“Hi nhi, em không thể hóng gió, đi vào với anh.” Còn chưa tới giờ tan việc, Quyền Hạo trở lại, thấy cô ở bên ngoài hóng gió, anh nhíu chặt chân mày.
Lâm Hi khép bàn tay đang mở ra, nhét ngọc bội vào trong túi áo, giọng mềm dẻo giống như ngúng nguẩy, “Tôi không sao, chỉ phơi nắng mặt trời một chút thôi.” Nể tình Quyền Hạo đối với cô muốn gì được đó, cô sẽ cho anh sắc mặt tốt để nhìn.
“Ánh mặt trời có quá nhiều tia tử ngoại, phơi nắng không có gì tốt, nó chỉ khiến em phơi đen da hơn.” Khóe môi Quyền Hạo cười chúm chím trần thuật sự thật.
“Tôi vừa mới ra viện không lâu, anh không thể cho tôi ra ngoài hít thở không khí sao?”
“Mười phút sau đi vào.” Vì cô khỏe mạnh, anh không thể nhượng bộ.
“Biết, anh rất phiền.” Từ nhỏ Lâm Hi đã không thích bị người ta để ý đông trông nom tây, hơi chán ghét nói.
Ngồi lên xích đu, cô coi Quyền Hạo bên cạnh như không khí, không để ý tới anh.
Thấy hai người có vẻ giống như giận dỗi, Trần Tiêu đang chuẩn bị yên lặng biến mất, không ngờ Lâm Hi gọi anh lại.
“Tiểu thư, có gì phân phó sao?”
Tầm mắt nhìn thẳng vào ao cá, Lâm Hi nhếch khóe môi lên, “Trong sân sao lại có một ao cá?”
“Bởi vì thiếu gia thích nuôi cá, cho nên làm một ao cá.” Cá nuôi trong ao này vô cùng trân quý, tùy tiện cầm một con ra ngoài bán cũng có thể bán giá trên trời. Trần Tiêu không hiểu huyền bí trong giọng nói của tiểu thư, anh không khỏi suy tư. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Quyền Hạo, tại sao anh thích ao cá?” Lâm Hi tỏ vẻ ngây thơ, ngọt ngào hỏi Quyền Hạo.
“Tìm một chút chuyện để làm.” Trước kia khi cô chưa xuất hiện, cuộc sống lúc trước của anh vạn năm không thay đổi, buồn tẻ vô vị, anh tìm một chuyện vẫn coi như yêu thích, đó chính là nuôi cá.
“Quản gia, hiện giờ tôi muốn ăn cá.”
“Không biết tiểu thư thích ăn cá gì?”
“Vậy ăn cá trong ao này đi.” Sờ cằm, Lâm Hi tỏ vẻ như cảm thán, “Không biết cá Quyền Hạo nuôi có dễ ăn không?”
Nhìn dáng vẻ cô như vậy, người không biết cô thật sự cho rằng cô thích ăn cá.
Trên trán Trần Tiêu hiện lên ba vạch đen, hồi lâu mới tìm được về giọng nói của mình, “Thiếu gia, chuyện này...” Đây là cá thiếu gia tự mình nuôi, bây giờ tiểu thư nói muốn ăn hết, chuyện này...
“Hi nhi, thích ăn cá sao?” Quyền Hạo cưng chiều hỏi.
“Không thích cũng không ghét, chỉ đột nhiên muốn ăn cá.” Trong lòng Lâm Hi hiểu rõ ràng, cô đây không phải muốn ăn cá, chỉ muốn làm thịt tất cả cá mà Quyền Hạo nuôi.
Từ lúc mới bắt đầu cẩn thận cho đến bây giờ Quyền Hạo đối với cô muốn gì được đó, oán khí tích lũy hơn một tháng đương nhiên muốn phát tiết một chút thật tốt, trong lòng có chuẩn bị, tự nhiên có thể không chút kiêng kỵ. Ai bảo anh đưa cô tới đây, hay bởi vì nguyên nhân cô thiếu chút nữa tèo. Đến nay cô vẫn không hiểu, tại sao Quyền Tĩnh Thiên định chết đuối cô?
“Quản gia, để cho người vớt cá trong ao lên, tối nay làm toàn bộ tiệc cá.” Nhìn ánh mắt to nhấp nháy của cô, tim của anh liền ấm áp.
“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu khẽ cúi đầu, len lén liếc mắt. Nhớ năm đó, anh tốn bao nhiêu công sức mới có thể giành được những loại cá quý giá hoang dại này cho thiếu gia nhà mình, bây giờ lại bởi vì tiểu thư thích ăn cá mà vớt lên làm thịt, hu hu ~
“Hi nhi, mười phút rồi, chúng ta vào trong nhà.” Quyền Hạo nhẹ nhàng đỡ cô xuống đất.
“Không muốn, tôi đã nói rồi tôi muốn thông khí.” Hất tay Quyền Hạo ra, Lâm Hi chạy đến ngồi dưới đình.
Quyền Hạo thấy thế, không khỏi bật cười, thì ra cô đang náo loạn tính khí nhỏ với anh.
“Hi nhi, thân thể của em vẫn còn rất yếu, không thể hóng gió, trơ về trong nhà ngồi được không?” Quyền Hạo chưa từng dỗ dành người ta, từ khi gặp gỡ Lâm Hi, anh đã học được dỗ dành người ta như thế nào.
Trên khuôn mặt điển trai bay lên nụ cười dịu dàng, giọng như dỗ dành đứa bé, Lâm Hi định lườm nguýt, liếc trắng mắt nhìn Quyền Hạo chết tiệt. Thân thể cô vẫn còn rất yếu, yếu kia, một chút cũng không thể yếu được rồi, chỉ hóng gió một chút cũng không thể chết được. “Nơi này cũng không có gió, hóng cái gì mà hóng?” di1enda4nle3qu21ydo0n
Đưa tay lên vuốt ve mái tóc hơi rối loạn của cô, Quyền Hạo cũng ngồi xuống theo, liếc nhìn cô cao chưa đến bả vai anh, nụ cười dịu dàng như gió nâng lên, “Hi nhi rất nhỏ đấy.” Những lời hàm chứa ý cười này, chỉ có anh mới biết được ý tứ trong đó.
Nhìn chằm chằm Quyền Hạo không có chuyện gì đi nói nhảm kia, Lâm Hi mím khóe miệng, “Không phải chỉ lùn một chút thôi sao, nhỏ gì?” Vừa nhắc tới đề tài này, cô lại một phen nước mắt chua xót, cô nhớ thân thể trước kia của cô, trước kia cô có vóc người cao gầy khoảng 1m73, hiện giờ thế nào đây, hu hu ~ chỉ có 1m33. (Ba cm này còn do hơn một tháng trước được người nào đó cung phụng như tổ tiên mới có.)
“Cho nên, Hi nhi mới cần bảo dưỡng tốt thân thể, như vậy mới có thể cao thêm.” Vuốt ve đỉnh đầu cô, anh cười nhẹ nói, trong mắt đều là cưng chiều, khóe miệng ẩn chứa ý cười không ai có thể hiểu.
Khóe môi cô không ngừng co quắp, anh đây là khinh bỉ dáng vẻ thấp lùn của cô sao? “Này, Quyền Hạo, không nên quá đáng quá mức, tôi chỉ lùn một chút, cần châm chọc tôi như vậy sao?”
“Anh nói rất nhiều lần rồi, không thể gọi thẳng tên anh, nên gọi anh là Hạo.” Vấn đề cô gọi thẳng tên anh, đến nay anh vẫn đều lặp lại chuyện cô không thể gọi thẳng tên anh, anh rất quan tâm cô gọi anh như thế nào. Tên đối với nhiều người mà nói chỉ là danh hiệu, nhưng đối với anh, cô gọi anh như thế nào quyết định địa vị của anh ở trong lòng cô.
Lâm Hi cảm giác trên người mình nổi da gà, gọi Quyền Hạo là Hạo, cái gì chứ, đây chính là hù chết cô rồi, hay định ghê tởm chết cô?
“Quản gia, anh đi đâu?” Vấn đề đã nói tới rất nhiều lần, cô không thèm để ý tới Quyền Hạo, mắt thấy Trần Tiêu đang định yên lặng chuẩn bị biến mất, cô vội vàng gọi anh ta lại.
Trần Tiêu định biến mất không thành, trên mặt bất đắc dĩ kéo ra nụ cười, “Tiểu thư, có căn dặn gì sao?”
“Anh biết rõ tôi thiếu chút nữa bị chết đuối trong ao cá, bây giờ cứ nhìn thấy ao cá tôi lại cảm thấy sợ hãi, sau khi vớt cá ra ngoài, lấp ao cá cho tôi.” Cô không chỉ muốn ăn cá của anh, còn muốn lấp ao cá của anh.
Len lén nhìn thiếu gia nhà mình, Trần Tiêu tỏ vẻ áp lực cực lớn.
“Làm theo tiểu thư nói đi.”
“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu cung kính đáp.
“Hi nhi, trở về trong nhà ngồi nói, nơi này gió lớn.” Nắm bàn tay non mềm của cô, trống không trong lòng lập tức được lấp đầy.
Không có chống lại, chỉ có thể lườm trắng mắt Quyền Hạo một cái, cô ngoan ngoãn đi theo Quyền Hạo. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Trên dưới biệt thự của Quyền Hạo đều lắp đặt thiết bị xa hoa, biệt thự phải có hồ bơi thì nơi này cũng có. Thấy hồ bơi trong suốt đến thấy đáy, tròng mắt Lâm Hi đảo nhanh như chớp.
Khi đi qua hồ bơi, cô dừng bước chân.
“Hi nhi, sao vậy?” Thấy cô nhìn chằm chằm hồ bơi, anh cũng dừng bước chân lại, quan tâm hỏi. Cô rơi xuống ao cá, thiếu chút nữa bị chết đuối, hiện giờ tuy không sao, nhưng anh sợ trong lòng cô sẽ có ảnh hưởng không tốt. Bây giờ thấy cô nhìn chằm chằm hồ bơi không nói lời nào, đáy lòng không ngừng dâng lên lo lắng.
Tránh ra khỏi tay Quyền Hạo, mặt Lâm Hi không chút thay đổi đi đến bên cạnh hồ bơi. Hành động lần này khiến Quyền Hạo bị dọa sợ cũng theo sát bước tiến của cô, anh định ngăn cản cô tiếp tục đi tới, “Quản gia, lập tức phái người lấp hồ bơi này.” Suy đoán không tốt thật sự trở thành sự thật sao? Lần rơi xuống nước trước rơi xuống bóng ma trong lòng cô sao?
Trần Tiêu lại một lần nữa định yên lặng chuẩn bị biến mất, nghiêm mặt xoay người lại cung kính nói, “Dạ, thiếu gia.”
Còn kém một bước, cô sẽ rơi vào trong hồ bơi.
Cô giơ ngón tay lên chỉ hồ bơi, nhẹ giọng sâu xa nói: “Quyền Hạo, anh xem.”
Quyền Hạo nhìn theo phương hướng ngón tay cô chỉ, trừ hồ bơi sạch sẽ, anh không thấy gì cả.
Khi anh đang nghi ngờ, lo lắng, trên khuôn mặt như thiên sứ của Lâm Hi khôi phục nụ cười, tốc độ cực nhanh đẩy cả người Quyền Hạo vào trong hồ bơi.
Quyền Hạo rơi vào trong hồ bơi, mặt nước nổi lên gợn sóng rất lớn, anh quen thuộc bơi lội rất nhanh sẽ ổn định thân thể, toàn thân anh ướt đẫm nhìn Lâm Hi rất vui vẻ, dở khóc dở cười.
Nhìn cả người Quyền Hạo ướt đẫm nhếch nhác, nụ cười trên mặt Lâm Hi càng trở nên rực rỡ rồi, trong chớp nhoáng này, cô tháo xuống tất cả ngụy trang, lộ ra cô chân thật nhất, “Tôi đi ngủ một lúc, anh từ từ ở trong hồ bơi đợi đi, ngu ngốc.”
Trên ngũ quan điển trai đều là giọt nước, trên người ướt nhẹp, Quyền Hạo bất đắc dĩ nhếch lên một nụ cười khổ, nụ cười khi trò đùa quái ác của cô thành công, anh không khỏi bật cười. Cô vẫn còn là con nít ~
Trần Tiêu nhìn toàn bộ quá trình trợn mắt há mồm, sững sờ nhìn tiểu thư hừ cười nhỏ rời đi, lại liếc mắt lần nữa nhìn thiếu gia vẫn còn trong hồ bơi không đi ra, anh che mắt, khép miệng lại, giả bộ như không thấy gì, bước chân nhẹ nhàng biến mất.