Thời gian trên đồng hồ đeo tay đã qua nửa giờ, còn chưa thấy Lâm Hi trở lại, Quyền Hạo đang chờ lòng đột nhiên hoảng loạn lên. Anh vội vàng đi tới vườn hoa, ánh trăng dịu dàng chiếu khắp chung quanh, từng cọng cây ngọn cỏ không hề có chút khác thường nào, nhưng nói lên không biết cô ở đâu trong chỗ này.
Ánh mắt lo lắng quét nhìn bốn phía, bóng dáng của cô thủy chung không thấy được.
Lòng bàn tay khẽ lạnh, ngước mắt chăm chú nhìn mảnh trăng càng ngày càng gần tròn, đau khắc vào tận trong xương tủy giống như đang ngóc đầu trở lại.
Hoàng Bác tay cầm rượu ngon trăm năm có tiền cũng khó có được, định cho Quyền thiếu nếm thử, không đợi anh đến gần Quyền thiếu, anh đã nhìn thấy bước chân Quyền thiếu hơi rối loạn đi tới vườn hoa, từ tò mò anh cũng đi theo, anh nhìn thấy nóng nảy trong mắt Quyền thiếu, khó tránh khỏi hơi nghi ngờ, “Quyền thiếu, cậu ở đây tìm cái gì?”
Quay đầu nhìn lại thấy là Hoàng Bác, Quyền Hạo mấp máy môi nói: “Cậu có thấy Hi nhi đâu không?”
Thì ra là tìm Lâm Hi! Điều này cũng khó tránh vì sao Quyền thiếu gấp gáp như vậy.
Nghe được là tìm Lâm Hi, từ trong đáy lòng Hoàng Bác có thể hiểu được tại sao Quyền thiếu lại như vậy. [email protected]`l3q21y"d0n
“Nửa giờ trước tôi thấy cô ấy đi hướng này, theo lý thuyết cô ấy nên ở đây.” Nhắc tới Lâm Hi, Hoàng Bác cũng mờ mờ ảo ảo cảm thấy chung quanh có vẻ không ổn, bốn phía cũng không thấy bóng dáng Lâm Hi, mà anh tận mắt nhìn thấy Lâm Hi đi về hướng này, như vậy bây giờ Lâm Hi đang ở đâu?
Trong đầu thoáng qua ý niệm không tốt, sắc mặt Quyền Hạo càng lúc càng lạnh lẽo, cơ thể hoàn mỹ được quần áo che giấu hơi run rẩy, “Người đâu.”
Theo giọng nói Quyền Hạo vang lên, tất cả thuộc hạ núp ở chỗ tối đều đi ra, bọn họ cung kính hơi khom lưng nhìn Quyền Hạo, “Thiếu gia, có gì căn dặn.”
“Có thấy nhị tiểu thư không?”
“Nửa giờ trước có thấy, bây giờ không thấy.” Nhìn dáng vẻ là thủ lĩnh thuộc hạ đáp.
Nửa giờ trước thấy, bây giờ không thấy! Ánh mắt Quyền Hạo hơi tĩnh mịch, mày kiếm khẽ nhíu, “Kiểm tra rõ ràng từng hoa từng cỏ trong vườn hoa cho tôi, nhất định phải tìm được nhị tiểu thư.”
“Dạ, thiếu gia.” Thuộc hạ nhà họ Quyền nghe lệnh của Quyền thiếu, tất cả đều tìm kiếm Lâm Hi ở trong vườn hoa.
Nhìn vườn hoa đèn đuốc sáng trưng, gió mát thổi lên mặt Hoàng Bác, khiến anh hơi say rượu hoàn toàn tỉnh táo, nghiêng đầu nhìn Quyền thiếu vẻ mặt đông lạnh, khẳng định nói, “Quyền thiếu, nơi này là nhà họ Quyền, sẽ không ai dám xuống tay với Lâm Hi ở đây.”
Nơi này là nhà chính họ Quyền, nói cho rõ ràng hơn một chút, đây là đại bản doanh của người nhà họ Quyền, kẻ nào không có mắt dám đụng đến người nhà họ Quyền ở đây, đây không phải sống đủ rồi sao. Lâm Hi là nhị tiểu thư nhà họ Quyền mà Quyền thiếu thừa nhận mấy ngày gần đây, bữa tiệc này cũng tổ chức vì cô, thời gian trước Nam Cung Y làm tổn thương Lâm Hi nghe nói tay cũng bị phế bỏ, mà nhà Nam Cung còn bị nhổ tận gốc, biến mất khỏi đế đô, Quyền thiếu thương yêu Lâm Hi là sự thật đặt ở trước mắt như thế, ai sẽ mạo hiểm tới tình huống gia tộc bị diệt tận gốc mà làm điều không có lợi với Lâm Hi?
Dưới cái nhìn của Hoàng Bác, nói như thế nào thì Lâm Hi cũng chỉ là một đứa bé, không khỏi sẽ hơi ham chơi, bây giờ không có ở trong vườn hoa, có thể ở một chỗ khác đấy.
Lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Bác, Quyền Hạo nhìn chậu hoa lan bị lệch vị trí kia, dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, “Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất *, đến giờ cậu còn không hiểu đạo lý này sao?”
(*) Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: Phân tích từng câu chữ thì có nghĩa là “không sợ một vạn phần mà chỉ lo một phần vạn” ý là ngăn ngừa trước rủi ro. Nguyên nhân có cụm (thành ngữ) này thì lại xuất phát từ một tiếng lóng có trong câu: “Vạn nhất”. Từ ‘vạn nhất’ theo tiếng lóng nghĩa là “Lỡ như”.
Cạn một ngụm rượu ngon, Hoàng Bác cảm thấy cả người anh đều muốn lâng lâng rồi, bị Quyền thiếu mỉa mai, anh có vẻ bình tĩnh hơn Mã Kiều Thần xù lông nhiều, “Nếu như có thể ở dưới nhiều ánh mắt như vậy mà làm chuyện bất lợi với Lâm Hi, đó cũng là chuyện rất lợi hại.” Nhà chính họ Quyền thoạt nhìn rất bình thường, không có gì khác biệt với nhà quyền quý khác, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, bên trong không biết vụng trộm che giấu bao nhiêu cao thủ và vũ khí phòng vệ công nghệ cao. dieendaanleequuydonn
Mười phút trôi qua, bọn thuộc hạ vẫn không tìm được Lâm hi, bọn họ đều nửa quỳ trước mặt Quyền Hạo, “Thiếu gia, chúng tôi không tìm được tiểu thư, mong thứ tội.”
“Tiếp tục tìm, cho dù lật đổ cả nhà họ Quyền, cũng phải tìm ra cô ấy cho tôi.” Lúc này Quyền Hạo có vẻ hơi nóng nảy.
“Dạ, thiếu gia.” Bọn vệ sĩ cũng không tin tưởng bọn họ không tìm được nhị tiểu thư.
“Quyền thiếu, không cần vội vã như vậy, có lẽ Lâm Hi đang chơi ở chỗ khác.” Hoàng Bác lớn lên cùng Quyền Hạo từ nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ nóng nảy hấp tấp trên mặt Quyền Hạo, anh thu lại dáng vẻ con nhà giàu, an ủi Quyền Hạo, “Đứa bé mà, khó tránh khỏi sẽ hơi ham chơi.”
Ánh mắt sắc bén như ưng của Quyền Hạo nhìn chăm chú vào Hoàng Bác, uy hiếp nhàn nhạt nói, “Không nói lời nào cậu sẽ chết thật sao?”
Có chứa uy hiếp không giống như đang nói đùa, lời nói này thành công khiến cho Hoàng Bác ngậm miệng, anh làm một động tác kéo khóa che miệng mình lại, yên lặng đi vào trong nhà. Trong lòng thầm nói, Quyền thiếu hơi chuyện nhỏ hóa thành to rồi.
Chú ý tới thuộc hạ của mình giống như đang tìm cái gì đầu tiên là Phó Trường Thanh, đoán được điều gì, ngoắc một tên thuộc hạ tới hỏi. Nghe xong thuộc hạ báo lại, Phó Trường Thanh giật mình nhìn ông xã mình, hơi không dám tin, “Cô nhóc Hi không thấy.” Nói xong, ánh mắt bà tàn nhẫn, hơi thở lạnh lùng lan ra. Ở đế đô dám động tay với người nhà họ Quyền, thật sự sống không đủ rồi, còn dám xuống tay với người trong số mệnh của con trai bà, bà không tiêu diệt chín họ nhà người ta đã là không tệ rồi.
Quyền Khê sống chung lâu ngày hơn hai mươi năm với bà xã, hiểu rõ biến hóa nhỏ bé của bà xã như trong lòng bàn tay, bây giờ nhìn thấy tàn nhẫn trong mắt bà ấy, ông cười nhạt nói, “Yên tâm, sẽ tìm được người.”
Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, cho đến sau nửa giờ, nhà họ Quyền không chỉ huy động thuộc hạ mà còn huy động cả ám vệ, bọn họ tìm khắp một lần từ trên xuống dưới cả nhà chính họ Quyền, đều không tìm được Lâm Hi.
Mắt thấy sắc mặt con trai càng ngày càng khó coi, Phó Trường Thanh kết thúc bữa tiệc trước thời hạn, trong lòng cũng gấp gáp vì không tìm được Lâm Hi, trước đây không lâu còn đang yên đang lành xuất hiện trước mặt bọn họ, sao nói không thấy là không thấy?
Ban đêm lạnh lẽo đang nồng, hoa cỏ trong vườn hoa cũng che phủ tầng sương mù ngưng đọng thành giọt sương, ánh trăng nhu hòa cũng dần thêm ánh sáng.
Suối phun bên cạnh núi giả ào ào chảy xuôi, bên cạnh đài phun nước là ao cá của ông cụ Quyền, mặt nước yên ả lúc này tạo nên gợn sóng. Dưới bóng đêm, sóng gợn lăn tăn, ánh trăng chiếu vào sóng nước, giống như ao trân châu.
Hoàng Bác còn chưa rời đi cũng chú ý đến sao không thấy bóng dáng Lâm Hi, ánh mắt anh khi nhìn suối phun vốn cũng tùy ý đảo qua, khi quét qua mặt nước ao cá của ông cụ Quyền, thấy sóng nước nổi trên mặt nước, theo trực giác anh cảm thấy kỳ quái.
Thế đứng của Quyền Hạo không thay đổi, đôi tay nắm thật chặt thành quả đấm, “Tìm, tiếp tục tìm, tìm cho đến khi thấy cô ấy thì thôi.” Trong giọng nói lạnh lẽo lộ vẻ khẩn trương, anh sợ, sợ cô có gì ngoài ý muốn.
Thuộc hạ và nhóm ám vệ không tìm được Lâm Hi khẩn trương lau mồ hôi nhìn thiếu gia nhà mình, nghe được thiếu gia nhà mình ra lệnh lần nữa, bọn họ tiếp tục nghiêm túc đi tìm. die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Quyền Hạo, con đừng vội, nhất định có thể tìm được Lâm Hi.” Phó Trường Thanh nhìn qua video theo dõi trong nhà, thấy Lâm Hi đi tới vườn hoa, cũng chưa rời đi, bà khẳng định Lâm Hi nhất định ở trong vườn hoa, nhưng mà trong trong ngoài ngoài vườn hoa cũng bị tìm khắp rồi, như vậy rốt cuộc người đang ở đâu?
Hoàng Bác càng nhìn ao cá này càng cảm thấy có gì không đúng, anh đi tới bên cạnh ao cá, nhìn xuống dưới, hoảng hốt. Bởi vì là ban đêm, cho dù tất cả đèn trong vườn hoa đều được bật lên, nhưng nước ao cá hơi xanh biếc rất khó để cho người ta nhìn thấy rõ trong ao có gì, nhưng Hoàng Bác từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện của quân nhân, thị lực của anh đặc biệt tốt, cho nên anh nhìn thấy Lâm Hi mà thuộc hạ và ám vệ của nhà họ Quyền không thấy.
Giờ phút này cô giống như ngủ say yên tĩnh nằm dưới đáy áo, cỏ dưới nước quấn quanh người cô, cá nhỏ vây quanh.
Chớp chớp cặp mắt, Hoàng Bác còn chưa từ trong giật mình lấy lại tinh thần, dụi dụi cặp mắt, lại một lần nữa nhìn thấy rõ ràng Lâm Hi ở dưới đáy ao, anh lập tức lớn tiếng nói về phía Quyền Hạo: “Quyền thiếu, Lâm Hi ở trong ao cá.”
Giọng Hoàng Bác còn chưa dứt, Quyền Hạo đã đi đến bên cạnh ao cá cách anh không xa, anh cũng thấy được Lâm Hi giờ phút này đang nằm dưới đáy ao. Đau không thể nói chính là cảm nhận lúc này của anh, trái tim dường như bị bàn tay vô hình nhéo, thân thể của anh run rẩy không ngừng, chính mình cũng không thể tin được tất cả đang nhìn thấy, giờ khắc này, anh cảm thấy, cho dù là hô hấp, toàn thân anh cũng đều đau.
Anh tung người lên, ôm lấy cô đã không còn tri giác trong nước.
Nổi trên mặt nước, cô trong ngực toàn thân lạnh lẽo đến đáng sợ, cặp mắt nhắm thật chặt, thoạt nhìn giống như đặc biệt mất đi sinh mạng.
Dưới sự giúp đỡ của đám người Hoàng Bác, Quyền Hạo ôm Lâm Hi nhanh chóng từ ao cá ra.
Phó Trường Thanh và Quyền Khê cũng giật mình khi thấy con mình ôm Lâm Hi từ trong ao cá ra, bọn họ cũng không nghĩ đến Lâm Hi không thấy lại ở trong ao cá.
“Hi nhi.” Lòng bị hoảng sợ và đen tối chiếm lĩnh, hai tay anh run run.
Hoàng Bác đưa tay đi kiểm tra hơi thở của Lâm Hi, phát hiện cô đã sớm không còn hô hấp, nhìn Quyền Hạo đã gần biên giới của sắp sụp đổ, anh sờ lên ngực Lâm Hi, không cảm nhận được tim nhảy lên, lòng hoảng hốt, “Quyền thiếu, Lâm Hi đã không có hô hấp và nhịp tim, hiện giờ phải nhanh cấp cứu.”
Lời của Hoàng Bác không thể nghi ngờ đã đánh một kích nặng nề cho Quyền Hạo đang ở ranh giới, cả người giống như bị mất đi linh hồn.