổ y, để trán y cụng ngược trán ta, ngưng mắt nhìn đôi mắt y, nhẹ giọng nói: “Tiếp tục.” Y hơi vươn ra trước, hôn ta, tháo dây lưng của ta, hai tay đặt lên phân thân của ta, khi nhẹ khi nặng mà vuốt ve. Toàn thân ta không khỏi run rẩy ngả về trước, đôi tay ôm cổ y cũng càng thêm dùng sức. Khoái cảm dưới thân từng đợt nối tiếp mà đến, ta nhất thời không ẩn nhẫn được, khe khẽ rên rỉ ra tiếng, phát tiết dục vọng của mình.
Ta toàn thân tựa như hư thoát mà xụi lơ trong lòng y, nghỉ ngơi giây lát, ngẩng đầu nhìn y, vừa vặn chạm đến ánh mắt tràn ngập yêu thương. Đôi mắt hơi mông lung kia làm ta không khỏi cảm thấy thần hồn điên đảo, trốn khỏi ánh mắt y. Y tách hai chân ta ra, đặt bên hông. Tim ta đột nhiên đập cực nhanh, thình lình ý thức được mình đang làm chuyện gì… Người hiện tại ôm ta là Hoàn Nhã Văn. Còn chưa kịp suy nghĩ gì khác, dưới thân đã đau đớn một trận.
Ta khẽ rên một tiếng, kế đó sờ sờ má y, đôi mắt sương mù mông lung nhìn y, thấp giọng nói: “Hơi đau… nhẹ chút.” Hoàn Nhã Văn hơi đỏ mặt, dừng trong thân thể ta không dám động. Ta âm thầm cảm thấy buồn cười, xem ra Hoàn Nhã Văn thật sự là một xử nam. Cũng không biết phải làm sao nói cho y biết, chỉ đành ôm lấy hông y, dùng sức ấn vào trong cơ thể mình. Mặt y trở nên càng đỏ, cẩn thận luật động trong cơ thể ta, động tác cực nhẹ, giống như hơi dùng lực một chút là ta sẽ bị bóp nát vậy. Ta vùi mặt vào lòng y, ôm y gắt gao, thân thể không khống chế được mà co rút, hô hấp dồn dập nóng rực, theo động tác của y mà đong đưa thân thể. Chưa bao lâu, y đẩy nhanh tốc độ, đột nhiên phóng thích ái dục trong cơ thể ta.
Thật sự là xử nam, xong việc nhanh như vậy. Một khi mình có ý nghĩ như vậy rồi, ta không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, mình còn chưa từng thượng nam nhân nào, ngay cả nữ nhân cũng không, khả năng nếu ta và y thật sự đổi vị trí, phỏng chừng thời gian kéo dài tối đa chỉ bằng một nửa y.
Ta đang nghĩ ngợi lung tung, thân thể lại đột nhiên bay lên, vội vàng chuyển mắt nhìn, mới phát hiện là Hoàn Nhã Văn cõng ta lên. Ta cuống quýt hỏi: “Ngươi làm gì thế?” Y nói: “Cõng ngươi về.” Ta hơi tức giận: “Thả ta xuống, ta tự biết đi.” Y cõng ta tiếp tục tiến bước, không hề có ý tứ buông ra, ta thầm nghĩ sao y cũng trở nên ngang ngược như vậy, lại nghe y nói: “Ngươi uống nhiều, lại vừa làm xong… loại sự tình này, ta sợ ngươi đi sẽ mệt.” Lòng ta hơi hoảng, cảm giác kinh ngạc kia lại nháy mắt chuyển biến thành một loại cảm động xâm nhập cốt tủy, ta ôm lấy cổ y, tựa đầu lên đầu y, mặt nhẹ nhàng cọ xát tóc y: “Rất thích ngươi… Ta vẫn đều thích ngươi, thích đến mức tim cũng đau…”
Ta mới vừa nói xong câu này, mặt bỗng trở nên đỏ bừng. Ta… đã nói gì?
Hoàn Nhã Văn không nói gì, ta không nhìn thấy biểu cảm của y, chỉ biết lúc nghe thấy câu này toàn thân y đều cương một chút. Ta ở trên lưng y lắc lư lung tung, vô lại nói: “Ngươi đi nhanh chút, nhanh lên nhanh lên!” Y mới bước nhanh hơn.
Hình như ta ngủ thiếp đi dọc đường. Lúc tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong phòng mình. Ngọn nến trong phòng đã tắt. Nhất thời cảm thấy thật kỳ quái, mình uống nhiều rượu như vậy, lại tỉnh nhanh đến thế.
Ta xốc chăn xuống giường, đi ra ngoài cửa. Dọc theo hành lang đi một đoạn, phát hiện đầu mình vẫn xây xây xẩm xẩm, tâm tình hơi nôn nóng, liền lớn tiếng hát rống lên: “Ta có một con lừa nhỏ chưa bao giờ cưỡi, một ngày kia tâm huyết dâng trào cưỡi nó đi chợ…”
“Ôn Thái?!” Một tiếng gọi cắt ngang. Ta nhìn qua nơi thanh âm kia truyền đến, thì ra là Cửu Linh. Ta cười hì hì hỏi: “Nha đầu Cửu Linh, công tử bảo bối của các ngươi đâu?” Cửu Linh ngạc nhiên nhìn ta, hỏi: “Công tử y đang ở sương phòng đông… Ngươi đã uống rượu?” Ta si si cười nói: “Sương phòng đông…” Sau đó chạy tới sương phòng đông. Cửu Linh phía sau đang kêu gì, ta cũng không nghe rõ lắm, ước chừng nghe thấy nàng đang nói: “Đừng đi, công tử đang…”
Ta lúc này mới phát hiện mình chưa bao giờ đi hết Bích Hoa trạch, vô luận làm chuyện gì đều là trong phòng mình, cho nên lần mò nửa ngày, mới tìm được sương phòng đông. Ta rốt cuộc biết vì sao Cửu Linh không cho ta đến nơi này.
Thì ra sương phòng đông là phòng tắm.
Ta rón rén đẩy cửa ra một khe nhỏ, hơi nóng bên trong thoáng cái hất vào mặt, khói mù lượn lờ, loáng thoáng có thể nhìn thấy Hoàn Nhã Văn đang ngâm mình trong thùng gỗ, mái tóc xõa tung nổi trên mặt nước, trên vai bám rất nhiều bọt nước, y nhoài lên bên cạnh thùng, cằm để lên cánh tay mình, dường như đang suy xét điều gì. Ta đang tính toán phải làm thế nào để dọa y nhảy dựng, lại nghe thấy thanh âm ôn nhu của y quanh quẩn trong phòng tắm: “Là Cửu Linh sao?” Y cư nhiên phát hiện ta. Nhưng ta không trả lời. Đợi một hồi, thấy ta không nói, y lại bảo: “Ta tự mình mang theo quần áo, giờ không còn sớm nữa, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Ta một cước đá văng cửa phòng, dọa Hoàn Nhã Văn bên trong toàn thân kéo căng một chút.
Ta cười to càn rỡ nói: “Hì hì hì hì, Nhã Văn! Ta đến bồi ngươi tắm uyên ương!” Hoàn Nhã Văn vừa thấy ta, bộ phận trên người vốn lộ bên ngoài toàn bộ ngâm xuống nước. Ta đi qua, nhìn y vẻ đáng khinh: “Sao, nếu người tới là Cửu Linh ngươi không tị hiềm, ta vừa đến là ngươi như thể nhìn thấy tặc hái hoa?” Hoàn Nhã Văn nhìn xuống nước, hàng mi dài theo mí mắt khép lại, chậm rãi nói: “Ta cho là ngươi đang ngủ… mới đi tắm rửa, ngươi ra ngoài trước chờ ta một chút, ta lập tức ra ngay.”
Ta thò tay xuống nước khuấy tới khuấy lui, không tập trung mà nói: “Ngươi ra làm gì?” Y thoáng giật mình: “Không phải ngươi tìm ta có việc sao?” Ta khinh thường nói: “Xì, ai tìm ngươi có việc? Chỉ là ta cũng muốn tắm.” Hoàn Nhã Văn nói: “Được, ta đi nói với Cửu Linh, bảo nàng nấu nước cho ngươi.” Tay ta trượt lên bờ vai gầy guộc của y, ma sát nhẹ nhàng. Ta cười gian nói: “Ta tắm cùng với ngươi.” Hoàn Nhã Văn lăng lăng nhìn ta, đôi mắt nhu mị kia chớp hồi lâu, nét đỏ ửng mới dần dần nổi lên khuôn mặt trái xoan thanh tú: “Việc này… ta…”
Ta nghĩ, nếu người nghe thấy câu này là Lộng Ngọc, nhất định sẽ cười xấu xa kéo ta xuống nước, chỉ sợ đến lúc đó người không nói nên lời chính là ta – không, ta khẳng định không có khả năng nói lời kiểu này với Lộng Ngọc. Cũng chỉ có Hoàn Nhã Văn mới ngượng ngùng thành thế này. Ta hất đôi giày ngắn đang lê sang bên cạnh, bỗng nhảy ùm xuống thùng.
Nhất thời bọt nước tung tóe, cả phòng rối thành một nùi. Ta bất mãn nói: “Trên người ghê tởm chết được…” Hoàn Nhã Văn còn tưởng rằng ta đang nói y, nói với ta vẻ xin lỗi: “Xin lỗi… ngươi nên ra ngoài đi, ta lấy quần áo cho ngươi, ngươi làm thế này sẽ bị cảm mất.”
“Ta nói là quần áo bị ướt, trên người không thoải mái, không nói ngươi.” Ta tùy tiện kéo kéo quần áo của mình, nhưng không làm sao kéo xuống được, chỉ đành nhụt chí tựa lên thành thùng mà ngồi xổm. Hoàn Nhã Văn vươn tay, cẩn thận giúp ta cởi vạt áo, ánh mắt lại vẫn không dám nhìn lên mặt ta: “Uống rượu xong tắm rửa không tốt với thân thể, sẽ chóng mặt, ngươi tắm mau một chút, để tránh lát nữa ngất đi.” Y cởi quần áo của ta đặt bên thùng, liền cầm lấy cái gáo bên cạnh, múc chút nước giội lên người ta. Ta phàn nàn: “Chân ta mỏi, ngồi xổm mệt quá.” Hoàn Nhã Văn nói: “Trong thùng này vốn chỉ có một chỗ ngồi. Ta nhường ngươi, ngươi ngồi chỗ ta đi.” Ta nhìn y chằm chằm cả buổi, cười nói: “Nhã Văn, da ngươi đẹp thật.” Hoàn Nhã Văn kinh ngạc nhìn ta, mù mờ nói: “Ngươi say rồi…”
Ta mỉm cười, nhào đến ôm cổ y, lại bắn lên rất nhiều bọt nước: “Da trên người ngươi cũng rất tuyệt, trơn nhẵn, hệt như cá chạch vậy.” Hoàn Nhã Văn vẻ mặt nghi vấn nhìn ta: “… Cá chạch?” Ta cười: “Hoàn công tử xinh đẹp.” Hoàn Nhã Văn nói: “Thái… ngươi thật sự say rồi, mau mau tắm đi.” Ta phồng má, làm thanh âm mơ hồ nói: “Không thoải mái.” Y dường như không nghe rõ, vẫn là vẻ mặt không hiểu: “Sao vậy?” Ta nhìn xuống nước, lẩm bẩm như độc thoại: “Phía dưới có thứ cấn ta khó chịu quá.” Mặt Hoàn Nhã Văn lại thoắt cái đỏ ửng: “Ngươi… ngươi đi ra ngoài được không?” Ta chơi xấu: “Không được.” Vừa nói còn vừa vặn vẹo. Hoàn Nhã Văn hô hấp thật sâu vài lần, liền nhẹ tay nhẹ chân mà khe khẽ chà lau trên người ta. Ta nhìn bộ dáng kìm nén đó đủ kiểu đó của y, cảm thấy cực kỳ thú vị, nhân y chưa chuẩn bị nắm cằm y mà hôn nghiến lấy.
Hơi nước lơ lửng trong không khí, bao vây chúng ta, ấm áp mà lại ướt át. Ánh nến nhàn nhạt nhuộm đẫm những sương mù đó thành màu vàng kim, che lấp ánh trăng như đĩa ngọc ngoài cửa sổ.
Tay Hoàn Nhã Văn đặt lên hông ta, đôi tay đang ôm ta dần dần bắt đầu dùng sức. Sau một nụ hôn đau đớn triền miên, y ôm ta lên, tách hai chân ta ra, đặt hai bên đùi y, đôi tay ôm dưới nách ta trượt đến bên hông, lơ đãng ma sát da ta, ta cố gắng ức chế trống ngực, phối hợp với y mà ngồi xuống. Một chút đau đớn cùng cảm giác khó chịu dị vật tiến vào thân thể làm ta không khỏi khe khẽ nức nở ra tiếng, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn. Ta yếu ớt nói: “Nhã… đau… ngươi động một chút.”
Y ôm lấy hông ta, đẩy vào càng sâu hơn một chút, ở trong cơ thể ta chậm rãi đẩy vào rút ra, rất nhanh chóng cảm giác không thích ứng liền lui đi, nhưng vẫn có chút đau đớn. Hoàn Nhã Văn cúi đầu xuống nhẹ nhàng cắn điểm đột khởi trước ngực ta, ta rên khẽ một tiếng, người run nhè nhẹ, càng thêm dùng sức ôm lấy đầu y. Y ra vào trong cơ thể ta càng nhanh chóng, ma sát giữa thân thể cùng sóng nước đánh vào nhau phát ra tiếng vang có tiết tấu, nhất thời ta chỉ cảm thấy loại sung sướng kèm theo đau đớn không cách nào tiếp nhận đó quấy nhiễu trong hậu đình, ta thở dốc dồn dập, cơ hồ đã không cách nào nói ra một câu đầy đủ: “Ô… ngươi… đau quá… đau…”
Trên trán Hoàn Nhã Văn đã rướm mồ hôi lấm tấm, đôi mắt mông lung như sương mù lơ lửng trong không khí kia, động tác của y chậm hơn một chút, dùng đôi tay thanh mảnh trắng nõn vuốt ve má ta, ôn nhu nói: “Ta làm ngươi đau?” Thấy y nhẫn nại kiềm chế dục vọng của mình như thế, trong lòng ta không khỏi hơi cảm động, dùng sức lắc lắc đầu. Y giống như được cổ vũ, vén mái tóc ướt mem của ta ra sau tai, kề đến hôn miệng ta, hoạt động dưới thân lại biến thành kịch liệt hẳn lên.
Qua một lúc, khoái cảm đột phá cực hạn đã phá tan lý trí cùng đau đớn của ta, hậu huyệt bắt đầu co rút, y ôm ta gắt gao vào lòng, dưới thân truyền đến từng trận xung kích, hai người cùng nhau bay lên mây xanh cực lạc.
Đêm Thất Tịch, ngân hà sáng lấp lánh như những hạt cát rắc qua cửu thiên tối đen, xuyên qua không trung nam bắc, chiếu sáng khuôn mặt vô số đôi bích nhân si tình chốn phàm gian.
Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyền hận, ngân Hán điều điều ám độ. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố Thước kiều quy lộ. Lưỡng tình nhược thị cửu trường thời, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.*
Lộng Ngọc, ngươi có biết, ta chờ đợi một ngày kia ngươi có thể đem tâm chia cho ta một chút như vậy, nhưng lý tưởng của ta thật sự cách ta quá xa, cuối cùng chúng ta định trước là phải lỡ mất.
Ta ngẩng đầu nhìn lên tinh không, trông thấy một ngôi sao sáng ngời lóng lánh nhất. Đó là ánh mắt ôn nhu của Nhã Văn, cũng là giọt lệ xót xa của Lộng Ngọc.
Ánh dương thấu vào từ cửa sổ, ta híp mắt nhìn ra bên ngoài, thái dương treo cao, đại khái đã qua giờ ngọ. Một mùi thơm thoang thoảng như có như không bay vào phòng, nhu hòa thanh đạm, nghĩ lại, mới phát hiện thời tiết này đã là cuối hạ đầu thu, quế tử nguyệt trung lạc, thiên hương vân ngoại phiêu**. Trong viện đã có mấy hạ nhân quét dọn, hai tỳ nữ bưng nguyệt lân hương đi đến đại đường, từng tốp tơ lụa màu xanh da trời dáng người thướt tha yêu kiều, cành hoa rung rung. Lâu lắm rồi không thấy Bích Hoa trạch tràn ngập sinh cơ như vậy, những người tản đi đều đã trở lại.
Ta ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy hạ thể của mình dường như được quấn một thứ hơi lạnh. Ta đưa tay sờ thử, mới phát hiện là một chút thuốc mỡ màu trắng, hiển nhiên là dùng trị liệu vết thương trong hậu huyệt. Ta ngơ ngác nhìn thuốc kia cả buổi, máu trên mặt nháy mắt chảy xuống dưới thân. Ta đã làm chuyện gì… Tuy rằng đêm trước ta uống rất nhiều rượu, nhưng người say rượu tỉnh táo, tất cả chi tiết ta nhớ không sai chút nào. Ta lại tùy tiện chòng ghẹo Hoàn Nhã Văn, còn dụ dỗ y thượng ta, điên điên khùng khùng nói nhiều những lời dâm đãng thấp hèn như vậy, bảo y hôn ta, bảo y…
Đây… đây còn là ta sao?! Chẳng lẽ đây là bản tính của ta? Mặt ta thoắt đỏ thoắt trắng, đầu vang ong ong. Ta về sau nên lấy mặt mũi nào đi gặp y?
Ta xuống giường, láng máng nghe thấy trong viện truyền đến tiếng hài đồng cười đùa, đẩy cửa ra, mới phát hiện là hai đồng tử một nam một nữ đang tán gẫu, nam hài kia hình như là thư đồng của Hoàn Nhã Văn, nữ hài chỉ ngẫu nhiên gặp qua.
Chỉ nghe thấy nam đồng kia nghiêm túc nói với nữ đồng kia: “Nhã Văn, ta đã nói rồi bao nhiêu lần rồi, chúng ta là huynh đệ, lại chẳng phải phụ tử. Đệ đối đãi ta, không cần câu nệ như vậy.” Nữ đồng xấu hổ nhỏ giọng đáp: “Vâng, Nhã Văn cẩn tuân ca ca dạy bảo.” Nam đồng kia cả giận nói: “Ta nói cho đệ, đệ cũng không hiểu. Thật là không chịu nổi đệ nữa.” Ngược lại cười xấu xa nói: “Ca ca mấy hôm trước đi thanh lâu nhìn đôi chút, hôm nào huynh đệ chúng ta cùng đi, đệ nói được không?” Nữ đồng thì vẻ mặt chính nghĩa nghiêm nghị, nói: “Ca, không ổn, không ổn đâu. Sao huynh có thể đến nơi như thế-” Nói tới đây, liền không nhịn được bật cười, nam đồng thấy thế cũng cười ha ha theo.
Ta nhất thời không hiểu họ đang nói gì lắm, lại nghe thấy nữ đồng kia thở dài nói: “Đáng tiếc đại công tử hiện tại không còn, ta cũng chỉ nhớ được những việc này…” Nam đồng nhíu mày suy nghĩ một chút, đột nhiên cười: “Hì hì, đại công tử không có mặt, nhưng lại thêm một người.” Nữ đồng cũng hiểu ý mà cười như phát hiện bảo bối gì: “A, ngươi nói là…” Nam đồng gật gật đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ ôn nhu, nói: “Ôn công tử, ngươi mặc quần áo ít như vậy, sợ là sẽ trúng phong hàn, ta lo lắng cho thân thể ngươi…” Thần thái cùng biểu cảm lại có vài phần tương tự Hoàn Nhã Văn, nhưng bắt chước như vậy, cứ cảm thấy có chút kỳ quái.
Ta đang cảm thấy kinh ngạc, lại nhìn thấy nữ đồng kia nhíu mày gắt gao, không kiên nhẫn nói: “Ngươi cách xa ta một chút, ta nhìn thấy ngươi là tâm tình không tốt, đều là lỗi của ngươi! Đều là lỗi của ngươi!” Câu “Đều là lỗi của ngươi” cuối cùng kia, cơ hồ đã là rít lên, tiểu cô nương bắt chước không giống lắm, có vài phần cảm giác làm bộ làm tịch, nhưng bộ dáng ngang ngược tráo trở kia, khiến người ta nhìn mà phát ghét.
Ta nhất thời như bị giáng một gậy ngay đầu, nhớ tới thái độ của ta với Hoàn Nhã Văn bình thường dường như đích xác là như vậy, trong lòng lại cảm thấy có lỗi với y. Nam đồng kia lại là vẻ mặt bị thương, ảm đạm nói: “Ngươi đã không muốn gặp ta, thế ta đi là được.” Nói xong liền quay người đi, ngồi trên một chiếc ghế đá, dùng tay chống cằm, xem ra là đã thất thần. Nữ đồng kia đi đến bên cạnh y, lại đổi thành khẩu khí thập phần lo lắng: “Công tử… người có khỏe không?” Nam đồng khe khẽ thở dài, khoát tay: “Cửu Linh, ngươi đi xuống đi, tâm tình ta không tốt lắm, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng, Cửu Linh bây giờ sẽ đi bẩm báo công tử, để y cân nhắc đưa hai ngươi đến đoàn kịch.” Người đáp lời không phải nữ đồng kia, lại là bản thân Cửu Linh. Nam đồng quýnh lên, từ trên ghế nhảy dựng lên, cùng nữ đồng nhìn nhau, rồi nói với vẻ mặt như khóc tang: “Cửu Linh tỷ tỷ, chúng ta sai rồi!” Cửu Linh cười nói: “Không không, các ngươi học tốt như vậy, không làm con hát thì quá đáng tiếc. Ngay cả bộ dáng của đại công tử các ngươi cũng bắt chước giống như đúc.” Nữ đồng cầu xin: “Cửu Linh tỷ tỷ, chúng ta sai rồi…” Giống như chỉ biết nói câu này. Nhưng sắc mặt Cửu Linh vẫn thập phần khó coi: “Các ngươi đi theo ta!” Sau đó đi đến hậu hoa viên. Hai tiểu đồng phẫn nộ đi theo đuôi.
Ta đóng cửa phòng, một lần nữa ngồi lên giường, hồi tưởng bộ dáng hai hài tử bắt chước ta và Hoàn Nhã Văn đối thoại vừa nãy. Thì ra bình thường trong lúc không để ý ta đã thương tổn y rồi, nhưng y chưa bao giờ oán giận ta. Thậm chí nhắc cũng chưa từng.
Vừa nghĩ đến đêm qua mình không ngừng kêu đau, ta không khỏi ôm đầu, nhất thời chỉ cảm thấy vạn phần khó kham. Ta phát hiện mình thật sự là người được một tấc lại muốn tiến một thước, Hoàn Nhã Văn đối đãi ta ôn nhu như thế, nhưng ta vẫn tùy hứng làm nũng, muốn nhìn thấy y hoảng hốt sốt ruột ôm ta vào lòng. Xem ra ta thật sự là thiếu tình yêu quá mức, mới biến thành bất bình thường như thế.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng. Ta không cần nghĩ ngợi nói ngay: “Mời vào.” Kết quả người tiến vào chính là Hoàn Nhã Văn. Ta nhất thời luống cuống tay chân không biết nên như thế nào cho phải, nhanh chóng vùi mặt vào đệm chăn, như con đà điểu cắm xuống đất trốn tránh hiện thực. Ta đang cân nhắc nên nói gì, lại nghe Hoàn Nhã Văn trầm giọng nói: “Ta biết ngươi hiện tại oán ta… Là ta không biết liêm sỉ, mới nhân người gặp nguy, làm chuyện có lỗi với ngươi… Ta cũng biết xin lỗi vô ích, nhưng ta cũng không biết phải làm gì cho đúng.” Ta nghe y nói, càng nghe càng không thích hợp, sao vừa vào miệng y, liền biến thành y cưỡng bức ta.
Ta ngẩng phắt đầu, hỏi: “Ngươi lời này là ý tứ gì?” Hoàn Nhã Văn ánh mắt không tập trung, khe khẽ cắn cắn môi, trên môi lập tức hiện lên một vệt trắng hình trăng non: “Ta biết trong lòng ngươi nhất định rất khó chịu, là lỗi của ta, nhất thời không khống chế được, làm việc ngốc.” Ta cười lạnh nói: “Đêm qua ngươi khó lòng tự khống chế đâu chỉ là một lần?” Y nhìn càng thêm tự trách: “Là ta có lỗi với ngươi.” Ta nói: “Được, ta hôm nay sẽ thành toàn ngươi, lại đây.”
Y thành thật đi tới, đứng bên giường, nhắm mắt lại, thoải mái nói: “Động thủ đi.” Ta mỉm cười, kéo tay y, y chưa chuẩn bị, thân thể không tự chủ được ngã đến chỗ ta, thoáng cái ngồi bên cạnh ta. Ta hôn má y, rồi buông y ra. Hoàn Nhã Văn mở mắt, không thể tin tưởng mà nhìn ta: “Ngươi đây là…” Ta phì cười ra tiếng: “Đồ ngốc.” Y ngưng mắt nhìn ta rất lâu, chớp chớp mắt, vẫn là vẻ mặt không rõ nguyên cớ.
Ta dùng hai tay nhẹ nhàng vỗ vỗ má y, bày ra bộ dáng tức giận: “Ngươi sau khi chiếm hữu ta rồi liền không cần ta nữa.” Y vội vàng nói: “Không có…” Ta sờ sờ mặt y, cười nói: “Không có thì tốt, ngươi liệu có ức hiếp ta như tên khốn Lộng Ngọc kia không?” Y vội vàng lắc đầu, nhìn cực kỳ đáng yêu. Ta nói: “Vậy ngươi liệu có tốt với ta như trước kia?” Y ngạc nhiên nói: “Thái, ngươi… ngươi có ý gì?” Bị y hỏi như vậy, ta ngược lại hơi ngượng ngùng. Ta nhìn mặt đất, ấp úng nói: “Chúng ta… chúng ta hai người bên nhau không tốt sao…” Nói xong câu này, ta ngay cả nhìn cũng chẳng dám nhìn y.
Một hồi trầm mặc xấu hổ qua đi, y bỗng nhiên ôm ta vào lòng, mùi tắm rửa thoang thoảng bay ra theo cổ áo y. Nai con đâm loạn trong lòng một hồi, ta hơi ngẩng đầu lên, mặt cũng hơi nóng: “Ngươi còn chưa trả lời ta đâu.” Y nói: “Cái gì?” Ta nói: “Ngươi liệu có tốt với ta như trước kia?” Y lắc đầu. Ta cả giận nói: “Thế ta không để ý tới ngươi nữa.” Dứt lời muốn giãy khỏi y, lại bị y ôm chặt hơn nữa, chỉ nghe thấy y ôn nhu nói bên tai: “Ta sẽ đối với ngươi còn tốt hơn trước kia.”
Ta rúc vào lòng Hoàn Nhã Văn, thân tâm đều đã được thỏa mãn. Sống ngần ấy năm, ta mới đột nhiên biết, có một số việc, chúng ta không cách nào đi cưỡng cầu. Ngươi càng đi níu giữ nó, nó sẽ trốn khỏi ngươi càng nhanh. Hiện giờ ta đã có Nhã Văn, y là người ôn nhu như vậy, y có thể cho ta tất cả những thứ người kia không cách nào cho ta, bao quát hạnh phúc. Như thế, là đủ rồi.
Hoàn Nhã Văn đỡ vai ta dậy, để ta ngồi trước gương đồng, lấy một chiếc lược gỗ trên bàn, nói với ta: “Thái, ta chải đầu giúp ngươi.” Ta sửng sốt một chút, sẵng giọng: “Không cần, ta lại chẳng phải tiểu hài tử.” Nhưng khi ta liếc nhìn y, lại vừa vặn đụng phải đôi mắt trong veo như nước mùa xuân kia, nhất thời không đành lòng, liền nói: “Ngươi không thể cho người khác biết.” Hoàn Nhã Văn mỉm cười, gật đầu, đứng phía sau, vén một lọn tóc của ta lên.
Ta nhìn nhìn mình trong gương, phát hiện mấy năm qua ta đã thay đổi không ít. Còn nhớ lúc nhỏ, luôn có người nói ta rất đáng yêu, cả người tròn vo, khuôn mặt béo múp làm người ta nhìn mà muốn cắn một cái, quá nhiều năm không lưu ý diện mạo của mình, hiện tại phát hiện mình cư nhiên sinh ra tướng bạc mệnh, cũng chính là diện mạo mẹ nói “rước họa” nhất. Hơn nữa, trừ mũi hơi thẳng, cằm quá nhọn, những nơi khác đều nhẵn nhụi xinh xắn như nữ nhân. Ta không tự chủ được vươn tay sờ sờ vành tai mình, mới phát hiện vành tai vốn đầy đặn không biết từ khi nào đã biến thành rất mỏng, biến hóa trời vực như vậy đại khái là dự báo tương lai của ta. Cả đời ta có lẽ định trước là mệnh đồ nhấp nhô, gập ghềnh khúc chiết.
Hoàn Nhã Văn đứng phía sau ánh mắt ôn nhu như nước, cẩn thận chải mái tóc dài chấm ngực của ta, vừa thấy biểu cảm của ta, liền híp mắt, nghiêng đầu, cúi người hôn má ta. Hô hấp ấm áp kia lướt qua da, ta nhất thời chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, nói: “Ta… cái đó… độc của ngươi giải rồi sao?” Y tiếp tục chải đầu giúp ta, ôn nhu nói: “Lúc trúng độc, là không thể dính nước. Người bình thường trúng độc này, tất chết không nghi. Nhưng sau đó ta mới biết mình là người tập võ, rơi xuống biển cũng chỉ mất hết nội lực, sẽ không mất tính mạng.”
Ta quay phắt đầu lại, kinh hãi nói: “Nội lực của ngươi… không còn?” Y mỉm cười nói: “Không có vấn đề gì, có thể chữa khỏi. Chỉ có thể nói là ta vận khí tốt.” Ta nói: “Sao lại nói thế?” Y nói: “Đỉnh Nhật Quan phong trên Thái Sơn có một động linh chi, bên trong có một loại linh chi tên là thiên tàm, mỗi bốn năm sinh trưởng một gốc, trị được bách bệnh, cũng có thể làm cho người mất hết võ công khôi phục công lực. Còn hai tháng nữa là lúc linh chi trưởng thành, ta đang tính toán đi, nhưng đoán là khó mà tránh được một trường ác đấu.” Ta nói: “Ta đi cùng ngươi! Ngươi như thế này làm sao đánh nhau với người khác?”
Y nhìn ta một hồi, nói: “Không cần đâu, Cầm Sướng sẽ đi cùng ta.” Ta nói: “Nhiều người luôn tốt hơn một chút. Ngươi đừng coi thường ta, võ công của ta không kém.” Y vội vàng giải thích: “Ta không phải ý đó… Ta chỉ là không muốn ngươi bị thương.” Ta cười nói: “Ngay cả tiểu nha đầu như Cửu Linh cũng biết bảo hộ mình, càng đừng nói đến ta.” Y nói: “Được rồi, có điều ngươi phải điều dưỡng thân thể cho khỏe trước rồi đi sau.”
“Điều dưỡng cái gì? Ta đã sớm khôi phục rồi.” Ta lập tức đứng dậy, kết quả chân vô lực, lập tức quỵ xuống đất. Hoàn Nhã Văn đưa tay đón lấy ta, ta mới không tới mức ngã đến chó ăn cứt. Ta đỏ mặt, mới nhớ tới trước kia chưa bao giờ một đêm làm nhiều lần như vậy, biết đêm qua mình là túng dục quá độ, hiện tại căn bản không cách nào đi lại.
Ta giống như có tật giật mình mà nhìn y, mặt y lại cũng biến thành hơi đỏ: “Xin lỗi, ta không biết ngươi sẽ như vậy…” Ta vội vàng thoát khỏi vòng tay y, kìm nén sự bủn rủn của hạ thân, đứng thẳng tắp dị thường: “Không sao, không sao, chúng ta đi đi.” Ta lại nghĩ tới những chuyện mình làm đó, thật sự quẫn bách đến mức muốn bỏ trốn mất dạng. Y giúp ta mặc đồ đàng hoàng, cũng chẳng để ý ta hơi giãy giụa, ôm vai ta đi đến đại sảnh.
Ta không làm sao ngờ được, chờ đợi chúng ta trong đại sảnh, không phải Tư Đồ Cầm Sướng, mà là ba người khác, ta chỉ biết Nghê Thường, còn lại một nam một nữ, thoạt nhìn tầm ngoài bốn mươi tuổi, quần áo hoa lệ, vừa nhìn biết ngay là người địa vị hiển hách.
Thấy chúng ta đến, mặt Nghê Thường thoắt cái biến thành trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm tay y đang ôm ta. Nhìn thấy họ đều là bộ dáng giật mình như vậy, ta biết sẽ không phát sinh chuyện gì tốt, vội vàng giãy khỏi Hoàn Nhã Văn, cách xa y một chút. Hoàn Nhã Văn cũng hơi giật mình, nhẹ giọng gọi: “Nhị bá phụ, nhị bá mẫu, Nghê Thường… mọi người sao lại đến đây?”
Không ai trả lời y. Thì ra là Nhị vương gia cùng Vương phi. Nghê Thường đi tới, ra vẻ trấn định hỏi: “Hoàn đại ca, huynh nói cho ta biết, huynh vẫn giống như trước đây. Người khác nói huynh đã thay lòng đổi dạ, người khác nói huynh thích… thích…” Nói đến đây, liền chuyển ánh mắt lên người ta. Vừa tiếp xúc với vẻ mặt oán hận và thê lương kia, ta lại có chút sợ hãi. Hoàn Nhã Văn nhìn nhìn ta, nhẹ giọng nói: “Ta vẫn giống như trước đây.” Trên mặt Nghê Thường lập tức lộ ra vẻ tươi cười vui sướng, nhưng khựng lại khi y nói ra câu tiếp theo: “Ta vẫn đều thích y, chưa từng thay đổi.” Ta nhìn nhìn Vương gia cùng Vương phi, ánh mắt họ lạnh thấu xương như thế, ta chột dạ trốn khỏi tầm mắt họ.
Nghê Thường thoáng chốc gấp lên, xông đến túm tay Hoàn Nhã Văn, run giọng nói: “Hoàn… Hoàn đại ca, phụ hoàng và mẫu hậu đều không biết việc này đâu, huynh đừng đập nồi dìm thuyền làm việc ngốc… Huynh nhìn cho rõ, y là nam nhân, là nam nhân!!” Hoàn Nhã Văn lại bình tĩnh dị thường, lạnh nhạt nói: “Nghê Thường… muội không biết đâu. Ta và Thái bên nhau, rất vui vẻ, ta chưa bao giờ vui vẻ như vậy.”
“Ta làm sao không biết?!” Mặt Nghê Thường đỏ lên, nước mắt tuôn rơi không ngừng: “Các ngươi còn có thể làm ra cái gì? Toàn là chuyện ghê tởm nhất! Cùng nữ nhân tình có thể duyên… nhưng các ngươi đều là nam nhân! Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ-!” Nói rồi nàng chạy tới túm tay người phụ nữ trung niên kia, khóc hô: “Nhị bá mẫu, người mau cứu Hoàn đại ca! Y điên rồi! Y và một nam nhân ở cùng nhau, y yêu một nam nhân rồi! Họ đều là nam nhân! Điều đó dơ bẩn biết mấy! Nhị bá mẫu, con van cầu người cứu y, cứu y!!” Nói xong lập tức quỳ xuống đất. Vương phi vội vàng đỡ Nghê Thường, sốt ruột nói: “Thường nhi, sao con có thể như thế, con muốn giảm thọ hai kẻ già chúng ta? Mau mau đứng lên…”
Ta hiện tại mới biết khi một người điên cuồng, là có thể ném hết ra sau đầu. Hoàn Nhã Văn và Lộng Ngọc, họ rõ ràng là hai người hoàn toàn bất đồng, một tà nịnh yêu mị, một ôn văn nho nhã, lại đều có thể bức nữ tử yêu họ tới tuyệt cảnh, làm ra rất nhiều chuyện khiến người không dám tưởng tượng, cho dù là công chúa hoàng thất cao cao tại thượng, cho dù là giáo chủ phu nhân lấy lãnh huyết văn danh.
Vương phi bước đến túm hai tay ta, khóc tang nói: “Ôn Thái-! Ta tin tưởng ngươi là hài tử tốt, bá mẫu thỉnh cầu ngươi… Buông tha cho Nhã Văn nhà chúng ta… Nó và Ngọc nhi từ nhỏ chính là kiêu ngạo của nhà chúng ta, hiện tại Lộng Ngọc cũng chệch đường rồi, tất cả hy vọng của Tứ vương gia đều ở trên người Nhã Văn! Đừng liên lụy nó nữa! Còn có Nhã Văn, nó mới hai mươi lăm tuổi! Đường còn rất dài, nó nên có cuộc sống hạnh phúc… Ngươi không thể lầm lỡ nó như vậy nữa, ngươi muốn cái gì chúng ta đều có thể cho ngươi! Buông tha cho Nhã Văn đi…”
Ta thấy nước mắt của bà ấy sắp tràn mi mà ra, cũng không biết nên làm thế nào, bà ra sức lắc lắc người ta, đầu ta nhất thời hỗn loạn, chân lại đứng không vững, cho nên khi bà thả ta ra, ta ngã nhào xuống đất.
Hoàn Nhã Văn thấy thế, lập tức muốn tới đỡ ta, lại bị Nhị vương gia bắt được cổ tay. Nhị vương gia nhìn ta, ánh mắt quan sát ta lạnh băng đạm mạc: “Ngươi, chính là Ôn Thái? Nghe nói ngươi là một kẻ điên?” Ta kinh ngạc nhìn họ, hai tay chống đất, nhất thời ngây ra như phỗng, phát hiện mình đã không kịp phản ứng tình huống hiện tại. Ta là kẻ điên…? Ta là kẻ điên?
Lúc này Hoàn Nhã Văn lại nghiêm trang nói: “Nhị bá phụ, xin tôn trọng người khác.” Ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Hoàn Nhã Văn, y không lộ ra biểu cảm phẫn nộ, chỉ là nhìn hết sức nghiêm túc, đó là vẻ mặt làm cho người ta không thể không thần phục.
Nhị vương gia hoảng hốt nhìn y giây lát, đại khái không ngờ y sẽ chống lại mình. Nhưng không bao lâu ông ta liền điều chỉnh tốt cảm xúc, tiếp tục nói: “Đầu óc Ôn Thái kia khẳng định có vấn đề. Bằng không làm sao lại thích đoạn tụ? Ngươi là hài tử bình thường, vì sao điều tốt không học, nhất định phải chung đụng với loại người nguy hiểm này? Nếu để bên ngoài biết trong nhà xảy ra việc xấu thế này, ngươi bảo cha mẹ ngươi dưới cửu tuyền làm sao an tâm?” Ta nhìn Nhị vương gia khuôn mặt giận dữ, đột nhiên cảm thấy trước mắt có rất nhiều thứ lấp lóe, yết hầu cũng giống như có cái gì đó đang vang sột soạt. Cách làm của ta thật sự đúng rồi sao? Ta sẽ hại y…?
Biểu cảm của Hoàn Nhã Văn vẫn bất biến, thấy Nhị vương gia thả mình ra, liền ngồi xổm xuống đỡ ta dậy, dịu dàng dìu ta lên, sau đó ôm ta vào lòng, nói với họ: “Vô luận thế nào, thỉnh mọi người xin lỗi Ôn Thái. Y đích xác có sở thích đoạn tụ, điệt tử của mọi người cũng thế, nhưng trừ điều này thì không hề làm chuyện xấu xa gì khác. Ta và y chẳng dễ dàng gì mới đến được bên nhau, thế này đã là cực không dễ, cho nên không ai có thể nhúng tay vào chuyện của chúng ta, trừ bản thân y, ai cũng không cách nào để ta buông y ra.” Vương phi và Nghê Thường đều bị chấn động, hai người đều lấy ánh mắt không thể tưởng nổi nhìn Hoàn Nhã Văn, mà Nhị vương gia thì giận đến không nói thành lời: “Nhã Văn… Ngươi! Ngươi chính là nói chuyện với bá bá ngươi như vậy?!”
Ta kéo tay áo Hoàn Nhã Văn, ngửa đầu nhìn y, thấp giọng kêu: “Nhã Văn, ngươi bình tĩnh một chút, đừng nói nữa.” Hoàn Nhã Văn mỉm cười với ta, ôn nhu nói: “Ta rất bình tĩnh. Thái, ta nói đều là thật. Có lẽ trong lòng ngươi ta không phải quan trọng nhất, nhưng mà… trước khi ngươi rời khỏi ta, ta sẽ tuyệt đối không rời khỏi ngươi.” Nói xong, y nắm tay ta, cọ khe khẽ trên mặt y.
Có thứ gì đó ngân ngấn trong hốc mắt. Ta cắn chặt răng, mới khắc chế chất lỏng nóng hổi kia đừng rơi xuống. Y là thật lòng. Nhưng ta thì sao? Ta có từng nghĩ phải nghiêm túc đối đãi y chứ? Ta có chứ? Ta chỉ là vì từ bỏ một người mà thôi. Hoặc giả nói, chỉ là vì quên người kia.
Hoàn Nhã Văn đã không để ý ánh mắt kinh ngạc của họ, kéo tay ta, nói với họ: “Nếu bá phụ bá mẫu và Nghê Thường muốn ở lại Bích Hoa trạch, ta sẽ gọi nha hoàn đến hầu hạ. Chúng ta còn có chuyện quan trọng, cáo từ.” Nhị vương gia giận đến mức toàn thân phát run, chỉ Hoàn Nhã Văn nói: “Hoàn Nhã Văn! Ngươi, ngươi lại biến thành đức hạnh này! Ngươi còn nói ngươi không thay đổi? Ngươi đã bị luyến đồng có tướng hồ mị này làm hư rồi!” Hoàn Nhã Văn hờ hững nói: “Thế cũng chỉ có thể trách điệt tử của người tham luyến sắc đẹp.” Nói xong liền kéo ta đi ra ngoài cửa, ta nghiêng ngả lảo đảo đi vài bước, láng máng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng rống của Nhị vương gia, tiếng khóc của Nghê Thường và Vương phi.
Đi ra Bích Hoa trạch, ta thấp giọng nói: “Nhã Văn, lúc ngươi tức giận thật đáng sợ.” Hoàn Nhã Văn quay đầu, hơi giật mình nhìn ta: “Họ nói ngươi như vậy, ta làm sao có thể không tức giận? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy khó chịu sao?” Ta không để ý mà cười cười: “Ta quen rồi. Sớm đã thành thói quen. Vương gia vẫn là một người đọc sách, mắng không khó nghe lắm.”
Hoàn Nhã Văn nghe vậy, đột nhiên lặng lẽ ôm ta vào lòng. Ta sợ quá vội vàng đẩy y ra: “Ngươi làm gì thế? Đây là trên đường cái đấy.” Y buồn bã nói: “Ngươi đừng nói như vậy, ta nghe mà lòng rất khó chịu.” Ta cười thoải mái: “Không sao đâu, đó đã là chuyện quá khứ.” Y ôn nhu vuốt ve tóc mai của ta, nói: “Đúng, đó đã là quá khứ. Về sau sẽ không thế nữa, có ta.” Ta thoáng cái hất tay y: “Ta nói rồi, ta không phải tiểu hài tử, không cần chiếu cố ta như hài tử.” Hoàn Nhã Văn nói: “Ôn công tử nói cực phải, Nhã Văn biết sai rồi.” Nói xong còn thật sự lộ ra biểu cảm hết sức áy náy, ta không nhịn được bật cười, y cũng cười theo.
Hoàn Nhã Văn chuẩn bị dẫn ta đi tìm Tư Đồ Cầm Sướng. Ta hỏi: “Tin tức thiên tàm linh chi là ai cho ngươi biết?” Hoàn Nhã Văn bảo: “Tuyết Thiên nói. Y hiện tại đã đi Thái Sơn rồi.” Quả nhiên không ngoài sở liệu, lại là Tư Đồ Tuyết Thiên. Ta nói: “Vậy thì đừng kêu Tư Đồ đại ca.” Hoàn Nhã Văn nghĩ nghĩ, nói: “Cũng phải, ta nghĩ Tuyết Thiên đại khái cũng nhắm đến linh chi, hai huynh đệ họ nếu chạm mặt, Cầm Sướng sẽ rất khó xử.” Ta nói: “Hì hì, không ngờ nha, Hoàn công tử nho nhã cũng sẽ tranh đồ với người ta.” Hoàn Nhã Văn không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn ta. Vừa thấy vẻ tươi cười cưng chiều như vậy, ta lại chẳng cách nào cười nhạo y nữa, chỉ đành giục y mau mau đi.
—
*Đây là bài Thước kiều tiên của Tần Quán.
**Câu này nằm trong bài Linh Ẩn tự của Tống Chi Vấn.