Quyền Tài

Chương 1720: Minh tinh bồi rượu?

Hành lang.

Đổng Học Bân mở cửa đi, Ngu Mỹ Hà cũng cuống quít theo sau.

Hai người làm hành động kia cũng khiến cho rất nhiều cao tầng công ty đều ngẩn người, lúc đầu Đổng Học Bân một mực ngồi chỗ đó, mọi người còn tưởng rằng đối phương là chờ bọn họ xin lỗi xong sẽ ra điều kiện, ai ngờ thằng nhãi này điều kiện gì cũng không có, nhìn náo nhiệt xong, vỗ cái mông rồi đi, mẹ nó, nếu như cậu là thái độ kiên quyết như thế cậu còn ngồi ở chỗ này chờ chúng tôi làm gì, cái này không phải hãm hại người sao, không có ai làm như thế cả, tất cả mọi người câm lặng không ngớt, cũng là bọn họ không biết tính cách của Đổng Học Bân, thằng nhãi này cho tới bây giờ đều là thiếu đạo đức như thế, rất nhiều người cũng đều chịu thiệt dưới cái tính cách lưu manh của Đổng Học Bân, công ty bọn họ không phải người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng.

Thường phó đồn trưởng cũng đi ra ngoài, "Nếu đã giải quyết riêng, vậy chuyện này chúng tôi cũng không chen vào, đi thôi, thu đội thu đội."

Cảnh sát nhân dân đều đi ra ngoài.

Đổng Học Bân quay người lại, "Cảm ơn Thường cảnh quan."

"Chúng tôi cũng là giải quyết việc chung." Thường phó đồn trưởng khách khí một chút.

"Cũng cảm ơn các vị cảnh sát nhân dân đồng chí, được rồi, chúng tôi muốn đi ra ngoài ăn, cũng qua buổi trưa không ít thời gian, các người còn chưa có ăn?" Đổng Học Bân nhiệt tình nói: "Vừa lúc cùng nhau đi, tôi mời khách, chúng ta xuống lầu tùy tiện tìm một tiệm ăn, thế nào?"

Thường phó đồn trưởng chớp mắt mấy cái, "Vậy... Cũng được."

"Được, vậy xác định rồi." Đổng Học Bân đi.

Thấy Đổng Học Bân phải đi, Chu tổng và những cao tầng khác của công ty cũng có chút sốt ruột, lúc đầu mới vừa rồi Chu tổng còn vẫn duy trì biểu tình trong áy náy mang theo một chút không kiêu ngạo không siểm nịnh, lúc này cũng là ngồi không yên. Vội vàng bước nhanh đuổi theo, bọn họ cũng không thể khiến cho Đổng Học Bân đi, đối với đối phương mà nói cái này có thể cũng là một việc nhỏ, nhưng mà đối với công ty bọn họ mà nói, đây chính là đại sự sống còn.

Chờ phá sản?

Bọn họ đương nhiên không muốn!

"Dừng chân! Xin dừng bước!" Chu tổng đuổi theo nói.

Đổng Học Bân kiên quyết nói: "Không có gì có thể nói, cứ như vậy đi."

Chu tổng thấy thế, cũng nhanh chóng chen đi tới, ngay cả Võ tổng bị Đổng Học Bân đánh lúc này cũng bước nhanh tiến lên, gã cũng không muốn thấy công ty phá sản.

Phòng khách.

Chu tổng lập tức nói: "Các vị, buổi trưa này tôi mời. Là chúng tôi làm lỡ thời gian của mọi người. Hẳn là cần biểu thị một chút của, cứ tính cho tôi."

Đổng Học Bân khoát tay chặn lại, "Không cần."

Chu tổng nhanh chóng nói: "Đừng, thật ra nhà hàng chúng tôi đều đặt xong rồi. Không cần chờ. Đi qua là có thể lên đồ ăn. Xin cho mặt mũi, xin cho mặt mũi."

Đổng Học Bân không nói chuyện.

Người của đồn công an cũng không lên tiếng.

Tất cả mọi người lục đục đi ra ngoài.

Chu tổng phân phó Võ tổng bên cạnh một tiếng, "Tìm xe!"

Võ tổng cũng biết tình thế nghiêm trọng. Nếu như lúc này để Đổng Học Bân chạy, vậy công ty bọn họ thật sự xong, một chút dư địa cũng không còn, lúc này tuy rằng gã trong lòng còn hận không thể đem Đổng Học Bân bóp chết, cũng phải mạnh mẽ nhịn xuống, cũng không lo vết thương ngoài miệng và trên mũi, lập tức gọi người, trực tiếp gọi ra nhân viên công tác bên ngoài, bên kia vừa nghe phân phó, vội vàng đi tìm xe.

Chu tổng ở phía trước kéo dài một chút, "Đổng tiên sinh, Ngu nữ sĩ, thật là có chút hiểu lầm, cũng là chúng ta làm không chu toàn, đều tại chúng tôi, hai ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng chấp nhất chúng tôi, chúng tôi cũng là buôn bán nhỏ, thật sự... Cũng rất trắc trở."

Đổng Học Bân cười nói: "Các người còn buôn bán nhỏ? Tôi thấy trước đó rất xa hoa mà?"

Chu tổng cười khổ, liền nói: "Chúng tôi là có mắt không nhìn được Thái Sơn, có mắt không nhìn được Thái Sơn."

Trong đại sảnh rất nhiều nhân viên còn không biết chuyện gì xảy ra, trước đó bọn họ tiến vào phòng giám sát đầu kia còn không phải như vậy, sao chỉ chớp mắt Chu tổng và Võ tổng bọn họ lại phải khách khí với người nọ? Người tuổi trẻ kia không phải đập công ty bọn họ còn đánh người sao? Chuyện gì xảy ra? Cái này là tình huống gì hả? Tất cả mọi người là nhìn mà không hiểu, cả đám sắc mặt ngạc nhiên, toàn bộ nhìn qua.

Chu tổng cũng không quan tâm đến chuyện mất mặt, mất mặt? Vậy cũng phải là có mặt trước đã, nếu như công ty không còn, làm cho tất cả mất hết, ông ta muốn mất mặt cũng không biết đi chỗ nào để mất, ông đương nhiên là biết phân nặng phân nhẹ, trong lòng cũng sớm có so sánh.

"Đổng tiên sinh!"

"Nhường một chút được không?"

"Xin cho mặt mũi, chỉ một lần cơm!"

Cái gọi là đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Chu tổng và đám người của công ty này có dáng dấp như vậy, Đổng Học Bân cũng không mạnh bạo với bọn họ được, rất không có biện pháp. Thật ra Đổng Học Bân bản thân cũng là một người rất hòa thuận, dù sao hắn là lớn lên trong gia đình nghèo khó, trời sinh cũng không có nhiều tật xấu như vậy, hắn đánh người, hắn kiêu ngạo, cơ bản đều là bị buộc bất đắc dĩ, nếu không Đổng Học Bân bình thường đối với người thật không có gì nói, đều rất khách khí.

Đi một chút rồi dừng một chút, cuối cùng cũng ra công ty.

Nhưng bên ngoài đã tới hai chiếc xe, đứng ở chỗ đó.

Chu tổng và Võ tổng đều tự mình mở cửa một chiếc xe, "Mời mấy vị, xin cho mặt mũi, Ngu nữ sĩ, ngài mau mời ngài mau mời."

Chu tổng nháy mắt cùng một người nữ nhân viên.

Người nữ nhân viên kia vừa nhìn cũng rõ ràng, lập tức tiến lên kéo Ngu Mỹ Hà, vừa cười vừa khuyên khiến cho Ngu Mỹ Hà lên xe.

Ngu Mỹ Hà không có tính tình như Đổng Học Bân, tính cách của cô ấy vẫn rất mềm mại, thấy người ta cầu cô ấy như vậy, cô ấy cũng mơ mơ màng màng ngồi lên xe.

Chu tổng vội nói: "Đổng tiên sinh, Thường đồn trưởng, mời."

Đổng Học Bân chậc lưỡi, nhưng thấy chị Ngu đều tiến vào, cũng chỉ đành nhìn Thường phó đồn trưởng, "Thường ca, vậy ăn của bọn họ một lần?"

Thường phó sở cười dài nói: "Nghe lời cậu."

Đổng Học Bân gật đầu một cái, cúi người tiến vào trong xe.

Thường phó đồn trưởng bọn họ cũng lên một chiếc Mecedes-Benz phía sau.

...

Sau vài phút.

Xe đến tiệm cơm đối diện đường.

Chu tổng và mấy người cao tầng công ty xuống xe trước, khách khí đem Đổng Học Bân bọn họ mời đi vào, vào phòng trước đó đã đặt, khiến cho người phục vụ lên đồ ăn. Sau đó Chu tổng phân phó mấy người cao tầng một tiếng, chợt kéo một thanh niên ra phòng, hình như đi nói chuyện.

Bên ngoài.

Thanh niên buồn khổ nói: "Chu tổng."

Chu tổng nói: "Gọi mấy người minh tinh đến bồi rượu."

"Hả? Hiện tại?" Thanh niên sửng sốt, "Không còn kịp rồi?"

"Không kịp cũng phải tới!" Chu tổng trầm mặt nói: "Cậu liên hệ cùng Oánh Oánh còn có mấy người kia, trong vòng hai mươi phút nếu như không tới được, phim cũng đừng nghĩ chiếu, sau này tất cả đầu tư của công ty cũng không cần các nàng tới, ngày hôm nay có khách quan trọng, khiến cho các nàng lập tức tới!"

Thanh niên cắn răng một cái, "Được, tôi liên hệ các nàng!"

"Nhất định đừng làm lỗi cho tôi!" Chu tổng nhiều lần nhắc nhở.

Thanh niên cũng biết sống chết trước mắt, "Tôi biết, ngài yên tâm đi."

Chu tổng nói xong thì vào phòng, trên mặt lại thay đổi một biểu tình cười theo.

Thanh niên lập tức đem điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho từng người, đương nhiên, chủ yếu vẫn là cho Oánh Oánh mà Chu tổng nói, “A lô, Trần Oánh."

Đầu kia là một giọng nữ rất nhu nhuận, "Vương ca à."

Thanh niên nói: "Chu tổng kêu cô tới một chút, có việc gấp."

"Việc gấp? Chuyện gì?" Giọng nữ này hơi run lên một chút.

"Ngày hôm nay có một vị khách rất quan trọng, Chu tổng kêu cô phải đến bữa tiệc, nếu không phim của chúng ta cũng không được chiếu." Thanh niên nói.

"Vì sao?" Người nữ ngẩn ngơ.

Thanh niên nói: "Một chút nói cũng không rõ, cô đến đây là được rồi."

Nữ nhân nhíu nhíu mày, "Bồi rượu?"

Thanh niên ừ một tiếng, "Mau tới, tới rồi nói tỉ mỉ với cô sau."

Trần Oánh thật ra là một minh tinh điện ảnh ngay cả hạng hai cũng đều không tính, miễn cưỡng coi như hạng ba đi, quay không ít phim, nhưng danh khí cũng không lớn, cũng là nữ diễn viên phim lẻ thôi, mà mấy cái này thì rất nhiều, bất quá vẫn coi như là nổi tiếng, nếu như không được trả thù lao, không cho chiếu phim, vậy giống như đối với sự nghiệp của cô ấy không có bất luận trợ giúp và phát triển, vẫn là dậm chân tại chỗ, cái này thật ra vẫn là vấn đề tiền, "Sao có thể hả? Không phải nói đầu năm chiếu phim sao?"

"Bị người ta phá, bên thẩm định phim không cho qua, kêu cô đến bồi rượu chính là vì cái này." Thanh niên nói: "Cô nãi nãi của tôi ơi, cô mau tới đâ đi, Chu tổng và công ty trên dưới đều nóng nảy!"

Người nữ do dự một chút nói: "Vậy tôi nhìn xem."

"Đừng nhìn nữa, mau tới." Thanh niên cũng rất sốt ruột, "Nếu không phim của công ty cô cũng đừng nghĩ có cơ hội, chúng tôi mặc kệ cô đối với công ty là thái độ gì, nhưng cô cũng biết phim chúng tôi đầu tư đã được chọn, nếu như w đem chuyện lần này đối phó, vai nữ chính 80% hy vọng đều là của cô, cái này tôi có thể đại biểu công ty đáp ứng cô, hơn nữa sau này phim do công ty đầu tư sẽ chiếu cố cô, chúng ta hợp tác cũng đã nhiều năm, chút uy tín ấy chúng tôi vẫn phải có chứ? Cũng trợ giúp cô không ít?"

Người nữ nói: "Cái này tôi biết."

Thanh niên nói: "Vậy tôi đem địa chỉ tiệm cơm nói cho cô."

"... Vậy... Được rồi." Người nữ nói.

Thanh niên nói: "Oánh Oánh à, bộ phim truyền hình đầu tiên của cô cũng là công ty chọn cô, chúng tôi cũng là hết sức coi trọng cô, sau này hợp tác cũng tuyệt đối không là vấn đề, chỉ cần có thể giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn lần này, chúng ta cái gì đều có thể thương lượng, cô mau chóng đến, được chưa?"

Người nữ ừm một cái, "Được."

...

Hai mươi phút sau.

Đồ ăn lần lượt lên.

Chu tổng bắt chuyện Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà ăn, lúc này, cánh cửa bị người đẩy ra, lần lượt đi vào mấy người phụ nữ.

Có thiếu phụ đầy ắp.

Có cô gái nhỏ nhắn xinh xắn.

Còn có một nữ sinh mặc giáo phục.

Cảnh sát nhân dân vừa nhìn, con mắt đều trợn, hiển nhiên là có người nhận ra các nàng.

"Đây là Diễn Lưu Lưu sao?"

"Cái này không phải Dong muội của phim truyền hình sao?"

Thường phó đồn trưởng cũng nhìn các nàng nhiều vài lần, cũng biết Chu tổng là dự định gì.

Nhưng trái lại Đổng Học Bân bên này, thằng nhãi này là một người cũng không nhận ra, không có biện pháp, hắn thích xem phim cũng là do gần đây nhàn rỗi, lúc trước nói đừng nói phim chiếu rạp, phim truyền hình và chuyện của vòng giải trí hắn cho tới bây giờ đều không quan tâm. Bất quá thấy thái độ của cảnh sát nhân dân, Đổng Học Bân cũng biết mấy người đối phương hẳn là minh tinh đóng qua phim truyền hình hoặc là phim lẻ, nghĩ tới đây, Đổng Học Bân cũng không có cái phản ứng gì, hắn thật ra là một người rất có nguyên tắc, đừng thấy Đổng Học Bân háo sắc, thấy đàn bà thì không đi được đường, nhưng thằng nhãi này từ trước đến giờ chưa bao giờ làm đường ngang ngõ tắt cái gì!