Quyền Tài

Chương 867: Ôn tồn

Hai ngày sau.

Nguyên đán đã qua, ngày nghỉ cũng kết thúc.

Buổi sáng hôm nay, gia thuộc viện thành phố Phần Châu, Đổng Học Bân rời khỏi giường thì cẩn thận làm bữa sáng cho Tạ Tuệ Lan, vừa làm còn vừa nhìn thực đơn của phụ nữ có thai, muốn cho dinh dưỡng các phương diện đều cân đối một ít, đem Tạ Tuệ Lan dưỡng cho mập mạp, để dễ sinh đứa nhỏ. Hiện tại Tuệ Lan là lão đại trong nhà, ngày hôm qua Tạ lão gia tử và Hàn Tinh đều cố ý dặn qua mình, bảo hắn chăm sóc tốt cho Tuệ Lan, Đổng Học Bân đương nhiên nghĩa bất dung từ.

Một bàn bữa sáng, khoảng chừng bảy tám món.

Tạ Tuệ Lan vừa tỉnh ngủ nhìn, nhất thời cười nói: "Nuôi Tạ tỷ thành heo nhỏ à? Ừm?"

Đổng Học Bân cười nói: "Có thể ăn nhiều thì ăn nhiều một chút, cũng không có chổ xấu, tới, nếm thử xem thế nào."

"Sao em cảm giác gần đây hạnh phúc như thế nhĩ?" Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm ngồi xuống bàn cơm, sờ sờ tay hắn nói: "Vẫn là ông xã nhỏ của em thương em, ha ha."

"Dĩ nhiên, anh không thương em thì ai thương em?" Đổng Học Bân đem chiếc đũa đưa qua, "Này, ăn đi."

"Anh cũng ngồi đi, em nói với anh chuyện này." Tạ Tuệ Lan đè đè tay, "Kề bên Tạ tỷ, có được hay không?"

Đổng Học Bân ừm một cái, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nói: "Sao nào? Chuyện gì?"

"Lập tức đi làm, vừa rồi lúc anh làm cơm cơ quan gọi điện thoại tới, nhận được thông báo, hoạt động đi khảo sát giao lưu phía nam của hệ thống giáo dục thành phố chúng ta vào cuối tuần bởi vì khí tượng báo động trước cuối tuần có bão tuyết, cho nên đi sớm ngay hôm nay, Tạ tỷ anh thu dọn một chút đồ hôm nay phải đi." Tạ Tuệ Lan gắp lạp xưởng ăn, nhai nhai, "Lần này đại khái muốn đi một tuần, có thể sẽ về sớm, cũng có thể sẽ về muộn, lúc đầu Tạ tỷ anh còn nói không muốn đi, bất quá lúc này là trong tỉnh liên lạc, hệ thống giáo dục là phân công quản lý của em, không đi không được, cho nên mấy ngày này anh tự chăm sóc cho mình nha, bớt hút thuốc lại, chờ Tạ tỷ anh trở về."

Đổng Học Bân lo lắng nói: "Em đều mang thai rồi, xin nghỉ được không?"

"E lúc này mới hơn một tháng chưa đến hai tháng, không xin được đâu."

"Vậy em trên đường chú ý an toàn, ngàn vạn lần đừng đụng chạm, nhớ cẩn thận."

"Ừm, cái này em còn không rõ ràng? Nhưng thật ra anh, đừng nghĩ Tạ tỷ anh đi thì cho rằng không người quản anh, làm việc động não nhiều một chút, không nên kích động, hiểu hay không?"

"Hiểu."

"Vậy được."

"Em ăn đi, anh thu dọn hành lý cho em."

"Ha ha, ăn trước rồi nói sau."

"Em ăn của em đi, anh không đói bụng."

Đổng Học Bân cực kỳ săn sóc, mấy ngày này mọi việc hắn đều ưu tiên lo lắng Tuệ Lan nhất, buông chén xuống đi vào phòng nhỏ, xếp đầy một túi hành lý cho Tuệ Lan, quần áo, giầy, tư liệu, đồ dùng, cuối cùng còn xác nhận một lần, thấy không có gì để quên, mới đem hành lý ra để kế tủ giầy, sau đó mới ăn một ngụm cơm, đều có chút nguội rồi.

Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: "Đưa đầu đến đây."

Đổng Học Bân ngẩn ra, đưa thân qua nói: "Làm gì?"

Cúi đầu, Tạ Tuệ Lan cười dài đem miệng hôn một cái lên môi hắn, còn dùng đầu lưỡi nhấp môi hắn một chút, "Xem biểu hiện của ông xã nhỏ không tồi, thưởng cho."

Đổng Học Bân cười nói: "Chiếu cố em cũng không phải đương nhiên sao?"

"Ha ha, miệng thật ngọt, tới, cho Tạ tỷ anh hôn một cái nữa."

Hai vợ chồng ngọt ngọt ngào ngào, nhìn đồng hồ, đã tám giờ hơn.

Bởi vì Tạ Tuệ Lan ngày hôm nay đi máy bay, cũng dùng không xe, vì vậy Đổng Học Bân lái chiếc Porche của mình mang theo Tuệ Lan cùng đi đại viện thị ủy.

Buổi sáng, Tuệ Lan và mấy người lãnh đạo thành phố ngồi máy bay đi.

Từ trên cửa sổ nhìn bọn họ đi xa, Đổng Học Bân cũng bắt đầu công tác của một ngày, lại muốn làm ba rồi, Đổng Học Bân có chút hăng hái bừng bừng, công tác cũng nhiệt tình rất cao. Phòng giám sát số một bọn họ chủ yếu phụ trách giám sát cán bộ cấp phó xử, cho nên công tác cũng không phải đặc biệt nhiều, không có khả năng mỗi ngày đều có cán bộ phó xử vi phạm kỷ luật, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là tiến hành công tác thị đạo đối với phòng ban giám sát cấp dưới và kiểm tra một ít tin cử báo bên phòng thư tín đưa đến, kiểm tra đối chiếu sự thật tình huống, thu thập đầu mối, vì có đôi khi tin thật không nhiều lắm.

Một ngày công tác rất nhanh kết thúc.

Lúc tan tầm, điện thoại của Cù Vân Huyên gọi tới điện thoại di động của Đổng Học Bân.

"A lô, Tiểu Bân, ra về chưa?"

"Rồi, vừa cầm túi đang muốn xuống lầu đây."

"Nghe nói Tuệ Lan đi công tác? Em bên này tìm anh có chút việc, đến đây một chuyến."

"Chuyện gì?" Đổng Học Bân chỉ sợ gặp chuyện không may, khẩn trương nói: "Có phải là đứa nhỏ bị bệnh?"

"Không phải, mẹ ban ngày đem tiểu Thiên Thiên đi, đi Lâm thị nói cho chú Dương ôm một chút, đúng lúc mẹ em cũng muốn thu dọn hành lý, chuẩn bị mấy ngày nay tạm thời đến đây, được rồi, anh đến đây rồi nói, tại gia thuộc viện đài truyền hình, nhận ra không?"

"Được, anh đến."

"Lái xe chậm một chút, biết không?"

"Biết biết, chờ anh đi, hắc hắc."

"Cười gì? Tiếng cười xấu xa như vậy, tìm đánh có phải không?"

"Cũng không biết ai đánh ai, chờ anh tới rồi nói."

"Đồ xấu xa tìm đánh, mau tới đây, em làm cơm chờ anh."

...

Sáu giờ chiều.

Ký túc xá đài truyền hình thành phố.

Đổng Học Bân sợ ảnh hưởng không tốt, không đem xe đi vào, mà là dừng ở bên ngoài, lúc này mới đi bộ tìm được nhà của Huyên di, đi tới gõ cửa.

Cửa vừa mở ra, một hương vị khói dầu và đồ ăn đập vào mặt mà đến.

Cù Vân Huyên một thân tạp dề hiền lành cười cười, "Tiến vào rồi nói."

Đổng Học Bân nghiêng người vào cửa, "Phù, thật là thơm, đã lâu không thưởng thức tay nghề của em."

"Vậy chờ chút, sắp chín rồi." Cù Vân Huyên chỉnh sửa cổ áo cho hắn, "Em vừa rồi từ trên cửa sổ nhìn xuống, sao không phát hiện anh đậu xe?"

"Sợ có ảnh hưởng với em, dừng bên ngoài."

"Không sao, sau này có người hỏi, nói là chị họ của anh, nói là cha nuôi của Thiên Thiên." Cù Vân Huyên xoa mũi hắn nói: "Dù sao anh và em thân cận như thế, sớm muộn gì cũng phải bị người biết, anh càng ẩn núp người ta càng sẽ nghĩ bên trong có việc, còn không bằng thoải mái nói ra, chuyện này trước đó em đã cùng Tuệ Lan và chị Loan thương lượng qua, khi tất yếu chị Loan bên kia sẽ hoà giải."

Đổng Học Bân vừa nghe, không nhịn được ôm cô ấy, "Ủy khuất em rồi."

"Không ủy khuất, chờ năm năm sau hai ta kết hôn, ủy khuất nên là Tuệ Lan." Cù Vân Huyên nhéocánh tay hắn."Được rồi, lại động tay động chân không thành thật, đi đi, em còn làm đồ ăn."

"Cho anh ôm một cái."

"Em đánh anh bây giờ?"

"Đánh đi, vậy anh cũng phải ôm."

"Tiểu tử thối, vừa đến chỉ biết chọc tức em, ha ha."

"Chọc tức em mà em còn cười?"

Thân thể đầy ắp nhất thời ở trong ngực Đổng Học Bân, ngay cả là vừa sinh qua đứa nhỏ, hình thể của Vân Huyên cũng giữ rất tốt, thậm chí một tháng này còn gầy hơn so với mang thai, lại khôi phục thân thể đẫy đà thướt tha không có sẹo lồi, cực kỳ xinh đẹp. Hai người đã lâu không thân thiết liễu, cho nên hiện tại Đổng Học Bân thấy Huyên di nhất thời muốn ăn, thật muốn đem cô ấy ăn tươi một ngụm.

Đột nhiên, một mui khét nhẹ nhàng đi ra.

Cù Vân Huyên tức giận đánh một cái vào cái mông của hắn, "Em đã nói còn làm cơm mà! Khét hết rồi!"

Đổng Học Bân cười ha ha, cũng vào phòng bếp theo Huyên di giúp nàng, chờ cô ấy làm xong, Đổng Học Bân còn đứng ở phía sau xoa bóp vai cho cô ấy, đặc biệt săn sóc. Hiện tại Đổng Học Bân đã là người làm ba, cũng càng ngày càng chiếu cố người.

Cù Vân Huyên gắp đô ăn cho hắn, "Ăn cái này."

"Ừm, em cũng ăn." Đổng Học Bân cũng gắp cho cô ấy, "Được rồi, em nói tìm anh có việc gì? Là ăn hay là cái khác?"

"Anh chờ chút." Cù Vân Huyên buông chiếc đũa vào trong phòng ngủ, một lát sau cô ấy đi ra trong tay đã có một cái áo lông màu xám, "Mặc vào thử xem, thấy hợp không."

Đường viền hoa rất nhiều, nhìn rất mới.

Đổng Học Bân ai da nói: "Sao lại mua quần áo cho anh?"

Cù Vân Huyên đem ngón tay chỉ mi tâm hắn, "Anh đó, đây là mua sao?"

"Hả?" Đổng Học Bân kinh ngạc nói: "Tự em may?"

Cù Vân Huyên ừ một tiếng, ôn nhu cầm áo lông đo trên người hắn, "Trời lạnh, may cho đứa nhỏ một cái, thuận lợi cũng may cho anh một cái."

"Ai da, cái này nhiều phiền phức, em còn chăm sóc đứa nhỏ,lại cho em mệt, cái này ít nhất phải may năm sáu tháng đúng không? Lúc em mang thai thì mỗi ngày may áo lông?"

"Đừng nói nhiều, nhanh mặc vào cho em nhìn, không vừa em còn sửa lại."

Đổng Học Bân cảm động đến nổi muốn rơi nước mắt, ngồi xuống cởi áo sơmi trên người, đem áo lông mặc vào.

Cù Vân Huyên vuốt vuốt chổ nếp uốn cho hắn, cười nói: "Được, thật đẹp trai, ừm, cũng vừa người."

"Cảm ơn, mùa đông năm nay anh sẽ mặc cái này, không cởi." Đổng Học Bân cũng rất thích, ôm lưng của Huyên di, "Khổ cực em."

"Giả khách khí, nhanh ăn cơm đi." Cù Vân Huyên nhéo mũi hắn.

Đổng Học Bân không buông tay, lại nhiệt tình hôn nhẹ ót của cô ấy, "Có thể nhận thức em là phúc khí đã tu luyện mấy đời của Đổng Học Bân anh, tính ra, lúc trước em một mực chiếu cố anh, ba tôi qua đời em thường cho anh đồ ăn nói chuyện phiếm với anh, sau đó lại giặt quần áo cho anh, sau đó nữa lại cho anh một cục cưng lớn béo, Huyên di, anh thật không biết nên cảm ơn em thế nào, thật sự, nếu như không có em, Đổng Học Bân anh cũng không có hôm nay, cho nên hôm nay anh phải nói với em một câu... Mấy năm nay nhờ có em quan tâm, cảm ơn."

Cù Vân Huyên mỉm cười, cũng hôn cái trán hắn một ngụm, "Đều là người làm cha làm mẹ rồi, còn nói cái này làm gì? Tiểu tử thối anh nếu như thật sự có cái tâm này, sau này bớt làm cho em lo lắng, đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nếu không em sớm muộn gì cũng bị anh hù chết, biết không?"

"Ừm, đều nghe lời em."

"Ăn cơm đi, đều sắp nguội rồi."

"Bằng không đi lên giường ăn đi? Anh muốn em."

"Tiểu sắc phôi, vừa đến."

Sau khi ăn xong, Đổng Học Bân bắt đầu điệu lên, đứng ở trước gương nhìn cả nửa ngày.

Có lẽ là nhìn thấy Đổng Học Bân thích cái áo lông này như thế, nụ cười của Cù Vân Huyên cũng dày đặc lên.