Editor: Puck - Diễn đàn
Trịnh Thủy Tinh luôn luôn không muốn so đo với người có chỉ số thông minh thấp, khi nghe có người mắng cô là kẻ đê tiện thì không thể không so đo, ai lại thích người khác chửi mình là kẻ đê tiện chứ.
Lâm Hi nhìn kỹ cô gái xông tới còn mắng người, nhất thời sinh lòng không vui, “Miệng sạch sẽ chút, nếu không biết nói tiếng người thì để tôi dạy cho cô nói.”
Lăng Mặc Mặc nhìn chằm chằm Trịnh Thủy Tinh, ánh mắt hung ác xen lẫn khinh miệt, khóe môi khẽ nhếch, “Trịnh Thủy Tinh, bây giờ Quyền Cẩn đã hợp lại với tao rồi, mày tỏ tình với anh ấy, mày có ý gì? Lên làm người thứ ba cho người ta, còn biết xấu hổ hay không? Mắng mày là kẻ đê tiện, thật đúng là nói không sai mày.” Dứt lời, ánh mắt bén nhọn dời đi bắn lên trên người Lâm Hi, cô cắn răng, “Mày muốn chết thật sao?”
Bị người đe dọa, chuyện như vậy rơi trên người cô, có một cảm giác tức cười, “Cô là ai?” Tiếp theo, cô hoài nghi nhìn Trịnh Thủy Tinh, muốn biết đã xảy ra chuyện gì?
“Trịnh Thủy Tinh, thế nào, có bản lĩnh muốn làm người thứ ba, lại không có dũng khí thừa nhận sao? Quả nhiên, con hát chính là con hát, vì trở nên nổi bật mà chuyện gì cũng làm được!” Lăng Mặc Mặc xuất thân trong gia đình quan lại, xem thường nhất chính là con hát lẫn lộn trong giới giải trí, chứ đừng nói chi tới Trịnh Thủy Tinh là đại minh tinh, cô khinh thường đến cực điểm, chỉ là món đồ chơi bị người khác đùa giỡn, có tư cách gì tranh đoạt vị trí đại thiếu phu nhân nhà họ Quyền với cô.
Lâm Hi là người bao che khuyết điểm, đồng bọn chơi chung từ nhỏ đến lớn bị người ta nói như vậy, lửa giận lập tức xông lên. Trước mặt kệ Thủy Tinh có làm kẻ thứ ba hay không, nhưng thái độ người phụ nữ này ác liệt như vậy, cần dạy dỗ một chút.
Cô đứng lên, đôi mắt sáng lạnh lùng nhìn Lăng Mạc Mạc, “Bạn gái của Quyền Cẩn là cô à, có loại bạn gái như cô, anh ta thật đúng là bất hạnh.” Cô quá quen thuộc với cái tên Quyền Cẩn này, bởi vì Quyền Cẩn chính là anh cả của Quyền Hạo, cô từng gặp vài lần. diee ndda fnleeq uysd doon
Cuộc sống ở nhà họ Quyền, cô không tính là hiểu rất rõ tình huống mỗi người ở nhà họ Quyền, nhưng cô vẫn hiểu tình huống cơ bản nhất, Quyền Cẩn là thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong quân đội, năng lực mạnh, có nhà họ Quyền làm hậu thuẫn, tương lai vị trí cao nhất trong quân đội tuyệt đối là anh ta, tiền đồ có thể nói là bừng sáng, vợ tương lai của anh ta nhất định là nữ chủ nhân lo liệu việc nhà thế hệ mới của nhà họ Quyền, bây giờ nhìn dáng vẻ người bạn gái này của anh ta, nếu kết hôn với anh ta, chuyện này không biết nên nói là bất hạnh của nhà họ Quyền hay là bất hạnh của anh ta.
Lăng Mạc Mạc cười lạnh nói, “Là bất hạnh của tụi mày, Trịnh Thủy Tinh, tao cảnh cáo mày, về sau nếu mày lại đến gần Quyền Cẩn nửa bước, mày cứ chờ cái gọi là sống không bằng chết.”
Giọng điệu điên cuồng như vậy, cô nghe vào tai lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
Vẻ cô đơn trên mặt Trịnh Thủy Tinh thu lại, thay vào đó là lạnh lẽo, ánh mắt như nhìn vật chết chăm chú nhìn Lăng Mạc Mạc, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng chụp được vẻ mặt vặn vẹo tàn nhẫn này của Lăng Mạc Mạc, “Theo tôi được biết, hôm qua cô mới hợp lại với Quyền Cẩn, bây giờ cứ đắc chí như thế, không biết người nhà họ Quyền biết diện mạo thật của cô sẽ như thế nào đây?”
“Không cho mày chút dạy dỗ, mày thật đúng là không biết trời cao đất rộng.” Lăng Mạc Mạc định cướp điện thoại di động của Trịnh Thủy Tinh, Trịnh Thủy Tinh lắc mình một cái, khiến cho cô ta không cướp được.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Mạc Mạc bởi vì hung ác hoàn toàn méo mó rồi, “Đồ đê tiện, muốn đánh đúng không.” Dứt lời, tay phải cô giơ lên cao cao, chuẩn bị vung tới một cái tát.
Đây là tình huống gì? Lâm Hi rối rắm.
Tốc độ của Trịnh Thủy Tinh rất nhanh, túm được cổ tay Lăng Mạc Mạc, vậy mà hai tay vô lực cô không thể ngăn cản được hành động của Lăng Mạc Mạc, gò má xinh đẹp của cô vẫn lưu lại dấu năm ngón tay nhàn nhạt.
Lâm Hi vốn tưởng rằng nhìn thấy sẽ là Trịnh Thủy Tinh hung hăng cho Lăng Mạc Mạc mấy bạt tai, không ngờ Thủy Tinh lại giống như không có một chút hơi sức, không túm được Lăng Mạc Mạc, còn bị đánh.
Mặt bị đánh rồi, Trịnh Thủy Tinh kinh ngạc, thật lâu không thể tiếp nhận.
“Đồ đê tiện.” Lăng Mạc Mạc cảm thấy đánh một bạt tai cũng không thể hả giận, cô một lần nữa vung tay lên chuẩn bị hung hăng đánh Trịnh Thủy Tinh một trận, phát tiết một chút lửa giận trong lòng.
Tay chân Lâm Hi cực nhanh, một cước hung hăng đạp trúng lồng ngực của Lăng Mạc Mạc.
Tốc độ của đối phương cực nhanh, Lăng Mạc Mạc không kịp né tránh, nhếch nhác nằm trên mặt đất. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Cô dám đánh cô ấy, nếu muốn chết tôi sẽ thành toàn cho cô.” Lâm Hi cực kỳ tức giận, hing ác nói xong, vung quả đấm đánh lên mặt Lăng Mạc Mạc.
Quả đấm Như mưa rơi nện trên người Lăng Mạc Mạc, Lâm Hi cảm thấy còn không hả giận, nghe tiếng kêu thảm thiết của Lăng Mạc Mạc, xác định cô ta không đánh lại được, giẫm mặt cô ta ở ở dưới chân, “Rất thích đánh người đúng không, bị đánh cảm thấy như thế nào?”
“Đồ đê tiện, sau này tao sẽ khiến cho mày đẹp mắt!” Từ khi sinh ra tới nay Lăng Mạc Mạc chưa từng chật vật như vậy, chịu đựng đau đớn trên dưới toàn thân, khó khăn mắng ra tiếng.
“Đồ đê tiện, đây chính là hình dung cô đấy.” Vừa dứt lời, dưới chân Lâm Hi gia tăng sức lực, “Cái gọi là không biết trời cao đất rộng chính là nói loại người như cô.”
“A ~” Năng lực đánh lại của Lăng Mạc Mạc không mạnh, cô được nuông chiều từ bé bị Lâm Hi đánh cho không chịu nổi, chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết mới giảm bớt khổ sở trên người.
Trịnh Thủy Tinh nhìn toàn bộ quá trình, trong mắt trong suốt không có một tia gợn sóng, sờ bên má hơi sưng đỏ trầm tư trong thế giới của chính, một lúc sau, cô nhàn nhạt lên tiếng nói, “Hi nhi, đủ rồi.”
“Người khác muốn đánh cậu, cậu không đánh trả lại cô ta sao?” Ở kiếp trước, Trịnh Thủy Tinh tồn tại như thế nào, nữ vương tiếng tăm lừng lẫy trong giới tài chính kinh tế, đồng thời bản lĩnh hết sức cao, cô gái yếu đuối ăn sung mặc sướng giống như Lăng Mạc Mạc, ở trong tay cô ấy chiếm không được nửa phần tốt, hôm nay bị cô ta đánh, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất hoang đường.
“Trước không nói cái này. Cô ta là bạn gái của Quyền Cẩn, mà cậu và Quyền Hạo có quan hệ thân mật.” Trịnh Thủy Tinh suy nghĩ một chút, muốn tự mình ra tay đánh Lăng Mạc Mạc, nhưng suy nghĩ vì Lâm Hi, cô đè lửa giận xuống, ”Cậu đánh tiếp nữa, Quyền Hạo sẽ náo loạn với cậu chứ?”
Quyền Hạo sẽ náo loạn với cô? Lâm Hi ảo tưởng một cảnh tượng như vậy, nổi hết da gà lên rồi, chân phải để xuống, giống như xách gà con xốc Lăng Mạc Mạc lên, nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô ta, “Về sau tôi nhìn thấy cô một lần sẽ đánh cô một lần.” di1enda4nle3qu21ydo0n
Lăng Mạc Mạc cảm giác trên mặt nóng hừng hực, bị người túm lấy cổ áo, đáy lòng sinh ra ý niệm điên cuồng không nên có, “Chỉ có bản lĩnh hai ba phần mà cứ điên cuồng như vậy, sớm muộn gì tao sẽ làm thịt tụi mày.”
“Tôi chờ.” Lâm Hi cười lạnh chuẩn bị mở cửa.
Lúc này, trong hành lang ngoài cửa, đoàn người đang đi tới.
Mã Kiều Thần bất đắc dĩ thở ra một hơi thật dài, ai oán với Hoàng Bác đi bên người cô, “Tại sao chúng ta phải tới đây uống trà?” Không chuyện gì uống trà cái gì? Đáng ghét chết đi, cố tình là Quyền đại thiếu mời, cô lại không thể từ chối.
“Dù sao mời khách không phải cậu, cậu câm miệng đi.” Hoàng Bác len lén liếc nhìn Quyền Cẩn vẫn vẻ mặt như núi băng, thấy anh ta không dấu hiệu tức giận, tức giận đáp.
“Không phải chúng ta chưa từng gặp Lăng Mạc Mạc đó, làm gì chứ?” Mã Kiều Thần luôn không có cảm tình gì với Lăng Mạc Mạc vĩnh viễn cho mình là công chúa mà kiêu ngạo, hôm nay vì cô ta, phải tới uống trà, chán ghét cô ta sâu hơn không ít.
“Kiều Thần, cô không thích có thể đi về.” Quyền Cẩn mím môi, không vui thoáng qua trong mắt, lạnh lùng nói với Mã Kiều Thần.
“Tôi nào dám không thích.” Mã Kiều Thần không tỏ vẻ gì trả lời.
“Vậy thì tốt.” Quyền Cẩn nghe được chán ghét trong giọng nói của Mã Kiều Thần, nhưng không ghét bỏ.
“Uống chút trà sẽ không chết người, cậu yên tĩnh một chút đi.” Quyền Hạo đi sau đoàn người, ánh mắt lạnh lùng liếc xéo Mã Kiều Thần một cái.
“Biết rồi.” Nếu không phải cho Quyền thiếu mặt mũi, Mã Kiều Thần cô mới lười phải tới đây.
Cùng lúc đó, trong phòng bao liên hoa, Lăng Mạc Mạc liều mạng giãy giụa, “Đồ đê tiện, mày buông tao ra.”
Trên mặt Lâm Hi mang nụ cười giễu cợt, “Rõ ràng là người, lại không nói tiếng người, thật đáng thương.” Cô không chút khách khí dùng một tay khác nhéo khuôn mặt sưng đỏ xấu xí của Lăng Mạc Mạc, “Cô nói chuyện với giọng điệu như vậy, thật sự không biết có phải Quyền Cẩn bị mù mắt rồi mới coi trọng cô không, một chút nuôi dạy cũng không có.”
“Hi nhi, đừng đánh cô ta nữa, nhanh ném cô ta ra.” Trịnh Thủy Tinh cảm thấy huyệt thái dương đau đớn mờ mờ ảo ảo.
“Trịnh Thủy Tinh, mày đồ đê tiện, về sau đừng mong tốt hơn…” Người cô chán ghét nhất nói chuyện thay cô, Lăng Mạc Mạc xù lông rồi.
Lại là ba chữ đồ đê tiện, Lâm Hi cũng hoài nghi Lăng Mạc Mạc có thể mắng người không, chưa cho Lăng Mạc Mạc cơ hội nói dứt lời, cô lưu loát mở cửa, dễ dàng lôi Lăng Mạc ra nhẹ nhàng ném ra ngoài như ném rác rưởi đi. Sau khi ném đồ bỏ đi, cô vỗ vỗ tay đóng cửa lại, “Đối phó với người như thế, cậu không cần cho cô ta chút màu sắc mà nhìn, vẫn sẽ tới tìm cậu phiền toái. Đúng rồi, chuyện cậu và Quyền Cẩn là sao?”
Khuôn mặt cứng ngắc của Trịnh Thủy Tinh nặn ra nụ cười: “Nói rất dài.”
“Nói tóm tắt.” Lâm Hi cầm lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau vết máu trên tay, cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Tớ cần sắp xếp lại một chút.”
“Còn nhiều thời gian mà, cậu từ từ sắp xếp đi.” Cô rất có hứng thú muốn biết Thủy Tinh như thế nào?
Mấy người Quyền Hạo đi tới cửa phòng bao liên hoa thì cửa đột nhiên bị mở ra, một sinh vật hình người bị ném ra. Bọn họ ngây ngốc, gương mặt của sinh vật hình người kia sưng đỏ, chỉ có thể đại khái nhìn rõ dung nhan, khi bọn họ phát hiện sinh vật hình người kia là Lăng Mạc Mạc thì bọn họ đồng thời cau mày.
Quyền Cẩn tỏ vẻ đau lòng đỡ Lăng Mạc Mạc dậy, lo lắng hỏi: “Mạc Mạc, em làm sao vậy?”
Bị đánh cộng thêm bị Lâm Hi vứt xuống đất, được người đỡ dậy, thấy là Quyền Cẩn, nước mắt tích trong hốc mắt Lăng Mạc Mạc rớt xuống, giả bộ đáng thương mím môi, nức nở nói: “Quyền Cẩn, em bị đánh.”
Quyền Cẩn cực kỳ ít tức giận, vừa nghe thấy cô bị đánh, trong lòng cực kỳ tức giận. Nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, giống như kim đâm vào trong lòng anh, đau đến không thể nói: “Đừng khóc.”
“Quyền Cẩn, em gặp Trịnh Thủy tinh, vốn định lên tiếng chào hỏi cô ta, không ngờ cô ta không nói một lời, hung tợn trừng mắt nhìn em mấy cái sau đó bắt đầu đánh em.” Nước mắt trên mặt Lăng Mạc Mạc giống như sợi dây trang sức chân trâu bị rớt, chỗ thật sâu nơi đáy lòng thoáng nổi lên vẻ ác độc, “Em không biết đã làm sai chuyện gì, cô ta lại đối xử với em như vậy.”
Lòng Quyền Cẩn nhéo chặt, trong mắt không ngừng thoáng qua gì đó.
Mã Kiều Thần quét mắt nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của Lăng Mạc Mạc, trong lòng nói thẳng đáng đời, giả bộ, tiếp tục giả bộ! Nhìn phòng liên hoa bên cạnh, nhớ Lăng Mạc Mạc bị ném từ trong này ra.
Cô xoay người, nhẹ nhõm mở cửa phòng liên hoa ra. Sau khi nhìn thấy rõ người trong phòng, mắt đẹp mở thật to, cô kinh ngạc nói: “Lâm Hi.”