Quyền Tài

Chương 1412: Trải lên giường!

Trong phòng.

Chín giờ hơn.

Tiếng bước chân của bà lão dừng lại ở sau sô pha cách đó không xa, Đổng Học Bân và Khương Phương Phương miệng dán miệng ôm nhau, bộ dạng rất là thân thiết.

Nửa phút đồng hồ....

Một phút đồng hồ.

Hai phút.

Bà lão vẫn chưa lên tiếng.

Dù sao vừa rồi hai người làm bộ không nghe được tiếng bước chân, cho nên thấy Khương mẫu không có động tĩnh cũng không có phát sinh âm thanh đặc biệt, Đổng Học Bân và Khương Phương Phương cũng không thể đột nhiên làm bộ quay đầu lại phát hiện Khương mẫu, vậy có chút giả, cho nên chỉ có thể tiếp tục dán miệng, làm bộ làm tịch hôn nhau. Lúc này cách hôn môi trước đó không ít, Khương Phương Phương mới vừa rồi lau miệng, trên môi hiển nhiên có chút khô, chỉ là bị Đổng Học Bân dán môi làm ẩm ướt một ít, chổ khác không dính nướt bọt, bởi vì chị Khương đã gõ Đổng Học Bân không cho hắn đưa đầu lưỡi vào, nên lúc này vẫn hơi có chút khô cằn, bất quá vẫn khiến cho tim Đổng Học Bân đập như muốn rơi ra ngoài.

Cảm giác thật tốt.

Thật muốn hôn thêm mấy tiếng.

Thế nhưng sau hai phút đồng hồ, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, dần dần đi xa, còn nghe thấy được cánh cửa lan can lần thứ hai đóng lại.

Bà lão đi?

Lặng lẽ quay về lan can?

Đổng Học Bân làm bộ không nghe, còn đang “tiếp môi” với chị Khương, cảm giác trên môi rất đủ, hắn còn chưa có đã ghiền.

Nhưng mà Khương Phương Phương đầu không còn cử động, mở mắt lẳng lặng nhìn Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân vẫn híp mắt nhìn cô ấy, lúc này nhìn lên, cũng có chút xấu hổ, khụ khụ một tiếng, quay đầu lại nhìn, "Mẹ ngài đi?"

"Ừm, đi ra lan can hoạt động rồi."

"Ặc, vậy cái này rốt cuộc được rồi?"

"Mẹ tôi hẳn là tin."

"Khụ khụ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

"Chúng ta xem TV?"

"Được, nghe ngài, xem cái gì đều được."

Khương Phương Phương hạ thấp người đứng lên, đi tới mở TV, sau khi chọn một kênh, cô ấy xoay người trở về sô pha ngồi xuống, sau khi đem thân thể dựa vào sô pha, chân bắt chéo, đùi đẹp chỉ phủ lớp quần màu đỏ khoát lên một đùi khác, độ cong trên đùi khiến cho Đổng Học Bân không khỏi nhìn nhiều vài lần. Thấy một tay cũng đặt trên chân, Đổng Học Bân cũng nhìn cô ấy, tay tìm tòi đưa qua để trên bàn tay của Khương Phương Phương. Không có sờ xuống phía dưới, cũng không có đụng tới, chỉ là để trên tay cô ấy.

"Được không?" Đổng Học Bân hỏi.

Khương Phương Phương nghiêng đầu nhìn nhìn lan can, "Có thể."

"Vậy đắc tội." Đổng Học Bân giả khách khí một tiếng, tiện tay rơi xuống, sờ bàn tay của Khương Phương Phương, cảm thụ được tay nhỏ mềm mại của cô ấy.

Khương mẫu ở nhà.

Đổng Học Bân cũng có lý do chiếm tiện nghi.

Nắm tay nhau, từ đầu là Đổng Học Bân không nhúc nhích, nắm cô ấy như vậy. Bất quá xem TV, tay Đổng Học Bân dần dần chặt một ít, nắm tay của Khương Phương Phương, vài phút qua đi, trong lòng bàn tay hai người đều ra chút mồ hôi, Đổng Học Bân buông lỏng, thay đổi một tư thế, năm ngón tay vươn ra chen vào trong các đầu ngón tay của chị Khương, cầm tay cô ấy, Khương Phương Phương con mắt nhìn màn hình TV, tay cũng nhẹ nhàng nắm lại.

Bởi vì tiếng bước chân truyền đến.

Khương mẫu từ lan can đi ra.

...

Thời gian qua rất nhanh.

Trong nháy mắt đã từ ban ngày đến ban đêm.

Bởi vì Đổng Học Bân không có khả năng mỗi ngày đều tới, vì khiến cho Khương mẫu lần này hoàn toàn tin tưởng, cả ban ngày Đổng Học Bân hầu như đều là tay nắm tay với chị Khương, thời gian buông ra không nhiều lắm, Khương Phương Phương bên kia cũng là cái thái độ này, thường thường khoác tay Đổng Học Bân vài lần, rất vô cùng thân thiết.

Chạng vạng.

Ăn cơm xong.

Đổng Học Bân sau khi giành rửa chén, ba người ngồi ở trước bàn nói chuyện.

"Tiểu Thao, no chưa?"

"No rồi mẹ, no rồi."

"Ha ha, ăn no là được, coi con gầy kìa, trước đây con cũng không gầy như vậy."

Đổng Học Bân nhìn thời gian, "Cũng không sớm, mẹ, con đi về trước, còn có chút chuyện công tác, hôm nào tôi qua thăm mẹ."

Khương mẫu chậc lưỡi, "Bằng không buổi tối đừng đi, ở thêm một ngày."

Bên cạnh Khương Phương Phương nói: "Ngày mai đi làm, anh ấy còn phải bận."

Đổng Học Bân mỉm cười nói: "Đúng vậy mẹ, sau này con cũng không phải không tới."

"Đi đi, đi đi, vậy con đi đường chú ý an toàn, Phương Phương, con tiễn chồng về đi, nếu không cho tài xế đến đây." Khương mẫu rất quan tâm, cái gì đều muốn an bài.

Khương Phương Phương đứng dậy nói: "Anh ấy lái xe tới, con đưa anh ấy xuống lầu."

Đổng Học Bân nhìn cô ấy nói: "Em ở lại với mẹ đi, không cần đưa đâu."

Khương mẫu cười ha ha nói: "Mẹ ở đây không có việc gì, không cần, thật ra mẹ muốn buổi tối hai vợ chồng con đều về nhà."

"Bảo mẫu ngày hôm nay không tới được, phải sáng sớm ngày mai, mẹ ở nhà một mình con cũng lo lắng, ngày mai con mới đi." Khương Phương Phương vẫn là bộ trang phục ở nhà kia, cả ngày không thay, cô ấy nhìn nhìn Đổng Học Bân, đưa tay chỉnh quần áo cho hắn, như một người vợ, "Vậy anh đi về trước đi, một hồi trời tối, trên đường có nước, anh lái xe cẩn thận một chút, thứ hai em sẽ về nhà."

Đổng Học Bân trong lòng có chút dị dạng, "Được."

"Được rồi." Phía sau bà lão bỗng nhiên chỉ chỉ một ngăn tủ, "Tiểu Thao, quần áo và hành lý của Phương Phương con đem trở về cho con bé đi."

Khương Phương Phương nghiêng đầu nói: "Ngày mai con tự mình đem, còn đồ chưa thu dọn."

"Dọn thi bây giờ dọn đi." Khương mẫu nói: "Ngày mai con đi làm, không thể đem hành lý đến cơ quan, tốn nhiều chuyện, tiểu Thao không phải quay về ký túc xá cơ quan của hai đứa sao? Vừa lúc, đỡ phải ngày mai con đem hành lý đến cơ quan tan tầm còn phải đem hành lý trở về."

Đổng Học Bân cũng nói: "Đúng đúng, vậy con tiện tay mang về, đồ nhiều không?"

Khương mẫu đi qua mở cánh cửa ngăn tủ, "Không nhiều lắm, cũng là một ít quần áo."

Khương Phương Phương và Đổng Học Bân cũng đi theo tới, Đổng Học Bân không đi, chị Khương thì lại giúp mẹ dọn dẹp.

"Cái này là của con?"

"Ừm, của con."

"Đồ giữ ấm cũng lấy đi."

"Để đó đi, hiện tại cũng không mặc."

"Vậy để ở nhà con đi, để chổ của mẹ mẹ còn ngại loạn."

Khương Phương Phương quay đầu nói: "Trên ngăn tủ phòng ngủ của mẹ có một cái va li nhỏ, còn trống, anh đem tới giúp em, em với không tới, phải nhấc cái ghế."

"Được." Đổng Học Bân đi, đem cái va li xuống, mở cửa phòng vệ sinh lau bụi bặm, lúc này mới đưa cho hai mẹ con các nàng.

"Được chưa?"

"Được rồi, em cất vào."

"Ừm, cất cái này đi."

Đổng Học Bân tiếp nhận đồ vật do bà lão và chị Khương đưa qua, một đôi giày cao gót đen, hai vớ chân dài màu da, một đôi vớ chân ngắn màu da, một bộ đồ lót màu trắng ngày hôm qua vừa mặc, hai cái áo sơmi, một cái quần thu y, còn có một cái quần tây. Đồ không nhiều, nhưng số lượng không ít, hơn nữa rất nhiều thứ đều là quần áo và đồ dùng hàng ngày tương đối mẫn cảm của phụ nữ. Ngay từ đầu chị Khương cầm đồ lót của cô ấy lúc đầu muốn khom lưng tự mình cất vào, nhưng bên cạnh Khương mẫu kêu cô ấy một tiếng hỏi có muốn lấy đôi giày kia về hay không, chị Khương bên kia dừng lại, Đổng Học Bân cũng thuận lợi đem đồ đến đây cất vào thay cô ấy, Khương Phương Phương quay về nói xong với mẹ thì nhìn Đổng Học Bân, cũng không nói cái gì, sau đó vớ chân và một bao băng vệ sinh chưa mở ra cũng đưa cho hắn, Đổng Học Bân cũng nhìn xem chị Khương dùng hiệu gì, nhãn hiệu nhỏ, chưa từng nghe qua.

Một cái tiếp một cái.

Đổng Học Bân cất vào trong cho chị Khương.

Làm xong những cái này, cuối cùng Khương mẫu còn từ phòng bếp chết sống cầm một túi táo và một bình mật, cho Đổng Học Bân mang về để hai vợ chồng bọn họ ăn.

"Cảm ơn mẹ."

"Được rồi, quay về đi."

"Aicó việc mẹ gọi điện thoại."

"Mẹ có thể có việc gì, hai đứa rảnh rỗi quay về thăm mẹ là được."

"Mẹ yên tâm, khẳng định, vậy con đi, tạm biệt mẹ, bánh kem mua cho mẹ mẹ nhớ ăn." Đổng Học Bân phất tay cáo từ, xách cái va li hành lý cũng không tính nặng trên tay, sau đó Đổng Học Bân nhìn về phía Khương Phương Phương, "Em đừng đi ra."

Khương Phương Phương ừm nói: "Lái xe chậm một chút."

Đổng Học Bân nói được, xoay người đi, đến cầu thang lầu hai còn nghe trên lầu truyền đến âm thanh của Khương mẫu, bảo hắn mỗi ngày phải làm gì đó, cái gì mới có lợi với thân thể. Đổng Học Bân nhanh chóng quay nói vài tiếng lên trên, sau đó mới nghe tiếng cửa đóng.

Dưới lầu.

Ngày hôm qua mưa lớn, Land Rover được tắm rửa rất sạch sẽ.

Nhìn mặt trời chiều xa xa, Đổng Học Bân mở cửa lên xe, đem cái va li ném ra phía sau lái xe ra tiểu khu, mồi điếu thuốc hút thở phào nhẹ nhõm, nhiệm vụ của hắn hoàn thành, cuối cùng cũng giúp chị Khương qua được một cửa, ài, hôm qua đến hôm nay thật sự là một ngày thần kỳ. Đổng Học Bân vừa lái xe vừa thổn thức vài tiếng, giơ tay lên ngửi ngửi, tựa như còn lưu lại mùi trên tay và trên đùi của chị Khương.

...

Tám giờ.

Bầu trời tối đen xuống.

Gia thuộc viện huyện uỷ, Đổng Học Bân kéo cái va li lên lầu, bởi vì không có chìa khoá nhà của chị Khương, hành lý chỉ có thể đặt ở chổ hắn trước.

Trong phòng.

Đổng Học Bân mở đèn, có chút mệt đi qua ngồi xuống sô pha, mở cái va li đem táo và mật bên trong lấy ra, đem cái va li ném vào góc tường phòng ngủ, mật thì bỏ vào tủ lạnh, táo thì Đổng Học Bân để trên đầu giường phòng ngủ, bắt đầu ăn.

Có chút mệt mỏi.

Ngày hôm nay ngủ sớm một chút thôi.

Đổng Học Bân sau khi rửa mặt đơn giản thì chui vào chăn ngủ.

Nhưng nửa giờ trôi qua, Đổng Học Bân trong đầu đều là dáng vẻ trên người và môi mềm mại của chị Khương, tâm không thể tĩnh, xoa xoa lòng bàn tay, mùi vị của chị Khương cũng không còn, lúc rửa mặt có xả nước. Đổng Học Bân phiền táo trở mình mấy lần, trong lỗ mũi không chút mùi vị, tâm cũng không tĩnh.

Được rồi.

Cái va li của chị Khương.

Đổng Học Bân nghĩ tới, ho khan ho khan, hắn xuống giường đem cái va li mở ra, nhìn nhìn mấy cái vớ chân và đồ lót bên trong của chị Khương, thẳng thắn đem ra tất cả, ngày mai cất vài Khương Phương Phương khẳng định cũng sẽ không biết, vì vậy Đổng Học Bân đem một chiếc vớ chân và một bộ đồ lót màu trắng để lên đầu giường, một chiếc vớ chân đặt tới cuối giường, đồ thì đặt bên cạnh gối đầu.

Quần áo tuy rằng đều giặt sạch, nhưng vẫn còn mùi vị của chị Khương.

Đập vào mặt mà đến.

Hương vị ngọt ngào.

Đổng Học Bân trong lòng yên tĩnh, đắc ý nhanh chóng ngủ đi.