Quyền Tài

Chương 1717: Ông tìm ai cũng vô dụng!

Trong phòng.

Bầu không khí lập tức liền khẩn trương lên.

Chu tổng lẽ ra là ông chủ của công ty, sóng to gió lớn đều trải qua, loại sự tình này cũng không phải không gặp qua, không nên là biểu tình không quá sợ hãi như thế, nhưng sở dĩ như vậy chỉ có cao tầng công ty bọn họ mới biết được, lần này tài chính của công ty bỏ ra rất nhiều, bộ phim truyền hình đầu tư nhiều nhất làm bọn họ tốn không ít tiền, hơn nữa còn phim chiếu rạp, còn có bộ phim lần này đã chuẩn bị khởi động quay, tiền của công ty trên cơ bản đều dùng vào giá phương diện này, là căn bản không được phép tổn thất, nhưng hiện tại nếu như tin tức này là thật, cái này đã không phải là vấn đề tổn thất bao nhiêu, bởi vì chỉ cần phim truyền hình phát sóng đúng hạn, chỉ cần phim chiếu rạp được chiếu, mặc dù là không bằng mong muốn hoặc là lỗ tiền, vậy cũng là có thể thu hồi một ít thành phẩm, phòng bán vé có ít, thị suất thu có thấp, cũng không đến mức bằng không đúng không? Nhưng phòng ban cấp trên đưa cái chỉ thị này xuống, giống như phim truyền hình của bọn họ phát không được, phim chiếu rạp cũng chiếu không được, giống như là hoàn toàn lỗ tiền, một đồng đều thu không được!

Vô kỳ hạn?

Dĩ nhiên là dừng vô kỳ hạn?

Chu tổng và cao tầng công ty cảm giác tâm đều lạnh!

Hiện tại sản nghiệp điện ảnh và truyền hình tuy rằng yêu cầu nghiêm ngặt hơn một chút so với trước đây, cũng không cần phải như vậy, huống hồ sản phẩm điện ảnh và truyền hình của bọn họ căn bản là không phạm quy!

Tại sao có thể như vậy?

Sao có thể như thế?

Cái này không phải muốn mạng của công ty bọn họ sao?

Tài chính chặt đứt, khoản vay không trả được, giống như bọn họ cách lúc phá sản cũng không xa!

Cái tình huống này là tất cả mọi người đều không ngờ, trong lúc nhất thời mọi người đều bị tin tức này làm cho chấn động, thật lâu không có phản ứng!

Chu tổng nghiêm mặt nói: "Cậu xác định?"

"Vừa tiếp điện thoại của, rất xác định." Người đến nói.

Chu tổng không nói hai lời lập tức đem điện thoại gọi trở lại, "A lô, tôi người của công ty là hoành nghiệp... Đúng vậy... Đúng vậy... Sao... Phim truyền hình của chúng tôi... Nhưng..." Thấy vẻ mặt của ông ta mọi người đã biết, chuyện này là thật, cấp trên thật sự ngừng tất cả điện ảnh và truyền hình của công ty bọn họ.

Bầu không khí im lặng.

Mọi người không để tâm đến Đổng Học Bân ở đây, có thể mọi người có phán đoán chủ quan đối với một người tuổi tác bên ngoài, cũng không cho rằng Đổng Học Bân có bản lãnh gì, vì vậy cũng không biết vì sao đột nhiên tới tai họa bất ngờ, chỉ có Thường phó đồn trưởng nhìn Đổng Học Bân thật sâu.

Đổng Học Bân không nói chuyện, hút thuốc của mình.

Ngu Mỹ Hà biết bản lĩnh của Đổng Học Bân, "Học Bân, cậu..."

Đổng Học Bân cười cười, "Xem bọn họ lăn qua lăn lại đi, chúng ta ngồi của chúng ta, dù sao cũng không vội trở lại, xem náo nhiệt đã." Lăn qua lăn lại xong người, hắn tự nhiên muốn nhìn thành quả thắng lợi của mình, cũng là nhìn biểu tình của đám người này, Đổng Học Bân cảm thấy rất hưởng thụ.

Sau đó, Chu tổng và đám người Võ tổng nhất thời đi ra, tựa như đi gọi điện thoại liên hệ người.

Bọn họ vừa đi, chỉ còn người của đồn công an và Đổng Học Bân Ngu Mỹ Hà, không có người ngoài, mọi người cũng dễ nói.

Chỉ thấy Thường phó đồn trưởng cười ha ha đi qua, đưa tay nói: "Đổng tiên sinh, tôi là đồn công an của Song Tỉnh, cậu gọi tôi lão Thường là được."

Đổng Học Bân khách khí đứng lên, bắt tay với gã, "Thường ca."

"Đừng đừng, khách khí." Thường phó đồn trưởng rất câu nệ, "Lần này cũng không giúp đỡ cậu cái gì, xin lỗi."

Đổng Học Bân nở nụ cười, nói: "Đã giúp tôi không ít, cảm ơn, cũng cảm ơn các vị cảnh sát nhân dân đồng chí, hôm nào tôi mời mọi người ăn."

Cảnh sát nhân dân đều là ngẩn ngơ, nhìn thấy cái thái độ này của Thường phó đồn trưởng, bọn họ mới rõ ràng chuyện tình là sao, thì ra người thanh niên này lai lịch không tầm thường, hèn chi Thường phó đồn trưởng bắt đầu cũng là thái độ điều giải, còn cho bọn họ đến rất lâu, thế nhưng cũng không biết hắn rốt cuộc là lai lịch gì, có bao nhiêu năng lực, ặc, chờ một chút, chẳng lẽ chuyện cho dừng sản phẩm của công ty Hoành Nghiệp cũng là hắn làm ra?

Khẳng định đúng rồi!

Cảnh sát nhân dân đều kinh ngạc liếc nhìn nhau.

Nhưng bọn họ cũng hiểu được, cho dù người thanh niên này nhận thức người ở tổng cục, cũng không hơn nhân mạch của Chu tổng bên kia? Dù sao còn trẻ như vậy, tuy rằng hạng mục điện ảnh và truyền hình của công ty bọn họ hiện tại bị ngừng, nhưng Chu tổng gọi mấy cú điện thoại, vẫn có thể vãn hồi cục diện?

...

Bên ngoài.

Chu tổng cũng nghĩ như vậy, ông ta lúc này cũng nghĩ tới có thể chuyện tình là người tuổi trẻ kia làm ra, là vì biểu diễn năng lực của hắn, nhưng Chu tổng trong lòng lạnh lẽo, cậu có năng lực, lẽ nào tôi sẽ không có sao? Ông ta lăn lộn nhiều năm như vậy, không tin bản thân còn không hơn nhân mạch của một người trẻ tuổi.

Vì vậy Chu tổng gọi điện thoại cho một người bạn cũ, "A lô, Tôn chủ nhiệm à, là tôi."

"Lão Chu à, ha ha, sao lại gọi điện thoại cho tôi?" Tôn chủ nhiệm mỉm cười nói.

Chu tổng cười khổ nói: "Gặp phải chút chuyện, phải đắc phiền phức ngài, tổng cục ngài bên kia ngay vài phút trước cho ngừng toàn bộ hạng mục điện ảnh và truyền hình của công ty chúng tôi, vẫn là vô kỳ hạn, tôi muốn hỏi thăm ngài một chút chuyện gì xảy ra."

Tôn chủ nhiệm ngẩn ra, "Cho ngừng? Sao tôi không biết?"

"Tôi cũng vừa nhận được tin, tôi cho rằng ngài đã biết." Chu tổng chớp mắt mấy cái.

Tôn chủ nhiệm cũng là cao tầng của tổng cục, hơn nữa quan hệ của ông ấy cùng Chu tổng vẫn rất thân mật, có vài hạng mục hầu như đều là trải qua tay ông ấy mà đi qua, cho nên Tôn chủ nhiệm cũng hơi có chút căm tức, chuyện gọi dừng hạng mục lớn như vậy dĩ nhiên không ai chào hỏi mình? Cái này làm cái gì thế?

Tôn chủ nhiệm lập tức nói: "Ông đừng quản, tôi hỏi cho ông một chút!"

Chu tổng trong lòng kiện định, ông ta không tin Tôn chủ nhiệm xử lý không được cái này.

Năm phút đồng hồ trôi qua, điện thoại của Tôn chủ nhiệm cũng gọi trở về, thế nhưng, thái độ của Tôn chủ nhiệm nhưng thay đổi một trăm tám, ấp úng một hồi, mới nói: "Lão Chu à, không phải tôi không giúp ông, lần này gọi dừng là lãnh đạo cấp trên ra lệnh, tôi giúp ông tranh thủ một chút cũng là bất lực."

Chu tổng choáng váng, "Hả? Sao có thể! Ngài..."

Tôn chủ nhiệm nói: "Ông có phải là đắc tội với người?"

"Tôi... Tôi không có." Chu tổng trong lòng lộp bộp một tiếng.

Tôn chủ nhiệm cũng không tin lời nói của ông ta, "Đừng trách tôi không nhắc nhởq`, ông nếu như đắc tội người, nhanh chóng đem chuyện này làm cho ổn, nói không chừng còn có một đường hy vọng, nếu không hạng mục điện ảnh và truyền hình của các người cũng đừng nghĩ tới, tôi nói rõ cho ông, tuyệt đối không có khả năng, cấp trên có người đè xuống."

Chu tổng không cam lòng nói: "Vậy tôi sẽ tìm Lưu cục trưởng bọn họ ngài xem..."

Tôn chủ nhiệm thở dài, "Lời dư thừa tôi cũng khó mà nói, nhưng chúng ta nhiều năm quan hệ như vậy, tôi có thể nói cho ông, chuyện này... Ông tìm ai cũng vô dụng."

"Tôn chủ nhiệm!"

"Cứ như vậy, tôi cúp trước."

Tít tít tít, điện thoại bị cúp.

Tìm ai cũng vô dụng? Tìm ai cũng vô dụng?

Chu tổng trong đầu đem lời này nhiều lần nhấm nuốt, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng, nhìn về phía phòng giám sát cách đó không xa, ông ta rốt cuộc biết mình đắc tội hạng người gì!

Tiêu rồi!

Lần này có thể chơi lớn!