Editor: Puck - Diễn đàn
Lâm Hi nói được là làm được, buổi tối hôm đó không để Quyền Hạo vào cửa phòng nữa. Đáng thương Quyền Hạo tranh thủ cùng giường chung gối cứ kết thúc như vậy, anh vừa bất đắc dĩ vừa u oán lại một lần nữa một người sử dụng một gian phòng ngủ.
Trên màn hình TV chiếu phim truyền hình nổi tiếng nhất năm nay, nhìn khuôn mặt tinh xảo hơi quá đáng của Trịnh Thủy Tinh, cô vỗ vỗ cằm. Trịnh Tĩnh sao lại biến thành Trịnh Thủy Tinh?
Mở laptop ra, lưu loát nhập vào ba chữ Trịnh Thủy Tinh, lập tức liền baidu ra ngoài rất nhiều tin tức, xem từng cái một, nàng phát hiện không sai biệt lắm Trịnh Thủy Tinh bắt đầu xảy ra biến hóa từ hai năm trước, một người nhát gan kiên cường rồi lại hơi mềm yếu, làm sao có thể trong một đêm biến thành mọi việc đều suôn sẻ, người có chỉ số EQ cực cao, điều này rõ ràng không có khả năng.
Báo cho bộ phận tình báo nhà họ Quyền mấy câu, cô nhàn nhã nằm trên giường, nghĩ tới những chuyện khác.
Không quá hai ngày, kinh nghiệm cả đời về Trịnh Thủy Tinh đều biến thành tờ giấy, cô nhìn kỹ, nghĩ thầm, Trịnh Tĩnh này cũng quá giày vò rồi!
“Công ty đại diện cho Trịnh Thủy Tinh do Mã Kiều Thần quản lý sao?” Gia tộc nhà họ Mã làm buôn bán rất lớn, cộng thêm Mã Kiều Thần mở rộng bản đồ buôn bán cho nhà họ Mã, bây giờ nhà họ Mã cũng rất có địa vị trong giới kinh doanh, muốn làm ăn ở thiên triều, có bối cảnh cách mạng có thể nhanh thành công hơn.
“Đó cũng không phải, tập đoàn Mỹ Á do Mã tiểu thư quản lý lúc này không còn là công ty con, công ty đại diện cho Trịnh Thủy Tinh chỉ là một công ty gia đình dưới cờ của tập đoàn Mỹ Á.” Trần Tiêu lại không hiểu, sao đột nhiên tiểu thư nhà mình lại có hứng thú với một minh tinh.
“Có thể mua lại công ty đại diện này không?” Cô nở một nụ cười quỷ dị.
“Dĩ nhiên có thể, chỉ có điều tiểu thư, ngài định lấy danh nghĩa gì mua công ty này đây?” Một công ty đại diện không tính đứng đầu trong ngành giải trí, muốn mua lại là một việc rất đơn giản, chỉ có điều tại sao tiểu thư muốn mua, theo anh được biết, tiểu thư nhà mình không biết làm kinh doanh! die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Lấy danh nghĩa của nhị tiểu thư nhà họ Quyền.” Thuận tay cầm một quyển tạp chí bìa là khuôn mặt Trịnh Thủy Tinh, cô nhìn khuôn mặt trang bìa này photoshop quá mức, cảm thấy hơi xấu, lãng phí khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Thủy Tinh.
“Dạ, tiểu thư.” Trần Tiêu không dám hỏi nhiều, tuân theo ý của cô đi làm.
“Đi ra ngoài đi.” Mấy ngày nay vì ngăn ngừa có tiếp xúc với nhà họ Thẩm, cô đều không đi ra ngoài, ở nhà đã đến mức hơi buồn bực.
“Dạ, tiểu thư.” Khẽ cúi người chào, Trần Tiêu cầm một đống tài liệu đi ra ngoài.
Liếc nhìn điện thoại vứt trên bàn trà, nghĩ đến Trịnh Thủy Tinh, cô cười khẽ, dựa theo số điện thoại trong tài liệu gọi tới.
Làm minh tinh hạng A số lượng không nhiều, Trịnh Thủy Tinh loay hoay không thể thoát ra, cô quay phim mệt mỏi nằm trên ghế sa lon mềm mại nhắm mắt lại, chuông điện thoại di động vang lên, cô giống như không nghe được. Người đại diện của cô Trương Hiểu Hoa nhìn không nổi rồi, tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Thủy Tinh, sao em không thể chăm chỉ một chút?” Cô chưa từng quản lý cho nghệ sĩ như thế này, lười đến có thể so với cừu lười biếng * rồi, không có chuyện gì làm sẽ ngủ!
(*) cừu lười biếng: Một nhân vật trong bộ phim hoạt hình Trung Quốc “Cừu vui vẻ và sói xám”
“Em đã rất chăm chỉ rồi, quay phim rất mệt mỏi.” Trịnh Thủy Tinh vừa nghe tiếng chuông đáng ghét, vừa nghe người đại diện của mình nói lảm nhảm, không nhịn được tức giận nói. “Chị lại ầm ĩ nữa, em không đi tuyên truyền ngày mai.”
“Em dám!” Trương Hiểu Hoa thiếu chút nữa tức giận đến giơ chân, thật lòng không ngờ muốn ói mửa rồi.
Trịnh Thủy Tinh mở ra mắt đẹp trong trẻo, khuôn mặt tinh xảo lạnh như băng, “Chị có thể thử nhìn một chút xem em có dám không.” Phiền chết người, minh tinh tuy là quang vinh chói lọi, được muôn người thích, nhưng quá mệt mỏi, nào có nhiều tuyên truyền phải đi như vậy.
“Được rồi, được rồi, đại tiểu thư em cũng đừng tức giận.” Dù sao đi theo Trịnh Thủy Tinh thời gian gần hai năm, giữa hai người không chỉ có quan hệ đồng nghiệp, còn là bạn bè, làm bạn bè của cô cũng không nói nhiều, thấy điện thoại di động của Trịnh Thủy Tinh vang lên lần nữa, cô khẽ thở dài một tiếng, cam chịu nhận điện thoại cho vị đại tiểu thư này.
“Xin chào, ai vậy?” Biết số điện thoại riêng của Trịnh Thủy Tinh không nhiều người, thân là người đại diện vẫn phải khách khí.
“Trịnh Thủy Tinh ở đâu?” Vừa nghe giọng điệu hơi nhún nhường này, cô cũng biết đây không phải Trịnh Tĩnh. Cô rất không quen gọi cái tên Trịnh Thủy Tinh này, rõ ràng tên là Trịnh Tĩnh mà! [email protected]`l3q21y"d0n
“Bây giờ cô ấy đang bận, xin hỏi cô là ai, tìm cô ấy có chuyện gì vậy?”
“Nói cho cô ấy biết, tôi là Lâm Hi.” Trịnh Tĩnh có chăm chỉ như vậy sao, cô vẫn nhớ nhóc này thích làm nhất chính là ngủ, làm một chút việc liền kêu mệt.
“Được, tôi sẽ báo lại cho cô ấy, xin hỏi cô còn có chuyện gì không?” Trương Hiểu Hoa len lén liếc nhìn Trịnh Thủy Tinh, phát hiện cô ấy không có ý nghe điện thoại.
“Cám ơn, hẹn gặp lại.” Nói tiếp cũng không có ý tứ, cô trực tiếp cúp điện thoại.
“Ai vậy?” Trịnh Thủy Tinh định mở nắp chai nước khoáng, đôi tay vô lực bất đắc dĩ vặn không ra.
“Là một người tên Lâm Hi, bạn của em sao?” Cất điện thoại của Trịnh Thủy Tinh đi, Trương Hiểu Hoa cẩu thả nói. Cô không biết Trịnh Thủy Tinh có một người bạn tên Lâm Hi, tình huống thế nào đây?
“Lâm Hi sao?” Nghe được cái tên này, trong một nháy mắt Trịnh Thủy Tinh cho rằng mình nghe lầm.
“Đúng vậy, sao thế?” Rất ít khi thấy vẻ mặt giật mình của Trịnh Thủy Tinh, Trương Hiểu Hoa cảm thấy rất kỳ quái.
“Không có gì, mở nắp chai nước này giúp em.” Trịnh Thủy Tinh thuận tay nhét chai nước suối vào trong tay Trương Hiểu Hoa, lấy điện thoại di động qua gọi điện thoại.
“Là ai vậy, làm sao em khẩn trương như thế?” Hiếm thấy dáng vẻ khẩn trương của Trịnh Thủy Tinh, Trương Hiểu Hoa kinh ngạc nhướn mày.
“Nhanh mở nắp chai nước này cho em.” Trịnh Thủy Tinh hơi ghét bỏ.
“Muốn gọi điện thoại cũng nhanh chút, đạo diễn vẫn chờ em quay phim!” Trương tiểu thư buồn bực vặn nắp chai, cô chưa từng thấy một diễn viên nào lười biếng như vậy, một năm quay hai bộ phim đã không ngừng kêu mệt, nhà kinh doanh muốn mời diễn thương mại cũng không vui lòng, chụp quảng cáo một năm chỉ chụp ba bộ, so sánh với minh tinh hạng A khác, cách làm của Trịnh Thủy Tinh rất ngu xuẩn, để bó lớn tiền mặt thế nhưng không đi kiếm. dieendaanleequuydonn
“Lắm điều.” Trịnh Thủy Tinh không thích bị thúc ép, nhíu mày không vui nói.
“Còn chê chị lắm điều, mau nhận điện thoại của em.” Mở nắp chai nước, Trương Hiểu hoa yên lặng đi tìm biên kịch nói một chút chuyện.
Lâm Hi mới vừa để điện thoại di động xuống, nghe tiếng gõ cửa định đi mở cửa, một giây kế tiếp liền nghe được tiếng chuông vang lên, thấy hiển thị trên màn hình là số vừa nãy đã gọi, cô không nhịn được bật cười.
“Trịnh Tĩnh, không phải cậu nói cậu đang bận sao?” Ấn nút tiếp nghe, cô không kiềm chế được châm chọc.
Vẫn là giọng điệu đáng đánh đòn như vậy, Trịnh Thủy Tinh nghe được mà cau mày, “Họ Lâm kia, tin tức của cậu trái lại rất linh thông, nhanh như vậy đã biết tớ là Trịnh Tĩnh.”
“Một người bề ngoài có thể thay đổi, nội tâm thì không thay đổi được.” Bây giờ cô muốn làm rõ ràng, sao Trịnh Tĩnh lại biến thành Trịnh Thủy Tinh? Cô trùng sinh đã rất quỷ dị, nhưng Trịnh Tĩnh cũng sống lại, chuyện này quá không khoa học! Chẳng lẽ hiện giờ trùng sinh lưu hành như vậy?!
“Đi qua một bên chơi, không rảnh hàn huyên những chuyện này với cậu.” Trịnh Thủy Tinh mím môi đỏ mọng mê người, buồn bực không chỗ phát tiết, trước kia cô là tỷ phú có tài sản hàng tỉ, trong một đêm thành tôm tép trong làng giải trí bất cứ lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác, mức độ chênh lệch này rất lớn, cô tốn thời gian gần hai năm mới thích ứng được với thân phận này.
“Đối đãi với người bạn cũ, cậu lại có kiểu giọng điệu này, quá không xứng bạn chí cốt rồi.” Cô và Trịnh Tĩnh chơi chung từ nhỏ đến lớn, bởi vì cái dù bay thằng cha nó kia khiến cô ngã chết trở thành Lâm Hi, nên không liên lạc với Trịnh Tĩnh, dù sao chuyện kỳ dị trùng sinh này không phải ai cũng có thể tiếp nhận, trừ đóa hoa tuyệt thế Quyền Hạo ra.
“Cậu đi chết đi, giả bộ cái gì mà giả bộ? Thiệt thòi lúc trước tớ vẫn còn vì cái chết của cậu mà đau lòng lâu như vậy.” Trịnh Thủy Tinh thấy người trên studio, nhịn kích động trợn trắng mắt, giữ vững nụ cười y hệt nữ thần.
“Không phải cậu cũng đã chết một lần sao, lại nói làm sao cậu chết?” Điều kiện đầu tiên để sống lại là chết đi, cô cũng không tin tưởng cái gọi là linh hồn trao đổi.
“Yên tâm, không phải ngã chết.” Trịnh Thủy Tinh rảnh rang châm chọc nói.
“Vậy sao cậu chết.” Hoàn toàn không để ý bị người châm chọc, cô quan tâm là chuyện này.
“Trong điện thoại không nói được, hôm nào ra ngoài hàn huyên một chút đi.” Chuyện như vậy không phải trong một chốc một lát có thể nói rõ, vẫn phải gặp mặt nói chuyện thì tốt hơn.
“Bây giờ cậu ở đâu? Tớ đi tìm cậu.” Cô cũng không trông cậy vào Trịnh Tĩnh chủ động tìm cô, người này lười đến sắp hết thuốc chữa rồi.
“Quay phim ở khách sạn xx, đi tới điện thoại cho tớ.”
“Chờ tớ.” Bạn cũ gặp lại, không ngờ mọi người đều dưới tình huống sống lại, giờ gặp lại rất dán vào còn không phải sao?
Nửa giờ sau, cô nhìn vẻ mặt ai oán của Quyền Hạo, cô cảm thấy mình hoa mắt, “Anh làm gì thế?” Ngày trước từ khi bọn họ bắt đầu chia giường ngủ, Quyền Hạo liền vô cùng buồn bã, cô có một ảo giác, anh thật ra là một oán phu, cô là một người phụ nữ xấu không cho danh phận.
“Hi nhi đi đâu?” Quyền Hạo buồn bã nói.
“Cần báo lại cho anh sao?” Cô hỏi ngược lại. Vừa đi ra ngoài có thể sẽ gặp biến thái nhà họ Thẩm, không đi ra sẽ rất buồn bực, huống chi cô muốn tìm Trịnh Tĩnh.
“Anh đi với em.” Ngày gần đây xâm nhập điều tra nhà họ Thẩm một phen, anh biết được quá nhiều chuyện bí ẩn, cũng mơ hồ tra được thân phận trước kia của Hi nhi, anh sợ cô và nhà họ Thẩm lại có dính líu.
“Tôi không phải đứa bé, không cần anh theo.” Bên cạnh có hộ vệ đi theo là đủ rồi, còn mang Quyền Hạo, cô ngại người bảo vệ cô còn chưa đủ nhiều à.
“Hi nhi.” Quyền Hạo hạ thấp tư thái, hoàn toàn là dáng vẻ oán phu.
“Thu hồi vẻ mặt giống như nũng nịu kia của anh, thật mắc ói.” Cô mở cửa xe, quay đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt của anh, cảm giác trên người đều đã nổi lên tầng da gà.
“Vậy em trở về sớm chút.” Cô không chịu, anh chỉ có thể nhượng bộ rồi.
“Biết rồi.” Cô đạp chân ga, không nhìn anh một cái lái xe rời đi.
Chiếc Ferrari màu đỏ bắt mắt chạy trên đường, tốc độ hơi quá nhanh, cô chỉ phải đeo mắt kính chắn gió cực lớn. Lái xe đến chỗ rẽ, cô nhấn còi, phía trước không ai đáp lại, cô định nhanh chóng chạy qua.
Không ngờ phía trước có một chiếc Audi lái tới, ầm một tiếng, hai xe chạm vào nhau rồi, thật may là người không có việc gì. Thực tế tàn khốc nói cho cô, chỗ rẽ nhất định phải chậm lại.
Buồn bực mở cửa xe xuống xe, cô nhìn đầu xe bị lõm vào, không khỏi nâng trán, đây là xe thể thao mà cô thích nhất.
Chủ nhân chiếc Audi, may mắn không bị thương, gương mặt tuấn mỹ phi phàm khẽ mang ý cười, từ trên xe bước xuống, “Thật xin lỗi.”
Thấy đối phương xuống xe, cô vốn hơi cáu, khi nhìn rõ mặt mũi của đối phương thì cô ngây ngẩn cả người.
Đối phương là một người đàn ông điển trai, thân thể thon dài rất cao, quyến rũ và đẹp trai cùng tồn tại trên gương mặt, khóe môi trơn bóng như ngọc, nụ cười cực kỳ mê người.
Sao lại là anh? Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, trong đầu chỉ có bốn chữ này.