Quyền Tài

Chương 1247: Chị Trương, không được tôi lên!

Hừng đông.

Một giờ sáng.

Phòng VIP, mọi người đều ngồi xuống, đều đã chuẩn bị.

Ném súc sắc định nhà cái, vòng đầu tiên là Lãnh tổng làm nhà cái, Trương Long Quyên nằm cửa trên nhà cái, ván bài bắt đầu, bàn mạt trượt tự động xào bài xong, bắt bài.

"Lục vạn"

"Đông phong"

"Nhất vạn"

"Cửu điều" ( Điều ở đây, ở Sài Gòn hồi trước thì gọi nó là Sách, mình sẽ giữ theo nguyên tác)

Vừa đánh, mấy người cũng vừa nói.

Tống Ngọc Hổ cười nói: "Sinh ý của Trương tổng gần đây cũng không tệ lắm?"

Trương Long Quyên bắt bài, nói: "Tôi có thể không được rồi, hiện tại càng ngày càng khó kiếm tiền"

Ngụy tổng cười ha ha: "Sinh ý của cô nếu như không được, vậy người khác không cách nào sống, ỏ đây vẫn là sinh ý của Trương tổng lớn nhất, đúng rồi lão Tống, gần đây ông làm cái gì?"

Tống Ngọc Hổ khoát tay: "Buôn bán nhỏ, không đề cập tới"

Lãnh tổng nhìn gã: "Nhìn cũng không giống, buôn bán càng lớn càng cúi thấp, giống tôi và Ngụy tổng, suốt ngày cứ động sinh ý trên mép, vậy mới là buôn bán nhỏ"

Tống Ngọc Hổ nói: "Các người đây là khiêm tốn"

Trương Long Quyên cười tủm tỉm nói: "Tôi nói các người đừng giả nghèo nữa"

Lãnh tổng cười: "Tại trước mặt chị Trương, chúng tôi thật đúng là không tính giàu có"

Đổng Học Bân phía sau vẫn nhìn bài của Trương Long Quyên cũng thấ được, quy mô công ty của Trương Long Quyên trong một trăm người trên đổ thuyền này vẫn là số một số hai, cho dù công ty cô ấy hiện tại xảy ra vấn đề tài chính, nhưng lạc đà gầy cũng lớn hơn ngựa, cũng không phải người khác có thể xem thường.

"Tam vạn"

"Tam đồng"

"Theo tam đồng"

Bài vẫn tiếp tục đánh.

Bên kia, Trương Long Quyên đưa tay rút một quân, lấy đầu ngón tay vuốt vuốt, tựa như đang sờ bài, sau đó trực tiếp đem quân bài ném qua: "Xin lỗi, tự sờ"

Đẩy bài, Trương Long Quyên ù.

Chia bài bắt đầu tính điểm, ghi lại bên cạnh.

Lãnh tổng nói: "Chị Trương ngà hôm nay vận khí không tồi"

Trương Long Quyên cười cười, đẩy bài về phía trước: "Bài nhỏ"

Tống Ngọc Hổ nói: "Chúng ta đánh một ván hay là đánh một vòng rồi tính?"

"Một ván rồi tính đi!" Ngụy tổng nói: "Nhìn thắng thua bao nhiêu trong lòng tôi cũng kiên định"

"Được rồi, vậy một ván" Lãnh tổng liền kêu vệ sĩ sau lưng một tiếng, đem thẻ bạc đưa cho Trương Long Quyên.

Tống Ngọc Hổ và Ngụy tổng cũng đem thẻ bạc cho Trương Long Quyên, bất quá bọn họ đương nhiên là đưa ít hơn, bởi vì Lãnh tổng là nhà cái.

Tuy rằng vừa rồi Trương Long Quyên nói là bài nhỏ, nhưng khi thấy được thẻ bạc tới tay, Đổng Học Bân biết khẳng định không phải là bài nhỏ gì, hoặc là bọn họ chơi quá lớn, chỉ là một ván mà thắng nhiều như vậy, bên trong không ít hơn mười ngàn đô la đâu.

Ván thứ hai là Ngụy tổng làm nhà cái.

Mới qua vài phút, Tống Ngọc Hổ liền tự sờ, bài rất thuận.

Ván thứ ba là Tống Ngọc Hổ làm nhà cái, cuối cùng vẫn là là Trương Long Quyên tự sờ, lần này không phải là ù nhỏ, mà là ù một đại tam nguyên, thắng rất nhiều.

Ván thứ tư là Trương Long Quyên làm nhà cái, cô ấy đang đợi ù, thì bị Ngụy tổng phá.

Ván thứ năm vẫn là Trương Long Quyên làm nhà cái, kết quả bị Lãnh tổng ù nhỏ phá.

Một vòng bài đánh xong, thẻ bạc của Trương Long Quyên đã nhiều gấp đôi, là người thắng lớn nhất.

"Thế nào? Tiếp tục?"

"Tiếp tục đi, không cần đổ cái"

"Được, vậy tôi đi phòng vệ sinh một chút"

Tống Ngọc Hổ vào phòng vệ sinh trong phòng VIP, Lãnh tổng đi uống nước, Ngụy tổng ở bên cạnh hút thuốc, thấy Trương Long Quyên cũng hút thuốc, Ngụy tổng cười cười.

Đứng dậy, Trương Long Quyên đi đến ươớng Đổng Học Bân và Trần Tiểu Mỹ, ngồi xuống kế bọn họ.

Đổng Học Bân nói: "Thắng không ít?"

Trương Long Quyên nói:"Cũng được, bất quá bài lớn còn chưa thấy, cái này mới là bắt đầu thôi, hơn nữa mạt trượt chỉ là khai vị, một hồi đánh bài mới là quan trọng"

Đổng Học Bân gật đầu: "Vậy ngài chơi, tôi ra ngoài đi bộ?"

"Đi đi, đem chút thẻ bạc tùy tiện chơi"

"Đừng, tôi cũng không chơi, đi ra ngoài nhìn thôi"

Bọn họ chơi lớn quá, Đổng Học Bân thật sự không nhìn được, có chút khẩn trương, chưa đến nửa giờ mà hắn đã đổ đầy mồ hôi, tất cả là vì lo lắng cho Trương Long Quyên. Thật ra không phải là Đổng Học Bân keo, cái này nếu dùng tiền của hắn chơi, nếu như chính hắn chơi, Đổng Học Bân căn bản là không cảm thấy gì, hắn cũng không phải chưa thấy qua tiền, hơn nữa tiền của hắn đều tới rất dễ, càng không cảm thấy gì hết, thua thì thua, Đổng Học Bân cũng không có cảm giác quá lớn, nhưng lần này không giống, đây là tiền của Trương Long Quyên, là tiền vốn cuối cùng trong gia sản của cô ấy, phân lượng của tiền này không giốg, Đổng Học Bân không muốn lãng phí nó, cũng không muốn Trương đại tỷ thua tiền.

Mình có ở đây hay không cũng không khác nhau.

Vẫn là đi ra ngoài nhìn một chút, bầu không khí bên trong quá áp lực.

Đi ra phòng VIP vào đại sảnh, Đổng Học Bân tùy tiện nhìn vài lần, bắt đầu quan sát các bàn đánh bài, thuận tiện học tập một chút quy tắc.

Tràng diện càng ngày càng náo nhiệt.

Tất cả mọi nươời như nhập ma vậy, thua hết lại đi đổi thẻ bạc, thậm chí Đổng Học Bân còn thấy một người rời đi rất sớm, sắc mặt đen đến đáng sợ.

Đây là sòng bạc.

Đây là chổ ăn tươi nuốt sống.

Đổng Học Bân lắc đầu, cuối cùng đến khu hút thuốc lấy thuốc ra hút, trong lòng cũng lặng yên khẩn cầu cho Trương Long Quyên, có thể thắng là tốt rồi.

Năm phút đồng hồ...

Mười phút đồng hồ...

Rất nhanh, lại một tiếng trôi qua.

"Mẹ nó!" Bên hướng máy Lucky Seven truyền đến tiếng mắng.

Đổng Học Bân tỉnh dậy, mới phát hiện không biết mình ngủ gục lúc nào, hắn tựa trên ghế giật giật vai đau nhức, ném tàn thuốc không biết đã tắt từ bao giờ trên tay xuống, đứng dậy nhìn, người bên máy Lucky Seven kia phỏng chừng là bị máy ăn không ít, không nhịn được mắng mỏ một trận, sau đó bị hai người bảo an mặc tây trang đi tới nhíu mày nhắc nhở một tiếng, người nọ mới phẫn nộ ngậm miệng lại.

Nhìn thời gian, đã hai giờ.

Đổ thuyền nghe nói là chạy đến sáng, thời gian còn sớm.

Đổng Học Bân lo lắng cho tình huống bên kia của Trương đại tỷ, nhanh chân bước tới phòng VIP, thở ra một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa.

Trong phòng.

Mở cửa chính là nữ chia bài, thấy là Đổng Học Bân, liền cho hắn vào.

Mới vừa tiến vào Đổng Học Bân cũng sửng sốt, bởi vì hắn thấy sắc mặt của Trần Tiểu Mỹ không tốt, bên cạnh, Trần Tiểu Diễm cũng tới, ngồi cạnh em gái, hai người đều nhìn chằm chằm vào bàn bài.

Ngồi qua, Đổng Học Bân lập tức cúi đầu nói:" Làm sao vậy?"

Trần Tiểu Mỹ lắc lắc cái va li bên cạnh, trống không, âm thanh gì cũng không có.

Đổng Học Bân kinh ngạc:" Thẻ bạc đâu?"

Trần Tiểu Mỹ nói: "Trên bàn!"

Đổng Học Bân vừa nhìn chổ đặt thẻ bạc bên cạnh Trương Long Quyên, chỉ còn lại không bao nhiêu: "Sao có thể? Lúc tôi đi không phải thắng rất nhiều sao? Sao còn có nhiêu đó?"

"... Hẳn là chưa đến một triệu đôla"

"Ặc? Sao không phải mạt trượt? Đánh bài?"

Bàn mạt trượt đã bị đổi thành một bàn đánh bài khác.

Bên cạnh bàn, Tống Ngọc Hổ biểu tình cười cười, Ngụy tổng sắc mặt kém cỏi nhất, Lãnh tổng thật ra thì bình thường, còn Trương Long Quyên lúc này không có nụ cười, nhàn nhạt xoa bài.

Đổng Học Bân lập tức hỏi: "Sao chỉ còn lại một triệu?"

Trần Tiểu Mỹ thở dài nói: "Lúc đầu đánh mạt trượt là Trương tổng thắng, cũng thắng không ít, sau đó bị Tống Ngọc Hổ thắng trở về một ít, nhưng cuối cùng vẫn không tồi. Nhưng sau khi chơi Poker, ván đầu tiên Trương tổng đã thua hơn mười triệu đô, bị Lãnh tổng thắng"

"Một ván nhiều như vậy?"

"Có thể là đặt theo, Trương tổng đặt không ít"

"Vận khí của chị Trương ngày hôm nay không tốt?"

"Ừm, chơi Poker thì vận khí vẫn bình thường. Nhưng cũng không thể nói là đặc biệt tốt, tôi cũng không hiểu nhiều về Poker, bất quá có vài ván bài của Trương tổng không sai, chỉ là... Vận khí của đốiphương rất tốt, cuối cùng đều bị Tống Ngọc Hổ và Lãnh tổng thắng, Trương tổng trên cơ bản không thắng được bao nhiêu cả"

Cái thứ vận khí này rất khó nói, nhưng Đổng Học Bân cũng không ngờ rằng trong vòng một giờ, chị Trương lại có thể thua nhiều như vậy, tiền vốn đã sắp không có.

Trên bàn đánh bài.

Chia bài đã phát đến lá thứ ba.

Tống Ngọc Hổ bắt được bài, tăng thêm: "Thêm hai trăm ngàn" Nói xong, đem hai mươi thẻ bạc mười ngàn đẩy về phía trước.

Ngụy tổng không theo.

Lãnh tổng không theo.

Trương Long Quyên suy nghĩ một chút, cũng không theo.

Tống Ngọc Hổ gôm thẻ bạc về, cười nói: "Tiếp tục"

Sau ván này, Tống Ngọc Hổ cũng không đặt thêm, ngược lại bài của Ngụy tổng tựa như cũng không tệ lắm, bất quá bài của Trương Long Quyên cũng không kém.

Ngụy tổng nói thẳng: "Ba trăm ngàn"

Trương Long Quyên nhíu nhíu mày, do dự một chút, vẫn không theo.

Trương Long Quyên tuy rằng ném bài, nhưng đặt sàn cũng không ít, một ván rồi lại một ván ném bài như thế cũng không phải chuyện tốt, sớm muộn gì cũng thua hết. Bất quá Lãnh tổng và Lãnh tổng tựa như cũng biết Trương Long Quyên chỉ còn lại hơn một triệu, cho nên đặt đều rất ác, hở một cái là một trăm ngàn một trăm ngàn, căn bản là chưa đến bài tẩy, Trương Long Quyên bài cũng bình thường, thẻ bạc cũng không nhiều, có thể cũng không có lo lắng, ném bài liên tiếp năm sáu ván, thẻ cũng càng ngày càng ít.

Mạt trượt quả nhiên chỉ là khai vị.

So với Poker, chút thắng thua kia không đáng kể chút nào.

Sau vài ván nữa, Trương Long Quyên ngáp một cái; " Tôi hút điếu thuốc nghỉ ngơi một chút"

Tống Ngọc Hổ cười ha ha: "Vận khí của Trương tổng ngày hôm nay không tốt, không có việc gì, nghỉ ngơi một hồi vận khí sẽ tới" Trong lời nói có ý nói móc.

Ngụy tổng thở dài: "Tôi cũng thua không ít"

Gã thua không ít tiền, bất quá thẻ bạc của Ngụy tổng so với Trương Long Quyên thì nhiều hơn rất nhiều, cho nên cho dù thua, trong tay cũng có vốn, cũng dám đặt.

Trương Long Quyên lại không được, như thế một hồi, thẻ bạc chỉ còn lại một triệu.

Thấy Đổng Học Bân đã trở về, Trương Long Quyên cười ngồi qua: "Có chút mệt mỏi, mồi cho chị điếu thuốc?"

Đổng Học Bân lấy ra một điếu thuốc cho cô ấy: "Các người chơi quá lớn"

"Không lớn sao kiếm tiền? Đương nhiên, thua cũng nhanh, ha ha" Trương Long Quyên tâm tính vẫn tốt như vậy, hút một ngụm thuốc: "Vận khí không tốt!"

Trần Tiểu Diễm nhìn cô ấy: "Bằng không đừng chơi"

Trương Long Quyên lắc lắc tay, không nói chuyện.

Đổng Học Bân biết Trương đại tỷ không có khả năng không chơi, đều tới tình trạng này, bên công ty cũng cần dùng tiền gấp, cô ấy đã không lui được.

Vì vậy suy nghĩ nửa ngày, Đổng Học Bân cắn răng một cái nói: "Như vậy đi chị trưng, không được tôi lên..."