Quyền Tài

Chương 1511: Ngủ đi

Vào đêm.

Ngoài phòng mưa phùn kéo dài.

Trong phòng gỗ nhỏ, Đổng Học Bân trong chăn và Tương Mẫn ngồi ở dưới giường ăn khuya, hương vị của sữa nóng cũng làm bầu không khí ấm áp lên.

"Đứa nhỏ của cô có khỏe không?"

"Rất tốt, cũng là có người yêu hơi sớm."

"Ài, hiện tại đều kết hôn sớm, cũng không tính là vấn đề."

"Có tính hay không thì có thể dù thế nào? Hiện tại đứa nhỏ đều có chủ ý lắm."

"Đứa nhỏ mà, đều không thích nghe người lớn nói, còn chồng cô thì sao? Thân thể thế nào?"

"Bình thường, bệnh không ngừng, cho nên lần này cũng không đi cùng."

"Vậy cô phải chú ý thân thể, em thấy vành mắt cô rất sâu?"

"Ừm, cũng có chút lão thị, nhìn gần phải mang kính lão, nhìn xa phải cởixuo61ng, suốt ngày giao tiếp với sách vở chữ số, đều khó tránh khỏi."

Reng reng reng.

Tiếng chuông điện thoại di động.

Là điện thoại của cô giáo Tương, cô ấy liền đi qua lấy điện thoại di động ra, tiếp, "A lô... Ừm, không có việc gì, chuẩn bị ngủ... Trời mưa, vừa tìm được nhà trọ... Đứa nhỏ không có việc gì chứ? Vậy được... Ừm, không vội, đi chơi vài ngày... Tôi biết, ông đừng quan tâm ba, tôi gặp phải một học sinh trước đây của tôi, vừa lúc tiện đường cùng nhau trở về... Đúng vậy, đứa nhỏ rất tốt, vừa lái xe cho tôi vừa mời tôi ăn, ha ha... Được rồi, ông cùng đứa nhỏ cũng ngủ sớm, yên tâm đi."

Chờ cô ấy cúp điện thoại, Đổng Học Bân nói: "Chồng cô lo lắng à?"

Tương Mẫn nói: "Ừm, lo lắng một mình cô, cứ sợ cô gặp chuyện không may."

"Cái này không phải có em sao? Cô cứ nói với chồng của cô là yên tâm đi." Đổng Học Bân nói khoác: "Thân thủ của em cô không biết đấy thôi, phàm là có tội phạm, đừng nói đến gần em, cách vài mét em đều có thể đánh ngã, tới mấy người diệt mấy người, căn bản không phải vấn đề."

Tương Mẫn mỉm cười nói: "Được, vậy cô trông cậy vào cậu bảo hộ."

Không bao lâu, bữa ăn khuya cũng ăn xong rồi, sau khi hai người tùy tiện hàn huyên vài câu Đổng Học Bân thấy cô giáo Tương ngáp một cái, tựa như có chút mệt.

Đổng Học Bân nói: "Cũng sắp mười giờ, vậy nghỉ ngơi?"

Tương Mẫn gật đầu, "Nên ngủ, mỗi ngày cô đều nghỉ ngơi lúc này."

Đổng Học Bân từ chăn ba đi ra mặc vào áo tắm, "Vậy em nằm dưới đất."

"Được sao?" Tương Mẫn cũng đứng lên nhìn không gian một chút.

Xuống giường Đổng Học Bân thử đo chổ, "Chỗ miễn cưỡng cũng được."

"Không được? Trên mặt đất đều là nước, còn kề bên cánh cửa, bên kia lại là WC." Tương Mẫn đưa tay chỉ chỉ, sau đó khẽ lắc đầu.

Phòng rất nhỏ, phân nửa đã bị giường và bàn chiếm, một chút không gian đều không có khả năng dư ra, chỗ dư cũng chỉ có một chút không gian bên hông giường đến cánh cửa, một người nằm thật ra đủ, cũng có thể nằm thẳng, chỉ là hoàn cảnh có chút kém, cũng ẩm ướt quá.

Đổng Học Bân nói: "Lau lau là được."

"Lau khô cũng không được?" Tương Mẫn nói: "Cậu xem khe cửa còn thổi gió, cũng có mưa, cậu ngủ như thế khẳng định không được."

"Che lại là cả đêm không có việc gì."

"Không được, cậu nghe cô đi, ngủ trên giường."

"Ai da, như vậy sao được, em thật không sao, chúng ta như vậy, cùng lắm thì kêu bọn họ thêm vái cái chăn tới trải lên."

"Bao nhiêu chăn cũng vô dụng, đây là nhà gỗ, thấm nước."

"Vậy cũng không được, cô đừng động, cô ngủ của cô đi."

"Cậu xem thấy trên mặt đất còn có côn trùng, tuyệt đối không được, ngủ trên giường đi."

"Chỉ có một chút chỗ, hai ta cũng ngủ không được."

"Chen một chút, cô thấy còn có thể, nghiêng thân miễn cưỡng là được rồi."

"Trời, cô giáo Tương, em nằm trên bàn cả đêm cũng có thể."

"Vậy càng không được, không cần phải nói, nghe cô đi, cậu ngủ bên trong, cô hơi to một chút, tránh cho tên nhóc cậu lọt xuống dưới, cậu lên giường trước d."

"Cái này..."

"Nhanh."

"Vậy, vậy được rồi."

Thuyết phục nửa ngày, Đổng Học Bân cũng không lay động cô ấy, không thể làm gì khác hơn là chớp mắt cởi giày, vén chăn lên chui vào, nằm sát vào bên trong.

"Được rồi chứ?"

"Được rồi."

"Vậy cô tắt đèn."

Cạch, đèn diệt.

Không khí yên tĩnh xuống.

Trong phòng cũng bị ánh trăng bao phủ.

Đổng Học Bân tuy nói là thèm bộ ngực lớn đến dọa người và dáng người thành thục của cô giáo Tương, nhưng trong lòng hắn thật ra không dám có suy nghĩ gì đối với cô giáo Tương, cho nên vừa rồi cũng không phải khách nói nói vài câu, mà là thật sự muốn nằm dưới đất hoặc là trên bàn cũng được, lúc này thấy cái bóng dưới ánh trăng mơ màng của cô giáo Tương chậm rãi bước đi tới, thịt mông đè lên trên nệm, Đổng Học Bân cũng thấp thỏm không ngớt, cứ cảm giác có chút không thích hợp, trên người cũng tương đối cứng ngắc, vì vậy nhích nhích vào tường, quay lưng về cô ấy.

Bịch, bịch.

Một bàn tay vỗ vỗ lên cái chăn mà người phục vụ mới đem tới, sau đó xốc lên một góc, thân thể nóng bỏng dưới áo tắm cũng tiến vào.

Hai người đều nằm trên gối đầu.

"Cô được không?" Đổng Học Bân quan tâm nói.

Tương Mẫn giật giật thân thể điều chỉnh một hồi, "Có chút chật."

Giường vốn đã nhỏ, là cái loại giường một người bình thường nhất, hai người ngủ cũng tương đối chật, hơn nữa hiện tại hai người bọn họ trên người còn đều có một cái chăn, chăn chen cùng một chỗ cũng chiếm một ít chỗ, vì vậy không gian trên giường càng thêm chật chội một ít.

"Nếu không em ngủ bên ngoài?"

"Không cần, cô nghiêng người thử xem, ừm, như vậy tốt hơn nhiều."

Tương Mẫn đưa lưng về phía Đổng Học Bân chuyển hướng về phía bên kia, nghiêng người nằm xuống đi, tuy rằng chỗ vẫn chật, nhưng dù sao cũng không đến mức.

"Được chứ?"

"Có thể, ngủ đi."

"Được, cô giáo Tương ngủ ngon."

"Ừm, ngủ ngon."

Một bàn tay vươn ra dưới ánh trăng, đem mắt kính tháo ra đặt lên bàn.

Đổng Học Bân cũng nhắm con mắt, bất quá tư thế có chút vặn vẹo, ngủ thế nào đều khó chịu, cuối cùng vẫn là không ngủ được, lại mở mắt ra. Cô giáo Tương phỏng chừng cũng không quen ngủ chật chội như vậy, tựa như cũng không ngủ, Đổng Học Bân có thể cảm giác được cô ấy lại điều chỉnh tư thế vài cái.

Chật chội như thế, thân thể hai người khẳng định sẽ đụng chạm, khó tránh khỏi.

Bỗng nhiên, một phần thịt mềm mại đụng phải đùi Đổng Học Bân, khiến cho hắn không nhịn được run run một chút, cúi đầu nhìn, chính là cặp mông đầy đặn dưới chăn của cô giáo Tương, chăn mùa hè không quá dày, cảm giác cũng rất rõ ràng, tựa như đùi của mình muốn rơi vào giữa mông thịt ấm áp ấy, Đổng Học Bân hầu như có thể cảm thụ được nhiệt độ của cái mông cô giáo Tương dưới chăn, trong lòng nhất thời có chút ngứa, phản ứng sinh lý bình thường cũng tới, Đổng Học Bân nhanh chóng xoa xoa trán, không dám nghĩ bậy, mông thịt lại rời khỏi chân của hắn.

Không có biện pháp.

Điều chỉnh thế nào cũng chật.

Đổng Học Bân dày vò nhắm mắt lại, hắn đã không dám nghĩ đến thân thể hấp dẫn của cô giáo Tương, chỉ ngóng trông mình ban đêm đừng lộn xộn đá cô giáo Tương lọt xuống giường là được.