Editor: Puck
Mã Kiều Thần sớm tự quen thuộc, Lâm Hi coi như thấy được, cô chính là không nói một lời, Mã Kiều Thần cũng có thể dài dòng hồi lâu.
Trần Tiêu đứng ở bên cạnh chuẩn bị phục vụ tiểu thư nhà mình bất cứ lúc nào, nhìn Kiều Thần tự quen thuộc lập quan hệ vào trong mắt, không nhịn được thầm khinh bỉ một phen. Nhà họ Mã dù sao cũng là nhà thế gia nhỏ hạng hai, sao lại bồi dưỡng ra một Mã tiểu thư mặt dày vô địch như vậy.
Bên này Lâm Hi nghe Mã Kiều Thần nói dài dòng không có dinh dưỡng, mà Quyền Hạo đang ở lầu trên cùng tòa nhà Lĩnh Lâm, đi tới công ty đã lâu rồi, những tài liệu trước mắt anh nhìn thật lâu cũng nhìn không vô, trong đầu đều hiện lên khuôn mặt non nót, khóe môi không tự chủ khẽ nhếch, trong tròng mắt tràn đầy nụ cười cưng chiều, trên người được hơi thở ấm áp bao vây.
Lật tài liệu giấy trắng mực đen này, trước mắt Quyền Hạo giống như xuất hiện ảo giác, khuôn mặt non nớt của cô giống như đang ở trước mặt anh, chớp mắt một cái, ảo giác hư vô biến mất, nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, bây giờ mới ba giờ chiều. Từ khi anh tới nơi này mới cách năm giờ, không biết bây giờ cô ở trong nhà có tốt không. Một khi trong đầu hiện lên khuôn mặt của cô, anh lại không khống chế được muốn biết bây giờ cô đang làm gì? Là đang ngủ nướng, hay đang phát giận với Trần Tiêu, hay còn một thân một mình bực tức... Một khi bắt đầu có phỏng đoán, anh lại không dừng lại được.
Trong lòng, giờ phút này vô cùng khát vọng được bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô chạm vào.
Cũng không ức chế được phỏng đoán về cô ở trong lòng, máu chảy vô cùng sôi trào, anh thở ra một hơi khí nóng. Thay vì ở chỗ này nghĩ ngợi, cô ở nhà sẽ làm gì? Còn không bằng anh về nhà sớm một chút.
Ý niệm này vừa mới sinh ra, trong lòng của anh lập tức vô cùng ấm áp.
Nhà, cái từ này, là đáng quý đối với anh.
Nghĩ tới khuôn mặt non nớt của cô, nghĩ tới bây giờ cô đang làm gì ở trong nhà, anh cũng không quản bây giờ là mấy giờ, trực tiếp lái xe về.
Khi người Lĩnh Lâm nhìn thấy bước chân Quyền thiếu rời đi thật nhanh trước thời gian, vô cùng giật mình há mồm ra. Người lẫn lộn trong Lĩnh Lâm ai mà không biết tổng giám đốc chưa đến giờ chắc chắn sẽ không rời đi, hôm nay lại rời đi trước hai giờ, đây thật sự kỳ quái.
Nhàm chán che cái miệng nhỏ nhắn khẽ ngáp, trong đôi mắt to trong suốt mông lung hơi nước, Lâm Hi đang nghe người phụ nữ Mã Kiều Thần này thao thao bất tuyệt nói sau ba giờ, mỏi mệt đánh về phía cô.
Liếc mắt nhìn Mã Kiều Thần vẫn nói không ngừng, Lâm Hi xoa xoa huyệt thái dương sắp đau. Trần Tiêu ở bên cạnh cũng không bình tĩnh nữa, Mã Kiều Thần này có thể xong rồi không, không thấy dáng vẻ rất buồn ngủ của tiểu thư nhà anh sao? Vẫn còn nói chuyện không ngừng, gây phiền cho người khác.
“Mã tiểu thư, cô nói nhiều những chuyện này như vậy làm gì, tiểu thư vốn nghe không hiểu, cô chính là trở về đi, tối nay có thể rất khuya Quyền thiếu mới trở về.” Một mực kể chút chuyện thế gia, cũng không quản tiểu thư nhà mình có nghe hiểu hay không, thật là đủ rồi.
Trần Tiêu có vẻ không nhịn được nói ra, thành công ngăn chặn cơ hội thao thao bất tuyệt nói tiếp của Mã Kiều Thần, ánh mắt cô thoáng tỏ vẻ buồn bã, nếu không phải Quyền thiếu tránh né không gặp cô, cô cần phải như vậy sao? Khó khăn lắm mới gặp được một cô gái nhỏ có thể giúp cô thuyết phục Quyền thiếu, có cơ hội có thể gần gũi hơn như thế, cô sao có thể bỏ qua.
Uống một ly trà ô long thượng đẳng, Mã Kiều Thần hắng giọng một cái, cười tươi như hoa, “Quản gia Trần, tôi đang nói chuyện phiếm với Hi Hi, cũng không cố ý đợi Quyền thiếu.” Lời này rõ ràng nói hơi ngu xuẩn, nhưng cô chính là vì hiệu quả này, cô không phủ nhận cô nói nhảm nhiều như vậy chính là vì cho hết thời gian đợi Quyền thiếu trở lại.
Giọng nói trong trẻo, Quyền Hạo còn chưa bước vào cửa đã truyền đến tai anh, giọng nói quen thuộc này làm anh không khỏi nhíu mày rậm, môi mỏng khẽ nhấp, “Mã Kiều Thần.”
Bước vào cửa, anh nhìn thấy gương mặt non nớt này, nhịp tim nhanh hơn một chút. Thấy được gương mặt hơi tuyệt mỹ, trong mắt anh xẹt qua vẻ chán ghét.
Nghe được âm thanh nhàn nhạt, Mã Kiều Thần mừng rỡ ngước mắt nhìn ra cửa, ngày gần đây vẫn không gặp được Quyền thiếu, cô thật sự càng ngày càng nóng nảy, bây giờ không có cảm giác nóng nảy, có một cảm giác vui sướng nhàn nhạt vây quanh tim cô.
Ba chữ “Mã Kiều Thần” này nói rất nhẹ, giống như không có cảm tình gì, nhưng chỉ có Mã Kiều Thần biết, đây là khúc dạo đầu của Quyền thiếu sinh lòng tức giận.
“Quyền thiếu, anh trở lại rồi.” Trong lòng Mã Kiều Thần biết rõ Quyền thiếu không thích cô tới tìm anh vì chuyện buôn bán của gia tộc, nhưng cô vẫn phải đi tìm anh. Cô vốn định đứng lên chạy thẳng đến trước mặt Quyền thiếu, liếc mắt nhìn Lâm Hi từ đầu đến cuối vẫn cười nhẹ ngồi bên cạnh, cô cứng rắn nhịn cử động định đứng lên.
Ánh mắt Lâm Hi rơi vào trên người Quyền Hạo, nụ cười nhẹ lập tức biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn không tỏ vẻ gì. di1enda4nle3qu21ydo0n Bị buộc tiếp nhận sự thật ở lại nhà họ Quyền, bây giờ nhìn thấy Quyền hạo đại thiếu nhà họ Quyền, tâm tình cô rất phức tạp, nên ghét bỏ đó, cần phải vô cảm?
Giọng nũng nịu của Mã Kiều Thần rõ ràng mang theo ý muốn cầu cạnh anh, Quyền Hạo hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến, anh tập trung nhìn Lâm Hi nghiêm mặt không có nụ cười, tròng mắt mới vừa rồi lạnh lẽo lập tức tràn ra rất nhiều nụ cười cưng chiều, độ cong khóe môi cũng rất lớn, xem ra chính là dáng vẻ cả người vui thích.
“Hi nhi, đã quen thuộc chưa?” Hi nhi của anh mới mười hai tuổi, lần đầu tiên rời nhà, lần đầu tiên rời đi cánh chim cha mẹ, tới nơi này là một hoàn cảnh xa lạ với cô, Hi nhi của anh có quen không?
Quyền Hạo ngồi ở bên cạnh cô, cô có thể ngửi thấy mùi thơm nước hoa nhàn nhạt trên người anh, giọng anh dịu dàng mang theo quan tâm, cô nghe rất không quen, vô cùng không quen! “Quen thì sao, không quen thì như thế nào?” Vấn đề này, cô chọn lựa hỏi ngược lại.
Dáng vẻ hếch cái mũi thanh tú lên của cô chọc Quyền Hạo cười, độ cong khóe môi càng sâu hơn vừa rồi, bàn tay vuốt ve đầu cô, cảm giác rất tốt, nhiệt độ ấm áp xuyên qua lòng bàn tay truyền vào trong lòng anh, tim trong nháy mắt được ấm áp chất đầy, cảm giác thỏa mãn thật lớn xông lên đầu. “Mới đầu em sẽ không quen, về sau em sẽ thành thói quen.”
Quyền Hạo hiểu chán ghét trong lời nói của cô, cô chỉ đang náo loạn tính khí nhỏ.
Mắt lộ ra cảm xúc không vui với hành động của Quyền Hạo, Lâm HI liếc xéo về phía Mã Kiều Thần đang giương mắt nhìn, mím chặt môi hồng nói, “Mã Kiều Thần này tìm anh có chuyện.”
Trên mặt Quyền thiếu có một nụ cười như gió xuân này từ khi nào? Không phải anh ghét nhất người khác đụng chạm sao? Lời nói không hề lạnh lẽo lại lộ ra quan tâm thế mà lại phát ra từ trong miệng anh! Mã Kiều Thần thấy tất cả trước mắt thì cảm thấy thế giới này bắt đầu huyền ảo. Chỉ có điều cô đồng thời vỗ tay với phán đoán của mình, cô thật sự không đoán ai, cô gái nhỏ này thật sự có ảnh hưởng cực lớn với Quyền thiếu.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Ánh mắt Quyền Hạo khi rơi lên người Mã Kiều Thần thì không hề chứa cưng chiều nữa, chỉ có lạnh nhạt.
Khóe miệng Mã Kiều Thần không nhịn được co quắp, ánh mắt lạnh nhạt này đúng là sự khác biệt khổng lồ với nụ cười vừa rồi. Liếc mắt nhìn Lâm Hi tỏ vẻ không vui, lại nhìn Quyền thiếu lạnh nhạt với cô, cô quyết định hôm nay không nói bất cứ chuyện gì, “Không có việc gì.”
Anh không hề thỏa mãn với vuốt ve đầu cô, bàn tay đi tới trên mặt cô, tham lam mà vuốt ve nhè nhẹ, cảm xúc mềm mại ấm áp khiến cho anh không nỡ buông tay.
Đối với Lâm Hi mà nói, Quyền Hạo chính là một người xa lạ vừa mới chung đụng hai ngày, tối hôm qua cùng giường chung gối với anh đó là vạn bất đắc dĩ, bây giờ đó, hạ thấp mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay sờ mặt cô không ngừng, mày đẹp nhíu chặt, tay nhỏ bé ghét bỏ đẩy bàn tay đó ra, vô cùng ghét bỏ nói, “Không được chạm vào tôi.”
Theo tiếng nói của cô rơi xuống, Dieễn ddàn lee quiy đôn ánh mắt Quyền Hạo lặng lẽ phát sinh biến hóa, một ánh sáng háo hức không thấy rõ xẹt qua trong mắt anh, “Hi nhi, sao vậy?”
Tay của anh hơi khẩn trương nắm tay trái của cô, lòng bàn tay dày rộng truyền đến nhiệt độ, cô càng thêm ghét bỏ, lực lớn hất tay anh ra. Nóng nảy ẩn núp nơi đáy lòng cô mấy ngày nay lập tức xông ra, nóng lòng phát tiết, cô lưu loát cầm ly trà trên bàn, tạt một cái lên gương mặt tuấn tú của Quyền Hạo.
“Tôi không thích anh chạm vào tôi.” Sau khi tạt xong, tay Lâm Hi tùy ý ném một cái, ném ly trà xuống đất.
Trên gương mặt điển trai của Quyền Hạo dính đầy nước trà, anh không tức giận, chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, “Hi nhi, hả giận chưa?”
Sau khi tạt hết nước trà, Lâm Hi lại hối hận, anh là đại thiếu gia của nhà họ Quyền, cô là một kẻ ăn xin, anh giết chết cô là chuyện bình thường, đều do anh đụng chạm khiến cho cô ghét mới như vậy. Anh tỏ vẻ không sao còn mang theo ý cười, trong lòng cô hoảng sợ.
“Anh có bị bệnh không.” Tiếng nói vừa mới hạ xuống, Lâm Hi không để ý xem Quyền Hạo có phản ứng gì, cô nhanh chóng đi lên lầu hai.
Trần Tiêu nhìn động tác liên tiếp của tiểu thư nhà mình, vẻ mặt cứng ngắc cười nhẹ, dáng vẻ hoảng hốt không nói ra được bất cứ lời gì. Nhìn trên mặt và trên người thiếu gia nhà mình cũng chảy xuôi nước trà thì anh hơi lắp bắp nói: “Thiếu... Thiếu gia... Tiểu thư nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cô ấy không phải cố ý.”
“Tôi biết rõ.” Nhìn chăm chú vào bóng lưng vội vã rời đi của cô, Quyền thiếu nâng khóe môi lên, trên mặt tạo thành nụ cười cưng chiều, quyến rũ mờ ám, không thèm để ý đến việc cô tạt nước trà lên người anh, “Chỉ cần cô ấy hả giận là được.”
Mã Kiều Thần đặt tất cả vào trong mắt hóa đá, mắt trợn tròn, không dám tin tất cả nhìn thấy trước mắt. Lúc nào thì Quyền thiếu vô cùng tôn quý thế mà lại lưu lạc đến bị một cô bé đối xử như vậy rồi hả? Thế giới này quả nhiên huyền ảo!