Quyền Tài

Chương 1166: Gãi tay!

Sáng sớm.

Bảy giờ hơn.

Không khí rất ẩm ướt, trên đường mưa vụ lất phất, trên một con đường không quá rộng, Land Rover chạy tốc độ thấp trên mặt đường, đi rất cẩn thận.

"Ngày hôm nay sương mù ghê gớm thật."

"Gần đây khí trời cũng không được."

"Ừm? Lão nghiêm? Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, phù, có chút say xe."

Lái xe chính là Diêu Thúy, Trần Tiểu Mỹ ngồi trên ghế cạnh người lái, Nghiêm Nhất Chí và Đổng Học Bân ngồi ở phía sau.

Vẫn là Đổng Học Bân mắt nhanh, lập tức chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Nghiêm Nhất Chí, cho nên mới hỏi một câu.

Nghiêm Nhất Chí vừa xoa mi tâm vừa nói: "Trước đây không có bị say xe, có thể là xe việt dã giảm xóc quá tốt, tôi ngồi không quen." Dứt lời, Nghiêm Nhất Chí nuốt nước bọt, còn tự giễu một câu, "Đời này tôi cũng là số khổ, xe tốt đều ngồi không được." Bình tĩnh mà xem xét, chiếc Land Rover này của Đổng huyện trưởng là xe quý nhất mà Nghiêm Nhất Chí được ngồi, cũng là xe thoải mái nhất, bình thường cho dù là đoạn đường gồ ghề ngồi ở trong xe đều không cảm giác nhiều, mã lực đủ, bối trí xa hoa, các phương diện cũng không có bất luận cái gì để tìm lỗi, nhưng có thể cũng chính là vì xe thật quá tốt, ngồi quá thoải mái, Nghiêm Nhất Chí mới có chút cảm thấy say xe.

Trần Tiểu Mỹ quay đầu lại nói: "Vậy mở cửa sổ một chút?"

Nghiêm Nhất Chí lắc lắc tay, "Phỏng chừng vô dụng, tôi bình thường đôi khi cũng bị, bình thường đều là nhìn đường phía trước mới hơi đỡ một chút, lão Trần, bằng không hai ta đổi chổ được không?"

Trần Tiểu Mỹ đương nhiên không thành vấn đề, "Được."

Đổng Học Bân liền nói: "Tiểu Diêu, sang bên kia dừng một chút đi."

Nghiêm Nhất Chí nói: "Xin lỗi Đổng huyện trưởng, để cho ngài chê cười."

Đổng Học Bân nói: "Không có việc gì. Tôi trước đây say xe còn tệ hơn ông, tự mình lái xe sau này mới tốt hơn chút."

Xe ngừng, Trần Tiểu Mỹ và Nghiêm Nhất Chí đều xuống xe, thay đổi chỗ ngồi, xe lúc này mới bắt đầu chạy lại.

Một phút đồng hồ...

Năm phút đồng hồ...

"Thế nào lão Nghiêm?"

"Phù, tốt hơn nhiều."

"Ừm, vậy là được."

Diêu Thúy cũng tăng nhanh tốc độ, chăm chú lái xe.

Nghiêm Nhất Chí nhìn chằm chằm con đường mưa lất phất phía trước, hít sâu vài hơi.

Phía sau, Trần Tiểu Mỹ điều chỉnh một chút tư thế ngồi. Có thể thấy khó chịu, lại chậm rãi điều chỉnh một chút, xê dịch mông lại gần ở giữa.

Đổng Học Bân vô thức nhìn Trần Tiểu Mỹ bên cạnh. Ngày hôm nay Trần đại tỷ mặc một cái áo khoác ngắn, dưới áo khoác là một cái váy liền thân màu trắng xanh, làn váy tới vị trí chân nhỏ, có thể thấy chân nhỏ lộ ra vớ chân màu da và một đôi giày da nữ sĩ. So sánh với vài lần trước đó, ngày hôm nay Trần Tiểu Mỹ ăn mặc đặc biệt đổi mới, trong thành thục mang theo ôn hòa điềm tĩnh. Lúc đầu tâm tư của Đổng Học Bân tất cả đều nằm trong năm mươi triệu, nhưng mưa lất phất làm xe chạy không nhanh, còn không biết lúc nào mới có thể đến, tức giận cũng vô dụng, vì vậy thấy Trần Tiểu Mỹ coi như đẹp mắt, lực chú ý của Đổng Học Bân cũng bị hấp dẫn qua.

Đổng Học Bân gật đầu nói: "Vậy tôi ngủ trước một hồi, Nghiêm cục trưởng, Trần cục trưởng, các người mệt mỏi cũng ngủ một chút đi, dưỡng dưỡng tinh thần."

Sau đó, Đổng Học Bân gửi một nhắn tin cho Trần Tiểu Mỹ: hiện tại thích hợp, đều ngủ đi.

Trần Tiểu Mỹ cũng không nhìn hắn, cúi đầu gõ chữ nói: ừm, cảm ơn Đổng huyện trưởng.

Sau đó Trần Tiểu Mỹ thu hồi điện thoại di động, tựa vào chỗ ngồi cúi đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đổng Học Bân nhìn nhìn trên người cô ấy, bởi vì cúi đầu, cổ áo của cô ấy cũng lộ ra một ít, trên xe có chút nhiệt, áo khoác của Trần Tiểu Mỹ cũng không biết bị cô ấy cởi nút buộc ra lúc nào. Lúc này khe ngực của Trần Tiểu Mỹ có chút mơ hồ hiện ra, theo xe xóc nảy, theo bộ ngực của cô ấy lắc lư, cái khe thật sâu kia cũng không ngừng vặn vẹo uốn lượn, nhìn quả thật có chút mê người.

Trần đại tỷ tuy rằng lớn lên bình thường, nhưng phong vận do tồn thân thể thành thục vẫn mang đến cho Đổng Học Bân một ít trùng kích thị giác.

Ài. Không thể nhìn.

Đổng Học Bân cũng nhắm mắt dưỡng thân, trải qua mấy tin nhắn với Trần Tiểu Mỹ, tâm tình của hắn cũng bình phục một chút, cơn tức không còn lớn.

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Nửa tiếng đồng hồ...

Xe còn đang chạy.

Đổng Học Bân cũng dần dần cảm thấy buồn ngủ, bất quá trong lúc hắn nửa mộng nửa tỉnh, bỗng nhiên cảm giác trên tay bị cái gì chạm vào.

Ừm?

Đổng Học Bân mở mắt, cúi đầu nhìn.

Lúc này trên tay của hắn, dĩ nhiên là tay của Trần Tiểu Mỹ.

Trần Tiểu Mỹ có thể là đang ngủ, nhắm mắt lại cúi đầu hô hấp rất đều đều, tay trái tùy ý thả xuống, có thể là do nguyên nhân xóc nảy, cho nên dần dần đụng phải tay của Đổng Học Bân đặt trên chỗ ngồi, ngón tay của hai người cùng một chỗ.

Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, hơi rút tay ra một chút, sau đó tiếp tục nhắm mắt ngủ. Còn không kịp qua một hồi, trên tay lần thứ hai truyền đến cảm giác bị người chạm đến.

Trời đất.

Tình huống gì?

Đổng Học Bân thấy tay của Trần Tiểu Mỹ lại lục lọi đến đây, không khỏi vô thức nhìn về phía trước một cái, Diêu Thúy đang chuyên tâm lái xe, xung quanh đều là sương mù và mưa, lực chú ý của cô ấy tất cả đều đặt trên đường, không thời gian quay đầu lại nhìn, Nghiêm Nhất Chí có thể là bởi vì say xe, đã ngủ từ lâu. Đổng Học Bân lại nhìn lên kính chiếu hậu, bởi vì chổ đặt tương đối cao, tay của hai người lại nằm ở góc chết, trừ phi quay đầu lại, bằng không bọn họ cũng nhìn không thấy.

Chậm rãi, tay của Đổng Học Bân đã bị người nhẹ nhàng cầm.

Trần Tiểu Mỹ còn nhắm mắt, nhưng rất rõ ràng là không ngủ.

Đổng Học Bân cũng không biết là nên có cảm tưởng gì, đổ mồ hôi một chút, thẳng thắn cũng giả bộ ngủ.

Lòng bàn tay rất ngứa.

Ngón tay của Trần đại tỷ tựa như đang liên tục gãi gãi lòng bàn tay của hắn, còn đem móng khều hắn hai cái, làm cho Đổng Học Bân tâm ngứa khó nhịn.

Đổng Học Bân vẫn bất động.

Sau đó, trên tay lại truyền đến xúc cảm ngón tay của Trần đại tỷ, lúc này là cảm giác ma sát nhợt nhạt, so với cảm giác vừa rồi còn ngứa hơn một ít.

Không nên không nên!

Chịu không nổi!

Đổng Học Bân hít vào một hơi, nghĩ thầm dù sao cũng không có người thấy, vì vậy cũng chậm rãi nắm tay nhỏ mềm mại của Trần đại tỷ, có chút cố sức.

Trần đại tỷ bất động.

Đổng Học Bân cũng không động.

Đại khái qua nửa phút, Đổng Học Bân cảm giác trong tay buông lỏng, tay nhỏ của Trần đại tỷ đã bị cô ấy từ từ rút trở lại, bên tai còn nghe tiếng ngáp.