Editor: Puck
(*) Thùy chủ trầm phù: thùy – ai, chủ - làm chủ, trầm phù – chỉ cuộc đời, số phận trắc trở của con người
Trích trong: Thùy chủ trầm phù của Thiên Thương (truyện đam mỹ)
Vấn thế gian tình vi hà vật
Khán thiên hạ thùy chủ trầm phù
(Hỏi thế gian tình ái là gì
Khắp thiên hạ ai làm chủ phận đời chìm nổi)
Giọng nói tràn đầy chất vấn và hai chữ Hi Nhi, Thẩm Cảnh Kỳ nghe thấy rất không thoải mái, trong ánh mắt xen lẫn một tia cảm xúc phức tạp, anh không vui mím môi, không nói được lời nào, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Quyền Hạo.
Lâm Hi như thế nào cũng không nghĩ đến Quyền Hạo thế mà lại xuất hiện ở đây. Càng không nghĩ tới chính là một giây kế tiếp, Quyền Hạo đã tung một quyền lên mặt Thẩm Cảnh Kỳ rồi.
Âm thanh quả đấm đụng da thịt, chợt vang lên bên tai Lâm Hi.
Lực tay của Quyền Hạo rất lớn, lớn đến mức cả người Thẩm Cảnh Kỳ lảo đảo hai bước rồi mới có thể đứng vững thân thể.
Tia máu tràn ra từ khóe môi, vẻ mặt Thẩm Cảnh Kỳ lạnh lẽo, chậm rãi lấy mu bàn tay lau tia máu.
Đây là lần đầu tiên có người dám đánh anh.
Ý lạnh thấm vào lòng người lan tràn trong hai tròng mắt, mặt Quyền Hạo không chút thay đổi nói, “Cô ấy không phải người anh có thể đụng.”
Anh lo lắng cô sẽ gặp phải người theo đuôi gì đó, cho nên anh quyết định đến đón cô về. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Anh ôm mừng rỡ mà đến, tuyệt đối không ngờ rằng anh nhìn thấy cảnh này, cô và người đàn ông khác đang ôm ấp.
Lòng lạnh lẽo như băng, đau đớn bắt đầu lan tràn trong cơ thể, cảnh tượng như vậy khiến cho anh không thở được.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hi nhìn thấy Quyền Hạo đánh người, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ tàn bạo trên người anh.
“Quyền Hạo, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh đưa lễ thật đúng là lớn.” Thẩm Cảnh Kỳ cắn răng nghiến lợi, vẫn đè nén sát khí thiếu chút nữa không kiềm chế nổi.
Quyền Hạo cười lạnh một tiếng, bàn tay nắm cả bả vai Lâm hi, khóe môi khinh thường nhếch lên, “Tự tìm thì không trách được bất kỳ kẻ nào.”
Lâm Hi bị Quyền Hạo dùng tư thế thân mật ôm lấy, ngước mắt liếc nhìn Quyền Hạo, cảm thấy kỳ quái.
“Hi nhi, chúng ta về nhà.” Quyền Hạo ôm lấy Lâm Hi, đi ra ngoài.
Tròng mắt của Thẩm Cảnh Kỳ tối sầm, âm chầm nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi, chỗ ngực cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, hình như đang biểu thị điều gì.
Dọc theo đường đi, Quyền Hạo đã cố hết sức không để cho mình bị lửa giận tiêu diệt, nhưng hàm răng vẫn nghiến vang ken két. Lâm Hi ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, mở to đôi mắt vô tội nhìn anh, cô vốn không biết anh đang tức giận cái gì.
Mới vừa trở lại nhà họ Quyền, Lâm Hi đã bị Quyền Hạo mạnh mẽ ôm lấy tiến vào phòng ngủ của anh.
“Anh làm gì thế?” Hất tay Quyền Hạo trên bả vai ra, Lâm Hi nhíu đôi mày thanh tú, không vui nói.
“Anh ta là ai?” Toàn thân anh tản ra khí lạnh, tất cả trong mắt đều là ý lạnh, vị chua một mực lên men trong đáy lòng.
Dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết Quyền Hạo đang nói tới Thẩm Cảnh Kỳ, cô không thể giải thích được vì sao anh có dáng vẻ thoạt nhìn tức giận như vậy, “Thẩm Cảnh Kỳ, anh họ của Tiếu Thần.”
Anh họ của Tiếu Thần! Lại dám ôm cô!
Quyền Hạo vốn ghét Tiếu Thần, hiện giờ càng thêm ghi tên cậu ta vào danh sách đen. di1enda4nle3qu21ydo0n
“Tại sao để cho anh ta ôm em?” Quyền Hạo nhíu chặt chân mày, cố gắng nói nhẹ như nước chảy.
Dùng phương thức chất vấn hỏi Lâm Hi, thật sự rất không thích hợp, cô mím mím môi, hơi không nhịn được, “Anh ta cứng rắn ôm lấy.” Giọng nói quyến luyến vô hạn khi đó của Thẩm Cảnh Kỳ giống như lúc này đang vang lên bên tai, thân thể cô co rút thật chặt.
“Về sau không cho lui tới với Tiếu Thần, càng không thể gặp Thẩm Cảnh Kỳ.” Thẩm Cảnh Kỳ xuất hiện khiến cho anh có cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, giọng điệu Quyền Hạo tuy nhàn nhạt nhưng vẫn mang theo mùi vị ra lệnh mãnh liệt.
Lâm Hi cắn môi dưới, mắt sâu thẳm như giếng cổ thoáng hiện ánh sáng không vui, giọng thật chán ghét nói, “Anh cả ngày trông đông trông tây, anh có phiền hay không, hiện giờ tôi muốn lui tới cùng ai đều phải qua sự đồng ý của anh sao? Anh lấy thân phận gì yêu cầu tôi như vậy?”
Ba năm qua, chuyện gì của cô anh cũng đều hỏi đến, hiện giờ cô và ai lui tới anh cũng muốn xen vào, cô thật sự chịu đủ rồi. Cô thích cuộc sống tự do, chứ không phải có người ở bên cạnh cô trông đông trông tây, như vậy rất phiền.
Lời nói chán ghét của cô giống như hóa thành mũi tên nhọn vô hình, hung hăng bắn vào trên lồng ngực của anh.
Hô hấp trong phút chốc trở nên khó khăn, trong đôi mắt anh xông lên khiếp sợ và đau lòng.
Không muốn chú ý tới Quyền Hạo có phản ứng gì, Lâm Hi lạnh lùng xoay người đi ra ngoài, chỉ để lại một mình anh lưu lại nơi phòng ngủ trống trải hiện đầy vang vọng của cô.
Sau một lúc lâu, Quyền Hạo vội vàng thở hổn hển, tay che ngực vô lực rũ xuống.
Ba năm, cô vẫn coi anh là người xa lạ.
Mới vừa đi ra khỏi phòng ngủ của Quyền Hạo, trước mặt cô đột nhiên có một người đứng.
Nhìn tiểu thư nhà mình, Trần Tiêu đưa điện thoại trong tay, mặt không chút thay đổi nói, “Tiểu thư, điện thoại của phu nhân.”
Lâm Hi chần chừ một chút, vẫn nghe điện thoại, “Dì, trễ như thế, dì có chuyện gì không?” Từ trước đến giờ cô đều không thích điện thoại của Phó Trường Thanh.
“Hi nhi, trưa mai nhớ cùng Quyền Hạo trở lại ăn cơm.” Ở trong lòng Phó Trường Thanh, Lâm Hi đã là bà xã của con trai bà.
“Vâng, không có việc gì con cúp đây, hẹn gặp lại.” Không để lại cơ hội cho Phó Trường Thanh nhiều lời mấy câu, Lâm Hi liền cúp điện thoại.
Cầm lại điện thoại, Trần Tiêu thẳng tắp lưng, vẻ mặt nghiêm túc, “Tiểu thư, tôi có việc nói với cô.”
“Có gì cứ nói.” Lâm Hi thuận ta đóng cửa phòng ngủ của Quyền Hạo, cửa phòng ngăn cách bọn họ, giống như bọn họ đang ở hai thế giới.
“Tiểu thư, nói lời trong lòng, thiếu gia đối xử với ngài như thế nào?”
Vấn đề này, Lâm Hi rất kinh ngạc, do dự một chút, cô chậm rãi nói, “Được cho là tốt.” Dieễn ddàn lee quiy đôn
“So sánh giữa cuộc sống bây giờ và cuộc sống trước kia, ngài thích bây giờ hay là trước kia?”
“Trước kia.” Lâm Hi ngay cả suy nghĩ cũng miễn, trực tiếp trả lời.
“Trước kia ngài chỉ là một ăn xin nhỏ, hiện giờ ngài là nhị tiểu thư nhà họ Quyền cao cao tại thượng, ăn, mặc, đi, ở không có chỗ nào không phải là tốt nhất, xin hỏi ngài tại sao lại thích cuộc sống trước kia?”
“Trần Tiêu, anh nghĩ cái gì thì nói thẳng, tôi không thích vòng vo tam quốc.” Bình thường Lâm Hi đều gọi là quản gia, bây giờ cô không muốn trả lời vấn đề của Trần Tiêu, anh càng quanh co lòng vòng cô càng không thích.
“Tiểu thư, mặc dù ngài có thể có cuộc sống hậu đãi như bây giờ, tất cả đều là thiếu gia mang đến, một khi thiếu gia không có ở bên cạnh cô, ngài cảm thấy ngài sẽ trải qua cuộc sống như thế nào?” Trần Tiêu hoàn toàn không thấy Lâm Hi không kiên nhẫn, tiếp tục đưa ra câu hỏi của anh.
“Ý của anh là, rời xa Quyền Hạo tôi cái gì cũng không có đúng không?” Lâm Hi nghe ra hàm ý trong lời nói của Trần Tiêu, cô cũng không giận, ngược lại nở nụ cười, nụ cười này cực kỳ thấm vào người.
“Tôi không có ý ngày, xin ngài đừng hiểu lầm. Tôi chỉ muốn nói, người phải biết tiếc phúc.”
“Tiếc phúc gì?” Lửa giận của Lâm Hi lập tức bị thiêu đốt, giọng nói hơi không tốt, cuối cùng cô đè ép lửa giận nơi đáy lòng, lạnh nhạt nói, “Nếu anh tiếp tục quanh co lòng vòng, xin lỗi, tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Trần Tiêu cũng biết không thể tiếp tục nói như vậy nữa, anh cũng sợ tiểu thư nhà mình tức giận, “Tiểu thư, thiếu gia đối xử với ngài tốt như vậy, nhưng ngài đối xử với thiếu gia như thế, cậu ấy sẽ đau lòng khổ sở.” Tiểu thư nhà mình đối xử với thiếu gia như thế nào, anh đều nghe thấy, anh vì thiếu gia nhà mình mà cảm thấy không đáng.
“Như vậy xin hỏi, tôi nên đối xử với anh ta như thế nào?”
“Tối thiểu không nên coi cậu ấy là người xa lạ.” Thái độ của tiểu thư nhà mình với thiếu gia, anh là người ngoài cuộc nhìn thấy rõ ràng.
“Tôi thích đối xử với người khác như thế nào, thì đối xử như vậy, còn anh nữa quản quá nhiều, làm xong chuyện thuộc bổn phận của anh là được.” Lâm Hi lạnh nhạt, trong mắt chợt lóe lên tức giận, “Tôi cảnh cáo anh một câu, chuyện của tôi không tới lượt anh hỏi.’
Nói xong, cô mở cửa phòng ngủ của mình, Trần Tiêu lại ngăn cản cô tiến vào, chắn trước mặt cô.
“Tiểu thư, thiếu gia đối xử với cô tốt như vậy, cô còn có chỗ nào không hài lòng?”
“Không phải là vấn đề tôi có hài lòng hay không, tôi đã nói bao nhiêu lần, tôi không thích cuộc sống như thế.” Vừa dứt lời, Lâm Hi không nén được lửa giận trong lòng, cô giận dữ dùng sức đẩy.
Sau khi Trần Tiêu ngã xuống đất, mắt trừng còn lớn hơn hạt đào.