Editor: Puck
Bọn nhân viên an ninh dưới sự chỉ huy của Trần Tiêu, càng phát huy vô cùng tốt, bây giờ ở trong trạng thái lợi thế, cũng sắp ép Lâm Hi Nhi khoanh tay chịu trói rồi.
Dưới bàn chân đột nhiên trượt đi, Lâm Hi Nhi thiếu chút nữa ngã xuống, vội vàng thăng bằng lại thân thể, cô lại quên mất bọn nhân viên an ninh tấn công, mặt của cô bị một tên nhân viên an ninh nhẫn tâm đánh lên một quyền. Khóe môi thoáng chốc cứng đờ, Lâm Hi Nhi nổi cơn thịnh nộ, con mẹ nó, đánh đâu cũng có thể, thế nhưng đánh lên mặt cô, quả thật là tìm chết.
Cô định ra sức phản kích, nhưng đám nhân viên an ninh vây quanh cô càng ngày càng nhiều, cô khổ sở phát hiện, bây giờ cô có chắp cánh cũng không thể bay. Chớp chớp tròng mắt tràn đầy linh khí, tay chân Lâm Hi Nhi càng phát ra vô lực, mắt thấy mình sẽ bị bắt được.
Nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, cô định đấm ngực.
Cô đây là tự tìm đường chết, lúc ấy trộm ngọc bội thành công, bi một nhóm người áo đen truy đuổi thì cô chạy trốn lên lầu chót, định dùng cái dù bay lên chạy trốn từ đây.
Nhưng bây giờ sao rồi, con mẹ nó, cô sắp bị bắt tại chỗ rồi.
Một đống lớn nhân viên an ninh bên cạnh, chính là chực chờ đợi bắt sống cô đó.
Vậy phải làm sao bây giờ? d Phải làm gì đây?
Đột nhiên, tầm mắt Lâm Hi Nhi thoáng chuyển lên ngọc bội trên tay, một tia sáng lóe lên.
“Tất cả dừng tay cho tôi, nếu không tôi ném xuống.” Lâm Hi Nhi giơ tay thật cao lên, tỏ vẻ đe dọa.
Những người này vì cái gì, cũng chỉ vì ngọc bội trong tay cô, bay giờ vì nhân viên an ninh tính mạng, ngọc bội này chính là bùa hộ mệnh của cô rồi.
Bọn nhân viên an ninh thấy hành động và vẻ mặt của Lâm Hi Nhi không giống như nói đùa, trong lòng rất khẩn trương, vốn đang định bắt sống Lâm Hi Nhi cũng dừng lại. So sánh với bắt sống Lâm Hi Nhi này, vẫn là ngọc bội trong tay cô quan trọng hơn.
“Đừng, có gì từ từ nói.” Trần Tiêu khẩn trương đến tim lại một lần nữa treo cao, nhìn ngọc bội trong tay Lâm Hi Nhi, anh vội vàng nói. Không bắt được Lâm Hi Nhi có thể quên đi, không thể cầm ngọc bội trở về, đây chính là sẽ chết người đó.
Bọn nhân viên an ninh ngừng tấn công, còn có một người đàn ông cấp chỉ huy khẩn trương như thế, Lâm Hi Nhi biết mình ép đúng bảo bối, nghĩ thầm một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, “Để cho bọn họ cách xa tôi một chút.” Lâm Hi Nhi lạnh lùng nói.
Vốn chuẩn bị bắt giữ cô gái thần trộm này, bây giờ vừa ra tới đây. Trực giác của Trần Tiêu cho thấy tim của mình sắp bị dọa đến ngừng đập, cho dù nữ thần trộm chết cũng không sao, nhưng nếu ngọc bội này bị tổn hại một chút, chết không chỉ có anh.
Thấy người đàn ông cấp chỉ huy do dự, trong lòng Lâm Hi Nhi hơi hoài nghi, chẳng lẽ ngọc bội này còn không đủ sức uy hiếp, khẽ cắn răng, cô làm bộ định ném ngọc bội lên đất, “Ném thật, tôi thật sự ném xuống.”
Cử chỉ này phối hợp với giọng nói uy hiếp của cô, Trần Tiêu thật sự sợ cô ném ngọc bội, cân nhắc chút hơn thiệt, khó khăn lắm mới hơi mím môi nói: “Các người cũng cách xa cô ta một chút.”
Mới vừa rồi đội nhân viên an ninh còn không biết làm như thế nào cho phải, bây giờ vừa nghe lời Trần Tiêu, rối rít cách xa Lâm Hi Nhi ba bước.
Bọn nhân viên an ninh vây quanh người cô đều lui ba bước, Lâm Hi Nhi khẩn trương thoáng thả lỏng một chút, hơi thở cũng thuận một chút.
“Vị tiểu thư này, cô chính là ngoan ngoãn trả ngọc bội lại, có lẽ như vậy còn có thể giữ được mạng sống của cô, nếu cô thật sự ném ngọc bội xuống, hậu quả sẽ như thế nào, cô có thể nghĩ được.” Đây không phải uy hiếp, cũng không phải đe dọa, Trần Tiêu chỉ rất thẳng thắn trần thuật sự thật.
Ở đế đô ai không biết Quyền thiếu là người như thế nào, chọc người của anh, bình thường chỉ có hai kết quả, đó chính là trực tiếp chết thảm hoặc còn sống nhưng nửa sống nửa chết.
Lời của Trần Tiêu, Lâm Hi Nhi định trợn trắng mắt, rất muốn tỏ vẻ đau khổ.
Cô cũng biết hậu quả của mình rất tệ, nhưng không có cách nào, không có cách nào.
“Trả lại có thể, nhưng điều kiện đầu tiên chính là anh để cho bọn họ cách xa tôi chút nữa.” Suy tư một phút, Lâm Hi Nhi nghĩ ra kế hoạch hoàn mỹ.
Nhìn chăm chú vào hai tay của Lâm Hi Nhi, chỉ sợ cô không để ý sẽ ném ngọc bội xuống, “Các người cách xa cô ta một chút nữa.” Trần Tiêu thông minh sao lại không nhìn ra Lâm Hi Nhi định chạy trốn, anh ngược lại tò mò dưới tình huống như thế này cô sẽ chạy thoát như thế nào.
Bọn nhân viên an ninh cách xa thêm một chút nữa, mọi người đều chăm chú nhìn Lâm Hi Nhi.
Lầu chót vì đề phòng có người vô ý ngã xuống, nên xây tường rào cao một mét hai, Lâm Hi Nhi cách tường rào rất gần, bây giờ không có người vây quanh cô, cô rất thoải mái đứng trên tường rào, từ trên cao nhìn xuống mọi người.
Khóe môi hơi nhếch lên, Lâm Hi Nhi nở ra một nụ cười ngọt ngào, “Nói ra, hôm nay vẫn là tôi xui xẻo.” Trộm ngọc bội của Quyền Hạo vốn không phải là suy tính của cô, chỉ là nhiệm vụ sư phụ của cô đưa cho cô.
“Cô biết cô xui xẻo là được, bây giờ ném ngọc bội cho tôi, tôi có thể để cho cô rời đi.” Trần Tiêu chớp cũng không chớp mắt nhìn vào ngọc bội, rất độ lượng nói.
“Anh cho rằng tôi ngu.” Trên mặt Lâm Hi Nhi hiện lên nụ cười thật lớn, trong mắt đều là ánh sáng giảo hoạt, “Xin lỗi, ngọc bội kia tôi là tình thế bắt buộc. Các vị hẹn gặp lại.”
Hướng gió lúc này chính là thích hợp mở dù bay lên, Lâm Hi Nhi vừa dứt lời, mở dù bay ra, tung người lên.
Nhìn Lâm Hi Nhi trên tường rào nhảy xuống dưới lầu, Trần Tiêu muốn hung hăng cho mình hai bạt tai, ai bảo mày tự tin, ai bảo mày tự đại. Bây giờ thì tốt rồi, ngọc bội không cầm về, cũng không bắt được nữ thần trộm kia.
Khi Trần Tiêu đang ảo não thì phía sau anh truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, “Người đâu?”
Nghe hỏi han lạnh lùng như thế, Trần Tiêu muốn mổ bụng tự vẫn.
Tròng mắt không thấy rõ bị bóng đen như mực đậm bao phủ, làm cho người ta không khỏi sinh ra một tâm trạng sợ hãi và nhỏ bé.
“Thiếu gia, xin lỗi, chúng tôi làm việc không hiệu quả, khiến nữ thần trộm kia trốn thoát.” Nhìn thẳng vào Quyền Hạo, hai chân Trần Tiêu như nhũn ra, chỉ muốn chạy trốn.
Hu hu ~ anh thật sự sợ mình sẽ bị phái đến quốc gia ở thế giới thứ ba, vì nhà họ Quyền mà tranh đấu đoạt thiên hạ.
Trong lòng cả đám nhân viên an ninh chung quanh cũng thấp thỏm, nhưng mà vượt qua dự liệu của bọn họ, Quyền thiếu anh không nói gì, xoay người rời đi.
Tình huống này, để cho bọn họ không hiểu nổi. Đây coi như Quyền thiếu tha cho bọn họ một mạng sao?
Lâm Hi Nhi đang bay thật nhanh cũng cười đến vô cùng vui vẻ, vốn cho rằng mình chạy không thoát, không ngờ đến giây phút sau cùng lại còn cho cô chạy, còn thành công mang ngọc bội đi.
Trong lòng nghĩ đến vui thích, Lâm Hi Nhi quên một chuyện quan trọng nhất rồi, đó chính là trong lúc bay bằng dù bay, một khi không có gió, cô sẽ ngã xuống từ giữa không trung.
Bây giờ cô chính là bi kịch như vậy, bay đến tốt đẹp, gió đột nhiên ngừng.
Trong chớp nhoáng này, cô sửng sốt.
Con mẹ nó, không chơi đùa bỡn người như vậy.
Cô liền cả người mang dù từ trên không trung rơi thẳng tắp xuống, trong quá trình rơi xuống này, Lâm Hi Nhi chỉ có thể nghĩ đến một vấn đề, dáng vẻ bây giờ của cô, là đáng đời đó, ai bảo cô trộm thứ đó.
Nếu như có đời sau, cô không cần làm ăn trộm.
Con mẹ nó, vì trộm đồ, ngã chết quá uổng phí rồi.