Quyền Tài

Chương 1340: Đổng huyện trưởng cứu người!

Chưa đến mười một giờ.

Trong phòng họp lập tức ồ lên.

"Cục cảnh sát?"

"Ký túc xá sụp?"

"Tại sao sụp? Sụp lúc nào?"

"Đang yên đang lành nói sụp là có thể sụp?"

Mấy người lãnh đạo của Mông hệ đều bật dậy khỏi ghế.

Nữ cán bộ tiến vào báo tin lập tức nói: "Cũng là hai phút trước! Tôi nhận được tin liền đến đây báo cáo!"

Khương Phương Phương lập tức nói: "Tình huống thế nào?"

Mông Duệ cũng ý thức được vấn đề "Người thương vong?"

Nữ cán bộ nói: "Mới vừa sụp! Xe cấp cứu còn chưa có đi qua!"

Mông Duệ vỗ bàn nói: "Tôi hỏi cô tình huống thương vong! Rốt cuộc bao nhiêu người gặp nạn?"

Nữ cán bộ nhanh chóng nói: " Thương vong cụ thể chúng tôi cũng không rõ ràng lắm! Bên kia cũng đều lộn xộn!"

Bí thư chính pháp ủy kiêm cục trưởng cục cảnh sát Sở Bành ngồi không yên, lập tức mở điện thoại di động gọi điện thoại cho bên kia vội vàng hỏi tình huống. Mông Duệ và Khương Phương Phương bọn họ cũng đều mở máy, kết quả tín hiệu vừa thông, điện thoại ngay lập tức kêu lên. Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong phòng hội nghị tất cả đều là tiếng chuông điện thoại di động và âm thanh tiếp điện thoại, ngữ khí đều rất gấp, loại sự tình này đối với huyện Trinh Thủy bọn họ nhân mà nói đã là sự cố vô cùng to lớn!

"A lô, thế nào!"

"Nguyên nhân sụp là cái gì?"

"Lập tức liên hệ xe cấp cứu! Trong vòng ba phút phải chạy tới!"

"Đừng tìm cớ! Tổ chức nhân viên cứu người! Lập tức! Lập tức!"

Đổng Học Bân sau khi mở điện thoại di động cũng tiếp điện thoại Diêu Thúy gọi tới, sau khi cúp. Đổng Học Bân trầm giọng nói: "Tôi đã nói rồi! Mấy ký túc xá cũ ấy sớm nên sửa chữa lại!"

Mấy người của Mông hệ thiếu chút nữa mắng chửi người!

Mẹ nó! Lúc này cậu còn nói mát được à!

Bất quá nghĩ đến ký túc xá hai ba phút trước mới sụp, nhưng Đổng Học Bân dĩ nhiên tại nửa giờ trước đưa ra phương án muốn tu sửa trùng kiến ký túc xá cơ quan, mọi người cũng đều âm thầm kinh hãi, lúc này, Bồ An và Giản Hướng Vinh dùng một loại ánh mắt kinh thiên nhìn Đổng Học Bân, cán bộ của Mông hệ cúp điện thoại cũng toàn bộ không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Đổng Học Bân, cái này đều cái gì!

Đổng Học Bân vừa đưa ra tai hoạ ngầm của ký túc xá...

Người của Mông hệ mới vừa cực lực phản đối sửa nhà ở trên cuộc họp thường ủy...

Sau đó nhà liền sụp?

Cái này con mẹ nó cũng quá trùng hợp!

Cái này con mẹ nó cũng quá vẽ mặt!

Quả thật là cầm giày tát vào mặt của Mông Duệ và cán bộ Mông hệ!

Ngay cả Mông Duệ đều bị cái này tát cho ngơ ngác. Theo chính trị nhiều năm như vậy, ông còn chưa từng gặp qua chuyện lưu manh như thế, cái này cũng quá con mẹ ngươi thiếu đạo đức!

Sở Bành bất chấp."Tôi đi hiện trường chỉ huy cứu viện!"

"Cùng đi." Khương Phương Phương phía trước dẫn đường, đi đầu ra phòng họp.

Mông Duệ cũng thu hồi tầm mắt trên mặt của Đổng Học Bân, biết hiện tại vấn đề then chốt là công tác cứu viện. Vì vậy lập tức bố trí xuống phía dưới "Hội nghị tạm dừng! Từ huyện trưởng! Ông đi bệnh viện chỉ huy tiếp nhận người bị thương! Làm ra đường màu xanh ưu tiên! Trương bí thư! Ông ở lại ổn định cục diện! Có tin tức tùy thời báo cáo với tôi! Tôi đi hiện trường!" Nói xong, Mông Duệ cũng mang theo thư ký Trương Phong đi nhanh ra phòng họp.

Chuyện lớn như vậy, bí thư huyện ủy và huyện trưởng khẳng định là phải xuất hiện.

Mấy người thường ủy huyện ủy đều vội đi, Đổng Học Bân vừa nhìn, thẳng thắn xuống lầu, đi ra theo mọi người.

Dưới lầu.

Khương huyện trưởng đã lên xe đi với Sở Bành.

Mông bí thư và Trương Phong cùng mấy người của huyện ủy còn đang chờ xe, tài xế còn chưa có đem xe đến đây.

Đổng Học Bân bên kia lên Land Rover, tựa như cũng đã quên làm khó dễ và trở mặt của Mông hệ trên cuộc họp thường ủy, rất độ lượng đem xe đậu trước mặt bọn họ."Mông bí thư, lên xe của tôi đi."

Mông Duệ cũng không nghĩ nhiều, mở cửa lên xe.

Trương Phong và mấy người cán bộ huyện ủy cũng đều lên xe.

Đổng Học Bân nhấn ga, Land Rover chạy ra khỏi đại viện, Land Rover tuy rằng chủ yếu là tính năng việt dã xuất sắc. Đi đường khẳng định so ra kém tốc độ của Porche, bất quá năng lực của một chiếc Rover đẳng cấp hiển nhiên cũng không phải loại Mecedes-Benz hay BMWs có thể so sánh được, động cơ nổ vang vài tiếng, Land Rover đã rồi chạy ra mấy trăm mét, dọc theo đường vượt hơn hai mươi chiếc xe!

...

Gia thuộc viện cục cảnh sát.

Xe còn chưa tới, đã thấy được bụi mù xa xa!

Cột bụi giống như sương mù đặc bốc lên giữa không trung!

Thấy cảnh tượng như vậy. Mông Duệ và Trương Phong bọn người sắc mặt căng thẳng, càng ngày càng ngưng trọng, chờ Đổng Học Bân sau khi đem xe dừng ở cửa lớn gia thuộc viện, mấy người đều vội vàng xuống xe. Đổng Học Bân cũng mở cửa đi xuống, nhìn về bên trong. Hiện trường một mảnh hỗn loạn, khóc có, hô có, còn có rất nhiều người được nhân viên y tế đỡ lên xe cứu thương, trên mặt mọi người trên người tất cả đều là bụi, rất chật vật.

"Nhanh cứu con tôi!"

"Với tôi bị thương! Bác sĩ đâu! Bác sĩ đâu!"

"Các người nhanh cứu người đi! Còn có người ở bên trong không ra!"

"Lão Triệu nhà tôi đâu? Lão Triệu nhà tôi tìm được không?"

"Tiểu Lưu bà đừng có gấp, lão Triệu nhà bà đã đưa đến bệnh viện, đầu bị thương, vết thương nhẹ thôi!"

"Thật sự? Thật tốt quá! Lão Vương nhà các người không có việc gì chứ?"

"Lão vương không có việc gì, ổng ngày hôm nay đi làm, chị nói một chút coi, cái này sao tự nhiên sụp vậy!"

"Trước đó nổ khí than, nhà lão Chu trên lầu hình như bị rò khí, kết quả vừa rồi khí than phá nổ, nổ một tiếng rất lớn."

"Vậy cũng không đến mức sụp nhà!"

"Nhà của chúng ta bao nhiêu năm rồi, tất cả đều rất cũ, nhà lão Chu bọn họ vừa sụp, toàn bộ cũng đều bị liên quan, chị xem mấy vết nứt kìa!"

"Nhanh tránh xa một chút đi!"

"Sổ tiết kiệm của tôi còn chưa kịp lấy ra!"

"Còn muốn sổ tiết kiệm cái gì! Muốn chết hả!"

Chổ sụp chính là một tòa nhà ký túc xá cũ nát, cao sáu tầng, nhưng cũng không có hoàn toàn sụp xuống giống như phá kiến trúc, Đổng Học Bân thấy, một căn hộ trên tầng sáu trước mắt đã sụp không còn tường gì, thậm chí từ bên ngoài đều có thể thấy được TV và sô pha trong nhà, căn hộ phía dưới cũng tróc tường, mảnh vỡ bây giờ còn không ngừng rơi xuống, bụi bậm dưới lầu bốc lên liên tục, bên cạnh tầng bốn có một căn hộ đang cháy. Tuy rằng thế lửa không lớn, nhưng bên trong còn có khói đen nồng đậm, cả tòa nhà có chút cảm giác cong vẹo, có một vết nứt nhìn thấy mà giật mình từ tầng một kéo dài tới tầng năm, tầng một có một nhà cũng bị cầu thang nghiêng đè lên, hầu như biến mất.

Rầm rầm!

Beng beng!

Đồ vật và tường nhà liên tiếp rơi xuống!

"Cẩn thận!"

"Đều tránh xa một chút!"

"Còn có người không cứu ra sao?"

"Còn có người ở bên trong sao? Còn có người sao?"

Đội cứu hỏa còn chưa có tới, một ít nhân viên cứu viện tự phát tổ chức liều mạng hô to với tòa nhà lung lay sắp đổ, không biết lúc nào thì hoàn toàn sụp xuống!

Tình huống nguy cấp!

Mông Duệ lập tức họp mặt cùng đám người Khương Phương Phương Đổng Học Bân.

Cuối cùng phân công, Khương huyện trưởng và Đổng Học Bân phụ trách sơ tán quần chúng, Mông Duệ chỉ huy cứu viện!

"Đội cứu hỏa sao còn chưa tới? Hả?" Mông Duệ quay đầu lại đi thúc dục.

Khương Phương Phương và mấy người nhân viên công tác chính phủ huyện thấy phía sau còn có một tòa gia thuộc viện. Sợ nhà sụp thì bên kia sẽ bị ảnh hưởng, lập tức đem công tác sơ tán tại hiện trường giao cho Đổng Học Bân, Khương Phương Phương mang theo vài người bước nhanh về phía sau sơ tán quần chúng.

Đổng Học Bân ngẩng đầu nhìn thấy tòa nhà sắp không được, lập tức nắm mấy người nhà của cục cảnh sát còn đang đứng cách đó không xa nói: "Mau đi ra! Bên ngoài chờ!"

"Vợ tôi còn ở bên trong!"

"Chúng tôi sẽ cứu người đi ra! Ở đây không an toàn! Đi ra ngoài trước!"

Lúc này, một người nam mặc áo ngủ trên cánh tay đầy máu, từ cửa sổ tầng hai hô một tiếng với bên ngoài, dĩ nhiên còn đang kẹt trong nhà.

Một phụ nữ bên cạnh lúc này kêu lên: "Là chồng tôi! Mau cứu hắn! Mau cứu hắn!"

"Các người đi ra ngoài chờ! Nơi này có chúng tôi!" Đổng Học Bân vừa nhìn, đi nhanh tới, hô to: "Đi cầu thang! Đừng nhảy!"

Người nam có chút kinh khủng nói: "Cầu thang sụp rồi! Căn bản ra không được!"

Đổng Học Bân đã đứng ở dưới lầu, cắn răng một cái "Nhảy đi! Tôi đón!"

Phía sau mấy người huyện cán bộ vừa nhìn, cuống quít kêu lên: "Đổng huyện trưởng! Mau trở lại! Dưới lầu nguy hiểm!"

Một ít cán bộ và người nhà của cục cảnh sát cũng đều nhận ra Đổng Học Bân, vội vàng đi tới muốn thay hắn."Đổng huyện trưởng! Ngài trở về đi! Chúng tôi tới!"

Một người nói: "Tôi đi tìm nệm!"

"Không cần! Chỉ tầng hai!" Đổng Học Bân hô: "Nhảy đi!"

Chút tràng diện ấy, Đổng Học Bân đều là bình thường như ăn cơm, người nhảy từ tầng sáu xuống hắn đều tiếp được không rớt một ai, đừng nói tầng hai, căn bản là không có áp lực.

Người nam cắn răng một cái, phá cửa sổ nhảy xuống hướng Đổng Học Bân.

Ngẩng đầu vừa nhìn, Đổng Học Bân nhanh tay lẹ mắt túm lấy hắn ngay giữa không trung, thân thể vừa chuyển mượn lực, thậm chí ngay cả chân cũng không có khuỵu, tay cũng không có run, đã đem người nam vững vàng đặt ở trên mặt đất. Sau đó tiếp tục đi qua sơ tán quần chúng "Đều nhìn cái gì! Mau đi ra!"

Rất nhiều người thấy cảnh này đều nheo mắt.

Sớm nghe nói sức chiến đấu của Đổng huyện trưởng rất mạnh, cái này mới là mở mang kiến thức!

Từ tầng hai tiếp được một người thành niên, đơn giản như tiếp một cái gối??

Hơn nữa tất cả mọi người biết Đổng huyện trưởng tháng trước vừa bị toàn thân gãy xương trọng thương nằm viện! Lúc này mới vài ngày thì khôi phục? Còn có thể cứu người nhẹ nhàng như vậy??

Người nhà đều đi không khác biệt lắm.

Nhưng còn có mấy người nhà chết sống cũng không đi, người thân của bọn họ còn chưa được cứu ra, có một bà lão một mực khóc hô, còn có một phụ nữ vài lần đều muốn chạy vào, nhưng đều bị đội cứu viện ngăn cản.

Đổng Học Bân cuối cùng cũng nóng nảy "Người đang ở đâu?"

"Tầng ba! Tầng ba!" Phụ nữ khóc ròng nói: "Con tôi còn ở trong phòng!"

"Chị chờ." Đổng Học Bân không nói hai lời dưới cái nhìn kinh ngạc của rất nhiều người trực tiếp từ bên ngoài đi vào tòa nhà muốn sụp xuống.

"Đổng huyện trưởng!"

"Ngài đừng đi!"

"Ai da! Ngài bị thương còn chưa có khỏi!"

Mấy người cán bộ trong huyện đều hoảng hốt ngăn cản.

Nhưng Đổng Học Bân đã lên rồi.

Một tầng...

Hai tầng...

Ba tầng...

Rầm một tiếng phá cửa mà vào!

Vài giây sau, Đổng Học Bân ôm một đứa bé trai đang khóc oa oa tới cửa, chớp mắt mấy cái ôm đứa nhỏ xuống dưới, đem đứa nhỏ đưa cho người phụ nữ, quay đầu lại đi cứu người kế tiếp!

Người phụ nữ vui mừng mà khóc, quay lại bóng lưng của Đổng Học Bân lớn tiếng nói: "Cảm ơn! Cảm ơn Đổng huyện trưởng!"