Quyền Tài

Chương 1387: Thân thiết

Bầu trời tối đen.

Nhưng trong bệnh viện vô cùng náo nhiệt.

Rất nhiều người còn chưa đi ngủ, mà ngủ rồi thì trên cơ bản cũng bị đánh thức, không ít người đều theo âm thanh nhìn đến đây, lãnh đạo mắng nhau, cái này đúng là hiếm thấy.

"Bệnh nhân đều nghỉ ngơi rồi"

"Hai vị lãnh đạo, xin bớt giận"

"Đúng vậy, hai ngài xin bớt giận"

"Tiểu Lưu, mau rót ly nước cho hai vị lãnh đạo đi"

Lãnh đạo của bệnh viện lập tức đi ba phải, y tá cũng lập tức đi lấy nước.

Sau khi mắng xong, Đổng Học Bân cũng thoải mái một chút, đám người của huyện Thành Cương quả thật là không biết xấu hổ, bạn không nói bọn họ thì bọn họ còn tưởng rằng bạn dễ ăn hiếp, trừng mắt dựng mũi ngày hôm nay Đổng Học Bân gặp không ít, nhưng bọn họ chọn sai đối tượng rồi, nên trừng mắt hẳn là Đổng Học Bân hắn mới đúng, thiếu chút nữa hại chết vợ và đứa nhỏ của hắn, mà bọn họ đến bây giờ còn chưa nói được một câu xin lỗi, còn sống chết không thừa nhận cắn ngược lại rằng là trách nhiệm của Tuệ Lan, đến cuối cùng người của huyện Thành Cương còn hùng hồn trở mặt với Đổng Học Bân, kết quả của đám người Chu Duy vẫn không cho bọn họ được bài học, vậy ngày mai anh em sẽ cho các người một bài học cả đời các người không bao giờ quên!

Trong nháy mắt, Đổng Học Bân đã có chủ ý thu thập bọn họ!

"Viện trưởng, nước tới nước tới" Y tá cầm ly nước đi tới.

"Đưa tôi làm gì?" Viện trưởng lập tức nói: "Cho hai vị lãnh đạo"

Vương phó huyện trưởng khoác tay chặn lại, Đổng Học Bân cũng không muốn, uống nước cái gì chứ, với cái loại như huyện Thành Cương, Đổng Học Bân cho dù mắng bọn họ ba ngày ba đêm cũng có thể không uống một ngụm nước!

Tràng diện căng thẳng.

Đổng Học Bân đang ngắm đã ghiền, tự nhiên sẽ không ngừng.

Vương phó huyện trưởng vì sĩ diện, biết rõ mình mắng không lại người ta nhưng vẫn không đi.

Lúc này, một người y tá từ xa đi tới: "Viện trưởng, huyết áp của Chu thư ký bị tuột, bác sĩ Trương mời ngài đến nh2n"

Viện trưởng chau mày: "Được"

Vương phó huyện trưởng thì thân thiết nói: "Cùng đi"

Nhìn qua là quan tâm Chu bí thư, trên thực tế mọi người đều biết, Vương phó huyện trưởng đây là muốn tìm một lối thoát, tránh giằng co với Đổng huyện trưởng. Mọi người thấy rất rõ ràng Vương phó huyện trưởng là không làm gì được, mồm mép của Đổng Học Bân không chỉ là mắng chửi rất ác, mắng chửi trên tất cả phương diện, hơn nữa ngữ tốc thật sự quá nhanh, căn bản là không cho Vương phó huyện trưởng cơ hội để nói, vừa mở đầu liền mắng, đầu óc phản ứng rất nhanh, Vương phó huyện trưởng vừa nói cái gì Đổng huyện trưởng liền có thể phản bác và mắng ngược, đừng nói là Vương phó huyện trưởng, đổi thành người khác cũng mắng không lại hắn.

Rất nhiều bệnh nhân và y tá đều nhìn Đổng Học Bân bằng cặp mắt dị dạng, cũng cực kỳ buồn bực, bọn họ chưa thấy qua một lãnh đạo nào cấp phó huyện lại có thể mắng người như thế.

Đổng Học Bân liếc nhìn Vương phó huyện trưởng rời đi, cũng không muốn ở đây, cuối cùng nhìn hai người cán bộ của huyện Thành Cương vừa rồi trợn mắt trợn mày với hắn, thấy hai người tránh né ánh mắt của hắn, Đổng Học Bân mới cất bước xuống lầu dưới cái nhìn đổ mồ hôi của mọi ngời.

...

Dưới lầu.

Trong phòng bệnh.

Đẩy cửa đi vào. Đổng Học Bân thấy vợ tỉnh dậy, đang dựa trên giường. Sau khi thấy mình tiến vào Tạ Tuệ Lan mới cười tủm tỉm nhìn về phía mình.

"Tỉnh?"

"Ừm, vừa tỉnh."

"Vé máy bay anh đều đặt rồi, sáng sớm ngày mai em cùng đồng chí của thành phố Phần Châu cùng nhau trở về."

"Còn đem hành trình của Tạ tỷ anh quy định sẵn? Ha ha, đi, lần này nghe ông xã nhỏ của em."

"Cảm giác tốt hơn? Nghe em nói chuyện có sức hơn, cảm giác khỏe lại một ít?" Đổng Học Bân ngồi bên giường.

Tạ Tuệ Lan ừm một cái, "Tốt hơn nhiều."

"Vậy được, anh còn sợ em không đi được máy bay." Đổng Học Bân biết Tuệ Lan không có việc gì, mình đã sớm dùng REVERSE khôi phục thương thế cho cô ấy, cần tĩnh dưỡng chỉ còn lại thể lực và tinh thần, phỏng chừng đợi ngày mai Tuệ Lan tự mình xuống đất chạy bộ đều không vấn đề gì.

"Vừa rồi mắng chửi người?" Tạ Tuệ Lan nở nụ cười.

Đổng Học Bân đổ mồ hôi, "Sao em biết?"

Tạ Tuệ Lan cười nói: "Giọng của tên nhóc anh, đừng nói Tạ tỷ anh ở chổ này, cũng là người trong phòng khách lầu một phỏng chừng đều nghe thấy được, ha ha."

Đổng Học Bân không cho là đúng nói: "Lại chọc anh, anh vội vàng chào hỏi Vương phó huyện trưởng gì đó, hắc, ổng ngược lại còn ồn ào với anh, anh mắng không chết ổng thì thôi, anh coi như nhìn thấu đám người của huyện Thành Cương, thật sự là khí hậu một phương dưỡng người một phương, cái chỗ này đều dưỡng ra một đám khốn nạn, chờ em đi trước đã, sau khi em đi anh sẽ hoàn toàn cho bọn họ đau một hồi, ghi nhớ thật dài!"

"Kiềm chế chút."

"Yên tâm, tôi có suy nghĩ."

"Ừm, lão Liêu bọn họ đâu?"

"Anh cho bọn họ trở lại ăn nghỉ ngơi, Liêu cục trưởng bọn họ ngày hôm nay cũng bận đủ việc, ài, người và người cũng không thể so sánh được, em xem người của em, em nhìn đám người huyện Thành Cương này, căn bản là không phải một trình độ, vùng khỉ ho cò gáy ra điêu dân, anh rốt cuộc tin."

"Cũng không nghiêm trọng như vậy, tôi buổi chiều đi trường học điều tra nghiên cứu cũng tiếp xúc qua một ít, học sinh và giáo viên bên này vẫn rất thuần phác."

"Đó chính là thượng bất chính hạ tắc loạn! Có Lý Chí Tân cái loại lãnh đạo này! Đám cán bộ bên dưới cũng không tốt được chổ nào!"

"Ha ha, bọn họ chọc tên nhóc anh, coi như xui tám kiếp, cái câu nói của anh đả kích quá lớn, cán bộ của huyện Thành Cương khẳng định vẫn là có chính trực."

"A, anh không phát hiện!"

"Không nói, Tạ tỷ anh đói bụng."

Đổng Học Bân lập tức ài một tiếng, vỗ trán nói: "Xem anh kìa! Em còn chưa có ăn! Cơm của bệnh viện vẫn còn, anh còn giữ cho em, bằng không anh đi hâm nóng một chút?"

Tạ Tuệ Lan cười cười, "Tạ tỷ anh muốn ăn thịt kho tàu."

Đổng Học Bân ặc một tiếng, "Em có thể ăn sao? Thân thể vừa khỏe."

"Có thể ăn." Tạ Tuệ Lan ung dung duỗi lưng một cái, nằm ở đây cũng không biết là thật suy yếu hoặc giả suy yếu, "Cho Tạ tỷ anh một phần đi."

Đổng Học Bân tự nhiên không hai lời, "Được, vậy em chờ!"

Hắn sau khi rời khỏi đây tìm người hỏi số điện thoại của mấy tiệm cơm gọi đi, nhưng mà người ta cũng không đưa, nói không có cái nghiệp vụ này, Đổng Học Bân cũng không có cách, xuống lầu lên xe đến một tiệm cơm gần đây, nhìn nhìn xung quanh, quá tệ, phỏng chừng không ăn được, vì vậy tiếp tục lái xe, lái khoảng chừng mười phút mới đến được một tiệm ăn miễn cưỡng thông qua, đi vào gọi một phần thịt kho tàu, một phần cơm và một ít rau xanh, chờ đồ ăn được rồi, Đổng Học Bân sợ đồ ăn nửa đường bị nguội, nhanh chóng lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất trở về.

...

Phòng bệnh.

Đổng Học Bân thở hồng hộc đẩy cửa đi vào, "Đồ ăn tới đồ ăn tới!"

Tạ Tuệ Lan mới từ phòng vệ sinh đi ra, chậm rãi đi về giường bệnh.

Đổng Học Bân vừa nhìn liền vội vàng buông đồ đi qua đỡ cô ấy, "Em xem em xem, cái này vừa khỏe đã đi xuống đất sao, nhanh cẩn thận một chút, anh đỡ em."

"Ha ha, không có việc gì."

"Sao không có việc gì, chậm một chút, chậm một chút."

Đỡ vợ lên giường, Đổng Học Bân thở phào nhẹ nhõm, mới xoay người lại đem đồ ăn tới, đặt trước mặt vợ, "Thơm không?"

"Thơm."

"Vậy nhanh ăn đi."

"Sao chậm như thế?"

"Bọn họ không đưa cơm, anh đi ra ngoài mua."

Tạ Tuệ Lan đưa tay muốn cầm đũa ăn, bất quá lại bị Đổng Học Bân ngăn cản, hắn thậm chí ngay cả để cho vợ đụng tay ăn đều luyến tiếc, ngồi xuống giường, cầm đũa gắp một miếng thịt đưa qua, đút cho cô ấy nhẹ nhàng thổi thổi, "Ừm, ăn đi."

Tạ Tuệ Lan mỉm cười, ưu nhã hé miệng cắn một miếg, tinh tế nhấm nuốt, cuối cùng khẽ ừ, "Mùi vị cũng được."

"Ăn miếng cơm đi."

"Ừm."

"Há mồm, a..."

Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, y tá tiến vào đổi thuốc cho Tuệ Lan, thấy thế cũng hoảng sợ, vội nói: "Sao lại ăn thịt kho, quá nhiều mỡ, cái này không được!"

Đổng Học Bân quay đầu lại nói: "Không có việc gì."

Tạ Tuệ Lan cười ha ha, "Chỉ ăn hai miếng thôi, không ăn nhiều."

"Vậy cũng..." Y tá vừa nhìn Đổng Học Bân, lời trong miệng cũng nuốt trở về, không tranh cãi với hắn.

Vừa rồi Đổng Học Bân mắng chửi người âm thanh thật sự quá lớn, hầu như cả tòa nhà chính đều là tiếng mắng của hắn, cô y tá cũng không muốn đi chọc hắn vào lúc này.

Đổi thuốc.

Ăn.

Tạ Tuệ Lan no rồi.

Đổng Học Bân nhìn nhìn, mới tự mình ăn, đem thịt và cơm Tuệ Lan ăn còn thừa ăn hết, đều nguội rồi, bất quá cũng miễn cưỡng nuốt được.

Tạ Tuệ Lan ngẩn ra, "Anh chưa ăn à?"

"Có rãnh đâu ăn." Đổng Học Bân vừa nói vừa ăn.

Mười phút sau, bụng của Đổng Học Bân cũng căng lên một ít, no rồi.

Bất quá Đổng Học Bân một phút cũng không nhàn rỗi, thấy tóc Tuệ Lan còn có chút đất, liền đi phòng vệ sinh lấy khăn ướt, lau từng chút cho cô ấy, cuối cùng còn lau mặt và lau tay cho cô ấy, rất cẩn thận, "Ăn hoa quả không? Ăn đi, anh gọt táo cho em."

Hoa quả là Liêu Nhất Dân và cán bộ của thành phố Phần Châu mua.

Đổng Học Bân cầm một trái lên gọt vỏ, sau đó tách ra từng miếng đút cho vợ.

Tạ Tuệ Lan khóe môi lộ vẻ cười, cũng không khách khí, ăn vào bụng, ánh mắt nhìn về phía của Đổng Học Bân cũng vô cùng nhu hòa, "Tiểu Bân."

"Ừm?"

"Tạ tỷ anh ngứa chân, gãi cho em đi."

"Hắc, tay em không phải có thể cử động sao?"

"Ha ha, em lười khom lưng, là chổ bên ngoài của chân ấy."

Đổng Học Bân cúi đầu đi tìm, đem móng tay gãi gãi, "Được rồi chứ?"

"Qua bên trái một chút."

"Ở đây?"

"Bên trái."

"Chổ này?"

"Được rồi, thoải mái." Tạ Tuệ Lan đắc ý dựa vào giường, nói: "Vẫn là ông xã nhỏ nhà em biết thương người, tới, hôn một cái."

Đổng Học Bân nhìn cánh cửa phòng bệnh, khom lưng ôm cô ấy hôn một ngụm, "Em đó, lúc không bị thương là như thế này, sau khi bị thương cũng là như thế này, đều như lão Phật gia, phải hầu hạ."

Tạ Tuệ Lan cười sờ sờ mu bàn tay của hắn, nắm ở trong tay nói: "Cho nên nói, vẫn là ông xã nhỏ của em tốt, nhanh chóng điều động trở về đi, Tạ tỷ anh quyết định, sau này em sẽ rửa chén thích hợp một chút, giúp ông xã nhỏ chia sẻ một chút việc nhà, ha ha."

Đổng Học Bân không biết nói gì nói: "Chỉ là rửa chén mà thôi, còn cần thích hợp rửa một chút, đây là trên cơ bản không rửa, thỉnh thoảng tới một lần? Việc nhỏ như vậy còn nói là chia sẻ việc nhà?"

"Ha ha, thú vị thú vị."