Quyền Tài

Chương 1734: Tạ lão gia tử bị bệnh!

Một tuần sau.

Hôm nay, đêm 30.

Đổng Học Bân vẫn tới cơ quan sớm, trong đại viện trên cơ bản đã không còn người, so với trước vài ngày còn ít hơn không ít, cũng là còn lại vài người ở lại trực tăng ca ngày cuối, ngày hôm nay thật ra đã tính nghỉ, bất quá còn có một vài sự tình cuối cùng cần xử lý, xử lý xong buổi trưa mọi người mới có thể về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, cho nên mọi người tới đi làm trên mặt có thể thấy một ít tâm tình không yên lòng, trong lòng căn bản là không ở chỗ này, sớm đều bay trở về nhà, chỉ có Đổng Học Bân ngoại lệ, hắn thật ra không sao cả.

"Đổng sở trưởng."

"Chúc ngài mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới nha Đổng sở trưởng."

Gặp nhau, tất cả mọi người bắt chuyện một chút.

Đổng Học Bân cũng cho chúc lại bọn họ, "Chúc mừng năm mới."

Trong tất cả người của ngày hôm nay, Đổng Học Bân phỏng chừng là chức quan lớn nhất bên trong, cho nên dọc theo đường đi, cũng có mấy người khác hỏi hắn vài tiếng chuyện công tác, xin chỉ thị hắn một chút lúc nào có thể về nhà, Đổng Học Bân cũng tự làm chủ, trực tiếp nói cho bọn họ biết đem văn kiện chỉnh lý xong, là có thể đi, chính hắn thật ra cũng là dự định như thế, buổi trưa hắn còn muốn về nhà ăn.

...

Sở hai.

Phòng làm việc.

Một mình đi vào, một mình chỉnh lý văn kiện.

Đổng Học Bân rất nhanh làm xong, nhìn thời gian, mười giờ.

Lúc này, điện thoại của Tạ Tuệ Lan hiện lên trên điện thoại di động của mình, reng reng reng.

Đổng Học Bân tiếp, "A lô, Tuệ Lan, lúc nào trở về hả? Đều chờ em đấy."

"Ha ha, ngày hôm nay có thể không được." Tạ Tuệ Lan cười nói: "Chuyện bên này còn chưa có xử lý tốt, hơn nữa có một xã giao không đẩy được, mùng một mùng hai cũng có chút chuyện này, anh trở về nói một tiếng với ba mẹ và lão gia tử, em ngày hôm nay không trở về được. Ừm, tranh thủ mùng bốn mùng năm dành thời gian trở về một chuyến, đứa nhỏ cũng vậy, trước ở bên cạnh Tạ tỷ anh, chờ trở về em sẽ gọi điện thoại trước."

Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: "Chỉ thiếu mỗi em."

"Tạ tỷ anh lúc này không phải có việc bận sao, anh cho rằng làm bí thư thị ủy dễ hả? Người đều nghỉ, không ai quyết định, chuyện gì không phải do em tôi xử lý?" Tạ Tuệ Lan nói.

Đổng Học Bân nói: "Vậy lễ mừng năm mới cũng không thể không trở về nhà, anh còn chờ gặp con đây."

Tạ Tuệ Lan nói: "Được rồi. Qua vài ngày đi, qua vài ngày em mang theo con trai trở về, ha ha."

"Dù sao em tự tranh thủ đi." Đổng Học Bân nói lầm bầm một tiếng: “Ba mẹ nếu như tức giận, anh cũng không chịu trách nhiệm thay em, em ngươi giải thích."

Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: "Bọn họ có thể lý giải. Anh chuẩn bị lễ vật là được, mua chút đồ cho lão gia tử và ba mẹ, tính của hai ta."

"Được rồi, anh biết." Đổng Học Bân nói.

Tạ Tuệ Lan nói: "Cứ như vậy đi, bên kia giao cho anh."

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân lắc đầu, thấy thời gian còn dư. Lấy điện thoại di động gọi mấy cú điện thoại cho lãnh đạo kiểm tra kỷ luật ủy và mấy lãnh đạo khác, ví dụ như cha của Hàn Phỉ Hàn Chính Hà, chúc tết cả đám qua điện thoại, có vài người cần nhắn tin chúc tết. Đổng Học Bân cũng gửi, ví dụ như mấy người thuộc hạ của sở hai và lão bộ hạ trước đây, hắn đều chú ý một chút, thật ra làm lãnh đạo không cần chúc tết cho thuộc hạ. Bất quá Đổng Học Bân tương đối chú ý, cũng làm như vậy. Khiến cho mọi người cảm thụ một chút quan tâm và nhớ thương của mình đối với bọn họ, đây cũng không phải là chuyện xấu, dù sao cũng là gửi chung với nhau, không làm lỡ thời gian cái gì.

Sau đó, Đổng Học Bân cũng tiếp không ít điện thoại và tin nhắn chúc tết, đại khái lăn qua lăn lại hơn một giờ, buổi trưa mười một giờ cũng tới.

Được rồi.

Nên trở về nhà.

Đổng Học Bân liền thu dọn đồ đi ra ngoài, đem cánh cửa sở hai khóa lại, làm lãnh đạo cấp bậc cao nhất của phòng thứ chín ở lại tăng ca, Đổng Học Bân trong lòng cũng có một chút ý thức trách nhiệm, chủ yếu cũng vẫn là Phương Văn Bình trước đó dặn qua hắn, cho nên Đổng Học Bân còn đi những chổ khác nhìn mấy lần, mãi đến khi xác định mấy phòng ban đều không có vấn đề, cửa phòng cũng đều khóa kỹ, hắn mới xuống lầu lên xe, đi đến biệt thự Tây Sơn của Tạ lão gia tử.

...

Buổi sáng.

Hơn mười một giờ.

Đổng Học Bân tới nhà Tạ lão gia tử, xuống xe đi qua, cảnh vệ đương nhiên nhận thức Đổng Học Bân, tự nhiên sẽ không ngăn hắn, kính lễ một cái, Đổng Học Bân cũng không vội vã đi vào trong, thằng nhãi này rất có thể nói mà, ở bên ngoài nói chuyện tào lao vài câu với hai người cảnh vệ, cũng chúc tết cho bọn họ và người nhà, lúc này mới đi vào bên trong biệt thự, nhất thời, Hàn Tinh Tạ Quốc Bang và Hạ Diễm Trân Từ Lệ Phân đám người xuất hiện ở trước mắt.

"Tiểu Đổng tới?"

"Chúc ba mẹ năm mới vui vẻ, thím cả chú cả, thím hai chú hai, chúc mừng năm mới."

"Ha ha, con cũng năm mới vui vẻ, Tuệ Lan không về được?"

"Ừm, cô ấy vừa gọi điện thoại cho con, không về được, bên kia có chút chuyện."

Trở ra, Đổng Học Bân cùng với các trưởng bối trò chuyện, còn thấy được Tạ Tĩnh Tạ Nhiên và Tạ Hạo, hắn cũng cười bắt chuyện một tiếng.

Tạ Hạo trực tiếp lao lên, đưa tay kêu lên: "Anh rể, tiền mừng tuổi!"

Đổng Học Bân nở nụ cười một tiếng, "Em đều lớn rồi còn tiền mừng tuổi hả?"

"Em mặc kệ, dù sao phải có của em!" Tạ Hạo quấn lấy hắn, "Nhanh cho em nhanh cho em, đang muốn mua một cái máy vi tính, thiếu tiền nè!"

Đổng Học Bân không nói gì, vẫn là từ trong bóp móc ra ba bao tiền lì xì dày, mỗi người mười ngàn, cũng là ba mươi ngàn đồng, "Được rồi được rồi, coi đức hạnh của em kìa!"

Tạ Hạo cười to hắc hắc, chộp lấy mở ra, quả nhiên đều là mười ngàn, tổng cộng ba mươi ngàn, Tạ Hạo không khỏi hung hăng hôn bao lì xì một cái, "Anh rể! Anh cũng là thần tượng của em!"

Đổng Học Bân vỗ đầu hắn một cái, "Tên nhóc em."

Tạ Tĩnh mở to mắt nhìn Đổng Học Bân, "Anh rể, em cũng muốn lễ vật."

Tạ Nhiên bật cười một tiếng, "Em đều bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn tiền mừng tuổi?"

"Em không muốn tiền mừng tuổi, em muốn chính là lễ vật." Tạ Tĩnh cười hì hì nói.

Đổng Học Bân mở bao ra, "Đều có đều có." Hắn đều sớm chuẩn bị xong rồi, lấy ra vài hộp trang sức, phân biệt cho Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh, nhìn lại, bạn trai Tôn Khải của Tạ Tĩnh lúc này cũng tới, từ ngoài cửa đi vào, Đổng Học Bân cũng cho hắn một cái đồng hồ đeo tay, đồ do Đổng Học Bân tặng đương nhiên sẽ không rẻ, tối thiểu cũng đều là mấy chục ngàn, hắn ra tay vẫn đều rất rộng rãi.

"Cảm ơn anh rể!"

"Anh rể, cảm ơn."

Tạ Tĩnh và Tạ Nhiên bọn họ đều cảm ơn một tiếng.

Đổng Học Bân lại bắt đầu chúc tết cho Tạ Quốc Bang và Hàn Tinh, còn có Tạ Quốc Lương Hạ Diễm Trân và Tạ Quốc Kiến các trưởng bối, lần lượt tặng lễ vật, đương nhiên nói đều là hắn và Tuệ Lan cùng nhau tặng, mấy thứ này mấy ngày nay hắn tự đi mua, tăng ca vài ngày, thời gian nghỉ ngơi cũng không có chuyện gì làm, Đổng Học Bân đi dạo không ít chỗ.

Cho mẹ vợ chính là một vòng cổ kim cương.

Cho cha vợ chính là một bộ sách cổ cực kỳ có giá trị.

Bên này lễ vật vừa đưa xong, phía sau cánh cửa lại mở ra, con gái út đời thứ hai của Tạ gia Tạ Quốc Nguyệt và chồng Hầu Hưng An mang theo con trai Hầu Minh cũng tới, mọi người nói chuyện với nhau vài tiếng, Đổng Học Bân cũng đưa lễ vật của mình, cho Tạ Quốc Nguyệt một cái túi xách LV, cho Hầu Hưng An một cái cặp da, cho Hầu Minh một cái bóp tiền, bên trong còn chứa tiền mừng tuổi. Thật ra trong bọn tiểu bối ngoại trừ Tạ Hạo, những người khác hầu như đều lớn một chút so với Đổng Học Bân, bất quá Đổng Học Bân là chồng của Tạ Tuệ Lan, chị cả của Tạ gia, hắn tự nhiên cũng là anh rể lớn, cho chút tiền mừng tuổi cũng không có gì không nên, dù sao hắn nhiều tiền đều xài không hết, lễ mừng năm mới, tự nhiên muốn biểu thị một phen.

Hàn Tinh có chút tiếc của thay con rể, "Lần sau đừng mua đắt tiền như thế."

Đổng Học Bân cười ha ha nói: "Không có việc gì đâu mẹ, cũng là chút tâm ý mà thôi."

Hạ Diễm Trân cũng mang vào cái vòng cổ hột xoàn mà Đổng Học Bân đưa cho bà ấy, nói: "Đều là người trong nhà, tâm ý một chút là được, con cái này quả thật quá quý trọng, ha ha, bất quá thím rất thích, quá đẹp."

Tạ Tĩnh cười nói: "Đúng vậy, anh rể đưa đồ tốt như vậy, con và Tôn Khải đều cảm thấy nhát tay, bọn con kiếm tiền cũng không nhiều, so ra kém với anh rể, mọi người tha thứ." Tạ Tĩnh Tạ Nhiên bọn họ cũng đưa ra tự mình đưa lễ vật cho các trưởng bối, đều là hơn một ngàn đồng, hiển nhiên không có cách nào so với Đổng Học Bân, nhưng bọn họ cũng không có thấy gì cả, Đổng Học Bân quá có tiền, lại là anh rể lớn của đám tiểu bối Tạ gia, căn bản không cần so sánh.

Chỉ có Tạ Hạo rất chọc cười thấy người thì đưa tay muốn tiền mừng tuổi, cái này năm ngàn, cái kia hai ngàn, hắn mừng rỡ đến nỗi cười toe tóe, "Tôi yêu năm mới!"

Tạ Quốc Nguyệt cười nói: "Ba đâu? Sao không thấy vậy?"

Đổng Học Bân cũng chớp mắt nói: "Đúng vậy, lão gia tử đâu? Con còn có lễ vật này."

Hàn Tinh vừa nghe, cũng dừng một chút, thở dài nói: "Quốc Nguyệt, em ở tỉnh Đông Sơn, cũng không nói với em, chính là sợ em lo lắng."

Sắc mặt của đám người Tạ Quốc Bang và Tạ Quốc Lương Tạ Quốc Kiến cũng không tốt lắm.

Tạ Quốc Nguyệt và Hầu Hưng An kinh ngạc, "Làm sao vậy?"

Đổng Học Bân cũng là một chút tin tức đều chưa từng nghe nói, "Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Lão gia tử bị bệnh." Hàn Tinh chỉ chỉ trên lầu, " Nằm trong phòng, còn đang truyền dịch, ngày hôm nay khẳng định không xuống giường được, phỏng chừng qua vài ngày nữa cũng vậy."

Đổng Học Bân trừng mắt nói: "Bệnh gì?"

"Bệnh tim, cao huyết áp, đều là bệnh của người già." Hàn Tinh nói.

Đổng Học Bân hắc một tiếng, "Vậy vì sao không nói với con!"

Hàn Tinh nhìn hắn, "Con đứa nhỏ này tâm trọng, người nào không biết hả? Nói cho con con khẳng định sẽ gấp trên gấp dưới, con lại nói cùng Tuệ Lan, con bé cũng phải trở về, con bé bên kia vừa công tác vừa chiếu cố đứa nhỏ, bận đến không được, cho nên cũng không nói cho hai vợ chồng tụi con biết."

Tạ Tĩnh hiển nhiên cũng không biết, "Ông nội bệnh đã bao lâu?"

"Có một tháng." Hàn Tinh nói: "Một tháng này thân thể vẫn đều không tốt, thuốc uống không ít, bác sĩ cũng tới không ít, nhưng cũng không có chuyển biến tốt."

Nói đến cái đề tài này, bầu không khí trong phòng khách của biệt thự cũng bịt kín một tầng lo lắng.

Thứ nhất Tạ lão gia tử là trưởng bối của bọn họ, trên tình cảm vẫn rất sâu, thứ hai Tạ gia gia là danh tiếng của Tạ gia, là trụ cột, nếu như thật sự có gì không hay xảy ra, Tạ gia tuy rằng sẽ không sụp, nhưng tuyệt đối sẽ có ảnh hưởng đến một hai trình tự, cho nên ai cũng không hy vọng Tạ lão gia tử có việc.