Trúc ảnh dao duệ thập niên ước
Hư độ quang âm phán Quân lai.
Thiên thính (phòng khách) sớm đã chuẩn bị sẵn cao lương mỹ vị, Hàn An đứng một bên, chờ sư đồ hai người ngồi xuống mới bê thức ăn đặt lên bàn.
Mấy tháng nay, Hàn An cũng đã dần hiểu rõ tính nết của Vân Kiêu, vị tiểu thiếu gia này tính tình kì quái, chỉ thích ăn thịt, các loại đồ ăn chay khác như rau củ, vân nhĩ (mộc nhĩ), kim châm,… cho dù được làm thơm ngon thế nào, đều không thèm động đũa, đến ngũ cốc tinh lương và hoa quả tươi tiểu thiếu gia cũng không ăn. Nhưng Hàn Tướng lại rất cưng chiều hắn, thấy hắn ăn như vậy cũng chẳng khuyên ngăn, thậm chí thỉnh thoảng còn gắp cọng hành xanh dính trên miếng thịt hộ hắn.
Khẩu vị của Hàn Tướng dạo gần đây cũng thay đổi nhiều, trước đây vốn chỉ ăn cao lương, nếu không phải loại mỹ vị tinh xảo thì tuyệt không cho vào miệng, thậm chí chỉ vì món cá Tây Hồ hơi chua một chút cũng nổi trận lôi đình giết chết trù sư. So với bây giờ thì hoàn toàn ngược lại, chẳng những dễ ăn, mà các món chay so với trước thanh đạm hơn nhiều, món ăn nóng hay lạnh cũng không làm mặt lão gia đổi sắc hay so đo tính toán với kẻ dưới.
Hôm nay cũng vậy, trước mặt Vân Kiêu bày đầy nào thịt nào cá nào tôm, còn Hàn Tướng chỉ mỉm cười ngồi bên cạnh nhìn Vân Kiêu ăn, trong tay cầm bình Xuân tửu, chầm chậm rót rượu vào chén thưởng thức, chỉ khi ngẫu nhiên thấy ánh mắt phản đối của Vân Kiêu mới cầm đũa gắp thức ăn. Đây đâu phải là ăn cùng, rõ ràng là ngồi bên bồi người ta ăn mà!
Bất quá Hàn An nhìn quen rồi cũng chẳng thấy có gì kì quặc nữa, đặt thức ăn lên bàn xong liền lập tức lui xuống, tiện tay đóng luôn của phòng lại. Ai bảo lão gia nhà hắn đã đặt Vân Kiêu thiếu gia vào trong tâm rồi, sủng hắn lên tận trời. Lão gia chưa từng làm sư phụ của ai bao giờ, quả thật vai sư phụ với đệ tử đúng là bị hoán đổi rồi…
Nhìn Vân Kiêu vùi đầu ăn, chắc hẳn bụng đói lắm, thật giống một con báo nhỏ vừa kiếm ăn trở về. Thiên Quyền không khỏi nghĩ đến Vân Kiêu ngày thường đều chịu bụng đói cũng phải chờ hắn trở về, sự tùy hứng này làm cho người thương yêu đồ đệ kia bỗng đau lòng.
Không biết trước khi gặp hắn Vân Kiêu sống như thế nào, cứ chiếu theo khẩu phần ăn của cậu, chẳng phải thường thường sẽ chịu đói sao? Mà cũng không rõ cậu đã táng mẫu thân ở đâu, khi đó Vân Kiêu chỉ là một đứa trẻ vô năng vi lực (không có sức hoặc sức không đủ), chỉ sợ làm đại khái qua loa… Chờ khi nào có thời gian rảnh, nhất định phải đưa cậu đi bái tế và dọn dẹp mộ phần mẫu thân cậu mới được. Còn về phụ thân…
Vân Kiêu ăn no bụng, ngẩng đầu thấy Thiên Quyền cầm chén rượu không uống chỉ lẳng lặng nhìn mình, nhưng nhãn thần không giống như đang nhìn, mà tựa như xuyên qua thần thể mình nhớ đến ai đó, khiến Vân Kiêu có chút không cam lòng, hỏi: “Sư phụ?”
Thiên Quyền phục hồi tinh thần, cười nói: “Dạo này Trúc Quân có tin tức gì không?”
Vân Kiêu lắc đầu: “Không có.”
“Nói vậy, vẫn chưa có tin tức của phụ thân ngươi… ”
“Đúng thế.” Vân Kiêu cúi gằm đầu, có Trúc Quân thay cậu ở đấy canh giữ, cậu nên yên tâm mới phải, nhớ rõ mẫu thân trước khi chết dặn đi dặn lại nhất định phải giao vật này tận tay phụ thân, hiện giờ Vân Kiêu sống thoải mái dưới sự che chở của sư phụ, vẫn chẳng biết phụ thân đang nơi đâu mà bặt vô âm tín.
“Vân Kiêu, có muốn quay lại đó xem thử không?”
Vân Kiêu cắn môi do dự, không phải cậu không muốn đi, chỉ là việc học chưa thành sợ sư phụ trách mình không chuyên tâm, thế nên trước nay cậu không dám xin phép. Thiên Quyền sao lại không hiểu tâm sự của đồ nhi chứ, nhẹ nhàng cười: “Ba tháng nay ngươi ở trong phủ chăm chỉ tu luyện pháp thuật, tập luyện võ công, không hề bước chân ra ngoài, đây cũng là sai sót của sư phụ. Nhân ngày mai Độc Cô lão tiên sinh không đến, ngươi rời phủ đi xem xem thế nào.”
Vân Kiêu trong lòng vui mừng, vội ngẩng đầu hỏi: “Sư phụ, người cũng cùng đi chứ?”
Thiên Quyền có chút áy náy nói: “Ngày mai có sứ giả Tây Hạ tới yết kiến, sư phụ sợ là không thể xin nghỉ… ”, nhưng nhìn ánh mắt thất vọng của Vân Kiêu, hắn không nhịn được, liến nói tiếp: “Bất quá buổi trưa sau khi bố trí cho sử giả xong có thể nghỉ ngơi, sư phụ sẽ cố gắng hết sức về sớm, được chứ?”
“Vâng! Được!” Đôi mắt xanh lục ánh lên tia sáng, đương nhiên đó là ánh mắt vui sướng.
Sau giờ Ngọ, Vân Kiêu ngồi trong biện thính, ánh mắt chờ mong đăm đăm nhìn về hướng hành lang bên ngoài viện tử, nhưng đợi tới tận giờ Mùi vẫn chẳng thấy Thiên Quyền hồi phủ.
Hàn An đứng bên cạnh khuyên: “Vân thiếu gia, đừng đợi nữa, nghe tùy tùng vừa về nói rằng buổi triều sáng nay có sứ thần Tây Hạ tới, Hoàng Thượng lệnh cho lão gia tiếp đón, sợ phải đến tối người mới về được.”
Vân Kiêu nghe xong cũng không nói gì.
Lại qua giờ Thân, nhìn phía bên ngoài vẫn không bóng người, cậu chán nản đứng dậy.
Hàn An vội bước lên trước nói: “Vân thiếu gia, có cần tiểu nhân đi cùng người không?”
“Không cần.” Vân Kiêu lạnh lùng đáp, cất bước rời khỏi biện thính, một mình xuất phủ.
Mặc dù cậu hiểu rõ công việc Thiên Quyền bận bịu, không thể lúc nào cũng ở bên mình, nhưng hiểu thì hiểu vậy, trong lòng vẫn không khỏi có chút kỳ vọng. Bất quá, hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu.
Vân Kiêu đơn độc rời khỏi Tướng phủ.
Dọc hai bên đường những ngôi nhà như khoác lên mình một lớp gấm bằng tuyết. Trên cây, băng đọng lại lấp lánh, trông mĩ lệ lại hoàn hảo vô cùng. Không ít trẻ nhỏ đang nặn người tuyết vui vẻ chơi đùa, vô cùng náo nhiệt, nhưng cậu lại chẳng hào hứng tí gì, liếc cũng không thèm liếc một cái, nhắm thẳng hướng Kỷ Sơn mà đi.
Rừng trúc Kỷ Sơn cũng phủ một lớp sương tuyết trắng bạc, không còn những chiếc lá xanh non mơn mởn, thân cây đứng thẳng sừng sững, tuy không phải chết héo, nhưng lại giống như chiếc quan tài uy nghiêm đáng sợ.
Vân Kiêu nhìn lên thân ảnh đang đứng trên đỉnh núi, chính là vị Trúc Quân trên người mặc bộ quần áo màu xanh lá non. Y chăm chú nhìn về nơi xa xăm, mặt vô biểu tình, không biết là đang nhìn cái gì. Vốn không muốn làm phiền y, nhưng Trúc Quân đã nhìn thấy Vân Kiêu, thân ảnh lá non bay tới, đáp xuống trước mặt cậu.
“Có chuyện gì sao?”
Thanh âm lạnh lùng cứng ngắc dị thường, đôi mắt lộ ra cảm xúc như trước giờ vẫn vậy, băng lãnh hững hờ.
Gặp y vài lần, Vân Kiêu cũng đã quen thái độ nghiêm nghị lạnh lùng này, so với vẻ giả dối bợ đỡ của lũ nô bộc trong phủ, nhin biểu tình hờ hững từ vị Trúc Quân làm Vân Kiêu thoải mái hơn.
“Không có việc gì. Ta chỉ đến hỏi xem có tin tức gì về phụ thân của ta không?”
“Tạm thời chưa có.” Trúc Quân nhìn về hướng ngã ba đường dưới chân núi Kỷ Sơn. “Ngoại trừ thôn dân định cư lâu năm ở đây, nơi này ba tháng nay không hề có bóng người lai vãng.”
“Ồ! Cảm ơn.”
Cuộc đối thoại giữa hai con người vốn ít nói rất nhanh rơi vào trầm mặc. Cả hai im lặng đứng dưới tuyết, nhìn con đường không bóng người qua lại.
Trời vô cùng lạnh, tuyết rơi rất dày, đến lũ thỏ tuyết và sóc cũng trốn hết trong núi chẳng muốn rời khỏi động tìm thức ăn.
Rất lâu sau đó, Vân Kiêu mới quay đầu lại nhìn Trúc Quân, vị tiên nhân tại rừng trúc này cho dù đứng ở đâu đều nhìn về hướng Đông.
“Ngươi đang đợi ai sao?”
Đối với câu hỏi đột ngột này của cậu, Trúc Quân không có nửa phân cảm xúc vui buồn, chỉ nhìn vào khoảng không xa xăm: “Đợi ai?.. Ta cũng quên rồi.”
Vân Kiêu lại hỏi: “Các ngươi không có ước hẹn gì sao?”
Ánh mắt Trúc quên hiện lên chút khó xử: “Ước hẹn?… Có chứ. Chúng ta đã từng hẹn, mười năm, tại rừng trúc núi Kỷ Sơn… Nhưng rốt cục đã bao nhiêu cái mười năm trôi qua, ta cũng quên rồi.”
“Vì sao không đi tìm nàng?”
Trúc Quân lắc đầu: “Ta chẳng qua chỉ là trúc tinh tu luyên đắc đạo, rễ của ta ở trong rừng trúc núi Kỷ Sơn này, có muốn cũng không đi xa được.”
Vân Kiêu lại trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Liệu có phải người đó quên mất thời gian đã ước hẹn, đợi đến khi nàng nhớ ra, có lẽ sẽ tới đây.”
Trúc Quân cuối cùng cũng cúi đầu nhìn Vân Kiêu một cái.
“Nếu ngươi tin người đó nhất định đến, ngươi sẽ tìm đủ mọi lý do để bản thân tiếp tục đợi, cứ như vậy chờ đợi, cho đến khi nghĩ không ra lý do chờ đợi nữa.”
Lòng Vân Kiêu nhói lên một cái, cậu biết nỗi đau khổ của chờ đợi, cậu đã từng trải qua những ngày đói rét chờ phụ thân, cứ bám lấy cái lý do phải trao lại món đồ của mẫu thân, không chịu buông tha cho chính mình, cuối cùng sự thực vẫn là cậu một mình cô độc.
Có lẽ Trúc Quân đã chờ đợi đằng đẵng từ hy vọng biến thành tuyệt vọng, để rồi trở thành cái bóng mờ nhạt như bây giờ… Nều như không có sư phụ ôm vào lòng, chỉ sợ mình cũng sẽ giống như Trúc Quân mà thôi.
Trúc Quân nhìn lên bầu trời bị mây đen vây kín. Rừng trúc sau lưng đung đưa theo từng đợt gió rét.
“Tuyết rơi rồi, ngươi cũng mau về đi.”
Nhưng Vân Kiêu vẫn không động đậy, tiếng gió hiu quạnh, nhìn y càng thêm cô độc.
Quả đúng như lời Trúc Quân nói, trên trời tuyết bắt đầu nhè nhẹ rơi. Tuyết rơi xuống thân người, gặp phải nhiệt độ cơ thể mà tan ra, làm cho người ta đã lạnh càng thêm lạnh.
Đúng lúc đó, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu lam nhạt. Là một nam tử cao lớn dáng vẻ vội vàng, đạp tuyết bước tới.
Vân Kiêu trợn tròn mắt, khó tin nhìn bóng người phía xa xa.
Người ấy đến rồi!
Người ấy giữ đúng lời hứa, tới tìm mình rồi!
Rõ ràng muốn chạy tới nhào vào lông ngực ấm áp của nam nhân kia, nhưng giờ phút này chân như bị đá nặng ngàn cân giữ chặt không bước lên được.
Ngẩng đầu nhìn Trúc Quân, thấy y cũng quay đầu lại nhìn mình, còn lộ ra tiếu ý dịu dàng: “Ngài ấy tới tìm ngươi kìa, còn không mau đi đi?”
Vân Kiêu hỏi hắn: “Thế còn ngươi?”
Thân ảnh lục nhạt của Trúc Quân từ từ tan biến, một thanh âm nhỏ khẽ truyền theo làn gió: “Đợi khi trúc sơn nở hoa, có lẽ ta cũng rời khỏi nơi đây được rồi… ”
Vân Kiêu chưa kịp nói gì, Trúc Quân đã biến mất không chút dấu vết. Lúc này Thiên Quyền đã đi đến bên cậu, cước bộ vội vàng làm hắn có chút thở dốc: “Sư phụ đến muộn rồi.” Nhìn thần sắc Vân Kiêu hắn hơi giật mình, không khỏi lo lắng gọi: “Vân Kiêu?”
Vân Kiêu nghe thấy ngẩng đầu: “Sư phụ… Người tới rồi.”
Hối lỗi cầm lấy tay Vân Kiêu, bàn tay nhỏ bé đông cứng tới mức cái lạnh như đâm vào da thịt hắn, Thiên Quyền không khỏi chau mày, dùng đôi bàn tay to lớn của mình khép lại sưởi ấm cho cậu: “Sứ giả Tây Hạ trên triều gây nhiều khó dễ, trì hoãn cả canh giờ. Ta đã để Vân Kiêu phải đợi lâu.”
Vân Kiêu lắc đầu.
“Ta vừa thấy Trúc Quân biến mất, có tin tức gì của phụ thân ngươi không?”
“Vẫn chưa có.” Nghe thấy Thiên Quyền quan tâm mình như vậy, trong đầu Vân Kiêu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ hoang đường, cậu cư nhiên cảm thấy không cần phải biết tin tức của phụ thân… Khi mình không cha không mẹ, sư phụ đối xử với mình như trân bảo (bảo vật trân quý yêu thương trân trọng), nếu như có một ngày tìm thấy phụ thân, sư phụ có còn đối xử với mình như vậy? Chỉ nghĩ tới việc đôi tay ấm áp này buông mình ra, Vân Kiêu liền thấy khó chịu đến mức không thở nổi.
“Sao vậy? Có phải do đứng dưới tuyết lâu nên lạnh quá không?” Thiên Quyền nhìn sắc mặt người trước mặt trắng bệch, hắn lập tức lấy tay xoa xoa hai má lạnh buốt của cậu.
Vân Kiêu vẫn lắc đầu.
Thiên Quyền cho rằng cậu đang lo lắng cho an nguy của phụ thân, liền nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tuy tạm thời không có tin tức, nhưng đó là phụ thân ngươi nên chắc hẳn bản lĩnh cũng hơn người, chỉ e gặp phải chuyện nên chưa đến được … Nếu ngươi lo lắng, ta sẽ xuống địa phủ giúp ngươi kiểm tra sổ sinh tử.”
“Không cần đâu!” Vân Kiêu vội nắm lấy tay áo Thiên Quyền, mặc dù biết sư phụ thần thông quảng đại, nhưng âm tào địa phủ không phải là nơi tùy tiện tới lui, sư phụ có thể vì cậu mà làm như thế, ân tình này cậu đã sớm khắc sâu trong lòng.
Vân Kiêu lộ ra nụ cười: “Sư phụ, chúng ta về đi!”
Trên trời một màu xám xịt, tuyết rơi càng lúc càng nhiều.
Trên tuyết trắng, hai dấu chân sóng đôi kéo dài.
Nam nhân cao lớn bế thiếu niên ôm vào lồng ngực, để tuyết lạnh không chạm vào thân thể nhỏ bé, hắn lấy áo choàng che lên đỉnh đầu thiếu niên ngăn mưa tuyết lạnh băng.
Còn bờ vai rộng và trên tóc mai của hắn, đã sớm bị tuyết rơi đầy…