Editor: Puck
Mở mắt ra, cô chỉ thấy Quyền Hạo đang ngủ bên cạnh cô, hai tay còn không yên phận dao động trên người cô, cơn tức giận lập tức bốc lên rồi.
“Cho anh hai lựa chọn, một yên tĩnh ngủ, hai cút ra ngoài.” Một lần nữa nhắm hai mắt lại, Lâm Hi lạnh lùng đưa ra hai lựa chọn, chân của cô đang chuẩn bị đạp bay Quyền Hạo.
Sau khi trở lại đế đô, tâm tình của cô không phải rất tốt, anh có thể cảm nhận được. Ở thành phố biển, cô và anh cùng trên một giường, đó là vạn bất đắc dĩ, bởi vì nhà cô mướn có một phòng ngủ một phòng khách, chỉ có một cái giường. Bây giờ về đến nhà, gian phòng trong nhà còn nhiều mà, xem ra bọn họ không cần thiết phải chung giường. Dĩ nhiên, những chuyện này đều là mặt ngoài, anh đã quen bên cạnh có cô, sao có thể chia giường ngủ với cô được.
Hai tay không yên phận dừng lại, theo thói quen ôm hông cô, cô đưa lưng về phía anh.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong phòng ngủ, ở trong bóng tối Lâm Hi có thể nhìn thấy bàn tay trên eo, cô không thể làm gì.
Đêm vẫn còn rất dài, chuyện xưa vẫn còn tiếp tục.
Trong đêm nay, có người ngủ say sưa, có người thức trắng đêm chưa ngủ, cũng có người mưu kế gì đó.
Không biết ngày mai, có gì chờ đợi cô.
Mặc cho thợ trang điểm làm kiểu tóc cho cô, cô hơi không nhịn được rồi, động tác liếc nhìn tạp chí cũng mang theo vẻ phiền não, “Còn bao lâu nữa mới được?” Cô trong gương giống như con búp bê mặc cho người ta định đoạt, nhìn liền ghét, thân thể này mới mười bảy tuổi, cần gì phải làm cho giống như hai mươi hai tuổi vậy?
“Thiếu phu nhân, xin ngài kiên nhẫn chờ mười phút.” Thợ trang điểm vội vàng xịt keo xịt tóc lên đầu Lâm Hi, ánh mắt quá mức tập trung, không nhìn thấy sắc mặt không vui của Lâm Hi.
Thiếu phu nhân! Nghe được xưng hô này liền ghét.
Lâm Hi khẽ nhíu đôi mày thanh tú, ánh mắt trong suốt trong nháy mắt đổi thành sâu không lường được.
“Một đám ngu xuẩn, gọi thiếu phu nhân cái gì, ba chữ Lâm tiểu thư sao mấy người không nói?” Trần Tiêu phục vụ bên cạnh, thời khắc chú ý đến nét mặt Lâm hi, thấy cô cau mày, cũng biết cô hơi tức giận. Ở nhà họ Quyền, ba chữ thiếu phu nhân là ba chữ cấm, người sáng suốt đều có thể nhìn ra quan hệ giữa tiểu thư và thiếu gia không thể lấy tầm thường ra so sánh, nhưng tiểu thư không thừa nhận, vì không chọc giận tiểu thư, bọn họ đều cung kính gọi là tiểu thư. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Trần Tiêu quát lớn, ở trong mắt mọi người hơi không giải thích được, nhưng bọn họ làm việc lấy tiền, không có tư cách nói không, tất cả đều khẽ lấy áy náy gật đầu về phía anh.
Mười phút trôi qua, kiên nhẫn của Lâm Hi đã đến cực hạn.
“Tiểu thư, xong rồi.” Thợ trang điểm quan sát được trên mặt Lâm Hi che giấu chút không vui.
“Quyền Hạo đâu?” Lúc đứng từ ghế lên, Lâm Hi cảm thấy cái mông của mình sắp tê dại ra, làm hai giờ, chính là vì lấy một kiểu tóc, thật phiền toái, còn nhuộm tóc của cô thành màu nâu, hấp rồi cuốn lô, kiểu tóc trẻ con mang theo chút quyến rũ thật sự làm khó nhà tạo hình nghĩ ra.
“Thiếu gia đang ở trong phòng thay áo.” Trần Tiêu khẽ khom lưng.
“Kêu anh ta nhanh lên chút.” Không phải tham gia bữa tiệc đính hôn của Mã Kiều Thần sao, cũng không phải làm tiệc cưới, làm cho phiền toái như vậy, phiền chết rồi!
“Dạ, tiểu thư.” Dù ít dù nhiều Trần Tiêu cũng nhìn ra một chút, tiểu thư nhà mình không phải rất bằng lòng trở lại đế đô, nhìn vẻ mặt và tâm tình của cô, nhiều hơn chính là vì tham gia bữa tiệc đính hôn của Mã tiểu thư mới trở về, dù sao Mã tiểu thư và tiểu thư nhà mình cũng có ba năm giao tình.
Khoảng mấy phút, Quyền Hạo đi tới đây, khi nhìn thấy Lâm Hi thì trong mắt đã hiện lên vẻ kinh ngạc, tim đập nhanh hơn rất nhiều. Anh biết Hi nhi mặt mộc không trang điểm không ăn mặc cầu kỳ gì cũng đã rất đẹp, hôm nay sau khi thay đổi quần áo trang điểm, càng thêm đẹp hơn, trong trẻ trung xen lẫn cảm giác quyến rũ, khiến cho người ta cực kỳ động lòng.
“Đi thôi, bữa tiệc đính hôn của Mã Kiều Thần sắp bắt đầu.” Lâm Hi không thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Quyền Hạo, cô chỉ biết không đi nhà họ Mã nữa, vô cùng có khả năng bỏ qua bữa tiệc đính hôn của Mã Kiều Thần.
“Ừ.” Quyền Hạo rõ ràng nhìn thẳng mắt, ở trước mặt người khác, lần đầu tiên anh và cô mười ngón tay đan chặt. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Tròng mắt nhìn thấy ngón tay phải của cô bị anh giữ chặt, cô chớp mắt, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh sắp bay lên hai đóa hoa đào, trong phút chốc, môi mím lại của cô khẽ mở ra, nụ cười xẹt qua khuôn mặt cô.
Trong xe rộng rãi, Lâm Hi nhìn cảnh đêm ngoài cửa trôi qua, “Chồng chưa cưới mà Mã Kiều Thần đính hôn là ai?” Cô nhớ, trong lòng Mã Kiều Thần có người rồi, hai năm trước còn thẳng thắn thề thốt với cô, nhất định sẽ theo đuổi được anh hai của Quyền Hạo là Quyền Minh Vũ.
“Ngôi sao mới Dương Dịch mới lên trong giới chính trị.” Quyền Hạo cũng không rõ ràng vì sao Mã Kiều Thần đột nhiên đính hôn.
Vừa nghe đến cái tên Dương Dịch này, vẻ mặt Lâm Hi cứng đờ, ánh sáng kinh ngạc xẹt qua mắt, “Thế gia nhỏ hạng hai còn chưa bước vào, vẫn còn đang quanh quẩn trong thế gia hạng ba, người thừa kế của nhà họ Dương là Dương Dịch sao?”
“Ừ.”
Trong đầu hiện lên khuôn mặt hào hoa phong nhã của Thẩm Cảnh Kỳ, hai gương mặt không ngừng quấn lấy, cô nhớ không lầm, Dương Dịch là người dưới trướng của Thẩm Cảnh Kỳ. Nhà họ Thẩm làm buôn bán gì, không ai rõ ràng hơn cô, sao Mã Kiều Thần lại dính dáng với những người đó?
Trí nhớ vốn đã sớm xóa đi trong đầu vô cùng rõ nét, kể từ khi cô không còn là Lâm Hi Nhi, đã không bước vào thế giới kia. Mã Kiều Thần một lòng muốn là người có thành tựu trong giới kinh doanh, một khi dính líu quan hệ với bọn họ, một khi đứng sai đội, vạn kiếp bất phục tuyệt đối không chỉ có cô ấy, hễ là người có một chút quan hệ với nhà họ Mã tất cả đều sẽ gặp họa.
Lâm Hi hơi nhếch khóe môi, “Không phải cô ấy thích anh hai của anh là Quyền Minh Vũ sao?”
“Anh ấy không thích cô ấy.”
“Anh xác định thật sự không thích sao?” Cô và Quyền Hạo sống cùng dưới mái hiên nhà, nhưng rất ít cơ hội nhìn thấy người nhà của Quyền Hạo, trừ Phó Trường Thanh tình cờ gặp một lần ở ngoài, cho đến nay cô chỉ gặp Quyền Minh Vũ hai lần, đó là một người đều mỉm cười với bất kỳ ai nhưng nội tâm thật sự lạnh lùng. dfienddn lieqiudoon
“Chuyện của bọn họ để tự bọn họ giải quyết, Hi nhi vẫn nên quan tâm tới anh nhiều hơn.” Anh rất không thích trong lòng cô, còn có người có địa vị cao hơn anh.
“Chồng chưa cưới của Mã Kiều Thần, các anh có điều tra không?” Chồng chưa cưới của con gái quý thế gia tầng thứ hai, nhất định có điều tra.
“Đây là việc nhà họ Mã cần phải làm.”
“Anh người bạn từ nhỏ này thật sự không đủ xứng chức.” Lâm Hi nhàn nhạt châm chọc, “May mà tôi trở về đế đô rồi.”
“Hi nhi biết điều gì sao?” Quyền Hạo nghĩ đến một năm rưỡi, một xấp tư liệu thật dày. Cái tên Lâm Hi Nhi này vẫn quanh quẩn trong đầu anh, anh phái người đi điều tra cuộc đời sự nghiệp của Lâm Hi Nhi, phát hiện trừ thần trộm ra, không có gì đặc biệt khắc, nhưng mặt ngoài càng hoàn mỹ thứ ẩn giấu càng nhiều.
“Không có gì.” Lâm Hi không định tiết lộ quá nhiều sẽ bại lộ chuyện mình sống lại, hơi híp mắt, tất cả trí nhớ hơn hai mươi năm đều hiện lên trong đầu, rất nhiều khuôn mặt đều mơ hồ, chỉ có ba khuôn mặt cô vẫn nhớ rõ ràng.
Giờ phút này nhà họ Mã cực kỳ náo nhiệt, người đi lại trong nhà gần như đều là quyền quý, làm nhân vật chính của ngày hôm nay, Mã Kiều Thần tươi cười chào hỏi mỗi một vị khách mời.
“Quyền thiếu và Lâm tiểu thư tới.” Quản gia nhà họ Mã làm tiếp đón ở cửa, khi nhìn thấy Quyền Hạo và Lâm Hi, lập tức vào trong nhà bẩm báo với Mã Kiều Thần.
Vừa bước chân vào sảnh chính nhà họ Mã, Lâm Hi đã ngửi thấy một mùi vị cực kỳ nhạt nhưng quen thuộc, nụ cười nhẹ trên mặt khựng lại, mặt lạnh, đề phòng nhìn chung quanh.
“Hi nhi, em cũng cảm thấy không bình thường sao?” Quyền Hạo cực kỳ nhạy cảm với hoàn cảnh, cũng chú ý tới chung quanh có mùi quỷ dị lan tràn.
“Chờ đợi tiến triển của tình hình thôi.” Lúc này nói ra hơi quá sớm, cô thật sự muốn xem, tay chân của Thẩm Cảnh Kỳ có thể làm ra chuyện lớn gì.
“Hi nhi giống như có rất nhiều chuyện mà anh không biết đấy.” Khi Hi nhi mười hai tuổi thì anh gặp cô, khi đó cảm giác cô chính là một đứa trẻ trưởng thành sớm, thời gian bốn năm rưỡi trôi qua, cô mang đến cho anh một cảm giác, giống như một linh hồn người lớn thuần thục ở trong thân thể non nớt này.
“Không phải anh cũng như vậy sao?” Mắt sắc như dao của Lâm Hi khẽ lườm, Mã Kiều Thần đi về phía cô, nụ cười ngọt ngào lập tức hiện ra, ánh mắt mới vừa rồi còn thông minh biến thành trong suốt.
Thời gian qua đi một năm rưỡi gặp lại Lâm Hi, Mã Kiều Thần thiếu chút nữa không nhận ra, ở trong ấn tượng của cô, Lâm Hi chính là một đứa trẻ trưởng thành sớm xinh đẹp, bây giờ vừa gặp, cô gái ngày xưa đã biến thành một người phụ nữ nhỏ quyến rũ và trẻ trung cùng tồn tại, nhìn trên mặt mày lơ đãng tản mát ra vẻ quyến rũ thật sự mê chết người.
Nhìn mười ngón tay của hai người đan chặt, trong mắt Quyền Hạo tràn ra nụ cười cưng chiều, cho dù có biết sự tình hay không đều sẽ cho rằng hai người này là một đôi. Vì vậy, trên khuôn mặt thông minh của Mã Kiều Thần tỏ đầy ý cười, “Quyền tam thiếu, tam thiếu phu nhân.”