Editor: Puck - Diễn đàn
Không sớm không muộn, Lâm Hi vừa vặn ngẩng đầu lên khi thủ lĩnh kia chuẩn bị hành động, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn anh ta chăm chú, anh ta cầm khăn tay, cô cảm thấy buồn cười nhếch khóe môi lên, nhìn chung quanh một vòng đám người vẫn còn đang đánh nhau, cô giơ súng lục lên nhắm ngay vào thủ lĩnh, “Hôm nay tâm tình của tôi không được tốt lắm, anh nhất định gặp xui xẻo.”
Theo lời nói của Lâm Hi rơi xuống, thủ lĩnh không hề do dự một quyền định đánh rơi súng lục có tính uy hiếp anh, nhưng tốc độ của Lâm Hi nhanh hơn anh ta, nâng chân thon dài lên, lưu loát đá vào hông thủ lĩnh.
Thủ lĩnh có lòng né tránh, bất đắc dĩ tốc độ của anh không đủ nhanh, eo ếch bị tập kích.
“Anh đã không có vũ khí, vì công bằng, tôi và anh tay không đánh một lần, chỉ cần anh có thể đánh thắng tôi, tôi sẽ đi theo anh, đánh không thắng tôi, anh cứ chờ chết đi.” Lâm Hi cực soái vứt bỏ súng lục trong tay, nở một nụ cười ma mị.
Đám người chung quanh đã đánh nhau đến hồi gay cấn, trải qua huấn luyện nghiêm khắc, hộ vệ nhà họ Quyền xuất thân từ bộ đội đặc chủng rõ ràng lợi hại hơn tay chân của kẻ thủ lĩnh, bọn họ đang đứng ở thế thượng phong, dùng tính áp đảo tuyệt đối áp chế đám tay chân của tên thủ lĩnh.
Tay chân của mình bị đánh nằm xuống không ít, trong mắt thủ lĩnh đều là lửa giận hừng hực, hàm răng cắn chặt, không trả lời Lâm Hi, vung tay lên, ra tay.
Hôm nay từ lúc ra cửa cô đã xác định mọi chuyện không thuận, hiện giờ không biết gặp ai, thật sự cực kỳ xui xẻo.
Cô tức giận ra tay, chiêu thức lợi hại kèm theo tàn nhẫn, tuy thể hình tên thủ lĩnh lớn hơn cô, nhưng đánh nhau tập trung vào kỹ xảo và chiêu thức, không phải cứ thân thể khổng lồ là được, thể lực của cô không phải rất tốt, cho nên phải đánh nhanh thắng nhanh.
Quả đấm của tên thủ lĩnh đánh tới, cô nhanh như tia chớp tránh ra, hất ngang chân quét qua, đánh trúng đầu của hắn.
Đầu nhận lấy chấn động khổng lồ, tên thủ lĩnh bỗng cảm thấy choáng váng, mắt hiện lên ánh sao. Anh lắc đầu cho tỉnh táo, tăng nhanh tiến công. Trước khi anh hành động, đã biết thân thủ của Lâm Hi không tầm thường, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng Lâm Hi một cô gái lại lợi hại như vậy.
Đánh úp lại cô một bàn chân khổng lồ, cô giễu cợt cười nhẹ, linh hoạt tránh qua, quả đấm hung hăng nện lên mặt tên thủ lĩnh, ngay sau đó đôi tay bấu cổ anh ta, đầu gối dùng sức đỉnh lên bụng anh ta, chấn động đến lục phủ ngũ tạng của anh ta đảo loạn một phen.
Tia máu chậm rãi từ trong miệng chảy xuống, cô thấy thế, xuống tay càng ngoan độc, quả thật chính là đánh cho đến chết, khi công kích hung ác nhanh chóng chuẩn xác đến, tên thủ lĩnh không có khả năng đánh lại, đánh cho nội tạng của anh ta gần như muốn tan hết.
Sau khi đánh chừng hơn mười phút, quả đấm đánh người dùng sức quá độ hơi đau, cô một cước đá vào trên ngực tên thủ lĩnh, ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng bễ nghễ liếc nhìn tên thủ lĩnh bắt đầu rất ngông cuồng còn bây giờ như con chó chết nằm dưới đất: “Mày do ai phái tới?”
Tên thủ lĩnh bị thương nghiêm trọng, trong miệng đều là máu tươi, câu hỏi của Lâm Hi, anh không dám trả lời.
Bọn thủ vệ nhà họ Quyền đạp dưới chân đều là tay chân của tên thủ lĩnh, khi nhìn thấy tiểu thư nhà mình đánh ngã còn giẫm tên thủ lĩnh dưới chân thì đều sợ ngây người. dfienddn lieqiudoon
Trong nội bộ hộ vệ nhà họ Quyền đều lưu truyền chuyện bản lĩnh của tiểu thư nhà mình rất lợi hại, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy thì bọn họ thủy chung vẫn giữ thái độ hoài nghi, dù sao người được thiếu gia nâng niu trên đầu quả tim chưa từng luyện tập, làm sao có thể có thân thủ không tầm thường, bây giờ vừa thấy, bọn họ đều rất bội phục.
Cô chờ trong chốc lát, không nhận được câu trả lời của tên thủ lĩnh, giơ chân lên hung hăng giẫm trên mu bàn tay của anh ta, “Không nói cũng không sao, tao chính là có cách để cho mày nói chuyện.”
Dưới chân Lý Thắng không giẫm lên tay chân của tên thủ lĩnh, anh cung kính di tới trước mặt Lâm Hi, “Tiểu thư, nên xử lý như thế nào?” Người nửa đường chui ra, không biết tiểu thư định xử lý như thế nào?
“Đều tóm lại, tra hỏi thật kỹ.” Nói xong, cô tăng lực giẫm lên tay tên thủ lĩnh, khiến cho anh ta khổ sở không chịu nổi.
“Dạ, tiểu thư.” Lý Thắng nghe theo lời tiểu thư nhà mình ra lệnh.
Cô thoải mái dựa vào trên xe, nhìn bọn hộ vệ nhà họ Quyền chuyển mười sáu tên thanh niên cường tráng này vào trong chiếc xe vận tải.
“Tiểu thư.” Sau khi sắp xếp xong mười sáu tên thanh niên cường tráng này, Lý Thắng tới xin ý kiến của cô.
“Mọi người đi về trước đi, tôi còn có chuyện phải làm.” Thủy Tinh không dễ dàng đi bệnh viện, một khi Thủy Tinh đi bệnh viện, ý vị như thế nào, cô cũng không phải rất xác định, bây giờ trạng thái Thủy Tinh thật sự không tệ, nhưng vẫn hơi bận tâm.
“Tiểu thư, tôi trước đưa những người này về, còn dư lại hộ vệ cho dù tiểu thư đi đâu cũng sẽ bảo vệ tiểu thư.” Đuôi khóe mắt Lý Thắng liếc xe tải vài lần.
“Cứ làm như vậy.” Dứt lời, cô xoay người mở cửa xe ngồi lên.
Lý Thăng từng là thủ lĩnh ám vệ hiện giờ là hộ vệ bình thường, yên lặng mở cửa xe đưa một nhóm hàng hóa không hề tầm thường từ từ trở về nhà họ Quyền.
Xe hộ vệ đi mặc dù không phải là xe thể thao siêu cấp gì nhưng cũng là xe nổi tiếng, ngồi trong xe thu hẹp, cô vẫn nhìn ngoài cửa sổ, suy nghĩ mười sáu tên cường tráng này do ai phái tới.
Thẩm Khiết Như tên biến thái cộng thêm bệnh thần kinh, nhưng với tính tình mắt luôn nhìn xuống người trong thiên hạ không có khả năng làm chuyện này, hai anh em nhà họ Thẩm ngược lại có thể, như vậy trong ba người này là ai?
Hộ vệ ngồi bên cạn cô, tỏ vẻ áp lực như núi, lần đầu tiên ngồi cùng với tiểu thư người tôn quý bậc này trên cùng chiếc xe, tiểu thư nhà mình tỏ vẻ nặng nề, khiến cho anh rất hồi hộp, vì thả lỏng khẩn trương, anh chỉ đành phải liên tiếp nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vẫn giữ theo một hướng, cổ hơi mệt, cô nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, trong tròng mắt sáng ngời hiện đầy âm u, trong lòng chỉ nghĩ hai chuyện. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Cửa sổ sát đất được mở ra, gió nhẹ có chứa hơi thở nóng bức thổi tới, lòng Trịnh Thủy Tinh vẫn đau đớn mờ mờ ảo ảo như cũ, mắt mất đi tiêu cự, ánh mắt tan ra nhìn tòa nhà cao tầng cách đó không xa.
Dưới sự hướng dẫn của Trương Hiểu Hoa, cô tiến vào trong nhà Trịnh Thủy Tinh.
Bốn phía không có bóng dáng của Thủy Tinh, nhìn vào trong góc phòng khách, cô quả nhiên thấy Thủy Tinh ngồi chồm hổm trên mặt đất, đôi tay ôm lấy đầu gối, trên mặt đều là buồn bã khiến người ta đau.
“Thủy Tinh, cậu ở đây làm gì?” Cô chậm rãi đi tới, ngồi chồm hổm xuống nhìn vào mắt Thủy Tinh.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy Lâm Hi, Trịnh Thủy Tinh thu lại tất cả đau đớn, nâng lên nụ cười nhàn nhạt, tinh thần cả người, “Ngắm phong cảnh. Sao cậu lại tới đây?”
Cô đứng lên, quay đầu nhìn Trương Hiểu Hoa, “Bác sỹ tâm lý của cô ấy không có ở đây sao?”
Trương Hiểu Hoa hoảng sợ trong lòng, cô được bổ nhiệm làm người đại diện cho Trịnh Thủy Tinh thì đã điều tra rõ xung quanh Thủy Tinh có những ai, tính tình và sở thích, cô cũng mới phát hiện hôm nay Thủy Tinh hơi khác bình thường, sao Lâm Hi lại biết được bệnh tình của Thủy Tinh. Nghi ngờ thì nghi ngờ, Trương Hiểu Hoa vẫn nghiêm túc trả lời, “Bác sỹ tâm lý của cô ấy vừa đúng lúc ra nước ngoài tham gia hội thảo rồi.”
“Này, tình huống của tớ không cần gặp bác sỹ.” Trịnh Thủy Tinh vô cùng buồn bã, làm như oán trách nũng nịu nói.
“Trí nhớ của cậu thật sự không tốt, cậu đã quên hai ngày trước ở bệnh viện cậu từng nói gì với tớ rồi sao?”
“Lúc ấy chỉ bị cảm thôi, cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì? Hận tớ không phát bệnh sao?”
“Là bởi vì Quyền Cẩn sao?” Cô không hiểu rõ Quyền Cẩn kia, nhưng Trịnh Thủy Tinh hiểu rõ.
“Không phải, cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Trịnh Thủy Tinh mím lại, “Cậu cảm thấy tớ sẽ là người vì tình yêu mà sống chết sao? Làm ơn, đây không phải là phim thần tượng bị hắt máu cháu, cậu đừng nghĩ những thứ này.”
Vẻ mặt mới vừa rồi còn vô cùng đau lòng, trong nháy mắt đổi thành khuôn mặt vui sướng như ánh mặt trời, dáng vẻ Trịnh Thủy Tinh như vậy càng khiên cho người ta lo lắng, cô bình tĩnh đưa mắt nhìn, “Tớ tình nguyện thấy cậu khó, cũng không tình nguyện thấy cậu cười, cậu cười lên lại khiến cho người ta lo lắng.”
“Buồn bực.” Trịnh Thủy Tinh cảm thấy không có khả năng châm chọc, buồn buồn cau mày.
“Không nói chuyện khác, một khi bệnh của cậu tái phát, cậu sẽ chết sao.”
“Sẽ không đâu.”
“Thật sao?” Cô cười nhạo một tiếng.
“Này, Lâm Hi, cậu rốt cuộc có phải là bạn của tớ không, sao luôn dội nước lạnh vào tớ, xa cách lâu ngày mới gặp lại không phải nên an ủi tớ sao?” Trịnh Thủy Tinh vừa nghĩ tới mình là tỷ phủ hàng tỷ, biến thành tôm tép tài sản mới vừa qua triệu, cô giận dữ không dứt, “Dù sao trước kia chị đây cũng là tỷ phủ hàng tỷ, hiện giờ là một tôm tép, lại còn là thứ có thể bị người giẫm chết, dưới tình huống này, cậu chính là cần an ủi tớ, an ủi tớ!”
“Trước kia cậu đã có thể trở thành tỷ phủ hàng tỷ, hiện giờ cũng được, cậu cố gắng là được rồi.”
“Này, cậu cho rằng là cậu à, tài sản của Quyền Hạo đủ để cho cậu tiêu xài cả đời, tớ không giống vậy, hiện giờ chỉ có chút tiền trinh nhỏ như vậy lại không có quyền!” [email protected]`l3q21y"d0n
“Cậu thôi đi, đừng nhắc tới Quyền Hạo, quan hệ của tớ và anh ta không nói được, huống chi không phải của tớ, không phải nói tớ muốn tiêu là tiêu.”
“Thôi đi, Quyền Hạo quan tâm cậu mạnh mẽ như vậy, bây giờ cậu lấy hết gia sản của anh ta bán sạch anh ta cũng không sao, cậu đừng có đang ở trong phúc mà không biết, biết bao nhiêu người phụ nữ hâm mộ cậu có một người đàn ông cao phú soái yêu cậu thâm tình không?”
“Đừng kéo tới trên người tớ, cậu chính là quan tâm thể cậu một chút đi.” Đầu cô cũng lớ hơn rồi, nói thế nào nói đi nói lại liền kéo tới trên người cô.
“Haizzz, nếu là tớ, được một người đàn ông như vậy yêu, tớ nhất định sẽ hạnh phúc choáng váng.” Trịnh Thủy Tinh cố ý hiện ra một vẻ say mê, ánh mắt khiêu khích nhìn Lâm Hi.
“Có ghê tởm không vậy?”
“Không ghê tởm.” Trịnh Thủy Tinh đi tới ngồi trên ghế sa lon.
Nghe đối thoại của hai người, Trương Hiểu Hoa choáng váng, nghi ngờ mở lời hỏi, “Xin hỏi quan hệ của hai người là như thế nào?”
“Bạn bè.”
Câu trả lời của Trịnh Thủy Tinh, Trương Hiểu Hoa quá không tin tưởng, nhìn dáng vẻ hai cô châm chọc lẫn nhau không giống như bạn bè bình thường, “Bạn tốt sao?” Lâm Hi thoạt nhìn không giống như con nhà bình thường, nhìn dáng vẻ và cách ăn mặc trên người, hơn phân nửa là con nhà quyền quý. Thủy Tinh mười lăm tuổi phất lên, làm sao có thể có người bạn như Lâm Hi?
“Không kém bao nhiêu đâu.” Trịnh Thủy Tinh đáp lại hơi qua loa, lười phải nói tới quan hệ giữa cô và Lâm Hi với người bên cạnh, hai cô đã quen biết gần hai mươi năm rồi, bạn tốt đã không còn là định nghĩa về các cô, các cô là bạn bè còn tốt hơn chị em ruột.
“Hiện giờ em không có việc gì, chị đi nhanh đi.” Trịnh Thủy Tinh ghét bỏ vẫy tay.
“Vậy em đừng quên ngày mai dậy sớm đi studio, dậy trễ chị sẽ không tha cho em.” Trong lòng vẫn còn nghi ngờ, chỉ có điều Thủy Tinh đã bắt đầu đuổi người, cô chỉ có khả năng rời đi.
“Biết rồi, dài dòng.”
“Biết là tốt rồi.” Trước khi đi Trương Hiểu Hoa nhớ ra một chuyện rất quan trọng, “Lâm tiểu thư, làm phiền cô cho Thủy Tinh uống thuốc, tôi đi trước.”
“Tôi sẽ khiến cô ấy uống thuốc.”
Trương Hiểu Hoa rất không yên tâm rời đi, lúc vào bãi đậu xe, nhìn thấy bốn chiếc Audi sáng lấp lánh thì cô nhìn nhiều thêm vài lần vào trong xe, phát hiện người ngồi trong xe đều vẻ mặt nghiêm túc, cô cảm thấy kỳ quái. Chung cư này cũng không có ai là quyền quý, sao lại có giống như hộ vệ canh chừng?
Hôm nay gặp phải chuyện kỳ quái thật sự không ít! Trương Hiểu Hoa không nghĩ ra rời đi.
Lọ thuốc trên bàn trà, cô cầm lên chăm chú nhìn, “Những thuốc này uống nhiều sẽ bị phụ thuộc.”
“Phụ thuộc cũng phải uống.” Trịnh Thủy Tinh tự nhận không sao, nhớ tới tài liệu lúc điều tra Lâm Hi, “Không phải cậu cũng có bệnh tim sao? Chẳng lẽ những thuốc kia không có tính phụ thuộc sao?”
“Bây giờ cậu ngược lại dám dạy dỗ tớ.” Cô cười khẽ mấy tiếng, nện lọ thuốc lên người Thủy Tinh.
“Không dám.” Trịnh Thủy Tinh cười híp mắt, đột nhiên bát quái, “Lại nói cậu và Quyền Hạo ở chung nhiều năm như vậy, có xảy ra chuyện không nên xảy ra không?”
Cô gãi gãi đầu, “Tại sao phải nói cho cậu biết?”
“Này, nói thế nào, chúng ta cũng là bạn bè quen biết hai mươi năm, nói cho tớ biết một chút thì như thế nào chứ?” Trịnh Thủy Tinh quan sát ánh mắt của Lâm Hi, mập mờ cười lên, “Chỉ có điều nhìn vẻ mặt kia của cậu, khả năng lớn hai người đã xảy ra quan hệ.”
“Nhân gian bất sách * có biết không?”
(*) Nhân gian bất sách: ngôn ngữ mạng, cuộc sống đã khó khăn rồi, có một số việc không nên vạch trần.
“Xin lỗi, tớ nghe không hiểu cậu nói gì?” Trịnh Thủy Tinh giả bộ ngu ngốc, ánh mắt sâu thẳm, “Khi điều tra nhà họ Quyền thì tớ phát hiện ra một chút bí mật của nhà họ Quyền, cậu có biết không?”
“Bí mật gì?”
“Từng nghe tới người trong số mệnh đã định không?”
“Đã sớm biết.” Cô còn tưởng là bí mật gì, thì ra là cái này, không thú vị.
“Nghiêm túc điều tra chưa?” Trịnh Thủy Tinh nghiêm mặt, “Lâm Hi, cậu đã biết, cậu là như thế nào với Quyền Hạo, cậu phải hiểu cho rõ ràng, về sau cậu nên sống như thế nào với Quyền Hạo? Chỉ có điều nhìn dáng vẻ của cậu, cậu giống như không quá bằng lòng sống chung với anh ta?”
“Biết quá nhiều sẽ bị diệt khẩu!” Cô đặc biệt đe dọa.
Đây không phải là lần đầu tiên Trịnh Thủy Tinh nghe những lời này, sẽ không có cảm giác xa lạ, nhưng cố tình sau khi sống lại lần đầu tiên nghe thấy, cô mơ hồ nhớ ra cái gì đó, nhưng thứ kia chợt lóe lên trong trí nhớ cô lại không bắt được, “Dường như tớ đã từng nghe những lời này ở đâu đó?”
“Rất nhiều lần cậu đều có thể nghe những lời này, không có gì ly kỳ.” Cô tỏ vẻ coi thường.
“Thật đúng là bạn xấu tốt nhất.” Trịnh Thủy Tinh tức không nhịn nổi, túm lấy gối ôm bên cạnh đập tới Lâm Hi.
“Không phải cậu cũng giống vậy sao, còn nói tớ!” Cô cũng cầm gối lên đập về phía Thủy Tinh.
Khi hai người đang chuẩn bị đùa giỡn thì đột nhiên chuông cửa reo, hai người dừng hành động ôm gối đập nhau lại. Trịnh Thủy Tinh nằm trên ghế sa lon, dùng ánh mắt ý bảo Lâm Hi, để cho Lâm Hi đi mở cửa.
Ngồi trên ghế sa lon, Lâm Hi cũng không muốn đi mở cửa, “Khách của cậu, tự cậu đi mở cửa.” Bệnh lười của Thủy Tinh phải điều trị tử tế mới được! Trừ ngủ và du lịch ra thì không muốn làm gì khác!
“Còn nói tớ lười, lười biếng nhất chính là cậu.” Không sai khiến được Lâm Hi, Trịnh Thủy Tinh không thể làm gì khác hơn là tự đi mở cửa.
Không có ác ý trừng mắt lườm Lâm Hi, Trịnh Thủy Tinh mới từ từ mở cửa ra.
Khuôn mặt đẹp trai tuấn tú trước mặt, Trịnh Thủy Tinh cảm giác mình hoa mắt, nhanh chóng đóng cửa lại, “Thật giống như tớ hoa mắt.”
“Hoa mắt cái gì? Nếu cậu đã mở cửa, sao không cho người ta đi vào?” Cô thở dài một hơi, vô lực châm chọc hành động của Thủy Tinh.
“Tớ dường như thấy Quyền Hạo, nhưng sao Quyền Hạo lại tới đây?” Trịnh Thủy Tinh không tin Quyền Hạo sẽ đến đây.
Chuông cửa vang lên lần nữa, cô mệt mỏi nỏi, “Đại tiểu thư, mở cửa đi.” Quyền Hạo đến đây không có gì lạ, khẳng định Lý Thắng nói cho anh biết cô gặp chuyện, anh mới đến.